Chương 6: Kỷ nhật hàn
Tú Bùi
20/03/2023
Mây quang trời tạnh được mấy khi.
*****
- "Bị dụng hình nên mới chết không phải là cách diệt khẩu hay nhất hay sao?"
Tư Đồ Cẩn Hiên nhất quyết không chịu buông tha, thấy sơ hở là lập tức muốn dồn người ta vào đường cùng, nhưng mà cậu phải biết rằng khi người ta bị dồn vào đường cùng thì họ sẽ phản kích lại rất mạnh mẽ:
- "Ý của đệ là ta cho dụng hình đến chết sao? Nhưng mà chẳng phải hôm qua sau khi đệ đến 2 kẻ đó từ bị thương nhẹ mới chuyển sang còn hấp hối sao, ta đã hỏi Quan hình bộ đúng là đệ đã cho dụng hình, như vậy không phải chính đệ mới là người tìm cách diệt khẩu sao?"
Nghe Tư Đồ Cẩn Khiêm không hề nao núng phản kích mà còn đẩy trách nhiệm lên đầu cậu, Tư Đồ Cẩn Hiên vô cùng tức giận:
- "Làm sao ta phải diệt khẩu 2 tên đó, ta dụng hình là để điều tra, chính vì vậy mới biết là huynh đã che dấu sự thật...
- "Đủ rồi!"
Giọng nói trầm thấp đầy uy nghiêm phát ra từ vị trí đang ngồi ở trên cao kia.
*****
Buổi thượng triều kết thúc nhưng Chiêu Vương phải ở lại gặp mặt riêng An Cảnh Đế. Tư Đồ Cẩn Chi và Tư Đồ Cẩn Hi vẫn đứng ở ngoài cửa điện để đợi. Đợi một lúc Tư Đồ Cẩn Hi không nhịn được liền hỏi:
- "Liệu Phụ Hoàng có trách mắng nặng nề với huynh ấy không nhỉ?"
Tư Đồ Cẩn Chi nghe cậu hỏi vậy cười cười:
- "Đệ đoán thử xem?"
Vừa dứt lời thì Tư Đồ Cẩn Khiêm bước ra, sắc mặt bình thản nói với 2 người:
- "Về thôi."
Vừa đi Tư Đồ Cẩn Hi vừa lo lắng vừa tò mò hỏi:
- "Phụ Hoàng có làm gì huynh không?"
Tư Đồ Cẩn Khiêm biết 2 đệ đệ của mình vẫn luôn lo lắng cho mình nên cũng tỏ vẻ cảm kích mỉm cười nói:
- "Không có gì, Phụ Hoàng chỉ bảo ta làm việc còn nhiều sai sót thôi."
- "Thật may quá! Vụ án cũng đã được giải quyết rồi."
Tư Đồ Cẩn Hi thả lỏng tâm trạng vui vẻ nói. Dù gì mấy ngày qua vì vụ án này cậu cũng sốt hết cả ruột, tâm trạng cũng luôn bất an. Bây giờ kết thúc rồi thật khiến cho người ta chút được gánh nặng. Thế nhưng Tứ ca của cậu không bao giờ cho cậu cơ hội được cảm giác ấy:
- "Kỳ thật tưởng trừng vụ án được giải quyết rồi nhưng thật ra là vẫn chưa được giải quyết. Chỉ là Phụ Hoàng muốn nó kết thúc ở đây thôi. Nó vẫn sẽ như là cái gai trong mắt - cái dằm trong tim của rất nhiều người."
Tư Đồ Cẩn Chi nói xong 3 người đều chìm vào suy nghĩ của mình. Tư Đồ Cẩn Khiêm nhớ lại lúc vừa rồi gặp riêng với An Cảnh Đế. Không một tiếng trách mắng, không một lời nói nặng lời, chỉ một câu rất bình thường nhưng đáng để ngẫm nghĩ:
- "Con có biết mình đã làm việc sai sót ở đâu không? Đó chính là không dứt khoát!"
