Lưỡng Thế Nhân

Chương 4: Ta là ai

Lý Lộ Lộ

10/06/2020

Nhược Đông lúc này nâng chén trà mời Liên Không và Thừa Dụ dáng vẻ vô cùng bình tĩnh nói

-" Bình tĩnh! Uống trà đi đã!". Thừa Dụ lúc này cũng đã bớt nóng vội hơn, hắn nâng ly trà lên nhâm nhi một hụm. Chén trà bỗng làm hắn thư thái hơn -" Trà này rất khác lạ! Uống vào khiến người ta cảm thấy mọi phiền muộn trong lòng đề tan biến! Nó có tên là Bạch Cúc trà!" Nhược Đông nói

-" Tiên sinh thực sự là ta chỉ muốn biết tại sao tiên sinh lại muốn tìm ta? Hơn nữa tại sao lại nhọc công sắp xếp mọi thứ giúp ta tu tiên?" Thừa Dụ nói, nghe xong Nhược Đông cười rồi nói

-" Thực ra ta cũng không biết rõ về thân phận của ngươi! Chỉ là năm năm trước ta vô tình tìm thấy bức thư mà bằng hữu gửi cho ta! Trong thư có nói rõ là muốn tìm ngươi, hơn nữa là muốn ta giúp ngươi tu tiên!" -" Vậy xin hỏi vị bằng hữu đó bây giờ đang ở đâu?"

Khi Thừa Dụ hỏi đến đây thì khuôn mặt của Nhược Đông có phần buồn rầu, hắn đứng dậy nhìn ra hồ cá nói -" Thật đáng tiếc vị bằng hữu của ta sau khi để lại bức thư đó thì cũng đã vũ hóa rồi!" nói xong thì trên tay hắn đã có một quận giấy màu trắng bạc, hắn đưa cho Thừa Dụ -" Đây là thư của bằng hữu ta để lại, ngươi có thể xem nó!"

Đón lấy quận giấy bằng đôi tay run rẩy, Thừa Dụ xúc động hơn bao giờ hết.

" Lục Minh cung làm chủ, có nạn xin cứu vớt, Kình mỗ xin nhớ lấy ân tình, nguyện lấy thịt xương báo đáp, (kết thư) Trí Kình"

-" Nhược Đông trong thư đến một chữ cũng không nói đến Thừa Dụ, làm sao mà biết Trí Kình muốn gì chứ?" Liên Không thắc mắc nói

-" Đúng vậy! Chính vì ta không thể kịp thời kiểu rõ ý của Trí Kình nên mới để Thừa Dụ lưu lạc ở nhân gian! Việc này coi như là lỗi của ta!" Nhược Đông nuối tiếc nói

-" Cũng không thể trách huynh vào thời khắc rối ren như vậy! Nhưng có thể tìm thấy Thừa Dụ cũng là đã yên tâm phần nào!"

-" Tiên sinh xin hỏi lúc đó đã xảy ra chuyện gì?" Thừa Dụ hỏi

Nhược Đông thở dài rồi nói -" Tính ra đến nay cũng vừa hay được 100 năm rồi!"

(Ký ức của Nhược Đông)

Trên một khoảng sân lớn dưới gốc cây đào đang bắt đầu chớm nở hoa, Nhược Đông và một người khuân mặt tuấn tú, phong thái thanh cao - Trí Kình đang ngồi đánh cờ, bên cạnh có một bàn trà nhỏ. Trí Kình rót một trén trà rồi nói -" Nhược huynh đúng là kì tài trong chơi cờ! Ta với huynh đã đánh được năm ván nhưng chưa thắng được huynh lấy một ván thật là hổ thẹn!"

-" Huynh đấy! Có bao giờ không thôi ken ngợi ta không!" Nhược Đông cười nói

Nhưng Trí Kình không đáp lại mà lại nhìn chén trà còn nghi ngút khói trên tay, làm gió làm đưa khói bay sang một bên. Nhược Đông cũng cảm nhận được điều bất thường, bỗng gió nổi lên dữ dội làm những cánh hoa đào rơi xuống bàn cờ, ở phía đông trời bắt đầu ửng đỏ rồi bắt đầu có những tia sét đánh vang trời. Có một người chạy đến là A Quý - tiên đồng hầu cận của Trí Kình -" Chủ quân! Phía đông Cát Thuận cung có chuyện rồi!"

Nghe tới đây Trí Kình lập tức đứng dạy -" Nhược huynh sự việc cấp bách, xin cáo lỗi ta đi trước!"

Nhìn vệt sét đỏ đánh ngang trời Nhược Đông thiết nghĩ lần này ắt có chuyện lớn, hắn cũng vội vã về Lục Minh cung (Nhược Đông là chủ Lục Minh cung bao gồm sáu cung nhỏ khác là Thường cung, Thái cung, Khai Phú cung, Cẩn Mai cung, Tĩnh Thư cung và Thi Tịnh cung), khi tai họa giáng xuống cũng không thể tránh khỏi liên lụy. Nhưng cũng chỉ đến nửa ngày khi hắn đang cho người lo liệu mọi chuyện thì một tia sáng trắng như sao băng bay như xé trời đến trước hắn. Cả người như chết lặng khi hắn nhìn thấy lá thư của Trí Kình thật không nhầm lẫn vào đâu được, hắn vội vã tới Cát Thuận cung nhưng hắn đã chậm một bước.

Trong cung điện rộng lớn được sơn son thiếc bạc, có một người phụ nữ nằm đó ngất lịm vẫn đang còn thoi thóp, hắn đỡ nàng dạy không cầm nổi nước mắt hắn khóc

-" Tú Ảnh! Tú Ảnh! Tỉnh dạy nhìn ta Tú Ảnh!" hắn gọi trong vô vọng, nàng từ từ mở mắt nhìn hắn -" Hứa với ta tìm nó! Giúp nó cũng là giúp huynh ấy! (ý nói Trí Kình) rồi nàng cười đưa tay lên lau dòng nước mắt của hắn -" Đừng khóc! Huynh khóc ta không thể yên lòng ra đi được!"

Lúc này ở ngoài điện Liên Không cũng chạy vào, hắn nhìn thấy Nhược Đông ôm Tú Ảnh trong lòng rồi từ từ nàng tan biến thành những tia sáng rồi bay vào không trung biến mất. Nhược Đông gào thét trong vô vọng cố bắt lấy những đốm trắng ấy nhưng chúng tan biến trong lòng bàn tay hắn. Hắn gục xuống bưng mặt khóc, Liên Không cũng không thể cầm lòng nhưng hắn chỉ có thể đứng đó nhìn -"Tại sao? Tại sao? Ta cả đời tu tiên nhưng đến lúc Tú Ảnh cần ta nhất thì ta lại không có ở đây!" Hắn đau đớn như có ngàn mũi dao xuyên tim



-" Ta phải đi giết hắn! TA PHẢI GIẾT HẮN!" hét lên, rồi hắn đứng dạy bao quanh hắn là những luồng sáng xanh ngọc bích đang dần dần bao quanh kín người hắn -" Nhược Đông mau dừng lại!" Liên Không hét nhưng hắn đã gần như không nhận thức được nữa, đôi mắt của hắn cũng bắt đầu tuân ra những luồng sáng, cả người hắn nứt ra những tia xanh bó chặt lấy cơ thể.

Một quả cầu nho nhỏ có hàng ngàn những sợi chỉ li ty xuất hiện trước trán của Liên Không nó lớn dần lên rồi bắt trợt phóng ra hàng ngàn sọi chỉ đâm qua những luồng sáng xanh của Nhược Đông rồi bó lấy hắn -" Nếu huynh như vậy ta dành phải dùng Tâm Lĩnh Chỉ để giúp huynh!"

Những sợi chỉ càng ngày càng xiết chặt lấy thân hình Nhược Đông, hắn la hét, chống chọi đâu đớn

-" Dừng lại đi! Tu vi của huynh không thể vì ta mà mất hết!" Hắn nói -" Để giúp huynh không nhập ma như vậy cũng đáng!"

Rồi dần dần Nhược Đông cũng không còn la hét, những luồng sáng xanh ngọc bích biến mất chỉ còn lại những sợi chỉ cuốn lấy hắn rồi dần dần chúng cũng được Liên Không thu lại. Hắn ngục xuống toàn thân như mất đi hết sức lực, Liên Không vội vàng đến đỡ lấy hắn -" Huynh không sao chứ!" Nhưng rồi hắn cũng ngất lịm đi không biết gì nữa.

(Quay lại nói chuyện với Thừa Dụ)

Nhược Đông thở dài một hồi rồi nói -" Thừa Dụ! Thực ra sự việc năm đó thi triển quá nhanh, qua nhiều năm ta cũng chưa rõ được sự tình!"

-" Tiên sinh! Vậy người có biết ta có quan hệ gì với Trí Kình không?" Thừa Dụ hỏi

-" Kì thực ta cũng không rõ ngươi có quan hệ gì với họ! Nhưng ta những năm qua cũng đã thử điều tra manh mối nhưng cũng không điều tra được gì!" Nhược Đông nói

-" Nếu đã như vậy thì chuyện này gác lại ở đây đã! Đợi khi tìm được tin tức mới chúng ta hẵng bàn tiếp!" Liên Không nói

-" Vậy thì nghe theo mọi người quyết định!" Thừa Dụ nói rồi quận mảnh giấy lại đưa cho Nhược Đông

-" Nhược huynh hay là huynh giúp Thừa Dụ tu luyện dù sao cũng đã đến đây rồi!" Liên Không nói

-" Như vậy đi! Ta sẽ thi pháp trên người ngươi để truyền thụ công phép giúp ngươi đả thông kinh mạch! Mặc dù kinh mạch cả ngươi đã được khai phá nhưng thiết nghĩ vẫn có chỗ chưa hợp lý!" nói rồi Nhược Đông dẫn Thừa Dụ đến một cái hồ lớn, trong hồ phủ đầy hoa sen nhưng có một lối phủ đầy xương dẫn ra giữ hồ, đến đây Thừa Dụ có thể nhìn thấy những con cá bơi dưới nước. Hắn ngồi xuống mặt nước trong hồ gợn những đợt sóng nhẹ, Nhược Đông và Liên Không đứng bên cạnh. Những tia sáng trên hai đầu ngón tay của Nhược Đông kết thành một hình tròn có những hoa văn của hoa sen rồi từ đó có ba vệt sáng chạy tới trán của Thừa Dụ. Nơi đây chúng tụ thành một quả cầu nhỏ rồi từ từ đi vào cơ thể hắn, nó đi hết các kinh mặt trong cơ thể.

Được một lúc gương mặt của Nhược Đông thể hiện rõ sự bất ngờ, không những kinh mạch trên ngươi hắn đã được đả thông hết mà lại không có sai xót hơn nữa có thể cảm nhận được rõ trên người hắn có một luồng tinh khí rất lớn. Nhược Đông có thể cảm nhận được sự quen thuộc rõ ràng của luồng tinh khí này, lúc Nhược Đông muốn tiếp xúc luồng khí này bỗng có bóng một người phụ nữ trong cơ thể hắn đánh bật lại. Không ngờ đến sự việc này Nhược Đông liền lập tức ngừng thi phép để bảo vệ nguyên khí

-" Tiên sinh người không sao chứ!" Thừa Dụ nói rồi định tiến lại đỡ Nhược Đông

-" Ta không sao! Chỉ là đả thông kinh mạch cho ngươi nên nguyên khí bị hao tổn, nghỉ ngơi một chút là không sao!" Nhược Đông nói rồi lấy từ khư định của mình một cuốn sách đưa cho hắn

-" Thừa Dụ! Ta thấy khí tức của ngươi lạnh giá, trầm ổn nên ta đã chọn cho ngươi bộ tâm pháp này (Hàn Tư Pháp) ngươi cầm về tu luyện, nếu có gì không hiểu có thể đến tìm ta! Hơn nữa hồ Bán Nguyệt này rất thích hợp cho ngươi luyện công, ngươi có thể đến đây tu luyện!" Nhược Đông nói -" Đa tạ tiên sinh!" Thừa Dụ nói

Chờ khi Thừa Dụ đã đi khỏi, lúc này Liên Không mới hỏi -" Nhược huynh sao huynh không nói thực sự thân phận cho nó biết? Suy cho cùng dấu nó cũng không phải là cách!"

-" Đúng vậy! Nhưng huynh cũng biết tích cách của thằng bé nếu có biết được chân tướng thì chắc chắn sẽ một mình xông tới Cát Thuận cung, đến lúc đó có mất cả cái mạng của ta cũng không thể giúp được nó!" Nhược Đông thở dài nói

-" Lúc này ta thấy huynh vận công có vấn đề không ảnh hưởng tới vết thương chứ!" -" Ta không sao vết thương của ta đã dần hồi phục rồi!" dừng một lúc thì Nhược Đông nói tiếp

-" Thực ra lúc nãy trong khư định của Thừa Dụ ta thấy một luồng tinh khí rất lớn, theo khí tức ta đoán là của Trí Kình!"

-" Huynh không nhầm đó chứ! Sao lại có khí tức của Trí Kình trên người nó được!" Liên Không ngạc nhiên nói -" Đúng điều này cũng làm ta bất ngờ nhưng ta cũng không thể nhầm lẫn được! Ta đoán lúc cấp bách Trí Kình đã truyền tinh khí của mình cho nó!"



-" Nhưng khí tức của mỗi người là khác nhau, vậy để truyền tinh khí cho người khác buộc phải tự tách tinh khí ra khỏi kinh mạch, nỗi đau đó ai có thể chịu được chứ!" -" Đúng vậy ta đoán sau khi truyền tinh khí xong thì cũng là lúc Trí Kình vũ hóa, hắn đã dùng một phần da thịt còn lại của mình để viết lên bức thư này!" Nhược Đông cầm bức thư đưa cho Liên Không -" Thực ra lúc nhìn thấy nó ta đã ngờ ngợ, nhưng thật không ngờ... hầy!"

-" Đúng vậy! Không những thế Tư Ảnh cũng không tiếc lấy thấn mình phong ấn lên người Thừa Dụ! Đó là lý do tại sao nó lại không thể nhớ những chuyện trước đó!" câu nói này làm Liên Không càng ngạc nhiên hơn -" Huynh nói sao? Nếu như vậy không phải một phần hồn phách của Tư Ảnh còn ở trong người nó sao!"

-" Đúng vậy! Đôi phu thê họ trong thời khác cuối cùng đã không tiếc lấy thân mình che trở cho nó!" -" Hầy! Đúng là trên bát hải ba hoang này mọi chuyện không thể lường được!"

-" Vậy nên ta cũng không thể phụ những gì họ đã làm, phải bảo vệ tru toàn cho thằng bé!"

Lúc này hắn kéo ống tay áo, trên cánh tay hắn là những vệt màu xanh ngọc bích còn hằn xâu. Nhìn những vệt đó Liên Không lại nhớ đến lúc hắn đưa Nhược Đông còn hôn mê bất tỉnh về Lục Minh cung, một người thanh niên vội vã cho người truyền Tiên Ông và giúp Liên Không đỡ Nhược Đông vào giường

-" Tam điện hạ! Cung chủ của ta làm sao vậy!" Tiểu Bác - tiên đồng bên cạnh Nhược Đông nói Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

-" Quảng Hà cung cùng người của Khải Dương đánh chiếm Cát Thuận cung! Tư Ảnh và Trí Kình cũng chết rồi!"

Nghe tới đây Tiểu Bác càng thêm lo sợ -" Chết rồi! Vậy Lục Minh cung phải làm sao chứ!"

-" Theo tình hình thì ta đoán người của Quảng Hà cung lợi dụng Khải Dương chiếm Cát Thuận cung! Nếu ta đoán không nhầm tiếp theo cũng sẽ tới Lục Minh cung!"

-" Cung chủ nay cũng đang bị thương! Bậy giờ Lục Minh cung phải làm sao chứ?"

-" Nhưng tính có ngàn bước thế nào Khang Di (chủ Quảng Hà cung) cũng không thể ngờ Nhược Đông không hóa ma! Vậy thì khó cho hắn rồi Tam điện hạ ta sao có thể để hắn dễ dàng hống hách như vậy!"

-" Ân điển này của Tam điện hạ Lục Minh cung xin cảm tạ!" Tiểu Bác quỳ xuống chắp tay nói, nhưng Liên Không chỉ nói -" Ta và Nhược huynh cũng có thể gọi là tri kỷ sao có chết mà không cứu, hơn nữa chuyện Khang Di độc chiếm tam cung sẽ phá vỡ cân bằng của bát hải ba hoang này, đến lúc đó cả tộc thượng cổ Cửu Vĩ Hồ cũng sẽ bị thôn tính dưới tay hắn!''

-" Khang Di không mạnh đến như vậy chứ!" -" Hắn đã mất bao nhiêu năm chỉ để đợi ngày này thì sao lại không thể!"

Vừa lúc đó Tiên Ông tiến vào -" Mau! Xem bệnh cho cung chủ!" Tiểu Bác nói

-" Bái kiến Tam..." Tiên Ông nói chưa nói xong đã bị Liên Không gắt lời

-" Không cần đã lễ! Mau xem bệnh cho cung chủ!"

Khi nhìn thấy những vệt xanh trên người của Nhược Đông, Tiên Ông không khỏi bất ngờ rồi dùng thuật thi phép được một lúc thì cũng ngục xuống, Tiểu Bác tiến lại dìu Tiên Ông lên ghế -" Cung chủ có sao nữa không!" -" Ta cũng cố gắng hết sức rồi! Chỉ là cung chủ may nắm thoát được một kiếp nhưng kinh mạch toàn thân đều bị vỡ vụn chút y thuật của ta không thể chữa trị, nếu không kịp thời cứu chữa thì ê rằng sẽ khó lòng giữ được linh lực!"

-" Nói như vậy linh lực cả đời cung chủ tu luyện sẽ mất hết sao! Như vậy làm sao có thể quản Lục Minh cung nữa chứ!" Tiểu Bác nói

-" Tiên Ông còn có cách khác không?" Liên Không hỏi -" Có thì có! Nhưng phải phiền Tam điện hạ đây!"

-" Xin cứ nói!" -" Muốn chữ lành kinh mạch toàn thân, ta nghe nói cần một loại thảo dược là Ngân Chi Thảo, nhưng ngài cũng biết rõ nó là báu vật vạn năm có một lần của tộc thượng cổ Cửu Vĩ Hồ ngài! Chuyện này không biết ngài..." Không để Tiên Ông nói hết lời Liên Không đã nói -" Được! Tiểu Bác ngươi ở đây chăm sóc Nhược huynh, sắp xếp người chấn giữ Lục Minh cung không ai được phép ra vào! Ta sẽ về Hồ Ly Cốc lấy Ngân Chi Thảo!" vừa mới dứt lời Liên Không đã biến mất

-" Theo tình hình hiện giờ thì phiền Tiên Ông ở lại Lục Minh cung một thời gian rồi!" Tiểu Bác nói. -" Được! Việc chăm sóc cung chủ cứ giao cho ta! -" Xin đa tạ!" Tiểu Bác nói xong liền sắp xếp người canh phòng Lục Minh cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lưỡng Thế Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook