Chương 13
Tịch Nguyệt Giảo Giảo
22/09/2020
A Nguyên trừng mắt nhìn, quát hỏi quản sự bên ngoài, "Còn không dẫn chúng ta tới phòng ngủ của Đại công tử?"
Nhìn kĩ thì ngón tay của nàng rất dài, nhưng cầm kiếm rất ổn định, tính cả chuôi kiếm kề lên vai người quản sự, người quản sự liền biết kiếm kia toát ra hàn khí, như độc xà ở bên tai, lè lưỡi, hắn cả kinh co rụt cổ lại, lập tức cung kính dẫn đường phía trước, còn không dám liếc mắt nhìn Đại công tử nhà hắn.
Mông Chu Hội Phi đau nhức, đến cùng vẫn không dám đưa tay ngăn lại. Hắn đứng tại chỗ sửng sốt cả buổi, hỏi Chu Kế Phi: "Nhị đệ, ngươi không thực sự động tay động chân vào Linh Hạc Tủy đó chứ?"
Chu Kế Phi xoa đôi mắt đỏ bừng nói: "Ca ca, đệ không biết viên dược hoàn kia tại sao lại ở đây. Hơn nữa, hắn cũng đi lục soát phòng của huynh......"
Vừa nãy, không phải hắn còn nói Nguyên bộ khoái quan báo tư thù sao, không chừng cũng sẽ tìm ra mấy viên dược hoàn có độc dược ở phòng hắn......
Mồ hôi Chu Hội Phi túa ra như mưa, vừa tung người nhảy dựng, kêu lên: "Chờ ta tới! Hắn đừng mơ tưởng mà giá họa cho ta! A...--"
Tiếp theo "rầm" Một tiếng, do chạy quá kích động, hắn đập người vào khung cửa, khung cửa trùng trùng điệp điệp rơi toán loạn trên mặt đất.
Hắn rên rỉ, ôm con mắt tím xanh, đột nhiên thấy một đôi mắt nâu nhạt, tròn tròn, cái mỏ bén nhọn như móc câu sắp mổ đến.
Chu Hội Phi lần nữa kêu thảm tránh né, Chu Kế Phi đứng phía sau nâng hắn dậy, nói: "Ca ca, huynh đừng sợ, là chỉ là con chim ưng......Hình như là chim ưng Nguyên bộ khoái nuôi dưỡng."
Chu Hội Phi lảo đảo bước đến cửa, đầu óc choáng váng một hồi, mới nhìn rõ A Nguyên, Tỉnh Ất đang đứng ở bên ngoài chờ hắn.
Tỉnh Ất nhìn hốc mắt tím xanh của Chu Hội Phi, hàm răng hít và một hơi, yên lặng sờ lên mặt của mình, da mặt có dày như thế nào cũng không thể chịu nổi đau đớn.
A Nguyên lại cười thấy rõ lúm đồng tiền đẹp mắt, ung dung nói: "Theo như pháp lệnh, lục soát phòng của ngươi cũng cần ngươi đó. Đại công tử, trong phòng ngươi không phải cũng không có gì à? Vì sao phải sốt ruột như vậy?"
Chu Hội Phi thiếu chút nữa tức giận đến nôn ra máu, ngẩng đầu lên bắt gặp tri huyện Lý Phỉ, Điển sử Cảnh Tri Vãn đi tới, hắn lại giống như thấy được người thân, liền chạy tiến lên, sắc mặt nghiêm chỉnh lại nói: "Hai vị đại nhân, Nguyên bộ khoái dung túng cho con súc sinh lông lá nhà hắn nuôi dưỡng đả thương người, không biết phải bị tội gì?"
Lý phỉ đã nhìn thấy Tiểu Hoài đang bay quanh trên đầu bọn họ, liền hỏi: "A Nguyên, chuyện gì xảy ra vậy?"
A Nguyên nói: "Đại nhân đã quay về, ước chừng là do Tiểu Hoài nghe thấy Chu đại công tử nói nó là họa mi, nên đặc biệt bay đến gần hơn để cho hắn nhìn rõ xem nó rốt cuộc là chim ưng hay là hoạ mi......"
Chu Hội Phi tức giận nói: "Nói bậy! Nếu ta sơ sẩy một chút, chỉ sợ tròng mắt đã bị nó mổ trúng rồi!"
Lý Phỉ vẫn thiên vị A Nguyên, nghe vậy trên mặt đã nảy ý cười, nói: "Đại công tử, chắc ngươi đã hiểu lầm! Con Liệp Ưng này là do A Nguyên nuôi dưỡng để hỗ trợ lục soát hung thủ, phá án, sẽ không đả thương người bao giờ."
(Liệp Ưng : Con chim ưng cao lớn )
Chu Hội Phi nói: "Hắn quan báo tư thù, còn muốn lục soát phòng của ta!"
A Nguyên nói: "Đã có hiềm nghi, ta sẽ tự nhiên làm theo phép!"
Chu Hội Phi cả mặt đều méo xệch ra, lại khiến vết thương càng trở nên đau đớn, liền bụm một bên mắt nói: "Buồn cười! Ta là trưởng tử của Chu gia, muốn cái gì mà lại không có? Hại phụ thân ta làm cái gì? Rõ ràng là hắn bởi vì muốn đoạt nữ nhân của ta, cứ luôn cố ý đối nghịch với ta!"
Lý Phỉ nhìn ngũ quan trên mặt Chu Hội Phi bị che dưới mấy lớp mỡ, nghĩ một chút, A Nguyên xinh đẹp chi lâm ngọc thụ, nàng vốn là thân nữ nhi, nhịn không được che miệng ho một tiếng, mới có thể nhịn cười hỏi A Nguyên: "Hắn có gì hiềm nghi?"
( Edit + Beta : Hàn - Mai )
Nhìn kĩ thì ngón tay của nàng rất dài, nhưng cầm kiếm rất ổn định, tính cả chuôi kiếm kề lên vai người quản sự, người quản sự liền biết kiếm kia toát ra hàn khí, như độc xà ở bên tai, lè lưỡi, hắn cả kinh co rụt cổ lại, lập tức cung kính dẫn đường phía trước, còn không dám liếc mắt nhìn Đại công tử nhà hắn.
Mông Chu Hội Phi đau nhức, đến cùng vẫn không dám đưa tay ngăn lại. Hắn đứng tại chỗ sửng sốt cả buổi, hỏi Chu Kế Phi: "Nhị đệ, ngươi không thực sự động tay động chân vào Linh Hạc Tủy đó chứ?"
Chu Kế Phi xoa đôi mắt đỏ bừng nói: "Ca ca, đệ không biết viên dược hoàn kia tại sao lại ở đây. Hơn nữa, hắn cũng đi lục soát phòng của huynh......"
Vừa nãy, không phải hắn còn nói Nguyên bộ khoái quan báo tư thù sao, không chừng cũng sẽ tìm ra mấy viên dược hoàn có độc dược ở phòng hắn......
Mồ hôi Chu Hội Phi túa ra như mưa, vừa tung người nhảy dựng, kêu lên: "Chờ ta tới! Hắn đừng mơ tưởng mà giá họa cho ta! A...--"
Tiếp theo "rầm" Một tiếng, do chạy quá kích động, hắn đập người vào khung cửa, khung cửa trùng trùng điệp điệp rơi toán loạn trên mặt đất.
Hắn rên rỉ, ôm con mắt tím xanh, đột nhiên thấy một đôi mắt nâu nhạt, tròn tròn, cái mỏ bén nhọn như móc câu sắp mổ đến.
Chu Hội Phi lần nữa kêu thảm tránh né, Chu Kế Phi đứng phía sau nâng hắn dậy, nói: "Ca ca, huynh đừng sợ, là chỉ là con chim ưng......Hình như là chim ưng Nguyên bộ khoái nuôi dưỡng."
Chu Hội Phi lảo đảo bước đến cửa, đầu óc choáng váng một hồi, mới nhìn rõ A Nguyên, Tỉnh Ất đang đứng ở bên ngoài chờ hắn.
Tỉnh Ất nhìn hốc mắt tím xanh của Chu Hội Phi, hàm răng hít và một hơi, yên lặng sờ lên mặt của mình, da mặt có dày như thế nào cũng không thể chịu nổi đau đớn.
A Nguyên lại cười thấy rõ lúm đồng tiền đẹp mắt, ung dung nói: "Theo như pháp lệnh, lục soát phòng của ngươi cũng cần ngươi đó. Đại công tử, trong phòng ngươi không phải cũng không có gì à? Vì sao phải sốt ruột như vậy?"
Chu Hội Phi thiếu chút nữa tức giận đến nôn ra máu, ngẩng đầu lên bắt gặp tri huyện Lý Phỉ, Điển sử Cảnh Tri Vãn đi tới, hắn lại giống như thấy được người thân, liền chạy tiến lên, sắc mặt nghiêm chỉnh lại nói: "Hai vị đại nhân, Nguyên bộ khoái dung túng cho con súc sinh lông lá nhà hắn nuôi dưỡng đả thương người, không biết phải bị tội gì?"
Lý phỉ đã nhìn thấy Tiểu Hoài đang bay quanh trên đầu bọn họ, liền hỏi: "A Nguyên, chuyện gì xảy ra vậy?"
A Nguyên nói: "Đại nhân đã quay về, ước chừng là do Tiểu Hoài nghe thấy Chu đại công tử nói nó là họa mi, nên đặc biệt bay đến gần hơn để cho hắn nhìn rõ xem nó rốt cuộc là chim ưng hay là hoạ mi......"
Chu Hội Phi tức giận nói: "Nói bậy! Nếu ta sơ sẩy một chút, chỉ sợ tròng mắt đã bị nó mổ trúng rồi!"
Lý Phỉ vẫn thiên vị A Nguyên, nghe vậy trên mặt đã nảy ý cười, nói: "Đại công tử, chắc ngươi đã hiểu lầm! Con Liệp Ưng này là do A Nguyên nuôi dưỡng để hỗ trợ lục soát hung thủ, phá án, sẽ không đả thương người bao giờ."
(Liệp Ưng : Con chim ưng cao lớn )
Chu Hội Phi nói: "Hắn quan báo tư thù, còn muốn lục soát phòng của ta!"
A Nguyên nói: "Đã có hiềm nghi, ta sẽ tự nhiên làm theo phép!"
Chu Hội Phi cả mặt đều méo xệch ra, lại khiến vết thương càng trở nên đau đớn, liền bụm một bên mắt nói: "Buồn cười! Ta là trưởng tử của Chu gia, muốn cái gì mà lại không có? Hại phụ thân ta làm cái gì? Rõ ràng là hắn bởi vì muốn đoạt nữ nhân của ta, cứ luôn cố ý đối nghịch với ta!"
Lý Phỉ nhìn ngũ quan trên mặt Chu Hội Phi bị che dưới mấy lớp mỡ, nghĩ một chút, A Nguyên xinh đẹp chi lâm ngọc thụ, nàng vốn là thân nữ nhi, nhịn không được che miệng ho một tiếng, mới có thể nhịn cười hỏi A Nguyên: "Hắn có gì hiềm nghi?"
( Edit + Beta : Hàn - Mai )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.