[Lương Chúc] Tiểu Muội Nhà Họ Lương
Chương 47:
Thiên Nhai Lương Trà
12/10/2024
Sau đó liếc mắt ra hiệu "Mau quỳ xuống lĩnh chỉ tạ ơn" cho Lương Nguyệt, Lương Nguyệt lập tức nổi đóa, quát lên với Mã Văn Tài: "Ta hầu hạ gia gia ngươi ấy!"
Mã Văn Tài cười tủm tỉm nhìn bóng lưng Lương Nguyệt sải bước bỏ đi, tâm trạng dường như rất tốt, chạy vài bước đuổi theo, cười nói: "Thôi thôi, việc bưng trà rót nước thì không cần ngươi làm đâu. Ngươi chỉ cần giúp ta chà lưng là được rồi, không được thì, lúc ngươi tắm ta cũng sẽ giúp ngươi chà lưng."
****
Tắm rửa? Còn chà lưng?!
Nói đùa gì vậy?
Lương Nguyệt đương nhiên sẽ không đồng ý, nàng thầm nghĩ, mình phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mới được, nếu không ở lâu thêm với Mã Văn Tài, nhất định nàng sẽ phát điên mất. Haiz, tính tình hắn cũng thật là thất thường, người bình thường căn bản không chịu nổi! Đã bảo là tức giận rồi, tại sao cuối cùng lại thành ra thế này?
Lương Nguyệt coi như mình không nghe thấy, dù sao mỗi lần Mã Văn Tài tắm rửa nàng đều tránh mặt, sau này cứ tiếp tục như vậy là được.
Vì Chúc Anh Đài bị thương nên không đến nhà ăn, Lương Sơn Bá không biết nghĩ đến điều gì mà thần người ra, đột nhiên chiếc bánh trong tay rơi xuống. Ngồi bên cạnh,Tuân Cự Bá trêu chọc: "Sơn Bá, ngươi và Anh Đài đúng là huynh đệ tình thâm. Hắn không đến, ngươi liền ăn cơm không vô."
Lương Sơn Bá cười ngây ngô, quay sang Tô An nói: "Tô An, ngươi giúp ta gói cái bánh này lại, lát nữa ta mang cho Anh Đài."
Tô An nhìn những người khác, sau đó hạ giọng nói: "Lương công tử, ngươi cứ yên tâm ăn đi! Trong bếp còn nhiều lắm, ta đã để dành cho Chúc công tử rồi!"
Lương Sơn Bá mừng rỡ, cũng hạ giọng nói: "Tốt, vậy bây giờ ta đi lấy với ngươi!"
"Đi thôi!"
Sau khi Lương Sơn Bá đứng dậy, lại quay đầu cười với Lương Nguyệt: "A Việt, đệ cứ từ từ ăn, lát nữa chúng ta cùng đến lớp học."
Nói xong, còn đưa tay xoa đầu Lương Nguyệt. Lương Nguyệt lập tức cười ngoan ngoãn, gật đầu lia lịa.
Ban đầu, nàng ngồi cùng với Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá, nhưng vừa vào nhà ăn, nàng đã bị Mã Văn Tài kéo đến ngồi cạnh hắn, nàng còn lo lắng Lương Sơn Bá sẽ trách nàng ngồi cùng Mã Văn Tài, không ngờ đại ca vẫn chu đáo như vậy, vừa quan tâm Chúc Anh Đài cũng không quên nàng! Không trách được nụ cười của nàng lại mang theo chút ngọt ngào.
Mã Văn Tài lại thấy chướng mắt, nhất là Vương Lam Điền bên cạnh còn nói: "Không phải chỉ là một cái bánh bao sao? Cần gì phải làm ra vẻ tình thâm ý trọng như vậy?"
Mã Văn Tài không thèm liếc mắt, một tay cướp lấy cái bánh đang đưa lên miệng của hắn. Vương Lam Điền sững sờ, lại quen thói bị Mã Văn Tài bắt nạt không dám phản kháng, nói: "Văn Tài huynh... ngươi..."
Mã Văn Tài nhếch mép, nói: "Đồ ăn đến miệng mà bị người ta cướp mất như vậy chắc chắn là khó chịu lắm nhỉ?" Đột nhiên, hắn ghé sát vào Lương Nguyệt, nói: "Hắn ta đối với Chúc hiền đệ của hắn còn quan tâm hơn ngươi nhiều."
"Đó là đương nhiên rồi..." Bọn họ mới là một đôi mà. Hơn nữa, trong lòng Lương Nguyệt rất rõ ràng, nàng dựa dẫm vào ca ca, nhưng sự dựa dẫm này không thể trở thành gánh nặng, nàng hy vọng được nhìn thấy ca ca có người thương, có được tình thân quý báu đồng thời cũng có được tình yêu.
Dù sao thì, tình thân và tình yêu cũng đâu phải là đối lập nhau. Hắn đối xử tốt với Chúc Anh Đài, hắn có thể cảm thấy vui vẻ, vậy thì nàng, cũng sẽ vì niềm vui của hắn mà vui vẻ.
Khóe miệng Mã Văn Tài cứng đờ, sau đó bóp nát cái bánh của Vương Lam Điền.
Vương Lam Điền vẻ mặt đau khổ, nói: "Văn Tài huynh, ngươi làm cái gì vậy?"
"Nói cho Lương Việt nghe cảm nhận của ngươi đi." Mã Văn Tài lạnh lùng nói.
"...Ta đói bụng." Rõ ràng là Vương Lam Điền không hiểu ý hắn. Lương Nguyệt nhìn hai người bọn họ, nghiêm túc nói: "Văn Tài huynh, huynh nhìn bữa ăn của chúng ta xem, bánh bao là thức ăn chính đấy. Huynh bóp nát bánh bao của Vương Lam Điền, hắn thật sự sẽ bị đói bụng đấy. Hơn nữa, tuy bánh bao này không phải là ngon lắm, nhưng lãng phí lương thực cũng là không đúng."
Mã Văn Tài cố kìm nén lửa giận, trừng mắt nhìn hai người bọn họ hồi lâu. Tần Kinh Sinh rốt cuộc nhịn không được bật cười, sau khi bị Mã Văn Tài liếc xéo một cái, mới nói: "Khụ khụ khụ, xin lỗi xin lỗi! Ta không cố ý. Ý của Văn Tài huynh, là muốn hỏi Lương Việt, ngươi và Chúc Anh Đài đều là hiền đệ của Lương Sơn Bá, nhưng Lương Sơn Bá có vẻ quan tâm Chúc hiền đệ của hắn hơn nhiều... Lương Việt, ngươi không cảm thấy khó chịu sao?"
Mã Văn Tài cười tủm tỉm nhìn bóng lưng Lương Nguyệt sải bước bỏ đi, tâm trạng dường như rất tốt, chạy vài bước đuổi theo, cười nói: "Thôi thôi, việc bưng trà rót nước thì không cần ngươi làm đâu. Ngươi chỉ cần giúp ta chà lưng là được rồi, không được thì, lúc ngươi tắm ta cũng sẽ giúp ngươi chà lưng."
****
Tắm rửa? Còn chà lưng?!
Nói đùa gì vậy?
Lương Nguyệt đương nhiên sẽ không đồng ý, nàng thầm nghĩ, mình phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mới được, nếu không ở lâu thêm với Mã Văn Tài, nhất định nàng sẽ phát điên mất. Haiz, tính tình hắn cũng thật là thất thường, người bình thường căn bản không chịu nổi! Đã bảo là tức giận rồi, tại sao cuối cùng lại thành ra thế này?
Lương Nguyệt coi như mình không nghe thấy, dù sao mỗi lần Mã Văn Tài tắm rửa nàng đều tránh mặt, sau này cứ tiếp tục như vậy là được.
Vì Chúc Anh Đài bị thương nên không đến nhà ăn, Lương Sơn Bá không biết nghĩ đến điều gì mà thần người ra, đột nhiên chiếc bánh trong tay rơi xuống. Ngồi bên cạnh,Tuân Cự Bá trêu chọc: "Sơn Bá, ngươi và Anh Đài đúng là huynh đệ tình thâm. Hắn không đến, ngươi liền ăn cơm không vô."
Lương Sơn Bá cười ngây ngô, quay sang Tô An nói: "Tô An, ngươi giúp ta gói cái bánh này lại, lát nữa ta mang cho Anh Đài."
Tô An nhìn những người khác, sau đó hạ giọng nói: "Lương công tử, ngươi cứ yên tâm ăn đi! Trong bếp còn nhiều lắm, ta đã để dành cho Chúc công tử rồi!"
Lương Sơn Bá mừng rỡ, cũng hạ giọng nói: "Tốt, vậy bây giờ ta đi lấy với ngươi!"
"Đi thôi!"
Sau khi Lương Sơn Bá đứng dậy, lại quay đầu cười với Lương Nguyệt: "A Việt, đệ cứ từ từ ăn, lát nữa chúng ta cùng đến lớp học."
Nói xong, còn đưa tay xoa đầu Lương Nguyệt. Lương Nguyệt lập tức cười ngoan ngoãn, gật đầu lia lịa.
Ban đầu, nàng ngồi cùng với Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá, nhưng vừa vào nhà ăn, nàng đã bị Mã Văn Tài kéo đến ngồi cạnh hắn, nàng còn lo lắng Lương Sơn Bá sẽ trách nàng ngồi cùng Mã Văn Tài, không ngờ đại ca vẫn chu đáo như vậy, vừa quan tâm Chúc Anh Đài cũng không quên nàng! Không trách được nụ cười của nàng lại mang theo chút ngọt ngào.
Mã Văn Tài lại thấy chướng mắt, nhất là Vương Lam Điền bên cạnh còn nói: "Không phải chỉ là một cái bánh bao sao? Cần gì phải làm ra vẻ tình thâm ý trọng như vậy?"
Mã Văn Tài không thèm liếc mắt, một tay cướp lấy cái bánh đang đưa lên miệng của hắn. Vương Lam Điền sững sờ, lại quen thói bị Mã Văn Tài bắt nạt không dám phản kháng, nói: "Văn Tài huynh... ngươi..."
Mã Văn Tài nhếch mép, nói: "Đồ ăn đến miệng mà bị người ta cướp mất như vậy chắc chắn là khó chịu lắm nhỉ?" Đột nhiên, hắn ghé sát vào Lương Nguyệt, nói: "Hắn ta đối với Chúc hiền đệ của hắn còn quan tâm hơn ngươi nhiều."
"Đó là đương nhiên rồi..." Bọn họ mới là một đôi mà. Hơn nữa, trong lòng Lương Nguyệt rất rõ ràng, nàng dựa dẫm vào ca ca, nhưng sự dựa dẫm này không thể trở thành gánh nặng, nàng hy vọng được nhìn thấy ca ca có người thương, có được tình thân quý báu đồng thời cũng có được tình yêu.
Dù sao thì, tình thân và tình yêu cũng đâu phải là đối lập nhau. Hắn đối xử tốt với Chúc Anh Đài, hắn có thể cảm thấy vui vẻ, vậy thì nàng, cũng sẽ vì niềm vui của hắn mà vui vẻ.
Khóe miệng Mã Văn Tài cứng đờ, sau đó bóp nát cái bánh của Vương Lam Điền.
Vương Lam Điền vẻ mặt đau khổ, nói: "Văn Tài huynh, ngươi làm cái gì vậy?"
"Nói cho Lương Việt nghe cảm nhận của ngươi đi." Mã Văn Tài lạnh lùng nói.
"...Ta đói bụng." Rõ ràng là Vương Lam Điền không hiểu ý hắn. Lương Nguyệt nhìn hai người bọn họ, nghiêm túc nói: "Văn Tài huynh, huynh nhìn bữa ăn của chúng ta xem, bánh bao là thức ăn chính đấy. Huynh bóp nát bánh bao của Vương Lam Điền, hắn thật sự sẽ bị đói bụng đấy. Hơn nữa, tuy bánh bao này không phải là ngon lắm, nhưng lãng phí lương thực cũng là không đúng."
Mã Văn Tài cố kìm nén lửa giận, trừng mắt nhìn hai người bọn họ hồi lâu. Tần Kinh Sinh rốt cuộc nhịn không được bật cười, sau khi bị Mã Văn Tài liếc xéo một cái, mới nói: "Khụ khụ khụ, xin lỗi xin lỗi! Ta không cố ý. Ý của Văn Tài huynh, là muốn hỏi Lương Việt, ngươi và Chúc Anh Đài đều là hiền đệ của Lương Sơn Bá, nhưng Lương Sơn Bá có vẻ quan tâm Chúc hiền đệ của hắn hơn nhiều... Lương Việt, ngươi không cảm thấy khó chịu sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.