Luôn Có Người Có Ý Thử Cảm Hóa Bệnh Kiều
Chương 34:
Phong Tị
09/05/2023
Mà Tá Khuynh cũng không có phản ứng gì với xung quanh, tràn đầy phấn khởi nhìn chằm chằm thuyết thư tiên sinh kể chuyện nước bọt văng tung tóe. Lúc này Đạo Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.
Tá Khuynh sớm đã quen với ánh mắt đánh giá của người xung quanh, nàng nhìn những bàn khác một cái, nói với tiểu nhị nhiệt tình: "Cho một phần hạt dưa và nước trà."
"Được được ~"
Rất nhanh, bàn của hai người liền bày lên một đĩa hạt dưa lớn, rõ ràng lớn hơn bàn của người khác một phần.
Đạo Nguyên vừa lấy hạt dưa vừa cảm thán, bất kể là hiện đại, cổ đại hay trong sách, đều là thế giới nhìn mặt.
Thuyết thư tiên sinh bên trong kể đến chỗ động tình: "Hồ yêu đó nghe xong lời này, trong mắt tuôn xuống một dòng lệ nóng, nói: “Vương Sinh từng hứa cùng ta một đời một kiếp, bây giờ lại tự tay hắn đẩy ta đi chết!”
Vương Sinh tức giận nói: “Người và yêu vốn đã không chung đường, ngươi lừa ta trước, đừng giả vờ đáng thương!”
Vương Sinh vừa dứt lời, trận pháp đó liền tỏa ra thần quang tịnh yêu, làm hồ yêu bị nhốt trong trận pháp đang gào khóc đó hồn phi phách tán!"
Đạo Nguyên theo bản năng nói: "Tiểu hồ ly thật đáng thương."
Người bên cạnh chen miệng nói: "Các người tới muộn, không nghe phần trước, lúc hồ ly đó là yêu làm nhiều việc ác, lạm sát kẻ vô tội, không thể coi là đáng thương, Vương Sinh đây là thay trời hành đạo."
Lúc này, đột nhiên vang lên tiếng reo hò của cả sảnh đường, thuyết thư tiên sinh cúi người về phía mọi người, xuống bên dưới nghỉ ngơi. Người bên dưới sảnh đường liền mắt đầu rải rác tán dốc để giết thời gian.
Đạo Nguyên nghe thấy bên kia có một vị tu sĩ than thở: "Triêu sinh mộ tử, không biết có thể tiêu dao bao lâu đây!"
Một vị tu sĩ khác ở bên cạnh hắn ta nói: "Nếu như Thánh Nữ có thể sớm ngày trở thành Thánh Thần, giết chết ma đầu đó, chúng ta cũng sẽ không ngày đêm khó ngủ."
Đạo Nguyên muốn mắng người, một ngày ngắn ngủi sao đến đâu cũng thấy nói, chuyện liên quan đến sống chết thế này không nên nói ở trong quán trà chứ!
Trong đó một vị nữ tiên tu mặc quần áo màu vàng nhạt nói: "Ta nghe nói ma đầu đó cũng là người số khổ, nàng ta cùng Tu Mộc đó yêu nhau nhiều năm, vốn đã kết thành đạo lữ, ai ngờ Tu Mộc vì cứu Thánh Nữ muốn chém chết nàng ta, nàng ta ngay lập tức phong ma."
Một vị nữ tiên tu khác đáp lời nói: "Đúng rồi, ma đầu này trước đó ở môn phái của bọn họ có danh tiếng rất tốt, nghe nói là một người có tính cách cái ôn văn nho nhã, không tranh không đoạt."
Đạo Nguyên lại không nhịn được len lén liếc nhìn vẻ mặt của Tá Khuynh.
Một vị nam tiên tu khác lại gay gắt nói: "Ma đầu này lạm sát kẻ vô tội, xem mạng người như cỏ rác, các ngươi còn nói giúp nàng ta! Theo ta thấy, chẳng qua là các người ghen ghét với Thánh Nữ mà thôi."
Hai vị nữ tiên tu cả giận nói: "Nói bậy!"
Nam tiên tu đó cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu ta nói, Tá Khuynh đó vốn là một... lúc ở tiên môn không biết làm bộ làm tịch thế nào mới quyến rũ được Tu Mộc. Mà Tu Mộc chỉ là nhất thời bị nàng ta tung hỏa mù, giây phút cuối cùng vẫn là nhận rõ bộ mặt thật của nàng ta, mới cứu Thánh Nữ."
Lời này quả thực khó nghe, Đạo Nguyên nhíu mày lại muốn đi phản bác, lại sợ gây nên sự chú ý cho Tá Khuynh.
Hắn vẫn không biết Tá Khuynh có nghe thấy hay không, âm thầm quan sát vẻ mặt của Tá Khuynh, phát hiện biểu cảm của nàng không thay đổi, vẫn nhàn nhã uống trà.
Một vị nam tu khác ba phải nói: "Đừng cãi nhau nữa, những cái này đều không quan trọng, quan trọng vẫn là Thánh Nữ đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh."
Đạo Nguyên trơ mắt nhìn Tá Khuynh bóp nát chén trà trong tay thành bụi trong chốc lát.
Vẻ mặt Tá Khuynh không thay đổi, giũ giũ bụi trong tay, bình tĩnh lại cầm chén trà lên liền nghe thấy bên kia nói tiếp: "Nghe nói đi cứu viện cho phái Linh Kiếm cũng chỉ có Thánh Nữ và Tu Mộc còn sống."
Chén trà trong tay Tá Khuynh lại bị nàng bóp nát.
Tu sĩ kia than thở: "Không biết thần y Đạo Nguyên đó vân du đến đâu rồi, tục truyền hắn có thể cải tử hoàn sinh, y thuật cao siêu, thế này cũng chỉ có mình hắn học được Phạm Thiên ngâm. Bây giờ cũng chỉ có hắn có thể cứu Thánh Nữ."
Đạo Nguyên đột nhiên nghe thấy tên của mình, bị nước trà làm sặc một cái.
Cũng là vào lúc này, Tá Khuynh cứ như đột nhiên nhớ đến gì đó, nheo mắt nhìn về phía Đạo Nguyên, hỏi: "Nguyên ca ca, Thủ của huynh là Thủ nào, Nguyên lại là Nguyên nào?"
Đạo Nguyên lập tức cười gượng nói: "Thủ trong bảo vệ, Nguyên trong vòng tròn. Thủ Viên."
(*) Nguyên và Viên đọc giống nhau, lúc đầu ĐN đọc là Thủ Nguyên nhưng giờ sợ bị TK nhận ra nên đọc thành Thủ Viên.
Tá Khuynh không hỏi nhiều, gật đầu, không biết là tin hay không tin.
"Muốn chơi trò chơi không?" Nàng đột nhiên hỏi.
Đạo Nguyên nghe lời phối hợp nói: "Trò chơi gì?"
"Trò ném thẻ vào bình rượu." Tá Khuynh nheo mắt, dùng chén trà trong tay nhắm vào đầu nam tu lải nhải ở phía xa xa kia, nói: "Lấy chén trà làm mũi tên, lấy đầu người kia làm bình."
Vừa dứt lời, nàng ném chén trà trong tay vào đầu người đó.
Tá Khuynh sớm đã quen với ánh mắt đánh giá của người xung quanh, nàng nhìn những bàn khác một cái, nói với tiểu nhị nhiệt tình: "Cho một phần hạt dưa và nước trà."
"Được được ~"
Rất nhanh, bàn của hai người liền bày lên một đĩa hạt dưa lớn, rõ ràng lớn hơn bàn của người khác một phần.
Đạo Nguyên vừa lấy hạt dưa vừa cảm thán, bất kể là hiện đại, cổ đại hay trong sách, đều là thế giới nhìn mặt.
Thuyết thư tiên sinh bên trong kể đến chỗ động tình: "Hồ yêu đó nghe xong lời này, trong mắt tuôn xuống một dòng lệ nóng, nói: “Vương Sinh từng hứa cùng ta một đời một kiếp, bây giờ lại tự tay hắn đẩy ta đi chết!”
Vương Sinh tức giận nói: “Người và yêu vốn đã không chung đường, ngươi lừa ta trước, đừng giả vờ đáng thương!”
Vương Sinh vừa dứt lời, trận pháp đó liền tỏa ra thần quang tịnh yêu, làm hồ yêu bị nhốt trong trận pháp đang gào khóc đó hồn phi phách tán!"
Đạo Nguyên theo bản năng nói: "Tiểu hồ ly thật đáng thương."
Người bên cạnh chen miệng nói: "Các người tới muộn, không nghe phần trước, lúc hồ ly đó là yêu làm nhiều việc ác, lạm sát kẻ vô tội, không thể coi là đáng thương, Vương Sinh đây là thay trời hành đạo."
Lúc này, đột nhiên vang lên tiếng reo hò của cả sảnh đường, thuyết thư tiên sinh cúi người về phía mọi người, xuống bên dưới nghỉ ngơi. Người bên dưới sảnh đường liền mắt đầu rải rác tán dốc để giết thời gian.
Đạo Nguyên nghe thấy bên kia có một vị tu sĩ than thở: "Triêu sinh mộ tử, không biết có thể tiêu dao bao lâu đây!"
Một vị tu sĩ khác ở bên cạnh hắn ta nói: "Nếu như Thánh Nữ có thể sớm ngày trở thành Thánh Thần, giết chết ma đầu đó, chúng ta cũng sẽ không ngày đêm khó ngủ."
Đạo Nguyên muốn mắng người, một ngày ngắn ngủi sao đến đâu cũng thấy nói, chuyện liên quan đến sống chết thế này không nên nói ở trong quán trà chứ!
Trong đó một vị nữ tiên tu mặc quần áo màu vàng nhạt nói: "Ta nghe nói ma đầu đó cũng là người số khổ, nàng ta cùng Tu Mộc đó yêu nhau nhiều năm, vốn đã kết thành đạo lữ, ai ngờ Tu Mộc vì cứu Thánh Nữ muốn chém chết nàng ta, nàng ta ngay lập tức phong ma."
Một vị nữ tiên tu khác đáp lời nói: "Đúng rồi, ma đầu này trước đó ở môn phái của bọn họ có danh tiếng rất tốt, nghe nói là một người có tính cách cái ôn văn nho nhã, không tranh không đoạt."
Đạo Nguyên lại không nhịn được len lén liếc nhìn vẻ mặt của Tá Khuynh.
Một vị nam tiên tu khác lại gay gắt nói: "Ma đầu này lạm sát kẻ vô tội, xem mạng người như cỏ rác, các ngươi còn nói giúp nàng ta! Theo ta thấy, chẳng qua là các người ghen ghét với Thánh Nữ mà thôi."
Hai vị nữ tiên tu cả giận nói: "Nói bậy!"
Nam tiên tu đó cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu ta nói, Tá Khuynh đó vốn là một... lúc ở tiên môn không biết làm bộ làm tịch thế nào mới quyến rũ được Tu Mộc. Mà Tu Mộc chỉ là nhất thời bị nàng ta tung hỏa mù, giây phút cuối cùng vẫn là nhận rõ bộ mặt thật của nàng ta, mới cứu Thánh Nữ."
Lời này quả thực khó nghe, Đạo Nguyên nhíu mày lại muốn đi phản bác, lại sợ gây nên sự chú ý cho Tá Khuynh.
Hắn vẫn không biết Tá Khuynh có nghe thấy hay không, âm thầm quan sát vẻ mặt của Tá Khuynh, phát hiện biểu cảm của nàng không thay đổi, vẫn nhàn nhã uống trà.
Một vị nam tu khác ba phải nói: "Đừng cãi nhau nữa, những cái này đều không quan trọng, quan trọng vẫn là Thánh Nữ đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh."
Đạo Nguyên trơ mắt nhìn Tá Khuynh bóp nát chén trà trong tay thành bụi trong chốc lát.
Vẻ mặt Tá Khuynh không thay đổi, giũ giũ bụi trong tay, bình tĩnh lại cầm chén trà lên liền nghe thấy bên kia nói tiếp: "Nghe nói đi cứu viện cho phái Linh Kiếm cũng chỉ có Thánh Nữ và Tu Mộc còn sống."
Chén trà trong tay Tá Khuynh lại bị nàng bóp nát.
Tu sĩ kia than thở: "Không biết thần y Đạo Nguyên đó vân du đến đâu rồi, tục truyền hắn có thể cải tử hoàn sinh, y thuật cao siêu, thế này cũng chỉ có mình hắn học được Phạm Thiên ngâm. Bây giờ cũng chỉ có hắn có thể cứu Thánh Nữ."
Đạo Nguyên đột nhiên nghe thấy tên của mình, bị nước trà làm sặc một cái.
Cũng là vào lúc này, Tá Khuynh cứ như đột nhiên nhớ đến gì đó, nheo mắt nhìn về phía Đạo Nguyên, hỏi: "Nguyên ca ca, Thủ của huynh là Thủ nào, Nguyên lại là Nguyên nào?"
Đạo Nguyên lập tức cười gượng nói: "Thủ trong bảo vệ, Nguyên trong vòng tròn. Thủ Viên."
(*) Nguyên và Viên đọc giống nhau, lúc đầu ĐN đọc là Thủ Nguyên nhưng giờ sợ bị TK nhận ra nên đọc thành Thủ Viên.
Tá Khuynh không hỏi nhiều, gật đầu, không biết là tin hay không tin.
"Muốn chơi trò chơi không?" Nàng đột nhiên hỏi.
Đạo Nguyên nghe lời phối hợp nói: "Trò chơi gì?"
"Trò ném thẻ vào bình rượu." Tá Khuynh nheo mắt, dùng chén trà trong tay nhắm vào đầu nam tu lải nhải ở phía xa xa kia, nói: "Lấy chén trà làm mũi tên, lấy đầu người kia làm bình."
Vừa dứt lời, nàng ném chén trà trong tay vào đầu người đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.