[Lương Chúc] Tiểu Muội Nhà Họ Lương
Chương 48:
Thiên Nhai Lương Trà
12/10/2024
"Tại sao ta phải cảm thấy khó chịu?" Lương Nguyệt thầm nghĩ, đâu phải ai cũng giống như Mã Văn Tài, dục vọng chiếm hữu đối với bất cứ thứ gì đều mạnh đến mức biến thái.
Vương Lam Điền bên cạnh sau khi hiểu ra thì càng thêm đau khổ, lại không dám nói lớn tiếng, chỉ lầm bầm trong miệng: "Ngươi trực tiếp bóp nát bánh bao của Lương Việt là được rồi, cần gì phải cướp của ta?"
Còn Lương Nguyệt ăn xong miếng bánh cuối cùng, nói: "Hơn nữa, trước đây đại ca còn tưởng ta chảy máu cam là vì nóng trong người, còn ngày nào cũng sắc thuốc cho ta uống đấy. Bây giờ Anh Đài bị bệnh, huynh ấy đi chăm sóc Anh Đài chẳng phải là chuyện nên làm sao?"
"Đủ rồi!"
Mã Văn Tài rốt cuộc cũng không nghe nổi nữa, đứng dậy tức giận bỏ đi. Mặc cho Lương Nguyệt ở phía sau gọi, cũng không thèm để ý. Hai người Vương Lam Điền và Tần Kinh Sinh nói với Lương Nguyệt: "Ngươi xong đời rồi, lại chọc giận Mã Văn Tài rồi!"
"Vương Lam Điền, ngươi ngậm miệng lại! Ngươi đừng quên, chuyện ngươi dùng tên bắn bị thương Anh Đài, còn đổ tội cho Văn Tài huynh vẫn chưa xong đâu."
Nhưng Lương Nguyệt không biết, Vương Lam Điền tuy nói vậy, nhưng hắn cũng không dám chọc vào nàng nữa. Không nói đến chuyện trước đó hắn làm hỏng ghế của Lương Nguyệt, bị Lương Nguyệt cảnh cáo, chỉ nói đến thái độ của Mã Văn Tài đối với Lương Nguyệt, cho dù lúc đó có tức giận đến đâu, không bao lâu sau, hắn lại đối xử với Lương Nguyệt như trước, thậm chí còn tốt hơn trước. Cho nên, không có cơ hội thích hợp, vẫn là đừng nên động vào tiểu tử này thì hơn.
Mã Văn Tài đã bỏ đi, Lương Nguyệt đương nhiên không muốn ngồi cùng hai người bọn họ nữa, bèn bưng khay cơm đến hàng ghế đầu ngồi cùng Tuân Cự Bá. Tuân Cự Bá nháy mắt với Lương Nguyệt, nói: "A Việt, rốt cuộc thì ngươi và Mã công tử có chuyện gì vậy? Có vẻ như hắn rất để tâm đến ngươi."
Lương Nguyệt sững sờ, đúng nhỉ, thật kỳ lạ... Tuy nàng xác định mục tiêu rõ ràng, nhưng cũng thường xuyên không kìm nén được mà bộc lộ bản tính thật. Nhất là trước mặt Mã Văn Tài.
Mà với tính cách của Mã Văn Tài, vậy mà lại không làm gì nàng. Nhất là, có vẻ như hắn đang nhẫn nhịn nàng hết lần này đến lần khác. Nàng nghĩ, có lẽ Mã Văn Tài cũng muốn có một người bạn thật sự, giống như hai người Lương – Chúc, dù sao thì trong mắt người ngoài, hai người bọn họ là "huynh đệ tình thâm", Mã Văn Tài cũng muốn có được một đoạn tình bạn như vậy? Cho nên, hắn mới nhắm vào Lương – Chúc như vậy...
Vì Lương Nguyệt đã hiểu ra mối quan hệ này, nên sau khi trở về lớp học, nàng đối xử với Mã Văn Tài hòa nhã hơn hẳn.
Còn cười với hắn một lúc lâu, cuối cùng bị Mã Văn Tài vỗ một cái lên đầu...
"Lương Việt, ngươi ngốc rồi sao?"
"Ngươi mới ngốc ấy!" Không biết tốt xấu! A a a...
Buổi chiều là tiết học cờ nghệ của Tạ Đạo Uẩn. Không biết vì sao, Trần Tử Tuấn, người luôn phản đối Tạ Đạo Uẩn, cũng đi theo, hơn nữa còn đặc biệt ân cần. Nhìn Trần Tử Tuấn như một kẻ si tình, Lương Nguyệt không khỏi buồn cười, chắc chắn là Trần Tử Tuấn thấy Tạ Đạo Uẩn xinh đẹp, mới có sự thay đổi lớn như vậy.
Tạ Đạo Uẩn ngồi ngay ngắn trên bục giảng, nói: "Kỹ thuật chơi cờ, nếu không tự mình đấu một trận, thì không thể đánh giá được. Bây giờ, các ngươi hãy lần lượt lên đây đối cờ với ta. Nếu ai thắng được ta, đương nhiên sẽ đứng đầu bảng xếp hạng."
Không nói đến bảng xếp hạng, được tự mình đối cờ với tài nữ nổi tiếng, trong lòng Lương Nguyệt không khỏi có chút phấn khích.
Trần Tử Tuấn bên cạnh rất ra dáng "hộ hoa sứ giả", Tạ Đạo Uẩn vừa dứt lời, hắn liền lên tiếng: "Tạ tiên sinh đã nói vậy rồi, có ai muốn đánh ván đầu tiên không?"
****
Vương Lam Điền hùng hổ nói: "Để ta." Rõ ràng là không coi Tạ Đạo Uẩn ra gì, nhìn thế nào cũng thấy có chút ngu xuẩn. Lương Nguyệt cảm thấy, hắn nhất định sẽ thua rất thảm...
"Mời."
Kết quả còn thảm hơn Lương Nguyệt dự đoán. Vương Lam Điền vừa lên đã đặt một quân cờ trắng ở rìa bàn cờ, thấy Tạ Đạo Uẩn không có động tĩnh gì, còn chế nhạo Tạ Đạo Uẩn có phải là đã chịu thua ngay từ nước cờ đầu tiên hay không.
Vương Lam Điền bên cạnh sau khi hiểu ra thì càng thêm đau khổ, lại không dám nói lớn tiếng, chỉ lầm bầm trong miệng: "Ngươi trực tiếp bóp nát bánh bao của Lương Việt là được rồi, cần gì phải cướp của ta?"
Còn Lương Nguyệt ăn xong miếng bánh cuối cùng, nói: "Hơn nữa, trước đây đại ca còn tưởng ta chảy máu cam là vì nóng trong người, còn ngày nào cũng sắc thuốc cho ta uống đấy. Bây giờ Anh Đài bị bệnh, huynh ấy đi chăm sóc Anh Đài chẳng phải là chuyện nên làm sao?"
"Đủ rồi!"
Mã Văn Tài rốt cuộc cũng không nghe nổi nữa, đứng dậy tức giận bỏ đi. Mặc cho Lương Nguyệt ở phía sau gọi, cũng không thèm để ý. Hai người Vương Lam Điền và Tần Kinh Sinh nói với Lương Nguyệt: "Ngươi xong đời rồi, lại chọc giận Mã Văn Tài rồi!"
"Vương Lam Điền, ngươi ngậm miệng lại! Ngươi đừng quên, chuyện ngươi dùng tên bắn bị thương Anh Đài, còn đổ tội cho Văn Tài huynh vẫn chưa xong đâu."
Nhưng Lương Nguyệt không biết, Vương Lam Điền tuy nói vậy, nhưng hắn cũng không dám chọc vào nàng nữa. Không nói đến chuyện trước đó hắn làm hỏng ghế của Lương Nguyệt, bị Lương Nguyệt cảnh cáo, chỉ nói đến thái độ của Mã Văn Tài đối với Lương Nguyệt, cho dù lúc đó có tức giận đến đâu, không bao lâu sau, hắn lại đối xử với Lương Nguyệt như trước, thậm chí còn tốt hơn trước. Cho nên, không có cơ hội thích hợp, vẫn là đừng nên động vào tiểu tử này thì hơn.
Mã Văn Tài đã bỏ đi, Lương Nguyệt đương nhiên không muốn ngồi cùng hai người bọn họ nữa, bèn bưng khay cơm đến hàng ghế đầu ngồi cùng Tuân Cự Bá. Tuân Cự Bá nháy mắt với Lương Nguyệt, nói: "A Việt, rốt cuộc thì ngươi và Mã công tử có chuyện gì vậy? Có vẻ như hắn rất để tâm đến ngươi."
Lương Nguyệt sững sờ, đúng nhỉ, thật kỳ lạ... Tuy nàng xác định mục tiêu rõ ràng, nhưng cũng thường xuyên không kìm nén được mà bộc lộ bản tính thật. Nhất là trước mặt Mã Văn Tài.
Mà với tính cách của Mã Văn Tài, vậy mà lại không làm gì nàng. Nhất là, có vẻ như hắn đang nhẫn nhịn nàng hết lần này đến lần khác. Nàng nghĩ, có lẽ Mã Văn Tài cũng muốn có một người bạn thật sự, giống như hai người Lương – Chúc, dù sao thì trong mắt người ngoài, hai người bọn họ là "huynh đệ tình thâm", Mã Văn Tài cũng muốn có được một đoạn tình bạn như vậy? Cho nên, hắn mới nhắm vào Lương – Chúc như vậy...
Vì Lương Nguyệt đã hiểu ra mối quan hệ này, nên sau khi trở về lớp học, nàng đối xử với Mã Văn Tài hòa nhã hơn hẳn.
Còn cười với hắn một lúc lâu, cuối cùng bị Mã Văn Tài vỗ một cái lên đầu...
"Lương Việt, ngươi ngốc rồi sao?"
"Ngươi mới ngốc ấy!" Không biết tốt xấu! A a a...
Buổi chiều là tiết học cờ nghệ của Tạ Đạo Uẩn. Không biết vì sao, Trần Tử Tuấn, người luôn phản đối Tạ Đạo Uẩn, cũng đi theo, hơn nữa còn đặc biệt ân cần. Nhìn Trần Tử Tuấn như một kẻ si tình, Lương Nguyệt không khỏi buồn cười, chắc chắn là Trần Tử Tuấn thấy Tạ Đạo Uẩn xinh đẹp, mới có sự thay đổi lớn như vậy.
Tạ Đạo Uẩn ngồi ngay ngắn trên bục giảng, nói: "Kỹ thuật chơi cờ, nếu không tự mình đấu một trận, thì không thể đánh giá được. Bây giờ, các ngươi hãy lần lượt lên đây đối cờ với ta. Nếu ai thắng được ta, đương nhiên sẽ đứng đầu bảng xếp hạng."
Không nói đến bảng xếp hạng, được tự mình đối cờ với tài nữ nổi tiếng, trong lòng Lương Nguyệt không khỏi có chút phấn khích.
Trần Tử Tuấn bên cạnh rất ra dáng "hộ hoa sứ giả", Tạ Đạo Uẩn vừa dứt lời, hắn liền lên tiếng: "Tạ tiên sinh đã nói vậy rồi, có ai muốn đánh ván đầu tiên không?"
****
Vương Lam Điền hùng hổ nói: "Để ta." Rõ ràng là không coi Tạ Đạo Uẩn ra gì, nhìn thế nào cũng thấy có chút ngu xuẩn. Lương Nguyệt cảm thấy, hắn nhất định sẽ thua rất thảm...
"Mời."
Kết quả còn thảm hơn Lương Nguyệt dự đoán. Vương Lam Điền vừa lên đã đặt một quân cờ trắng ở rìa bàn cờ, thấy Tạ Đạo Uẩn không có động tĩnh gì, còn chế nhạo Tạ Đạo Uẩn có phải là đã chịu thua ngay từ nước cờ đầu tiên hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.