Luôn Có Người Có Ý Thử Cảm Hóa Bệnh Kiều
Chương 33:
Phong Tị
09/05/2023
Tâm tình của Đạo Nguyên trở nên căng thẳng, sợ Tá Khuynh nghe thấy những câu nói này mà nổi giận giết người, không ngờ vẻ mặt Tá Khuynh thỏa mãn, gia nhập vào hàng ngũ của những người đang bàn luận đó, tán thành: "Nói đúng!"
Đạo Nguyên: "..." Đó không phải là những lời khen đâu mà!
Tá Khuynh nuốt một ngụm cháo, cảm thấy vô cùng hài lòng đối với việc các bách tích sợ hãi Ma Tôn là nàng. Thấy ánh mắt của Đạo Nguyên nhìn qua, nàng nghiêng đầu nở nụ cười ngọt ngào với hắn.
Đạo Nguyên không ngờ nàng nghe thấy người khác mắng nàng, nàng còn khá vui vẻ.
Lúc này, người trước đó nói: "Các vị cũng không cần lo lắng, người bạn đó của ta đã báo cho ta biết, Thánh Nữ thanh khiết của phái Linh Kiếm chuyên khắc chế ma đầu này, đợi vết thương của hắn ta khỏi sẽ đến phái Linh Kiếm bẩm báo với Thánh Nữ, chắc hẳn vị Thánh Nữ đó sẽ không ngồi im mặc kệ."
Hắn ta lời lẽ chính đáng nói: "Từ xưa đến nay, tà không áp chế được chính, tên ma đầu đó tạo nghiệp không được bao lâu, ác giả ác báo, sớm muộn gì nhân quả báo ứng cũng sẽ ập đến người nàng ta!"
Một vài người khách có mặt ở đó vỗ tay khen hay.
Nghĩ đến Thanh Ly sớm đã chết rồi, Tá Khuynh cười hì hì vỗ tay, cũng nói ủng hộ theo bọn họ: "Nói hay quá!"
Vị khách đó nhận được tiếng reo hò khen hay đương nhiên là dương dương tự đắc, thấy Tá Khuynh cũng vỗ tay tán thưởng, dứt khoát đặt mông xuống ngồi vào bàn của hai người, đến gần trước mặt Tá Khuynh, hỏi: "Cô nương, trước đây chưa từng gặp ngươi ở đây."
Nụ cười trên mặt Tá Khuynh không thay đổi: "Đi ngang qua đây."
Người kia cười hì hì nói: "Cô nương xinh đẹp như vậy, bên cạnh lại không có người đi cùng, không sợ bị kẻ xấu xa trêu ghẹo sao."
Bên cạnh lập tức có người khinh bỉ nói: "Nhìn ngươi mới giống kẻ xấu xa đó!"
Nụ cười của Tá Khuynh vẫn không thay đổi, bình tĩnh trả lời: "Không sợ."
Người đó thấy Tá Khuynh dễ nói chuyện như vậy, tướng mạo lại đẹp đẽ, lộng lẫy, lúc giơ tay nhấc chân cũng lộ vài vẻ phong tình không giống dân thường. Nhất thời trở nên to gan, tiến đến Tá Khuynh càng gần.
Hắn ta gần như sắp kề sát vào người Tá Khuynh, liên tiếp hỏi: "Vậy dám hỏi cô nương bao năm xuân xanh? Nhà ở phương nào? Có thể có hôn phối không?" Hắn ta nói rồi liền đặt tay lên trên vai Tá Khuynh.
Đạo Nguyên vội vàng đứng dậy kéo lấy cổ áo của người đó, nhấc hắn ta lên rồi ném đi, nói: "Cút mau."
Đạo Nguyên chăm chỉ rèn luyện, ném người đó liên tục đụng ngã mấy cái ghế đẩu. Người đó chật vật ngồi sụp xuống đất, trong lòng tức giận không chịu nổi, há mồm đang muốn chửi mắng liền thấy Tá Khuynh hờ hững nhìn về phía hắn ta.
Đôi mắt đào hoa mang theo vài vẻ quyến rũ chứa đầy ý cười, nhưng không biết tại sao sống lưng hắn ta đột nhiên lạnh toát, hai chân run rẩy không thể động đậy, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Hắn ta sắp chết rồi.
Đột nhiên, Đạo Nguyên chắn ở giữa bọn họ, cười với Tá Khuynh trong mắt đang chứa sát ý nồng nặc, nói: "Ta muốn đi mua thuốc, đi cùng không?"
Tá Khuynh thu ánh mắt nhìn về phía người đó lại, ý tứ sâu xa, cười như không cười mà nhìn Đạo Nguyên đang hơi sốt sắng một cái, nói: "Cũng được."
—
Đạo Nguyên dẫn theo Tá Khuynh đi quanh thị trấn một vòng, đi dạo một vòng những y quán trong trấn.
Trong thị trấn nhỏ thế này bán thuốc của nhân gian, thực ra hắn không cần lắm, mua thuốc chủ yếu là vì để che lấp chuyện hôm qua hắn ta nói ở đây có việc cần làm.
Đến chạng vạng sắc trời bắt đầu tối đi, hai người Tá Khuynh gần như đi hết cái thị trấn không lớn không nhỏ này rồi.
Bước đi bước đi, Tá Khuynh đột nhiên hứng thú với tiên sinh thuyết thư trong quán trà bên đường, nói: "Đi, chúng ta đi nghe kể chuyện."
Nàng dẫn đầu đi vào quán trà, Đạo Nguyên không thể không đi theo bước chân nàng, hắn vừa đi đến cửa liền phát hiện bên trong có một bàn có mấy vị tu sĩ đang ngồi, thoạt nhìn tu vi cũng không cao thâm.
Đạo Nguyên vừa muốn nói chi bằng đổi một quán khác, liền thấy Tá Khuynh đã theo sau tiểu nhị đi vào ngồi xuống rồi.
Trên người Tá Khuynh vẫn mặc cái áo ngoài có màu trắng mộc mạc đó của Đạo Nguyên, ở trong đám người trông có vẻ không ra ngô ra khoai, lại bởi vì khuôn mặt quá đẹp, hai người vẫn nhận được ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người. Cho dù ngồi xuống rồi vẫn có không ít ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía hai người.
Đạo Nguyên có hơi căng thẳng về mấy vị tu sĩ ở bên trong phòng, vừa sợ bọn họ nhận ra Tá Khuynh rồi ra tay đánh nhau, lại sợ Tá Khuynh đột nhiên muốn giết người mà làm thịt hết mấy người bọn họ, gần như là nơm nớp lo sợ mà ngồi trên ghế.
Hắn chú ý thấy ánh mắt của mấy vị tu sĩ kia cũng nhìn qua. Bọn họ đánh giá hai người họ trên dưới một lượt rồi quay đầu đi như không có chuyện gì, tiếp tục uống trà của mình.
Đạo Nguyên: "..." Đó không phải là những lời khen đâu mà!
Tá Khuynh nuốt một ngụm cháo, cảm thấy vô cùng hài lòng đối với việc các bách tích sợ hãi Ma Tôn là nàng. Thấy ánh mắt của Đạo Nguyên nhìn qua, nàng nghiêng đầu nở nụ cười ngọt ngào với hắn.
Đạo Nguyên không ngờ nàng nghe thấy người khác mắng nàng, nàng còn khá vui vẻ.
Lúc này, người trước đó nói: "Các vị cũng không cần lo lắng, người bạn đó của ta đã báo cho ta biết, Thánh Nữ thanh khiết của phái Linh Kiếm chuyên khắc chế ma đầu này, đợi vết thương của hắn ta khỏi sẽ đến phái Linh Kiếm bẩm báo với Thánh Nữ, chắc hẳn vị Thánh Nữ đó sẽ không ngồi im mặc kệ."
Hắn ta lời lẽ chính đáng nói: "Từ xưa đến nay, tà không áp chế được chính, tên ma đầu đó tạo nghiệp không được bao lâu, ác giả ác báo, sớm muộn gì nhân quả báo ứng cũng sẽ ập đến người nàng ta!"
Một vài người khách có mặt ở đó vỗ tay khen hay.
Nghĩ đến Thanh Ly sớm đã chết rồi, Tá Khuynh cười hì hì vỗ tay, cũng nói ủng hộ theo bọn họ: "Nói hay quá!"
Vị khách đó nhận được tiếng reo hò khen hay đương nhiên là dương dương tự đắc, thấy Tá Khuynh cũng vỗ tay tán thưởng, dứt khoát đặt mông xuống ngồi vào bàn của hai người, đến gần trước mặt Tá Khuynh, hỏi: "Cô nương, trước đây chưa từng gặp ngươi ở đây."
Nụ cười trên mặt Tá Khuynh không thay đổi: "Đi ngang qua đây."
Người kia cười hì hì nói: "Cô nương xinh đẹp như vậy, bên cạnh lại không có người đi cùng, không sợ bị kẻ xấu xa trêu ghẹo sao."
Bên cạnh lập tức có người khinh bỉ nói: "Nhìn ngươi mới giống kẻ xấu xa đó!"
Nụ cười của Tá Khuynh vẫn không thay đổi, bình tĩnh trả lời: "Không sợ."
Người đó thấy Tá Khuynh dễ nói chuyện như vậy, tướng mạo lại đẹp đẽ, lộng lẫy, lúc giơ tay nhấc chân cũng lộ vài vẻ phong tình không giống dân thường. Nhất thời trở nên to gan, tiến đến Tá Khuynh càng gần.
Hắn ta gần như sắp kề sát vào người Tá Khuynh, liên tiếp hỏi: "Vậy dám hỏi cô nương bao năm xuân xanh? Nhà ở phương nào? Có thể có hôn phối không?" Hắn ta nói rồi liền đặt tay lên trên vai Tá Khuynh.
Đạo Nguyên vội vàng đứng dậy kéo lấy cổ áo của người đó, nhấc hắn ta lên rồi ném đi, nói: "Cút mau."
Đạo Nguyên chăm chỉ rèn luyện, ném người đó liên tục đụng ngã mấy cái ghế đẩu. Người đó chật vật ngồi sụp xuống đất, trong lòng tức giận không chịu nổi, há mồm đang muốn chửi mắng liền thấy Tá Khuynh hờ hững nhìn về phía hắn ta.
Đôi mắt đào hoa mang theo vài vẻ quyến rũ chứa đầy ý cười, nhưng không biết tại sao sống lưng hắn ta đột nhiên lạnh toát, hai chân run rẩy không thể động đậy, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Hắn ta sắp chết rồi.
Đột nhiên, Đạo Nguyên chắn ở giữa bọn họ, cười với Tá Khuynh trong mắt đang chứa sát ý nồng nặc, nói: "Ta muốn đi mua thuốc, đi cùng không?"
Tá Khuynh thu ánh mắt nhìn về phía người đó lại, ý tứ sâu xa, cười như không cười mà nhìn Đạo Nguyên đang hơi sốt sắng một cái, nói: "Cũng được."
—
Đạo Nguyên dẫn theo Tá Khuynh đi quanh thị trấn một vòng, đi dạo một vòng những y quán trong trấn.
Trong thị trấn nhỏ thế này bán thuốc của nhân gian, thực ra hắn không cần lắm, mua thuốc chủ yếu là vì để che lấp chuyện hôm qua hắn ta nói ở đây có việc cần làm.
Đến chạng vạng sắc trời bắt đầu tối đi, hai người Tá Khuynh gần như đi hết cái thị trấn không lớn không nhỏ này rồi.
Bước đi bước đi, Tá Khuynh đột nhiên hứng thú với tiên sinh thuyết thư trong quán trà bên đường, nói: "Đi, chúng ta đi nghe kể chuyện."
Nàng dẫn đầu đi vào quán trà, Đạo Nguyên không thể không đi theo bước chân nàng, hắn vừa đi đến cửa liền phát hiện bên trong có một bàn có mấy vị tu sĩ đang ngồi, thoạt nhìn tu vi cũng không cao thâm.
Đạo Nguyên vừa muốn nói chi bằng đổi một quán khác, liền thấy Tá Khuynh đã theo sau tiểu nhị đi vào ngồi xuống rồi.
Trên người Tá Khuynh vẫn mặc cái áo ngoài có màu trắng mộc mạc đó của Đạo Nguyên, ở trong đám người trông có vẻ không ra ngô ra khoai, lại bởi vì khuôn mặt quá đẹp, hai người vẫn nhận được ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người. Cho dù ngồi xuống rồi vẫn có không ít ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía hai người.
Đạo Nguyên có hơi căng thẳng về mấy vị tu sĩ ở bên trong phòng, vừa sợ bọn họ nhận ra Tá Khuynh rồi ra tay đánh nhau, lại sợ Tá Khuynh đột nhiên muốn giết người mà làm thịt hết mấy người bọn họ, gần như là nơm nớp lo sợ mà ngồi trên ghế.
Hắn chú ý thấy ánh mắt của mấy vị tu sĩ kia cũng nhìn qua. Bọn họ đánh giá hai người họ trên dưới một lượt rồi quay đầu đi như không có chuyện gì, tiếp tục uống trà của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.