Chương 3
Mặc Trúc
20/04/2017
Chương 2:
“Hầu gia, người xảy ra chuyện gì sao? Sao mấy ngày nay lúc nào cũng nóng lòng bất an vậy?”
“Sơ Ảnh, là nàng à!” Du Thao giương mắt nhìn nữ tử xinh đẹp đứng cạnh cửa, vẻ mặt căng thẳng trầm tĩnh lại: “Nàng có thấy khỏe hơn chưa? Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi đi?”
“Thiếp không sao, nghe nói người ở đây phát giận, thiếp chỉ muốn tới xem xem là chuyện gì.” Nữ tử gọi là Sơ Ảnh hướng hắn cười: “Chuyện gì khiến Hầu gia của chúng ta giận nhiều như vậy?”
“Còn không phải là Triệu Ngọc Thanh!” Du Thao hung hăng nói: “Nàng không biết bên ngoài truyền thành cái dạng gì, ta sớm muộn gì cũng mất hết thể diện vì cô ta!”
“Sao vậy? Vẫn chưa bình thường lại sao?” Sơ Ảnh thở dài: “Sao lại thành như vậy? Thiếp thấy, tỷ tỷ cũng không phải người không phân biệt nặng nhẹ!”
“Gần đây không chỉ ở trong vườn mai kia, khắp nơi trong phủ đều đã bắt đầu sinh bất ổn, nhất định là yêu ma trong phòng nàng ta tác quái!” Du Thao cau mày nói: “Còn tiếp tục như vậy nữa, ta cũng không biết cô ta rốt cuộc muốn làm gì!”
“Thiếp thấy không phải đâu! Có thể việc đó không can hệ đến tỷ tỷ…”
“Sơ Ảnh, nàng cũng đừng nói tốt cho cô ta nữa, nàng luôn bênh vực cô ta, nhưng cô ta đã bao giờ đối xử tử tế với nàng?” Du Thao đi tới dìu Sơ Ảnh ngồi xuống.
“Chỉ là, thiếp luôn cảm thấy chuyện này không thể trách tỷ tỷ.” Sơ Ảnh suy nghĩ một chút: “Có lẽ tỷ tỷ thực sự bị cái gì đó không tốt quấn thân, vẫn nên tìm một đạo sĩ đến làm tràng pháp sự thôi!”
“Sao thế được? Nếu nói ra, không phải là thừa nhận trong phủ có yêu nghiệt, để người ta cười nhạo sao?”
“Hầu gia, đến lúc này rồi, người còn cố kỵ những chuyện đó, ngộ nhỡ tỷ tỷ…”
“Cô ấy sẽ không có việc gì!” Du Thao thốt lên, đến khi thấy Sơ Ảnh dùng ánh mắt trong trẻo nhìn mình, mới ho khan một tiếng, nói: “Cũng được, phải đi tìm đạo sĩ đến thôi! Lại nói, lúc cha lâm chung muốn ta đối xử tốt với cô ta cả đời, ta cũng không thể để mặc cô ta xảy ra điều gì bất trắc.”
“Thiếp biết.” Sơ Ảnh bật cười: “Hầu gia là miệng cứng tâm mềm, người cứ yên tâm đi! Thiếp mới không ăn cái loại dấm chua vô vị này.”
“Sơ Ảnh, thật là ủy khuất nàng rồi.” Du Thao ôm nàng vào lòng: “Ta và nàng bên nhau nhiều năm, ta lại không cách nào danh chính ngôn thuận cho nàng một thân phận cao quý.”
“Hầu gia, người lại nói gì vậy!” Sơ Ảnh nắm tay hắn nói: “Thiếp có thể ở bên cạnh người, vậy là đủ rồi…”
“… Nói dối…” Thanh âm hư vô như có như không vang lên bên tai nàng.
“Ai?”
“Sơ Ảnh, nàng làm sao vậy?” Du Thao khó hiểu nhìn nàng đột nhiên đứng lên: “Chuyện gì?”
“Vừa rồi… người có nghe thấy âm thanh gì không?” Sơ Ảnh có chút hốt hoảng hỏi.
“Không có!” Du Thao nhìn quanh theo nàng: “Ta không nghe thấy gì…”
“… Hóa ra là một tên lường gạt…”
“A!” Sơ Ảnh kêu lên một tiếng, ngã vào trong lòng Du Thao.
“Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?” Du Thao khẩn trương hỏi.
“Thiếp nghe thấy có người nói chuyện với thiếp!” Sơ Ảnh hết sức run rẩy: “Thiếp còn thấy ngoài cửa sổ có cái gì đó, thật đáng sợ!”
Du Thao nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoại trừ ánh trăng bóng cây, không thấy gì khác.
Hắn đột nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt cũng thay đổi.
“Nhất định là yêu nghiệt kia!” Du Thao tức giận nói: “Đều là do Triệu Ngọc Thanh kia rước lấy phiền phức! Ngày mai ta sẽ tìm người tới bắt tên yêu nghiệt kia!”
Sơ Ảnh nằm trong lòng hắn, âm thầm cắn môi.
Yêu? Không, không phải yêu!
Vậy rốt cuộc là thứ gì…
Đợi đến khi nhóm người thứ ba từ trong vườn mai bị đuổi ra, Du Thao rốt cuộc ngồi không yên nữa.
“Triệu Ngọc Thanh!” Hắn chạy thẳng vào trong phòng Triệu Ngọc Thanh.
“Hầu gia, người thật là không biết kiềm chế, sao ngay cả gõ cửa cũng không gõ?” Triệu Ngọc Thanh ngồi trên ghế, trên người bọc lông cừu thật dày, bất mãn nhìn hắn.
“Sao ngươi lại đuổi người ra ngoài?” Du Thao dậm chân nói: “Ngươi có biết ta đang cứu mạng ngươi không?”
“Cứu mạng ta? Nếu như Hầu gia nói sai người đến phòng này khiến cho không khí ngột ngạt, là vì cứu mạng ta, vậy Triệu Ngọc Thanh đây đa tạ người trước!” Nàng làm dáng vẻ hành lễ: “Ta còn tưởng rằng Hầu gia muốn hun chết ta mới phái người đến, thực sự xin lỗi!”
“Ngươi…” Du Thao ra sức kiềm chế xung động muốn bóp chết nữ tử ngu xuẩn này: “Ta mặc kệ ngươi nói gì, tóm lại, hôm nay ta nhất định phải tiêu diệt tên yêu nghiệt trong phòng ngươi!”
