Luôn Có Người Có Ý Thử Cảm Hóa Bệnh Kiều
Chương 35:
Phong Tị
09/05/2023
Chén trà đập vào đầu tu sĩ đó, đập đến hắn ta vỡ đầu chảy máu, nước trà trong chén đổ đầy người hắn.
Tu sĩ kia nổi giận, ngay lập tức đứng dậy nhìn chung quanh, giận dữ hét: "Ai làm!"
Tá Khuynh lại cầm một chén trà lên, lắc lư trong tay, nói với Đạo Nguyên: "Tới phiên ngươi."
Đạo Nguyên không đáp lời, hắn đang xoắn xuýt có cần can ngăn hay không.
Vị tu sĩ thấy là trong tay mỹ nhân quyến rũ đó cầm một chén trà, lại thấy mỹ nhân vẻ mặt vô tội nhìn về phía mình, cơn tức giận trong nháy mắt ít đi một chút, cười lạnh nói: "Là tiểu thư nhà ai bị chiều hư chạy ra đây rồi. May là ta, gặp phải người khác, sớm đã..." Hắn ta vẫn chưa nói hết, trên đầu lại nhận thêm một chén trà.
Mấy vị tu sĩ không kịp nhìn rõ liền nghe thấy tiếng chén trà đập "choang" lên đầu vị tu sĩ đó, còn là đập vào cùng một chỗ.
Tá Khuynh khoe khoang với Đạo Nguyên nói: "Chuẩn nhỉ."
Đạo Nguyên: ...
Lúc này vị tu sĩ kia hoàn toàn bị chọc giận rồi, cầm kiếm muốn xông lên, lại bị người đi cùng kéo lại, nhỏ giọng nói: "Nhìn cổ tay nàng ta!"
Tu sĩ kia lúc này mới chú ý tới trên tay Tá Khuynh có đeo Huyết Tâm, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, run rẩy nói: "Ma, ma đầu."
Tá Khuynh giơ một ngón tay ra, lắc lắc với bọn họ không đồng ý nói: "Danh xưng này ta không thích, lần sau gọi ta Ma Tôn đại nhân."
Nàng gõ gõ Huyết Tâm, Huyết Tâm lập tức biến thành kiếm ma đỏ như màu, bay lên không trung trên đỉnh đầu nàng, mũi kiếm hướng về phía đám tu sĩ kia.
Trong phòng liên tục vang lên tiếng thét sợ hãi chói tai, có không ít người phản ứng nhanh đã chạy ra ngoài cửa.
Tá Khuynh chậm rãi nói: "Chạy đi, ta cho các ngươi thời gian, chạy chậm chết trước."
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy tiên tu và các phàm nhân trong phòng liên tục lăn lộn chạy đi một mạch. Trong nháy mắt, căn phòng vừa nãy còn người đông như mắc cửi liền trống trải.
Tá Khuynh nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Đạo Nguyên vẫn ngồi yên tại chỗ, hỏi: "Sao ngươi không chạy?"
Lúc này Đạo Nguyên mới phản ứng lại, gượng gạo cười cười, nói: "Ta phản ứng chậm, chạy ngay đây."
Hắn vừa mới đứng lên, liền nghe thấy giọng điệu của Tá Khuynh mang theo vài phần sát ý, âm trầm nói: "Chạy đi cứu Thánh Nữ sao? Đạo Nguyên ca ca?"
Toi rồi! Ngã ngựa rồi!! Đạo Nguyên lập tức ngồi xuống, chân thành nói: "Vừa nghĩ tới ta đi rồi thì không có ai trả tiền cơm cho Tôn Thượng, ta lại không muốn đi nữa." Tiếng Tôn Thượng này của hắn gọi không chút chột dạ.
Tá Khuynh bỏ chén trà xuống, ác ý trong mắt sáng ngời: "Lời này rất xuôi tai, ta thích."
Đầu ngón tay nàng gõ nhẹ mặt bàn, nói: "Lúc ngươi cứu ta đã biết ta là ai?"
Đạo Nguyên nịnh hót: "Tôn Thượng khí độ bất phàm, siêu trần thoát tục, quả thực khó mà nhận nhầm."
"Thú vị, thật là thú vị." Tá Khuynh đứng lên, Huyết Tâm lại khôi phục thành vòng tay nguyên hình, trở lại cổ tay nàng. Nàng hòa nhã nói: "Không tệ, vậy sau này ngươi cứ đi theo ta đi, ta đang thiếu một thủ hạ là y tu."
"Nhưng mà, Tôn Thượng, ta không muốn giết người, ta nhìn thấy người chết thì run chân."
Tá Khuynh gật đầu: "Ta lại có một cách hay." Ánh mắt nàng nhìn về phía chân hắn: "Cắt đứt thì sẽ không run nữa."
Đạo Nguyên không nói tiếng nào, nhìn về phía nàng, trong mắt tràn đầy vẻ tố cáo đau buồn.
Nhìn đôi mắt đó để lộ ra vẻ uất ức, Tá Khuynh lại có chút buồn cười, tâm trạng tốt lên một cách kỳ lạ.
"Đi thôi, hôm nay tâm trạng tốt, không giết người." Nàng đứng lên, chắp lấy tay thảnh thơi đi ra ngoài.
Trong lòng Đạo Nguyên đau buồn thầm nghĩ, a, lúc này thật sự chạy không thoát rồi. Tá Khuynh không muốn để cho hắn đi cứu Thanh Ly, bất luật thế nào cũng sẽ không để hắn rời đi nửa bước.
Lúc này hắn hoàn toàn bị trói chặt với nhân vật phản diện này rồi.
Trên đường bên ngoài đã không có một bóng người, có lẽ mọi người đều đã nghe thấy tin tức, vội vã chạy đi tránh nạn.
—
Lúc về đến quán trọ, người bên ngoài đã ít đi rất nhiều.
Có người chạy đến cho biết nói trong trấn có ma đầu xuất hiện, muốn giết người.
Người nghe xong có người tin có người không, người không tin chờ nửa ngày cũng không nhìn thấy người chết, liền chắc chắn những người chạy đi mất là bị bệnh điên nên nói bậy.
Tiểu nhị thấy hai người trở về, cười trêu ghẹo nói: "Hai vị khách quan, vừa nãy có đám người điên nói thị trấn phía tây có ma đầu muốn giết người kìa, các người mau trốn đi nghỉ ngơi sớm đi."
Tá Khuynh mỉm cười nói: "Đa tạ."
Tiểu nhị bị nụ cười này của nàng câu mất hồn, ánh mắt đăm đăm, lúc rời đi bước chân còn như đi trên mây.
Đạo Nguyên oán thầm: Tỉnh lại đi! Ma đầu ở ngay trước mặt ngươi kìa!
Hai người đứng ở trước cửa phòng mình, Đạo Nguyên hơi do dự, vẫn hỏi: "Vết thương của cô nương thế nào rồi, có cần ta bắt mạch xem xem thay cô nương không?"
Tá Khuynh lắc đầu: "Không cần."
Tu sĩ kia nổi giận, ngay lập tức đứng dậy nhìn chung quanh, giận dữ hét: "Ai làm!"
Tá Khuynh lại cầm một chén trà lên, lắc lư trong tay, nói với Đạo Nguyên: "Tới phiên ngươi."
Đạo Nguyên không đáp lời, hắn đang xoắn xuýt có cần can ngăn hay không.
Vị tu sĩ thấy là trong tay mỹ nhân quyến rũ đó cầm một chén trà, lại thấy mỹ nhân vẻ mặt vô tội nhìn về phía mình, cơn tức giận trong nháy mắt ít đi một chút, cười lạnh nói: "Là tiểu thư nhà ai bị chiều hư chạy ra đây rồi. May là ta, gặp phải người khác, sớm đã..." Hắn ta vẫn chưa nói hết, trên đầu lại nhận thêm một chén trà.
Mấy vị tu sĩ không kịp nhìn rõ liền nghe thấy tiếng chén trà đập "choang" lên đầu vị tu sĩ đó, còn là đập vào cùng một chỗ.
Tá Khuynh khoe khoang với Đạo Nguyên nói: "Chuẩn nhỉ."
Đạo Nguyên: ...
Lúc này vị tu sĩ kia hoàn toàn bị chọc giận rồi, cầm kiếm muốn xông lên, lại bị người đi cùng kéo lại, nhỏ giọng nói: "Nhìn cổ tay nàng ta!"
Tu sĩ kia lúc này mới chú ý tới trên tay Tá Khuynh có đeo Huyết Tâm, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, run rẩy nói: "Ma, ma đầu."
Tá Khuynh giơ một ngón tay ra, lắc lắc với bọn họ không đồng ý nói: "Danh xưng này ta không thích, lần sau gọi ta Ma Tôn đại nhân."
Nàng gõ gõ Huyết Tâm, Huyết Tâm lập tức biến thành kiếm ma đỏ như màu, bay lên không trung trên đỉnh đầu nàng, mũi kiếm hướng về phía đám tu sĩ kia.
Trong phòng liên tục vang lên tiếng thét sợ hãi chói tai, có không ít người phản ứng nhanh đã chạy ra ngoài cửa.
