Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 86: giam thị thủy tinh cầu,sanh mệnh chi tuyền

Hằng Tâm

27/02/2013

Đương giữa chính ngọ, ánh nắng chói chang, thời tiết nóng bức khiến người ta chỉ muốn nằm xuống mà ngủ. Ở những ngã tư đường của Dong Binh thương thành đang im lặng không ai nào lai vãng, bỗng nhiên xuất hiện một lượng lớn khách đi đường không quản trời nắng khắc nghiệt chạy tới trung tâm thành nơi trường bán đấu giá tọa lạc . Nhân vì hôm nay Tân Kì thương đoàn ghé đến Dong Binh thương thành.

Tân Kì thương đoàn là một trong những thương đoàn nổi tiếng nhất Quang Minh đại lục, hằng năm di chuyển lưu động giữa các đại lục, sanh ý từ đủ mọi nguồn, từ áp tiêu đến trộm cướp không gì là không nhúng tay vào, trong đó lớn nhất là tổ chức Tổng hội lộng xuất tân kì, làm công việc bán đấu giá đồ vật trên khắp các đại lục, được mọi người thập phần hoan nghênh.

Hoắc Lỗ Kì- Mạn Địch là một trung niên hỏa tinh linh tóc đỏ, khí độ anh tuấn tiêu sái, chính là Tân Kì thương đoàn đoàn trưởng, thuộc hạ dưới tay gồm hai đại đội tứ giai Liệt Diễm kị sĩ cùng với một đại đội tứ giai hỏa tinh linh xạ thủ.

Trường bán đấu giá lộ thiên nằm ngay giữa trung tâm Dong Binh thương thành, do một trong thập đại dong binh đoàn, Ba Lạp Đức dong binh đoàn khai mở, uy tín cực tốt.

Dưới sự bố trí của Ba Lạp Đức dong binh đoàn, trường bán đấu giá chính đang được cử hành ngày hôm nay, bởi vì thời tiết quá nóng, phía trên khu bán đấu giá lộ thiên được Ba Lạp Đức dong binh đoàn đặt tấm bạt lớn, nhằm giúp người tham gia đấu giá tránh được ánh mặt trời nóng bỏng.

“Hinh Nhi, một ngày nóng nực như hôm nay, nàng gọi ta đến chỉ để xem bán đấu giá hay sao?” Ở phía đông khu bán đấu giá, Diệp Phong miệng ngậm điếu Thanh sảng tiêu hồn, mắt nhìn lên các loại vật phẩm đang được bày ra chờ đấu giá, hướng sang Mộng Hinh đang cải nam trang ngồi bên cạnh hỏi, cảm giác thập phần nhàm chán, nghĩ thầm không bằng ôm Lộ Lộ và U Nguyệt Nhi cùng ngủ trưa còn thoải mái hơn.

“Đừng có nóng vội mà, còn chưa đến phiên vật phẩm của Tân Kì thương đoàn được đem ra đấu giá nha!” Mộng Hinh đang ngồi bên trái Diệp Phong nghe hắn nói vậy liền mỉm cười ứng thanh.

Gần đây, Mộng Hinh thường dẫn Tư Lược đoàn bạch lang nữ nhân , do cự nhân Lôi Nặc đi theo hộ vệ, tới xung quanh Kì Nạp Tư tiêu thụ chiến lợi phẩm của Tư Lược đoàn. Hôm nay ngẫu nhiên đi qua Dong Binh thương thành, biết được lúc này Tân Kì thương đoàn đang đấu giá vật phẩm, lập tức thông qua Truyện Tống Trận trở lại trú địa bí mật lôi kéo Diệp Phong đến xem Tân Kì thương đoàn có cái gì tốt bán ra hay không.

Vì có Truyện Tống Trận, Mộng Hinh ra ngoài làm sinh ý thập phần tiện lợi, ban ngày đi ra, ban đêm lại thông qua Truyện Tống Trận giấu ở một nơi bí mật quay lại trú địa bí ẩn, chỉ cần để lại vài ba tên lính gác trông coi cửa ra vào của Truyện Tống trận là ổn. Có thể nói rất dễ dàng điều khiển, sắp xếp công việc.

