Chương 4
Mặc Trúc
20/04/2017
Chương 3:
“Có người đả thương được ngươi?” Nam tử nửa nằm trên ghế bạch ngọc chống cằm, nhìn nữ tử mỹ lệ đang đứng dưới đại điện trống trải. “Tiên tử, ngươi không phải đang kể chuyện cười cho ta chứ!”
“Sơn chủ minh giám, người đả thương tôi, không phải là một yêu ma hay yêu tinh yêu quái bình thường.” Nữ tử kia cắn cắn môi: “Tôi đã tận lực, nhưng tôi không phải đối thủ của hắn, trái lại còn bị hắn hấp thụ tu vi gần trăm năm.”
“Ồ? Thật có chuyện như vậy?” Nam tử đứng lên, tay áo phiêu phiêu thả xuống thềm bạch ngọc, đi đến trước mặt nữ tử nọ.
Nữ tử kia âm thầm thối lui một chút, đầu cúi thấp.
“Tiên tử, ngươi còn nhớ lúc ta hao tổn tâm lực, cứu ngươi từ trong trận giới tầng tầng lớp lớp kia ra, ngươi đã đáp ứng ta điều gì không?” Hắn mỉm cười hỏi.
“Nhớ rõ… phải ghi tạc ơn cứu mạng của sơn chủ, tuân thủ mọi ý muốn việc làm của sơn chủ.”
“Ta còn tưởng rằng ngươi sống trên trời cao quá lâu rồi, luôn thấy mình là cái gì thần tiên cao cao tại thượng!” Hắn đổi sắc mặt, âm trầm dị thường nói: “Chưởng Đăng, đừng quên, ngươi làm trái thiên quy, từ lâu đã không còn là tiên tử trên chín tầng mây gì cả. Nếu bây giờ ngay cả chút chuyện nhỏ thế này cũng làm không xong, ta giữ một tên phế vật như người có tác dụng gì?”
Chưởng Đăng run người, mặt mũi trắng bệch.
“Là Chưởng Đăng vô dụng, xin sơn chủ đừng trách tội!” Nàng vội vàng biện giải cho mình: “Không phải tôi không tận lực, thật sự là tên kia quá tà môn, tôi sợ đấu không lại hắn, uổng mạng mình do ngài ban tặng, mới tìm cách thối lui.”
“Chưởng Đăng! Nếu đã tận lực, ngươi còn sợ sệt như vậy làm gì?” Hắn lại giương lên nụ cười: “Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là ai lại có thể khiến ngươi thảm hại như vậy?”
“Tôi vốn cho đó chỉ là một tên yêu quái tầm thường, cho nên cũng không để tâm, là một tiểu yêu có thể xin sơn chủ cấp cho tôi sai khiến…” Chưởng Đăng thuật lại từ đầu đến cuối, không dám bỏ sót một chút chi tiết nào: “Không ngờ sau khi hắn nhìn thấy khắc ấn trên trán tôi, đột nhiên buông lỏng cảnh giác, tôi mới có thể nhân cơ hội ly khai.”
“Còn có bãn lĩnh hấp thu pháp lực?” Hắn nghĩ nghĩ: “Ngươi nói xem, rốt cuộc người đó dáng vẻ thế nào?”
“Dáng vẻ hắn lúc đầu không khác gì một âm hồn thông thường, nhưng sau khi hắn hấp thu pháp lực, lại thực thể hóa.” Chưởng Đăng do dự một chút mới nói: “Nếu nói hắn có bộ dạng gì… Tuy là tôi không thấy được rõ ràng, nhưng người nọ chắc chắn là rất đẹp… Không những rất đẹp, mà còn ẩn giấu khí chất ngạo nghễ, ngay cả thượng giới chư tiên cũng ít người có.”
“Không phải quỷ hồn?” Hắn xoay người trở về ghế ngồi: “Không có yêu khí cũng không phải thần tiên? Như thế lại có chút thú vị. Chỉ tiếc ta không có khả năng tính toán số mệnh, nếu không, không phải là đơn giản hơn nhiều rồi sao?”
Chưởng Đăng biết hắn hỉ nộ vô thường, thường thường chỉ vì một câu nói mà động sát cơ, không dám tùy tiện tiếp lời hắn.
“Chưởng Đăng, ngươi ở chỗ Lạc Dương hầu cũng phải năm sáu năm rồi nhỉ!”
“Vâng.”
“Ừm! Cũng gần đến lúc rồi.”
Chưởng Đăng ngẩn ra.
“Chưởng Đăng… Từng có người đứng trước mặt ta, nói những chuyện ta làm sẽ khiến bản thân hối hận.” Hắn nâng tay phải mình lên nhìn chăm chú, giống như trên đó có thứ gì đáng để nghiên cứu tỉ mỉ. “Ngươi đoán, ta đã xử trí người đó thế nào?”
Chưởng Đăng đang suy đoán hắn đang nhìn cái gì nghe vậy liền đáp: “Giết hắn sao?”
“Chưởng Đăng, ngươi thực sự là tiên tử từ bi đấy!” Hắn cười ra tiếng, sau đó lại đột nhiên thu lại vẻ cười: “Giết? Không phải là quá đơn giản không thú vị sao? Nàng nói ta phải hối hận, ta để nàng nếm thử tư vị hối hận trước. Nàng muốn thứ gì nhất, sẽ vĩnh viến không có được thứ đó. Khiến cho nàng hối hận đời đời kiếp kiếp, như vậy, mới có thể giải mối hận trong lòng của ta…”
… Lời của ta năm đó, ngươi bây giờ đã hiểu rõ chưa? Đây chính là ngươi muốn trổ tài miệng lưỡi nhất thời hậu quả lại đến thật nhanh…
“Chưởng Đăng, Lạc Dương hầu đối với ngươi rất tốt, phải không?” Hắn lại hỏi.
“Phải…” Chưởng Đăng dè dặt đáp: “Hắn luôn tìm mọi cách lấy lòng tôi.”
“Ngươi xem, phàm nhân đấy!” Hắn ngẩng đầu lên.
Tiếng cười giễu cợt vang vọng trong không gian đại điện.
***
Lạc Dương Hầu phủ, có một rừng mai.
Thương lúc nào cũng đứng trong rừng mai, lòng tràn đầy mê man.
Bạch tuyết… Mai hoa…
Như là nhớ tới chuyện gì, đảo mắt lại như quên đi càng nhiều…
Từ trên trời tuyết nhẹ nhàng rơi.
Hắn duỗi tay vài lần, cuối cùng vẫn ngắt xuống một nhành mai phủ tuyết.
Sổ ngạc sơ hàm tuyết… (Đếm đài hoa ngậm tuyết…)
Hắn sờ lên ngực mình, đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái.
Nghịch phong như giải ý… (Nếu gió có hiểu ý)
“Nghịch phong… như giải ý…” Y đứt quãng đọc lại.
“Nghe nói trong phủ Hầu gia, có một rừng mai rộng lớn, phong cảnh như tranh vẽ. Không biết có thể có may mắn đi dạo một lần hay không?”
“Đây…” Trên mặt Du Thao lộ vẻ khó xử: “Chỉ là vài cành mai già, thực không dám đem ra làm bẩn mắt khách quý. Thanh Vương nếu muốn thưởng mai, phía đông thành Lạc Dương có rừng mai ngàn khoảnh, chúng ta có thể tới đó…”
“Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nếu chủ nhân không tiện, ta cũng không dám cưỡng cầu.” Khách quý cười nói.
“Đây… chỉ là…” Chỉ là vì con quỷ kia dạo chơi trong rừng mai một ngày một đêm, đã đem rừng mai của Lạc Dương Hầu hắn coi như là lãnh địa của mình. Đi cũng không sao, nhưng lỡ như…”Chỉ là vì…”
“Ta nói quên đi.” Khách quý khoát khoát tay: “Dù ta muốn xem hoa mai, bất quá chủ yếu vẫn là muốn bái phỏng Hầu gia và vấn an Sơ Ảnh mới cải trang mà đến.”
“Vương gia thực quá khách khí rồi, kỳ thực không có gì bất tiện, ta chỉ sợ là lời nói quá khuếch trương, Vương gia sẽ cảm thấy thất vọng.” Người này không thể đặc tội được, hơn nữa giữa ban ngày ban mặt, con quỷ kia biết đâu sẽ không ở trong rừng mai, nhìn một cái rồi đi, chắc là không vấn đề gì! “Được Thanh Vương yêu mến, đó là vinh hạnh của ta, chúng ta liền đi thôi!”
Khách quý mỉm cười đứng dậy, theo Du Thao dẫn đường đi tới rừng mai ở hậu viện.
Đá xanh đường mòn, bóng người xiên vẹo…
“Vương gia, đây là rừng mai trong nhà ta.” Du Thao nhìn quanh, thấy không có gì khác thường, mới yên tâm, cao hứng giới thiệu: “Không biết Thanh Vương có thấy… Vương gia! Vương gia!”
Thanh Vương này lại làm sao rồi?
“A! Ta chỉ không nghĩ tới, Hầu gia lại là người phong nhã như vậy.” Thanh Vương dường như đã hồi thần, cười nói: “Rừng mai này quy mô không nhỏ, chăm nom nó khá là hao tâm hao lực nhỉ!”
“Vương gia quá khen!”
Hai người nói lời khách sáo tôn sùng, dọc theo đường mòn dần dần tiến vào rừng mai.
“Thanh Vương, tuyết đổ khá lớn, chúng ta vẫn nên quay về tiền thính uống chén rượu làm ấm thân thể thì hơn!” Chỉ có Thanh Vương một mình đi vào trong, Du Thao lại tràn đầy không muốn: “Không bằng chờ tuyết ngừng hãy trở lại…”
“Ai! Đạp tuyết tầm mai, chuyện tao nhã như vậy khó khi có được sao có thể bỏ lỡ?” Đáng tiếc, sự hăng hái của người kia lại tăng cao.
Du Thao chỉ đành sờ sờ mũi rồi đi theo, âm thầm cầu xin đừng có xảy ra hoạ gì.
“…”
“Hầu gia, người có nghe thấy gì không?” Khách quý dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc hỏi Du Thao: “Hình như có tiếng gì đó…”
“Không có!” Du Thao ra sức lắc đầu.
“Là tiếng người… Là người nào đó đang nói chuyện…” Khách quý nghiêng tai lắng nghe, xác định phương hướng mà đi tới.
“Thanh Vương!” Du Thao dậm chân, nghĩ hỏng bét, chỉ có thể bước nhanh đuổi theo.
Tuyết rơi đầy trời, hàn mai trước mắt…
Giữa thiên địa trắng tinh một mảnh, một bóng người cô độc đứng yên lặng.
Y phục trắng, ô trắng, tóc dài…
Bóng người áo trắng thon dài, cầm chiếc ô trắng, trên ô vẽ một nhành mai màu mực, dọc theo tán ô chỉ thấy một mái tóc đen thật dài kéo dài đến mặt đất, uốn lượn vô cùng…
Chỉ nhìn thấy bóng lưng, đã đủ khiến kẻ cảm thán, cao khiết như vậy, phảng phất giống tiên nhân…
Bàn tay như ngọc từ trong ống tay áo bạch sắc vươn ra, ngắt một nhành hoa mai từ cây mai bên cạnh.
Tranh âm trong gió lơ lửng truyền đến.
“Nghịch phong… như giải ý…”
Nghịch phong như giải ý…
Lòng bàn tay bỗng nhiên đau xót, truyền đau đớn đến ***g ngực.
Hắn dừng cước bộ, nâng tay phải mình lên.
Dấu vết thoáng như bị thương, vết thương hình dạng mỹ lệ dị thường chiếm cứ lòng bàn tay, tựa hồ che đi hoàn toàn đường chỉ tay…
Nâng mắt, đập vào trong mắt là một dung mạo cao quý ngạo nghễ…
Một đôi mắt…
Sâu không thấy đáy…
Thương đạm nhạt nhìn, suy nghĩ thường ngày vốn hỗn loạn giờ khắc này lại thanh tỏ như thế, khiến chính bản thân y cũng giật mình.
Đôi mắt này, đã thấy qua ở đâu nhỉ?
Dù cho đã gặp qua… cũng quên cả rồi!
Đã quên đi rất nhiều chuyện sao…
Thản nhiên đi đến bên người nọ, ngừng lại một chút, nhìn nhìn hoa mai trong tay mình, sau đó đưa tới.
“Cho ngươi.” Y cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy.
Buông tay, đối phương cũng không nhận lấy, hoa mai cứ vậy rơi xuống đất.
Hắn cúi đầu nhìn nhìn hoa mai rơi vào trong tuyết, lại thở dài không có nguyên do.
Tiếng thở dài trầm thấp, mơ hồ.
“Tan rồi…” Hoa mai rơi xuống đất, cánh hoa tan tác.
Y không nhìn lại lần thứ hai, đầu cũng không quay lại mà đi mất.
“Vương gia! Vương gia!” Du Thao đứng bên cạnh, kinh ngạc chứng kiến khách quý sắc mặt cổ quái đứng đó nhìn cành hoa mai rơi trên mặt đất.
“Không phải y! Không thể nào là y!” Thanh Vương chậm rãi lắc đầu.
“Không phải ai?” Du Thao không hiểu ra sao hỏi, lại thừa cơ kiếm cớ giải thích: “Thanh Vương là chỉ người vừa rồi? Đó chẳng qua là một người nhàn rỗi sống nhờ ở nơi này, chớ thấy hắn ra vẻ như thiên nhân, đáng tiếc đầu óc lại không phát triển như bình thường, Vương gia không cần để ý đến hắn làm gì.”
“Thiên nhân… Đúng! Đó không phải là dáng dấp của phàm nhân…”
“A! Vương gia!” Du Thao không chú ý hắn đang nói gì, nhưng lại nhìn thấy chuyện làm hắn hoảng sợ: “Tay người bị làm sao?”
Theo đầu ngón tay Thanh Vương buông thõng bên thân, một giọt máu tươi nhỏ xuống, máu đỏ của máu ở trên mặt tuyết khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Vết thương ở lòng bàn tay kết vảy đã gần trăm năm… nứt ra rồi…
***
“Nghe nói, Thanh Vương đến.” Triệu Ngọc Thanh dựa bên song cửa, cũng không biết đang nói cho ai nghe: “Hắn là nghĩa huynh của Sơ Ảnh, vì nghe nàng bị bệnh, đặc biệt đến thăm nàng. Thế lực của Thanh Vương ở trong triều rất lớn, Hầu gia đương nhiên phải hảo hảo chiêu đãi hắn.”
“Thanh…”
“Kỳ thực… Hầu gia cũng đối đãi với ta không tệ, thà rằng đắc tội Thanh Vương, cũng sắp xếp cho một người vô vị như ta ở trong nhà.” Triệu Ngọc Thanh cay đắng cười: “Mọi người đều đang đợi ta ngã bệnh chết đi! Khi ta chết rồi, trách nhiệm, đạo nghĩa… cái gì cũng không cần nữa. Như thế xem ra, ta chết đi vẫn là tốt hơn…”
Người vô dụng… tình cảm cũng vô dụng…
Nước mắt bị tiếp lấy.
Triệu Ngọc Thanh kinh ngạc nhìn chất lỏng trong suốt long lanh dưới ánh trăng, sau đó ngẩng đầu nhìn người lúc nào cũng tiếp lấy nước mắt nàng.
“Nước mắt…” Thương đưa tay kia sờ lên gò má mình: “Ta không có…”
“Không có thì tốt! Không có, cũng sẽ không thương tâm.”
“Nhưng…” Thanh âm kia hư vô trống trải: “Ta muốn khóc…”
“Tại sao? Tại sao ngươi muốn khóc?”
“Tan rồi…” Y đưa tay ra ngoài cửa sổ: “Kỳ thực, ta muốn khóc… Nhưng, không có nước mắt…”
Lòng bàn tay trái, như có thêm một vết thương thật sâu khảm vào da thịt, nứt ra dữ dội, nhưng lại không có máu…
Không có nước mắt, cũng không có máu…
Cái gì… cũng không có…
Tại sao vẫn còn đau đớn như thế…
Thanh Lân…
Ngươi vì sao phải gạt ta chứ?
Cái ta muốn chỉ là có một người thật sự yêu ta, ta chỉ không muốn cứ sống cô độc như vậy.
Nếu ngươi không yêu ta, cũng không nên dối gạt ta.
Thanh Lân… Ta chẳng qua là muốn ngươi nắm lấy ánh trăng tặng ta, ngươi lại cho ta cái gì chứ…
Ngươi có biết, ta thương tâm biết bao nhiêu, ta đau lòng biết bao nhiêu…
“Đủ rồi!” Y cố sức nhắm mắt lại, tóc đen thật dài tung bay giữa không trung, dần dần biến thành màu xanh biếc nồng đậm, tay phải nắm chặt thành quyền, phát ra quang mang mãnh liệt.
Một hồi lâu, lúc quang mang dần dần ảm đạm xuống, trán y đã đầy mồ hôi lạnh.
Mở mắt, con ngươi màu xanh đậm đã không che giấu được nữa.
Đều là vì khắc ấn ngưng tụ ý niệm này!
Ngay cả khi hồn phi phách tán cũng muốn khiến ta vĩnh viễn nhớ rõ…
Bàn tay mở ra, da thịt nứt ra lại lần nữa khép lại, giống như vết thương mới lành kia…
“Ta là Thanh Lân! Tên ngươi là Thương sao?”
Thương quay đầu lại, nhìn thấy người đã gặp ngày hôm qua.
Người đã không nhận lấy hoa mai kia…
Đôi mắt là màu xanh lục!
“Tóc của ngươi, mắt… là màu lục…” Y nói: “Thật kỳ quái…”
Thanh Lân hơi híp mắt lại.
“Không phải ngươi cũng thật kỳ quái sao? Rốt cuộc ngươi là từ đâu ra?”
“Ta quên rồi…” Y lơ đãng trả lời.
“Hôm qua, sao ngươi lại muốn tặng hoa mai cho ta?” Thanh Lân cười nói: “Lại nói, trước đây ta cũng đã ngắt hoa mai tặng cho một người, vốn chỉ là vui đùa một chút, không ngờ người đó lại tưởng thật mà nhận lấy. Cho nên, mỗi lần nghĩ đến việc chiết mai đều cảm thấy rất thú vị!”
“Ừ…” Y quay đầu trở lại, biểu lộ tư thế không muốn nhiều lời.
“Nhưng mà, sau đó hắn đã chết, ta cũng không chiết mai tặng cho người nào nữa.” Thanh Lân cười cười: “Ta thường nghĩ, nếu hắn không chết sớm như vậy, biết đâu ta sẽ không cảm thấy không cam tâm thế này. Ta thắng… nhưng ta luôn cảm thấy thắng lợi đó là hắn bố thí cho ta.”
Thương nhìn hoa mai trước mắt, không nghe lọt cái gì.
“Thực sự rất trùng hợp, ta và hắn lần đầu tiên gặp nhau cũng là ở một rừng mai, lúc ta chiết hoa mai cho hắn, cũng đọc bài thơ nọ.” Thanh Lân chiết một nhành mai cầm trong tay: “Sổ ngạc sơ hàm tuyết, cô tiêu họa bản nan. Hương trung biệt hữu vận, thanh cực bất tri hàn. Hoành địch hòa sầu thính, tà kỹ y bệnh khán. Nghịch phong như giải ý, dung dịch mạc tồi tàn.” *
Thương đưa lưng về phía hắn, chớp mắt một cái.
“Trong tên hắn cũng có một chữ Thương.” Thanh Lân thở dài, vân vê hoa mai đầu cành: “Hôm qua lúc thấy ngươi, thiếu chút nữa ta đã cho rằng ngươi chính là hắn!”
“Thanh Lân…”
Thanh Lân đột nhiên ngẩn ra, hoa mai trong tay rơi xuống đất.
Thương quay người sang, trên mặt mang theo vẻ nghi hoặc.
“Ta không nhớ rõ… Ngươi biết ta sao…”
Thanh Lân lắc đầu.
“Thực sao? Ta còn tưởng rằng… cuối cùng cũng có người nhận ra ta…” Thương chậm rãi đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Không biết… Không biết sao…”
Nghịch phong như giải ý, dung dịch mạc tồi tàn…
Chỉ tiếc gió vô tình chung quy vẫn không giải được nhân ý…
“Chưởng Đăng.” Thanh Lân nhẹ giọng gọi.
“Sơn chủ.” Thân ảnh Chưởng Đăng xuất hiện bên cạnh.
“Ngươi nói… Hắn rốt cuộc là cái gì?”
“A? Lẽ nào ngay cả sơn chủ cũng…” Lại trông thấy nụ cười của Thanh Lân, lập tức cúi đầu: “Chưởng Đăng không biết…”
“Thật giống…” Thanh Lân dường như nhớ tới điều gì, nụ cười biến mất.
“Giống cái gì?”
“Giống một người ta đã từng quen biết… Nhưng lại không phải…” Thanh Lân diện vô biểu tình nói: “Người kia, là một phàm nhân, hắn nói yêu ta, ta lại đem hắn cho thiên quỷ vạn yêu ăn sạch. Chưởng Đăng… Ngươi nói, ta có phải quá tàn nhẫn hay không…”
“Luôn có một số phàm nhân… không giống những người khác…” Rất nhiều năm trước, nàng cũng đã gặp một người: “Vì tình, quyết tuyệt như vậy… Chúng ta so ra lại thua kém…”
“Chưởng Đăng.” Thanh âm của hắn càng lúc càng nhu hoà. “Ngươi phải nhớ kỹ, ta ghét nhất là bị người khác nói ta thua kém gì đó… đặc biệt là với một phàm nhân…”
Chưởng Đăng không dám nói thêm lời nào nữa.
“Chúng ta đến xem xem! Rốt cuộc là ai làm… lại còn có người biết…”
***
“Ngươi hỏi ta? Ngươi là ai…” Trong rừng mai, có người mờ mịt hỏi.
“Ta là Thanh Lân! Không phải đã gặp qua vài lần rồi sao?” Thanh Lân tốt tính đáp.
“Vậy sao…” Thương không để tâm nói: “Ta không nhớ rõ…”
“Ngươi hình như luôn quên mất mọi thứ.”
“Đúng vậy!”
“Vì sao chứ?”
“Không biết…”
Thanh Lân đứng sau y, trên mặt không thể nói là biểu tình gì.
Hoàn toàn không để mắt đến…
“Ta có thể biết là ai đã phong ngươi vào bức hoạ không?” Hắn cố đè xuống bất mãn trong lòng, hỏi tiếp: “Người đã sử dụng thượng cổ toả hồn trận phong ngươi… là ai?”
Chuyện này, thập phần trọng yếu.
Thượng cổ Tỏa Hồn Trận, cư nhiên còn có người có thể dùng trận thuật thời thượng cổ. Dù thực hiện không được hoàn mỹ, nhưng bản thân chuyện này cũng đủ khiến người khác sửng sốt rồi.
Loại trận thuật này không phải ai cũng có thể bày ra…
“Trận?” Thương vẻ thẩn thờ nhìn hắn: “Trận gì…”
“Thượng cổ Tỏa Hồn Trận.”
“Không nhớ rõ…”
Thanh Lân cuối cùng cũng không duy trì vẻ mỉm cười trên mặt nữa.
“Ngươi!”
“Ta… Ta sao…” Thương xoay đầu nhìn hắn: “Ngươi là ai?”
Thanh Lân nhân lúc còn khống chế được bản thân xoay người rời đi.
Thương đứng nguyên tại chỗ, nhìn hắn đi xa.
Y nâng tay trái mình lên, nhìn vết thương nơi lòng bàn tay.
Vết thương… Vì cái gì mà bị thương…
Vì sao vết thương này, vẫn không lành lại được?
“Vết thương gì… làm quỷ cũng không lành được sao? Nhưng vì sao… ta rốt cuộc lại quên, dần dần quên hết…”
Người kia là… Thanh…
“Hình như gọi là…” Y vô thức gọi: “Thanh… Thanh Lân…”
Thanh Lân…
“Nghe qua ở đâu…” Hắn nhắm mắt lại, nghe âm thanh hô hoán từ trong gió lờ mờ truyền đến.
Thanh Lân…
===============================
(Ngược chết thằng công đi!! Có nghi ngờ người phong Thương là chính y chứ không ai hết :3)
*Bài thơ Thanh Lân từng đọc lúc Phó Vân Thương gặp Thanh Lân lần đầu:
Mai hoa – Thôi Đạo Dung
Sổ ngạc sơ hàm tuyết, cô tiêu họa bản nan.
Hương trung biệt hữu vận, thanh cực bất tri hàn.
Hoành địch hòa sầu thính, tà kỹ y bệnh khán.
Nghịch phong như giải ý, dung dịch mạc tồi tàn.
Điều hướng các bài viết
← 114. An cư lạc nghiệp (Lục)
115. An cư lạc nghiệp (Thất) → Đăng bởi: admin
“Có người đả thương được ngươi?” Nam tử nửa nằm trên ghế bạch ngọc chống cằm, nhìn nữ tử mỹ lệ đang đứng dưới đại điện trống trải. “Tiên tử, ngươi không phải đang kể chuyện cười cho ta chứ!”
“Sơn chủ minh giám, người đả thương tôi, không phải là một yêu ma hay yêu tinh yêu quái bình thường.” Nữ tử kia cắn cắn môi: “Tôi đã tận lực, nhưng tôi không phải đối thủ của hắn, trái lại còn bị hắn hấp thụ tu vi gần trăm năm.”
“Ồ? Thật có chuyện như vậy?” Nam tử đứng lên, tay áo phiêu phiêu thả xuống thềm bạch ngọc, đi đến trước mặt nữ tử nọ.
Nữ tử kia âm thầm thối lui một chút, đầu cúi thấp.
“Tiên tử, ngươi còn nhớ lúc ta hao tổn tâm lực, cứu ngươi từ trong trận giới tầng tầng lớp lớp kia ra, ngươi đã đáp ứng ta điều gì không?” Hắn mỉm cười hỏi.
“Nhớ rõ… phải ghi tạc ơn cứu mạng của sơn chủ, tuân thủ mọi ý muốn việc làm của sơn chủ.”
“Ta còn tưởng rằng ngươi sống trên trời cao quá lâu rồi, luôn thấy mình là cái gì thần tiên cao cao tại thượng!” Hắn đổi sắc mặt, âm trầm dị thường nói: “Chưởng Đăng, đừng quên, ngươi làm trái thiên quy, từ lâu đã không còn là tiên tử trên chín tầng mây gì cả. Nếu bây giờ ngay cả chút chuyện nhỏ thế này cũng làm không xong, ta giữ một tên phế vật như người có tác dụng gì?”
Chưởng Đăng run người, mặt mũi trắng bệch.
“Là Chưởng Đăng vô dụng, xin sơn chủ đừng trách tội!” Nàng vội vàng biện giải cho mình: “Không phải tôi không tận lực, thật sự là tên kia quá tà môn, tôi sợ đấu không lại hắn, uổng mạng mình do ngài ban tặng, mới tìm cách thối lui.”
“Chưởng Đăng! Nếu đã tận lực, ngươi còn sợ sệt như vậy làm gì?” Hắn lại giương lên nụ cười: “Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là ai lại có thể khiến ngươi thảm hại như vậy?”
“Tôi vốn cho đó chỉ là một tên yêu quái tầm thường, cho nên cũng không để tâm, là một tiểu yêu có thể xin sơn chủ cấp cho tôi sai khiến…” Chưởng Đăng thuật lại từ đầu đến cuối, không dám bỏ sót một chút chi tiết nào: “Không ngờ sau khi hắn nhìn thấy khắc ấn trên trán tôi, đột nhiên buông lỏng cảnh giác, tôi mới có thể nhân cơ hội ly khai.”
“Còn có bãn lĩnh hấp thu pháp lực?” Hắn nghĩ nghĩ: “Ngươi nói xem, rốt cuộc người đó dáng vẻ thế nào?”
“Dáng vẻ hắn lúc đầu không khác gì một âm hồn thông thường, nhưng sau khi hắn hấp thu pháp lực, lại thực thể hóa.” Chưởng Đăng do dự một chút mới nói: “Nếu nói hắn có bộ dạng gì… Tuy là tôi không thấy được rõ ràng, nhưng người nọ chắc chắn là rất đẹp… Không những rất đẹp, mà còn ẩn giấu khí chất ngạo nghễ, ngay cả thượng giới chư tiên cũng ít người có.”
“Không phải quỷ hồn?” Hắn xoay người trở về ghế ngồi: “Không có yêu khí cũng không phải thần tiên? Như thế lại có chút thú vị. Chỉ tiếc ta không có khả năng tính toán số mệnh, nếu không, không phải là đơn giản hơn nhiều rồi sao?”
Chưởng Đăng biết hắn hỉ nộ vô thường, thường thường chỉ vì một câu nói mà động sát cơ, không dám tùy tiện tiếp lời hắn.
“Chưởng Đăng, ngươi ở chỗ Lạc Dương hầu cũng phải năm sáu năm rồi nhỉ!”
“Vâng.”
“Ừm! Cũng gần đến lúc rồi.”
Chưởng Đăng ngẩn ra.
“Chưởng Đăng… Từng có người đứng trước mặt ta, nói những chuyện ta làm sẽ khiến bản thân hối hận.” Hắn nâng tay phải mình lên nhìn chăm chú, giống như trên đó có thứ gì đáng để nghiên cứu tỉ mỉ. “Ngươi đoán, ta đã xử trí người đó thế nào?”
Chưởng Đăng đang suy đoán hắn đang nhìn cái gì nghe vậy liền đáp: “Giết hắn sao?”
“Chưởng Đăng, ngươi thực sự là tiên tử từ bi đấy!” Hắn cười ra tiếng, sau đó lại đột nhiên thu lại vẻ cười: “Giết? Không phải là quá đơn giản không thú vị sao? Nàng nói ta phải hối hận, ta để nàng nếm thử tư vị hối hận trước. Nàng muốn thứ gì nhất, sẽ vĩnh viến không có được thứ đó. Khiến cho nàng hối hận đời đời kiếp kiếp, như vậy, mới có thể giải mối hận trong lòng của ta…”
… Lời của ta năm đó, ngươi bây giờ đã hiểu rõ chưa? Đây chính là ngươi muốn trổ tài miệng lưỡi nhất thời hậu quả lại đến thật nhanh…
“Chưởng Đăng, Lạc Dương hầu đối với ngươi rất tốt, phải không?” Hắn lại hỏi.
“Phải…” Chưởng Đăng dè dặt đáp: “Hắn luôn tìm mọi cách lấy lòng tôi.”
“Ngươi xem, phàm nhân đấy!” Hắn ngẩng đầu lên.
Tiếng cười giễu cợt vang vọng trong không gian đại điện.
***
Lạc Dương Hầu phủ, có một rừng mai.
Thương lúc nào cũng đứng trong rừng mai, lòng tràn đầy mê man.
Bạch tuyết… Mai hoa…
Như là nhớ tới chuyện gì, đảo mắt lại như quên đi càng nhiều…
Từ trên trời tuyết nhẹ nhàng rơi.
Hắn duỗi tay vài lần, cuối cùng vẫn ngắt xuống một nhành mai phủ tuyết.
Sổ ngạc sơ hàm tuyết… (Đếm đài hoa ngậm tuyết…)
Hắn sờ lên ngực mình, đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái.
Nghịch phong như giải ý… (Nếu gió có hiểu ý)
“Nghịch phong… như giải ý…” Y đứt quãng đọc lại.
“Nghe nói trong phủ Hầu gia, có một rừng mai rộng lớn, phong cảnh như tranh vẽ. Không biết có thể có may mắn đi dạo một lần hay không?”
“Đây…” Trên mặt Du Thao lộ vẻ khó xử: “Chỉ là vài cành mai già, thực không dám đem ra làm bẩn mắt khách quý. Thanh Vương nếu muốn thưởng mai, phía đông thành Lạc Dương có rừng mai ngàn khoảnh, chúng ta có thể tới đó…”
“Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nếu chủ nhân không tiện, ta cũng không dám cưỡng cầu.” Khách quý cười nói.
“Đây… chỉ là…” Chỉ là vì con quỷ kia dạo chơi trong rừng mai một ngày một đêm, đã đem rừng mai của Lạc Dương Hầu hắn coi như là lãnh địa của mình. Đi cũng không sao, nhưng lỡ như…”Chỉ là vì…”
“Ta nói quên đi.” Khách quý khoát khoát tay: “Dù ta muốn xem hoa mai, bất quá chủ yếu vẫn là muốn bái phỏng Hầu gia và vấn an Sơ Ảnh mới cải trang mà đến.”
“Vương gia thực quá khách khí rồi, kỳ thực không có gì bất tiện, ta chỉ sợ là lời nói quá khuếch trương, Vương gia sẽ cảm thấy thất vọng.” Người này không thể đặc tội được, hơn nữa giữa ban ngày ban mặt, con quỷ kia biết đâu sẽ không ở trong rừng mai, nhìn một cái rồi đi, chắc là không vấn đề gì! “Được Thanh Vương yêu mến, đó là vinh hạnh của ta, chúng ta liền đi thôi!”
Khách quý mỉm cười đứng dậy, theo Du Thao dẫn đường đi tới rừng mai ở hậu viện.
Đá xanh đường mòn, bóng người xiên vẹo…
“Vương gia, đây là rừng mai trong nhà ta.” Du Thao nhìn quanh, thấy không có gì khác thường, mới yên tâm, cao hứng giới thiệu: “Không biết Thanh Vương có thấy… Vương gia! Vương gia!”
Thanh Vương này lại làm sao rồi?
“A! Ta chỉ không nghĩ tới, Hầu gia lại là người phong nhã như vậy.” Thanh Vương dường như đã hồi thần, cười nói: “Rừng mai này quy mô không nhỏ, chăm nom nó khá là hao tâm hao lực nhỉ!”
“Vương gia quá khen!”
Hai người nói lời khách sáo tôn sùng, dọc theo đường mòn dần dần tiến vào rừng mai.
“Thanh Vương, tuyết đổ khá lớn, chúng ta vẫn nên quay về tiền thính uống chén rượu làm ấm thân thể thì hơn!” Chỉ có Thanh Vương một mình đi vào trong, Du Thao lại tràn đầy không muốn: “Không bằng chờ tuyết ngừng hãy trở lại…”
“Ai! Đạp tuyết tầm mai, chuyện tao nhã như vậy khó khi có được sao có thể bỏ lỡ?” Đáng tiếc, sự hăng hái của người kia lại tăng cao.
Du Thao chỉ đành sờ sờ mũi rồi đi theo, âm thầm cầu xin đừng có xảy ra hoạ gì.
“…”
“Hầu gia, người có nghe thấy gì không?” Khách quý dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc hỏi Du Thao: “Hình như có tiếng gì đó…”
“Không có!” Du Thao ra sức lắc đầu.
“Là tiếng người… Là người nào đó đang nói chuyện…” Khách quý nghiêng tai lắng nghe, xác định phương hướng mà đi tới.
“Thanh Vương!” Du Thao dậm chân, nghĩ hỏng bét, chỉ có thể bước nhanh đuổi theo.
Tuyết rơi đầy trời, hàn mai trước mắt…
Giữa thiên địa trắng tinh một mảnh, một bóng người cô độc đứng yên lặng.
Y phục trắng, ô trắng, tóc dài…
Bóng người áo trắng thon dài, cầm chiếc ô trắng, trên ô vẽ một nhành mai màu mực, dọc theo tán ô chỉ thấy một mái tóc đen thật dài kéo dài đến mặt đất, uốn lượn vô cùng…
Chỉ nhìn thấy bóng lưng, đã đủ khiến kẻ cảm thán, cao khiết như vậy, phảng phất giống tiên nhân…
Bàn tay như ngọc từ trong ống tay áo bạch sắc vươn ra, ngắt một nhành hoa mai từ cây mai bên cạnh.
Tranh âm trong gió lơ lửng truyền đến.
“Nghịch phong… như giải ý…”
Nghịch phong như giải ý…
Lòng bàn tay bỗng nhiên đau xót, truyền đau đớn đến ***g ngực.
Hắn dừng cước bộ, nâng tay phải mình lên.
Dấu vết thoáng như bị thương, vết thương hình dạng mỹ lệ dị thường chiếm cứ lòng bàn tay, tựa hồ che đi hoàn toàn đường chỉ tay…
Nâng mắt, đập vào trong mắt là một dung mạo cao quý ngạo nghễ…
Một đôi mắt…
Sâu không thấy đáy…
Thương đạm nhạt nhìn, suy nghĩ thường ngày vốn hỗn loạn giờ khắc này lại thanh tỏ như thế, khiến chính bản thân y cũng giật mình.
Đôi mắt này, đã thấy qua ở đâu nhỉ?
Dù cho đã gặp qua… cũng quên cả rồi!
Đã quên đi rất nhiều chuyện sao…
Thản nhiên đi đến bên người nọ, ngừng lại một chút, nhìn nhìn hoa mai trong tay mình, sau đó đưa tới.
“Cho ngươi.” Y cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy.
Buông tay, đối phương cũng không nhận lấy, hoa mai cứ vậy rơi xuống đất.
Hắn cúi đầu nhìn nhìn hoa mai rơi vào trong tuyết, lại thở dài không có nguyên do.
Tiếng thở dài trầm thấp, mơ hồ.
“Tan rồi…” Hoa mai rơi xuống đất, cánh hoa tan tác.
Y không nhìn lại lần thứ hai, đầu cũng không quay lại mà đi mất.
“Vương gia! Vương gia!” Du Thao đứng bên cạnh, kinh ngạc chứng kiến khách quý sắc mặt cổ quái đứng đó nhìn cành hoa mai rơi trên mặt đất.
“Không phải y! Không thể nào là y!” Thanh Vương chậm rãi lắc đầu.
“Không phải ai?” Du Thao không hiểu ra sao hỏi, lại thừa cơ kiếm cớ giải thích: “Thanh Vương là chỉ người vừa rồi? Đó chẳng qua là một người nhàn rỗi sống nhờ ở nơi này, chớ thấy hắn ra vẻ như thiên nhân, đáng tiếc đầu óc lại không phát triển như bình thường, Vương gia không cần để ý đến hắn làm gì.”
“Thiên nhân… Đúng! Đó không phải là dáng dấp của phàm nhân…”
“A! Vương gia!” Du Thao không chú ý hắn đang nói gì, nhưng lại nhìn thấy chuyện làm hắn hoảng sợ: “Tay người bị làm sao?”
Theo đầu ngón tay Thanh Vương buông thõng bên thân, một giọt máu tươi nhỏ xuống, máu đỏ của máu ở trên mặt tuyết khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Vết thương ở lòng bàn tay kết vảy đã gần trăm năm… nứt ra rồi…
***
“Nghe nói, Thanh Vương đến.” Triệu Ngọc Thanh dựa bên song cửa, cũng không biết đang nói cho ai nghe: “Hắn là nghĩa huynh của Sơ Ảnh, vì nghe nàng bị bệnh, đặc biệt đến thăm nàng. Thế lực của Thanh Vương ở trong triều rất lớn, Hầu gia đương nhiên phải hảo hảo chiêu đãi hắn.”
“Thanh…”
“Kỳ thực… Hầu gia cũng đối đãi với ta không tệ, thà rằng đắc tội Thanh Vương, cũng sắp xếp cho một người vô vị như ta ở trong nhà.” Triệu Ngọc Thanh cay đắng cười: “Mọi người đều đang đợi ta ngã bệnh chết đi! Khi ta chết rồi, trách nhiệm, đạo nghĩa… cái gì cũng không cần nữa. Như thế xem ra, ta chết đi vẫn là tốt hơn…”
Người vô dụng… tình cảm cũng vô dụng…
Nước mắt bị tiếp lấy.
Triệu Ngọc Thanh kinh ngạc nhìn chất lỏng trong suốt long lanh dưới ánh trăng, sau đó ngẩng đầu nhìn người lúc nào cũng tiếp lấy nước mắt nàng.
“Nước mắt…” Thương đưa tay kia sờ lên gò má mình: “Ta không có…”
“Không có thì tốt! Không có, cũng sẽ không thương tâm.”
“Nhưng…” Thanh âm kia hư vô trống trải: “Ta muốn khóc…”
“Tại sao? Tại sao ngươi muốn khóc?”
“Tan rồi…” Y đưa tay ra ngoài cửa sổ: “Kỳ thực, ta muốn khóc… Nhưng, không có nước mắt…”
Lòng bàn tay trái, như có thêm một vết thương thật sâu khảm vào da thịt, nứt ra dữ dội, nhưng lại không có máu…
Không có nước mắt, cũng không có máu…
Cái gì… cũng không có…
Tại sao vẫn còn đau đớn như thế…
Thanh Lân…
Ngươi vì sao phải gạt ta chứ?
Cái ta muốn chỉ là có một người thật sự yêu ta, ta chỉ không muốn cứ sống cô độc như vậy.
Nếu ngươi không yêu ta, cũng không nên dối gạt ta.
Thanh Lân… Ta chẳng qua là muốn ngươi nắm lấy ánh trăng tặng ta, ngươi lại cho ta cái gì chứ…
Ngươi có biết, ta thương tâm biết bao nhiêu, ta đau lòng biết bao nhiêu…
“Đủ rồi!” Y cố sức nhắm mắt lại, tóc đen thật dài tung bay giữa không trung, dần dần biến thành màu xanh biếc nồng đậm, tay phải nắm chặt thành quyền, phát ra quang mang mãnh liệt.
Một hồi lâu, lúc quang mang dần dần ảm đạm xuống, trán y đã đầy mồ hôi lạnh.
Mở mắt, con ngươi màu xanh đậm đã không che giấu được nữa.
Đều là vì khắc ấn ngưng tụ ý niệm này!
Ngay cả khi hồn phi phách tán cũng muốn khiến ta vĩnh viễn nhớ rõ…
Bàn tay mở ra, da thịt nứt ra lại lần nữa khép lại, giống như vết thương mới lành kia…
“Ta là Thanh Lân! Tên ngươi là Thương sao?”
Thương quay đầu lại, nhìn thấy người đã gặp ngày hôm qua.
Người đã không nhận lấy hoa mai kia…
Đôi mắt là màu xanh lục!
“Tóc của ngươi, mắt… là màu lục…” Y nói: “Thật kỳ quái…”
Thanh Lân hơi híp mắt lại.
“Không phải ngươi cũng thật kỳ quái sao? Rốt cuộc ngươi là từ đâu ra?”
“Ta quên rồi…” Y lơ đãng trả lời.
“Hôm qua, sao ngươi lại muốn tặng hoa mai cho ta?” Thanh Lân cười nói: “Lại nói, trước đây ta cũng đã ngắt hoa mai tặng cho một người, vốn chỉ là vui đùa một chút, không ngờ người đó lại tưởng thật mà nhận lấy. Cho nên, mỗi lần nghĩ đến việc chiết mai đều cảm thấy rất thú vị!”
“Ừ…” Y quay đầu trở lại, biểu lộ tư thế không muốn nhiều lời.
“Nhưng mà, sau đó hắn đã chết, ta cũng không chiết mai tặng cho người nào nữa.” Thanh Lân cười cười: “Ta thường nghĩ, nếu hắn không chết sớm như vậy, biết đâu ta sẽ không cảm thấy không cam tâm thế này. Ta thắng… nhưng ta luôn cảm thấy thắng lợi đó là hắn bố thí cho ta.”
Thương nhìn hoa mai trước mắt, không nghe lọt cái gì.
“Thực sự rất trùng hợp, ta và hắn lần đầu tiên gặp nhau cũng là ở một rừng mai, lúc ta chiết hoa mai cho hắn, cũng đọc bài thơ nọ.” Thanh Lân chiết một nhành mai cầm trong tay: “Sổ ngạc sơ hàm tuyết, cô tiêu họa bản nan. Hương trung biệt hữu vận, thanh cực bất tri hàn. Hoành địch hòa sầu thính, tà kỹ y bệnh khán. Nghịch phong như giải ý, dung dịch mạc tồi tàn.” *
Thương đưa lưng về phía hắn, chớp mắt một cái.
“Trong tên hắn cũng có một chữ Thương.” Thanh Lân thở dài, vân vê hoa mai đầu cành: “Hôm qua lúc thấy ngươi, thiếu chút nữa ta đã cho rằng ngươi chính là hắn!”
“Thanh Lân…”
Thanh Lân đột nhiên ngẩn ra, hoa mai trong tay rơi xuống đất.
Thương quay người sang, trên mặt mang theo vẻ nghi hoặc.
“Ta không nhớ rõ… Ngươi biết ta sao…”
Thanh Lân lắc đầu.
“Thực sao? Ta còn tưởng rằng… cuối cùng cũng có người nhận ra ta…” Thương chậm rãi đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Không biết… Không biết sao…”
Nghịch phong như giải ý, dung dịch mạc tồi tàn…
Chỉ tiếc gió vô tình chung quy vẫn không giải được nhân ý…
“Chưởng Đăng.” Thanh Lân nhẹ giọng gọi.
“Sơn chủ.” Thân ảnh Chưởng Đăng xuất hiện bên cạnh.
“Ngươi nói… Hắn rốt cuộc là cái gì?”
“A? Lẽ nào ngay cả sơn chủ cũng…” Lại trông thấy nụ cười của Thanh Lân, lập tức cúi đầu: “Chưởng Đăng không biết…”
“Thật giống…” Thanh Lân dường như nhớ tới điều gì, nụ cười biến mất.
“Giống cái gì?”
“Giống một người ta đã từng quen biết… Nhưng lại không phải…” Thanh Lân diện vô biểu tình nói: “Người kia, là một phàm nhân, hắn nói yêu ta, ta lại đem hắn cho thiên quỷ vạn yêu ăn sạch. Chưởng Đăng… Ngươi nói, ta có phải quá tàn nhẫn hay không…”
“Luôn có một số phàm nhân… không giống những người khác…” Rất nhiều năm trước, nàng cũng đã gặp một người: “Vì tình, quyết tuyệt như vậy… Chúng ta so ra lại thua kém…”
“Chưởng Đăng.” Thanh âm của hắn càng lúc càng nhu hoà. “Ngươi phải nhớ kỹ, ta ghét nhất là bị người khác nói ta thua kém gì đó… đặc biệt là với một phàm nhân…”
Chưởng Đăng không dám nói thêm lời nào nữa.
“Chúng ta đến xem xem! Rốt cuộc là ai làm… lại còn có người biết…”
***
“Ngươi hỏi ta? Ngươi là ai…” Trong rừng mai, có người mờ mịt hỏi.
“Ta là Thanh Lân! Không phải đã gặp qua vài lần rồi sao?” Thanh Lân tốt tính đáp.
“Vậy sao…” Thương không để tâm nói: “Ta không nhớ rõ…”
“Ngươi hình như luôn quên mất mọi thứ.”
“Đúng vậy!”
“Vì sao chứ?”
“Không biết…”
Thanh Lân đứng sau y, trên mặt không thể nói là biểu tình gì.
Hoàn toàn không để mắt đến…
“Ta có thể biết là ai đã phong ngươi vào bức hoạ không?” Hắn cố đè xuống bất mãn trong lòng, hỏi tiếp: “Người đã sử dụng thượng cổ toả hồn trận phong ngươi… là ai?”
Chuyện này, thập phần trọng yếu.
Thượng cổ Tỏa Hồn Trận, cư nhiên còn có người có thể dùng trận thuật thời thượng cổ. Dù thực hiện không được hoàn mỹ, nhưng bản thân chuyện này cũng đủ khiến người khác sửng sốt rồi.
Loại trận thuật này không phải ai cũng có thể bày ra…
“Trận?” Thương vẻ thẩn thờ nhìn hắn: “Trận gì…”
“Thượng cổ Tỏa Hồn Trận.”
“Không nhớ rõ…”
Thanh Lân cuối cùng cũng không duy trì vẻ mỉm cười trên mặt nữa.
“Ngươi!”
“Ta… Ta sao…” Thương xoay đầu nhìn hắn: “Ngươi là ai?”
Thanh Lân nhân lúc còn khống chế được bản thân xoay người rời đi.
Thương đứng nguyên tại chỗ, nhìn hắn đi xa.
Y nâng tay trái mình lên, nhìn vết thương nơi lòng bàn tay.
Vết thương… Vì cái gì mà bị thương…
Vì sao vết thương này, vẫn không lành lại được?
“Vết thương gì… làm quỷ cũng không lành được sao? Nhưng vì sao… ta rốt cuộc lại quên, dần dần quên hết…”
Người kia là… Thanh…
“Hình như gọi là…” Y vô thức gọi: “Thanh… Thanh Lân…”
Thanh Lân…
“Nghe qua ở đâu…” Hắn nhắm mắt lại, nghe âm thanh hô hoán từ trong gió lờ mờ truyền đến.
Thanh Lân…
===============================
(Ngược chết thằng công đi!! Có nghi ngờ người phong Thương là chính y chứ không ai hết :3)
*Bài thơ Thanh Lân từng đọc lúc Phó Vân Thương gặp Thanh Lân lần đầu:
Mai hoa – Thôi Đạo Dung
Sổ ngạc sơ hàm tuyết, cô tiêu họa bản nan.
Hương trung biệt hữu vận, thanh cực bất tri hàn.
Hoành địch hòa sầu thính, tà kỹ y bệnh khán.
Nghịch phong như giải ý, dung dịch mạc tồi tàn.
Điều hướng các bài viết
← 114. An cư lạc nghiệp (Lục)
115. An cư lạc nghiệp (Thất) → Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.