Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Chương 87: Dẫn dụ, đồ sát, đại trám
Hằng Tâm
27/02/2013
Mấy tên kiếm sĩ theo dõi Diệp Phong và Mộng Hinh, đều là do Địch La phái đi, mục đích là muốn tìm hiểu nơi hạ lạc hay nơi mà Diệp Phong và Mộng Hinh muốn đến, có hay không có đồng bọn, để khi động thủ bắt người thì cũng có chuẩn bị đầy đủ.
Nghĩ đến đông phương mỹ nhân cải nam trang ấy, trong người Địch La đã dục hỏa sôi trào, hận không thể lập tức bắt lấy mỹ nhân mà thưởng thức. Bất quá đối mặt với Giám thị thủy tinh cầu của hội trường đấu giá, hắn đành phải đè nén dục hỏa, để khi đấu giá xong sẽ bắt mỹ nhân sau. Dù sao Giám thị thủy tinh cầu loại hàng này không phải chỗ nào cũng có, không thể bỏ qua được. Vả lại cũng đã cử người theo dõi, mỹ nhân sớm muộn cũng bị hắn đè xuống để thưởng thức mà thôi.
Ý dâm trong đầu Địch La có vẻ rất tốt.
Đáng tiếc, trong lúc hắn đang kịch liệt đấu giá Giám thị thủy tinh cầu, những tên kiếm sĩ phái đi theo dõi thực sự gấp gáp trở về nói đã mất dấu bọn người kia, làm hắn cực kỳ tức giận. Nếu không phải e ngại người khác nhiều chuyện, hắn thật muốn băm vụn mấy tên kiếm sĩ phế vật này cho chó ăn.
Một vị đông phương tuyệt sắc mỹ nhân như thế, lại có thể từ trong tay mình mà trốn mất, Địch La trong càng nghĩ càng khó chịu, chỉ đành phải chú tâm vào đấu giá Giám thị thủy tinh cầu. Vì cái Giám thị thủy tinh cầu này, hắn đã để tuyệt sắc mỹ nhân từ trong tay trốn mất, bây giờ hắn nói gì cũng phải tranh mua mấy món đó cho bằng được để đem về dong binh đoàn.
Có việc đấu giá loại hàng tốt như Giám thị thủy tinh cầu, mọi người tham gia đấu giá đều không muốn dễ dàng rời đi, tất cả đều muốn tranh lấy mấy món này đem đi. Bởi vì thứ càng hiếm thấy giá càng cao, loại hàng này cho dù mua về không dùng đến, cũng có thể mang bán giá cao ở nơi khác.
Ngươi một vạn mốt thì ta một vạn hai, cả hội trường đấu giá tiếng ra giá vang lên liên tục, tiếng bàn luận cứ tiếp diễn, náo nhiệt phi phàm. Một trăm cặp Giám thị thủy tinh được đầu giá tiếp tục tới khi hoàng hôn đã hết. Bóng đêm sớm đã đến, dần dần cũng đấu giá đến các đồ vật cuối cùng, càng lúc càng gần lúc kết thúc và giải tán.
Ngay lúc đó, tên chó săn trung thành của Địch La là Nặc Ni, nhìn một đôi nam nữ tóc đen một lần nữa đi vào hội trường đấu giá, ngồi xuống tại góc phía đông, hai mắt lộ ra thần sắc hưng phấn, nói với Địch La vốn đang nhìn chăm chăm vào Giám thị thủy tinh cầu: “Thiếu gia, thiếu gia, trở lại rồi, trở lại rồi, tên tiểu tử kia cùng tuyệt sắc mỹ nhân đã trở lại!”
“Cái gì?!” Địch La nghe vậy hai mắt sáng lên, kinh hỉ nhìn về hướng mà Nặc Ni chỉ cho hắn, phát hiện đông phương tuyệt sắc mỹ nhân mà hắn đang tiếc nuối không thôi lại xuất hiện trong tầm mắt, trong lòng thực vui như nở hoa, “Nhanh, Nặc Ni, mau báo cho đệ nhị, đệ tam trung đội cuồng sa kiếm sĩ bên ngoài, chuẩn bị bắt người cho ta!”
“Vâng!” Nặc Ni nghe được thiếu gia nhẹ giọng ra lệnh, lập tức lặng lẽ nhận lệnh đi ra khỏi chỗ ngồi đấu giá, vội ra ngoài tìm hai trung đội cuồng sa kiếm sĩ vốn đi theo thiếu gia vào thành.
“Hắc hắc, tên rác rưởi tóc vàng chuẩn bị thông báo cho lâu la của hắn bên ngoài. Hinh nhi, nàng thật là hấp dẫn a!” Diệp Phong miệng ngậm Thanh sảng tiêu hồn, liếc mắt nhìn Nặc Ni đã rời khỏi chỗ ngồi, trong mắt lóe lên thần sắc gian trá, quay đầu lại cười cợt với Mộng Hinh đang ngồi bên phải hắn.
“Hừ, chàng bây giờ mới biết nhân gia rất được hoan nghênh sao? Sao này không đối tốt với thiếp, cẩn thận thiêp bị người khác cướp đi đấy!” Mộng Hinh đắc ý nhìn người trong lòng. Diệp Phong nghe vậy cười hắc hắc, liếc mắt nhìn Địch La, hung hăng độc ác nói: “Kẻ rác rưởi nào muốn cướp nữ nhân của lão tử, lão tử đều sẽ không tha cho hắn!”
“Tử dạng nhân (Đồ đáng chết)!” Mộng Hinh nhìn bộ dạng hung hăng của Diệp Phong, đôi mắt phượng trong như nước tràn ngập yêu thương, mang theo nét cười trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt xinh đẹp khiến Diệp Phong nuốt nước bọt ừng ực.
Trước đó, Diệp phong dẫn Mộng Hinh rời khỏi trường đấu giá. Sau khi thoát khỏi sự theo dõi của bọn kiếm sĩ thì không bỏ đi xa mà ngược lại còn nghe lén cuộc nói chuyện của bọn kiếm sĩ, biết được tên rác rưởi tóc vàng tranh đoạt Sinh mệnh chi tuyền với mình lại là đoàn trưởng của Tư Mại dong binh đoàn, đã nhìn trúng Mộng Hinh nên muốn cướp người.
Kế hoạch của Diệp Phong nguyên bản chỉ là muốn cướp Sinh mệnh chi tuyền, cũng như cướp được Giám thị thủy tinh cầu của những người đấu giá, vốn không có ý niệm giết người trong đầu. Bất quá sau khi biết thân phận của Địch La, hắn nghĩ ra một độc kế để dẫn dụ Địch La, chuẩn bị mọi việc để giải quyết tận gốc.
Bởi vì Địch La có thân phận không tầm thường, nếu chỉ đoạt Sinh mệnh chi tuyền của hắn mà không diệt cỏ tận gốc. Sau đó hắn nhất định sẽ không bỏ qua. Diệp Phong bây giờ dù có trú địa bí mật, Truyện Tống Trận và một nơi tùy ý tới lui là Kì Qua Nhĩ bộ lạc, không e ngại các thế lực khác. Nhưng để tránh cho địch nhân, cái bọn mà sắp bị xử lý, có thể nhận ra mình, cái loại việc này không thể thực hiện ở ngoài sáng được. Cho nên muốn cướp của Địch La, có cơ hội thì phải diệt cỏ tận gốc. Huống chi bây giờ phần lớn quân của Địch La đều ở ngoài thành phía tây, hắn chỉ dẫn theo hai trăm người ở trong thành. Hơn nữa còn tham lam sắc đẹp của Mộng Hinh, chính là một thời cơ cực tốt để tiêu diệt hắn.
Trong lòng đã hạ quyết định, Diệp Phong dẫn Mộng Hinh tiến ra ngoài thành phía đông, nơi Tắc Lôi Nặc đang trông giữ Truyện Tống Trận, quay về trú địa bí mật, lập tức tại đại sảnh công chúng triệu tập Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang, lôi đình, đại địa năm trung đội, đem kế hoạch nói cho bọn họ, ra lệnh họ lập tức hành động. Sau đó hắn cùng Mộng Hinh quay về Dong Binh thương thành, lúc việc đấu giá Giám thị thủy tinh cầu sắp kết thúc, tiến vào tìm chỗ ngồi để hấp dẫn sự chú ý của đối phương.
Cặp Giám thị thủy tinh cầu cuối cùng cũng được đấu giá xong, Địch La giao ra số tiền đấu giá rồi thu toàn bộ vật phẩm đạt được vào trong không gian giới chỉ trên ngón giữa, trong lòng vô cùng cao hứng. Vì lần này hắn đã tranh mua được bốn mươi lăm cặp thủy tinh cầu, đã là gần một nửa số hàng được đấu giá. Hơn nữa mỹ nhân mà thuộc hạ hắn vừa mất dấu cũng đã quay về hội trường đấu giá, cho hắn cơ hội có thể thưởng thức tư vị.
“Đi thôi!” Một câu nói đơn giản rõ ràng, Diệp Phong dẫn mỹ nhân của mình, bước ra khỏi hội trường, đi thẳng về cửa thành phía đông, thần thái thân thiết dị thường, giống như một đôi tiểu tình lữ bước chậm rãi trên đường trong lúc hoàng hôn.
Địch La dẫn đầu bọn Nặc Ni cùng hai trung đội cuồng sa kiếm sĩ, không nhanh không chậm bám theo phía sau Diệp Phong và Mộng Hinh, thấy bọn họ thần thái thân thiết, nghĩ là Mộng Hinh có khả năng là thê tử của Diệp Phong, trong lòng hắn vô cùng hưng phấn. Vì hắn rất thích đùa giỡn với vợ người khác, đặc biệt là hành sự ngay trước mắt trượng phu của cô ta. Cái loại âm thanh của thiếu phụ rên rỉ dưới thân hắn, trượng phu của cô ta lại bi ai rống giận, hắn càng nghe càng kích thích.
Vì Dong Binh thương thành nằm tại nơi hoang vu bên ngoài biên giới của hai quốc gia, bởi thế bên ngoài thành ngoại trừ vài con đường thường có người qua lại thì những nơi khác vô cùng vắng vẻ, rất hiếm có người ở. Lúc này, màn đêm phủ xuống, Diệp Phong nắm ngọc thủ của giai nhân, sau khi ra khỏi của thành phía động, lập tức gia tăng cước bộ, chạy đến một sườn núi đầy loạn thạch cách đó bốn dặm, cũng chính là nơi bố trí Truyện Tống Trận.
Kỳ quái, bọn chúng sao lại chuyên chạy đến cái địa phương hoang vu này? Chỗ này khó mà làm chuyện dã chiến cho tốt được? Địch La đi theo sau hai người, vẫn rất tò mò tại sao bọn họ cương quyết chạy đến loạn thạch, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đầu óc dơ bẩn lại nghĩ hai người là muốn lại loạn thạch diễn trò giao hoan lộ thiên.
Địch La không lập tức động thủ trong thành, bởi vì không muốn người khác thấy sự tình chính mình dùng sức mạnh bắt hiếp dân nữ, tránh bị truyền ra sẽ khiến người ta chê cười. Bây giờ thấy hai người Diệp Phong tiến vào loạn thạch, lập tức kêu gọi thủ hạ hai trung đội tam giai cuồng sa kiếm sĩ động thủ bao vây bọn họ đề bắt mỹ nhân.
“A, các ngươi là ai, muốn làm gì?” Diệp Phong nhìn bọn cuồng sa chiến sĩ từ sau vọt tới, trong lòng cười thầm, miệng thì ra vẻ tò mò chất vấn. Mộng Hinh giữ chặt tay Diệp Phong, cố nén cười, làm ra một bộ dạng vô cùng sợ hãi.
“Hắc hắc, tiểu mỹ nhân, nhìn tình nhân của nàng là loại người mạt hạng, lý nào có thể nên đôi lứa với nàng. Mang nàng ra ngoài hành sự dã chiến mà cũng không chọn được một địa phương hữu tình, hay là đến đây làm nữ nhân của ta, ta sẽ làm ngươi mỗi ngày sảng khoái đến dục tiên dục tử!” Bọn kiếm sĩ vây quanh hai người Diệp Phong, Địch La bày ra tư thái tiêu sái, tiến tới chỗ Diệp Phong hai người đang bị vây, nhìn Mộng Hinh vô sỉ dâm tiếu, một chút cũng không để Diệp Phong vào mắt.
“Phì, ngươi tên mập ác tâm dơ bẩn, tự mình cho là thanh cao muốn so với trượng phu của ta, ngươi không xứng!” Mộng Hinh khinh bỉ nhìn Địch La khẽ nói.
“Ha ha ha...quả nhiên là một người thê tử tuyệt sắc, lại có cá tính nữa. Hay lắm hay lắm, lão tử thích, lát nữa bị lão tử đè xuống thì nàng nhất định phải duy trì loại cá tính này đó a!” Địch La nhìn Mộng Hinh ha hả dâm tiếu.
Mắt thấy địch nhân đã cắn câu, Diệp Phong đâu còn tâm tình nhìn Địch La dâm tiếu lúc này, hai mắt từ tò mò đột biến thành sát khí, nhìn Địch La cười lạnh: “Địch La đoàn trưởng, vốn ta còn cho rằng Tư Mại dong binh đoàn có thành tựu như bây giờ, khẳng định có mối liên quan không thể chia cắt với ngươi. Nhưng bây giờ ta phát hiện chính mình đã sai, ngươi là tên rác rưởi, nếu có thể phát triển dong binh đoàn, thì con mẹ nó thằng ngu cũng có thể làm quốc vương!!”
Năng lực của Địch La quả thực là chả ra sao, chỉ đạt cấp bậc lục giai cuồng sa kiếm sĩ nên ghét nhất là nghe người khác nói mình năng lực không ra gì, chỉ dựa vào gia thế mà kiến tạo dong binh đoàn. Lúc này tên sắc lang vừa nghe Diệp Phong cười lạnh, đồng thời giật mình vì đối phương nhận biết chính mình, hung ác quát bảo lũ thuộc hạ: “Đập nát tên hỗn đản này cho ta, bắt mỹ nhân tới đây!”
“Rõ!” Thành viên hai trung đội cuồng sa kiếm sĩ nghe tiếng đồng loạt lĩnh mệnh, vung kiếm xông lên chém giết tên địch nhân duy nhất trước mắt. Song ngay lúc này, một trận ngưu ngâm ( trâu rống) cùng lang hào (sói tru) vang lên, Tư Lược đoàn linh ngưu, bạch lang, đại địa ba trung đội đột nhiên từ bên ngoài bọn chúng xuất hiện, đảo ngược tình thế vây bọn chúng vào bên trong.
Kì Lạp Tư cự nhân Lôi Nặc, cũng từ hình dạng ải nhân biến thành hình dạng cự nhân, hai tay khiêng một thiết trụ rất lớn, cúi đầu nhìn xuống bọn địch nhân phía dưới lúc này đối với hắn mà nói như bọn trẻ con, chuẩn bị tùy lúc mà xoay tròn dẫm nát bọn chúng.
“Sao, sao, sao lại có bộ đội??”
Bọn Địch La nhìn bạch lang kỵ sĩ cưỡi Tật phong cự lang, linh ngưu chiến sĩ tay cầm thiết trụ, lại còn sa mạc hắc nhân kỵ sĩ hiếm thấy đang cưỡi Đại địa xuyên sơn giáp, cùng với Kì Lạp Tư cự nhân khủng bố kia. Cặp mắt của tất cả chúng đều ngây ngốc khiếp sợ, giật mình vì lai lịch của nhánh bộ đội cường hãn này đồng thời thập phần nghi hoặc tại sao họ lại ở nơi đây?
“Giết!”
Một mệnh lệnh hết sức đơn giản rõ ràng, từ trong miệng Diệp Phong lúc này trong mắt có vô hạn sát khí xuất ra. Tư Lược đoàn thành viên đồng thời phát ra tiếng hét chấn động lòng người, tất cả nhảy vào địch nhân, các loại tuyệt chiêu đều xuất ra, triển khai một trận đồ sát vô tình.
Thụy Ân và đại địa chiến sĩ cầm trong tay trường thương, vốn đều có thực lực tứ giai cuồng sa chiến sĩ, gần đây tất cả từ đoàn trưởng học được “Thổ Linh Quyết” và “Chiến trận ngũ thức”, vì muốn biểu hiện trước mặt đoàn trưởng, đều thi triển tuyệt chiêu, anh dũng giết địch!
Lần này kế hoạch dẫn dụ đánh cướp, năm trung đội của Tư Lược đoàn được chia làm hai nhóm, thành viên hai trung đội Liệt Diễm và lôi đình đã phân tán vào thành, tiến đến chung quanh hội trường đấu giá, chờ đợi thời cơ xuất kỳ bất ý cướp lấy Giám thị thủy tinh cầu từ những người đấu giá thành công. Linh ngưu, bạch lang, đại địa ba trung đội này ở tại địa phương bố trí Truyện Tống Trận, chờ đợi để bắt con cá lớn mắc câu.
Đáng thương cho Địch La, mặc dù nghe một chữ “giết” từ Diệp Phong thì đã hiểu được mình bị thanh niên và mỹ nhân trước mắt lừa bịp, nhưng căn bản không thể ngăn cản ba trung đội chủ lực của Tư Lược đoàn, thêm vào đó là công kích của cự nhân Kì Lạp Tư, thậm chí là muốn chạy trốn cũng không đột phá vòng vây của địch quân được.
Chân khí lóe lên, thiết trụ tung bay, thương côn múa loạn, ma pháp bay lượn, tiếng hô “giết” liên tục. Địch La đem theo hai trăm Cuồng Sa kiếm sĩ căn bản không phải là đối thủ của mọi người trong Tư Lược đoàn, bị giết đến kêu cha khóc mẹ, tiếng kêu rên cả một vùng, hết vài đợt công phu thì tất cả đã bị giải quyết.
Địch La cũng bị Kiệt Khắc cắt đứt hai chân, vặn gãy hai tay, lôi đến trước mặt đoàn trưởng đại nhân.
“Ha, Địch La đoàn trưởng, ngài thế nào lại không có uy phong như vừa rồi? Còn muốn cướp nữ nhân của ta không?” Diệp Phong nhìn hình dáng Địch La đang đau đớn co giật, hai mắt đầy sự khinh thường, miệng cười ác độc.
“Không dám...không dám... ta không dám thế nữa... cầu xin ngươi tha cho ta... ta không muốn chết... ta có thể cho ngươi rất nhiều kim tệ...” Địch La tứ chi đã tàn phế, nghe Diệp Phong hỏi miễn cưỡng mở miệng rên rỉ cầu xin tha thứ.
“Nếu bây giờ chúng ta trao đổi hoàn cảnh, đổi thành nữ nhân của ta bị ngươi dày xéo, ta cầu xin ngươi tha thứ, ngươi có tha cho chúng ta không? Loại sự tình này trước kia khẳng định ngươi gặp qua không ít, xin hỏi ngươi có bỏ qua cho người bị ngươi khi phụ không?” Diệp Phong nghe Địch La cầu xin tha thứ, khinh bỉ chất vấn.
“Gặp...sẽ... các ngươi cầu xin tha thứ thì ta nhất định tha cho các ngươi... cầu xin ngươi... tha cho ta...” Địch La nhịn đau dối trá cầu khẩn.
Diệp Phong nhìn bộ dạng của hắn, hừ lạnh một tiếng, ra dấu cho hai gã linh ngưu chiến sĩ nhấc hắn lên, tách hai chân hắn ra, nhắm chuẩn vào hạ âm của hắn xuất ra một cái Liêu Âm Thoái, đá cho hắn ngã trên mặt đất kêu gào thảm thiết. Hạ thể vỡ nát đau đớn co giật, hai mắt gần như trợn trắng, đoạn khí mà chết.
“Chỉ bằng vào một việc ngươi dám đùa giỡn với nữ nhân của lão tử, không đá vỡ tiểu kê kê của ngươi, ta con mẹ nó không phải là nam nhân.” Diệp Phong nhìn thi thể cùa Địch La, hung hăng thì thầm, ra dấu bảo La Phi lục xét thi thể.
“Làm nam nhân mà không có chút cốt khí, người như vậy lãnh đạo dong binh đoàn có thể xếp vào một trong thập đại dong binh đoàn trên đại lục sao? Thật sự làm người khác hoài nghi!” Sa mạc nhân Thụy Ân nhìn thi thể Địch La, lắc đầu cảm khái.
“Thế lực của Tư Mại gia tộc ở Thiên Vũ đế quốc là không thể hoài nghi. Nhưng tên nam nhân rác rưởi này, tuyệt đối là một tên nhị thế tổ hoang dâm vô dụng!” Mộng Hinh khinh bỉ nhìn Địch La, nhìn người yêu bên cạnh hỏi: “Lão công, Khải Đặc bọn họ bây giờ có thể đắc thủ chưa?”
“Đương nhiên, nếu việc nhỏ này mà chúng làm không xong thì nên nhảy xuống biển làm thức ăn cho cá đi!” Diệp Phong lấy cây Thanh sảng tiêu hồn, mỉm cười trả lời.
“Đoàn trưởng, tên này có một cái không gian giới chỉ!” La Phi kiểm tra toàn thân Địch La, cuối cùng tìm ra một cái không gian giới chỉ trên ngón tay giữa giao cho đoàn trưởng đại nhân
“Ha ha ha, đồ vật trong không gian giới chỉ này, cũng đáng cho bổn đoàn trưởng tự mình mệt nhọc đi diễn kịch rồi giết người a!!” Diệp Phong cầm không gian giới chỉ, nghĩ đến Sinh mệnh chi tuyền và Giám thị thủy tinh cầu trong đó, cao hứng ha hả cười to. Tên gia hỏa này hôm nay ra một chiêu đã phát tài.
Nghĩ đến đông phương mỹ nhân cải nam trang ấy, trong người Địch La đã dục hỏa sôi trào, hận không thể lập tức bắt lấy mỹ nhân mà thưởng thức. Bất quá đối mặt với Giám thị thủy tinh cầu của hội trường đấu giá, hắn đành phải đè nén dục hỏa, để khi đấu giá xong sẽ bắt mỹ nhân sau. Dù sao Giám thị thủy tinh cầu loại hàng này không phải chỗ nào cũng có, không thể bỏ qua được. Vả lại cũng đã cử người theo dõi, mỹ nhân sớm muộn cũng bị hắn đè xuống để thưởng thức mà thôi.
Ý dâm trong đầu Địch La có vẻ rất tốt.
Đáng tiếc, trong lúc hắn đang kịch liệt đấu giá Giám thị thủy tinh cầu, những tên kiếm sĩ phái đi theo dõi thực sự gấp gáp trở về nói đã mất dấu bọn người kia, làm hắn cực kỳ tức giận. Nếu không phải e ngại người khác nhiều chuyện, hắn thật muốn băm vụn mấy tên kiếm sĩ phế vật này cho chó ăn.
Một vị đông phương tuyệt sắc mỹ nhân như thế, lại có thể từ trong tay mình mà trốn mất, Địch La trong càng nghĩ càng khó chịu, chỉ đành phải chú tâm vào đấu giá Giám thị thủy tinh cầu. Vì cái Giám thị thủy tinh cầu này, hắn đã để tuyệt sắc mỹ nhân từ trong tay trốn mất, bây giờ hắn nói gì cũng phải tranh mua mấy món đó cho bằng được để đem về dong binh đoàn.
Có việc đấu giá loại hàng tốt như Giám thị thủy tinh cầu, mọi người tham gia đấu giá đều không muốn dễ dàng rời đi, tất cả đều muốn tranh lấy mấy món này đem đi. Bởi vì thứ càng hiếm thấy giá càng cao, loại hàng này cho dù mua về không dùng đến, cũng có thể mang bán giá cao ở nơi khác.
Ngươi một vạn mốt thì ta một vạn hai, cả hội trường đấu giá tiếng ra giá vang lên liên tục, tiếng bàn luận cứ tiếp diễn, náo nhiệt phi phàm. Một trăm cặp Giám thị thủy tinh được đầu giá tiếp tục tới khi hoàng hôn đã hết. Bóng đêm sớm đã đến, dần dần cũng đấu giá đến các đồ vật cuối cùng, càng lúc càng gần lúc kết thúc và giải tán.
Ngay lúc đó, tên chó săn trung thành của Địch La là Nặc Ni, nhìn một đôi nam nữ tóc đen một lần nữa đi vào hội trường đấu giá, ngồi xuống tại góc phía đông, hai mắt lộ ra thần sắc hưng phấn, nói với Địch La vốn đang nhìn chăm chăm vào Giám thị thủy tinh cầu: “Thiếu gia, thiếu gia, trở lại rồi, trở lại rồi, tên tiểu tử kia cùng tuyệt sắc mỹ nhân đã trở lại!”
“Cái gì?!” Địch La nghe vậy hai mắt sáng lên, kinh hỉ nhìn về hướng mà Nặc Ni chỉ cho hắn, phát hiện đông phương tuyệt sắc mỹ nhân mà hắn đang tiếc nuối không thôi lại xuất hiện trong tầm mắt, trong lòng thực vui như nở hoa, “Nhanh, Nặc Ni, mau báo cho đệ nhị, đệ tam trung đội cuồng sa kiếm sĩ bên ngoài, chuẩn bị bắt người cho ta!”
“Vâng!” Nặc Ni nghe được thiếu gia nhẹ giọng ra lệnh, lập tức lặng lẽ nhận lệnh đi ra khỏi chỗ ngồi đấu giá, vội ra ngoài tìm hai trung đội cuồng sa kiếm sĩ vốn đi theo thiếu gia vào thành.
“Hắc hắc, tên rác rưởi tóc vàng chuẩn bị thông báo cho lâu la của hắn bên ngoài. Hinh nhi, nàng thật là hấp dẫn a!” Diệp Phong miệng ngậm Thanh sảng tiêu hồn, liếc mắt nhìn Nặc Ni đã rời khỏi chỗ ngồi, trong mắt lóe lên thần sắc gian trá, quay đầu lại cười cợt với Mộng Hinh đang ngồi bên phải hắn.
“Hừ, chàng bây giờ mới biết nhân gia rất được hoan nghênh sao? Sao này không đối tốt với thiếp, cẩn thận thiêp bị người khác cướp đi đấy!” Mộng Hinh đắc ý nhìn người trong lòng. Diệp Phong nghe vậy cười hắc hắc, liếc mắt nhìn Địch La, hung hăng độc ác nói: “Kẻ rác rưởi nào muốn cướp nữ nhân của lão tử, lão tử đều sẽ không tha cho hắn!”
“Tử dạng nhân (Đồ đáng chết)!” Mộng Hinh nhìn bộ dạng hung hăng của Diệp Phong, đôi mắt phượng trong như nước tràn ngập yêu thương, mang theo nét cười trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt xinh đẹp khiến Diệp Phong nuốt nước bọt ừng ực.
Trước đó, Diệp phong dẫn Mộng Hinh rời khỏi trường đấu giá. Sau khi thoát khỏi sự theo dõi của bọn kiếm sĩ thì không bỏ đi xa mà ngược lại còn nghe lén cuộc nói chuyện của bọn kiếm sĩ, biết được tên rác rưởi tóc vàng tranh đoạt Sinh mệnh chi tuyền với mình lại là đoàn trưởng của Tư Mại dong binh đoàn, đã nhìn trúng Mộng Hinh nên muốn cướp người.
Kế hoạch của Diệp Phong nguyên bản chỉ là muốn cướp Sinh mệnh chi tuyền, cũng như cướp được Giám thị thủy tinh cầu của những người đấu giá, vốn không có ý niệm giết người trong đầu. Bất quá sau khi biết thân phận của Địch La, hắn nghĩ ra một độc kế để dẫn dụ Địch La, chuẩn bị mọi việc để giải quyết tận gốc.
Bởi vì Địch La có thân phận không tầm thường, nếu chỉ đoạt Sinh mệnh chi tuyền của hắn mà không diệt cỏ tận gốc. Sau đó hắn nhất định sẽ không bỏ qua. Diệp Phong bây giờ dù có trú địa bí mật, Truyện Tống Trận và một nơi tùy ý tới lui là Kì Qua Nhĩ bộ lạc, không e ngại các thế lực khác. Nhưng để tránh cho địch nhân, cái bọn mà sắp bị xử lý, có thể nhận ra mình, cái loại việc này không thể thực hiện ở ngoài sáng được. Cho nên muốn cướp của Địch La, có cơ hội thì phải diệt cỏ tận gốc. Huống chi bây giờ phần lớn quân của Địch La đều ở ngoài thành phía tây, hắn chỉ dẫn theo hai trăm người ở trong thành. Hơn nữa còn tham lam sắc đẹp của Mộng Hinh, chính là một thời cơ cực tốt để tiêu diệt hắn.
Trong lòng đã hạ quyết định, Diệp Phong dẫn Mộng Hinh tiến ra ngoài thành phía đông, nơi Tắc Lôi Nặc đang trông giữ Truyện Tống Trận, quay về trú địa bí mật, lập tức tại đại sảnh công chúng triệu tập Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang, lôi đình, đại địa năm trung đội, đem kế hoạch nói cho bọn họ, ra lệnh họ lập tức hành động. Sau đó hắn cùng Mộng Hinh quay về Dong Binh thương thành, lúc việc đấu giá Giám thị thủy tinh cầu sắp kết thúc, tiến vào tìm chỗ ngồi để hấp dẫn sự chú ý của đối phương.
Cặp Giám thị thủy tinh cầu cuối cùng cũng được đấu giá xong, Địch La giao ra số tiền đấu giá rồi thu toàn bộ vật phẩm đạt được vào trong không gian giới chỉ trên ngón giữa, trong lòng vô cùng cao hứng. Vì lần này hắn đã tranh mua được bốn mươi lăm cặp thủy tinh cầu, đã là gần một nửa số hàng được đấu giá. Hơn nữa mỹ nhân mà thuộc hạ hắn vừa mất dấu cũng đã quay về hội trường đấu giá, cho hắn cơ hội có thể thưởng thức tư vị.
“Đi thôi!” Một câu nói đơn giản rõ ràng, Diệp Phong dẫn mỹ nhân của mình, bước ra khỏi hội trường, đi thẳng về cửa thành phía đông, thần thái thân thiết dị thường, giống như một đôi tiểu tình lữ bước chậm rãi trên đường trong lúc hoàng hôn.
Địch La dẫn đầu bọn Nặc Ni cùng hai trung đội cuồng sa kiếm sĩ, không nhanh không chậm bám theo phía sau Diệp Phong và Mộng Hinh, thấy bọn họ thần thái thân thiết, nghĩ là Mộng Hinh có khả năng là thê tử của Diệp Phong, trong lòng hắn vô cùng hưng phấn. Vì hắn rất thích đùa giỡn với vợ người khác, đặc biệt là hành sự ngay trước mắt trượng phu của cô ta. Cái loại âm thanh của thiếu phụ rên rỉ dưới thân hắn, trượng phu của cô ta lại bi ai rống giận, hắn càng nghe càng kích thích.
Vì Dong Binh thương thành nằm tại nơi hoang vu bên ngoài biên giới của hai quốc gia, bởi thế bên ngoài thành ngoại trừ vài con đường thường có người qua lại thì những nơi khác vô cùng vắng vẻ, rất hiếm có người ở. Lúc này, màn đêm phủ xuống, Diệp Phong nắm ngọc thủ của giai nhân, sau khi ra khỏi của thành phía động, lập tức gia tăng cước bộ, chạy đến một sườn núi đầy loạn thạch cách đó bốn dặm, cũng chính là nơi bố trí Truyện Tống Trận.
Kỳ quái, bọn chúng sao lại chuyên chạy đến cái địa phương hoang vu này? Chỗ này khó mà làm chuyện dã chiến cho tốt được? Địch La đi theo sau hai người, vẫn rất tò mò tại sao bọn họ cương quyết chạy đến loạn thạch, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đầu óc dơ bẩn lại nghĩ hai người là muốn lại loạn thạch diễn trò giao hoan lộ thiên.
Địch La không lập tức động thủ trong thành, bởi vì không muốn người khác thấy sự tình chính mình dùng sức mạnh bắt hiếp dân nữ, tránh bị truyền ra sẽ khiến người ta chê cười. Bây giờ thấy hai người Diệp Phong tiến vào loạn thạch, lập tức kêu gọi thủ hạ hai trung đội tam giai cuồng sa kiếm sĩ động thủ bao vây bọn họ đề bắt mỹ nhân.
“A, các ngươi là ai, muốn làm gì?” Diệp Phong nhìn bọn cuồng sa chiến sĩ từ sau vọt tới, trong lòng cười thầm, miệng thì ra vẻ tò mò chất vấn. Mộng Hinh giữ chặt tay Diệp Phong, cố nén cười, làm ra một bộ dạng vô cùng sợ hãi.
“Hắc hắc, tiểu mỹ nhân, nhìn tình nhân của nàng là loại người mạt hạng, lý nào có thể nên đôi lứa với nàng. Mang nàng ra ngoài hành sự dã chiến mà cũng không chọn được một địa phương hữu tình, hay là đến đây làm nữ nhân của ta, ta sẽ làm ngươi mỗi ngày sảng khoái đến dục tiên dục tử!” Bọn kiếm sĩ vây quanh hai người Diệp Phong, Địch La bày ra tư thái tiêu sái, tiến tới chỗ Diệp Phong hai người đang bị vây, nhìn Mộng Hinh vô sỉ dâm tiếu, một chút cũng không để Diệp Phong vào mắt.
“Phì, ngươi tên mập ác tâm dơ bẩn, tự mình cho là thanh cao muốn so với trượng phu của ta, ngươi không xứng!” Mộng Hinh khinh bỉ nhìn Địch La khẽ nói.
“Ha ha ha...quả nhiên là một người thê tử tuyệt sắc, lại có cá tính nữa. Hay lắm hay lắm, lão tử thích, lát nữa bị lão tử đè xuống thì nàng nhất định phải duy trì loại cá tính này đó a!” Địch La nhìn Mộng Hinh ha hả dâm tiếu.
Mắt thấy địch nhân đã cắn câu, Diệp Phong đâu còn tâm tình nhìn Địch La dâm tiếu lúc này, hai mắt từ tò mò đột biến thành sát khí, nhìn Địch La cười lạnh: “Địch La đoàn trưởng, vốn ta còn cho rằng Tư Mại dong binh đoàn có thành tựu như bây giờ, khẳng định có mối liên quan không thể chia cắt với ngươi. Nhưng bây giờ ta phát hiện chính mình đã sai, ngươi là tên rác rưởi, nếu có thể phát triển dong binh đoàn, thì con mẹ nó thằng ngu cũng có thể làm quốc vương!!”
Năng lực của Địch La quả thực là chả ra sao, chỉ đạt cấp bậc lục giai cuồng sa kiếm sĩ nên ghét nhất là nghe người khác nói mình năng lực không ra gì, chỉ dựa vào gia thế mà kiến tạo dong binh đoàn. Lúc này tên sắc lang vừa nghe Diệp Phong cười lạnh, đồng thời giật mình vì đối phương nhận biết chính mình, hung ác quát bảo lũ thuộc hạ: “Đập nát tên hỗn đản này cho ta, bắt mỹ nhân tới đây!”
“Rõ!” Thành viên hai trung đội cuồng sa kiếm sĩ nghe tiếng đồng loạt lĩnh mệnh, vung kiếm xông lên chém giết tên địch nhân duy nhất trước mắt. Song ngay lúc này, một trận ngưu ngâm ( trâu rống) cùng lang hào (sói tru) vang lên, Tư Lược đoàn linh ngưu, bạch lang, đại địa ba trung đội đột nhiên từ bên ngoài bọn chúng xuất hiện, đảo ngược tình thế vây bọn chúng vào bên trong.
Kì Lạp Tư cự nhân Lôi Nặc, cũng từ hình dạng ải nhân biến thành hình dạng cự nhân, hai tay khiêng một thiết trụ rất lớn, cúi đầu nhìn xuống bọn địch nhân phía dưới lúc này đối với hắn mà nói như bọn trẻ con, chuẩn bị tùy lúc mà xoay tròn dẫm nát bọn chúng.
“Sao, sao, sao lại có bộ đội??”
Bọn Địch La nhìn bạch lang kỵ sĩ cưỡi Tật phong cự lang, linh ngưu chiến sĩ tay cầm thiết trụ, lại còn sa mạc hắc nhân kỵ sĩ hiếm thấy đang cưỡi Đại địa xuyên sơn giáp, cùng với Kì Lạp Tư cự nhân khủng bố kia. Cặp mắt của tất cả chúng đều ngây ngốc khiếp sợ, giật mình vì lai lịch của nhánh bộ đội cường hãn này đồng thời thập phần nghi hoặc tại sao họ lại ở nơi đây?
“Giết!”
Một mệnh lệnh hết sức đơn giản rõ ràng, từ trong miệng Diệp Phong lúc này trong mắt có vô hạn sát khí xuất ra. Tư Lược đoàn thành viên đồng thời phát ra tiếng hét chấn động lòng người, tất cả nhảy vào địch nhân, các loại tuyệt chiêu đều xuất ra, triển khai một trận đồ sát vô tình.
Thụy Ân và đại địa chiến sĩ cầm trong tay trường thương, vốn đều có thực lực tứ giai cuồng sa chiến sĩ, gần đây tất cả từ đoàn trưởng học được “Thổ Linh Quyết” và “Chiến trận ngũ thức”, vì muốn biểu hiện trước mặt đoàn trưởng, đều thi triển tuyệt chiêu, anh dũng giết địch!
Lần này kế hoạch dẫn dụ đánh cướp, năm trung đội của Tư Lược đoàn được chia làm hai nhóm, thành viên hai trung đội Liệt Diễm và lôi đình đã phân tán vào thành, tiến đến chung quanh hội trường đấu giá, chờ đợi thời cơ xuất kỳ bất ý cướp lấy Giám thị thủy tinh cầu từ những người đấu giá thành công. Linh ngưu, bạch lang, đại địa ba trung đội này ở tại địa phương bố trí Truyện Tống Trận, chờ đợi để bắt con cá lớn mắc câu.
Đáng thương cho Địch La, mặc dù nghe một chữ “giết” từ Diệp Phong thì đã hiểu được mình bị thanh niên và mỹ nhân trước mắt lừa bịp, nhưng căn bản không thể ngăn cản ba trung đội chủ lực của Tư Lược đoàn, thêm vào đó là công kích của cự nhân Kì Lạp Tư, thậm chí là muốn chạy trốn cũng không đột phá vòng vây của địch quân được.
Chân khí lóe lên, thiết trụ tung bay, thương côn múa loạn, ma pháp bay lượn, tiếng hô “giết” liên tục. Địch La đem theo hai trăm Cuồng Sa kiếm sĩ căn bản không phải là đối thủ của mọi người trong Tư Lược đoàn, bị giết đến kêu cha khóc mẹ, tiếng kêu rên cả một vùng, hết vài đợt công phu thì tất cả đã bị giải quyết.
Địch La cũng bị Kiệt Khắc cắt đứt hai chân, vặn gãy hai tay, lôi đến trước mặt đoàn trưởng đại nhân.
“Ha, Địch La đoàn trưởng, ngài thế nào lại không có uy phong như vừa rồi? Còn muốn cướp nữ nhân của ta không?” Diệp Phong nhìn hình dáng Địch La đang đau đớn co giật, hai mắt đầy sự khinh thường, miệng cười ác độc.
“Không dám...không dám... ta không dám thế nữa... cầu xin ngươi tha cho ta... ta không muốn chết... ta có thể cho ngươi rất nhiều kim tệ...” Địch La tứ chi đã tàn phế, nghe Diệp Phong hỏi miễn cưỡng mở miệng rên rỉ cầu xin tha thứ.
“Nếu bây giờ chúng ta trao đổi hoàn cảnh, đổi thành nữ nhân của ta bị ngươi dày xéo, ta cầu xin ngươi tha thứ, ngươi có tha cho chúng ta không? Loại sự tình này trước kia khẳng định ngươi gặp qua không ít, xin hỏi ngươi có bỏ qua cho người bị ngươi khi phụ không?” Diệp Phong nghe Địch La cầu xin tha thứ, khinh bỉ chất vấn.
“Gặp...sẽ... các ngươi cầu xin tha thứ thì ta nhất định tha cho các ngươi... cầu xin ngươi... tha cho ta...” Địch La nhịn đau dối trá cầu khẩn.
Diệp Phong nhìn bộ dạng của hắn, hừ lạnh một tiếng, ra dấu cho hai gã linh ngưu chiến sĩ nhấc hắn lên, tách hai chân hắn ra, nhắm chuẩn vào hạ âm của hắn xuất ra một cái Liêu Âm Thoái, đá cho hắn ngã trên mặt đất kêu gào thảm thiết. Hạ thể vỡ nát đau đớn co giật, hai mắt gần như trợn trắng, đoạn khí mà chết.
“Chỉ bằng vào một việc ngươi dám đùa giỡn với nữ nhân của lão tử, không đá vỡ tiểu kê kê của ngươi, ta con mẹ nó không phải là nam nhân.” Diệp Phong nhìn thi thể cùa Địch La, hung hăng thì thầm, ra dấu bảo La Phi lục xét thi thể.
“Làm nam nhân mà không có chút cốt khí, người như vậy lãnh đạo dong binh đoàn có thể xếp vào một trong thập đại dong binh đoàn trên đại lục sao? Thật sự làm người khác hoài nghi!” Sa mạc nhân Thụy Ân nhìn thi thể Địch La, lắc đầu cảm khái.
“Thế lực của Tư Mại gia tộc ở Thiên Vũ đế quốc là không thể hoài nghi. Nhưng tên nam nhân rác rưởi này, tuyệt đối là một tên nhị thế tổ hoang dâm vô dụng!” Mộng Hinh khinh bỉ nhìn Địch La, nhìn người yêu bên cạnh hỏi: “Lão công, Khải Đặc bọn họ bây giờ có thể đắc thủ chưa?”
“Đương nhiên, nếu việc nhỏ này mà chúng làm không xong thì nên nhảy xuống biển làm thức ăn cho cá đi!” Diệp Phong lấy cây Thanh sảng tiêu hồn, mỉm cười trả lời.
“Đoàn trưởng, tên này có một cái không gian giới chỉ!” La Phi kiểm tra toàn thân Địch La, cuối cùng tìm ra một cái không gian giới chỉ trên ngón tay giữa giao cho đoàn trưởng đại nhân
“Ha ha ha, đồ vật trong không gian giới chỉ này, cũng đáng cho bổn đoàn trưởng tự mình mệt nhọc đi diễn kịch rồi giết người a!!” Diệp Phong cầm không gian giới chỉ, nghĩ đến Sinh mệnh chi tuyền và Giám thị thủy tinh cầu trong đó, cao hứng ha hả cười to. Tên gia hỏa này hôm nay ra một chiêu đã phát tài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.