Vì để Hắc Ám giáo đình bị tấn công trầm trọng, nên sau khi oanh tạc trụ sở của họ ,theo kế hoạch, trung đội tinh linh của Kiệt Nã Tư không có rời khỏi mà lưu lại ở phía nam vùng phụ cận của Trác Lạc Tư sơn mạch, chia thành mười tiểu đội tiến hành giám thị hoạt động của Hắc Ám giáo đình.

Nhân vì trước khi Diệp Phong ra tay tấn công Hắc Ám giáo đình, hắn từng nghĩ đến việc mang địa chỉ ẩn náu của Hắc Ám giáo đình nói cho Quang Minh giáo đình, nhưng hắn ngẫm lại thấy có điều không ổn. Theo lời U Nguyệt Nhi nói, Hắc Ám giáo đình ẩn tích tại chỗ đó đã hơn bốn trăm năm, với tử đối đầu Quang Minh giáo hội, bọn họ không thể nào không có chút phòng bị gì cả. Quang Minh giáo đình nếu lúc triệu tập đại quân không nhanh chóng đột kích được như với tốc độ của Tư Lược đoàn sở hữu Truyện Tống Trận chí bảo siêu cấp hiếm thấy ở Quang Minh lục địa khẳng định sẽ để Ma tộc nghe được phong thanh mà đào tẩu. Như vậy thì thời cơ vàng mà Tư Lược đoàn oanh kích bọn họ sẽ bị lãng phí.

Vì băn khoăn trên, lại thêm Diệp Phong cũng nghĩ nếu không cho Hắc Ám giáo đình nếm một chút đau khổ, thì trong lòng thấy rất ‘có lỗi’. Cho nên đầu tiên là oanh tạc chúng một phen, rồi quay sang lợi dụng Quang Minh giáo đình để đối phó lại bọn chúng.

Hiện tại Hắc Ám giáo đình lo ngại chỗ ẩn náu đã bị phát hiện nên đã dẫn các thành viên của giáo đình rời khỏi Trác Lạc Tư sơn mạch, tiến vào vùng đất của Thiên Vũ đế quốc. Diệp Phong nhận được tin từ tinh linh trung đội liền lập tức phân phó Kiệt Nã Tư đến các nơi có trụ sở của Quang Minh giáo đình lộ ra tin tình báo cho bọn họ biết. Chuẩn bị để lưỡng đại giáo đình chơi trò mèo vờn chuột, để thực lực hai bên đả kích lẫn nhau một phen.

Diệp Phong không thể chịu được cái sự rảnh rỗi quản chuyện người ta của Quang Minh giáo đình. Bởi vì hắn sở hữu Hắc Ám ma kiếm cùng ma khí, chính là ngại Quang Minh giáo đình phát hiện được sẽ làm khó dễ hắn khiến hắn hết sức bực bội, thập phần đả đảo cái “mê tín phong kiến” này. Bất quá, ngẫm nghĩ lại, hắn muốn lật đổ cái Quang Minh giáo đình tồn tại trên mấy ngàn năm, gốc rễ bám chắc trên đại lục chỉ là mơ mộng hão huyền, tuyệt không có khả năng!

Gần đây, rất nhiều thế lực nơi lục địa bị Tư Lược đoàn huyết tẩy đồ sát dưới tình huống trở tay không kịp, đại khái do công dụng của Truyền Tống trận nhanh chóng đến và đi không để lại dấu tích, cướp lấy các chiến lợi phẩm. Việc này đã gây nên một trận chấn động không nhỏ tại khắp nơi trên đại lục, mọi người đều không đoán được lai lịch của thần bí cường đạo bộ đội đến đi không để lại dấu vết rốt cục là thần thánh phương nào.

Đối với việc này, bọn người Diệp Phong tự nhiên không ngu ngốc ra ngoài giải thích. Bọn họ vẫn chuẩn bị tiếp tục hành động theo phương thức đó. Bất quá, hiện giờ tinh linh trung đội phụ trách giám thị Hắc Ám giáo đình nên Tư Lược đoàn, nhất thời mất đi một bộ phận nhân tuyển phi hành tìm kiếm mục tiêu để ra tay cùng bố trí Truyện Tống Trận. Vì thế Diệp Phong liền quyết định hoãn lại kế hoạch đánh cướp một thời gian, cho bọn thủ hạ có thời gian nghỉ ngơi ăn chơi.

Con bà nó, hôm nay Diệp Phong chính đang ở trong phòng ngủ hưởng thụ kỹ thuật xoa bóp của Lộ Lộ và U Nguyệt Nhi, kết quả đột nhiên lại bị Mộng Hinh không biết từ đâu trở về kéo hắn tới Dong Binh thương thành giữa trời nóng nực này xem đấu giá, làm hắn hết sức buồn bực.

“Khả năng có cái gì mới lạ ở đây hay sao, nàng cũng không phải không biết bọn thương nhân thảy đều tự phóng đại hàng hóa của chúng lên hàng thượng phẩm, thiên hoa loạn trụy a!” Diệp Phong uể oải dựa người vào ghế, lắc đầu lẩm nhẩm nói.

“Được rồi, được rồi, coi như chàng bồi tiếp người ta xem bán đấu giá không được hay sao? Vật phẩm được rao bán của Tân Kì thương đoàn khẳng định là không phải tầm thường!” Mộng Hinh cong cái miệng nhỏ nhắn lên trừng mắt nhìn Diệp Phong nhẹ giọng hờn giận nói: “Người ta ngày ngày ra ngoài bận rộn xuất lực vì chàng. Chàng lại trốn ở trú địa ôm ấp bọn Lộ Lộ vui vẻ sảng khoái. Bây giờ ở cùng thiếp có một chút mà cũng than phiền, chàng không để ý đến cảm nhận của người ta gì hết, thật thiên vị!”



“Hảo hảo hảo, bồi tiếp nàng xem, bồi tiếp nàng xem, là ta đã sai, đã sai rồi…” Diệp Phong thấy mĩ nhân ăn phải dấm lập tức mở miệng an ủi. Nếu không sau khi Mộng Hinh tức giận làm nũng xong nhất định là lệ hoa rơi đầy ngay!

“Địch La thiếu gia, ngài xem người thanh niên phương đông vận bạch y tóc đen da trắng mịn màng ở bên kia kìa, ta dám bảo chứng đó là một đại mĩ nữ giả nam trang, nhìn mái tóc dài và cái thể hình đó căn bản nam nhân vốn không nên có.” Chỗ dải đất náo nhiệt ở trung tâm trường bán đấu giá, Nặc Ni, một tên thị tùng tóc đỏ gương mặt xấu xí dễ sợ, chỉ vào Mộng Hinh rồi hướng đến chủ nhân hắn là Địch La góp lời.

Địch La - Tư Mại, ba mươi tuổi, anh tuấn tiêu sái với mái tóc ngắn vàng rực, là tiểu nhi tử của tể tướng Kì Luân – Tư Mại thuộc Thiên Vũ đế quốc. Năm Địch La hai mươi tuổi, dựa vào thế lực của cha hắn đã tổ chức ra Tư Mại dong binh đoàn. Trải qua mười năm cố gắng phấn đấu được liệt vào một trong thập đại dong binh đoàn của đại lục. Thuộc hạ dưới tay hắn có một binh đoàn tam giai tật phong kị sĩ cùng với một binh đoàn tam giai cuồng sa kiếm sĩ.

Địch La là một tên háo sắc cực độ, không có nữ nhân thì không thể vui vẻ được. Hôm nay đích thân suất lĩnh dong binh đoàn tình cờ đi ngang Dong Binh thương thành, nghe nói có Tân Kì thương đoàn đang bán đấu giá vật phẩm, tiện thể vào xem có vật gì hoặc giả nữ nô vừa mắt hay không để mua về vui vẻ một phen.

