Chương 5: Huynh Đệ Thượng Gia Lần Đầu Đến Chúc Gia.
Sở Thiên Ca
28/04/2023
Mùa Đông ngày 8 tháng 10 âm lịch năm Nguyên Bảo là sinh nhật mười ba tuổi của Song Cát.
Năm Nguyên Bảo Thượng Chính Quân 17 tuổi, Nhị đệ Thượng Nguyên Thanh 15 tuổi.
Đại công tử lớn hơn Nhị công tử 2 tuổi. Nhị công tử lớn hơn Song Cát 2 tuổi. Đại công tử lớn hơn Song Cát 4 tuổi.
Năm Nguyên Bảo, Thượng phu nhân 47 tuổi, Thượng trung thừa đại nhân 50 tuổi, Thượng lão Thái phó 71 tuổi.
Năm Nguyên Bảo, ngày 30 tháng 11 âm lịch, Chúc lão phu nhân mừng thọ 60 tuổi, gia chủ Thượng phủ sai Nhị công tử đến Mã phủ để tặng lễ. Trước khi đi, di nương của Nhị công tử đã ân cần dặn dò, khi đến đó nhớ nhìn vị hôn thê của mình.
Tuy bà là mẹ chồng tương lại nhưng ngay cả con dâu tương lai trông như thế nào cũng không được biết. Qua đó có thể thấy được địa vị trong phủ của hai mẹ con họ.
Nhị công tử Thượng Nguyên Thanh lại nhát gan không dám đi một mình liền năn nỉ huynh trưởng của mình Đại công tử đi cùng. Từ nhỏ Đại công tử Thượng Chính Quân đã yêu quý người đệ đệ có thanh cao lễ tiết của văn nhân này nên cũng đã đồng ý.
Xưa nay Thượng Nhị công tử vẫn luôn rất hâm mộ Đại ca mình và rất muốn được trở thành người như anh.
Thượng Đại công tử không chỉ là người Nhị công tử kính sợ mà còn là thần tượng mà trong lòng Nhị công tử rẩt muốn trở thành.
***********
Bảy ngày trước đó ngày 23 tháng 11 âm lịch, trước ngày sinh thần Chúc lão phu nhân (30/11) hai huynh đệ Thượng gia đã chọn một ngày nắng ấm ngồi xe ngựa tới Chúc phủ.
Nhị công tử từ nhỏ đã là cái hũ nút, nửa ngày cũng không rặn ra được một câu.
Trên xe ngựa, đại công tử Thượng Chính Quân khẽ nhíu mày.
Thượng Chính Quân nhớ lại mối hôn sự của đệ đệ mà mẫu thân Tống thị đề cập đến, vốn dĩ hắn không quá thích Nhị đệ sẽ cưới một tức phụ có cùng đức hạnh giống hắn nhu nhược, yếu đuối.
Thượng Chính Quân không ngờ Thượng phu nhân lại nói: “Là ý tứ của tổ mẫu con, đó cũng là truyền thống của Thượng gia. Thứ tử vốn đã không so được với đích tử, nếu cưới một tức phụ mạnh mẽ lại có bản lĩnh, vậy hưng thịnh cũng không phải của con cháu dòng đích Thượng gia.”
Tuy đại công tử Thượng Chính Quân là người đọc sách thánh hiền nhưng tư tưởng đích thứ có khác, đã ăn sâu vào trong xương cốt, hơn nữa còn là việc liên quan tới lợi ích cho nên hắn cũng không rối rắm quá nhiều.
Chỉ là ngày ngày đối mặt với Nhị đệ nhát gan sợ sệt đến cái rắm cũng không dám thả, lại nghĩ sau này lại có thêm một đệ tức (em dâu) tính tình giống hệt như Nhị đệ...
Thượng Chính Quân không khỏi có chút không đành lòng. Vì thế Đại công tử không khỏi nhắc nhở nhị đệ hai câu: “Nhị đệ, sau này đệ còn phải thú thê dưỡng tử (lấy vợ sinh con), tính tình này vẫn nên sửa đi.”
Nhị công tử thiếu vài phần khí phách của nam nhân, thân phận lại là thứ xuất, tính ra cũng là môn đăng hộ đối với Chúc phủ.
Nhị công tử ngập ngừng lúng túng nửa ngày mới đáp lại được một chữ “Dạ”, khiến Đại công tử từ bỏ luôn chuyện khuyên bảo.
Tính cách này của Nhị công tử Nguyên Thanh giống hệt mẹ ruột cậu ta, không đổi được.
****************
Xe ngựa dừng trước cổng Chúc phủ.
Đại công tử sai tên sai vặt tiến lên gõ cửa và báo danh. Hôm nay hai vị công tử của Thượng gia chính là thượng khách của Chúc phủ tất nhiên là Chúc phủ phải lấy lễ đối đãi.
Hai vị công tử Thượng gia được quản gia mời vào đại sảnh tiếp khách ở chính viện.
Hai bên lối đi trồng cây hoa lê vì Mã lão phu nhân thích hoa lê. Hoa lê rơi lả tả đầy đất, đi hết hàng cây lê là đến chính viện.
..........................
Song Cát bị tổ mẫu vụng trộm gọi tới gian khách sảnh, “Tới đây, lát nữa con vào đó nhìn vị hôn phu của con một cái đi. Hôm nay thằng bé cùng đại bá tương lai của con cùng đến. Phu quân tương lai của con là người gầy hơn, bộ dáng thanh tú tên là Thượng Nguyên Thanh, đai buộc trán của thằng bé là một khối hồng ngọc, nhận cho chuẩn, ngoài ra đừng có hỏi nhiều.”
Nam tử ở Hưng Hòa quốc trước khi qua nhược quán (20 tuổi) đều sẽ đeo đai buộc trán.
Song Cát nghe lời tổ mẫu lẻn vào khách sảnh, hiện tại nàng mặc bộ trang phục rất đơn giản, dù có nói nàng là nha hoàn cũng không khiến người khác chú ý.
Hai vị công tử Thượng gia tới đúng lúc Chúc đại lão gia (con trai của Chúc lão phu nhân) đã ra ngoài xử lý công việc, còn vợ cả của ông Chúc phu nhân Hà thi thì đưa con trai đi chùa dâng hương chỉ còn lại Chúc lão phu nhân ở trong phủ.
Cũng không biết là trùng hợp hay là cố ý, chung quy bọn họ cũng đỡ phải xã giao với hai vị trưởng bối ấy.
Hai vị công tử được dẫn vào khách sảnh trò chuyện cùng Mã lão phu nhân, không bao lâu sau Song Cát lẳng lặng trốn sau gốc cây hoa lê trắng đang nở rộ.
Chúc phủ không có rường cột chạm trổ, đa số đồ nội thất đều là đồ cũ. Hoa cỏ quý giá trong Chúc phủ không nhiều lắm. Trong sân vườn, cây hoa lê rừng này thịnh hành ở Tây Kinh mấy năm gần đây, có thể nói là tương đối có giá trị.
Thượng Đại công tử đọc đủ thi thư cũng để ý tới cây hoa lê trắng đó ở ngoài sân.
Vẻ đẹp duyên dáng và tinh khiết của hoa lê trắng mà vào mùa hoa nở rộ, cùng với vẻ đẹp kiều diễm đầy thu hút, hoa lê trắng là loài hoa được ưa chuộng rộng rãi. Cùng với mùi thơm nhẹ nhàng, tinh khiết như tỏa ra thứ âm nhạc êm dịu, sâu lắng.
Bỗng nhiên Thượng Chính Quân phát hiện ra có một tiểu nha đầu duyên dáng khả ái, ngượng ngùng xoắn xít trốn sau cây lê, hắn không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.
Lúc đầu Thượng Chính Quân còn cho rằng tiểu cô nương ấy chỉ là một nha hoàn quét dọn nhưng sau vài lần quan sát hắn vẫn thấy nha đầu kia lén lút thậm thụt trốn sau cây lê, nàng lộ đầu ra, đôi mắt xinh đẹp trộm nhìn chằm chằm hắn và Nhị đệ.
Tiểu cô nương lấp ló dưới tán cây lê, người nàng vô ý đụng phải thân cây, thoáng chốc hoa lê rơi đầy mặt đất.
Vẻ đẹp trong trẻo, thanh khiết của nha đầu này rất giống những hoa lê màu trắng tinh, sắc trắng nhã nhặn, tinh tế khiến ánh mắt Đại công tử bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Sau một lúc suy ngẫm, Thượng Chính Quân cũng mơ hồ đoán được mục đích của nàng ta. Chỉ là hắn không nghĩ tới nàng lại chính là đệ tức (em dâu) tương lai của mình.
Chú thích:
1) Nhược quán là một nghi lễ báo hiệu đã đến tuổi trưởng thành, nên người xưa dùng từ quán tuế để chỉ con trai 20 tuổi (quán là cái mũ, còn đọc là quan).
2) khả ái: đáng yêu, dễ thương.
Người xưa, bình thường dù là nam hay nữ cũng đều để tóc dài. Con trai đến 20 tuổi phải được làm lễ đội mũ (quán lễ) hay còn gọi là “lễ trưởng thành”, tức nghi thức kéo bộ tóc dài lên cao và búi lại, sau đó đội mũ lên để biểu thị là đã trưởng thành. Vì thế con trai 20 tuổi được gọi là “nhược quán“.
Còn những bé gái khi đến 15 tuổi thì được cử hành “lễ cài trâm” (kê trâm tử lễ). Trong nghi thức này người ta cuộn tóc thành một búi, rồi cài thêm một cái trâm vào, để biểu thị là đã trưởng thành. Vì thế con gái 15 tuổi cũng được gọi là “cập kê”.
Tất cả những nghi thức trên thông thường được gọi chung là “kết tóc”, và sau khi nam nữ đã thông qua nghi thức kết tóc này thì có thể tính đến chuyện kết hôn, lấy vợ, lấy chồng.
Hết chương.
Năm Nguyên Bảo Thượng Chính Quân 17 tuổi, Nhị đệ Thượng Nguyên Thanh 15 tuổi.
Đại công tử lớn hơn Nhị công tử 2 tuổi. Nhị công tử lớn hơn Song Cát 2 tuổi. Đại công tử lớn hơn Song Cát 4 tuổi.
Năm Nguyên Bảo, Thượng phu nhân 47 tuổi, Thượng trung thừa đại nhân 50 tuổi, Thượng lão Thái phó 71 tuổi.
Năm Nguyên Bảo, ngày 30 tháng 11 âm lịch, Chúc lão phu nhân mừng thọ 60 tuổi, gia chủ Thượng phủ sai Nhị công tử đến Mã phủ để tặng lễ. Trước khi đi, di nương của Nhị công tử đã ân cần dặn dò, khi đến đó nhớ nhìn vị hôn thê của mình.
Tuy bà là mẹ chồng tương lại nhưng ngay cả con dâu tương lai trông như thế nào cũng không được biết. Qua đó có thể thấy được địa vị trong phủ của hai mẹ con họ.
Nhị công tử Thượng Nguyên Thanh lại nhát gan không dám đi một mình liền năn nỉ huynh trưởng của mình Đại công tử đi cùng. Từ nhỏ Đại công tử Thượng Chính Quân đã yêu quý người đệ đệ có thanh cao lễ tiết của văn nhân này nên cũng đã đồng ý.
Xưa nay Thượng Nhị công tử vẫn luôn rất hâm mộ Đại ca mình và rất muốn được trở thành người như anh.
Thượng Đại công tử không chỉ là người Nhị công tử kính sợ mà còn là thần tượng mà trong lòng Nhị công tử rẩt muốn trở thành.
***********
Bảy ngày trước đó ngày 23 tháng 11 âm lịch, trước ngày sinh thần Chúc lão phu nhân (30/11) hai huynh đệ Thượng gia đã chọn một ngày nắng ấm ngồi xe ngựa tới Chúc phủ.
Nhị công tử từ nhỏ đã là cái hũ nút, nửa ngày cũng không rặn ra được một câu.
Trên xe ngựa, đại công tử Thượng Chính Quân khẽ nhíu mày.
Thượng Chính Quân nhớ lại mối hôn sự của đệ đệ mà mẫu thân Tống thị đề cập đến, vốn dĩ hắn không quá thích Nhị đệ sẽ cưới một tức phụ có cùng đức hạnh giống hắn nhu nhược, yếu đuối.
Thượng Chính Quân không ngờ Thượng phu nhân lại nói: “Là ý tứ của tổ mẫu con, đó cũng là truyền thống của Thượng gia. Thứ tử vốn đã không so được với đích tử, nếu cưới một tức phụ mạnh mẽ lại có bản lĩnh, vậy hưng thịnh cũng không phải của con cháu dòng đích Thượng gia.”
Tuy đại công tử Thượng Chính Quân là người đọc sách thánh hiền nhưng tư tưởng đích thứ có khác, đã ăn sâu vào trong xương cốt, hơn nữa còn là việc liên quan tới lợi ích cho nên hắn cũng không rối rắm quá nhiều.
Chỉ là ngày ngày đối mặt với Nhị đệ nhát gan sợ sệt đến cái rắm cũng không dám thả, lại nghĩ sau này lại có thêm một đệ tức (em dâu) tính tình giống hệt như Nhị đệ...
Thượng Chính Quân không khỏi có chút không đành lòng. Vì thế Đại công tử không khỏi nhắc nhở nhị đệ hai câu: “Nhị đệ, sau này đệ còn phải thú thê dưỡng tử (lấy vợ sinh con), tính tình này vẫn nên sửa đi.”
Nhị công tử thiếu vài phần khí phách của nam nhân, thân phận lại là thứ xuất, tính ra cũng là môn đăng hộ đối với Chúc phủ.
Nhị công tử ngập ngừng lúng túng nửa ngày mới đáp lại được một chữ “Dạ”, khiến Đại công tử từ bỏ luôn chuyện khuyên bảo.
Tính cách này của Nhị công tử Nguyên Thanh giống hệt mẹ ruột cậu ta, không đổi được.
****************
Xe ngựa dừng trước cổng Chúc phủ.
Đại công tử sai tên sai vặt tiến lên gõ cửa và báo danh. Hôm nay hai vị công tử của Thượng gia chính là thượng khách của Chúc phủ tất nhiên là Chúc phủ phải lấy lễ đối đãi.
Hai vị công tử Thượng gia được quản gia mời vào đại sảnh tiếp khách ở chính viện.
Hai bên lối đi trồng cây hoa lê vì Mã lão phu nhân thích hoa lê. Hoa lê rơi lả tả đầy đất, đi hết hàng cây lê là đến chính viện.
..........................
Song Cát bị tổ mẫu vụng trộm gọi tới gian khách sảnh, “Tới đây, lát nữa con vào đó nhìn vị hôn phu của con một cái đi. Hôm nay thằng bé cùng đại bá tương lai của con cùng đến. Phu quân tương lai của con là người gầy hơn, bộ dáng thanh tú tên là Thượng Nguyên Thanh, đai buộc trán của thằng bé là một khối hồng ngọc, nhận cho chuẩn, ngoài ra đừng có hỏi nhiều.”
Nam tử ở Hưng Hòa quốc trước khi qua nhược quán (20 tuổi) đều sẽ đeo đai buộc trán.
Song Cát nghe lời tổ mẫu lẻn vào khách sảnh, hiện tại nàng mặc bộ trang phục rất đơn giản, dù có nói nàng là nha hoàn cũng không khiến người khác chú ý.
Hai vị công tử Thượng gia tới đúng lúc Chúc đại lão gia (con trai của Chúc lão phu nhân) đã ra ngoài xử lý công việc, còn vợ cả của ông Chúc phu nhân Hà thi thì đưa con trai đi chùa dâng hương chỉ còn lại Chúc lão phu nhân ở trong phủ.
Cũng không biết là trùng hợp hay là cố ý, chung quy bọn họ cũng đỡ phải xã giao với hai vị trưởng bối ấy.
Hai vị công tử được dẫn vào khách sảnh trò chuyện cùng Mã lão phu nhân, không bao lâu sau Song Cát lẳng lặng trốn sau gốc cây hoa lê trắng đang nở rộ.
Chúc phủ không có rường cột chạm trổ, đa số đồ nội thất đều là đồ cũ. Hoa cỏ quý giá trong Chúc phủ không nhiều lắm. Trong sân vườn, cây hoa lê rừng này thịnh hành ở Tây Kinh mấy năm gần đây, có thể nói là tương đối có giá trị.
Thượng Đại công tử đọc đủ thi thư cũng để ý tới cây hoa lê trắng đó ở ngoài sân.
Vẻ đẹp duyên dáng và tinh khiết của hoa lê trắng mà vào mùa hoa nở rộ, cùng với vẻ đẹp kiều diễm đầy thu hút, hoa lê trắng là loài hoa được ưa chuộng rộng rãi. Cùng với mùi thơm nhẹ nhàng, tinh khiết như tỏa ra thứ âm nhạc êm dịu, sâu lắng.
Bỗng nhiên Thượng Chính Quân phát hiện ra có một tiểu nha đầu duyên dáng khả ái, ngượng ngùng xoắn xít trốn sau cây lê, hắn không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.
Lúc đầu Thượng Chính Quân còn cho rằng tiểu cô nương ấy chỉ là một nha hoàn quét dọn nhưng sau vài lần quan sát hắn vẫn thấy nha đầu kia lén lút thậm thụt trốn sau cây lê, nàng lộ đầu ra, đôi mắt xinh đẹp trộm nhìn chằm chằm hắn và Nhị đệ.
Tiểu cô nương lấp ló dưới tán cây lê, người nàng vô ý đụng phải thân cây, thoáng chốc hoa lê rơi đầy mặt đất.
Vẻ đẹp trong trẻo, thanh khiết của nha đầu này rất giống những hoa lê màu trắng tinh, sắc trắng nhã nhặn, tinh tế khiến ánh mắt Đại công tử bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Sau một lúc suy ngẫm, Thượng Chính Quân cũng mơ hồ đoán được mục đích của nàng ta. Chỉ là hắn không nghĩ tới nàng lại chính là đệ tức (em dâu) tương lai của mình.
Chú thích:
1) Nhược quán là một nghi lễ báo hiệu đã đến tuổi trưởng thành, nên người xưa dùng từ quán tuế để chỉ con trai 20 tuổi (quán là cái mũ, còn đọc là quan).
2) khả ái: đáng yêu, dễ thương.
Người xưa, bình thường dù là nam hay nữ cũng đều để tóc dài. Con trai đến 20 tuổi phải được làm lễ đội mũ (quán lễ) hay còn gọi là “lễ trưởng thành”, tức nghi thức kéo bộ tóc dài lên cao và búi lại, sau đó đội mũ lên để biểu thị là đã trưởng thành. Vì thế con trai 20 tuổi được gọi là “nhược quán“.
Còn những bé gái khi đến 15 tuổi thì được cử hành “lễ cài trâm” (kê trâm tử lễ). Trong nghi thức này người ta cuộn tóc thành một búi, rồi cài thêm một cái trâm vào, để biểu thị là đã trưởng thành. Vì thế con gái 15 tuổi cũng được gọi là “cập kê”.
Tất cả những nghi thức trên thông thường được gọi chung là “kết tóc”, và sau khi nam nữ đã thông qua nghi thức kết tóc này thì có thể tính đến chuyện kết hôn, lấy vợ, lấy chồng.
Hết chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.