Lục Lạp Nhỏ Của Phong Đô Đại Đế

Chương 3: Đêm nay thật tịch liêu

Celine Sen

16/06/2021

Biết trước ngày mai Phong Đô phải tới Nhất Điện Diêm Phủ phán tội, Lục Lạp nhỏ vòi vĩnh đi theo cả một ngày, hắn nhất quyết không cho, còn nói cái lục lạp như ngươi thì làm được gì chứ, tới đó để đám oan hồn cầm lắc chơi hả. Nàng phụng phịu một hồi rồi cũng thôi, hắn tưởng rằng nàng giận dỗi nên không đòi đi cùng nữa.

Ai ngờ sáng hôm sau, trước khi lên chầu phán tội, hắn phải thay y phục của Nhất Điện Diêm Vương. Vừa mở áo ra, hắn đã thấy một khuôn mặt tròn lẳn đang say sưa ngủ bên trong, hắn thật sự cạn lời. Có người nào bướng bỉnh như nàng ta không chứ?

Vậy là bất đắc dĩ phải cho nàng ta theo hầu.

Hôm nay oan hồn không quá đông, lúc hắn đến, chỉ có duy nhất một vong hồn đang thất thểu quỳ ở đó. Đám quỷ sai tới báo, gã khóc lóc đòi Diêm Vương cho sống lại, không chịu đi đầu thai kiếp khác. Phong Đô chỉ quét qua, thấy oán khí của gã đang dần dày lên, đoán chừng không lâu sau nữa, gã sẽ biến thành lệ quỷ.

Hắn phất tà áo, khoan thai ngồi vào ghế phán quan, phong thái uy nghiêm của hắn có lẽ chẳng thua kém gì Ngọc Hoàng Đại Đế, chỉ khác ở chỗ Ngọc Hoàng cao cao tại thượng trên điện vàng, còn hắn lại có Lục Lạp nhỏ len lén ngồi ở bên cạnh, làm giảm đi mấy phần uy nghiêm.

Hắn nhìn gã vong hồn quỳ trước mặt, cất giọng lạnh lẽo: "Ta không phải người nhiều lời. Từ trước tới nay, có vô số kẻ cả gan kì kèo với ta, nhưng tuyệt nhiên, chưa có bất kì ai đạt được mục đích. Ngươi - cũng không ngoại lệ"

Gã vong hồn bấy giờ mới ngước lên, mắt ngấn nước, nỉ non: "Con lạy ngài, cho con được sống lại, con còn thù chưa trả, con chưa thể đầu thai"

Hắn hừ nhẹ: "Thù hằn là chuyện người sống, thác đi là hết chuyện. Uống cháo lú rồi đi đầu thai, kiếp sau sẽ có cuộc sống tốt hơn"

Gã ta lại rống lên khóc.

"Các người không hiểu, các người vĩnh viễn không hiểu nỗi đau của ta! Mẹ ta mất sớm, cha ta lấy vợ hai, ả ta đánh đập chì chiết ta, ta căm chịu suốt mười mấy năm trời. Ta phát hiện ả có một người con gái riêng, sau đó ta lỡ yêu nàng, nàng rõ ràng đã thề thốt sẽ lấy ta, vậy mà hai mẹ con nàng lừa ta, dìm chết ta dưới hồ nước. Ta không thể chết! Ta phải xé xác chúng ra!"

Lục Lạp nhỏ há hốc mồm, nàng thản nhiên nói: "chuyện của ngươi cũng gay cấn quá nhỉ? Ta ở nhân gian bốn trăm năm cũng chưa gặp ai vướng phải chuyện như ngươi"

Phong Đô Đại Đế tính phất tay áo ra hiệu Lục Lạp nhỏ giữ trật tự, nhưng tên vong hồn lại gật đầu như giã tỏi:

"Ngươi cũng thấy vậy đúng không? Ta quá thảm! Quá thảm mà! Vậy nên ta không thể chết!"

