Lưỡng Thế Nhân

Chương 6: Tất cả chỉ là hồi ức

Lý Lộ Lộ

10/06/2020

Người Thiếu Nhi bay trên không trung cả người tuân ra các luồng sáng, cô cầm Huyền Trân Giáo trên tay mở ra một trận pháp lớn có những hình hoa văn của bông tuyết chạy xung quanh rồi bất thình lình chém vào đoàn quân phía trước, một vầng sáng cũng thế từ cây giáo lao tới chúng. Hoảng sợ cả đám lính đua nhau chạy vì cảm nhận được uy lực của nó, nhưng thật bất ngờ rằng chúng chẳng rụng đến một cọng tóc, điều này làm chúng càng thêm đắc chí cười lớn

-" Tứ điện hạ! Thật làm cho người ta mở rộng tầm mắt!" Hư Thế nói rồi cười lớn 'ha ha'

-" Tứ điện hạ gì chứ còn không bằng một tên lính như chúng ta!" một tên lính khác đắc chí nói

-" Vậy sao!" giọng nói của Thiếu Nhi cùng khuân mặt trầm xuống -"Tụ!" cô đặt Huyền Trân Giáo trước ngược, một luồng sáng trắng như tuân ra mạnh mẽ.

-" Ả ta định làm gì vậy!" Phùng Hắc nói -" Vầng sáng trên cây giáo đó lạ quá!" những tên lính rì rầm

-" Không phải vầng sáng đó phát ra từ cây giáo mà nó đang hút linh lực của chúng ta!" Tên Hư Thế hoảng sợ hét lớn

-" Hư! Muốn chạy? E rằng là các ngươi chạy không kịp!" Thiếu Nhi khẽ cười nói giọng đầy sát khí. Vừa dứt lời, từng tên lính ngã xuống cả người như cạn kiện sức lực, bọn chúng không thể nào ngăn cản linh lực từng chút từng chút bị rút ra khỏi cơ thể, quá đau đớn bọn chúng la hét. Ở phía đằng xa cách cả trăn dặm đoàn quân của Ngọc Bản cũng có thể nghe thấy tiếng của chúng -" Đại thế tử! Ngài có nghe thấy tiếng la hét không!" Nhị Hãn hỏi

-" Mau! Tới đó!" Ngọc Bản ra lệnh -" Vâng!" cả đoàn quân lập tức rẽ hướng tiến đến

Cả đoàn quân như mắc kẹt trong trận pháp của Thiếu Nhi, chúng muốn chạy nhưng bị kìm hãm lại.

-" Như thế này không được! Cả đội quân sẽ bị tiêu diệt trong tay cô ta mất!" Phùng Hắc nói

-" Ả tiện nhân! Xem dao của ta đây!" Hư Thế nói xong cầm cây đao to hơn nửa người hắn lao tới. Tề Cảnh liền lao lên đỡ nhưng bị hắn đánh cho nằm xuống đất

-" Hôm nay là ngày chết của ngươi!" Hắn la lớn vung cây đao lên tính chém Tề Cảnh nhưng bị Thiếu Nhi dùng một trượng ngăn lại. Chỉ tiếc là giữ được mạng cho Tề Cảnh nhưng trận pháp bị phá không thể tiếp tục

Lúc này Thiếu Nhi đã gây sự chú ý của Hư Thế, hắn lao đến lấy hết công lực chém vào không trung, một luồng sáng màu đỏ kéo ngang trời bay đến Thiếu Nhi. Bị bất ngờ nhưng cũng kịp kết thành một quả cầu bao lấy thân chống đỡ, tiếng nổ vang trời khi hai ánh sáng ấy va vào nhau. Cô bị đánh bật lại một đoạn lấy tay ôm bụng, rõ ràng cô đã bị thương sau đòn đánh của Hư Thế

-" Tứ điện hạ! Lần này xem ngài có được may mắn nữa không!" Hư Thế diễu cợt nói, vừa dứt lời hắn liền lao lên không chung chỗ cô đang đứng

Không hề bị nao núng, cô chỉ cười rồi nói nhỏ -" Được!" rồi hai người bỗng chốc như biến thành hai vệt sáng lao vào nhau rồi lại bị đẩy ngược ra, trên đầu trượng của cô lúc này bắn ra luồng sáng trắng lao tới Hư Thế, vừa kịp đưa đao lên đỡ may cho hắn tránh được một kiếp. Cô cười nhếch mép nói -" Linh lực của các ngươi thì trả lại cho ngươi vậy!" vừa nói xong thì luồng sáng thứ hai cũng vừa lao tới hắn. Lấy hết công lực hắn đánh bật chúng nhưng thật không may nó lại bay tới chỗ đoàn binh của hắn tạo thành tiếng nổ vang trời

-" Yêu nữ sảo quyệt!" Hắn tức giận nói rồi lao tới chém cô một đao, cô tránh được nhưng thật không may tà áo của cô bị hắn chém dứt làm lộ ra đôi chân nõn nà. Đám lính bên dưới được phen phấn kích reo hò -" Thế gia! Ngài không phải vội như vậy chứ! Cứ từ từ!"

Đến đây Thiếu Nhi không còn nhịn nổi cơn giận nói -" Dám vũ nhục điện hạ ta thì tức là các ngươi chọn cái chết!" câu nói này, âm điệu này làm cho Tề Cảnh cùng hơn mười mấy huynh đệ ai nấy cũng tái xanh mặt mũi, nhưng chỉ có đám lính của Hư Thế kia là chưa nhận biết được vẫn đứng đó hò reo cười cợt nhả. Cô lấy hết công lực chém Hư Thế một nhát, hắn tự tin lấy thanh đao đỡ

-"Để ta xem một con tiểu hồ.... ly....có...!" Chưa kịp nói xong thì hắn đã bị đánh bay xuống va vào nền đất làm bụi mù một khoảng, hắn mau mau đứng đạy hoảng hốt. Nhưng tất cả đã muộn dưới chân cô lúc này là một trận pháp khác, một luồng sáng như dung nhan từ trên trời dội xuống trút lên người cô. Rồi từ đó một bẻ ra một luồng sáng nhỏ tạo nên một trận pháp ngay trên đầu toán lính của Hư Thế cả đám lúc này mới thực sự hoảng sợ điên cuồng trốn thoát nhưng không kịp, tất cả bọn trúng đã nằm vỏn vẹn trong trận pháp.

Ở phía xa xa đoàn quân của Ngọc Bản vẫn đang tức tốc lao tới



-" Đại thế tử người xem!" Nhị Hãn chỉ tay về phía trước -" Sao lại có một trận pháp đáng sợ như vậy!" một tên chỉ huy khác nói

-" Lễ tế Hỏa Bát Quái! Là Thiếu Nhi! Mau!" Ngọc Bản lo sợ nói, vì hắn nghĩ ' Thiếu Nhi chờ ta! Đại ca đến cứu muội! Cố gắn thêm chút nữa!'. Bởi vì lẽ đơn giản khi mở ra Lễ tế Hỏa Bát Quái thì sẽ bị tiêu hao linh lực hơn nữa sẽ kết nối với Hỏa Bát Quái để làm cầu nối cúng tế hồn phách cho nó, nếu có xảy ra sơ xót thì bản thân mình sẽ là người bị quái thú thượng cổ này nuốt trọn hồn phách. Có một điều đặc biệt là trong tộc Cửu Vĩ Hồ chỉ có con cháu của đế vương và là nữ nhân mới thực hiện được pháp trận này.

Khi trận pháp đã hoàn thành, nó xuất hiện các tua quấn lấy hồn phách từng người trong trận pháp, đám người Tề Cảnh trứng kiến cảnh đó cũng sợ đến đứng không vững. Mặc dù chúng nghe đồn rằng Tứ điện hạ xưa nay là người lạnh lùng, đáng sợ nhưng chúng chẳng tin vì thường ngày Tứ điện hạ ăn mặc đoan trang, cử chỉ thanh thoát, mà nay lời chúng nghe đã thành hiện thực.

Đoàn quân của Ngọc Bản vừa tới nhìn thấy cảnh tượng ai náy cũng sững người, kể chỉ trực nôn ói kể cũng tái mặt, mặc dù nói là Hổ Giáp quân nhưng thấy cảnh người khác bị rút đi hồn phách ai mà không thấy sợ. Lúc này Nhĩ Hãn vẫn còn tự hào cười nói -" Đúng là Tứ điện hạ! Không hổ danh là con cháu của Hồ Phi Á!" (Hồ Phi Á năm xưa khi tộc Hồ lâm nguy đã một mình tay không tấc sắt mở ra Lễ tế Hỏa Bát Quái để giải nguy cho Hồ Ly Cốc)

-" Đúng vậy! Nghe nói sau khi Hỏa Bát Quái ăn hồn phách sẽ đưa Long Nhãn làm phồn thịnh Hồ Ly Cốc!" đám lính phía sau thì thầm

-" Im lặng hết cho ta! Nhưng tin đồn như vậy mà các ngươi cũng nói ra được sao! Đợi về quân doanh phạt nghiêm khắc cho ta!" Ngọc Bản quát

Trong trận pháp bất hể là ai cũng không thể tránh khỏi số phận kể cả Hư Thế, từng người từng người một đổ rạp xuống đất đến khi trong trận pháp không còn một ai sống xót. Thiếu Nhi dùng linh lực của mình đóng lại trận pháp để không xát hại đến người khác, trận pháp đã đóng toàn thân cô mệt rã rời từ từ rơi từ trên không xuống. Cô còn không thể đứng vững phải dùng Huyền Trân Giáo, lúc này Ngọc Bản cũng đã ở bên đỡ lấy cô -" Muội không sao chứ!" hắn ân cần hỏi -" Muội không sao!" -" Được! Ta đưa muội về thành!" hắn nói rồi ra lệnh cho quân binh rút lui -" Lui quân!"

Về đến Xuân Cốc sức khỏe của Thiếu Nhi đã hồi phục chỉ là mất đi ít linh lực, lúc này Thiếu Phong khi nghe thấy cô bị thương cũng vội vã chạy tới, nhưng dọc đường hắn lại thấy mọi người đang rom rả bàn tán điều gì đó về muội muội của hắn. Điều này làm hắn càng thêm lo lắng, đang đi đến nửa đường thì hắn va vào ai đó làm hắn lùi lại mấy bước, không phải ai khác là đại ca của hắn

-" Thiếu Phong đệ không sao chứ!" -"Đệ không sao! Thiếu Nhi đâu? Muội ấy không bị thương ở đâu chứ? Để đệ đi gặp muội ấy!" Thiếu Phong chưa kịp bước đi thì đã bị đại ca hắn ngăn lại

-" Muội ấy không sao! Chỉ là hơi mệt chút, đệ để muội ấy nghỉ ngơi đi!" -" Thật chứ? Thật là không sao chứ?'' - "Ta lừa đệ làm gì chứ!" -" Không phải chỉ... chỉ là đệ nghe thấy mọi người bán tán..." Thiếu Phong ngập ngừng

-" Không có chuyện gì hết! Chỉ là đen đủi cho tên cầm đầu, không biết thế nào lại chọc đúng vào Thiếu Nhi nhà chúng ta nên tất cả binh đoàn của hắn không sót người nào đều bị muội ấy đem đi... đi tế hết rồi!" -" Tế rồi!" Thiếu Phong ngạc nhiên đến tột độ chỉ biết trừng mắt nhìn đại ca hắn

-" Đúng là như vậy chính ta tận mắt chứng kiến! Đệ nghĩ xem muội muội chúng ta hung dữ như vậy, tiếng xấu đồn xa vậy thì sau này ai dám lấy muội ấy nữa chứ!"

-" Huynh nói đúng! Mà cha có biết chuyện này không?" -"Ta nghĩ là đến giờ thì cha chắc cũng biết rồi!"

Ở ngay trước Lục Minh cung lúc này là một đoàn binh người ngựa khí thế hừng hực đã đợi sẵn, tên thống lĩnh - Ly Đức hẵng giọng kiêu ngạo nói -" Ta thay mặt Dương cung chủ (Khải Dương) đến đây tạm thời tiếp quản Lục Minh cung! Các ngươi còn không mau mở cổng thành nghênh đón!"

-" Người ở dưới kia nghe rõ đây! Lục Minh cung do Đông cung chủ làm chủ mấy nghìn năm nay! Không cho phép ngươi đứng đây nói bừa! Nếu không lui đi thì đừng trách!" thống lĩnh Hàn Tư nói lớn WebTru yenOn line . com

Ly Đức lúc này chỉ cười lớn rồi nói -" Ta thấy Đông cung chủ của các ngươi bây giờ thân phận không đủ để tiếp quản Lục Minh cung nữa, nên Dương cung chủ bọn ta đây mới phải gánh trọng trách tiếp quản nơi đây!"

-" Vậy sao!" tiếng nói của Thư Thượng Thần làm Ly Đức hoảng hốt, nhưng rồi hắn cũng lấy lại bình tĩnh

-" Bái kiến Thư Thượng Thần! Thật không ngờ hôm nay cũng gặp được ngài ở đây! Ta nghe nói Thư Thượng Thần là người không quan tâm đến thế sự đúng là thật không ngờ!"

-" Đúng như vậy! Chỉ là ta cũng nghe nói người của Dương cung chủ các ngươi tiến vào Thừa Sơn Cốc của ta cướp người! Thật không biết chuyện này Dương cung chủ của các ngươi sẽ giải thích chuyện này sao đây!"

-" Về chuyện này vì tiểu bối không biết! Nhưng về chuyện Thư Thượng thần xen vào chuyện của Lục Minh...!" Chưa kịp để Ly Đức nói xong thì Liên Không đã cướp lời



-" Vậy xem ra chúng ta không can dự không được rồi!"

-" Thật không ngờ hôm nay không những gặp được Thư Thượng Thần lại còn gặp được Tam điện hạ! Ai mà đoán được ngươi cũng đến đây làm chó cho Lục Minh cung!" Lý Đức đắc chí vì nghĩ chắc chắc Nhược Đông đã ngặp chuyện nên mới phải nhờ người ngoài đứng ra giúp đỡ

-" Chỉ là một tiểu bối nhỏ nhoi mà đám hỗn xược!" Thư Thượng Thần vừa nói xong liền thi pháp đánh hắn ngã lăn xuống đất hộc máu. Một tên tướng khác hoảng sợ liền đỡ hắn đậy, tức giận hắn nói -" Cứ cho là vậy! Nhưng hôm nay nếu Đông cung chủ của các ngươi mà không ra đây thì đù có thêm ba Thượng Thần nữa cũng đừng hòng khiến ta lui binh!" câu nói này của hắn vô tình làm cho Thư Thượng Thần và Liên Không có chút lo sợ

-" Vậy sao! Nói hay lắm!" Giọng nói trầm xuống của Nhược Đông kiến hắn sửng xốt

-'' Sao! Thấy ta không thèm hành lễ là phạm vào tam quy, ngươi muốn ta làm theo..."

-" Bái kiến Đông cung chủ!" Ly Đức nhanh tróng lấy lại bình tĩnh nói, nhưng hắn vẫn nghi nhờ 'Mặc dù Đông cung chủ có thể ra đây nhưng chưa chắc vết thương của hắn đã kịp khỏi, chi bằng bây giờ cứ tiến đánh Lục Minh cung, nếu không dành được cũng làm chúng tổn hao binh lực! Chờ đến khi chiếm được Hồ Ly Cốc thì lúc đó chiếm Lục Minh cung dễ như trở bàn tay'

-" Toàn quân! Tiến..." hắn chưa nói xong đằng xa có tin cấp báo -"Báo! Báo!" tên lính hớt hải chạy tới la lớn

Đứng trên thành có thể nhìn thấy Ly Đức đang được báo tin gì sốc lắm đến nỗi hắn chỉ biết há hốc mồn lớn tiếng -" Chết hết rồi! Ngươi nói là chết hết rồi!"

-" Đúng vậy! Nghe nói Tứ điện hạ của Hồ Ly Cốc đã mở trận pháp hiến tế hết bọn họ rồi!"

-" Hiến tế! Ngươi nói là hiến tế!" Ly Đức bàng hoàng nói rồi hắn khựng lại nghĩ một hồi 'Xong rồi! xong rồi! Đám binh lính đi chiếm Hồ Ly Cốc chưa gì đã bị giết sạch! Chỉ một tên Tứ điện hạ cũng đủ giết sạch một đoàn binh nếu vậy tên Tam điện hạ trên kia... (hắn chỉ nghĩ đến đây cũng toát mồ hôi hột) Lúc nãy ta còn sỉ nhục hắn!'

-" Đông cung chủ! Nếu hôm nay đã tận mắt thấy Đông cung chủ không sao thì thiết nghĩ Cát Thuận cung cũng không cần can dự vào chuyện của Lục Minh cung nữa! Ta xin cáo từ! (hắn hét lớn) Lui binh!" vừa nói xong hắn vội vã bỏ đi nhưng giọng nói đằng sau làm hắn bủn rủn tay chân đến đội khuỵu xuống đi không nổi

-" Ly Đức! Hôm nay nhưng lời nói của ngươi ta đều nhớ hết! Ngươi cứ nhớ như vậy là được!" Liên Không nói lạnh lùng

Thư Thượng Thần nghe thấy thế chỉ quay ra cười lấy cây quạt đang cầm trên tay đánh nhẹ cho hắn một cái, nhưng Nhược Đông đứng bên cạnh đã không thể gắng gượng thêm nữa hắn gục xuống

-" Mau đỡ Đông cung chủ vào trong!" Thư Thượng Thần nói

Khi Nhược Đông được dìu vào phòng nằm nghỉ hắn định nói gì đó nhưng bị Thư thượng thần cản lại nói -" Đông cung chủ cứ nghỉ ngơi cho khỏe! Ta và Liên Không sẽ ở đây đợi đến cho tình hình của ngài ổn định!"

-" Đa tạ Thư Thượng Thần! Đa tạ ...!" Nhược Đông ngồi nói gắng gượng thì Liên Không chen vào -" Giữa ta và huynh còn phải nói những lời đó sao! Mau mằn xuống nghỉ ngơi đi!" Rồi Tiểu Bác cũng giúp hắn nằm xuống.

(Quay trở về với hiện tại)

Nhìn ra mặt hồ Liên không như sực tỉnh bởi một con cá ngoi lên đớp cánh lá sen non, hắn ngồi đó một hồi rồi Nhược Đông cất tiếng -" Chuyện năm đó như mới sảy ra ngày hôm qua vậy! Đôi lúc ta tự hỏi nếu lúc đó Tư Ảnh không gả cho Trí Kình thì bây giờ không biết muội ấy sẽ sống như thế nào!"

Liên Không chỉ thở dài rồi đặt tay lên vai hắn an ủi -" Qua bao nhiêu năm rồi! Huynh cũng nên chấp nhận mọi chuyện! Kể cả lúc đó huynh có không gả muội muội của mình cho Trí Kình thì chắc chắn muội ấy cũng sẽ sống không hạnh phúc!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lưỡng Thế Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook