Chương 155: Chỉ biết yêu một người
Đào Y
25/12/2016
Sau cuộc trò chuyện
điện thoại kia của anh và Tử Mạt, anh đã nghĩ đi nghĩ lại câu nói cuối
cùng của Tử Mạt, Cố Tử Mạt rất ghét bỏ mà nói —— Lâm Yên Nhiên u mê ngu ngốc.
Anh hiểu rất rõ Cố Tử Mạt, thông qua loại giọng nói đó, liên hệ từ trước đến sau, anh liền biết, Cố Tử Mạt đang nói trái với suy nghĩ của mình.
Rõ ràng Cố Tử Mạt đang muốn nói, Lâm Yên Nhiên tâm cơ sâu.
Nếu trước đó chỉ là suy đoán của anh, không coi là chính xác, nhưng phía sau Cố Tử Mạt còn nhắc đến sự kiện phơi nắng kia, còn nhắc tới ‘ cảm phong hàn ’, liền hoàn toàn xác nhận nội dung trước mặt rồi.
Có lẽ, Lâm Yên Nhiên đã sớm không phải ‘ em gái nhỏ ’ đơn thuần trong mắt anh nữa rồi, là anh lơ là sơ suất rồi.
Ngón tay thon dài, ấn lên huyệt Thái Dương, rất nặng nề một câu, "Còn nữa không? Tiếp tục."
Lấy được chỉ thị của anh, Bùi Dực không thể làm gì khác hơn là tiếp tục, "Chúng ta không cách nào tra được nội dung cuộc nói chuyện, nhưng mà em lại tra hỏi một hộ lý chăm sóc đặc biệt của cô Lâm, cô ấy nói, cô ấy nghe được có một lần lúc cô Lâm núp ở phòng vệ sinh nói chuyện điện thoại, nhắc tới một chút về ‘ Tiểu Tam ’ ."
Tất cả chứng cớ, đều chỉ hướng Lâm Yên Nhiên.
Người và vật không còn!
Một trận yên lặng, sau một hồi nghĩ sâu tính kỹ, Lục Duật Kiêu đã có quyết sách, nhất nhất giao phó cho Bùi Dực.
Bùi Dực nhớ kỹ, sau đó nhìn thấy Lục Duật Kiêu lấy áo vest trên ghế mặc vào, hỏi, "Anh Kiêu, anh muốn đi đâu?"
"Bệnh viện."
Lục Duật Kiêu nói ra hai chữ, liền đi.
dien~dan~le..quy'don^^
. . . . . .
Lúc Lục Duật Kiêu đến, Lâm Yên Nhiên đang xem tạp chí, thấy anh, lập tức từ trên giường ngồi dậy, cười duyên nói, "Minh Tuyên, em đang nghĩ tới anh, thì anh đã tới rồi, chúng ta thật đúng là Tâm Linh Tương Thông rồi, anh biết em vì cái gì mà nghĩ đến anh không? Hì hì, nói cho anh biết, em nhớ món bánh bao Thụy Phúc Tường mà anh mua cho em !"
Lục Duật Kiêu nhìn khuôn mặt trắng nõn của Lâm Yên Nha, hiện ra vẻ nịnh hót nhàn nhạt, môi hơi mím lại.
Anh từ từ bước tới, trong mắt lưu quang nhàn nhạt chợt lóe, ngay sau đó nói: " Yên Nhiên, em biết, bây giờ, anh hoàn toàn không có thời gian đi mua bánh bao gì đó."
"À? Làm sao sẽ không có thời gian chứ? Em nên biết sao? Nhưng em lại không biết? Minh Tuyên, anh không cần trêu đùa em chứ !" Vẻ mặt Lâm Yên Nhiên u mê nhìn anh, hình như là thật sự không biết.
Lục Duật Kiêu hít vào một hơi, không có khí lực dùng lời nói trực tiếp vạch trần cô, mà tiến lên một bước, kéo hộc tủ bên cạnh cô ra, ngồi xổm người xuống, chậm rãi tìm những tờ tạp chí cùng báo kia ra.
Lâm Yên Nhiên nhìn động tác của anh, không lo lắng chút nào, dằn lại tính tình, giọng nói tinh tế hỏi Lục Duật Kiêu, "MinhTuyên, anh đang tìm cái gì ở đó vậy? Em có thể tìm giúp anh."
Lần trước bị anh phát hiện, mình có dấu những tạp chí khả nghi kia, cô không có ngu đến mức tiếp tục để ở chỗ này như vậy.
Anh nghe thấy cô nói như vậy rồi, lập tức liền ý thức được, hành động vừa rồi của anh nhất định là không có kết quả rồi .
Như vậy, ngay sau đó, chỉ có thể do anh chính miệng nói sự thật ra thôi sao?
Anh cũng không muốn tàn nhẫn với cô ‘ em gái ’ này như vậy.
"Anh đang tìm cái này sao?" Một giọng nói ngọt ngào theo tiếng đẩy cửa truyền vào, Diệp Nhất Đóa giơ báo chí tạp san trên tay, bước chậm vào.
Cô đi tới bên cạnh Lục Duật Kiêu, đưa báo chí tạp san trong tay quơ quơ về phía Lục Duật Kiêu, không nói hai lời, liền ném thẳng tới trong tầm tay Lâm Yên Nhiên, "Những thứ này, chính là bị Lâm tiểu thư giấu, báo và tạp chí số mới nhất, phía trên đều có tin tức —— về việc Cố Tử Mạt ‘ bị coi là kẻ thứ ba ’ đâu!"
Lúc này vẻ mặt Lâm Yên Nhiên biến sắc, cô cúi thấp đầu, nhìn chăm chú trong chốc lát, dùng ánh mắt réo rắt thảm thiết nhìn về phía Lục Duật Kiêu, thương xót thở dài nói, "Tử Mạt thật đáng thương, những người của giới truyền thông kia vì ích lợi, tại sao có thể viết linh tinh như vậy chứ? Anh và Tử Mạt cũng không phải cái loại quan hệ kia, làm sao có thể nói cô ấy là kẻ thứ ba được chứ? Hoàn toàn là bịa đặt. . . . . ."
"Không phải tất cả nội dung đều là bịa đặt hoàn toàn." Lục Duật Kiêu ngắt lời cô, nhìn nét mặt hơi cứng ngắc của cô, biến thành kinh ngạc và nghi ngờ, anh trực tiếp xé rách mặt, nói, "Yên Nhiên, những tin tức này, không phải em đã biết từ lâu rùi sao? Anh và Tử Mạt, đã ở bên nhau lâu rồi!"
Lâm Yên Nhiên mở to hai mắt, giống như là không biết anh vậy, ngơ ngác kinh ngạc nhìn anh, chợt, mất tự nhiên cười một tiếng, "Đừng có nói đùa, tại sao em có thể biết lâu rồi chứ, Minh Tuyên, anh rất thích trêu đùa em."
Câu trả lời của cô, làm cho anh cau mày lại, "Yên Nhiên, từ đầu tới đuôi, anh đều không hề nói đùa, hơn nữa, em cũng tin sự thật này, không phải sao? Bằng không, em cũng sẽ không hợp tác với Kiều Tử Hoài động tay động chân như vậy."
"Em không muốn nghe!" Lâm Yên Nhiên chợt hét rầm lên, đỏ mắt, chất vấn anh, "Anh không cần em? Có phải hay không! Cũng bởi vì như vậy, anh liền đổ tội cho em! Anh chán ghét em, không thích em nữa rồi! Cho nên anh muốn đá em ra!"
"Yên Nhiên. . . . . ." Lục Duật Kiêu chưa từng thấy dáng vẻ này của cô, luống cuống, giống như thật sự bị người đàn ông cô phụ vậy.
"Không phải vậy, sẽ không vứt bỏ em đâu, sẽ không , anh có trách nhiệm, có đảm đương như vậy, nhất định anh sẽ không bỏ mặc em ." Lâm Yên Nhiên chợt rút kim tiêm trên mu bàn tay, nhảy xuống giường, ôm thật chặt cổ của Lục Duật Kiêu, không ngừng lắc đầu, "Anh sẽ lấy em, có đúng hay không? Em là vị hôn thê của anh, anh và Cố Tử Mạt, chỉ là vui đùa một chút , phải hay không? Anh là của em, anh luôn luôn là của em!"
Giờ khắc này, cuối cùng Lục Duật Kiêu mới ý thức được, Cố Tử Mạt chưa từng coi Lâm Yên Nhiên làm quân địch giả, mà Lâm Yên Nhiên, lại thực sự coi Cố Tử Mạt là kẻ địch!
Anh nhắm mắt lại, gương mặt góc cạnh rõ ràng bị ánh sáng ngoài cửa sổ bao phủ, lúc sáng lúc tối, khóe miệng cất dấu sự thê lương không nói ra được cùng sự xấu hổ thật sâu.
Không chỉ là đối với Cố Tử Mạt, còn có Lâm Yên Nhiên.
Anh không quan tâm đến giác quan thứ sáu của phụ nữ, trong khoảng thời gian này, anh không mang đến cho Cố Tử Mạt cảm giác an toàn cần có.
Anh không để mắt đến chút mưu kế của Lâm Yên Nhiên, nhưng anh lại vạn lần không ngờ, Lâm Yên Nhiên lại coi anh như vật riêng tư của cô, sự lệ thuộc vào anh đã đạt đến trình độ gần như điên cuồng.
Bởi vì suy đoán sai lầm của anh, anh đã hoàn toàn làm tổn thương đến trái tim của Cố Tử Mạt, anh không có ý thức được sự điên cuồng cùng hiểm ác của Lâm Yên Nhiên, lại vẫn yêu cầu cô và Lâm Yên Nhiên trở thành bạn bè, nhường nhịn Lâm Yên Nhiên một chút.
Lục Duật Kiêu chỉ cảm thấy trái tim chợt co lại, hình như bị một dao đâm mạnh, máu đông lại di chuyển theo mạch máu trong cơ thể, thân thể bị đau thương chưa từng có bao trùm .
Lục Duật Kiêu cố chịu đựng đau đớn co rút kịch liệt trong lòng, cố gắng bình phục.
Đôi tay vặn bả vai của Lâm Yên Nhiên, đẩy cô ra khỏi lồng ngực của mình.
Nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngập tràn nước mắt của cô, anh nói chậm chạp, dường như muốn cô nhớ rõ từng câu từng chữ mà anh nói, "Yên Nhiên, em phải biết, anh đối với em, chưa từng có tình yêu nam nữ. Em không phải vị hôn thê của anh, cũng không phải nằm trong phạm vi trách nhiệm của anh, anh cũng không phải vật riêng của em, Yên Nhiên, em phải hiểu được, ở đây, anh là Lục Duật Kiêu, một Lục Duật Kiêu thuộc về Cố Tử Mạt."
"Không, không phải vậy." Lâm Yên Nhiên khóc, lắc đầu liên tục, "Bọn họ đều nói, em là vị hôn thê của anh, anh lại chưa từng phủ nhận, em đều tin, em đều tin."
Cằm của Lục Duật Kiêu bạnh ra, giải thích, "Những cái đó đều là lời đồn, là em không chịu suy nghĩ thôi, Yên Nhiên, em có thể phân biệt rõ ràng lời đồn và thực tế sao? Em hãy nhớ lại một chút, vào lễ thành niên của em, mọi người ồn ào lên, nhưng anh cũng không hề bày tỏ gì với em, mà cha anh, cũng chưa từng hứa hẹn cái gì với em cả."
"Nhưng. . . . . . Nhưng là, những lời đồn kia truyền ra, anh cũng không hề phủ nhận mà." Cuối cùng, cô khóc không thành tiếng, chỉ có thể tìm được cớ này để bắt lấy anh.
"Đó là bởi vì, lời đồn chính là lời đồn, cũng không có kết quả thực tế, chúng ta sẽ không đi quan tâm đến nó làm gì, huống chi, chỉ vì suy nghĩ cho em, nên khi đó anh hoàn toàn không công khai giải thích lời đồn, Yên Nhiên, lúc đó, anh cũng không có người muốn theo đuổi, không có người con gái trong lòng, em chiếm cứ vị trí ‘vị hôn thê của Lục Minh Tuyên’ , không có tác hại gì với anh cả, còn đối với em, cũng là có nhiều chỗ tốt. Yên Nhiên, dù sao tình cảnh của em ở trong giới mỹ nữ danh giá cũng có chút xấu hổ, anh không phủ nhận những điều đó, là vì tránh cho người ngoài nhìn em thấp đi thôi."
"Nhưng, anh vẫn không có phủ nhận, ngay cả chú Lục cũng không phủ nhận, tất cả mọi người đều cho rằng em nhất định sẽ gả cho anh!" Lâm Yên Nhiên lên tiếng tố cáo, "Minh Tuyên! Làm sao anh có thể như vậy! Tại sao có thể đối với em như vậy!"
Nhìn vào mặt cô, Lục Duật Kiêu lại cảm thấy một trận mệt mỏi phát ra từ tận đáy lòng.
Trước kia có một đoạn thời gian, anh đều cảm thấy, mình là một người anh tốt, anh tìm bệnh viện cho Lâm Yên Nhiên, vì thận — nguyên của cô mà bôn ba, chỉ cần cô gặp chuyện không may, anh sẽ là người đầu tiên chạy tới.
Anh cảm thấy mình đã hết lòng lo lắng, cũng đã làm rất nhiều thứ vì cô, nhưng quay đầu lại phát hiện, sợ rằng hiện tại điều mà Lâm Yên Nhiên cần nhất, cũng không phải một quả thận khỏe mạnh, mà là một vị trí!
Anh thật sự đã sai hoàn toàn rồi!
"Anh không thể đối với em như vậy, anh không thể. . . . . ." Lâm Yên Nhiên siết chặt cánh tay của Lục Duật Kiêu, khóc nấc lên dằn từng tiếng, bỗng dưng, ánh mắt khẽ nhúc nhích, chợt nhón chân lên.
Mặc dù Lục Duật Kiêu đang trầm tư, nhưng con người anh có một điểm mạnh là, lúc trầm tư, sẽ giữ vững cảnh giác đối với thế giới bên ngoài, rất am hiểu nhất tâm đa dụng.
Trong nháy mắt khi Lâm Yên Nhiên tiến lại gần, thì anh đã đưa tay che lên môi, ngăn cản nụ hôn chủ động của cô.
Lâm Yên Nhiên bị cự tuyệt tại chỗ, mà lại trong lúc phòng bệnh còn có một người ngoài nữa!
Trong mắt rỉ ra nhiều uất ức hơn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Lục Duật Kiêu lại trương ra một khuôn mặt đẹp trai, rõ ràng xa cách cùng lạnh nhạt, "Những thứ kia đều là ý nghĩ đơn phương của em mà thôi, em không thể tự lừa gạt bản thân cả đời được, vậy không thực tế, Yên Nhiên, không cần tiếp tục lừa gạt bản thân nữa. Em hãy nghe anh nói, Lục Duật Kiêu anh cả đời này, chỉ biết yêu một người phụ nữ, mà người phụ nữ đó, cũng đã trở thành Lục phu nhân từ lâu rồi!"
Lâm Yên Nhiên không ngừng lắc đầu, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, cả người run rẩy, giống như có thể té xỉu bất cứ lúc nào.
Lục Duật Kiêu cũng không mềm lòng, bởi vì lần trước anh mềm lòng đã làm thương tổn đến Lâm Yên Nhiên, lần này, anh chỉ mong có thể nói được rõ ràng.
"Yên Nhiên, em sống ở nhà họ Lục nhiều năm như vậy, em đối với anh mà nói, giống như là người nhà, anh chăm sóc em, bảo vệ em, là vì anh quan tâm yêu thương người nhà. Lúc nhỏ, mẹ ruột của anh rời khỏi nhà họ Lục, lấy chồng ở nước Áo xa xôi, Mạnh Nhụy là người vợ thứ hai của cha anh, anh và bà ấy cũng không thân thiết, mà tính tình của anh và cha lại không hợp, vẫn luôn luôn không thân thiết, cho nên qua nhiều năm như vậy, cuộc sống ở nhà họ Lục, thì anh với em là thân nhất, đây cũng là tại sao, anh sẽ tận tâm tận lực chăm sóc em như vậy, nhưng Yên Nhiên, em có biết em đã khiến anh thất vọng nhiều thế nào sao?"
Lâm Yên Nhiên lặng lẽ rơi lệ, nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào, không trả lời cái gì.
Trong lòng cô đã biết, Lục Duật Kiêu đã biết chân tướng một ít chuyện, hiện tại cô có khóc cũng không làm gì được, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi lăng trì!
Lục Duật Kiêu nhìn cô một lúc, than nhẹ, "Yên Nhiên, em thật sự không nên làm như vậy, cho dù là em tin lời xúi giục của Cố Trinh Trinh, hay là tin vào lời dụ dỗ của Kiều Tử Hoài, em đều không nên ba lần bốn lượt hãm hại Tử Mạt, em làm mấy chuyện này đối với Tử Mạt, thật sự là ——"
Câu nói kế tiếp, anh không có nói ra khỏi miệng, anh nghĩ, Lâm Yên Nhiên có thể hiểu được ý tứ của anh.
Lâm Yên Nhiên cắn đôi môi tái nhợt, đợi đến sau khi anh nói xong, mới buồn bã nói, "Bởi vì em làm thương tổn Cố Tử Mạt, mà anh thương tổn đến em như vậy sao? Minh Tuyên, anh biết rõ ràng, ngày mai em sẽ phải làm giải phẫu rồi, có lẽ, ngày mai có một chút sơ xuất, thì em sẽ không còn được gặp lại anh nữa, Minh Tuyên, ô. . . . . ."
Sắc mặt của cô, đã tái nhợt tới cực điểm, hơn nữa thân thể thon gầy, rất có dáng vẻ gió vừa thổi liền ngã.
Diệp Nhất Đóa vốn là đứng ở một bên, lúng ta lúng túng không nói xem kịch vui, nhưng nghe đến đây, cô thật sự là nhìn không nổi nữa, lên tiếng nói, "Cô đừng tiếp tục gạt người nữa, chỉ cô. . . . . ."
"Nhất Đóa, em đừng nói chuyện." Lục Duật Kiêu ngăn cản Nhất Đóa nói chen vào, ánh mắt lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía Lâm Yên Nhiên, nói, "Em biết không? Lúc buổi sáng, chính miệng anh làm tổn thương Tử Mạt, không công khai quan hệ của anh và cô ấy trước, mặc cho trên lưng cô ấy phải mang tiếng xấu là ‘ kẻ thứ ba ’ , đều là bởi vì em, bởi vì bệnh tình cùng cuộc phẫu thuật của em, anh nói với Tử Mạt, em không chịu nổi một chút đả kích, nhưng lúc anh biết được chân tướng phía sau, thì anh đã hiểu, anh sai lầm rồi, Yên Nhiên, có thể kín đáo thiết kế người khác như vậy, làm sao sẽ không chịu nổi một chút xíu đả kích chứ. Cho nên Yên Nhiên, nếu em thật sự không chịu thua, thì hãy nghe lời tiếp nhận phẫu thuật, toàn diện phối hợp trị liệu."
Nói đến thế thôi, Lục Duật Kiêu cũng sẽ không nói gì nữa, anh rất rõ ràng, Lâm Yên Nhiên cần phải có thời gian tiêu hóa tất cả những thứ này, sau khi nhàn nhạt liếc mắt báo chí tập san trên giường một cái, liền quay đầu rời đi.
Sau khi Lục Duật Kiêu rời đi, Diệp Nhất Đóa cũng rời đi ngay sau đó, Lâm Yên Nhiên đứng tại chỗ một đoạn thời gian rất dài, nước mắt hình như đã chảy khô rồi, không còn gì để chảy nữa rồi.
Từ từ đi tới cửa, vừa muốn đóng cửa phòng bệnh vào, hai chân liền nhấc bổng lên, cổ bị người hung hăng ghìm chặt, sau một trận hít thở không thông, chỗ xương bả vai có một trận đau đớn, cả người cũng bị áp chế đẩy tới vách tường.
Cả người Lâm Yên Nhiên đều đang run rẩy, cô lăng lăng nhìn chằm chằm người đàn ông đột nhiên xông vào, cắn môi nói: " Nhị thiếu, van anh, buông em ra."
"Ha ha." Hơi thở của đàn ông lưu chuyển ở trên cổ cô, "Yên Nhiên, sao em gọi anh ấy là ‘ minh tuyên ’ một cách thân mật như vậy, lại gọi anh là ‘ nhị thiếu ’ một cách khách khách khí khí như thế chứ?"
Trong vành mắt của cô lại có trong suốt lăn ra, nhỏ giọng khóc sụt sùi nói: " đúng. . . . . . Không. . . . . . Lên, thật xin lỗi, em. . . . . . Em thói quen."
"A." Lại một trận rét lạnh, người đàn ông dùng tay, trực tiếp cạy ra bàn tay đang nắm chặt của cô, đan xen với tay cô, hung hăng giữ chặt, "Em thật là vẫn có ý tứ như trước đây, a. . . . . . Biết vì cái gì mà anh lại xuất hiện sao?"
"Em. . . . . . Em không biết." Cô lắc đầu, trong lòng run sợ.
Anh hiểu rất rõ Cố Tử Mạt, thông qua loại giọng nói đó, liên hệ từ trước đến sau, anh liền biết, Cố Tử Mạt đang nói trái với suy nghĩ của mình.
Rõ ràng Cố Tử Mạt đang muốn nói, Lâm Yên Nhiên tâm cơ sâu.
Nếu trước đó chỉ là suy đoán của anh, không coi là chính xác, nhưng phía sau Cố Tử Mạt còn nhắc đến sự kiện phơi nắng kia, còn nhắc tới ‘ cảm phong hàn ’, liền hoàn toàn xác nhận nội dung trước mặt rồi.
Có lẽ, Lâm Yên Nhiên đã sớm không phải ‘ em gái nhỏ ’ đơn thuần trong mắt anh nữa rồi, là anh lơ là sơ suất rồi.
Ngón tay thon dài, ấn lên huyệt Thái Dương, rất nặng nề một câu, "Còn nữa không? Tiếp tục."
Lấy được chỉ thị của anh, Bùi Dực không thể làm gì khác hơn là tiếp tục, "Chúng ta không cách nào tra được nội dung cuộc nói chuyện, nhưng mà em lại tra hỏi một hộ lý chăm sóc đặc biệt của cô Lâm, cô ấy nói, cô ấy nghe được có một lần lúc cô Lâm núp ở phòng vệ sinh nói chuyện điện thoại, nhắc tới một chút về ‘ Tiểu Tam ’ ."
Tất cả chứng cớ, đều chỉ hướng Lâm Yên Nhiên.
Người và vật không còn!
Một trận yên lặng, sau một hồi nghĩ sâu tính kỹ, Lục Duật Kiêu đã có quyết sách, nhất nhất giao phó cho Bùi Dực.
Bùi Dực nhớ kỹ, sau đó nhìn thấy Lục Duật Kiêu lấy áo vest trên ghế mặc vào, hỏi, "Anh Kiêu, anh muốn đi đâu?"
"Bệnh viện."
Lục Duật Kiêu nói ra hai chữ, liền đi.
dien~dan~le..quy'don^^
. . . . . .
Lúc Lục Duật Kiêu đến, Lâm Yên Nhiên đang xem tạp chí, thấy anh, lập tức từ trên giường ngồi dậy, cười duyên nói, "Minh Tuyên, em đang nghĩ tới anh, thì anh đã tới rồi, chúng ta thật đúng là Tâm Linh Tương Thông rồi, anh biết em vì cái gì mà nghĩ đến anh không? Hì hì, nói cho anh biết, em nhớ món bánh bao Thụy Phúc Tường mà anh mua cho em !"
Lục Duật Kiêu nhìn khuôn mặt trắng nõn của Lâm Yên Nha, hiện ra vẻ nịnh hót nhàn nhạt, môi hơi mím lại.
Anh từ từ bước tới, trong mắt lưu quang nhàn nhạt chợt lóe, ngay sau đó nói: " Yên Nhiên, em biết, bây giờ, anh hoàn toàn không có thời gian đi mua bánh bao gì đó."
"À? Làm sao sẽ không có thời gian chứ? Em nên biết sao? Nhưng em lại không biết? Minh Tuyên, anh không cần trêu đùa em chứ !" Vẻ mặt Lâm Yên Nhiên u mê nhìn anh, hình như là thật sự không biết.
Lục Duật Kiêu hít vào một hơi, không có khí lực dùng lời nói trực tiếp vạch trần cô, mà tiến lên một bước, kéo hộc tủ bên cạnh cô ra, ngồi xổm người xuống, chậm rãi tìm những tờ tạp chí cùng báo kia ra.
Lâm Yên Nhiên nhìn động tác của anh, không lo lắng chút nào, dằn lại tính tình, giọng nói tinh tế hỏi Lục Duật Kiêu, "MinhTuyên, anh đang tìm cái gì ở đó vậy? Em có thể tìm giúp anh."
Lần trước bị anh phát hiện, mình có dấu những tạp chí khả nghi kia, cô không có ngu đến mức tiếp tục để ở chỗ này như vậy.
Anh nghe thấy cô nói như vậy rồi, lập tức liền ý thức được, hành động vừa rồi của anh nhất định là không có kết quả rồi .
Như vậy, ngay sau đó, chỉ có thể do anh chính miệng nói sự thật ra thôi sao?
Anh cũng không muốn tàn nhẫn với cô ‘ em gái ’ này như vậy.
"Anh đang tìm cái này sao?" Một giọng nói ngọt ngào theo tiếng đẩy cửa truyền vào, Diệp Nhất Đóa giơ báo chí tạp san trên tay, bước chậm vào.
Cô đi tới bên cạnh Lục Duật Kiêu, đưa báo chí tạp san trong tay quơ quơ về phía Lục Duật Kiêu, không nói hai lời, liền ném thẳng tới trong tầm tay Lâm Yên Nhiên, "Những thứ này, chính là bị Lâm tiểu thư giấu, báo và tạp chí số mới nhất, phía trên đều có tin tức —— về việc Cố Tử Mạt ‘ bị coi là kẻ thứ ba ’ đâu!"
Lúc này vẻ mặt Lâm Yên Nhiên biến sắc, cô cúi thấp đầu, nhìn chăm chú trong chốc lát, dùng ánh mắt réo rắt thảm thiết nhìn về phía Lục Duật Kiêu, thương xót thở dài nói, "Tử Mạt thật đáng thương, những người của giới truyền thông kia vì ích lợi, tại sao có thể viết linh tinh như vậy chứ? Anh và Tử Mạt cũng không phải cái loại quan hệ kia, làm sao có thể nói cô ấy là kẻ thứ ba được chứ? Hoàn toàn là bịa đặt. . . . . ."
"Không phải tất cả nội dung đều là bịa đặt hoàn toàn." Lục Duật Kiêu ngắt lời cô, nhìn nét mặt hơi cứng ngắc của cô, biến thành kinh ngạc và nghi ngờ, anh trực tiếp xé rách mặt, nói, "Yên Nhiên, những tin tức này, không phải em đã biết từ lâu rùi sao? Anh và Tử Mạt, đã ở bên nhau lâu rồi!"
Lâm Yên Nhiên mở to hai mắt, giống như là không biết anh vậy, ngơ ngác kinh ngạc nhìn anh, chợt, mất tự nhiên cười một tiếng, "Đừng có nói đùa, tại sao em có thể biết lâu rồi chứ, Minh Tuyên, anh rất thích trêu đùa em."
Câu trả lời của cô, làm cho anh cau mày lại, "Yên Nhiên, từ đầu tới đuôi, anh đều không hề nói đùa, hơn nữa, em cũng tin sự thật này, không phải sao? Bằng không, em cũng sẽ không hợp tác với Kiều Tử Hoài động tay động chân như vậy."
"Em không muốn nghe!" Lâm Yên Nhiên chợt hét rầm lên, đỏ mắt, chất vấn anh, "Anh không cần em? Có phải hay không! Cũng bởi vì như vậy, anh liền đổ tội cho em! Anh chán ghét em, không thích em nữa rồi! Cho nên anh muốn đá em ra!"
"Yên Nhiên. . . . . ." Lục Duật Kiêu chưa từng thấy dáng vẻ này của cô, luống cuống, giống như thật sự bị người đàn ông cô phụ vậy.
"Không phải vậy, sẽ không vứt bỏ em đâu, sẽ không , anh có trách nhiệm, có đảm đương như vậy, nhất định anh sẽ không bỏ mặc em ." Lâm Yên Nhiên chợt rút kim tiêm trên mu bàn tay, nhảy xuống giường, ôm thật chặt cổ của Lục Duật Kiêu, không ngừng lắc đầu, "Anh sẽ lấy em, có đúng hay không? Em là vị hôn thê của anh, anh và Cố Tử Mạt, chỉ là vui đùa một chút , phải hay không? Anh là của em, anh luôn luôn là của em!"
Giờ khắc này, cuối cùng Lục Duật Kiêu mới ý thức được, Cố Tử Mạt chưa từng coi Lâm Yên Nhiên làm quân địch giả, mà Lâm Yên Nhiên, lại thực sự coi Cố Tử Mạt là kẻ địch!
Anh nhắm mắt lại, gương mặt góc cạnh rõ ràng bị ánh sáng ngoài cửa sổ bao phủ, lúc sáng lúc tối, khóe miệng cất dấu sự thê lương không nói ra được cùng sự xấu hổ thật sâu.
Không chỉ là đối với Cố Tử Mạt, còn có Lâm Yên Nhiên.
Anh không quan tâm đến giác quan thứ sáu của phụ nữ, trong khoảng thời gian này, anh không mang đến cho Cố Tử Mạt cảm giác an toàn cần có.
Anh không để mắt đến chút mưu kế của Lâm Yên Nhiên, nhưng anh lại vạn lần không ngờ, Lâm Yên Nhiên lại coi anh như vật riêng tư của cô, sự lệ thuộc vào anh đã đạt đến trình độ gần như điên cuồng.
Bởi vì suy đoán sai lầm của anh, anh đã hoàn toàn làm tổn thương đến trái tim của Cố Tử Mạt, anh không có ý thức được sự điên cuồng cùng hiểm ác của Lâm Yên Nhiên, lại vẫn yêu cầu cô và Lâm Yên Nhiên trở thành bạn bè, nhường nhịn Lâm Yên Nhiên một chút.
Lục Duật Kiêu chỉ cảm thấy trái tim chợt co lại, hình như bị một dao đâm mạnh, máu đông lại di chuyển theo mạch máu trong cơ thể, thân thể bị đau thương chưa từng có bao trùm .
Lục Duật Kiêu cố chịu đựng đau đớn co rút kịch liệt trong lòng, cố gắng bình phục.
Đôi tay vặn bả vai của Lâm Yên Nhiên, đẩy cô ra khỏi lồng ngực của mình.
Nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngập tràn nước mắt của cô, anh nói chậm chạp, dường như muốn cô nhớ rõ từng câu từng chữ mà anh nói, "Yên Nhiên, em phải biết, anh đối với em, chưa từng có tình yêu nam nữ. Em không phải vị hôn thê của anh, cũng không phải nằm trong phạm vi trách nhiệm của anh, anh cũng không phải vật riêng của em, Yên Nhiên, em phải hiểu được, ở đây, anh là Lục Duật Kiêu, một Lục Duật Kiêu thuộc về Cố Tử Mạt."
"Không, không phải vậy." Lâm Yên Nhiên khóc, lắc đầu liên tục, "Bọn họ đều nói, em là vị hôn thê của anh, anh lại chưa từng phủ nhận, em đều tin, em đều tin."
Cằm của Lục Duật Kiêu bạnh ra, giải thích, "Những cái đó đều là lời đồn, là em không chịu suy nghĩ thôi, Yên Nhiên, em có thể phân biệt rõ ràng lời đồn và thực tế sao? Em hãy nhớ lại một chút, vào lễ thành niên của em, mọi người ồn ào lên, nhưng anh cũng không hề bày tỏ gì với em, mà cha anh, cũng chưa từng hứa hẹn cái gì với em cả."
"Nhưng. . . . . . Nhưng là, những lời đồn kia truyền ra, anh cũng không hề phủ nhận mà." Cuối cùng, cô khóc không thành tiếng, chỉ có thể tìm được cớ này để bắt lấy anh.
"Đó là bởi vì, lời đồn chính là lời đồn, cũng không có kết quả thực tế, chúng ta sẽ không đi quan tâm đến nó làm gì, huống chi, chỉ vì suy nghĩ cho em, nên khi đó anh hoàn toàn không công khai giải thích lời đồn, Yên Nhiên, lúc đó, anh cũng không có người muốn theo đuổi, không có người con gái trong lòng, em chiếm cứ vị trí ‘vị hôn thê của Lục Minh Tuyên’ , không có tác hại gì với anh cả, còn đối với em, cũng là có nhiều chỗ tốt. Yên Nhiên, dù sao tình cảnh của em ở trong giới mỹ nữ danh giá cũng có chút xấu hổ, anh không phủ nhận những điều đó, là vì tránh cho người ngoài nhìn em thấp đi thôi."
"Nhưng, anh vẫn không có phủ nhận, ngay cả chú Lục cũng không phủ nhận, tất cả mọi người đều cho rằng em nhất định sẽ gả cho anh!" Lâm Yên Nhiên lên tiếng tố cáo, "Minh Tuyên! Làm sao anh có thể như vậy! Tại sao có thể đối với em như vậy!"
Nhìn vào mặt cô, Lục Duật Kiêu lại cảm thấy một trận mệt mỏi phát ra từ tận đáy lòng.
Trước kia có một đoạn thời gian, anh đều cảm thấy, mình là một người anh tốt, anh tìm bệnh viện cho Lâm Yên Nhiên, vì thận — nguyên của cô mà bôn ba, chỉ cần cô gặp chuyện không may, anh sẽ là người đầu tiên chạy tới.
Anh cảm thấy mình đã hết lòng lo lắng, cũng đã làm rất nhiều thứ vì cô, nhưng quay đầu lại phát hiện, sợ rằng hiện tại điều mà Lâm Yên Nhiên cần nhất, cũng không phải một quả thận khỏe mạnh, mà là một vị trí!
Anh thật sự đã sai hoàn toàn rồi!
"Anh không thể đối với em như vậy, anh không thể. . . . . ." Lâm Yên Nhiên siết chặt cánh tay của Lục Duật Kiêu, khóc nấc lên dằn từng tiếng, bỗng dưng, ánh mắt khẽ nhúc nhích, chợt nhón chân lên.
Mặc dù Lục Duật Kiêu đang trầm tư, nhưng con người anh có một điểm mạnh là, lúc trầm tư, sẽ giữ vững cảnh giác đối với thế giới bên ngoài, rất am hiểu nhất tâm đa dụng.
Trong nháy mắt khi Lâm Yên Nhiên tiến lại gần, thì anh đã đưa tay che lên môi, ngăn cản nụ hôn chủ động của cô.
Lâm Yên Nhiên bị cự tuyệt tại chỗ, mà lại trong lúc phòng bệnh còn có một người ngoài nữa!
Trong mắt rỉ ra nhiều uất ức hơn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Lục Duật Kiêu lại trương ra một khuôn mặt đẹp trai, rõ ràng xa cách cùng lạnh nhạt, "Những thứ kia đều là ý nghĩ đơn phương của em mà thôi, em không thể tự lừa gạt bản thân cả đời được, vậy không thực tế, Yên Nhiên, không cần tiếp tục lừa gạt bản thân nữa. Em hãy nghe anh nói, Lục Duật Kiêu anh cả đời này, chỉ biết yêu một người phụ nữ, mà người phụ nữ đó, cũng đã trở thành Lục phu nhân từ lâu rồi!"
Lâm Yên Nhiên không ngừng lắc đầu, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, cả người run rẩy, giống như có thể té xỉu bất cứ lúc nào.
Lục Duật Kiêu cũng không mềm lòng, bởi vì lần trước anh mềm lòng đã làm thương tổn đến Lâm Yên Nhiên, lần này, anh chỉ mong có thể nói được rõ ràng.
"Yên Nhiên, em sống ở nhà họ Lục nhiều năm như vậy, em đối với anh mà nói, giống như là người nhà, anh chăm sóc em, bảo vệ em, là vì anh quan tâm yêu thương người nhà. Lúc nhỏ, mẹ ruột của anh rời khỏi nhà họ Lục, lấy chồng ở nước Áo xa xôi, Mạnh Nhụy là người vợ thứ hai của cha anh, anh và bà ấy cũng không thân thiết, mà tính tình của anh và cha lại không hợp, vẫn luôn luôn không thân thiết, cho nên qua nhiều năm như vậy, cuộc sống ở nhà họ Lục, thì anh với em là thân nhất, đây cũng là tại sao, anh sẽ tận tâm tận lực chăm sóc em như vậy, nhưng Yên Nhiên, em có biết em đã khiến anh thất vọng nhiều thế nào sao?"
Lâm Yên Nhiên lặng lẽ rơi lệ, nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào, không trả lời cái gì.
Trong lòng cô đã biết, Lục Duật Kiêu đã biết chân tướng một ít chuyện, hiện tại cô có khóc cũng không làm gì được, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi lăng trì!
Lục Duật Kiêu nhìn cô một lúc, than nhẹ, "Yên Nhiên, em thật sự không nên làm như vậy, cho dù là em tin lời xúi giục của Cố Trinh Trinh, hay là tin vào lời dụ dỗ của Kiều Tử Hoài, em đều không nên ba lần bốn lượt hãm hại Tử Mạt, em làm mấy chuyện này đối với Tử Mạt, thật sự là ——"
Câu nói kế tiếp, anh không có nói ra khỏi miệng, anh nghĩ, Lâm Yên Nhiên có thể hiểu được ý tứ của anh.
Lâm Yên Nhiên cắn đôi môi tái nhợt, đợi đến sau khi anh nói xong, mới buồn bã nói, "Bởi vì em làm thương tổn Cố Tử Mạt, mà anh thương tổn đến em như vậy sao? Minh Tuyên, anh biết rõ ràng, ngày mai em sẽ phải làm giải phẫu rồi, có lẽ, ngày mai có một chút sơ xuất, thì em sẽ không còn được gặp lại anh nữa, Minh Tuyên, ô. . . . . ."
Sắc mặt của cô, đã tái nhợt tới cực điểm, hơn nữa thân thể thon gầy, rất có dáng vẻ gió vừa thổi liền ngã.
Diệp Nhất Đóa vốn là đứng ở một bên, lúng ta lúng túng không nói xem kịch vui, nhưng nghe đến đây, cô thật sự là nhìn không nổi nữa, lên tiếng nói, "Cô đừng tiếp tục gạt người nữa, chỉ cô. . . . . ."
"Nhất Đóa, em đừng nói chuyện." Lục Duật Kiêu ngăn cản Nhất Đóa nói chen vào, ánh mắt lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía Lâm Yên Nhiên, nói, "Em biết không? Lúc buổi sáng, chính miệng anh làm tổn thương Tử Mạt, không công khai quan hệ của anh và cô ấy trước, mặc cho trên lưng cô ấy phải mang tiếng xấu là ‘ kẻ thứ ba ’ , đều là bởi vì em, bởi vì bệnh tình cùng cuộc phẫu thuật của em, anh nói với Tử Mạt, em không chịu nổi một chút đả kích, nhưng lúc anh biết được chân tướng phía sau, thì anh đã hiểu, anh sai lầm rồi, Yên Nhiên, có thể kín đáo thiết kế người khác như vậy, làm sao sẽ không chịu nổi một chút xíu đả kích chứ. Cho nên Yên Nhiên, nếu em thật sự không chịu thua, thì hãy nghe lời tiếp nhận phẫu thuật, toàn diện phối hợp trị liệu."
Nói đến thế thôi, Lục Duật Kiêu cũng sẽ không nói gì nữa, anh rất rõ ràng, Lâm Yên Nhiên cần phải có thời gian tiêu hóa tất cả những thứ này, sau khi nhàn nhạt liếc mắt báo chí tập san trên giường một cái, liền quay đầu rời đi.
Sau khi Lục Duật Kiêu rời đi, Diệp Nhất Đóa cũng rời đi ngay sau đó, Lâm Yên Nhiên đứng tại chỗ một đoạn thời gian rất dài, nước mắt hình như đã chảy khô rồi, không còn gì để chảy nữa rồi.
Từ từ đi tới cửa, vừa muốn đóng cửa phòng bệnh vào, hai chân liền nhấc bổng lên, cổ bị người hung hăng ghìm chặt, sau một trận hít thở không thông, chỗ xương bả vai có một trận đau đớn, cả người cũng bị áp chế đẩy tới vách tường.
Cả người Lâm Yên Nhiên đều đang run rẩy, cô lăng lăng nhìn chằm chằm người đàn ông đột nhiên xông vào, cắn môi nói: " Nhị thiếu, van anh, buông em ra."
"Ha ha." Hơi thở của đàn ông lưu chuyển ở trên cổ cô, "Yên Nhiên, sao em gọi anh ấy là ‘ minh tuyên ’ một cách thân mật như vậy, lại gọi anh là ‘ nhị thiếu ’ một cách khách khách khí khí như thế chứ?"
Trong vành mắt của cô lại có trong suốt lăn ra, nhỏ giọng khóc sụt sùi nói: " đúng. . . . . . Không. . . . . . Lên, thật xin lỗi, em. . . . . . Em thói quen."
"A." Lại một trận rét lạnh, người đàn ông dùng tay, trực tiếp cạy ra bàn tay đang nắm chặt của cô, đan xen với tay cô, hung hăng giữ chặt, "Em thật là vẫn có ý tứ như trước đây, a. . . . . . Biết vì cái gì mà anh lại xuất hiện sao?"
"Em. . . . . . Em không biết." Cô lắc đầu, trong lòng run sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.