Luôn Có Người Có Ý Thử Cảm Hóa Bệnh Kiều
Chương 28:
Phong Tị
09/05/2023
"Vậy chi bằng chúng ta tạm biệt ở đây đi, còn có việc quan trọng phải làm..."
"Nguyên ca ca, đã muộn như vậy, mọi người đều ngủ rồi, có việc gì ngày mai chúng ta tính tiếp." Tá Khuynh chớp mắt: "Ta có thể lo liệu cùng huynh."
Còn cần phải vậy, Đạo Nguyên lập tức nói: "Vết thương của cô nương còn chưa lành, không nên động nhiều."
Tá Khuynh nắm lấy góc tay áo hắn, đôi mắt hoa đào quyến rũ của nàng có một chút oán hận: "Nguyên ca ca, vết thương của ta còn chưa lành, huynh định bỏ ta lại sao? Dẫn ta đi cùng được không?"
Đạo Nguyên vừa nghe, ý của nàng là hắn không thể rời đi cho đến khi vết thương của nàng lành lại. Hắn nghĩ đến cách Tá Khuynh vừa mới dùng tay không xé cánh tay của con khỉ, lại tưởng tượng đến dáng vẻ nàng vặn cổ hắn, mỉm cười nói: "Cũng được."
Tá Khuynh cười vui vẻ rạng rỡ, có hai lý do khiến nàng quấy rầy Đạo Nguyên, một là tiểu tử này y thuật thực sự rất giỏi, có thể chữa lành vết thương của mình. Thứ hai, dù sao hắn cũng là một tu sĩ, giết hắn là đại lợi đối với nàng, nếu gặp phải nguy hiểm gì nàng có thể hấp thụ hắn để bổ sung tu vi.
Kể từ khi nàng tàn sát thành phố, tu sĩ lang thang trong dân chúng đã ít đi rất nhiều, không dễ để bắt được một người.
Bất đắc dĩ, Đạo Nguyên trả tiền để đặt phòng cho hai người ở quán trọ bên cạnh.
Buổi tối, Tá Khuynh ngồi trên giường, trước đó đã ngủ trên lưng của Đạo Nguyên nên lúc này nàng không quá buồn ngủ, chỉ chuyên tâm ngồi thiền và âm thầm chữa trị cơ thể bị thương.
Sau vài ngày vận khí, Tá Khuynh cảm thấy cơ thể mình tốt hơn rất nhiều, đan điền cũng không quá khô. Nàng rút ra một tia Ma khí và truyền nó vào vòng Huyết Tâm trên cổ tay, đánh thức vòng tay huyết tâm đã ngủ yên sau khi cạn kiệt sức mạnh.
Khi vòng Huyết Tâm tỉnh lại, câu nói đầu tiên là: "Chủ nhân, chúng ta đang ở đâu? Tại sao không trở về Ma cung?"
Tá Khuynh cau mày: "Ta không có đủ sức mạnh. Không biết kim quang mà Thanh Ly truyền vào cơ thể ta là gì, Ma khí mà ta kết tụ biến mất rất nhanh."
Nàng đưa tay ra, Ma khí kết tụ trong tay lại nhanh chóng tiêu tán.
Huyết Tâm suy nghĩ một chút, nói: "Thánh Nữ sinh ra để khắc chế chủ nhân, tính ăn mòn của kim quang đó cùng huyết dịch của nàng ta tác dụng giống nhau, có lẽ là dùng tâm huyết luyện hóa thành."
Tá Khuynh thở dài: "Đợi vết thương lành lại trước sau đó quay về Ma cung." Sau chuyện xảy ra với Ma hầu, nàng phát hiện vết thương của mình có sức hấp dẫn với những ma vật này, nàng không biết liệu nó có tác dụng tương tự với hay không. Tuy rằng hôm nay mới biết mình có thể khống chế yêu ma, nhưng Ma tộc người nhiều như vậy, nếu như nàng không có chút tu vi nào mà quay về Ma tộc, sợ là sẽ bị những ma tu đó từng người ăn tươi nuốt sống.
Thanh Ly đã chết, ở trong mắt Mạc Vận nàng không còn có giá trị gì, hiện giờ nàng đang bị thương nặng, không thể đánh lại Mạc Vận, vì vậy tốt hơn hết vẫn là nên cẩn thận.
Lúc này, nàng nhạy cảm cảm giác được trong không khí mùi vị không đúng.
Nàng ngửi thấy mùi hoa đào thoang thoảng, kèm theo một mùi thơm nhẹ khó tả.
Không lâu sau, nàng nghe thấy tiếng bước chân. Một người đang đi lên trên lầu, đi thẳng đến cửa phòng nàng, nhẹ nhàng gõ cửa.
Huyết Tâm nói: "Chủ nhân, là một yêu tu, ngửi được tu vi không thấp."
Tá Khuynh xuống giường, mở cửa ra. Đứng ngoài cửa là một thiếu niên mặc một bộ quần áo màu hồng đào, khuôn mặt giống như thiếu nữ, thấy nàng mở cửa, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, muốn nhào vào trong lòng nàng.
Tá Khuynh đẩy hắn ta ra, nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi: "Đào Hoa Yêu, Mạc Vận gọi ngươi tới sao?" Yêu quái đó lắc đầu, nói: "Ta ngửi thấy một tia Ma khí rất mạnh và tinh khiết từ xa, nghĩ về những tin đồn gần đây nói rằng Ma Tôn hiện thế, vì vậy muốn đến xem."
Hắn ta vừa ngượng ngùng cười vừa nói: "Không ngờ rằng Ma Tôn không chỉ có thực lực lớn mạnh mà dung mạo cùng khí chất đều khiến Đào Nhi động lòng, Ma Tôn ngủ một mình nhất định rất nhàm chán, chi bằng để Đào Nhi hầu hạ ngài." - ủng hộ truyện trên t y t
Hắn ta vừa nói vừa nhào vào lòng Tá Khuynh.
Trong mắt Tá Khuynh hiện lên một tia chán ghét, nàng thường xuyên gặp phải loại tình huống này, cho dù là khi nhập ma, tu tiên, hay vẫn còn là người trần, vô số người hoặc là ép buộc, hoặc là dụ dỗ nàng, mưu đồ quan hệ thân mật với nàng.
Và nàng buồn nôn với chuyện đó.
Nếu nàng còn sức, một kiếm là có thể giết hắn ta, chỉ là lúc này bị trọng thương, nàng không muốn ra tay.
Nàng tránh né Đào Hoa Yêu, lạnh lùng nói: "Không cần, ta không thích bộ dạng này của ngươi."
"Nguyên ca ca, đã muộn như vậy, mọi người đều ngủ rồi, có việc gì ngày mai chúng ta tính tiếp." Tá Khuynh chớp mắt: "Ta có thể lo liệu cùng huynh."
Còn cần phải vậy, Đạo Nguyên lập tức nói: "Vết thương của cô nương còn chưa lành, không nên động nhiều."
Tá Khuynh nắm lấy góc tay áo hắn, đôi mắt hoa đào quyến rũ của nàng có một chút oán hận: "Nguyên ca ca, vết thương của ta còn chưa lành, huynh định bỏ ta lại sao? Dẫn ta đi cùng được không?"
Đạo Nguyên vừa nghe, ý của nàng là hắn không thể rời đi cho đến khi vết thương của nàng lành lại. Hắn nghĩ đến cách Tá Khuynh vừa mới dùng tay không xé cánh tay của con khỉ, lại tưởng tượng đến dáng vẻ nàng vặn cổ hắn, mỉm cười nói: "Cũng được."
Tá Khuynh cười vui vẻ rạng rỡ, có hai lý do khiến nàng quấy rầy Đạo Nguyên, một là tiểu tử này y thuật thực sự rất giỏi, có thể chữa lành vết thương của mình. Thứ hai, dù sao hắn cũng là một tu sĩ, giết hắn là đại lợi đối với nàng, nếu gặp phải nguy hiểm gì nàng có thể hấp thụ hắn để bổ sung tu vi.
Kể từ khi nàng tàn sát thành phố, tu sĩ lang thang trong dân chúng đã ít đi rất nhiều, không dễ để bắt được một người.
Bất đắc dĩ, Đạo Nguyên trả tiền để đặt phòng cho hai người ở quán trọ bên cạnh.
Buổi tối, Tá Khuynh ngồi trên giường, trước đó đã ngủ trên lưng của Đạo Nguyên nên lúc này nàng không quá buồn ngủ, chỉ chuyên tâm ngồi thiền và âm thầm chữa trị cơ thể bị thương.