*****
Cảnh Nhân Cung:
Lúc này Hoàng Hậu Tô Liên Kiều đang thư thái cho con chim vẹt ăn, rất nhẹ nhàng rất cưng nựng. Thôi mama vẫn luôn cầm theo khăn tay đứng ở bên cạnh trực chờ chỉ cần Hoàng Hậu làm xong là bà tiến đến lau tay cho Hoàng Hậu liền. Cho ăn được một lúc Tô Hoàng Hậu liền dừng lại, Thôi mama liền lập tức đến lau tay cho bà và nói:
- "Hôm nay ở thiên điện rất bình yên sóng lặng ạ."
Tô Hoàng Hậu đi đến bàn ngồi xuống, vừa nhấp ngụm trà do Thôi mama rót xong liền cười cười nói:
- "Vốn dĩ nó cũng chỉ như vậy."
- "Nếu không phải do Quan hình bộ mời đại y đến thì 2 tên kia đã chết đúng lúc rồi ạ." Thôi mama tiếp lời.
- "Không sao, có đúng lúc hay không đúng lúc thì kết quả vẫn là vậy."
Tô Hoàng Hậu thản nhiên nói rồi nhấp tiếp một ngụm trà nữa. Tuy không thể hiện rõ ràng nhưng vẫn cảm nhận được một chút thái độ hài lòng trong giọng nói đó. Bỗng có một tiếng nói cao vút phát ra:
- "Vẫn là vậy. Vẫn là vậy. Vẫn là vậy."
Âm thanh vừa phát ra xong, Tô Hoàng Hậu liền chậm rãi quay lại nhìn con chim vẹt hết sức xinh đẹp ở trong lồng, dưới đôi mắt phượng ấy là ánh mắt vừa cưng chiều vừa cảnh cáo.
*****
Tô Phủ:
Tô Cẩm Ninh đang ngồi thêu ở trong đình, Tô Cẩm Đình đi đến ngạc nhiên hỏi:
- "Trời đang lạnh thế này mà muội cũng ngồi ở đây thêu được à."
Tô Cẩm Ninh không nhìn Tô Cẩm Đình, vẫn tập trung thêu mà trả lời:
- "Thế mới có cảm giác."
- "Cảm giác gì?" Tô Cẩm Đình tò mò hỏi lại.
- "Lạnh á."
Lúc này cô mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Cẩm Đình cười cười trả lời. Tô Cẩm Đình biết mình bị trêu cũng bật cười, cô nhìn muội muội mình thêu liền tò mò:
- "Sao tự nhiên muội lại thêu khăn tay vậy?"
- "Để tặng Lục tỷ tỷ ạ, hôm nọ tỷ ấy mời chúng ta đi du thuyền nên muội cũng muốn tặng tỷ ấy cái gì đó để đáp lại."
- "Đúng rồi, ta cũng suýt quên đấy. May có muội nhắc, ta phải đi kêu thím Lý dạy ta làm bánh Quế Hoa để tặng tỷ ấy đây."
Không để Tô Cẩm Đình đi ngay, cô hỏi với lại:
- "Từ sáng đến giờ sao không thấy Tiểu Nguyệt nhỉ?"
Mặc dù đang rất vội muốn đi nhưng Tô Cẩm Đình vẫn nán lại giải thích cho cô:
- "Sáng nay muội ấy làm đổ chén trà thế là mẫu thân phạt muội ấy ở trong phòng chép nữ tắc. Mẫu thân cũng thật là, vẫn luôn hà khắc với muội ấy như vậy?!"
Nhìn bóng lưng Tô Cẩm Đình rời đi cho đến khi khuất bóng, cô mới tiếp tục cúi đầu thêu nốt. Vừa cắt xong chỉ thì Lã Y đi vào đưa cho cô 1 cuốn thư rất nhỏ, mở ra thấy bên trong chỉ có đúng một chữ "Xong". Cô đưa lại lá thư nhỏ đó cho Lã Y, cô ấy không nhìn xem bên trong lá thư viết gì, chỉ nắm bàn tay lại một cái khi mở ra lá thư đã tan thành bụi bay đi. Còn cô cầm thành quả của mình là chiếc khăn tay vừa thêu xong lên nhìn ngắm, chiếc khăn lụa màu xanh nhạt bên trên có thêu một cành liễu xanh rủ xuống bên cạnh có 3 chữ "Tĩnh Như Liễu" mà cảm thán:
- "Cô mẫu đúng là không làm ta thất vọng!"
*****
An Thái Cung:
Vương Quý Phi mấy hôm nay vẫn luôn ẩn nhẫn tức giận. Tức giận việc hội thi đua ngựa năm nay mình tổ chức xảy ra chuyện lại do chính nữ nhi mình gây ra, tức giận việc nữ nhi dám không coi mệnh lệnh cấm túc của bà ra cái gì mà trốn ra ngoài đi chơi đến ngã xuống sông đổ bệnh, tức giận việc có kẻ thừa nước đục thả câu dám vu oan dá hoạ đổ lên đầu bà rồi chơi trò ly gián khiến bà và Tô Hoàng Hậu càng căng thẳng hơn. Và quan trọng hơn cả là càng sẽ khiến Bệ Hạ để ý hơn.
Thấy chủ tử mình vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng chắc chắn là vẫn còn đang tức giận, Phí mama liền tìm chuyện để giải toả:
- "Vừa nãy người bên Thái Hoà Cung có bẩm báo lại rằng Cửu Công chúa đã khoẻ rồi ạ."
Những tưởng Vương Quý Phi đã ngủ vì thấy bà không đáp lại nhưng sau một lúc bà liền mở miệng:
- "Khoẻ thì khoẻ cũng không được cho ra ngoài."
- "Người đừng quá muộn phiền tránh làm hại đến sức khoẻ."
Lúc này Vương Quý Phi mới mở mắt ra mệt mỏi nói:
- "Ngươi nói ta không thể không muộn phiền làm sao được? Hai đứa con của ta, đứa lớn thì không màng thế sự, đứa nhỏ thì coi trời bằng vung. Ta đúng là có phúc thật!"
Phí mama là người khéo ăn khéo nói nghe thấy chủ tử mình nói vậy, liền phân bua:
- "Tứ Điện hạ là người túc trí đa mưu, văn võ song toàn, khí chất phi phàm trên đời này khó ai mà sánh được, ngài ấy không thích thể hiện có khi lại thuận lợi đến lúc khi cần, đây là chuyện tốt. Còn Cửu Công chúa nàng ấy là nữ nhi lại là thiên tử, nàng ấy chính là được phép như vậy, người không cần phải suy nghĩ nhiều ạ."
Nghe Phí mama nói vậy, Vương Quý Phi cũng nhẹ lòng hơn, nhưng vẫn thở dài:
- "Ta chỉ mong lão Tứ có được một chút chí hướng và dã tâm như lão Nhị thì tốt. Mặc dù lão Nhị cũng là nhi tử của ta nhưng không phải con ruột thì vẫn chính là không phải con ruột."
*****
Để giải toả tâm trạng cho mấy ngày qua, Tư Đồ Cẩn Hi rủ mấy huynh đệ bọn họ đi săn, thật không ngờ lại rủ được gần như tất cả chỉ thiếu mỗi Quang Vương, thật ra vốn Tư Đồ Cẩn Hiên cũng không thân thiết với bọn họ, mỗi lúc hội họp cậu ta luôn tách biệt với mọi người. Lúc này đứng ngoài bìa rừng gồm có Tư Đồ Cẩn Khiêm, Tư Đồ Cẩn Chi, Tư Đồ Cẩn Dương, Tư Đồ Cẩn Hi, Tư Đồ Cẩn Lạc và Tô Trì Bắc, mỗi người một ngựa một cung tên. Tư Đồ Cẩn Hi ra dáng chủ trì lên tiếng:
- "Sau 1 canh giờ, ai săn được nhiều thú nhất người đó sẽ dành chiến thắng."
- "Thế dành chiến thắng có được thưởng gì không ạ?"
Tư Đồ Cẩn Lạc nhỏ tuổi nhất ở đây đương nhiên sẽ háo hức phần này nên nhanh nhảu hỏi. Tư Đồ Cẩn Hi thân là chủ trì nên cũng đã tính toán chuẩn bị vụ này từ sớm:
- "Người dành chiến thắng sẽ có quyền đưa ra một yêu cầu mà tất cả người còn lại phải làm theo."
Cậu vừa dứt lời, Tư Đồ Cẩn Dương và Tô Trì Bắc đều bật cười còn Tư Đồ Cẩn Khiêm và Tư Đồ Cẩn Chi liếc nhau đầy bất đắc dĩ. Tư Đồ Cẩn Dương lên tiếng:
- "Thất đệ đưa ra phần thưởng này đúng là thú vị đấy. Nhưng nhỡ yêu cầu đấy mọi người không làm được thì sao?"
Tư Đồ Cẩn Hi nghe thấy thế có phần lúng túng, đúng rồi nhỉ nhỡ như bắt lên trời hái trăng xuống biển mò ngọc thì chẳng phải rất khó sao. Tư Đồ Cẩn Lạc vô tư nói:
- "Thì đệ sẽ không bắt các huynh làm gì khó quá đâu."
- "Đúng rồi không được đưa ra yêu cầu nào khó quá là được. Cơ mà, đệ có chắc là mình sẽ thắng được không sao mà mạnh miệng thế."
Tư Đồ Cẩn Hi trêu Tư Đồ Cẩn Lạc. Sau đó bọn họ bắt đầu cuộc chiến đi săn. Mỗi người một ngả với mục tiêu 1 canh giờ sau sẽ có mặt tập trung lại chỗ này. Đi được một lúc thì Tư Đồ Cẩn Khiêm, Tư Đồ Cẩn Chi và Tô Trì Bắc gặp nhau, 3 người họ đều không có ý định thắng cho nên thả ngựa đi chậm lại nói chuyện.
- "Hai huynh đoán xem trong 3 người kia ai sẽ là người dành thắng cuộc?"
Tô Trì Bắc hỏi vui, 2 người kia nghe vậy cũng cười cười, Tư Đồ Cẩn Khiêm khẳng định:
- "Với tính cách của lão Ngũ chắc chắn sẽ nhường cho 2 tên nhóc kia."
*****
- "Bị dụng hình nên mới chết không phải là cách diệt khẩu hay nhất hay sao?"
Tư Đồ Cẩn Hiên nhất quyết không chịu buông tha, thấy sơ hở là lập tức muốn dồn người ta vào đường cùng, nhưng mà cậu phải biết rằng khi người ta bị dồn vào đường cùng thì họ sẽ phản kích lại rất mạnh mẽ:
- "Ý của đệ là ta cho dụng hình đến chết sao? Nhưng mà chẳng phải hôm qua sau khi đệ đến 2 kẻ đó từ bị thương nhẹ mới chuyển sang còn hấp hối sao, ta đã hỏi Quan hình bộ đúng là đệ đã cho dụng hình, như vậy không phải chính đệ mới là người tìm cách diệt khẩu sao?"
Nghe Tư Đồ Cẩn Khiêm không hề nao núng phản kích mà còn đẩy trách nhiệm lên đầu cậu, Tư Đồ Cẩn Hiên vô cùng tức giận:
- "Làm sao ta phải diệt khẩu 2 tên đó, ta dụng hình là để điều tra, chính vì vậy mới biết là huynh đã che dấu sự thật...
- "Đủ rồi!"
Giọng nói trầm thấp đầy uy nghiêm phát ra từ vị trí đang ngồi ở trên cao kia.
*****
Buổi thượng triều kết thúc nhưng Chiêu Vương phải ở lại gặp mặt riêng An Cảnh Đế. Tư Đồ Cẩn Chi và Tư Đồ Cẩn Hi vẫn đứng ở ngoài cửa điện để đợi. Đợi một lúc Tư Đồ Cẩn Hi không nhịn được liền hỏi:
- "Liệu Phụ Hoàng có trách mắng nặng nề với huynh ấy không nhỉ?"
Tư Đồ Cẩn Chi nghe cậu hỏi vậy cười cười:
- "Đệ đoán thử xem?"
Vừa dứt lời thì Tư Đồ Cẩn Khiêm bước ra, sắc mặt bình thản nói với 2 người:
- "Về thôi."
Vừa đi Tư Đồ Cẩn Hi vừa lo lắng vừa tò mò hỏi:
- "Phụ Hoàng có làm gì huynh không?"
Tư Đồ Cẩn Khiêm biết 2 đệ đệ của mình vẫn luôn lo lắng cho mình nên cũng tỏ vẻ cảm kích mỉm cười nói:
- "Không có gì, Phụ Hoàng chỉ bảo ta làm việc còn nhiều sai sót thôi."
- "Thật may quá! Vụ án cũng đã được giải quyết rồi."
Tư Đồ Cẩn Hi thả lỏng tâm trạng vui vẻ nói. Dù gì mấy ngày qua vì vụ án này cậu cũng sốt hết cả ruột, tâm trạng cũng luôn bất an. Bây giờ kết thúc rồi thật khiến cho người ta chút được gánh nặng. Thế nhưng Tứ ca của cậu không bao giờ cho cậu cơ hội được cảm giác ấy:
- "Kỳ thật tưởng trừng vụ án được giải quyết rồi nhưng thật ra là vẫn chưa được giải quyết. Chỉ là Phụ Hoàng muốn nó kết thúc ở đây thôi. Nó vẫn sẽ như là cái gai trong mắt - cái dằm trong tim của rất nhiều người."
Tư Đồ Cẩn Chi nói xong 3 người đều chìm vào suy nghĩ của mình. Tư Đồ Cẩn Khiêm nhớ lại lúc vừa rồi gặp riêng với An Cảnh Đế. Không một tiếng trách mắng, không một lời nói nặng lời, chỉ một câu rất bình thường nhưng đáng để ngẫm nghĩ:
- "Con có biết mình đã làm việc sai sót ở đâu không? Đó chính là không dứt khoát!"
*****
Cảnh Nhân Cung:
Lúc này Hoàng Hậu Tô Liên Kiều đang thư thái cho con chim vẹt ăn, rất nhẹ nhàng rất cưng nựng. Thôi mama vẫn luôn cầm theo khăn tay đứng ở bên cạnh trực chờ chỉ cần Hoàng Hậu làm xong là bà tiến đến lau tay cho Hoàng Hậu liền. Cho ăn được một lúc Tô Hoàng Hậu liền dừng lại, Thôi mama liền lập tức đến lau tay cho bà và nói:
- "Hôm nay ở thiên điện rất bình yên sóng lặng ạ."
Tô Hoàng Hậu đi đến bàn ngồi xuống, vừa nhấp ngụm trà do Thôi mama rót xong liền cười cười nói:
- "Vốn dĩ nó cũng chỉ như vậy."
- "Nếu không phải do Quan hình bộ mời đại y đến thì 2 tên kia đã chết đúng lúc rồi ạ." Thôi mama tiếp lời.
- "Không sao, có đúng lúc hay không đúng lúc thì kết quả vẫn là vậy."
Tô Hoàng Hậu thản nhiên nói rồi nhấp tiếp một ngụm trà nữa. Tuy không thể hiện rõ ràng nhưng vẫn cảm nhận được một chút thái độ hài lòng trong giọng nói đó. Bỗng có một tiếng nói cao vút phát ra:
- "Vẫn là vậy. Vẫn là vậy. Vẫn là vậy."
Âm thanh vừa phát ra xong, Tô Hoàng Hậu liền chậm rãi quay lại nhìn con chim vẹt hết sức xinh đẹp ở trong lồng, dưới đôi mắt phượng ấy là ánh mắt vừa cưng chiều vừa cảnh cáo.
*****
Tô Phủ:
Tô Cẩm Ninh đang ngồi thêu ở trong đình, Tô Cẩm Đình đi đến ngạc nhiên hỏi:
- "Trời đang lạnh thế này mà muội cũng ngồi ở đây thêu được à."
Tô Cẩm Ninh không nhìn Tô Cẩm Đình, vẫn tập trung thêu mà trả lời:
- "Thế mới có cảm giác."
- "Cảm giác gì?" Tô Cẩm Đình tò mò hỏi lại.
- "Lạnh á."
Lúc này cô mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Cẩm Đình cười cười trả lời. Tô Cẩm Đình biết mình bị trêu cũng bật cười, cô nhìn muội muội mình thêu liền tò mò:
- "Sao tự nhiên muội lại thêu khăn tay vậy?"
- "Để tặng Lục tỷ tỷ ạ, hôm nọ tỷ ấy mời chúng ta đi du thuyền nên muội cũng muốn tặng tỷ ấy cái gì đó để đáp lại."
- "Đúng rồi, ta cũng suýt quên đấy. May có muội nhắc, ta phải đi kêu thím Lý dạy ta làm bánh Quế Hoa để tặng tỷ ấy đây."
Không để Tô Cẩm Đình đi ngay, cô hỏi với lại:
- "Từ sáng đến giờ sao không thấy Tiểu Nguyệt nhỉ?"
Mặc dù đang rất vội muốn đi nhưng Tô Cẩm Đình vẫn nán lại giải thích cho cô:
- "Sáng nay muội ấy làm đổ chén trà thế là mẫu thân phạt muội ấy ở trong phòng chép nữ tắc. Mẫu thân cũng thật là, vẫn luôn hà khắc với muội ấy như vậy?!"
Nhìn bóng lưng Tô Cẩm Đình rời đi cho đến khi khuất bóng, cô mới tiếp tục cúi đầu thêu nốt. Vừa cắt xong chỉ thì Lã Y đi vào đưa cho cô 1 cuốn thư rất nhỏ, mở ra thấy bên trong chỉ có đúng một chữ "Xong". Cô đưa lại lá thư nhỏ đó cho Lã Y, cô ấy không nhìn xem bên trong lá thư viết gì, chỉ nắm bàn tay lại một cái khi mở ra lá thư đã tan thành bụi bay đi. Còn cô cầm thành quả của mình là chiếc khăn tay vừa thêu xong lên nhìn ngắm, chiếc khăn lụa màu xanh nhạt bên trên có thêu một cành liễu xanh rủ xuống bên cạnh có 3 chữ "Tĩnh Như Liễu" mà cảm thán:
- "Cô mẫu đúng là không làm ta thất vọng!"
*****
An Thái Cung:
Vương Quý Phi mấy hôm nay vẫn luôn ẩn nhẫn tức giận. Tức giận việc hội thi đua ngựa năm nay mình tổ chức xảy ra chuyện lại do chính nữ nhi mình gây ra, tức giận việc nữ nhi dám không coi mệnh lệnh cấm túc của bà ra cái gì mà trốn ra ngoài đi chơi đến ngã xuống sông đổ bệnh, tức giận việc có kẻ thừa nước đục thả câu dám vu oan dá hoạ đổ lên đầu bà rồi chơi trò ly gián khiến bà và Tô Hoàng Hậu càng căng thẳng hơn. Và quan trọng hơn cả là càng sẽ khiến Bệ Hạ để ý hơn.
Thấy chủ tử mình vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng chắc chắn là vẫn còn đang tức giận, Phí mama liền tìm chuyện để giải toả:
- "Vừa nãy người bên Thái Hoà Cung có bẩm báo lại rằng Cửu Công chúa đã khoẻ rồi ạ."
Những tưởng Vương Quý Phi đã ngủ vì thấy bà không đáp lại nhưng sau một lúc bà liền mở miệng:
- "Khoẻ thì khoẻ cũng không được cho ra ngoài."
- "Người đừng quá muộn phiền tránh làm hại đến sức khoẻ."
Lúc này Vương Quý Phi mới mở mắt ra mệt mỏi nói:
- "Ngươi nói ta không thể không muộn phiền làm sao được? Hai đứa con của ta, đứa lớn thì không màng thế sự, đứa nhỏ thì coi trời bằng vung. Ta đúng là có phúc thật!"
Phí mama là người khéo ăn khéo nói nghe thấy chủ tử mình nói vậy, liền phân bua:
- "Tứ Điện hạ là người túc trí đa mưu, văn võ song toàn, khí chất phi phàm trên đời này khó ai mà sánh được, ngài ấy không thích thể hiện có khi lại thuận lợi đến lúc khi cần, đây là chuyện tốt. Còn Cửu Công chúa nàng ấy là nữ nhi lại là thiên tử, nàng ấy chính là được phép như vậy, người không cần phải suy nghĩ nhiều ạ."
Nghe Phí mama nói vậy, Vương Quý Phi cũng nhẹ lòng hơn, nhưng vẫn thở dài:
- "Ta chỉ mong lão Tứ có được một chút chí hướng và dã tâm như lão Nhị thì tốt. Mặc dù lão Nhị cũng là nhi tử của ta nhưng không phải con ruột thì vẫn chính là không phải con ruột."
*****
Để giải toả tâm trạng cho mấy ngày qua, Tư Đồ Cẩn Hi rủ mấy huynh đệ bọn họ đi săn, thật không ngờ lại rủ được gần như tất cả chỉ thiếu mỗi Quang Vương, thật ra vốn Tư Đồ Cẩn Hiên cũng không thân thiết với bọn họ, mỗi lúc hội họp cậu ta luôn tách biệt với mọi người. Lúc này đứng ngoài bìa rừng gồm có Tư Đồ Cẩn Khiêm, Tư Đồ Cẩn Chi, Tư Đồ Cẩn Dương, Tư Đồ Cẩn Hi, Tư Đồ Cẩn Lạc và Tô Trì Bắc, mỗi người một ngựa một cung tên. Tư Đồ Cẩn Hi ra dáng chủ trì lên tiếng:
- "Sau 1 canh giờ, ai săn được nhiều thú nhất người đó sẽ dành chiến thắng."
- "Thế dành chiến thắng có được thưởng gì không ạ?"
Tư Đồ Cẩn Lạc nhỏ tuổi nhất ở đây đương nhiên sẽ háo hức phần này nên nhanh nhảu hỏi. Tư Đồ Cẩn Hi thân là chủ trì nên cũng đã tính toán chuẩn bị vụ này từ sớm:
- "Người dành chiến thắng sẽ có quyền đưa ra một yêu cầu mà tất cả người còn lại phải làm theo."
Cậu vừa dứt lời, Tư Đồ Cẩn Dương và Tô Trì Bắc đều bật cười còn Tư Đồ Cẩn Khiêm và Tư Đồ Cẩn Chi liếc nhau đầy bất đắc dĩ. Tư Đồ Cẩn Dương lên tiếng:
- "Thất đệ đưa ra phần thưởng này đúng là thú vị đấy. Nhưng nhỡ yêu cầu đấy mọi người không làm được thì sao?"
Tư Đồ Cẩn Hi nghe thấy thế có phần lúng túng, đúng rồi nhỉ nhỡ như bắt lên trời hái trăng xuống biển mò ngọc thì chẳng phải rất khó sao. Tư Đồ Cẩn Lạc vô tư nói:
- "Thì đệ sẽ không bắt các huynh làm gì khó quá đâu."
- "Đúng rồi không được đưa ra yêu cầu nào khó quá là được. Cơ mà, đệ có chắc là mình sẽ thắng được không sao mà mạnh miệng thế."
Tư Đồ Cẩn Hi trêu Tư Đồ Cẩn Lạc. Sau đó bọn họ bắt đầu cuộc chiến đi săn. Mỗi người một ngả với mục tiêu 1 canh giờ sau sẽ có mặt tập trung lại chỗ này. Đi được một lúc thì Tư Đồ Cẩn Khiêm, Tư Đồ Cẩn Chi và Tô Trì Bắc gặp nhau, 3 người họ đều không có ý định thắng cho nên thả ngựa đi chậm lại nói chuyện.
- "Hai huynh đoán xem trong 3 người kia ai sẽ là người dành thắng cuộc?"
Tô Trì Bắc hỏi vui, 2 người kia nghe vậy cũng cười cười, Tư Đồ Cẩn Khiêm khẳng định:
- "Với tính cách của lão Ngũ chắc chắn sẽ nhường cho 2 tên nhóc kia."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.