“Thương không phải là yêu nghiệt!” Triệu Ngọc Thanh nhíu mày: “Những chuyện xảy ra trong phủ gần đây mà ngươi nói, không phải là Thương làm.”
“Thương… tên yêu nghiệt kia gọi là Thương sao!” Du Thao lạnh lùng cười: “Đạo trưởng!”
Ngoài cửa một đạo sĩ đi vào.
“Du Thao, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Đạo trưởng, biết tên, là có thể bắt yêu nghiệt phải không!” Du Thao không để ý tới nàng, trực tiếp nói với đạo sĩ: “Không phải ngươi nói giờ Tý là thuận lợi nhất sao? Nhớ phải đánh cho hắn hồn phi phách tán, không bao giờ có thể làm việc ác nữa!”
Đạo sĩ kia thần tình cao ngạo, gật đầu, rút ra một cây kiếm gỗ từ sau lưng.
“Du Thao!” Triệu Ngọc Thanh đứng lên, thần tình lo âu nói: “Thương hắn không làm, sao ngươi không nghe ta nói chứ?”
“Vậy ngươi nói xem, là ai làm?” Du Thao hỏi nàng: “Ngươi sẽ không nói là Sơ Ảnh chứ! Dù sao ngươi oán hận nàng cũng không phải một ngày hai ngày, không phải vừa vặn có cơ hội cho ngươi trút giận sao?”
Lòng Triệu Ngọc Thanh lạnh đi, cũng nói không lời gì.
“Ta biết ngươi sẽ không tin…” Nàng lẩm bẩm: “Ta cũng biết…”
“Vậy ngươi hãy tỉnh lại đi!” Du Thao tức giận trừng mắt nhìn nàng, quay đầu lại nói: “Đạo trưởng, mau làm phép!”
Đạo sĩ kia bắt đầu đọc chú pháp ai cũng nghe không hiểu, mà Du Thao thì cứ kéo Triệu Ngọc Thanh sang.
Khí lực Triệu Ngọc Thanh sao có thể bì được với Du Thao, hai ba lần đã bị hắn kéo tới cửa.
“Thương!” Nàng nắm lấy khung cửa, lo lắng hô to: “Thương!”
“Ngươi gọi cái gì!” Du Thao càng thêm tức giận: “Ta ở đây là để trừ yêu, chứ không phải giết người!”
“Ngu xuẩn!” Triệu Ngọc Thanh dùng chân đá hắn, lại kiêu ngạo nói: “Ngươi là một con heo không có não!”
Du Thao thiếu chút nữa ngất đi vì tức.
Nhiều năm qua, tuy Triệu Ngọc Thanh và hắn luôn đối đầu gay gắt, chưa từng bày ra vẻ hòa nhã, cũng không thấy nàng dùng ngôn từ thô tục, hành động vô thố như thế.
Uổng cho nàng xuất thân tiểu thư khuê các… lại vì một tên yêu nghiệt, vô lễ với trượng phu mình…
“Đạo trưởng!” Du Thao trong cơn giận dữ, kéo nàng ra ngoài: “Tuyệt đối không được tha cho tên yêu nguyệt kia!”
“Thương!”
“Là bức họa kia!” Du Thao cuối cùng cũng chú ý tới tầm mắt nàng nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tường: “Mau hủy bức tranh!”
Lúc này, đạo sĩ cuối cùng cũng niệm xong chú, kiếm gỗ đào nhằm thẳng hướng bức tranh chém tới.
Triệu Ngọc Thanh nhắm hai mắt, không muốn nhìn nữa.
Cả phòng yên ắng.
Qua một hồi, cũng không nghe thấy âm thanh gì, Triệu Ngọc Thanh cẩn thận mở mắt.
Chỉ thấy Du Thao đứng bên cạnh nàng vẻ mặt kinh ngạc.
Nàng vội vàng xoay người, vừa nhìn xuống, liền mừng rỡ kêu lên: “Thương!”
Kiếm gỗ đào chỉ kém nửa tấc là sẽ đâm vào cuốn trục.
Chỉ kém nửa tấc!
Bị chặn lại rồi!
Bị một bàn tay bán trong suốt chặn lại.
Bàn tay kia là từ trong bức họa vươn ra, từ trong bức họa đầy hoa mai kia vươn ra một bàn tay bán trong suốt.
Tình huống này nói ra lại càng quỷ dị hơn.
Du Thao nhịn không được nuốt nước miếng.
Đạo sĩ lại gặp nguy không loạn, không kinh hoảng, chỉ giống như đang chống đỡ một cỗ đại lực, cố sức nắm thanh kiếm.
“Ngươi muốn xé rách bức tranh này?” Trong phòng vang lên một thanh âm như có như không: “Khó mà làm được a!”
Theo thanh âm này, phần phía sau cái tay kia cũng dần dần trồi ra khỏi quyển trục.
Kiếm của đạo sĩ nọ càng lúc càng bị đẩy về sau.
Tóc dài, bạch y, dung mạo cao quý, dần dần hiển lộ.
Du Thao đứng ở phía sau nhất thời ngây người.
Đây là yêu nghiệt?
Hay là… tiên nhân?
“Hóa ra… chỉ là một con yêu quái.”
Nói câu này, lại chính là “yêu nghiệt” mà bọn họ muốn thu phục kia!
“Yêu nghiệt” cư nhiên lại nói như vậy với đạo trưởng bắt yêu?
Tiếp đó, Triệu Ngọc Thanh và Du Thao lại nhìn thấy hình ảnh không thể tưởng tượng nhất mà bọn họ từng gặp qua.
Vẫn là đôi mắt thoạt nhìn như không có tiêu điểm của Thương trong nháy mắt quang mang bắn ra bốn phía, tóc dài buông xuống sau lưng y như có sinh mệnh, quấn lên đạo sĩ cầm kiếm trước mặt.
Chỉ nghe thấy đạo sĩ kia hét thảm một tiếng, cả người bị tóc quấn lấy, ngay sau đó từng trận khói xanh bốc lên, hình dạng cực kỳ đáng sợ.
Triệu Ngọc Thanh sợ hãi, liên tục lui lại mấy bước, thẳng đến khi đụng phải Du Thao phía sau, mới ngừng lại.
Không bao lâu, khói dần dần tan biến không còn chút gì, còn có một thứ không thấy nữa chính là “Đạo trưởng” .
Thương buông lỏng tay, kiếm gỗ đào rơi xuống đất, tóc y thu lại về phía sau.
Y cúi đầu nhìn nhìn tay mình, có chút kinh ngạc phát hiện thân thể mình lại không hoàn toàn trong suốt nữa, mà mơ hồ có cảm giác là thật.
“Yêu…” Du Thao còn chưa nói xong, nhìn thấy ánh mắt Thương lóe lên thần thái khác thường nhìn hắn, hắn sợ hãi vội vã ngậm miệng lại.
“Thương… Ngươi giết người rồi…” Triệu Ngọc Thanh cũng có chút sợ hãi nhìn y: “Tại sao…”
“Không phải người.” Hai chân Thương đứng trên mặt đất, khẽ lắc đầu với nàng: “Là yêu.”
“Cái gì?” Bọn họ trăm miệng một lời kêu lên.
Thương cười không đáp, chỉ dùng chân đẩy đạo bào rơi xuống đất.
Bóng đen lóe lên, từ bên chân bọn họ chạy như bay ra ngoài, trong nháy mắt không còn thấy tăm hơi, nhưng bọn họ cũng đã thấy rõ, chui ra từ trong đạo bào là một con rết năm màu sặc sỡ.
Con rết to dài chừng cánh tay của một tiểu hài, hình dạng rất buồn nôn.
“Ngươi nói, đạo trưởng đó… là…” Triệu Ngọc Thanh mặt trắng bệt hỏi: “con rết kia…”
“Ừ… Bách túc chi trùng…” Thương lại khôi phục dáng vẻ lơ đãng. (Bách túc chi trùng: Trùng trăm chân)
“Không thể nào!” Du Thao nhảy dựng lên: “Đó là đạo trưởng ta mời tới, rõ ràng là yêu quái ngươi làm tà thuật gì đó biến hắn ta thành… rết…”
“Không có… Ta chỉ ăn…”
“A! Tên yêu quái ngươi quả nhiên thừa nhận ăn thịt người…” Sắc mặt Du Thao đen như tro: “Ngươi là yêu quái!”
“Ta không phải yêu quái!” Thương nghiêm túc nhìn hắn: “Ta là quỷ!”
“Quỷ… cũng là… ngươi ăn thịt người…” Bị nhìn chằm chằm có chút sợ, nhưng Du Thao vẫn kiên trì nói: “Mặc kệ ngươi là yêu quái hay là quỷ, nói chung là tà vật!”
“Yêu quái và quỷ không giống nhau, ta chỉ ăn tu vi của hắn, không có ăn hắn…” Thương nghĩ tới con rết kia, nhíu nhíu mày: “Cái kia… thật là ghê tởm, không thể ăn được…”
Bỗng nhiên, y ngẩng đầu lên, nhìn thẳng phía nóc nhà.
Du Thao thấy y vậy lại càng hoảng sợ, sắc mặt càng thêm khó coi.
“Vẫn còn!” Mắt Thương lại sáng lên.
Bức tranh trên tường đột nhiên “ù ù” một tiếng rồi bốc lên một ngọn lửa xanh.
Y phục trên người Thương cũng theo đó bốc lửa, ngọn lửa màu lam quái dị thoáng cái nuốt trọn y.
“Thương!” Triệu Ngọc Thanh muốn tiến lên, nhưng lại bị Du Thao mạnh mẽ giữ lại.
“Ngươi không muốn sống nữa sao?” Du Thao quát nàng.
“Tìm được rồi!” Ngọn lửa quái dị trong phòng vây một vòng quanh tay áo Thương, lửa trên người và trên bức tranh lập tức tắt hẳn, nhìn qua cả người vẫn hoàn hoàn chỉnh chỉnh, nào có nửa điểm bị thiêu cháy?
Chân y điểm một cái, người đã bay ra ngoài cửa sổ.
Du Thao và Triệu Ngọc Thanh vội vã chạy đến bên cửa sổ, thì thấy Thương nhẹ nhàng bay đến trong rừng mai, mà ở trước mặt y, lại có thêm một người.
Một nữ nhân xinh đẹp.
Một nữ nhân đẹp tựa thiên tiên, lạnh như băng sương.
“Là ngươi muốn giết ta?” Thương hỏi nữ nhân xinh đẹp kia.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Nữ nhân kia phản vấn: “Ngươi lại có thể vừa đối mặt đã đánh hắn trở về nguyên hình, huỷ đi đạo hạnh ngàn năm của hắn, ngươi rốt cuộc là người nào?”
“Ta là Thương.” Thương thản nhiên đáp lời nàng: “Ta không phải người, ta chỉ là quỷ.”
“Nói nhảm! Ở đâu có cái dạng quỷ như vậy!” Nữ nhân kia đề phòng nhìn y, lặng lẽ lui về sau.
“Ngươi không phải yêu.” Thương khẽ động lông mày: “Thần tiên!”
Nữ tử giật mình, xoay người định thi pháp bỏ chạy.
Thương cười lạnh, một lọn tóc dài quấn lấy chân nàng, khiến nàng sẩy chân ngã trên đất.
“Thần tiên.” Thương hỏi nàng: “Vì sao ngươi muốn giết ta?”
Nữ tử kia lòng bàn tay vừa chuyển, đã lấy ra một thanh chuỷ thủ sắc bén, cắt đi lọn tóc quấn lấy mình.
Cát không đứt…
Tên gia khoả này rốt cuộc là thứ gì?
Nữ tử rốt cuộc cũng hoảng sợ.
“Không nói sao?” Thương hơi hơi nghiêng đầu: “Nhưng ta rất muốn biết a!”
Những lọn tóc kia càng quấn chặt hơn, trói chặt nữ tử kia thành một cái kén.
Nữ tử kinh sợ phát hiện pháp lực trên người mình đang bị thứ gì đó hút đi.
Ngược lại, thân ảnh Thương càng thêm rõ ràng, chỉ chốc lát, trông y đã không còn điểm nào trong suốt, chừng như thực thực tại tại giống như những người khác.
“A?” Thương đột nhiên ngừng lại.
“Trên người ngươi, có thứ gì đó…” Tóc dài thu lại, Thương đi tới bên cạnh nữ tử đã có chút yếu ớt, vén tóc mái đen dày của nàng ra: “Là khắc ấn…”
Trên trán gần nơi ngọn tóc, là một mảnh lân nho nhỏ…
Màu xanh…
Ánh mắt Thương bỗng phân tán!
Nữ tử kia thấy cơ hội khó có, thừa dịp y phân tâm, trong nháy mắt bóng dáng đã tiêu thất.
“Thanh…” Thương thẩn thờ nhìn nơi nữ tử kia biến mất, lại cảm giác mình đã quên đi cái gì đó rất quan trọng: “Là của ai…”
“Thương, ngươi làm sao vậy?” Triệu Ngọc Thanh đã chạy xuống tiểu lâu, Du Thao sắc mặt không tốt theo sau.
Thương đứng lên, xoay người đối mặt nàng nở nụ cười: “Để cô ta chạy mất rồi…”
Đừng nói là Triệu Ngọc Thanh, ngay cả Du Thao đang đứng phía sau cũng thất thần vì sự thay đổi nhanh chóng của y.
Vốn chỉ là một hình bóng mơ hồ đột nhiên trở nên rõ ràng, trên người người này đột nhiên toát ra một loại cao quý rõ rệt.
Phải biết rằng, có một số thứ bẩm sinh đã có, khó thể che giấu.
Người trước mắt này nói y là hậu duệ vương tộc quý tộc thì có chút giống, nhưng nói là yêu quái thì lại không có một chút liên hệ.
Giữa hai hàng lông mày mang theo vẻ mệt mỏi trầm tịch, thần tình lại cao quý khiến lòng người sinh kính sợ.
Bộ dạng như vậy… lại là yêu quái sao?
“Ngươi… sao ngươi thay đổi…” Triệu Ngọc Thanh thấp thỏm hỏi.
Thương cúi đầu nhìn chính mình, cũng không lưu tâm mình đã biến thành bộ dáng thế nào: “Ta ăn pháp lực của bọn họ, cho nên có thể tạm thời bảo trì hình dạng này!”
Y nói đại khái như vậy, người nghe cũng mơ mơ hồ hồ.
“Nữ nhân kia… cũng là yêu quái sao? Là gì? Rắn độc? Bọ cạp?”
“Không!” Thương lắc đầu: “Đó không phải yêu quái, là thần tiên.”
“Thần tiên?” Hai người kia thoáng nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương đều là kinh ngạc.
“Ngươi nói, nữ tử kia là thần tiên, vậy là một thần tiên muốn giết ngươi?” Bất luận là quỷ hay là yêu, theo lẽ thường mà nói, có thể đánh thần tiên chạy trối chết không phải là chuyện thường!
“Thần tiên và yêu… chỉ là phương pháp tu hành và thời gian không giống nhau… Trên người nàng có khắc ấn, chỉ có thể nói là một thần tiên bị giam cầm…” Thương lại bắt đầu thuận miệng nói, cũng không quản người khác có nghe hiểu hay không: “Không… nói chính xác là… nếu có khắc ấn, thì không phải là người tự do… nhưng trước đây nàng hẳn là một thần tiên…”
“Sao lại như vậy… Bỗng dưng, trong nhà ta có quỷ, có yêu quái, lại còn thần tiên?” Du Thao nhảy dựng lên: “Loạn thất bát tao cái gì! Triệu Ngọc Thanh, ngươi xem ngươi mang tới cho ta bao nhiêu phiền phức!”
“Hầu gia, việc này có thể trách ta sao?” Triệu Ngọc Thanh nhìn hắn chằm chằm: “Nếu không phải ngươi tìm tên đạo sĩ không rõ lai lịch đến bắt yêu, nào đâu xảy ra nhiều chuyện như vậy?”
“Còn không phải bởi vì hắn ở trong phủ ta nháo sự, ta mới…”
“Ngươi lại thua…” Thương đang bị hắn chỉ vào nhàn nhạt nói.
“Cái gì?”
“Chẳng qua là một trò đùa…” Thương nhìn xuống đất, không rõ ràng nói: “Ngươi… lại thua.”
Tay y đưa ra trước mắt nhẹ nhàng mở ra, sau đó nắm lại, chỉ là không ngừng lặp lại động tác kỳ quái này.
“Quỷ này rõ là có bệnh!” Nhìn nhìn một hồi, không biết vì sao, Du Thao đột nhiên cảm thấy mình cần phải nghĩ cách khác: “Theo ta thấy, hắn bay tới bay lui bị người khác nhìn thấy không kỳ quái, phải nói riêng chuyện chạy đi dọa người cũng không khả năng sao.”
Ngay cả thần tiên cũng đấu không lại quỷ, có thể tìm người nào đến thu phục chứ…
“Triệu Ngọc Thanh, ngươi trông cho kỹ con quỷ này, nếu còn gây ra chuyện gì nhiễu loạn, ta sẽ không bỏ qua!” Cứ thận trọng vậy trước, sau đó mới nghĩ biện pháp khác đi!
“Thương.” Nhìn Du Thao rời đi, Triệu Ngọc Thanh quay đầu nhìn Thương bây giờ không khác gì người bình thường: “Ngươi rốt cuộc là người nào?”
“Ta không phải là người… là quỷ…” Thương nâng đôi mắt mệt mỏi lên: “Trước kia có lẽ ta là người, nhưng ta đã chết, người chết sẽ trở thành quỷ, chính là quỷ…”
“Ngươi sao lại chết?”
Sắc mặt Thương hơi lạnh đi, bộ dạng cũng thay đổi.
Triệu Ngọc Thanh sợ hãi lui lại nửa bước.
“Chỉ là chết thôi!” Nháy mắt, Thương lại trở về trạng thái lơ đãng: “Ta quên hết rồi…”
“Rất lâu rồi sao? Tại sao lại quên được chứ?” Triệu Ngọc Thanh không bỏ ý định tiếp tục truy vấn: “Chuyện quan trọng như thế…”
“Ta luôn quên hết mọi việc…” Thương nói với nàng: “Gần đây, trước kia… Ta luôn quên mất… Vô… nói ta không được hoàn hảo, ta cũng không biết tại sao lại…”
“Vô?”
“Bạch sắc đích vô… !” Thương gật đầu: “Gọi là Vô phải không! Ta quên rất nhanh…”
Đến đây, Triệu Ngọc Thanh cuối cùng không hiểu gì nữa, Thương đúng là một người không có trí nhớ tốt…
====================
Vô chắc là bạn ma áo trắng đi cùng với bạn Tích Dạ áo đen
Điều hướng các bài viết
← 111. An cư lạc nghiệp (Tam)
112. An cư lạc nghiệp (Tứ) → Đăng bởi: admin
“Hầu gia, người xảy ra chuyện gì sao? Sao mấy ngày nay lúc nào cũng nóng lòng bất an vậy?”
“Sơ Ảnh, là nàng à!” Du Thao giương mắt nhìn nữ tử xinh đẹp đứng cạnh cửa, vẻ mặt căng thẳng trầm tĩnh lại: “Nàng có thấy khỏe hơn chưa? Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi đi?”
“Thiếp không sao, nghe nói người ở đây phát giận, thiếp chỉ muốn tới xem xem là chuyện gì.” Nữ tử gọi là Sơ Ảnh hướng hắn cười: “Chuyện gì khiến Hầu gia của chúng ta giận nhiều như vậy?”
“Còn không phải là Triệu Ngọc Thanh!” Du Thao hung hăng nói: “Nàng không biết bên ngoài truyền thành cái dạng gì, ta sớm muộn gì cũng mất hết thể diện vì cô ta!”
“Sao vậy? Vẫn chưa bình thường lại sao?” Sơ Ảnh thở dài: “Sao lại thành như vậy? Thiếp thấy, tỷ tỷ cũng không phải người không phân biệt nặng nhẹ!”
“Gần đây không chỉ ở trong vườn mai kia, khắp nơi trong phủ đều đã bắt đầu sinh bất ổn, nhất định là yêu ma trong phòng nàng ta tác quái!” Du Thao cau mày nói: “Còn tiếp tục như vậy nữa, ta cũng không biết cô ta rốt cuộc muốn làm gì!”
“Thiếp thấy không phải đâu! Có thể việc đó không can hệ đến tỷ tỷ…”
“Sơ Ảnh, nàng cũng đừng nói tốt cho cô ta nữa, nàng luôn bênh vực cô ta, nhưng cô ta đã bao giờ đối xử tử tế với nàng?” Du Thao đi tới dìu Sơ Ảnh ngồi xuống.
“Chỉ là, thiếp luôn cảm thấy chuyện này không thể trách tỷ tỷ.” Sơ Ảnh suy nghĩ một chút: “Có lẽ tỷ tỷ thực sự bị cái gì đó không tốt quấn thân, vẫn nên tìm một đạo sĩ đến làm tràng pháp sự thôi!”
“Sao thế được? Nếu nói ra, không phải là thừa nhận trong phủ có yêu nghiệt, để người ta cười nhạo sao?”
“Hầu gia, đến lúc này rồi, người còn cố kỵ những chuyện đó, ngộ nhỡ tỷ tỷ…”
“Cô ấy sẽ không có việc gì!” Du Thao thốt lên, đến khi thấy Sơ Ảnh dùng ánh mắt trong trẻo nhìn mình, mới ho khan một tiếng, nói: “Cũng được, phải đi tìm đạo sĩ đến thôi! Lại nói, lúc cha lâm chung muốn ta đối xử tốt với cô ta cả đời, ta cũng không thể để mặc cô ta xảy ra điều gì bất trắc.”
“Thiếp biết.” Sơ Ảnh bật cười: “Hầu gia là miệng cứng tâm mềm, người cứ yên tâm đi! Thiếp mới không ăn cái loại dấm chua vô vị này.”
“Sơ Ảnh, thật là ủy khuất nàng rồi.” Du Thao ôm nàng vào lòng: “Ta và nàng bên nhau nhiều năm, ta lại không cách nào danh chính ngôn thuận cho nàng một thân phận cao quý.”
“Hầu gia, người lại nói gì vậy!” Sơ Ảnh nắm tay hắn nói: “Thiếp có thể ở bên cạnh người, vậy là đủ rồi…”
“… Nói dối…” Thanh âm hư vô như có như không vang lên bên tai nàng.
“Ai?”
“Sơ Ảnh, nàng làm sao vậy?” Du Thao khó hiểu nhìn nàng đột nhiên đứng lên: “Chuyện gì?”
“Vừa rồi… người có nghe thấy âm thanh gì không?” Sơ Ảnh có chút hốt hoảng hỏi.
“Không có!” Du Thao nhìn quanh theo nàng: “Ta không nghe thấy gì…”
“… Hóa ra là một tên lường gạt…”
“A!” Sơ Ảnh kêu lên một tiếng, ngã vào trong lòng Du Thao.
“Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?” Du Thao khẩn trương hỏi.
“Thiếp nghe thấy có người nói chuyện với thiếp!” Sơ Ảnh hết sức run rẩy: “Thiếp còn thấy ngoài cửa sổ có cái gì đó, thật đáng sợ!”
Du Thao nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoại trừ ánh trăng bóng cây, không thấy gì khác.
Hắn đột nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt cũng thay đổi.
“Nhất định là yêu nghiệt kia!” Du Thao tức giận nói: “Đều là do Triệu Ngọc Thanh kia rước lấy phiền phức! Ngày mai ta sẽ tìm người tới bắt tên yêu nghiệt kia!”
Sơ Ảnh nằm trong lòng hắn, âm thầm cắn môi.
Yêu? Không, không phải yêu!
Vậy rốt cuộc là thứ gì…
Đợi đến khi nhóm người thứ ba từ trong vườn mai bị đuổi ra, Du Thao rốt cuộc ngồi không yên nữa.
“Triệu Ngọc Thanh!” Hắn chạy thẳng vào trong phòng Triệu Ngọc Thanh.
“Hầu gia, người thật là không biết kiềm chế, sao ngay cả gõ cửa cũng không gõ?” Triệu Ngọc Thanh ngồi trên ghế, trên người bọc lông cừu thật dày, bất mãn nhìn hắn.
“Sao ngươi lại đuổi người ra ngoài?” Du Thao dậm chân nói: “Ngươi có biết ta đang cứu mạng ngươi không?”
“Cứu mạng ta? Nếu như Hầu gia nói sai người đến phòng này khiến cho không khí ngột ngạt, là vì cứu mạng ta, vậy Triệu Ngọc Thanh đây đa tạ người trước!” Nàng làm dáng vẻ hành lễ: “Ta còn tưởng rằng Hầu gia muốn hun chết ta mới phái người đến, thực sự xin lỗi!”
“Ngươi…” Du Thao ra sức kiềm chế xung động muốn bóp chết nữ tử ngu xuẩn này: “Ta mặc kệ ngươi nói gì, tóm lại, hôm nay ta nhất định phải tiêu diệt tên yêu nghiệt trong phòng ngươi!”
“Thương không phải là yêu nghiệt!” Triệu Ngọc Thanh nhíu mày: “Những chuyện xảy ra trong phủ gần đây mà ngươi nói, không phải là Thương làm.”
“Thương… tên yêu nghiệt kia gọi là Thương sao!” Du Thao lạnh lùng cười: “Đạo trưởng!”
Ngoài cửa một đạo sĩ đi vào.
“Du Thao, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Đạo trưởng, biết tên, là có thể bắt yêu nghiệt phải không!” Du Thao không để ý tới nàng, trực tiếp nói với đạo sĩ: “Không phải ngươi nói giờ Tý là thuận lợi nhất sao? Nhớ phải đánh cho hắn hồn phi phách tán, không bao giờ có thể làm việc ác nữa!”
Đạo sĩ kia thần tình cao ngạo, gật đầu, rút ra một cây kiếm gỗ từ sau lưng.
“Du Thao!” Triệu Ngọc Thanh đứng lên, thần tình lo âu nói: “Thương hắn không làm, sao ngươi không nghe ta nói chứ?”
“Vậy ngươi nói xem, là ai làm?” Du Thao hỏi nàng: “Ngươi sẽ không nói là Sơ Ảnh chứ! Dù sao ngươi oán hận nàng cũng không phải một ngày hai ngày, không phải vừa vặn có cơ hội cho ngươi trút giận sao?”
Lòng Triệu Ngọc Thanh lạnh đi, cũng nói không lời gì.
“Ta biết ngươi sẽ không tin…” Nàng lẩm bẩm: “Ta cũng biết…”
“Vậy ngươi hãy tỉnh lại đi!” Du Thao tức giận trừng mắt nhìn nàng, quay đầu lại nói: “Đạo trưởng, mau làm phép!”
Đạo sĩ kia bắt đầu đọc chú pháp ai cũng nghe không hiểu, mà Du Thao thì cứ kéo Triệu Ngọc Thanh sang.
Khí lực Triệu Ngọc Thanh sao có thể bì được với Du Thao, hai ba lần đã bị hắn kéo tới cửa.
“Thương!” Nàng nắm lấy khung cửa, lo lắng hô to: “Thương!”
“Ngươi gọi cái gì!” Du Thao càng thêm tức giận: “Ta ở đây là để trừ yêu, chứ không phải giết người!”
“Ngu xuẩn!” Triệu Ngọc Thanh dùng chân đá hắn, lại kiêu ngạo nói: “Ngươi là một con heo không có não!”
Du Thao thiếu chút nữa ngất đi vì tức.
Nhiều năm qua, tuy Triệu Ngọc Thanh và hắn luôn đối đầu gay gắt, chưa từng bày ra vẻ hòa nhã, cũng không thấy nàng dùng ngôn từ thô tục, hành động vô thố như thế.
Uổng cho nàng xuất thân tiểu thư khuê các… lại vì một tên yêu nghiệt, vô lễ với trượng phu mình…
“Đạo trưởng!” Du Thao trong cơn giận dữ, kéo nàng ra ngoài: “Tuyệt đối không được tha cho tên yêu nguyệt kia!”
“Thương!”
“Là bức họa kia!” Du Thao cuối cùng cũng chú ý tới tầm mắt nàng nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tường: “Mau hủy bức tranh!”
Lúc này, đạo sĩ cuối cùng cũng niệm xong chú, kiếm gỗ đào nhằm thẳng hướng bức tranh chém tới.
Triệu Ngọc Thanh nhắm hai mắt, không muốn nhìn nữa.
Cả phòng yên ắng.
Qua một hồi, cũng không nghe thấy âm thanh gì, Triệu Ngọc Thanh cẩn thận mở mắt.
Chỉ thấy Du Thao đứng bên cạnh nàng vẻ mặt kinh ngạc.
Nàng vội vàng xoay người, vừa nhìn xuống, liền mừng rỡ kêu lên: “Thương!”
Kiếm gỗ đào chỉ kém nửa tấc là sẽ đâm vào cuốn trục.
Chỉ kém nửa tấc!
Bị chặn lại rồi!
Bị một bàn tay bán trong suốt chặn lại.
Bàn tay kia là từ trong bức họa vươn ra, từ trong bức họa đầy hoa mai kia vươn ra một bàn tay bán trong suốt.
Tình huống này nói ra lại càng quỷ dị hơn.
Du Thao nhịn không được nuốt nước miếng.
Đạo sĩ lại gặp nguy không loạn, không kinh hoảng, chỉ giống như đang chống đỡ một cỗ đại lực, cố sức nắm thanh kiếm.
“Ngươi muốn xé rách bức tranh này?” Trong phòng vang lên một thanh âm như có như không: “Khó mà làm được a!”
Theo thanh âm này, phần phía sau cái tay kia cũng dần dần trồi ra khỏi quyển trục.
Kiếm của đạo sĩ nọ càng lúc càng bị đẩy về sau.
Tóc dài, bạch y, dung mạo cao quý, dần dần hiển lộ.
Du Thao đứng ở phía sau nhất thời ngây người.
Đây là yêu nghiệt?
Hay là… tiên nhân?
“Hóa ra… chỉ là một con yêu quái.”
Nói câu này, lại chính là “yêu nghiệt” mà bọn họ muốn thu phục kia!
“Yêu nghiệt” cư nhiên lại nói như vậy với đạo trưởng bắt yêu?
Tiếp đó, Triệu Ngọc Thanh và Du Thao lại nhìn thấy hình ảnh không thể tưởng tượng nhất mà bọn họ từng gặp qua.
Vẫn là đôi mắt thoạt nhìn như không có tiêu điểm của Thương trong nháy mắt quang mang bắn ra bốn phía, tóc dài buông xuống sau lưng y như có sinh mệnh, quấn lên đạo sĩ cầm kiếm trước mặt.
Chỉ nghe thấy đạo sĩ kia hét thảm một tiếng, cả người bị tóc quấn lấy, ngay sau đó từng trận khói xanh bốc lên, hình dạng cực kỳ đáng sợ.
Triệu Ngọc Thanh sợ hãi, liên tục lui lại mấy bước, thẳng đến khi đụng phải Du Thao phía sau, mới ngừng lại.
Không bao lâu, khói dần dần tan biến không còn chút gì, còn có một thứ không thấy nữa chính là “Đạo trưởng” .
Thương buông lỏng tay, kiếm gỗ đào rơi xuống đất, tóc y thu lại về phía sau.
Y cúi đầu nhìn nhìn tay mình, có chút kinh ngạc phát hiện thân thể mình lại không hoàn toàn trong suốt nữa, mà mơ hồ có cảm giác là thật.
“Yêu…” Du Thao còn chưa nói xong, nhìn thấy ánh mắt Thương lóe lên thần thái khác thường nhìn hắn, hắn sợ hãi vội vã ngậm miệng lại.
“Thương… Ngươi giết người rồi…” Triệu Ngọc Thanh cũng có chút sợ hãi nhìn y: “Tại sao…”
“Không phải người.” Hai chân Thương đứng trên mặt đất, khẽ lắc đầu với nàng: “Là yêu.”
“Cái gì?” Bọn họ trăm miệng một lời kêu lên.
Thương cười không đáp, chỉ dùng chân đẩy đạo bào rơi xuống đất.
Bóng đen lóe lên, từ bên chân bọn họ chạy như bay ra ngoài, trong nháy mắt không còn thấy tăm hơi, nhưng bọn họ cũng đã thấy rõ, chui ra từ trong đạo bào là một con rết năm màu sặc sỡ.
Con rết to dài chừng cánh tay của một tiểu hài, hình dạng rất buồn nôn.
“Ngươi nói, đạo trưởng đó… là…” Triệu Ngọc Thanh mặt trắng bệt hỏi: “con rết kia…”
“Ừ… Bách túc chi trùng…” Thương lại khôi phục dáng vẻ lơ đãng. (Bách túc chi trùng: Trùng trăm chân)
“Không thể nào!” Du Thao nhảy dựng lên: “Đó là đạo trưởng ta mời tới, rõ ràng là yêu quái ngươi làm tà thuật gì đó biến hắn ta thành… rết…”
“Không có… Ta chỉ ăn…”
“A! Tên yêu quái ngươi quả nhiên thừa nhận ăn thịt người…” Sắc mặt Du Thao đen như tro: “Ngươi là yêu quái!”
“Ta không phải yêu quái!” Thương nghiêm túc nhìn hắn: “Ta là quỷ!”
“Quỷ… cũng là… ngươi ăn thịt người…” Bị nhìn chằm chằm có chút sợ, nhưng Du Thao vẫn kiên trì nói: “Mặc kệ ngươi là yêu quái hay là quỷ, nói chung là tà vật!”
“Yêu quái và quỷ không giống nhau, ta chỉ ăn tu vi của hắn, không có ăn hắn…” Thương nghĩ tới con rết kia, nhíu nhíu mày: “Cái kia… thật là ghê tởm, không thể ăn được…”
Bỗng nhiên, y ngẩng đầu lên, nhìn thẳng phía nóc nhà.
Du Thao thấy y vậy lại càng hoảng sợ, sắc mặt càng thêm khó coi.
“Vẫn còn!” Mắt Thương lại sáng lên.
Bức tranh trên tường đột nhiên “ù ù” một tiếng rồi bốc lên một ngọn lửa xanh.
Y phục trên người Thương cũng theo đó bốc lửa, ngọn lửa màu lam quái dị thoáng cái nuốt trọn y.
“Thương!” Triệu Ngọc Thanh muốn tiến lên, nhưng lại bị Du Thao mạnh mẽ giữ lại.
“Ngươi không muốn sống nữa sao?” Du Thao quát nàng.
“Tìm được rồi!” Ngọn lửa quái dị trong phòng vây một vòng quanh tay áo Thương, lửa trên người và trên bức tranh lập tức tắt hẳn, nhìn qua cả người vẫn hoàn hoàn chỉnh chỉnh, nào có nửa điểm bị thiêu cháy?
Chân y điểm một cái, người đã bay ra ngoài cửa sổ.
Du Thao và Triệu Ngọc Thanh vội vã chạy đến bên cửa sổ, thì thấy Thương nhẹ nhàng bay đến trong rừng mai, mà ở trước mặt y, lại có thêm một người.
Một nữ nhân xinh đẹp.
Một nữ nhân đẹp tựa thiên tiên, lạnh như băng sương.
“Là ngươi muốn giết ta?” Thương hỏi nữ nhân xinh đẹp kia.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Nữ nhân kia phản vấn: “Ngươi lại có thể vừa đối mặt đã đánh hắn trở về nguyên hình, huỷ đi đạo hạnh ngàn năm của hắn, ngươi rốt cuộc là người nào?”
“Ta là Thương.” Thương thản nhiên đáp lời nàng: “Ta không phải người, ta chỉ là quỷ.”
“Nói nhảm! Ở đâu có cái dạng quỷ như vậy!” Nữ nhân kia đề phòng nhìn y, lặng lẽ lui về sau.
“Ngươi không phải yêu.” Thương khẽ động lông mày: “Thần tiên!”
Nữ tử giật mình, xoay người định thi pháp bỏ chạy.
Thương cười lạnh, một lọn tóc dài quấn lấy chân nàng, khiến nàng sẩy chân ngã trên đất.
“Thần tiên.” Thương hỏi nàng: “Vì sao ngươi muốn giết ta?”
Nữ tử kia lòng bàn tay vừa chuyển, đã lấy ra một thanh chuỷ thủ sắc bén, cắt đi lọn tóc quấn lấy mình.
Cát không đứt…
Tên gia khoả này rốt cuộc là thứ gì?
Nữ tử rốt cuộc cũng hoảng sợ.
“Không nói sao?” Thương hơi hơi nghiêng đầu: “Nhưng ta rất muốn biết a!”
Những lọn tóc kia càng quấn chặt hơn, trói chặt nữ tử kia thành một cái kén.
Nữ tử kinh sợ phát hiện pháp lực trên người mình đang bị thứ gì đó hút đi.
Ngược lại, thân ảnh Thương càng thêm rõ ràng, chỉ chốc lát, trông y đã không còn điểm nào trong suốt, chừng như thực thực tại tại giống như những người khác.
“A?” Thương đột nhiên ngừng lại.
“Trên người ngươi, có thứ gì đó…” Tóc dài thu lại, Thương đi tới bên cạnh nữ tử đã có chút yếu ớt, vén tóc mái đen dày của nàng ra: “Là khắc ấn…”
Trên trán gần nơi ngọn tóc, là một mảnh lân nho nhỏ…
Màu xanh…
Ánh mắt Thương bỗng phân tán!
Nữ tử kia thấy cơ hội khó có, thừa dịp y phân tâm, trong nháy mắt bóng dáng đã tiêu thất.
“Thanh…” Thương thẩn thờ nhìn nơi nữ tử kia biến mất, lại cảm giác mình đã quên đi cái gì đó rất quan trọng: “Là của ai…”
“Thương, ngươi làm sao vậy?” Triệu Ngọc Thanh đã chạy xuống tiểu lâu, Du Thao sắc mặt không tốt theo sau.
Thương đứng lên, xoay người đối mặt nàng nở nụ cười: “Để cô ta chạy mất rồi…”
Đừng nói là Triệu Ngọc Thanh, ngay cả Du Thao đang đứng phía sau cũng thất thần vì sự thay đổi nhanh chóng của y.
Vốn chỉ là một hình bóng mơ hồ đột nhiên trở nên rõ ràng, trên người người này đột nhiên toát ra một loại cao quý rõ rệt.
Phải biết rằng, có một số thứ bẩm sinh đã có, khó thể che giấu.
Người trước mắt này nói y là hậu duệ vương tộc quý tộc thì có chút giống, nhưng nói là yêu quái thì lại không có một chút liên hệ.
Giữa hai hàng lông mày mang theo vẻ mệt mỏi trầm tịch, thần tình lại cao quý khiến lòng người sinh kính sợ.
Bộ dạng như vậy… lại là yêu quái sao?
“Ngươi… sao ngươi thay đổi…” Triệu Ngọc Thanh thấp thỏm hỏi.
Thương cúi đầu nhìn chính mình, cũng không lưu tâm mình đã biến thành bộ dáng thế nào: “Ta ăn pháp lực của bọn họ, cho nên có thể tạm thời bảo trì hình dạng này!”
Y nói đại khái như vậy, người nghe cũng mơ mơ hồ hồ.
“Nữ nhân kia… cũng là yêu quái sao? Là gì? Rắn độc? Bọ cạp?”
“Không!” Thương lắc đầu: “Đó không phải yêu quái, là thần tiên.”
“Thần tiên?” Hai người kia thoáng nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương đều là kinh ngạc.
“Ngươi nói, nữ tử kia là thần tiên, vậy là một thần tiên muốn giết ngươi?” Bất luận là quỷ hay là yêu, theo lẽ thường mà nói, có thể đánh thần tiên chạy trối chết không phải là chuyện thường!
“Thần tiên và yêu… chỉ là phương pháp tu hành và thời gian không giống nhau… Trên người nàng có khắc ấn, chỉ có thể nói là một thần tiên bị giam cầm…” Thương lại bắt đầu thuận miệng nói, cũng không quản người khác có nghe hiểu hay không: “Không… nói chính xác là… nếu có khắc ấn, thì không phải là người tự do… nhưng trước đây nàng hẳn là một thần tiên…”
“Sao lại như vậy… Bỗng dưng, trong nhà ta có quỷ, có yêu quái, lại còn thần tiên?” Du Thao nhảy dựng lên: “Loạn thất bát tao cái gì! Triệu Ngọc Thanh, ngươi xem ngươi mang tới cho ta bao nhiêu phiền phức!”
“Hầu gia, việc này có thể trách ta sao?” Triệu Ngọc Thanh nhìn hắn chằm chằm: “Nếu không phải ngươi tìm tên đạo sĩ không rõ lai lịch đến bắt yêu, nào đâu xảy ra nhiều chuyện như vậy?”
“Còn không phải bởi vì hắn ở trong phủ ta nháo sự, ta mới…”
“Ngươi lại thua…” Thương đang bị hắn chỉ vào nhàn nhạt nói.
“Cái gì?”
“Chẳng qua là một trò đùa…” Thương nhìn xuống đất, không rõ ràng nói: “Ngươi… lại thua.”
Tay y đưa ra trước mắt nhẹ nhàng mở ra, sau đó nắm lại, chỉ là không ngừng lặp lại động tác kỳ quái này.
“Quỷ này rõ là có bệnh!” Nhìn nhìn một hồi, không biết vì sao, Du Thao đột nhiên cảm thấy mình cần phải nghĩ cách khác: “Theo ta thấy, hắn bay tới bay lui bị người khác nhìn thấy không kỳ quái, phải nói riêng chuyện chạy đi dọa người cũng không khả năng sao.”
Ngay cả thần tiên cũng đấu không lại quỷ, có thể tìm người nào đến thu phục chứ…
“Triệu Ngọc Thanh, ngươi trông cho kỹ con quỷ này, nếu còn gây ra chuyện gì nhiễu loạn, ta sẽ không bỏ qua!” Cứ thận trọng vậy trước, sau đó mới nghĩ biện pháp khác đi!
“Thương.” Nhìn Du Thao rời đi, Triệu Ngọc Thanh quay đầu nhìn Thương bây giờ không khác gì người bình thường: “Ngươi rốt cuộc là người nào?”
“Ta không phải là người… là quỷ…” Thương nâng đôi mắt mệt mỏi lên: “Trước kia có lẽ ta là người, nhưng ta đã chết, người chết sẽ trở thành quỷ, chính là quỷ…”
“Ngươi sao lại chết?”
Sắc mặt Thương hơi lạnh đi, bộ dạng cũng thay đổi.
Triệu Ngọc Thanh sợ hãi lui lại nửa bước.
“Chỉ là chết thôi!” Nháy mắt, Thương lại trở về trạng thái lơ đãng: “Ta quên hết rồi…”
“Rất lâu rồi sao? Tại sao lại quên được chứ?” Triệu Ngọc Thanh không bỏ ý định tiếp tục truy vấn: “Chuyện quan trọng như thế…”
“Ta luôn quên hết mọi việc…” Thương nói với nàng: “Gần đây, trước kia… Ta luôn quên mất… Vô… nói ta không được hoàn hảo, ta cũng không biết tại sao lại…”
“Vô?”
“Bạch sắc đích vô… !” Thương gật đầu: “Gọi là Vô phải không! Ta quên rất nhanh…”
Đến đây, Triệu Ngọc Thanh cuối cùng không hiểu gì nữa, Thương đúng là một người không có trí nhớ tốt…
====================
Vô chắc là bạn ma áo trắng đi cùng với bạn Tích Dạ áo đen
Điều hướng các bài viết
← 111. An cư lạc nghiệp (Tam)
112. An cư lạc nghiệp (Tứ) → Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.