Sau vài ngày vận khí, Tá Khuynh cảm thấy cơ thể mình tốt hơn rất nhiều, đan điền cũng không quá khô. Nàng rút ra một tia Ma khí và truyền nó vào vòng Huyết Tâm trên cổ tay, đánh thức vòng tay huyết tâm đã ngủ yên sau khi cạn kiệt sức mạnh.
Khi vòng Huyết Tâm tỉnh lại, câu nói đầu tiên là: "Chủ nhân, chúng ta đang ở đâu? Tại sao không trở về Ma cung?"
Tá Khuynh cau mày: "Ta không có đủ sức mạnh. Không biết kim quang mà Thanh Ly truyền vào cơ thể ta là gì, Ma khí mà ta kết tụ biến mất rất nhanh."
Nàng đưa tay ra, Ma khí kết tụ trong tay lại nhanh chóng tiêu tán.
Huyết Tâm suy nghĩ một chút, nói: "Thánh Nữ sinh ra để khắc chế chủ nhân, tính ăn mòn của kim quang đó cùng huyết dịch của nàng ta tác dụng giống nhau, có lẽ là dùng tâm huyết luyện hóa thành."
Tá Khuynh thở dài: "Đợi vết thương lành lại trước sau đó quay về Ma cung." Sau chuyện xảy ra với Ma hầu, nàng phát hiện vết thương của mình có sức hấp dẫn với những ma vật này, nàng không biết liệu nó có tác dụng tương tự với hay không. Tuy rằng hôm nay mới biết mình có thể khống chế yêu ma, nhưng Ma tộc người nhiều như vậy, nếu như nàng không có chút tu vi nào mà quay về Ma tộc, sợ là sẽ bị những ma tu đó từng người ăn tươi nuốt sống.
Thanh Ly đã chết, ở trong mắt Mạc Vận nàng không còn có giá trị gì, hiện giờ nàng đang bị thương nặng, không thể đánh lại Mạc Vận, vì vậy tốt hơn hết vẫn là nên cẩn thận.
Lúc này, nàng nhạy cảm cảm giác được trong không khí mùi vị không đúng.
Nàng ngửi thấy mùi hoa đào thoang thoảng, kèm theo một mùi thơm nhẹ khó tả.
Không lâu sau, nàng nghe thấy tiếng bước chân. Một người đang đi lên trên lầu, đi thẳng đến cửa phòng nàng, nhẹ nhàng gõ cửa.
Huyết Tâm nói: "Chủ nhân, là một yêu tu, ngửi được tu vi không thấp."
Tá Khuynh xuống giường, mở cửa ra. Đứng ngoài cửa là một thiếu niên mặc một bộ quần áo màu hồng đào, khuôn mặt giống như thiếu nữ, thấy nàng mở cửa, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, muốn nhào vào trong lòng nàng.
Tá Khuynh đẩy hắn ta ra, nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi: "Đào Hoa Yêu, Mạc Vận gọi ngươi tới sao?" Yêu quái đó lắc đầu, nói: "Ta ngửi thấy một tia Ma khí rất mạnh và tinh khiết từ xa, nghĩ về những tin đồn gần đây nói rằng Ma Tôn hiện thế, vì vậy muốn đến xem."
Hắn ta vừa ngượng ngùng cười vừa nói: "Không ngờ rằng Ma Tôn không chỉ có thực lực lớn mạnh mà dung mạo cùng khí chất đều khiến Đào Nhi động lòng, Ma Tôn ngủ một mình nhất định rất nhàm chán, chi bằng để Đào Nhi hầu hạ ngài." - ủng hộ truyện trên t y t
Hắn ta vừa nói vừa nhào vào lòng Tá Khuynh.
Trong mắt Tá Khuynh hiện lên một tia chán ghét, nàng thường xuyên gặp phải loại tình huống này, cho dù là khi nhập ma, tu tiên, hay vẫn còn là người trần, vô số người hoặc là ép buộc, hoặc là dụ dỗ nàng, mưu đồ quan hệ thân mật với nàng.
Và nàng buồn nôn với chuyện đó.
Nếu nàng còn sức, một kiếm là có thể giết hắn ta, chỉ là lúc này bị trọng thương, nàng không muốn ra tay.
Nàng tránh né Đào Hoa Yêu, lạnh lùng nói: "Không cần, ta không thích bộ dạng này của ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.