"Có, hãy biết ơn khi được chết, gặp chuyện như vậy thì sống cũng có đau khác gì chết đâu?"

Lục Lạp nhỏ thản nhiên nói. Tên vong hồn tức giận: "Ngươi thì biết gì chứ! Ta và nàng yêu nhau rất đậm sâu, vậy mà nàng nỡ phản bội ta, thù này ta phải báo!"

Phong Đô Đại Đế hừ lạnh: "ngông cuồng! Ở Địa Phủ của ta còn dám to mồm"

Tên vong hồn nghiến răng, đôi tròng mắt trắng trợn tròn. Lục Lạp nhỏ bỗng không núp sau áo Phong Đô nữa, tiến tới nói với gã:

"Sư huynh, cái người mà huynh nói có phải Mộc Mộc cô nương không?"

"Không phải" - gã lắc đầu.

"Thế thì Dung Dung"

"Cũng không đúng"

"Thế chắc chắn là Đại Lan rồi"

"Đại Lan là ai?"

Lục Lạp nhỏ nheo mắt:

"Ờm, vậy thì là Liễu Liễu"

Gã vong hồn trợn to mắt, tét đùi cái "bạch" rồi gật đầu như giã tỏi: "Liễu Mai, nàng là Liễu Mai"

Lục Lạp nhỏ nhoẻn miệng cười: "Đúng đúng, chính là Liễu Mai đó, ta định nói như vậy mà"

Tên vong hồn thắc mắc: "Ngươi biết nàng sao?"

Lục Lạp nhỏ gật đầu: "Biết chứ, nàng đẹp như vậy cơ mà!"

Tên vong hồn tin sái cổ. Đông Đô Đại Đế thực sự nghĩ, gã bị mẹ ghẻ đánh cho lú đầu rồi, làm gì có ai ngu xuẩn tới mức tin được mấy lời đó cơ chứ.

Lục Lạp nhỏ vỗ tay: "Nếu là Liễu Mai thì huynh không cần bận tâm. Hôm trước ta xuống nhân gian chơi tình cờ gặp nàng ta. Huynh biết không? Nàng ta thảm quá thảm. Ờm, người thì lở loét, mặt xấu xí vô cùng, phu quân của nàng ta cũng ghét bỏ nàng ta, mang con trai trốn mất. Nàng ta đau khổ quá nên phát điên, nhìn mẹ mình thành phu quân nên đâm chết bà ta luôn rồi"

Tên vong hồn ngẩng đầu nhìn Lục Lạp nhỏ đầy kinh ngạc: "Ngươi nói thật chứ?"



Lục Lạp nhỏ gật đầu: "chết cũng đã chết rồi, có gì phải nói dối ngươi chứ. Ngươi không ngoan ngoãn đi đầu thai, phu quân của ta..." - nàng chỉ vào Phong Đô ở cạnh rồi tiếp tục nói - "sẽ tẩn ngươi ra bã!"

Phong Đô nhướn mày nhưng cũng không tiện vạch mặt cái người đang khua môi múa mép trước mặt. Cả Địa Môn quan đều biết có một luật lệ, đó là chỉ khi vong hồn chấp nhận được quỷ sai dắt tới Lục Đạo Luân Hồi thì chầu phán tội mới kết thúc, nếu không, vong hồn sẽ tiếp tục vất vưởng ở nhân gian, quấy nhiễu vô cùng.

Lục Lạp nhỏ vỗ nhẹ vào vai tên vong hồn: "Ban nãy ở chỗ Mạnh Bà ta nhìn thấy bà mẹ ghẻ của ngươi đó. Ôi chao, trông đúng là thảm. Bà ta độc ác tới mức còn mắng ngươi nữa đó! Ngươi mau đi nhanh còn tính sổ với bà ta. Nếu bà ta vào Lục Đạo Luân Hồi thì kiếp sau khó gặp lại để sút bà ta lắm đó"

Gã vong hồn nghe Lục Lạp nhỏ nói dối mà không phát hiện ra, mắt gã ngùn ngụt lửa hận, nắm chặt hai bàn tay, gã đứng lên rồi nói với quỷ sai đưa hắn tới Lục Đạo Luân Hồi để tính sổ với bà ta một trận.

