Lưỡng Thế Nhân

Chương 7: Ta đã thay đổi

Lý Lộ Lộ

10/06/2020

Trên con đường đá dẫn ra đến căn nhà nhỏ của Liên Không, trong lòng Thừa Dụ không khỏi thôi ngừng nghĩ tời những gì hắn đã nghe về thân thế của mình 'Trí Kình và Tư Ảnh, hai người họ có liên quan gì đến thân phận của ta? Tại sao lại muốn bảo vệ ta như vậy? Hơn nữa họ vì sao mà chết?...' hắn cầm bộ tâm pháp lên nhìn một lúc, trên đó có hiện lên màu vàng óng ánh ba chữ Hàn Tâm Pháp -" Những chuyện đó để sau hẵng nghĩ, trước tiên cứ tu luyện đã!" nói rồi hắn vội vã tiến về phòng ngủ để dọn dẹp đồ dạc, đi được một đoạn có người đứng từ phía xa nói vọng lại

-" Ô! Đó không phải tên nô tài đó sao? Thật không ngờ chúng ta phải học cùng một tên nô tài nhà họ Lý!" vừa dứt lời Sát Địch Giả và đám người bên cạnh khoái chí cười hả hê, nhưng cũng chẳng thèm đáp lại Thừa Dụ chỉ vờ như không nghe thấy bước đi

-" Ngươi đứng lại cho ta! Bổn thiếu gia ta gọi mà ngươi dám không đứng lại sao?" Hàn Kỳ Trạch tự đắc nói

Lúc này Thừa Dụ chỉ đứng lại rồi thở dài, hắn cười mỉm gian xảo nói nhỏ -" Xem ra lần này các ngươi tới số rồi! Mà thôi lấy các ngươi ra thử tâm pháp mới vậy!" Hắn quay lại, tay để đằng sau lưng, một quả cầu nhỏ màu trắng bóc kết những bông tuyết nhỏ bay xung quanh vòng vòng

-" Xem ra ngươi cũng biết điều đấy! Nào lại đây lau giầy cho bổn thiếu gia ta!" Hàn Kỳ Trạch phấn khích nói

-" Lau giầy thì có gì thú vị chứ! Hắn ta quen làm chó rồi vậy thì để hắn ta lại đây sủa vài tiếng!" Địch Sát cũng vui sướng cười hà hà

Lúc này sắc mặt của Thừa Dụ cùng âm giọng cũng đã trầm xuống -" Được!" nói xong hắn nhếch mép cười rồi tiến lại, hắn chỉ thầm nghĩ 'Lần này cho các ngươi đóng băng vài ba ngày xem lúc tỉnh dạy còn nói được nữa không!'. Đã tiến sát lại gần Địch Sát chỉ cần Thừa Dụ cho hắn một trưởng là hắn đủ ném trải đau thương, đang đưa bàn tay từ sau lưng tiến lại chỗ hắn thì bỗng đằng xa có người lao tới đẩy Địch Sát và Kỳ Trạch ngã dúi sang một bên, đó là Lý Tuấn Triết. Nhưng theo quán tính Thừa Dụ ngã về phía trước do hắn phải thu tay lại để tránh, hắn ngã vào cái cây bên cạnh, lúc này hắn cảm nhận được luồng khí tức truyền vào cây bẻ gẫy cấu trúc bên trong ' rắc, rắc, rắc'

Tuấn Triết lúc này tức giận nói -" Các ngươi có thôi bắt nạt đệ ấy không chứ! Từ ngày lên Sơn Hồ Các các ngươi có bao giờ thôi bắt nạt đệ ấy không!" nói xong hắn quay sang dìu Thừa Dụ đứng đậy rồi nhẹ nhàng nói -" Đệ không sao chứ?" -" Cảm ơn huynh ta không sao!" Rồi hắn phủi bụi trên quần áo

Ở đằng xa xa Hạo Cao Lãng đã chứng kiến hết mọi việc, hắn tự thấy có điều gì không đúng cho lắm liền tiến lại góp vui -" Có chuyện gì vậy?"

-" Đại sư huynh! Sao lúc nào huynh cũng đứng ra bảo vệ hắn vậy? Rõ ràng chúng ta là người một nhà mà lúc nào huynh và Thiên Nhiên cũng bênh hắn!" Lý Hứa Dung - con trai thứ cùng cha khác mẹ với Tuấn Triết

-" Ta nói đệ đó! Phụ thân lúc đi đã dặn dò lên đây tu hành cẩn thận, không lẽ mới lên đây được một tháng đệ đã quên lời dặn của phụ thân rồi sao?" Tuấn Triết nói câu này làm Hứa Dung im bặt không dám mở miệng nói thêm câu nào

-" Ta thấy Hứa Dung huynh nói rất có lý! Người một nhà phải nên đứng cùng một thuyền mới phải!" Kỳ Trạch nói khinh khỉnh đắc chí lấy cây quạt trên tay đập đập trên vai Tuấn Triết. Tỏ rõ sự khó chịu, Tuấn Triết dùng cám kiếm đang cầm trên tay hẩy ra nói

-" Chuyện nhà ta không cần huynh lo!"

-" Tuấn Triết! Ngươi cũng nên biết rằng cũng đừng nên căn dự vào chuyện của người khác!" Địch Sát nói mỉa mai. Câu nói này như trọc vào tổ ong

-" Ta còn chưa tính sổ với ngươi chuyện ngươi giữa ban ngày ban mặt bắt nạt muội muội ta!" Tuấn Triết tức giận nói

-" Được! Ta nói cho ngươi biết ta trọc ghẹo muội muội của ngươi đấy thì đã làm sao và cũng nói để ngươi biết nếu có cơ hội ta cũng sẽ vẫn trọc tiếp! (hắn cười nham nhở)! Nếu ngươi có gan thì tới đây! Ta với ngươi đầu với nhau một trận!"

-" Vậy để ta nhắc cho ngươi nhớ hôm đó ngươi như thế nào!" Cái giọng trầm trầm lạnh đến gai sống lưng của Thừa Dụ làm cho Địch Sát đứng hình, Cao Lãng đứng bên cạnh cũng phải quay sang nhìn hắn kinh ngạc nghĩ 'Xem ra lần này hắn thực sự điên lên rồi! Cứ té đi vẫn hơn!' rồi hắn từ từ lỉnh người ra phía sau

Lúc này Tuấn Triết cũng bắt đầu rút thanh kiếm trên tay ra, Địch Sát đứng đó cảm thấy bỗng trốc bầu không khí lạnh lẽo, hắn ngoái lại đằng sau thì thấy đám huynh đệ đã lùi lại một đoạn khá xa. Hắn bắt đầu lo sợ mặt ngắt không còn giọt máu 'Xong rồi! Lần này một đấu hai, ta mà còn toàn mạng trở về là phúc lớn tổ tiên để lại'

-" Dừng tay lại cho ta!" Tiếng quát lớn ở phía sau đó là Bác Vĩ Thành - Đại sư huynh cùng đi đằng sau là chín người khác trong đó có Hạo Hiên

Từ đằng xa mọi người cũng cảm thấy uy lực của Đại sư huynh, Tuấn Triết lúc này cũng đã thu kiếm lại. Thấy trên quần áo của Thừa Dụ lấm lem (là do hắn đi qua thác nước bị bùn đất bắn lên làm bửn) Hạo Hiên liền tiến lại hỏi



-" Đệ không sao chứ?" -" Cảm ơn sư huynh đệ không sao!"

-" Hạo Hiên đệ biết hắn?" Vĩ Thành hỏi -" À! Vâng! Đệ ấy là Thừa Dụ người hầu cận bên cạnh tiên nhân!"

-" Ở đây sảy ra chuyện gì vậy!" Vĩ Thành lớn giọng hỏi -" Không có gì chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi!" Hạo Hiên cũng hơi bất ngờ vì câu nói này của Thừa Dụ. Vĩ Thành cũng đã để ý đến điểm này, hắn đứng trầm tư một lúc rồi nghiêm khắc nói -" Vậy được! Nếu chỉ có vậy thì các ngươi mau giải tán! Nhưng ta nhắc lại cho các ngươi biết đánh nhau trong sư môn là phạm phải quy tắc bổn phái sẽ bị đuổi khỏi đây! Các ngươi nhớ kỹ cho ta!" -" Dạ!" Cả đám đồng thanh nói

Cảm thấy đám người đó sẽ không dám gây chuyện nữa, Vĩ Thành liền nói -" Chúng ta đi thôi!" rồi rảo bước đi, Hạo Hiên cũng không quên quay lại nói với Thừa Dụ -" Ta đi đây! Lúc khác nói chuyện với đệ sau!" -"Được!" Thừa Dụ đáp

Cũng đã đi được một đoạn, lúc này Vĩ Thành mới mở lời hỏi -" Đệ rất thân với Thừa Dụ sao?" -" Thực ra cũng không thân lắm nhưng đệ ấy tính tình cũng hiền lành, cũng rất tốt bụng nữa!"

-" Vậy sao!" -" Đúng vậy! Chỉ là đệ ấy không phải xuất thân quý tộc nên dọc đường đi hay bị đồng môn bắt nạt!"

Nghe đến đây thì Vĩ Thành đứng khựng lại, bực bội -" Là đồng môn không những không tương trợ ngược lại lại bắt nạt lẫn nhau! Hạo Hiên! Đệ mau đi thông báo cho các sư đệ mới tới ngày mai tạp trung ở điện chính bắt học chép phạt quy tắc sư môn 1000 lần cho ta!"

-" Đại sư huynh! Huynh nói là tất cả?" -"Đúng vậy!" Vĩ Thành lạnh lùng nói khiến cho các tiểu đệ bệnh cạnh kẻ thì cười kể thì nhướng mày phấn khích.

Vừa về đến phòng ngủ Tuấn Triết đã thấy Thừa Dụ thu dọn hành lý, hắn liền vội vã chạy lại can ngăn -" Thừa Dụ! Dù cho thế nào đệ cũng không được rời đi! Đệ đã quyên mất Dì Mai hi vọng vào đệ như thế nào sao!"

-" Đệ chỉ dọn đi thì cũng đâu liên quan gì đến Dì Mai chứ!" -" Không phải! Ta thấy đệ tạm thời nghĩ không thông! Hay thế này đệ hãy suy nghĩ lại đi tạm thời dừng xuống núi!" Nghe đến đây thì Thừa Dụ đã hiểu, hắn ngồi cười khoái chí rồi nói -" Huynh tưởng ta vì chút chuyện cỏn con đó mà xuống núi sao?" -" Thế vậy đệ muốn đi đâu?" -" Không có gì tiên nhân nói muốn ta chuyển đến ở cạnh ngài để tiện sai bảo!" -" Thật là vất vả cho đệ! Bình thường tu luyện đã cực mệt vậy mà đệ còn phải...!" Tuấn Triết đang nói thì Thừa Dụ ngắt lời

-" Không sao! Thực ra cũng không cực nhọc gì! Huynh yên tâm, không cần lo cho đệ!" -" Nếu vậy thì được!"

Đứng trước căn nhà tranh nhỏ, Thừa Dụ đứng lại nhìn xung quanh một vòng rồi tiến vào, tuy ngôi nhà đơn sơ nhưng cũng mọi thứ trong đây được sắp xếp ngọn ngàng sạch xẽ. Hắn để túi đồ của mình xuống, cầm bình trà rót một chén trà làm một hụm cho đỡ khát rồi tiến đến giường ngồi lấy Hàn Tâm Pháp ra

-" Mặc dù chỉ học được một tâm phát nhỏ trong đấy nhưng uy lực đến không ngờ!" hắn nhớ lại lúc đó khi Vĩ Thành - Đại sư huynh đã đi mất, đám người xung quanh cũng tản ra chỉ còn mình hắn đứng đó. Thực ra hắn chỉ nghĩ Hàn Tâm Pháp là bộ pháp hắn mới bắt đầu học nên uy lực không đáng kể là điều bình thường, nhưng ai ngờ khi quay người bước đi thì cái cây bị hắn đánh phải lập tức gẫy làm đôi rơi xuống đất cái rầm. Hắn hoảng hốt sợ có người nhìn thấy, lèn chạy đi mất, nhưng nói đi cũng phải nói lại đúng là may cho hắn nếu trưởng đó mà đánh chúng người Địch Sát thì khéo cũng hồn bay phách lạc vậy thì hắn sẽ gặp phiền phức to.

Thừa Dụ thi pháp, quấn sách bay trên không trung tỏa ra những tia sáng trắng, trên người hắn lúc này cũng tỏa ra thứ ánh sáng như vậy chỉ khác là có thêm ba vệt sáng chạy quanh người. Càng lúc không khí xung quanh hắn càng thêm lạnh dần, các bông tuyết cũng bắt đầu xuất hiện, mái tóc của hắn như trắng lên trông thấy rồi ba vệt sáng tụ lại làm một, rồi bất thình lình nó đi vào trán hắn. Thừa Dụ cảm thấy uy lực không ngờ đi vào người hắn mở mắt, bấy giờ con ngươi của hắn cũng đã ánh lên màu trắng, rồi một, hai, ba, ... lần lượt chín vệt sáng khác từ từ xuất hiện chạy quanh người hắn.

Cảm thấy linh lực của mình tăng lên đáng kể hắn dừng thi pháp nhìn lại cơ thể mình một lượt,

-" Thật không ngờ bộ tâm pháp này lại có hiệu quả như vậy! Không những giúp ta tăng linh lực mà còn giúp ta đột phá lên các tầng mới! Như vậy thì tốt quá rồi!" Niềm vui thích của việc tu tiên đã phần nào làm mờ nhạt đi ý nghĩ muốn tìm hiểu thân phận của hắn.

Sáng hôm sau, như theo lời của Vĩ Thành tất cả môn đệ mới nhập môn đều phải tập hợp, khi mọi người tới thì đã thấy đủ 20 chiếc bàn bên trên là những cuộn giấy lớn. Cả đám thì thầm Nguồn : we btruy en onlin e.com

-" Không phải hôm nay chúng ta sẽ luyện kiếm pháp sao?" -" Phải đó!" một người khác đồng tình -" Không biết hôm nay chúng ta sẽ học gì nữa!"

Một người đứng trên điện nói lớn -" Các sư đệ! Hôm nay tập hợp các sư đệ đến đây là muốn các sư đệ chép 1000 lần môn quy! Giấy bút, mức mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn! Nếu không có vấn đề gì nữa thì xin mời!" Người vừa nói là Hạo Tam Âm - đệ tử thứ 2



-" Không phải chứ!" -'' Tại sao chúng ta lại bị bắt chép phạt chứ?" -'' Đúng vậy!" đám đông bên dưới rì rầm. Lúc này Thừa Dụ quay sang bên cạnh nói với Tuấn Triết -" Không phải là việc ngày hôm qua nên mới bắt chúng ta chép phạt đó chứ? Huynh nói xem!" -" Ta nghĩ chắc không đến mức đó đâu!"

Hạo Tam Âm lúc này quát lớn -" Ta thấy các người ngày càng coi thường quy tắc bổn môn rồi!" đám đông nghe thấy liền im lặng, rồi hắn nói tiếp -" Vậy để ta nhắc cho các ngươi nhớ! Thứ nhất khi bước vào sư môn các ngươi đã được nghe rất rõ khi bước chân vào bổn phái các ngươi không còn mang thân phận trước kia mà sẽ đều là đệ tử của bổn môn! Thứ hai đã là huynh đệ trong cùng một sư môn mà lại đấu đá, bắt nạt lẫn nhau, điều này vi phạm hai nguyên tắc của bổn phái là thứ nhất huynh đệ thì phải tương trợ lẫn nhau, thứ hai là đánh nhau trong sư môn! Chỉ có hai điều này thôi các ngươi đã bị đuổi ra sư môn rồi!"

Nghe đến đây đám người bên dưới nhìn nhau thì thầm -" Không đến mức đó chứ!" -" Đúng vậy!"

Lúc này Tam Âm tiếp lời -" Các người phải biết rằng nhờ có tiên nhân nên các ngươi mới được lên đây tu luyện! Vậy nên ta mong các ngươi cũng nên biết quý trọng cơ hội này ở lại đây mà tu hành cho tốt!" Vừa dứt lời đám người bên dưới như chết điếng, lúc này họ mới nhận thức được bọn họ có thể bị đuổi đi bất cứ lúc nào, hơn thế nữa đó sẽ là một nỗi nhục cho cả dòng họ. Không dám nói thêm lời nào, cả đám chỉ tự động cầm bút chép môn quy trong im lặng. Kể từ lần đó không còn ai đám gây sự với Thừa Dụ nữa, nhưng như thế cũng tốt giúp hắn giấu được thân phận cũng như tài năng thật sự.

Mọi việc cứ thế trôi đi, hắn dần dần quên đi thân phận làm nô gia cho nhà họ Lý, bây giờ hắn đã là một người lãnh đạm, lạnh lùng dáng đi ngay thẳng không phải cúi đầu trước một ai khác. Một lần đang trong lớp học thấy Lý Thế Cảnh - Đệ đệ ruột của Tuấn Triết đang mải ngắm ngía một miếng ngọc có khác tên Tuấn Triết. Tò mò Thừa Dụ liền hỏi -" Thế Cảnh! Ngươi đang làm gì vậy? Miếng ngọc đó được đấy!" -" Không được! Cái này không cho huynh chơi được!" -" Vậy sao! Cho ta coi một chút thôi!" Thừa Dụ gian xảo nói -" Được! Chỉ cho huynh coi một chút thôi!" Thích thú nhìn miếng ngọc trắng -" Tuấn Triết! Được đấy! Miếng ngọc bội này đẹp lắm hay ngươi cho ta, ta sẽ đền cho ngươi món khác!" -" Không được! Trả cho đệ! Đấy là quà sinh thần của đại sư huynh!" -" Sinh thần của Tuấn triết! (Thừa Dụ ngạc nhiên nói) Thôi được trả cho ngươi!"

Trong đầu hắn cũng đã nảy ra ý định mua gì đó cho Tuấn Triết, kể ra thường ngày Tuấn Triết cũng rất quan tâm tới hắn. Nhưng hắn lại nghĩ, hắn không có tiền vậy bây giờ hắn phải lấy tiền ở đâu đây? Kết thúc lớp học hắn liền vội vã chạy đến chỗ Liên Không, lúc này hắn đang nằm thảnh thơi trên chiếc ghế dài trong một ngôi đình nhỏ

-" Liên Không! Huynh đang làm gì vậy?" -" Sao vậy tiểu quái! Bình thường ngươi chỉ tìm Nhược Đông thúc thúc nhà ngươi sao hôm nay lại rảnh rỗi đến tìm ta!"

-" Ta thấy nhớ huynh không được sao?" hắn ranh ma nói -" Nhớ ta! Ngươi mà cũng nhớ ta! Mấy hôm nọ ta kêu ngươi tới uống rượu với ta mà ngươi chẳng thèm nhìn một cái! Vậy mà..." chưa kịp nói xong đã bị Thừa Dụ ngăn lại -" Huynh cũng biết là hôm đó ta không có tâm trạng!" -" Ngươi không có tâm trạng! Vậy ngươi coi ta là bao cát sao!" Bực tức nói rồi Liên Không nằm xoay người đi chỗ khác

-" Đừng tức giận nữa! Vậy để hôm khác ta và huynh cùng uống rượu được không!" -" Ngươi nói rồi đấy!" Thừa Dụ nghe đến thế gật đầu lia lịa, thấy Liên Không đã nguôi giận hắn liền nói -" Huynh! Huynh có tiền không?" Lúc này Liên Không đã nhận ra ý đồ thực sự của hắn liền càu nhàu nói -" Thì ra là muốn mượn tiền ta! Ta không có tiền! Từ bao giờ ta trở thành túi tiền của ngươi chứ!"

Thật không may Thừa Dụ đã nhìn thấy túi tiền của hắn khi hắn xoay người, Thừa Dụ liền lấy từ trên người hắn nói -" Đa tạ huynh! Ta đi đây lần khác ta tới sẽ mời huynh uống rượu!" -" Ế! Ngươi!..." chưa kịp nói thì Thừa Dụ đã đi mất -" Đúng là càng lớn càng không giống ai!" nói rồi Liên Không cười rồi nghĩ 'Lâu lâu mới dụ được nó mời ta uống rượu :)) '

Vui mừng cầm túi tiền nặng chĩu trên tay, hắn suy nghĩ không biết mua gì cho Tuấn Triết, đi mất một hồi dưới khu trợ nhỏ bên dưới núi cuối cùng hắn cũng đã tìm được một món đồ, cầm bộ bọc kiếm trên tay hắn nói -" Chắc chắn Tuấn Triết huynh ấy sẽ rất thích!"

Trời đã xế chiều hắn nhanh tróng trở lại sư môn, đang bước vào cánh cổng lớn thì Đại sư huynh và hai người khác là Tam Âm và Hạo Hiên đã đứng ở đó. Cả ba vô cùng ngạc nhiên khi thấy Thừa Dụ có thể ra vào sư môn -" Đệ có thể vào sư môn?" Vĩ Thành ngạc nhiên hỏi. Lúc này Thừa Dụ cũng bất giác nhận ra ba người họ, do hắn quá vui mừng mải ngắm ngía bộ bọc kiếm trên tay -" À! Đệ cũng không biết chỉ là vô tình có lần bất cẩn ra ngoài sư môn một mình, khi quay lại đệ cũng ngạc nhiên khi mình có thể tìm được đường!" Hắn chỉ nghĩ 'Thôi rồi lần này như xong rồi! Lúc nãy ra vội vàng không để ý bây giờ mà bị lộ thì phải làm sao?'

-" Đệ khá lắm! Mặc dù mới vào sư môn không lâu đã có thể dùng linh lực bản thân tìm được đường ra vào sư môn!" Vĩ Thành cười nói

-" Đa tạ Đại sư huynh khen ngợi!" Hắn thở phào nhẹ nhõm nói rồi nghĩ 'May quá lúc nãy không tiện tay thi pháp không thì chắc không dấu được rồi!" -" Vậy đệ xin phép đi trước!"

-" Được! Đệ đi đi!"

Thừa Dụ nhanh tróng đi mất, để lại ba vị sư huynh nhìn phía sau -" Đúng là may quá! Trong các tiểu đệ nhập môn lần này còn có người có khí chất như vậy!" Tam Âm nói -" Đúng vậy sư huynh!" Hạo Hiên đáp -" Chúng ta đi thôi!" Vĩ Thành nói

Đi đến khoảng sân lớn nơi mọi người đang tập kiếm, Thừa Dụ vẫn chưa khỏi đau tim vì chuyện vừa rồi thì có tiếng người đằng xa gọi -" Thừa Dụ! Mau đến đây luyện kiếm đi!" Tuất Triết nói

-" Được!" đáp lời rồi Thừa Dụ vui vẻ chạy lại -" Tặng huynh cái này!" -" Đệ tặng ta?" Tuấn Triết nhận lấy rồi gỡ mảnh vải bên ngoài ra ngạc nhiên, vui mừng nói -" Bọc kiếm! Đẹp thật đó!"

-" Òa! Bộ bọc kiếm này tinh sảo quá!" Thế Cảnh khen ngợi nói

-" Huynh thích là ta vui rồi!" Thừa Dụ cười nói

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lưỡng Thế Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook