Chương 12
Tịch Nguyệt Giảo Giảo
22/09/2020
"Này, ngươi......"
Chu Hội Phi vén tay áo lên, rất muốn xông lên đánh nàng để bù lại những đau nhức hắn nhận phải trước đó, khiến nàng mở mang kiến thức rằng nắm đấm của Chu đại công tử có bao nhiêu hung ác, khí khái, mãnh liệt.
Chỉ là vừa đi về phía trước một bước, mông hắn đã bị A Nguyên đạp sang một bên, dưới chân liền có hơi cà nhắc, khí thế mới có không lâu đã tan thành mây khói.
Hắn sờ lên mông mình, nghi ngờ nhìn ngón tay trắng nõn của A Nguyên.
Nắm đấm nhỏ như vậy, đánh vào người thì nên như Phó cô nương vậy, mềm nhũn, bay bổng, làm cho người ta mê hồn, chứ không phải đau nhức tận xương như vậy.
A Nguyên chẳng muốn nhìn hắn, đi lên trước xem sai dịch lấy đồ vật ra từ dưới gối.
Hai viên dược hoàn màu nâu, mùi thơm mê người.
Tỉnh Ất tiến lên chỉ nhìn liếc một cái, đã hít và một hơi, "Đây chính là thứ tiên đan làm Chu lão gia đắc đạo thăng thiên?"
A Nguyên lấy một viên dược hoàn cạo một ít ở lớp ngoài, hít hà, hỏi Chu Kế Phi
"Cái này là của ngươi à?"
Chu Kế Phi giật mình, "Đây là Linh Hạc Tủy trên y phục của phụ thân ta mặc mỗi ngày, ta chưa từng sử dụng, không biết tại sao nó lại ở đây......"
Chu Hội Phi chen lên, cũng rất nghiêm túc nghiên cứu đan dược rồi nói: "Không sai, cái này là Linh Hạc Tủy. Dù cũng coi như trân quý, nhưng những người như nhà chúng ta đây muốn cái gì không có? Coi như cha ta đưa mấy viên cho Nhị đệ cũng có gì kì lạ đâu?".
A Nguyên hỏi: "Làm sao ngươi có thể nhận ra được đây là Linh Hạc Tủy?"
Chu Hội Phi cười, "Họ Nguyên kia, mắt chó của ngươi thật kém, hay ngươi coi ta là bao cỏ? Nguyên liệu để luyện chế viên Linh Hạc Tủy này vượt xa tưởng tượng của người bình thường.
Ngươi đừng nhìn viên dược hoàn thế này mà tưởng dễ tạo ra, ngươi vất vả một năm chưa hẳn kiếm được đâu!
Vì nguyên liệu chế dược đa số đều là nguyên liệu mang tính nhiệt, không thể để lâu, cho nên phải ra hải ngoại tìm chỗ bình nguyên, xích cổ hạc, đem về, ngày ngày sử dụng dược liệu, cách nửa tháng lấy máu bọn chúng một lần, sau đó dùng máu đó để luyện thuốc, vừa thêm vài phần linh khí của tiên hạc, dùng lâu liền thấy công hiệu nên đặt tên là Linh Hạc Tủy."
A Nguyên nói: "Ừm, phụ thân của ngươi dùng, công hiệu thật không tệ. Ngươi có muốn đem Linh hạc nhà ngươi dùng cho vào quan tài bằng vàng rồi đưa xuống dưới mặt đất để tiếp tục phát huy hiệu lực không?"
Đừng nói hai gã sai dịch, Tỉnh Ất cũng nhịn không được nở nụ cười.
Chu Hội Phi thẹn quá hoá giận, nói: "Đây không phải trọng điểm! Trọng điểm là trong đan dược này có máu Linh Hạc, không thể giống với đan dược bình thường được!
Hai viên đan dược trên y phục của phụ thân ta xuất hiện dưới gối của Nhị đệ có gì kì lạ?"
A Nguyên nhặt viên dược hoàn kia, ung dung cười, "Thuốc này có máu linh hạc ở trong hay không thì ta không biết, ta chỉ biết mùi của viên này so với viên ở trong y phục thường ngày phụ thân ngươi mặc không giống nhau."
Chu Hội Phi không cho là đúng, liền hừ một tiếng, "Phì! Đúng là chân chó của quan phủ không phải danh bất hư truyền, mắt chó này, mũi chó này, thật sự không giống người bình thường! Ta cảnh cáo ngươi, dám đổ oan cho Nhị đệ của ta, xem ta xử lý ngươi thế nào!"
A Nguyên không để ý tới hắn, nhìn phía bên kia, thích thú đem hai cái viên dược hoàn đi làm vật chứng, phân phó nói: "Đi nào, tiếp tục lục soát phòng ngủ của Đại công tử!"
Chu Hội Phi giật mình, chợt kêu lên: "Ngươi......Ngươi quan báo tư thù! Ta muốn đi tìm tri huyện nhà các ngươi lý luận!"
A Nguyên nói: "Cha ngươi chết một cách kì quặc, ngươi không muốn tra ra chân tướng, lại đi khắp nơi cản trở công sai phá án, không lẽ trong lòng có quỷ. Không lục soát ngươi thì lục soát ai?"
Chu Hội Phi nói: "Ngươi......Ngươi dám!"
( Edit + Beta : Hàn - Mai )
Chu Hội Phi vén tay áo lên, rất muốn xông lên đánh nàng để bù lại những đau nhức hắn nhận phải trước đó, khiến nàng mở mang kiến thức rằng nắm đấm của Chu đại công tử có bao nhiêu hung ác, khí khái, mãnh liệt.
Chỉ là vừa đi về phía trước một bước, mông hắn đã bị A Nguyên đạp sang một bên, dưới chân liền có hơi cà nhắc, khí thế mới có không lâu đã tan thành mây khói.
Hắn sờ lên mông mình, nghi ngờ nhìn ngón tay trắng nõn của A Nguyên.
Nắm đấm nhỏ như vậy, đánh vào người thì nên như Phó cô nương vậy, mềm nhũn, bay bổng, làm cho người ta mê hồn, chứ không phải đau nhức tận xương như vậy.
A Nguyên chẳng muốn nhìn hắn, đi lên trước xem sai dịch lấy đồ vật ra từ dưới gối.
Hai viên dược hoàn màu nâu, mùi thơm mê người.
Tỉnh Ất tiến lên chỉ nhìn liếc một cái, đã hít và một hơi, "Đây chính là thứ tiên đan làm Chu lão gia đắc đạo thăng thiên?"
A Nguyên lấy một viên dược hoàn cạo một ít ở lớp ngoài, hít hà, hỏi Chu Kế Phi
"Cái này là của ngươi à?"
Chu Kế Phi giật mình, "Đây là Linh Hạc Tủy trên y phục của phụ thân ta mặc mỗi ngày, ta chưa từng sử dụng, không biết tại sao nó lại ở đây......"
Chu Hội Phi chen lên, cũng rất nghiêm túc nghiên cứu đan dược rồi nói: "Không sai, cái này là Linh Hạc Tủy. Dù cũng coi như trân quý, nhưng những người như nhà chúng ta đây muốn cái gì không có? Coi như cha ta đưa mấy viên cho Nhị đệ cũng có gì kì lạ đâu?".
A Nguyên hỏi: "Làm sao ngươi có thể nhận ra được đây là Linh Hạc Tủy?"
Chu Hội Phi cười, "Họ Nguyên kia, mắt chó của ngươi thật kém, hay ngươi coi ta là bao cỏ? Nguyên liệu để luyện chế viên Linh Hạc Tủy này vượt xa tưởng tượng của người bình thường.
Ngươi đừng nhìn viên dược hoàn thế này mà tưởng dễ tạo ra, ngươi vất vả một năm chưa hẳn kiếm được đâu!
Vì nguyên liệu chế dược đa số đều là nguyên liệu mang tính nhiệt, không thể để lâu, cho nên phải ra hải ngoại tìm chỗ bình nguyên, xích cổ hạc, đem về, ngày ngày sử dụng dược liệu, cách nửa tháng lấy máu bọn chúng một lần, sau đó dùng máu đó để luyện thuốc, vừa thêm vài phần linh khí của tiên hạc, dùng lâu liền thấy công hiệu nên đặt tên là Linh Hạc Tủy."
A Nguyên nói: "Ừm, phụ thân của ngươi dùng, công hiệu thật không tệ. Ngươi có muốn đem Linh hạc nhà ngươi dùng cho vào quan tài bằng vàng rồi đưa xuống dưới mặt đất để tiếp tục phát huy hiệu lực không?"
Đừng nói hai gã sai dịch, Tỉnh Ất cũng nhịn không được nở nụ cười.
Chu Hội Phi thẹn quá hoá giận, nói: "Đây không phải trọng điểm! Trọng điểm là trong đan dược này có máu Linh Hạc, không thể giống với đan dược bình thường được!
Hai viên đan dược trên y phục của phụ thân ta xuất hiện dưới gối của Nhị đệ có gì kì lạ?"
A Nguyên nhặt viên dược hoàn kia, ung dung cười, "Thuốc này có máu linh hạc ở trong hay không thì ta không biết, ta chỉ biết mùi của viên này so với viên ở trong y phục thường ngày phụ thân ngươi mặc không giống nhau."
Chu Hội Phi không cho là đúng, liền hừ một tiếng, "Phì! Đúng là chân chó của quan phủ không phải danh bất hư truyền, mắt chó này, mũi chó này, thật sự không giống người bình thường! Ta cảnh cáo ngươi, dám đổ oan cho Nhị đệ của ta, xem ta xử lý ngươi thế nào!"
A Nguyên không để ý tới hắn, nhìn phía bên kia, thích thú đem hai cái viên dược hoàn đi làm vật chứng, phân phó nói: "Đi nào, tiếp tục lục soát phòng ngủ của Đại công tử!"
Chu Hội Phi giật mình, chợt kêu lên: "Ngươi......Ngươi quan báo tư thù! Ta muốn đi tìm tri huyện nhà các ngươi lý luận!"
A Nguyên nói: "Cha ngươi chết một cách kì quặc, ngươi không muốn tra ra chân tướng, lại đi khắp nơi cản trở công sai phá án, không lẽ trong lòng có quỷ. Không lục soát ngươi thì lục soát ai?"
Chu Hội Phi nói: "Ngươi......Ngươi dám!"
( Edit + Beta : Hàn - Mai )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.