Đương nhiên, kết quả cho việc tin tưởng vào câu chuyện bịa đặt của Lục Lạp nhỏ là gã bị quỷ sai đá thẳng vào Lục Đạo Luân Hồi trước khi kịp chạy trốn.

Tuy có hơi cồng kềnh, nhưng xem ra lần này nàng ta cũng có công với địa phủ của hắn.

Khi Phong Đô định rời đi thì quỷ sai hớt hải dắt theo một ả vong hồn tới, báo cáo với hắn rằng có một vong hồn cũng không chịu đi đầu thai. Bất đắc dĩ hắn lại phải ngồi giải quyết thêm một lúc nữa.

Lần này là một ả vong hồn trông không mấy đáng sợ. Ả ta ngồi vắt chéo chân, chống hai tay lên má, đon đả cười nói: "Ối, Nhất Điện Diêm Vương đẹp trai quá đi~"

Lục Lạp nhỏ cười đầy tự hào: "Đẹp đúng không? Chàng quá là đẹp ấy chứ. Ta lạc ở nhân gian bốn trăm năm cũng chưa thấy ai đẹp bằng chàng"

Phong Đô khẽ lườm nàng.

Ả vong hồn vỗ tay, thản nhiên nói một câu: "Ta duyệt chàng là người của ta rồi đó!"

Rồi thích chí cười khanh khách: "Biết vậy chết sớm hơn một chút!"

Lục Lạp nhỏ trợn mắt há mồm, nhận ra hình như có gì sai sai. Nàng đứng phắt dậy, chỉ tay vào ả mà quát: "Cấm ngươi lại gần chàng! Cho ngươi biết, chàng chính là phu quân của ta!"

Ả vong hồn khẽ khựng lại, sau đó thấy thái độ của Phong Đô không có vẻ gì vui thú cho lắm liền chống cằm hỏi Lục Lạp nhỏ:

"Chàng là phu quân của ngươi, vậy ngươi và chàng đã uống rượu giao bôi chưa?"

Lục Lạp nhỏ sững sờ: "Chưa uống..."

"Thế đã mặc hỉ phục bước vào lễ đường, hai bên là người thân chúc phúc chưa?"

Lục Lạp nhỏ nhấp nháy mắt, lắc đầu...

"Vậy chàng đã từng gọi ngươi là phu nhân của chàng chưa?"

Lục Lạp nhỏ thất thần, hình như cũng chưa từng....

Ả vong hồn thích chí phá lên cười: "Haha, mạnh mồm như vậy hóa ra chỉ là nói phét thôi sao! Thấy chưa, nhân duyên của ta sắp đặt là ở cạnh chàng rồi, ta sẽ ở đây theo đuổi chàng"

Sau đó lại say đắm nhìn Phong Đô Đại Đế.

Lục Lạp nhỏ tức giận quát mắng: "Ai cho phép ngươi làm thế chứ! Chàng là của ta, chàng rất yêu chiều ta, tuy ta chưa tổ chức hôn lễ nhưng đã ăn chung ngủ chung rồi đó! Ngươi mau cút xéo đi!"

"Thôi đủ rồi" - Phong Đô bên cạnh bấy giờ mới lạnh lùng lên tiếng.

Lục Lạp nhỏ ấm ức, ánh mắt nàng giống như đang bảo hắn mau mau nói cho ả ta quan hệ giữa nàng và hắn đi, nhưng hắn đương nhiên không bận tâm, chỉ nhìn về phía ả vong hồn, nhàn nhạt hỏi:

"Ngươi, tại sao không chịu đầu thai? Ở đây ồn ào làm gì hả?

Ả vong hồn cười tít mắt, cợt nhả đáp: "lúc còn sống chưa nếm qua hương vị ái tình, vốn định ăn vạ Chúa dưới một tấm chồng, ai mà ngờ... Tấm chồng mà ta muốn lại là Nhất Điện Diêm Vương chứ"

Lục Lạp nhỏ bừng bừng lửa giận toan lao ra sống chết với ả, hai tên quỷ sai phải chạy tới ngăn nàng lại. Phong Đô Đại Đế khẽ cười, nhưng khuôn mặt không hề có ý vui, dường như thêm mười phần châm biếm:

"Phu quân tốt, ta không thể cho ngươi. Phu quân tốt là ta, tất nhiên lại càng không đáp ứng ngươi. Tuy nhiên, nếu ngoan ngoãn đi đầu thai, tu thêm trăm năm nữa, có khi cũng có chút cơ hội đấy"

Lục Lạp nhỏ ở bên cạnh há hốc mồm, tức tối gào lên: "Không có! Không có hy vọng! Một vạn năm nữa cũng không! Ta không cho, chàng là đồ bội bạc!"

Ả vong hồn không thèm để tâm tới lời nàng nói, nghiêm túc nhìn hắn gật đầu: "quân tử nhất ngôn, chàng nhất định không được nuốt lời"

Phong Đô chỉ ờ à cho có lệ, không ngờ ả ta thực sự ngoan ngoãn theo quỷ sai đi đầu thai, trả lại Diêm Phủ vẻ yên tĩnh vốn có.

Trên đường về phủ, Lục Lạp nhỏ không đeo bám sau lưng hắn nữa, nhưng không hiểu sao hắn không thấy thoải mái như hắn nghĩ.



Quay đầu lại nhìn, thấy Lục Lạp nhỏ thất thểu lê từng bước theo sau, vừa đi vừa rơi nước mắt.

"Bộ dạng của ngươi như vậy, kẻ khác nhìn vào còn tưởng U Minh ta ngược đãi ngươi thế nào ấy chứ"

Hắn nhàn nhạt nói một câu, vậy mà nàng làm như không nghe thấy, chỉ cúi gằm đầu lau nước mắt.

Phong Đô không hiểu thất tình lục dục, hắn chưa từng có hứng thú với nữ nhân, đương nhiên cũng không hiểu tại sao Lục Lạp nhỏ lại như thế. Hai người không nói câu nào nữa, cứ thế im lặng về tới phủ.

Đêm hôm đó, Lục Lạp nhỏ cũng không thèm leo lên đòi ngủ cạnh hắn nữa.

Nàng ấm ức viết lên cửa sổ hai câu: "Phu quân bội bạc - Thanh Anh ghét chàng"

Sau đó trốn tới đâu đó khóc lóc cả đêm, báo hại đám quỷ sai không tên nào ngủ được.

Mấy tên quỷ sai cũng không hề đuổi nàng đi, trông bộ dạng ấm ức của nàng, chúng chỉ biết an ủi đầy vụng về:

"Ờm... Muội cũng biết Đại Đế của chúng ta là người máu lạnh mà. Tuy nhiên ở bên trong cũng rất ấm áp, nhất định không phụ bạc muội đâu"

Lục Lạp nhỏ gào khóc: "Chàng dám tuyên bố cho ả ta cơ hội ở cạnh chàng đó!"

Một tên quỷ sai khác tiếp lời: "Ấy ấy, dù sao cũng là tu thêm mấy trăm năm nữa cơ mà, nàng ta chỉ giỡn chơi thế thôi, không có gan làm thật đâu"

Lục Lạp nhỏ ngẩng đầu nhìn, nghi hoặc hỏi: "Huynh nói thật à?"

Mấy tên quỷ sai gật như giã tỏi: "Đương nhiên rồi, tu dễ như thế thì chẳng ai xuống địa ngục đâu, cút hết lên thiên đình rồi ấy chứ"

Lục Lạp nhỏ hơi nguôi ngoai thì một tên quỷ sai lại thản nhiên nói: "Tuy nhiên sức mạnh tình yêu rất lớn. Nếu muội dám xông vào Địa Môn quan nhận Phong Đô Đại Đế làm chồng thì ả ta cũng có thể tu trăm năm để tới đây làm vợ mà"

Những tên quỷ sai xung quanh thiếu chút nữa là lao vào xé xác tên vừa nói. Còn Lục Lạp nhỏ lại tiếp tục ứa nước mắt, gào khóc thảm thiết khắp Địa Môn Quan.

Vì điều này, Phong Đô Đại Đế cũng phải tới đó xem nàng gây họa gì một chút.

Vừa tới nơi, đám quỷ sai mừng rỡ ra khẩn cầu chúa chúng đem cô vợ nhỏ về, cả ngày nghe đám oan hồn nỉ non chán lắm rồi, ban đêm không còn sức nghe nàng gào thét nữa.

Phong Đô im lặng nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy hơi có lỗi. Hắn tiến lại gần chỗ nàng nằm, khẽ nói: "Theo ta về phủ mau"

Lục Lạp nhỏ không thèm nhìn hắn, giận dỗi đáp: "Không về!"

Từ trước tới nay, hắn chưa từng cho người khác cơ hội lựa chọn. Một là nghe lời, hai là phục tùng, không ai được phép đặt điều kiện với hắn, kể cả nàng. Hắn phẩy tay một cái, Lục Lạp nhỏ đã nằm im trong cầu sương, mặc nàng gào khóc đòi ra, hắn vẫn mặc kệ. Đám quỷ sai tiễn được vị khách bất đắc dĩ nên vô cùng sung sướng, đon đả tiễn hắn về phủ.

Phong Đố Đại Đế ném nàng xuống giường, khoanh tay nghiêm túc nhìn nàng.

"Ta nuông chiều ngươi nên ngươi to gan quá rồi"

Lục Lạp nhỏ lại ứa nước mắt, tủi thân khóc: "Ta cứ láo đấy, cứ quá đáng đấy! Chàng rõ ràng ngủ với ta, ăn với ta, đi đâu cũng đem theo ta, nói yêu ta thương ta, vậy mà chàng lại dám đẩy đưa với nữ nhân khác trước mặt ta như thế! Đồ bội bạc"

Phong Đô Đại Đế thở dài: "Ngươi thật sự được ta chiều quá nên tin đó là thật rồi. Nói cho ngươi hay, chuyện lúc trước đúng là như thế, nhưng ngươi chỉ là chiếc lục lạp bình thường, ta yêu quý đồ vật của mình thì sao chứ. Sao ta biết có ngày ngươi lại hóa linh, chạy về ôm ta nhận làm chồng"

"Ta không có hứng thú với ngươi, ngươi cũng chỉ đang ngộ nhận cảm giác với ta, cho nên từ nay về sau, nếu còn muốn ở lại đây, tốt nhất nên ngoan ngoãn, biết thân biết phận"

Lục Lạp nhỏ nhìn khuôn mặt lạnh lùng trước mặt đột nhiên cảm thấy vô cùng nực cười. Nàng yêu nhiều như thế, hắn lại nói chỉ là nàng ngộ nhận cảm xúc mà thôi. Nàng đường đường là một nữ nhân, tuy thực sự là từ lục lạp hóa linh, nhưng cũng tính là một sinh mệnh có da có thịt

vậy mà hắn chỉ coi nàng là một đồ vật không hơn không kém. Lục Lạp nhỏ gạt nước mắt nói với hắn:

"Được. Xem như ta đã ngộ nhận cảm xúc của mình. Địa Môn Quan ư? Ta cóc thèm ở lại chỗ chàng nữa!!"

Sau đó chạy một mạch khỏi phủ, không hề quay đầu lại.

Phong Đô Đại Đế im lặng, hắn biết đó đều là sự thật, nhưng không hiểu sao, trong tim hắn bỗng chốc xao động.

Hắn chỉ biết thở dài.

Đêm nay cũng vì vậy mà thêm vạn phần tịch liêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Lạp Nhỏ Của Phong Đô Đại Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook