Lục Lạp Nhỏ Của Phong Đô Đại Đế
Chương 4: Về Với Ta Được Không?
Celine Sen
16/06/2021
Không có Lục Lạp nhỏ quấy nhiễu bên cạnh, thời gian quả thật trôi qua rất nhanh. Địa Môn quan lâu lắm mới yên bình như vậy, hắn cảm thấy có chút lạ lùng. Đám quỷ sai không có ai kể chuyện cho nghe nên đâm ra chán nản, làm việc kém hiệu quả thấy rõ, ngay cả quỷ sư quỷ tổ không có ai chơi cờ cùng cũng thấy bí bách trong người. Quỷ bếp nấu ăn ngày càng dở, mấy tên quỷ sai tới hớt chuyện với chúa chúng rằng, quỷ bếp nói suốt mấy ngàn năm hùng hục nấu nướng mới có một người chịu khen bà ta nấu ăn ngon, giờ nàng đi rồi, bà ta chán chẳng muốn nấu nữa.
Vì chuyện này, cả Địa Môn quan đã đưa đến một quyết định cuối cùng, đó là thuyết phục Phong Đô Đại Đế tìm Lục Lạp nhỏ trở lại.
Thật ra không cần ai năn nỉ, tự bản thân hắn cũng không chịu được buồn chán mà lết xác đi tìm nàng.
Vấn đề là, nàng ta đang ở đâu cơ chứ?
Ngày đầu tiên không tìm thấy nàng, không sao cả.
Ngày thứ hai không tìm thấy nàng, ổn thôi mà.
Ngày thứ ba không tìm thấy nàng, ừm, cứ từ từ sẽ thấy.
Nhưng đến ngày thứ hai mươi cũng không tìm thấy nàng, hắn suýt chán chường tới phát điên!!
Rất may, không biết thông tin ở đâu mà đám quỷ sai tới báo hắn rằng thấy nàng đang trên thiên giới, thế là ngay lập tức, hắn phất áo đi lên thiên đình.
Hắn không thích tới đây. Dù vạn năm trôi qua, hắn cũng mãi nhớ cái ngày đỉnh Nguyệt Y chìm trong bể lửa, trời đất rực sáng, mẹ hắn mãi mãi biến mất. Sự trong lành của nơi đây khiến hắn thấy phát tởm. Hắn rảo bước rất nhanh, không muốn đám tiên nhân nhìn thấy mình. Đi qua vườn Tiên, hắn chăm chú quan sát xung quanh, bỗng bị ai đó đâm sầm vào từ đằng sau, hắn bất ngờ quay lại.
Nhìn thấy Lục Lạp nhỏ đang nhăn mặt ôm đầu.
Khi nàng ngẩng mặt lên, bắt gặp bóng dáng quen thuộc ấy, nàng lại chẳng có vẻ gì là đau buồn.
"Phong Đô Đại Đế, chàng tới đây làm gì vậy? Chắc là không phải tìm ta đâu chứ"
Nghe cách xưng hô xa cách đó, hắn chỉ húng hắng: "Đương nhiên là không tìm ngươi"
Sau đó dò xét: Ngươi vậy mà lại chạy lên đây làm gì chứ"
Lục Lạp nhỏ chỉ "à", sau đó tươi cười nói: "Lúc rời khỏi Địa Môn Quan có tình cờ gặp Lam Tùy tiên tử, nàng ấy dắt ta theo lên thiên đình. Nơi đây rất tốt, ta làm tiên tử cho Mộng Giám Phủ"
Phong Đô trầm mặc một hồi rồi nói: "Trông ngươi vui vẻ quá nhỉ, ở trên đây có vẻ tốt hơn Địa Môn ta"
Lục Lạp nhỏ gật đầu: "nếu là vì quan tâm ta thì chàng không cần lo đâu. Ở đây mọi người đều yêu quý ta như U Minh. Ta cũng không còn thích chàng nữa, ta nghĩ thông suốt rồi, đúng là chỉ ngộ nhận mà thôi"
Phong Đô Đại Đế từng lạnh lùng tuyên bố như vậy trước mặt nàng, giờ đây nghe thấy lời mình nói bỗng nhiên chết trân. Nàng không còn yêu hắn nữa sao?
Ai mà thèm nàng yêu chứ!
Nhưng mà tại sao lại như vậy nhỉ?
Thôi hắn cóc quan tâm!
Đầu thì nghĩ vậy đấy, nhưng chẳng hiểu sao bản thân không làm chủ được hành động của mình. Hắn bá đạo bế xốc nàng lên, lạnh lùng nói một câu: "Ngộ nhận cái tông môn nhà ngươi!"
Mặc Lục Lạp nhỏ kêu la, hắn vẫn không quan tâm, cứ thế bắt cóc nàng khỏi thiên đình.
"Tên khốn nạn này, rõ ràng đã nói như thế, giờ tới đây bắt ta về là có ý gì hả! Đồ bội bạc! Đồ quá đáng! Mau thả ta ra!"
Phong Đô hừ lạnh: "không muốn tan xương nát thịt thì lo mà bám chặt vào"
"Chàng mau nói đi! Chàng rõ ràng ghét ta như vậy, coi ta là đồ vật, ta sống ra sao liên quan gì tới chàng!? Ta không thèm về đó, chàng ghét ta, ta về đó bị coi thường! Ta cóc cần!"
"Ta không ghét ngươi!"
Phong Đô bực dọc nói. Lục Lạp nhỏ hơi sững người, sau đó lại kêu gào, tay chân vùng vằng tứ tung: "Mặc kệ chàng có ghét ta hay không! Ta không thèm về! Ta ghét chàng!"
"Quỷ tổ không có người chơi cờ cùng, ảo não tới mức sắp đầu thai rồi"
"Ta mặc kệ! Mau thả ra!"
"Mấy tên quỷ sai không có ai kể chuyện cho nghe, đêm nào cũng uống rượu khóc lóc nói nhớ ngươi, đau cả đầu ta"
"Đừng nói nhiều! Bỏ ta ra mau!"
Bỗng Phong Đô chậm rãi buông ra một câu:
"Không có ngươi, ta cũng rất buồn chán"
Người trong lòng hắn khẽ khựng lại.
Hắn khẽ thở dài hồi lâu rồi nói: "Thật lòng ta không coi ngươi là đồ vật, ta chỉ muốn ngươi biết trước khi ngươi hóa linh, tìm cảm ta đối với ngươi không phải tình cảm nam nữ mà ngươi vẫn tưởng. Nếu ta dối ngươi, sau này khi có thể hiểu hết mọi việc, ngươi nhất định sẽ rất đau lòng"
"Địa Môn Quan cũng không có ai ghét ngươi, tất cả đều nhớ ngươi, bọn họ còn nói nếu ngươi không trở về, bọn họ sẽ kéo hết đi tìm ngươi, không thèm làm việc cho ta nữa. Họ đã coi ngươi là người nhà rồi. Ta xin lỗi nếu làm ngươi tổn thương, nhưng nếu có thể, hãy trở về với ta được không?"
Lục Lạp nhỏ mắt đã đỏ hoen, nhưng vẫn cố kìm nước mắt, kêu gào: "Ta ghét chàng! Nghĩ ta ngu sao? Chàng muốn gì cũng được sao? Nói cho chàng biết, ta cóc thèm về U Minh nữa!"
Phong Đô nhướn mày, hơi gật gù: "Ra vậy, nghĩ kĩ rồi chứ?"
"Lòng ta đã quyết rồi!"
"Vậy à, nhưng quỷ bếp vừa nấu món mới ngon lắm đấy"
"Món gì thế?"
Lục Lạp nhỏ đang rấm rứt khóc nấc lên thì buột miệng hỏi, quên béng mất mình vừa mạnh miệng nói gì. Phong Đô khẽ cong khóe môi: "Bánh anh đào, Đồ Mi xào, sữa bào, cũng không chắc, về mới biết"
"Uầy nghe ngon nhỉ"
"Ừ"
"Được ăn thử thì thật tốt"
"Đúng"
"Thế về ăn đã rồi giận tiếp"
"Ừ"
Phong Đô thầm nghĩ, chắc trên dưới sáu cõi này, chỉ có nàng là dễ dỗ dành như thế.
Đi được nửa đường về , người nào đó mới dám lí nhí nói: "ban nãy chàng nói không có ta, chàng thấy rất buồn, là thật chứ?"
"Thật"
"Vậy là cũng có chút nhớ ta sao?"
Ai đó khẽ gật đầu: "Cũng có chút"
Trái tim Lục Lạp nhỏ bỗng chốc ngập tràn ấm áp. Nàng lau nước mắt, trở nên ngoan hơn nhiều, tên cao to đang xách nàng đi cũng không kìm được nhoẻn miệng cười.
"Nhân tiện, ta vừa lau nước mũi vào áo chàng, chắc có cả gỉ mũi nữa"
Lục Lạp nhỏ vừa thản nhiên nói xong thì nụ cười hiếm hoi của ai đó cũng đột nhiên tắt ngấm.
.........
Hôm đó trở về, cả Địa Môn quan đều mở tiệc ăn mừng. Tất cả đều nhào tới ôm nàng, còn nói nếu nàng muốn, chúng sẽ đả đảo Phong Đô, tôn nàng lên làm chúa Địa Môn phủ.
Tên Đại Đế nào đó nghe thấy mà chỉ biết day thái dương, im lặng không chấp.
Đêm đó, hắn lại có cái đuôi nhỏ mè nheo đòi ôm hắn ngủ.
"Cút xa ta ra ngay"
"Ta là vợ chàng, ta phải ngủ cùng chàng!"
"Ngươi điên rồi, cút sang chỗ ngươi mà ngủ!"
"Chàng mau đưa gối của ta đây, ta nói chàng biết ta cóc cần, ta chỉ cần gối lên tay chàng thôi!"
"Này này đừng có mà cắn ta, ngươi là nữ nhân hay là chó hả!?? Thả ta ra mau!!!!"
Sau này, đám quỷ sai thêu dệt nên một giai thoại, Phong Đô Đại Đế cao cao tại thượng của chúng cùng cô vợ nhỏ giận dỗi lung tung, sau đó lại đi đón nhau về, rồi lại giận dỗi. Khắp thiên giới và cõi âm ty đều truyền cho nhau nghe câu chuyện xấu hổ này.
Tuy nhiên đó lại là chuyện của mãi sau này, còn ngay lúc này, chúng quỷ sai U Minh chỉ biết chúng phải thức vì tiếng thét gào đấm đá chói tai của Lục Lạp nhỏ suốt đêm.
Vì chuyện này, cả Địa Môn quan đã đưa đến một quyết định cuối cùng, đó là thuyết phục Phong Đô Đại Đế tìm Lục Lạp nhỏ trở lại.
Thật ra không cần ai năn nỉ, tự bản thân hắn cũng không chịu được buồn chán mà lết xác đi tìm nàng.
Vấn đề là, nàng ta đang ở đâu cơ chứ?
Ngày đầu tiên không tìm thấy nàng, không sao cả.
Ngày thứ hai không tìm thấy nàng, ổn thôi mà.
Ngày thứ ba không tìm thấy nàng, ừm, cứ từ từ sẽ thấy.
Nhưng đến ngày thứ hai mươi cũng không tìm thấy nàng, hắn suýt chán chường tới phát điên!!
Rất may, không biết thông tin ở đâu mà đám quỷ sai tới báo hắn rằng thấy nàng đang trên thiên giới, thế là ngay lập tức, hắn phất áo đi lên thiên đình.
Hắn không thích tới đây. Dù vạn năm trôi qua, hắn cũng mãi nhớ cái ngày đỉnh Nguyệt Y chìm trong bể lửa, trời đất rực sáng, mẹ hắn mãi mãi biến mất. Sự trong lành của nơi đây khiến hắn thấy phát tởm. Hắn rảo bước rất nhanh, không muốn đám tiên nhân nhìn thấy mình. Đi qua vườn Tiên, hắn chăm chú quan sát xung quanh, bỗng bị ai đó đâm sầm vào từ đằng sau, hắn bất ngờ quay lại.
Nhìn thấy Lục Lạp nhỏ đang nhăn mặt ôm đầu.
Khi nàng ngẩng mặt lên, bắt gặp bóng dáng quen thuộc ấy, nàng lại chẳng có vẻ gì là đau buồn.
"Phong Đô Đại Đế, chàng tới đây làm gì vậy? Chắc là không phải tìm ta đâu chứ"
Nghe cách xưng hô xa cách đó, hắn chỉ húng hắng: "Đương nhiên là không tìm ngươi"
Sau đó dò xét: Ngươi vậy mà lại chạy lên đây làm gì chứ"
Lục Lạp nhỏ chỉ "à", sau đó tươi cười nói: "Lúc rời khỏi Địa Môn Quan có tình cờ gặp Lam Tùy tiên tử, nàng ấy dắt ta theo lên thiên đình. Nơi đây rất tốt, ta làm tiên tử cho Mộng Giám Phủ"
Phong Đô trầm mặc một hồi rồi nói: "Trông ngươi vui vẻ quá nhỉ, ở trên đây có vẻ tốt hơn Địa Môn ta"
Lục Lạp nhỏ gật đầu: "nếu là vì quan tâm ta thì chàng không cần lo đâu. Ở đây mọi người đều yêu quý ta như U Minh. Ta cũng không còn thích chàng nữa, ta nghĩ thông suốt rồi, đúng là chỉ ngộ nhận mà thôi"
Phong Đô Đại Đế từng lạnh lùng tuyên bố như vậy trước mặt nàng, giờ đây nghe thấy lời mình nói bỗng nhiên chết trân. Nàng không còn yêu hắn nữa sao?
Ai mà thèm nàng yêu chứ!
Nhưng mà tại sao lại như vậy nhỉ?
Thôi hắn cóc quan tâm!
Đầu thì nghĩ vậy đấy, nhưng chẳng hiểu sao bản thân không làm chủ được hành động của mình. Hắn bá đạo bế xốc nàng lên, lạnh lùng nói một câu: "Ngộ nhận cái tông môn nhà ngươi!"
Mặc Lục Lạp nhỏ kêu la, hắn vẫn không quan tâm, cứ thế bắt cóc nàng khỏi thiên đình.
"Tên khốn nạn này, rõ ràng đã nói như thế, giờ tới đây bắt ta về là có ý gì hả! Đồ bội bạc! Đồ quá đáng! Mau thả ta ra!"
Phong Đô hừ lạnh: "không muốn tan xương nát thịt thì lo mà bám chặt vào"
"Chàng mau nói đi! Chàng rõ ràng ghét ta như vậy, coi ta là đồ vật, ta sống ra sao liên quan gì tới chàng!? Ta không thèm về đó, chàng ghét ta, ta về đó bị coi thường! Ta cóc cần!"
"Ta không ghét ngươi!"
Phong Đô bực dọc nói. Lục Lạp nhỏ hơi sững người, sau đó lại kêu gào, tay chân vùng vằng tứ tung: "Mặc kệ chàng có ghét ta hay không! Ta không thèm về! Ta ghét chàng!"
"Quỷ tổ không có người chơi cờ cùng, ảo não tới mức sắp đầu thai rồi"
"Ta mặc kệ! Mau thả ra!"
"Mấy tên quỷ sai không có ai kể chuyện cho nghe, đêm nào cũng uống rượu khóc lóc nói nhớ ngươi, đau cả đầu ta"
"Đừng nói nhiều! Bỏ ta ra mau!"
Bỗng Phong Đô chậm rãi buông ra một câu:
"Không có ngươi, ta cũng rất buồn chán"
Người trong lòng hắn khẽ khựng lại.
Hắn khẽ thở dài hồi lâu rồi nói: "Thật lòng ta không coi ngươi là đồ vật, ta chỉ muốn ngươi biết trước khi ngươi hóa linh, tìm cảm ta đối với ngươi không phải tình cảm nam nữ mà ngươi vẫn tưởng. Nếu ta dối ngươi, sau này khi có thể hiểu hết mọi việc, ngươi nhất định sẽ rất đau lòng"
"Địa Môn Quan cũng không có ai ghét ngươi, tất cả đều nhớ ngươi, bọn họ còn nói nếu ngươi không trở về, bọn họ sẽ kéo hết đi tìm ngươi, không thèm làm việc cho ta nữa. Họ đã coi ngươi là người nhà rồi. Ta xin lỗi nếu làm ngươi tổn thương, nhưng nếu có thể, hãy trở về với ta được không?"
Lục Lạp nhỏ mắt đã đỏ hoen, nhưng vẫn cố kìm nước mắt, kêu gào: "Ta ghét chàng! Nghĩ ta ngu sao? Chàng muốn gì cũng được sao? Nói cho chàng biết, ta cóc thèm về U Minh nữa!"
Phong Đô nhướn mày, hơi gật gù: "Ra vậy, nghĩ kĩ rồi chứ?"
"Lòng ta đã quyết rồi!"
"Vậy à, nhưng quỷ bếp vừa nấu món mới ngon lắm đấy"
"Món gì thế?"
Lục Lạp nhỏ đang rấm rứt khóc nấc lên thì buột miệng hỏi, quên béng mất mình vừa mạnh miệng nói gì. Phong Đô khẽ cong khóe môi: "Bánh anh đào, Đồ Mi xào, sữa bào, cũng không chắc, về mới biết"
"Uầy nghe ngon nhỉ"
"Ừ"
"Được ăn thử thì thật tốt"
"Đúng"
"Thế về ăn đã rồi giận tiếp"
"Ừ"
Phong Đô thầm nghĩ, chắc trên dưới sáu cõi này, chỉ có nàng là dễ dỗ dành như thế.
Đi được nửa đường về , người nào đó mới dám lí nhí nói: "ban nãy chàng nói không có ta, chàng thấy rất buồn, là thật chứ?"
"Thật"
"Vậy là cũng có chút nhớ ta sao?"
Ai đó khẽ gật đầu: "Cũng có chút"
Trái tim Lục Lạp nhỏ bỗng chốc ngập tràn ấm áp. Nàng lau nước mắt, trở nên ngoan hơn nhiều, tên cao to đang xách nàng đi cũng không kìm được nhoẻn miệng cười.
"Nhân tiện, ta vừa lau nước mũi vào áo chàng, chắc có cả gỉ mũi nữa"
Lục Lạp nhỏ vừa thản nhiên nói xong thì nụ cười hiếm hoi của ai đó cũng đột nhiên tắt ngấm.
.........
Hôm đó trở về, cả Địa Môn quan đều mở tiệc ăn mừng. Tất cả đều nhào tới ôm nàng, còn nói nếu nàng muốn, chúng sẽ đả đảo Phong Đô, tôn nàng lên làm chúa Địa Môn phủ.
Tên Đại Đế nào đó nghe thấy mà chỉ biết day thái dương, im lặng không chấp.
Đêm đó, hắn lại có cái đuôi nhỏ mè nheo đòi ôm hắn ngủ.
"Cút xa ta ra ngay"
"Ta là vợ chàng, ta phải ngủ cùng chàng!"
"Ngươi điên rồi, cút sang chỗ ngươi mà ngủ!"
"Chàng mau đưa gối của ta đây, ta nói chàng biết ta cóc cần, ta chỉ cần gối lên tay chàng thôi!"
"Này này đừng có mà cắn ta, ngươi là nữ nhân hay là chó hả!?? Thả ta ra mau!!!!"
Sau này, đám quỷ sai thêu dệt nên một giai thoại, Phong Đô Đại Đế cao cao tại thượng của chúng cùng cô vợ nhỏ giận dỗi lung tung, sau đó lại đi đón nhau về, rồi lại giận dỗi. Khắp thiên giới và cõi âm ty đều truyền cho nhau nghe câu chuyện xấu hổ này.
Tuy nhiên đó lại là chuyện của mãi sau này, còn ngay lúc này, chúng quỷ sai U Minh chỉ biết chúng phải thức vì tiếng thét gào đấm đá chói tai của Lục Lạp nhỏ suốt đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.