Giờ phút này nghe tên thị tùng Nặc Ni nói, lập tức theo hướng tay hắn chỉ, nhìn thấy Mộng Hinh đang mặc y phục giả nam, “i, xác thật là nữ nhi, lại là tuyệt sắc mỹ nhân phương đông hiếm thấy nữa nha!”

“Thiếu gia, có muốn ta bảo vài tên hạ nhân đến bắt nàng ta về nơi chúng ta hay không?” Nặc Ni để ý nhãn thần của thiếu gia, lập tức nở nụ cười xu nịnh.

“Đừng nóng vội, bên cạnh nàng ta còn có một tên thanh niên. Đợi khi hội đấu giá kết thúc, tìm hiểu lai lịch bọn họ rồi nói sau!” Địch La quan sát Diệp Phong đương ngồi bên cạnh Mộng Hinh, lắc đầu đáp lời Nặc Ni. Nặc Ni thấy thiếu gia nói như vậy, lập tức câm miệng không nói gì nữa, hai mắt tràn đầy sự khinh thường nhìn Diệp Phong, cho rằng Diệp Phong đã cản trở cơ hội biểu hiện trước mặt thiếu gia của mình nên cảm thấy rất khó chịu trong lòng.

“Chư vị, vật dưới đây sắp bán đấu giá chính là xuất phẩm của Tân Kì thương đoàn - thủy tinh cầu giám thị cùng sinh mạng chi tuyền!” Trên sàn đấu giá, vừa nghe đấu giá viên báo tên vật phẩm của Tân Kì thương đoàn lên, nhất thời khởi phát một tràng nghị luận sôi nổi. Tất cả đều rõ sinh mạng chi truyền trân quý của tinh linh tộc. Nhưng thủy tinh cầu giám thị lại là vật mọi người mới nghe nói lần đầu tiên nên thập phần tò mò.

“Hắc hắc. xem ra đến đây thật sự không phải vô ích a!” Diệp Phong nghe đấu giá viên nói tới bốn chữ sanh mệnh chi tuyền lập tức nhãn thần phát xuất quang mang kinh hỉ tham lam, bắt đầu trầm tư lẩm nhẩm nói.

“Hừ, vừa mới mang một bộ dạng nhàm chán hiện tại lại hưng phấn đến vậy. Chàng nha, luôn luôn không nhất quán!” Mộng Hinh thấy dáng vẻ Diệp Phong như thế, nhẹ giọng trách mắng, ngọc chỉ trắng nõn tức giận khẽ điểm vào trán hắn một cái: “Chàng hứng khởi về sanh mạng chi tuyền, có biết Thủy tinh cầu giám thị là cái gì hay không?”

“Ta chẳng biết Thủy tinh cầu là cái thứ đồ vật gì!” Diệp Phong nhún vai lắc đầu ứng thanh, thấy thần sắc tò mò của Mộng Hinh lại tiếp: “Nếu nàng thích thì chúng ta sẽ mua nó về chơi cho biết!”

Lúc này Tân Kì thương đoàn đã mang hai trăm viên Thủy tinh cầu cùng một bình sanh mạng chi tuyền lên sàn đấu giá. Mộng Hinh đương hiếu kì quan sát Thủy tinh cầu, nghe Diệp Phong nói vậy lập tức gật đầu tỏ vẻ tốt nhất mua nó rồi trở về .

“Tác dụng của sanh mạng chi tuyền thì tất cả đều biết rồi, bất tất giải thích thêm nữa. Còn công năng của Thủy tinh cầu giám thị phía dưới thì ta sẽ giới thiệu qua với mọi người một chút. Cái loại đồ này đi cùng một đôi với nhau, một cái là nhiếp tượng(thu hình), một cái là quan khán (xem ảnh). Nói cách khác, các vị đặt một Thủy tinh cầu nhiếp tượng ở một nơi nào đó, khả dĩ bất cứ thời điểm nào cũng có thể thông qua Thủy tinh cầu quan khán để xem tình cảnh chung quanh Thủy tinh cầu nhiếp tượng!”

Người bán đấu giá trước sau cầm lấy một đôi Thủy tinh cầu giám thị, giải thích tính năng của nó, sau đó kêu giá mỗi đôi Thủy tinh cầu là một vạn kim tệ, mỗi lần tăng giá không thể dưới mười ngàn kim tệ, còn bình sanh mạng chi tuyền là một trăm vạn kim tệ, mỗi lần tăng giá không được dưới mười vạn kim tệ. Sanh mạng chi tuyền bắt đầu được đấu giá trước.

Chức năng cùng giá tiền của Thủy tinh cầuvừa được công bố ra, nghị luận lập tức nổ ra ầm ầm. Tất cả đều muốn thu vào Thủy tinh cầu giám thị nhưng sanh mạng chi tuyền lại được đưa ra đấu giá trước, tất nhiên bị ghẻ lạnh, chỉ có vài người ồn ào kêu giá.

Diệp Phong cũng thập phần kinh hãi trước công năng của Thủy tinh cầu giám thị, cảm giác khẳng định đây chính là vật cần tìm, rất muốn mua toàn bộ rồi quay lại Tư Lược đoàn. Hắn quan sát mấy người đấu giá sanh mạng chi tuyền, rồi tại sàn đấu giá đang hô một trăm bốn mươi vạn kim tệ không ai ra giá tiếp, thì Diệp Phong lập tức kêu giá một trăm năm mươi vạn kim tệ.

Một trăm bốn mươi vạn kim tệ đã không phải là con số nhỏ. Một tên trung niên thương nhân tóc đỏ tối hậu vốn tưởng sẽ không có người cạnh tranh nữa, bây giờ thấy có người tiếp tục tăng giá, không nhịn được bắt đầu do dự tự hỏi có nên theo đến cùng hay không ? Cuối cùng, nghe thấy hai tiếng búa nện của đấu giá viên thì hắn cũng bỏ đi ý niệm kêu giá trong đầu không theo nữa.

“Ta trả một trăm sáu mươi vạn!” Khi đấu giá viên sắp đánh tiếng búa thứ ba biểu thị định giá vật phẩm hoàn thành thì Địch La anh tuấn đột nhiên khai khẩu báo giá.



“Xem kìa, đoàn trưởng Tư Mại dong binh đoàn tham gia đấu giá, e rằng không ai dám tiếp tục tranh đoạt với hắn đâu!”

“Đúng a, tiểu nhi tử của tể tướng Thiên Vũ đế quốc cũng là đoàn trưởng Tư Mại dong binh đoàn, nơi này còn ai dám cạnh tranh với hắn nữa chứ!” Một ít người tham gia đấu giá thấy Địch La ra giá, lập tức xì xào bàn tán.

“Mẹ nó, tên hỗn đản nào lại dám tranh giành với lão tử đây?” Diệp Phong cực độ khó chịu nhìn về phía Địch La, thấy hắn ta chính đang nhìn mình khiêu khích, lập tức mở miệng hô: “Một trăm bảy mươi vạn!”

“Một trăm tám mươi vạn!” Địch La trông vào Mộng Hinh ngồi bên cạnh Diệp Phong, cố ý muốn làm Diệp Phong mất mặt.

“Một trăm chín chục vạn!” Diệp Phong trừng mắt nhìn Địch La, thập phần muốn cho hắn một quả đấm.

“Hai trăm vạn!” Địch La tiêu sái nhìn Diệp Phong rồi lại ra giá.

“Hai trăm mười vạn!” Diệp Phong trong đầu bắt đầu nảy ý xấu.

“Hai trăm hai mươi vạn!” Địch La giữ nguyên thần thái tiêu sái tiếp tục kêu giá.

“Con mẹ nó, lão tử không chơi nữa.” Diệp Phong thấy mỗi lần đối phương ra giá đều nhằm tranh hơn thua với mình, bực tức dừng cuộc đấu giá, tâm trạng nổi lên ác ý muốn “chỉnh” Địch La. Do cuộc đấu giá có người làm náo loạn làm giá cả tăng lên không chính xác nên Diệp Phong tự cho phép dụng thủ đoạn bất chính đối phó lại đối phương.

Từ lúc Diệp Phong và Địch La cùng nhau ra giá tranh đồ, mọi người vốn đang kinh dị đánh giá người thanh niên này, bây giờ rốt cục thấy hắn không ganh đua nổi với Địch La, lập tức không nhịn được lộ ra thần sắc buồn cười, âm thầm cảm khái tên tiểu tử Diệp Phong này không biết tốt xấu, một chút kiến thức cũng không có, không nghĩ đến thân phận Địch La là ai mà dám cạnh tranh cùng hắn.

Không còn người nào khác hô giá cùng Địch La, đấu giá viên đánh ba hồi tiếng búa quyết định sanh mạng chi tuyền thuộc về Địch La. Tên sắc lang này đắc ý nhìn Diệp Phong, nhãn thần thô thiển nhìn Mộng Hinh đầy vẻ sắc dục

Sanh mạng chi tuyền đấu giá xong, đấu giá viên quay sang tiến hành làm việc với Thủy tinh cầu giám thị, cơ hồ tất cả đều điên cuồng bắt đầu cạnh tranh.

“Phu quân, tên tóc vàng kia tựa hồ nhằm vào chúng ta, nếu chúng ta lại đấu giá Thủy tinh cầu giám thị bây giờ thì thế nào hắn ta cũng phá đám, vậy ta phải làm sao bây giờ?” Mộng Hinh nhíu đôi mày liễu liếc nhìn đôi mắt trắng dã đầy sắc mị của Địch La, rồi quan sát đám người đang điên cuồng đấu giá xung quanh, hướng tới người yêu hỏi.

“Dễ thôi, chúng ta không tham gia là được!” Diệp Phong nhìn Địch La cùng đám người như phát điên xung quanh trả lời, thần tình lộ nét cười đểu xấu xa.

“Hả, không tranh đoạt nữa? Phu quân, nhiều ít gì thì chúng ta cũng nên mua vài đôi Thủy tinh cầu giám thị chứ, nó rất có ích cho tiểu đội tuần tra của chúng ta đấy!” Mộng Hinh nghi hoặc nhìn Diệp Phong đề nghị, không giải thích được hắn vì sao đột nhiên bỏ cuộc.

“Hắc hắc, sanh mạng chi tuyền bị con chó lông vàng đó đoạt mất, lại có bao nhiêu người đang cùng tranh cướp Thủy tinh cầu giám thị nữa, chúng ta sao có thể rời khỏi đây với đống tiếc nuối đó được? Hôm nay mọi vật đấu giá của Tân Kì Thương Đoàn lão tử đều thích, lão tử đều yêu. Cứ để bọn họ cạnh tranh với nhau, thời cơ đến thì nó sẽ trở lại tay chúng ta!” Diệp Phong tà ác nhìn đám người chung quanh, nhẹ giọng cười gian.

“Trời đất, phu quân, người muốn cướp tất cả vật phẩm mà người ta đã đấu giá được hay sao?” Mộng Hinh nghe vậy, nhất thời hiểu được ý nghĩ của người yêu, nhíu mày nhẹ giọng hỏi, cảm thấy hắn thực sự quá lớn mật.

“Nàng sợ gì chứ, cũng không phải cùng tác chiến với những người có thế lực, chỉ là nẫng tay trên thôi. Chúng ta về trú địa trước chuẩn bị.” Diệp Phong hai mắt loạn chuyển một hồi, đưa Mộng Hinh rời khỏi đám đông ở trường đấu giá lộ thiên, tiến đến chỗ đặt Truyền Tống trận. Trên đường phát hiện có mấy kiếm sĩ đi theo bọn họ.

“Thú vị, xem ra có vài người chủ định đánh nhau với lão tử.” Diệp đại đoàn trưởng nắm ngọc thủ của mĩ nhân mà hành tẩu, lộ ra nét cười hung hăng đầy gian ác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook