Chương 7: Tiểu tuyết
Tú Bùi
20/03/2023
Gió gửi hương thơm, tuyết mảy may.
*****
Đúng 1 canh giờ sau, tất cả mọi người đều có mặt tại điểm xuất phát ban đầu. Cả Tư Đồ Cẩn Khiêm, Tư Đồ Cẩn Chi, Tư Đồ Cẩn Dương và Tô Trì Bắc đều tỏ ra hôm nay không được may mắn cho lắm nên không săn được con nào. Chỉ có Tư Đồ Cẩn Hi và Tư Đồ Cẩn Lạc là có kết quả, tỷ số chênh lệch chỉ có 1. Tư Đồ Cẩn Hi được 6 con còn Tư Đồ Cẩn Lạc được 7 con, Tư Đồ Cẩn Lạc dành chiến thắng cho nên cậu rất hớn hở:
- "Đệ thắng rồi, các huynh đã hứa là phải làm cho đệ một yêu cầu rồi đó."
- "Tất nhiên rồi, chúng ta đã hứa thì sẽ không nuốt lời. Nói đi đệ muốn làm gì nào?"
Tư Đồ Cẩn Hi tuy thua nhưng không hề ghen tỵ mà sảng khoái đồng ý, dù gì thì đây cũng là do cậu rủ mọi người đi. Với lại Bát đệ là người đơn giản chắc chắn sẽ không nghĩ ra được việc gì khó đâu nên cậu vô cùng yên tâm. Tư Đồ Cẩn Lạc đúng là không hề bắt mọi người làm việc gì khó thật:
- "Tối ngày kia ở Vãn Hoa Lâu tổ chức cuộc thi đối đèn, đệ muốn các huynh đi giúp đệ dành được tất cả phần thưởng của cuộc thi đấy."
*****
Trên đường về, Tư Đồ Cẩn Lạc lẽo đẽo cưỡi ngựa đi cạnh Tư Đồ Cẩn Dương, một lúc lâu cũng không biết mở miệng nói chuyện gì cho đến khi sắp khác đường cậu mới vội vàng lên tiếng:
- "Ngũ ca, cảm ơn 2 con thỏ của huynh, nếu không đệ đã không dành được chiến thắng rồi."
- "Không có gì, đó là đệ tự săn được."
Tư Đồ Cẩn Dương cười nói sau đó phi ngựa vào lối về phủ của mình để lại một Tư Đồ Cẩn Lạc đang ngơ ngác. Nhớ lại chuyện vừa nãy, cậu chật vật đi khắp khu rừng mới săn được có 5 con thú nhỏ, có lẽ vì thời tiết lạnh rồi nên các con vật đều đi trú đông hay sao ấy nên không có mấy. Nhưng thật sự cậu rất muốn thắng, cậu muốn được thể hiện bản thân, muốn được mọi người chú ý. Tuy nhiên các huynh ấy đều xuất sắc như vậy chắc chắn 5 con vật nhỏ này của cậu sẽ không bì được rồi. Đang bần thần suy nghĩ thì bỗng có 2 con thỏ từ đâu bay đến rơi xuống đống thú săn được của cậu kèm theo sau đó là tiếng nói:
- "Mải suy nghĩ cái gì mà đứng ngây ra vậy?"
Cậu quay lại thì thấy Ngũ ca đã ở phía sau cậu từ lúc nào mà cậu không hề hay biết. Huynh ấy cưỡi ngựa đến gần cậu nhìn đống thú dưới đất mỉm cười.
- "Không tồi! Trời lạnh rồi không còn con nào để đệ săn nữa đâu, về thôi."
Đúng vậy nhờ có 2 con thỏ đó của Ngũ ca cậu mới thắng. Mặc dù không phải do tự cậu dành chiến thắng nhưng cậu vẫn cảm thấy vui. Bởi vì cậu rất có khả năng sẽ dành được phần thưởng đó ở hội thi đối đèn để làm quà tặng sinh thần cho mẫu thân.
*****
Hai hôm sau.
Tô Cẩm Ninh rủ Lục Tĩnh Như đi Vạn An Tự, cô có thói quen là vào mồng 1 và 15 hàng tháng đều sẽ đi chùa thắp hương ăn chay. Biết thói quen đó của cô nên Lục Tĩnh Như cũng bày tỏ muốn đi, thế nên hôm nay là 15 cô liền rủ cô ấy đi cùng. Thời tiết đã lạnh hơn nhiều, có lẽ sắp có tuyết rơi rồi. Sáng sớm khi màn sương vẫn còn dày đặc lạnh lẽo, 2 cô nàng đã ngồi xe ngựa tiến về phía Tây. Trên xe ngựa ấm áp có 4 người, cô, Lục Tĩnh Như và 2 thị nữ thân cận của 2 cô là Lã Y và Thanh Miên. Cô liền lấy chiếc khăn tay mà cô thêu lần trước tặng cho Lục Tĩnh Như, cô ấy nhận lấy thập phần trân quý vừa ngắm ngía vừa cảm ơn.
Lại nói, cô và Lục Tĩnh Như vô cùng thân thiết giống như 2 tỷ muội ruột vậy. Từ cách nói chuyện, sở thích hay suy nghĩ đều rất hợp nhau. Lục Tĩnh như hơn cô và Tứ muội 2 tuổi, bằng tuổi Nhị tỷ nhưng lớn hơn tỷ ấy mấy tháng nên cả 3 tỷ muội cô đều một tiếng Lục tỷ tỷ hai tiếng Tĩnh Như tỷ tỷ. Hai người đang ngồi nói chuyện với nhau thì bỗng nhiên xe ngựa đột ngột dừng lại. Tô Cẩm Ninh hỏi 2 người đánh xe:
- "Có chuyện gì vậy?"
- "Thưa tiểu thư, phía trước quan binh đang khám xét ạ."
Một người trong số 2 tên phu xe trả lời. Mấy người bọn cô ngồi bên trong xe đang không biết vì sao hôm nay quan binh lại kiểm tra người ra khỏi thành. Bên ngoài có tiếng quan binh yêu cầu khai báo danh tính và xuống xe để kiểm tra. 4 người liền ra khỏi xe, thật không ngờ người phụ trách lại là Tư Đồ Cẩn Hiên:
- "Tam biểu muội!"
Nhìn thấy Tư Đồ Cẩn Hiên đang cưỡi ngựa đứng cách đó không xa, Tô Cẩm Ninh và Lục Tĩnh Như tiến đến hành lễ. Tư Đồ Cẩn Hiên xuống ngựa đi đến gần 2 người cười cười nói:
- "Không ngờ là xe của muội và Lục tiểu thư."
- "Vâng. Không biết là xảy ra chuyện gì mà lại cần phải khám xét thế ạ?"
Thấy cô hỏi, Tư Đồ Cẩn Hiên liền lấy lại vẻ nghiêm túc trả lời:
- "Sáng sớm nay có 1 tên khâm phạm vốn đã bị ta bắt được nhưng do sơ ý đã để hắn chạy thoát. Chắc chắn hắn vẫn còn ở trong kinh thành, bây giờ ta đang đi truy nã hắn đây. Muội và Lục tiểu thư có thấy kẻ nào khả nghi không?"
Nhận được cái lắc đầu từ bọn cô, Tư Đồ Cẩn Hiên cũng không giữ bọn cô lại nữa liền cho bọn cô ra khỏi thành. Không bao lâu liền đến Vạn An Tự, lúc cô ra khỏi xe có nhìn thấy một vết máu nhỏ trên hiên xe, mượn lúc đi xuống cô liền lấy chân di nó đi.
Bọn cô đi vào chùa, hôm nay là 15 nên chùa khá đông khách đến dâng hương. Không ngờ lại gặp một người khá quen ở đây:
- "Tham kiến Cảnh Vương điện hạ!"
Đúng vậy, người mà các cô không ngờ gặp được ở chốn thanh tịnh này lại là vị hoàng tử nổi tiếng phong lưu chơi bời nhất Cảnh Vương Tư Đồ Cẩn Dương. Tư Đồ Cẩn Dương thấy 2 cô cũng không khỏi thân thiện chào lại sau đó liền thư thái rời đi luôn. Lục Tĩnh Như không khỏi bất ngờ:
- "Không ngờ người như Cảnh Vương cũng đến nơi như thế này?!"
- "Đúng là không ngờ thật!"
Cô cũng mỉm cười đáp lại. Lục Tĩnh Như có vẻ khá hiểu biết kể:
- "Ta nghe nói những nơi mà ngài ấy thường xuyên đến đều là những nơi ăn chơi xa hoa trác táng như Tửu lâu, Hoa lâu hay sòng bạc,..."
Cô vừa nghe vừa gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Có lẽ vì nghĩ cô ít khi ra ngoài nên sẽ không quá biết nhiều chuyện vì vậy cô ấy mới kể cho cô nghe coi như là ít chuyện bát quái. Sau đó bọn cô liền đi thắp hương cầu phúc.
Tư Đồ Cẩn Dương sau khi gặp bọn cô liền cùng thân cận của mình là Nhất Minh đi về phía cổng phụ của chùa. Vừa đi cậu vừa dặn:
- "Dám tự ý hành động suýt chút nữa là hỏng việc của ta, không thể giữ lại được nữa. Nơi đây là chốn cửa chùa không thể sát sinh, ngươi tìm chỗ nào đó xử lý hắn đi."
- "Vâng."
Nhất Minh sau khi nghe xong chỉ thị liền một mình rời đi trước, còn Tư Đồ Cẩn Dương lại thả bước chậm lại đi một mình. Cậu nhớ lại lúc vừa rồi khi đi ngang qua Tô Cẩm Ninh, cô đã nói một câu mà chỉ có 2 người nghe thấy:
- "Người như vậy không nên giữ lại."
*****
Đến chiều bọn cô liền trở về, lúc lên xe ngựa Lục Tĩnh Như liền thắc mắc:
- "Không phải lúc sáng nay chúng ta đi có 2 người đánh xe ngựa sao, sao bây giờ chỉ còn một người vậy?"
Cô biết Lục Tĩnh Như là người cẩn thận, tinh ý nên kiểu gì cũng sẽ nhìn ra là thiếu một người. Cô liền bình tĩnh giải thích:
- "Nhà chùa nhiều việc quá nên muội đã bảo hắn ở lại giúp việc cho nhà chùa vài hôm rồi ạ."
Lục Tĩnh Như tỏ vẻ đã hiểu cũng không để ý đến nữa thế là bọn họ trở về nhà.
*****
Bối tối hôm đấy kinh thành vô cùng náo nhiệt vì Vãn Hoa Lâu - Kinh thành đệ nhất lâu tổ chức hội thi đối đèn. Nghe nói năm nay có rất nhiều giải thưởng đặc sắc khiến mọi người vô cùng háo hức. Ban tổ chức của hội thi đối đèn còn đưa ra quy định mỗi ai tối nay đến Vãn Hoa Lâu tham gia thì đều phải mua một chiếc mặt nạ để đeo lên mặt nhằm che dấu danh tính, không biết là có ý gì nhưng mọi người đều rất hưởng ứng.
Nửa canh giờ trước khi hội thi bắt đầu, 6 vị tuyệt thế nam tử của cuộc thi đi săn hôm nọ đã có mặt tại Vãn Hoa Lâu, mặc dù tất cả đều đeo mặt nạ trên mặt nhưng dáng người và khí chất không tầm thường của họ đã thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người đang có mặt tại đó. Tư Đồ Cẩn Lạc đã đặt trước cho bọn họ một gian liền dẫn họ lên gian đó ngồi. Ở đây họ có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh và bên dưới. Bên dưới tầng 1 chính là nơi tổ chức hội thi, năm nay có tất cả 12 đối đèn tương đương với 12 giải thưởng, và đặc biệt ai có thể giải đúng cả 12 đối đèn thì sẽ dành thêm được một giải thưởng lớn nhất nữa.
Thể lệ rất đơn giản, người tham gia bắt buộc phải thuê một gian làm địa chỉ của mình, mỗi khi có đối đèn được mở ra, ai muốn đưa ra đáp án liền phải rung chuông tại chính gian của mình để dành quyền trả lời. Lúc này mọi người đều đang bàn tán rất sôi nổi cho cuộc thi năm nay, nhìn 12 chiếc đèn lộng lẫy được treo trên cao, ai cũng rất tò mò không biết bên trong 12 chiếc đèn ấy là câu đố gì. Bỗng có một trận xôn xao bên dưới, mọi người đều chú ý thì ra là có một người mới đến và vì cậu ta không đeo mặt nạ nên ai cũng biết mà hành lễ, đó chính là Quang Vương Tư Đồ Cẩn Hiên. 6 người ngồi bên trên nhìn thấy người đến là Tam đệ/Tam ca/Biểu ca của mình thì cũng không quá bất ngờ, Tư Đồ Cẩn Hi lên tiếng trước:
- "Huynh ấy vẫn luôn thích ra vẻ như vậy."
Mọi người không ai đáp lại nhưng cũng vẫn chú ý đến Tư Đồ Cẩn Hiên, thấy cậu ta đi lên tầng 2 vào một gian nào đó mà họ không nhìn thấy nữa mới thôi. Tư Đồ Cẩn Hiên đi vào trong một gian, nhìn thấy người ngồi bên trong cũng không khỏi ngạc nhiên chút:
- "Ta còn tưởng muội sẽ không đến cơ?!"
*****
Đúng 1 canh giờ sau, tất cả mọi người đều có mặt tại điểm xuất phát ban đầu. Cả Tư Đồ Cẩn Khiêm, Tư Đồ Cẩn Chi, Tư Đồ Cẩn Dương và Tô Trì Bắc đều tỏ ra hôm nay không được may mắn cho lắm nên không săn được con nào. Chỉ có Tư Đồ Cẩn Hi và Tư Đồ Cẩn Lạc là có kết quả, tỷ số chênh lệch chỉ có 1. Tư Đồ Cẩn Hi được 6 con còn Tư Đồ Cẩn Lạc được 7 con, Tư Đồ Cẩn Lạc dành chiến thắng cho nên cậu rất hớn hở:
- "Đệ thắng rồi, các huynh đã hứa là phải làm cho đệ một yêu cầu rồi đó."
- "Tất nhiên rồi, chúng ta đã hứa thì sẽ không nuốt lời. Nói đi đệ muốn làm gì nào?"
Tư Đồ Cẩn Hi tuy thua nhưng không hề ghen tỵ mà sảng khoái đồng ý, dù gì thì đây cũng là do cậu rủ mọi người đi. Với lại Bát đệ là người đơn giản chắc chắn sẽ không nghĩ ra được việc gì khó đâu nên cậu vô cùng yên tâm. Tư Đồ Cẩn Lạc đúng là không hề bắt mọi người làm việc gì khó thật:
- "Tối ngày kia ở Vãn Hoa Lâu tổ chức cuộc thi đối đèn, đệ muốn các huynh đi giúp đệ dành được tất cả phần thưởng của cuộc thi đấy."
*****
Trên đường về, Tư Đồ Cẩn Lạc lẽo đẽo cưỡi ngựa đi cạnh Tư Đồ Cẩn Dương, một lúc lâu cũng không biết mở miệng nói chuyện gì cho đến khi sắp khác đường cậu mới vội vàng lên tiếng:
- "Ngũ ca, cảm ơn 2 con thỏ của huynh, nếu không đệ đã không dành được chiến thắng rồi."
- "Không có gì, đó là đệ tự săn được."
Tư Đồ Cẩn Dương cười nói sau đó phi ngựa vào lối về phủ của mình để lại một Tư Đồ Cẩn Lạc đang ngơ ngác. Nhớ lại chuyện vừa nãy, cậu chật vật đi khắp khu rừng mới săn được có 5 con thú nhỏ, có lẽ vì thời tiết lạnh rồi nên các con vật đều đi trú đông hay sao ấy nên không có mấy. Nhưng thật sự cậu rất muốn thắng, cậu muốn được thể hiện bản thân, muốn được mọi người chú ý. Tuy nhiên các huynh ấy đều xuất sắc như vậy chắc chắn 5 con vật nhỏ này của cậu sẽ không bì được rồi. Đang bần thần suy nghĩ thì bỗng có 2 con thỏ từ đâu bay đến rơi xuống đống thú săn được của cậu kèm theo sau đó là tiếng nói:
- "Mải suy nghĩ cái gì mà đứng ngây ra vậy?"
Cậu quay lại thì thấy Ngũ ca đã ở phía sau cậu từ lúc nào mà cậu không hề hay biết. Huynh ấy cưỡi ngựa đến gần cậu nhìn đống thú dưới đất mỉm cười.
- "Không tồi! Trời lạnh rồi không còn con nào để đệ săn nữa đâu, về thôi."
Đúng vậy nhờ có 2 con thỏ đó của Ngũ ca cậu mới thắng. Mặc dù không phải do tự cậu dành chiến thắng nhưng cậu vẫn cảm thấy vui. Bởi vì cậu rất có khả năng sẽ dành được phần thưởng đó ở hội thi đối đèn để làm quà tặng sinh thần cho mẫu thân.
*****
Hai hôm sau.
Tô Cẩm Ninh rủ Lục Tĩnh Như đi Vạn An Tự, cô có thói quen là vào mồng 1 và 15 hàng tháng đều sẽ đi chùa thắp hương ăn chay. Biết thói quen đó của cô nên Lục Tĩnh Như cũng bày tỏ muốn đi, thế nên hôm nay là 15 cô liền rủ cô ấy đi cùng. Thời tiết đã lạnh hơn nhiều, có lẽ sắp có tuyết rơi rồi. Sáng sớm khi màn sương vẫn còn dày đặc lạnh lẽo, 2 cô nàng đã ngồi xe ngựa tiến về phía Tây. Trên xe ngựa ấm áp có 4 người, cô, Lục Tĩnh Như và 2 thị nữ thân cận của 2 cô là Lã Y và Thanh Miên. Cô liền lấy chiếc khăn tay mà cô thêu lần trước tặng cho Lục Tĩnh Như, cô ấy nhận lấy thập phần trân quý vừa ngắm ngía vừa cảm ơn.
Lại nói, cô và Lục Tĩnh Như vô cùng thân thiết giống như 2 tỷ muội ruột vậy. Từ cách nói chuyện, sở thích hay suy nghĩ đều rất hợp nhau. Lục Tĩnh như hơn cô và Tứ muội 2 tuổi, bằng tuổi Nhị tỷ nhưng lớn hơn tỷ ấy mấy tháng nên cả 3 tỷ muội cô đều một tiếng Lục tỷ tỷ hai tiếng Tĩnh Như tỷ tỷ. Hai người đang ngồi nói chuyện với nhau thì bỗng nhiên xe ngựa đột ngột dừng lại. Tô Cẩm Ninh hỏi 2 người đánh xe:
- "Có chuyện gì vậy?"
- "Thưa tiểu thư, phía trước quan binh đang khám xét ạ."
Một người trong số 2 tên phu xe trả lời. Mấy người bọn cô ngồi bên trong xe đang không biết vì sao hôm nay quan binh lại kiểm tra người ra khỏi thành. Bên ngoài có tiếng quan binh yêu cầu khai báo danh tính và xuống xe để kiểm tra. 4 người liền ra khỏi xe, thật không ngờ người phụ trách lại là Tư Đồ Cẩn Hiên:
- "Tam biểu muội!"
Nhìn thấy Tư Đồ Cẩn Hiên đang cưỡi ngựa đứng cách đó không xa, Tô Cẩm Ninh và Lục Tĩnh Như tiến đến hành lễ. Tư Đồ Cẩn Hiên xuống ngựa đi đến gần 2 người cười cười nói:
- "Không ngờ là xe của muội và Lục tiểu thư."
- "Vâng. Không biết là xảy ra chuyện gì mà lại cần phải khám xét thế ạ?"
Thấy cô hỏi, Tư Đồ Cẩn Hiên liền lấy lại vẻ nghiêm túc trả lời:
- "Sáng sớm nay có 1 tên khâm phạm vốn đã bị ta bắt được nhưng do sơ ý đã để hắn chạy thoát. Chắc chắn hắn vẫn còn ở trong kinh thành, bây giờ ta đang đi truy nã hắn đây. Muội và Lục tiểu thư có thấy kẻ nào khả nghi không?"
Nhận được cái lắc đầu từ bọn cô, Tư Đồ Cẩn Hiên cũng không giữ bọn cô lại nữa liền cho bọn cô ra khỏi thành. Không bao lâu liền đến Vạn An Tự, lúc cô ra khỏi xe có nhìn thấy một vết máu nhỏ trên hiên xe, mượn lúc đi xuống cô liền lấy chân di nó đi.
Bọn cô đi vào chùa, hôm nay là 15 nên chùa khá đông khách đến dâng hương. Không ngờ lại gặp một người khá quen ở đây:
- "Tham kiến Cảnh Vương điện hạ!"
Đúng vậy, người mà các cô không ngờ gặp được ở chốn thanh tịnh này lại là vị hoàng tử nổi tiếng phong lưu chơi bời nhất Cảnh Vương Tư Đồ Cẩn Dương. Tư Đồ Cẩn Dương thấy 2 cô cũng không khỏi thân thiện chào lại sau đó liền thư thái rời đi luôn. Lục Tĩnh Như không khỏi bất ngờ:
- "Không ngờ người như Cảnh Vương cũng đến nơi như thế này?!"
- "Đúng là không ngờ thật!"
Cô cũng mỉm cười đáp lại. Lục Tĩnh Như có vẻ khá hiểu biết kể:
- "Ta nghe nói những nơi mà ngài ấy thường xuyên đến đều là những nơi ăn chơi xa hoa trác táng như Tửu lâu, Hoa lâu hay sòng bạc,..."
Cô vừa nghe vừa gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Có lẽ vì nghĩ cô ít khi ra ngoài nên sẽ không quá biết nhiều chuyện vì vậy cô ấy mới kể cho cô nghe coi như là ít chuyện bát quái. Sau đó bọn cô liền đi thắp hương cầu phúc.
Tư Đồ Cẩn Dương sau khi gặp bọn cô liền cùng thân cận của mình là Nhất Minh đi về phía cổng phụ của chùa. Vừa đi cậu vừa dặn:
- "Dám tự ý hành động suýt chút nữa là hỏng việc của ta, không thể giữ lại được nữa. Nơi đây là chốn cửa chùa không thể sát sinh, ngươi tìm chỗ nào đó xử lý hắn đi."
- "Vâng."
Nhất Minh sau khi nghe xong chỉ thị liền một mình rời đi trước, còn Tư Đồ Cẩn Dương lại thả bước chậm lại đi một mình. Cậu nhớ lại lúc vừa rồi khi đi ngang qua Tô Cẩm Ninh, cô đã nói một câu mà chỉ có 2 người nghe thấy:
- "Người như vậy không nên giữ lại."
*****
Đến chiều bọn cô liền trở về, lúc lên xe ngựa Lục Tĩnh Như liền thắc mắc:
- "Không phải lúc sáng nay chúng ta đi có 2 người đánh xe ngựa sao, sao bây giờ chỉ còn một người vậy?"
Cô biết Lục Tĩnh Như là người cẩn thận, tinh ý nên kiểu gì cũng sẽ nhìn ra là thiếu một người. Cô liền bình tĩnh giải thích:
- "Nhà chùa nhiều việc quá nên muội đã bảo hắn ở lại giúp việc cho nhà chùa vài hôm rồi ạ."
Lục Tĩnh Như tỏ vẻ đã hiểu cũng không để ý đến nữa thế là bọn họ trở về nhà.
*****
Bối tối hôm đấy kinh thành vô cùng náo nhiệt vì Vãn Hoa Lâu - Kinh thành đệ nhất lâu tổ chức hội thi đối đèn. Nghe nói năm nay có rất nhiều giải thưởng đặc sắc khiến mọi người vô cùng háo hức. Ban tổ chức của hội thi đối đèn còn đưa ra quy định mỗi ai tối nay đến Vãn Hoa Lâu tham gia thì đều phải mua một chiếc mặt nạ để đeo lên mặt nhằm che dấu danh tính, không biết là có ý gì nhưng mọi người đều rất hưởng ứng.
Nửa canh giờ trước khi hội thi bắt đầu, 6 vị tuyệt thế nam tử của cuộc thi đi săn hôm nọ đã có mặt tại Vãn Hoa Lâu, mặc dù tất cả đều đeo mặt nạ trên mặt nhưng dáng người và khí chất không tầm thường của họ đã thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người đang có mặt tại đó. Tư Đồ Cẩn Lạc đã đặt trước cho bọn họ một gian liền dẫn họ lên gian đó ngồi. Ở đây họ có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh và bên dưới. Bên dưới tầng 1 chính là nơi tổ chức hội thi, năm nay có tất cả 12 đối đèn tương đương với 12 giải thưởng, và đặc biệt ai có thể giải đúng cả 12 đối đèn thì sẽ dành thêm được một giải thưởng lớn nhất nữa.
Thể lệ rất đơn giản, người tham gia bắt buộc phải thuê một gian làm địa chỉ của mình, mỗi khi có đối đèn được mở ra, ai muốn đưa ra đáp án liền phải rung chuông tại chính gian của mình để dành quyền trả lời. Lúc này mọi người đều đang bàn tán rất sôi nổi cho cuộc thi năm nay, nhìn 12 chiếc đèn lộng lẫy được treo trên cao, ai cũng rất tò mò không biết bên trong 12 chiếc đèn ấy là câu đố gì. Bỗng có một trận xôn xao bên dưới, mọi người đều chú ý thì ra là có một người mới đến và vì cậu ta không đeo mặt nạ nên ai cũng biết mà hành lễ, đó chính là Quang Vương Tư Đồ Cẩn Hiên. 6 người ngồi bên trên nhìn thấy người đến là Tam đệ/Tam ca/Biểu ca của mình thì cũng không quá bất ngờ, Tư Đồ Cẩn Hi lên tiếng trước:
- "Huynh ấy vẫn luôn thích ra vẻ như vậy."
Mọi người không ai đáp lại nhưng cũng vẫn chú ý đến Tư Đồ Cẩn Hiên, thấy cậu ta đi lên tầng 2 vào một gian nào đó mà họ không nhìn thấy nữa mới thôi. Tư Đồ Cẩn Hiên đi vào trong một gian, nhìn thấy người ngồi bên trong cũng không khỏi ngạc nhiên chút:
- "Ta còn tưởng muội sẽ không đến cơ?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.