Tá Khuynh chậm rãi nói: "Chạy đi, ta cho các ngươi thời gian, chạy chậm chết trước."
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy tiên tu và các phàm nhân trong phòng liên tục lăn lộn chạy đi một mạch. Trong nháy mắt, căn phòng vừa nãy còn người đông như mắc cửi liền trống trải.
Tá Khuynh nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Đạo Nguyên vẫn ngồi yên tại chỗ, hỏi: "Sao ngươi không chạy?"
Lúc này Đạo Nguyên mới phản ứng lại, gượng gạo cười cười, nói: "Ta phản ứng chậm, chạy ngay đây."
Hắn vừa mới đứng lên, liền nghe thấy giọng điệu của Tá Khuynh mang theo vài phần sát ý, âm trầm nói: "Chạy đi cứu Thánh Nữ sao? Đạo Nguyên ca ca?"
Toi rồi! Ngã ngựa rồi!! Đạo Nguyên lập tức ngồi xuống, chân thành nói: "Vừa nghĩ tới ta đi rồi thì không có ai trả tiền cơm cho Tôn Thượng, ta lại không muốn đi nữa." Tiếng Tôn Thượng này của hắn gọi không chút chột dạ.
Tá Khuynh bỏ chén trà xuống, ác ý trong mắt sáng ngời: "Lời này rất xuôi tai, ta thích."
Đầu ngón tay nàng gõ nhẹ mặt bàn, nói: "Lúc ngươi cứu ta đã biết ta là ai?"
Đạo Nguyên nịnh hót: "Tôn Thượng khí độ bất phàm, siêu trần thoát tục, quả thực khó mà nhận nhầm."
"Thú vị, thật là thú vị." Tá Khuynh đứng lên, Huyết Tâm lại khôi phục thành vòng tay nguyên hình, trở lại cổ tay nàng. Nàng hòa nhã nói: "Không tệ, vậy sau này ngươi cứ đi theo ta đi, ta đang thiếu một thủ hạ là y tu."
"Nhưng mà, Tôn Thượng, ta không muốn giết người, ta nhìn thấy người chết thì run chân."
Tá Khuynh gật đầu: "Ta lại có một cách hay." Ánh mắt nàng nhìn về phía chân hắn: "Cắt đứt thì sẽ không run nữa."
Đạo Nguyên không nói tiếng nào, nhìn về phía nàng, trong mắt tràn đầy vẻ tố cáo đau buồn.
Nhìn đôi mắt đó để lộ ra vẻ uất ức, Tá Khuynh lại có chút buồn cười, tâm trạng tốt lên một cách kỳ lạ.
"Đi thôi, hôm nay tâm trạng tốt, không giết người." Nàng đứng lên, chắp lấy tay thảnh thơi đi ra ngoài.
Trong lòng Đạo Nguyên đau buồn thầm nghĩ, a, lúc này thật sự chạy không thoát rồi. Tá Khuynh không muốn để cho hắn đi cứu Thanh Ly, bất luật thế nào cũng sẽ không để hắn rời đi nửa bước.
Lúc này hắn hoàn toàn bị trói chặt với nhân vật phản diện này rồi.
Trên đường bên ngoài đã không có một bóng người, có lẽ mọi người đều đã nghe thấy tin tức, vội vã chạy đi tránh nạn.
—
Lúc về đến quán trọ, người bên ngoài đã ít đi rất nhiều.
Có người chạy đến cho biết nói trong trấn có ma đầu xuất hiện, muốn giết người.
Người nghe xong có người tin có người không, người không tin chờ nửa ngày cũng không nhìn thấy người chết, liền chắc chắn những người chạy đi mất là bị bệnh điên nên nói bậy.
Tiểu nhị thấy hai người trở về, cười trêu ghẹo nói: "Hai vị khách quan, vừa nãy có đám người điên nói thị trấn phía tây có ma đầu muốn giết người kìa, các người mau trốn đi nghỉ ngơi sớm đi."
Tá Khuynh mỉm cười nói: "Đa tạ."
Tiểu nhị bị nụ cười này của nàng câu mất hồn, ánh mắt đăm đăm, lúc rời đi bước chân còn như đi trên mây.
Đạo Nguyên oán thầm: Tỉnh lại đi! Ma đầu ở ngay trước mặt ngươi kìa!
Hai người đứng ở trước cửa phòng mình, Đạo Nguyên hơi do dự, vẫn hỏi: "Vết thương của cô nương thế nào rồi, có cần ta bắt mạch xem xem thay cô nương không?"
Tá Khuynh lắc đầu: "Không cần."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.