Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 156: Bà xã, hãy quay mặt lại đi! (1)

Đào Y

25/12/2016

Cả người Lâm Yên Nhiên đều đang run rẩy , mỗi khi người đàn ông này đến cô, cô đều sẽ cảm thấy không rét mà run.

"Nhị thiếu, van xin anh, anh hãy bỏ qua cho tôi đi." Khóe mắt lăn xuống từng giọt như những viên trân châu, cô đau thương cầu xin anh.

Nghe vậy, trong mắt người đàn ông lóe lên, bóng tối âm hiểm khuếch tán, anh ta càng áp thân thể của cô lên tường, dường như muốn đẩy cô vào trong mặt tường vậy.

Âm thanh lạnh lẽo vang lên bên tai cô, "Tôi đã cảnh cáo em, không cho phép tiếp tục thích Lục Minh Tuyên nữa!"

Cô nghẹn ngào, lắc đầu, kiêng kỵ ngửa mặt nhìn về phía anh, "Tôi. . . . . ." Vào giờ phút này, cô không dám nói ra ý tưởng chân thật của mình, chỉ sợ nhất thời chọc đến anh ta, sẽ bị anh ta bóp chết ngay tại chỗ.

Nhìn người đàn ông đang lộ ra vẻ âm hàn tới cực điểm trước mắt, cô thật sự không cách nào liên hệ anh ta với người bạn đã từng chơi khá thân với mình trước kia được!

Kể từ lúc biết anh lãnh chí lại cố chấp, thậm chí còn có một mặt biến thái, thì cô sẽ không dám đến gần anh, ở nhà họ Lục, nàng hữu ý vô ý tránh xa anh, thậm chí lấy lý do bị bệnh, cả ngày trốn ở trong bệnh viện, nhưng anh ta chính là anh ta, vẫn cứ tìm tới được!

"A. . . . . ." Từ trong cổ họng người đàn ông bật ra một tràng cười lạnh lẽo, đe dọa nhìn đôi mắt ngập nước của cô, xé rách tâm sự của cô, "Biết vì cái gì bây giờ tôi mới tìm tới sao? Tôi không hề sợ trong mắt Lục Minh Tuyên sẽ có em một chút nào, bởi vì trong mắt anh ta hoàn toàn không có em, trong mắt anh ta, em chỉ là một cô em gái nhỏ ra vẻ đáng yêu thích khoe mẽ mà thôi! Ha ha, Lục Minh Tuyên sach sẽ, em cho rằng anh ta sẽ đụng vào đồ người khác đã chạm qua sao?"

"Đừng. . . . . . Anh đừng nói nữa, van anh!" Lòng của cô đang chảy máu rào rào, người đàn ông này lại vẫn tiếp tục đâm dao vào nó!

Người đàn ông cũng không thèm nghe lời nói của cô, cười lành lạnh, thu hồi tay phải, dùng ngón tay vuốt ve gương mặt của cô, "Trước kia không phải là không thừa nhận chuyện đêm hôm đó sao, hiện tại biết ngoan, thừa nhận rồi sao?"

Lâm Yên Nhiên khóc không thành tiếng, trên gương mặt của cô, có một loại đau đớn như bị dao cứa qua, cô không muốn nhớ lại đêm hôm ấy, không muốn trả lời, cố chấp muốn đứng dậy, lại bị anh ngăn lại mạnh mẽ hơn.

"Buông ra!"

"Nằm mơ!"

"Không nên như vậy, bí mật của anh, tôi sẽ không nói ra, tôi bảo đảm! Van anh, không cần quấn quýt lấy tôi nữa, tôi. . . . . ." Anh ta là cơn ác mộng của cô, cứ tiếp tục như vậy, thì người khỏe mạnh hơn nữa cũng sẽ phát rồ.

Nếu như thời gian có thể quay lại một lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không đi bắt gặp âm mưu của anh ta, như vậy thì sẽ không bị anh ta phát hiện, bị anh ta đè dưới thân!

Đúng như lời của anh ta nói đó là, chỉ có người phụ nữ của anh ta, mới sẽ không phản bội anh ta!



"Lâm Yên Nhiên, tôi không chỉ muốn em giữ kín như bưng, càng muốn em đâu!" Anh cúi người, dùng gương mặt mang theo vết sẹo vuốt ve gương mặt của cô, "Em là người phụ nữ đầu tiên không ngại vết sẹo trên mặt tôi, vậy đương nhiên em phải trở thành người phụ nữ của tôi! Cõi đời này, không có người phụ nữ nào mà tôi không có được, càng không có vị trí nào mà tôi không có được!"

Theo lời của anh ta, lông mao cả người cô lại dựng đứng hết lên, nước mắt cuồn cuộn, rơi thẳng xuống khuôn mặt của người đàn ông, "Tôi. . . . . . Không. . . . . ."

Cô cực kỳ hối hận, nếu sớm biết, năm đó một nụ cười lúm đồng tiền nho nhỏ, sẽ trở thành sự chấp niệm biến thái của người đàn ông này, thì bất kể như thế nào cô cũng sẽ không cười với anh ta!

Người đàn ông cảm nhận được người phụ nữ dưới thân run rẩy, một giây sau, tay của anh ta đã kéo váy của cô ra, cắn lên bả vai xinh đẹp tuyệt trần của cô.

"A. . . . . . Ô. . . . . ." Cô muốn ngăn cản anh, lại không thể kêu ra tiếng, chỉ có thể cứ vậy chịu đựng anh tàn sát bừa bãi.

Tròng mắt người đàn ông nhíu lại, nhân cơ hội đưa ngón tay vào trong cái miệng nhỏ của cô, mập mờ bỉ ổi nói, "Tư vị của cái miệng nhỏ nhắn này không tệ, tốt hơn so với trước kia nhiều lắm."

d~dan~lequy'don^

. . . . . .

*

"Lục thiếu, thật xin lỗi, chúng tôi vẫn bị anh Kiều vượt trước một bước ."

Ánh mắt Lục Duật Kiêu hình như bị dính vào màn hình Ipad, hít một hơi, hỏi ngược lại đối phương, "Cứ như vậy?"

Người đó lúng ta lúng túng, "Anh Kiều ra tay sớm hơn chúng tôi, cũng nhanh hơn so với chúng tôi, Lục thiếu, bây giờ vẫn tiếp tục tiến hành sao?"

". . . . . ."

Yên tĩnh, yên tĩnh thật lâu, sự yên tĩnh khiến người khác rùng mình, không ai dám cả gan mở miệng.

Diệp Nhất Đóa cùng ra ngoài không bao lâu, lại đụng phải trận thế này, vào thời điểm tất cả mọi người không dám khinh cử vọng động, cô còn giật giật, ghé đầu nhìn nội dung trên màn hình ipad một chút, cô cũng có chút há hốc mồm rồi.

Đây là tình huống gì!



Sau khi chân tướng bị làm sáng tỏ, nam chính anh hung cứu mỹ nhân, lại bị đổi thành Kiều Tử Hoài.

Năm phút trước, Kiều Tử Hoài đại diện điện ảnh và truyền hình Hoàn Á, triệu tập một buổi họp báo, đầu tiên là đứng ra lên tiếng ủng hộ Cố Tử Mạt, lên tiếng ủng hộ công ty TNHH mỹ phẩm Cẩm Tú, cũng biểu đạt, phản đối tin tức phỉ bang ác ý trong giới truyền thông, phản đối ngành mỹ phẩm dùng thủ đoạn ti tiện vì phá hủy đối thủ cạnh tranh!

Kiều Tử Hoài nói rõ, lần này sự kiện ‘ tin đồn kẻ thứ ba ’, đơn giản là lời nói dối không có thật, hoàn toàn là công ty Cố thị, vì mở rộng phân phối sản phẩm mới của mình, sử dụng thủ đoạn cạnh tranh không đứng đắn!

Chỉ hướng đầu sỏ, thành công ty Cố Thị, cũng chính là Cố Trình Đông!

Diệp Nhất Đóa tự nhiên biết quan hệ của Cố Trình Đông và Cố Tử Mạt, mà bây giờ, Kiều Tử Hoài vì trợ giúp Cố Tử Mạt thoát khỏi lời đồn, thế nhưng lựa chọn tô đen Cố Trình Đông.

Sợ rằng sau khi tin tức này phát ra, chính là tin tức thế gia điều hương —— Cố thị cha con tàn sát.

Chờ Diệp Nhất Đóa hoàn toàn phản ứng kịp, liền thấy cảnh Lục Duật Kiêu nổi giận lôi đình với cấp dưới.

Cô không ngờ, Lục Duật Kiêu phong thái thướt tha phát giận, lại đáng sợ như vậy.

Cặp mắt giống như là hai đám lửa, chỉ cần ai nghĩ chết, đại khái có thể đến trêu chọc anh, bảo đảm đến lúc đó có thể chết niềm vui tràn trề!

Nhìn trước mắt một đám bị đánh ngã, Diệp Nhất Đóa rất khiếp sợ, đồng thời lại cảm thấy rất kích thích, thị giác cùng thính giác đồng thời hưởng thụ, hoàn toàn có thể thỏa mãn tâm lý hiếu kỳ của cô!

Mà đến lúc Bùi Dực bị chịu phạt, thì cô lại không cách nào bình tĩnh xem kịch vui rồi.

Bình thường đều là cô khi dễ Bùi Dực, Bùi Dực lại bắt nạt lại, hiện tại Bùi Dực bị Lục Duật Kiêu khi dễ, cô cảm thấy Bùi Dực không phải chỉ bị mình cô khi dễ nữa, cô cảm thấy như mất đi vật sở hữu của mình, trong lòng không thăng bằng, hơn nữa, còn có một chút —— không đành lòng!

Lại thấy chân mày Lục Duật Kiêu nhăn lại càng ngày càng gần, mặt mũi căng thẳng, trong lòng chìm xuống, tiến lên vài bước, nói, "Mặc kệ hiện tại như thế nào, anh cũng nên đi tìm Tử Mạt trước đi, tôi biết rõ chị ấy ở đâu, chị ấy vừa gửi tin nhắn cho tôi, địa chỉ ở chỗ này." Nói xong, cô liền gửi tin nhắn sang cho anh.

"Được." Anh xem xong, nhàn nhạt trả lời một câu, xoay người rời đi.

"Lục Thiếu" Diệp Nhất Đóa lại gọi anh lại, "Tiếp theo anh muốn làm như thế nào, muốn làm sáng tỏ quan hệ của anh và Tử Mạt sao?"

Anh lắc đầu, "Nếu như tôi làm sáng tỏ, nhất định Tử Mạt sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, đến lúc đó quan hệ cha con của cô ấy và Cố Trình Đông cũng sẽ bị đào ra, cô ấy sẽ càng thêm khó chịu, cho nên tôi sẽ không giải thích, cô yên tâm, tôi sẽ tìm người chế tạo tin tức mới cho đầu đề các báo, khiến chuyện này phai nhạt khỏi tầm mắt công chúng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook