Luôn Có Người Có Ý Thử Cảm Hóa Bệnh Kiều
Chương 36:
Phong Tị
09/05/2023
Đạo Nguyên tự đổ một viên đan dược từ trong hồ lô đựng thuốc của mình ra, đưa cho nàng, nói: "Uống cái này vào, hồi phục sẽ nhanh hơn, chỉ là sẽ hơi đắng."
Tá Khuynh cau mày, nàng thì không ghét uống thuốc, khi còn bé đi ăn mày, ngay cả vỏ cây cũng từng ăn.
Nàng chỉ sợ Đạo Nguyên hạ độc hại nàng, mặc dù người này từ lúc quen biết đến bây giờ chưa từng biểu hiện ra một tia ác ý đối với nàng.
Thế nhưng nàng vẫn tràn đầy nghi ngờ. Nàng là đại ma đầu người người muốn diệt trừ, Đạo Nguyên lại là y tu cứu người, nghĩ từ góc độ nào đi nữa nàng đều không cho là Đạo Nguyên cần phải cứu mình.
Đạo Nguyên không biết nàng vụt qua nhiều suy nghĩ như vậy trong chốc lát, nhét đan dược vào trong tay nàng liền đi vào phòng.
Tá Khuynh cầm lấy đan dược, đẩy cửa phòng mình ra.
Nàng vừa mới đóng cửa lại, quay người lại liền nghe thấy trong góc truyền đến tiếng nói: "Thuộc hạ tới chậm, mời Tôn Thượng trách phạt."
Tá Khuynh cũng không bất ngờ, nàng ngồi vào giường của mình.
Người trong góc đứng dậy, đi tới trước mặt Tá Khuynh, là một vị ma tu tử sĩ mặc đồ đen khắp người, sắc mặt lạnh lùng, nghiêm túc.
Hắn ta vừa muốn mở miệng, Tá Khuynh liền không vui nói: "Ai cho phép ngươi đứng nói chuyện."
Vị tử sĩ đó lập tức quỳ xuống: "Tôn Thượng thứ tội."
Tá Khuynh hừ lạnh, nói: "Rác rưởi. Nói đi, sao giờ mới tìm được ta."
"Tôn Thượng đột nhiên biến mất, vùng lân cận của phái Cổ Nhạc lại bị người của phái Linh Kiếm vậy quanh, Mặc Vận đại nhân vốn tưởng rằng ngài bị phái Linh Kiếm..."
Tá Khuynh tức muốn chết, một cước đá văng hắn ta, cả giận nói: "Hỗn xược! Ta mà lại bị đám phế vật kia bắt được?!"
Tử sĩ sợ hãi nói: "Mong... Mong Tôn Thượng bớt giận, là thuộc hạ lỡ lời."
Tá Khuynh ném đan dược trong tay về phía tử sĩ, nói: "Ăn nó đi."
"Thuộc hạ..."
"Ta bảo ngươi ăn!"
Khuôn mặt vốn đã trắng bệch của tử sĩ đó bây giờ càng trắng như trang giấy, do dự một chút vẫn nhét viên đan dược đó vào trong miệng.
Hắn ta cam chịu số phận chờ đợi cái chết đến, lại không ngờ rằng thuốc đó sau khi uống vào một lúc liền có một chút ấm áp chậm rãi chảy trong kinh mạch, hắn ta cảm thấy sức mạnh càng thêm dồi dào, cả người có một vẻ thoải mái chưa bao giờ có. Không những không có một tia đau đớn nào, ngược lại còn tu bổ nội thương nhiều năm trên người hắn.
Tử sĩ vô cùng vui mừng, dập đầu nói: "Đa tạ Tôn Thượng! Đa tạ Tôn Thượng ban thuốc!"
Thuốc đó không có độc. Khóe môi Tá Khuynh hơi cong lên, tâm trạng trở nên tốt hơn một cách kỳ lạ, lệ khí trên người cũng vơi đi.
Nàng lười biếng nói: "Cút đi."
Tử sĩ vội hỏi: "Người không về Ma điện cùng thuộc hạ sao?"
"Ta có việc cần làm, xong xuôi rồi về."
Tử sĩ mặt lộ vẻ khó xử: "Thế nhưng... Mặc Vận đại nhân vẫn luôn đang đợi người trở về, nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng với người."
Tá Khuynh không để ý: "Vậy kêu hắn ta đến đây nói với ta đi."
"Chuyện này..."
Tá Khuynh không kiên nhẫn được nữa, đột ngột đứng dậy, ở trên cao nhìn xuống tên tử sĩ đó, trên người lộ rõ sát ý: "Xem ra ngươi không muốn đi."
Tử sĩ hoảng hốt vội nói: "Mong Tôn Thượng bớt giận, bây giờ thuộc hạ trở về phục mệnh." Nói xong, một trận khói đen vọt lên cao, hắn ta liền biến mất trong phòng.
Tá Khuynh ngồi trở lại giường, Huyết Tâm hỏi: "Chủ nhân, chúng ta đi làm gì?"
Tá Khuynh nhíu mày lại, nàng giơ tay lên, nhìn về phía lòng bàn tay, Ma khí ngưng tụ trong tay rất nhanh lại tiêu tan.
Nàng nói: "Chiến đấu với Thanh Ly một trận, nguyên khí đã tổn thương nặng nề, Ma khí trong đan điền của ta vẫn không thể tự phục hồi như trước kia, ngưng tụ ra một ít, lại rất nhanh liền tiêu tan mất."
Nghĩ đến Đào Hoa Yêu đó ngửi thấy trạng thái máu của nàng phong ma, nàng căn bản không dám mạo hiểm trở về Ma điện.
Tá Khuynh bỏ tay xuống, trên trán lộ vài phần sầu lo.
Bây giờ, đến cả ma tu nàng cũng không thể không phòng bị.
Thanh Ly và Tu Mộc bị nàng đánh thành như vậy mà vẫn chưa chết, vận may của nàng ta thật sự chưa từng khiến nàng thất vọng.
Đồng thời... nàng nhìn về phía vách tường ảm đạm bên tay trái, trong căn phòng cách một bức tường, có một người đang ngủ khiến nàng cảm thấy tò mò.
Huyết Tâm là khí linh của nàng, có thể nghe thấy những gì nàng suy nghĩ trong lòng, trầm tư một lúc, đề nghị nói: "Chủ nhân, chi bằng chúng ta đến đỉnh Tuyết Linh đi."
Đỉnh Tuyết Linh là địa giới Tuyết yêu, Tuyết yêu nghìn năm kết thành một viên Linh châu Tịnh Tuyết. Viên Linh châu Tịnh Tuyết đó có thể tích góp tất cả sức mạnh truyền vào trong đó, đồng thời cung cấp khi chủ nhân điều động bất cứ lúc nào, là siêu cấp kinh khí dùng để tích trữ linh khí. Cùng lúc đó còn có tác dụng nhanh chóng lành vết thương, chịu được bách độc.
Chỉ cần Tá Khuynh đem Ma khí đã ngưng tụ vào trong Linh châu Tịnh Tuyết, lúc dùng thì thúc đẩy nó, sử dụng thoả đáng, cũng không cần lo lắng Ma khí tiêu tán.
Hai mắt Tá Khuynh sáng lên, nói: "Ý kiến hay!"
Tá Khuynh cau mày, nàng thì không ghét uống thuốc, khi còn bé đi ăn mày, ngay cả vỏ cây cũng từng ăn.
Nàng chỉ sợ Đạo Nguyên hạ độc hại nàng, mặc dù người này từ lúc quen biết đến bây giờ chưa từng biểu hiện ra một tia ác ý đối với nàng.
Thế nhưng nàng vẫn tràn đầy nghi ngờ. Nàng là đại ma đầu người người muốn diệt trừ, Đạo Nguyên lại là y tu cứu người, nghĩ từ góc độ nào đi nữa nàng đều không cho là Đạo Nguyên cần phải cứu mình.
Đạo Nguyên không biết nàng vụt qua nhiều suy nghĩ như vậy trong chốc lát, nhét đan dược vào trong tay nàng liền đi vào phòng.
Tá Khuynh cầm lấy đan dược, đẩy cửa phòng mình ra.
Nàng vừa mới đóng cửa lại, quay người lại liền nghe thấy trong góc truyền đến tiếng nói: "Thuộc hạ tới chậm, mời Tôn Thượng trách phạt."
Tá Khuynh cũng không bất ngờ, nàng ngồi vào giường của mình.
Người trong góc đứng dậy, đi tới trước mặt Tá Khuynh, là một vị ma tu tử sĩ mặc đồ đen khắp người, sắc mặt lạnh lùng, nghiêm túc.
Hắn ta vừa muốn mở miệng, Tá Khuynh liền không vui nói: "Ai cho phép ngươi đứng nói chuyện."
Vị tử sĩ đó lập tức quỳ xuống: "Tôn Thượng thứ tội."
Tá Khuynh hừ lạnh, nói: "Rác rưởi. Nói đi, sao giờ mới tìm được ta."
"Tôn Thượng đột nhiên biến mất, vùng lân cận của phái Cổ Nhạc lại bị người của phái Linh Kiếm vậy quanh, Mặc Vận đại nhân vốn tưởng rằng ngài bị phái Linh Kiếm..."
Tá Khuynh tức muốn chết, một cước đá văng hắn ta, cả giận nói: "Hỗn xược! Ta mà lại bị đám phế vật kia bắt được?!"
Tử sĩ sợ hãi nói: "Mong... Mong Tôn Thượng bớt giận, là thuộc hạ lỡ lời."
Tá Khuynh ném đan dược trong tay về phía tử sĩ, nói: "Ăn nó đi."
"Thuộc hạ..."
"Ta bảo ngươi ăn!"
Khuôn mặt vốn đã trắng bệch của tử sĩ đó bây giờ càng trắng như trang giấy, do dự một chút vẫn nhét viên đan dược đó vào trong miệng.
Hắn ta cam chịu số phận chờ đợi cái chết đến, lại không ngờ rằng thuốc đó sau khi uống vào một lúc liền có một chút ấm áp chậm rãi chảy trong kinh mạch, hắn ta cảm thấy sức mạnh càng thêm dồi dào, cả người có một vẻ thoải mái chưa bao giờ có. Không những không có một tia đau đớn nào, ngược lại còn tu bổ nội thương nhiều năm trên người hắn.
Tử sĩ vô cùng vui mừng, dập đầu nói: "Đa tạ Tôn Thượng! Đa tạ Tôn Thượng ban thuốc!"
Thuốc đó không có độc. Khóe môi Tá Khuynh hơi cong lên, tâm trạng trở nên tốt hơn một cách kỳ lạ, lệ khí trên người cũng vơi đi.
Nàng lười biếng nói: "Cút đi."
Tử sĩ vội hỏi: "Người không về Ma điện cùng thuộc hạ sao?"
"Ta có việc cần làm, xong xuôi rồi về."
Tử sĩ mặt lộ vẻ khó xử: "Thế nhưng... Mặc Vận đại nhân vẫn luôn đang đợi người trở về, nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng với người."
Tá Khuynh không để ý: "Vậy kêu hắn ta đến đây nói với ta đi."
"Chuyện này..."
Tá Khuynh không kiên nhẫn được nữa, đột ngột đứng dậy, ở trên cao nhìn xuống tên tử sĩ đó, trên người lộ rõ sát ý: "Xem ra ngươi không muốn đi."
Tử sĩ hoảng hốt vội nói: "Mong Tôn Thượng bớt giận, bây giờ thuộc hạ trở về phục mệnh." Nói xong, một trận khói đen vọt lên cao, hắn ta liền biến mất trong phòng.
Tá Khuynh ngồi trở lại giường, Huyết Tâm hỏi: "Chủ nhân, chúng ta đi làm gì?"
Tá Khuynh nhíu mày lại, nàng giơ tay lên, nhìn về phía lòng bàn tay, Ma khí ngưng tụ trong tay rất nhanh lại tiêu tan.
Nàng nói: "Chiến đấu với Thanh Ly một trận, nguyên khí đã tổn thương nặng nề, Ma khí trong đan điền của ta vẫn không thể tự phục hồi như trước kia, ngưng tụ ra một ít, lại rất nhanh liền tiêu tan mất."
Nghĩ đến Đào Hoa Yêu đó ngửi thấy trạng thái máu của nàng phong ma, nàng căn bản không dám mạo hiểm trở về Ma điện.
Tá Khuynh bỏ tay xuống, trên trán lộ vài phần sầu lo.
Bây giờ, đến cả ma tu nàng cũng không thể không phòng bị.
Thanh Ly và Tu Mộc bị nàng đánh thành như vậy mà vẫn chưa chết, vận may của nàng ta thật sự chưa từng khiến nàng thất vọng.
Đồng thời... nàng nhìn về phía vách tường ảm đạm bên tay trái, trong căn phòng cách một bức tường, có một người đang ngủ khiến nàng cảm thấy tò mò.
Huyết Tâm là khí linh của nàng, có thể nghe thấy những gì nàng suy nghĩ trong lòng, trầm tư một lúc, đề nghị nói: "Chủ nhân, chi bằng chúng ta đến đỉnh Tuyết Linh đi."
Đỉnh Tuyết Linh là địa giới Tuyết yêu, Tuyết yêu nghìn năm kết thành một viên Linh châu Tịnh Tuyết. Viên Linh châu Tịnh Tuyết đó có thể tích góp tất cả sức mạnh truyền vào trong đó, đồng thời cung cấp khi chủ nhân điều động bất cứ lúc nào, là siêu cấp kinh khí dùng để tích trữ linh khí. Cùng lúc đó còn có tác dụng nhanh chóng lành vết thương, chịu được bách độc.
Chỉ cần Tá Khuynh đem Ma khí đã ngưng tụ vào trong Linh châu Tịnh Tuyết, lúc dùng thì thúc đẩy nó, sử dụng thoả đáng, cũng không cần lo lắng Ma khí tiêu tán.
Hai mắt Tá Khuynh sáng lên, nói: "Ý kiến hay!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.