Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Chương 102: Kế hoạch, hợp tác, thích khách địa đạo
Hằng Tâm
27/02/2013
Phía đông Khảm Đặc thành, doanh trại của Mạt La đế quốc đệ tứ quân đoàn, bên trong doanh trướng lớn của tướng quân, Cát Lôi Tư được quân y chữa trị đã tỉnh táo lại. Y và binh tướng trúng phải loại độc là Mê Hồn Túy, hít phải loại độc này lập tức đầu óc mỏi mệt dẫn đến hôn mê, nếu mà hít phải quá nhiều nếu không kịp chữa trị, có thể dẫn đến tử vong.
Thiên Vũ đế quôc đệ nhị quân đoàn tại phương bắc giao chiến một trận với một đạo quân lai lịch bất minh, binh tướng đem thi thể Bỉ Nhĩ thương tâm lui về doanh trại. Tình huống này không thể thoát khỏi thám tử của Mạt La đệ tứ quân đoàn. Khi bọn người Cát Lôi Tư biết tin tức này đều không hiểu được ai đã giúp họ giết chết Bỉ Nhĩ, khiến cho Thiên Vũ đế quốc đệ nhị quân đoàn phải toàn quân rút lui.
Mạt La đế quốc đệ tứ quân đoàn, bao gồm bốn tam giai Liệt Diễm kỵ sĩ đoàn, ba tam giai tật phong xạ thủ đoàn, hai tam giai băng sương kiếm sĩ đoàn, một tam giai hòa hệ ma pháp sư đoàn. Đối với vấn đề có một đội quân thần bí, Cát Lôi Tư mặc dù chưa hiểu. Nhưng rõ ràng bây giờ địch quân không đủ lương thảo, tướng quân bị giết, đây là thời cơ phản kích cực tốt. Vì vậy y phái ra từ đệ nhất cho đến đệ tứ Liệt Diễm kỵ sĩ đoàn, cùng với đệ nhất, đệ nhị tật phong xạ thủ đoàn đuổi theo truy kích địch nhân. Bản thân y vì chất độc vừa được giải, theo lời dặn dò của quân y không có đi theo tham gia truy kích.
Đại chiến kết thúc, bên ngoài cửa thành thi thể nằm la liệt cùng máu tươi chảy như dòng sông nhỏ, tất cả đều phải được xử lý. Sáu binh đoàn đã truy kích địch nhân, Cát Lôi Tư liền truyền lệnh cho bốn binh đoàn còn lại triển khai công tác xử lý các phương diện cần thiết. Ngoài ra động viên một số cư dân đến hỗ trợ, dụng sức suốt một đêm, đến rạng sáng hôm sau thì tất cả xử lý xong.
Cũng vào lúc sáng sớm, Cát Lôi Tư do đêm qua bị độc tố ảnh hưởng nên đầu có chút choáng váng, đang ngủ say trong trướng, binh lính lại đột nhiên đến báo cửa thành bắc xuất hiện một nhánh bộ đội cường hãn cực kì quái dị, đang tiến đến Khảm Đặc thành, khiến y nghi hoặc vội lên tường thành quan sát. Kết quả vừa nhìn xuống dưới, làm y cũng chấn động kinh ngạc, truyền lệnh cho chúng binh sĩ toàn thể cảnh giới!
Hai dặm phía bắc thành, thành viên Tư Lược đoàn toàn bộ với vũ trang, sắp thành hàng ngũ chỉnh tề, tiến về hướng Khảm Đặc thành. Đi trước nhất chính là bốn trung đội kỵ sĩ Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang, sa mạc cưỡi ma sủng, mặc trong kỵ trang bị bằng tinh thiết. Chú tạo trung đội, hương kì trung đội kéo theo gia nông pháo đang đi giữa cự giải trung đội và lôi đình trung đội. Cự nhân tiểu đội vác trên vai yểm nguyệt đao to lớn. Cùng với tinh linh trung đội bay trên không, hộ vệ cho Diệp đại đoàn trưởng ở phía sau ngồi trên cương thiết chiến xa, tại vị trí thao tác của pháo thủ gia nông pháo, tiêu sái tiến tới, nhìn qua rất là đẹp mắt.
“Tướng quân, thanh niên đang ngồi trên nóc của cái hộp cương thiết kia, hình như là cháu của tể tướng Lạc Khắc, Lôi Ân-Pháp Lôi Nhĩ. Năm ngoái hắn đã phụng mệnh tổ chức Hoàng Gia Tư Lược đoàn. Hắn chính là cầm thú nam tước nổi danh bại hoại nhất đế đô!” Tư Lược đoàn dần đần đến gần, đoàn trưởng của đệ nhất băng sương kiếm sĩ đoàn từng thấy qua cầm thú nam tước, nhận rõ tướng mạo của Diệp Phong, kinh ngạc bẩm báo cho Cát Lôi Tư. Gã có điểm không thể tin cầm thú nam tước lại xuất hiện nơi này.
Việc cầm thú nam tước tổ chức Tư Lược đoàn, quan quân các cấp cơ hồ đều biết. Với ánh mắt sắc bén của Cát Lôi Tư, cho dù thủ hạ không nói, y cũng đã thấy Diệp Phong dần dần đến sát, tự nhiên nhận ra đây là cầm thú nam tước nổi danh bại hoại nhất trong những tên bại hoại tại đế đô.
“Kỳ quái, nhánh bộ đội nhỏ này là Tư Lược doàn của Lôi Ân à?? Trên lưng cự giải chiến sĩ mang theo hình như là địa tinh hỏa pháo à? Chẳng lẽ hôm qua chính pháo thủ của hắn đã oanh tạc quân doanh của Thiên Vũ đế quốc? Bỉ Nhĩ cũng là do bọn hắn giết? Thật sự là quái lạ. Hắn từ nơi nào tìm được nhiều bộ đội cường hãn và địa tinh hỏa pháo như vậy a??”
Hôm qua Thiên Vũ đế quốc bị địa tinh hỏa pháo oanh tạc, quan quân của Mạt La đệ tứ quân đoàn sớm suy đoán cùng với thám tử điều tra đã biết có một đội quân thần bí trợ giúp họ. Bọn người đó sử dụng một loại hỏa khí của một nền văn minh đặc biệt, địa tinh hỏa pháo!
Lúc này đoàn trưởng của đệ nhị băng sương kiếm sĩ đoàn, nhìn bộ đội của Tư Lược đoàn nghi hoặc lẩm bẩm, lập tức khiến cho mấy người quan quân chung quanh nghi hoặc theo. Ai cũng nghĩ, khả năng là bộ đội của cầm thú nam tước đã oanh tạc quân doanh của Thiên Vũ đế quốc, giết chết Bỉ Nhĩ. Đồng thời ai cũng không thể tưởng tượng hắn từ đâu mà có được nhiều bộ hạ cường hãn và địa tinh hỏa pháo như vậy.
Hiện tại loại hỏa khí như địa tinh hỏa pháo cho dù cả nam bắc đại lục cùng hợp lại cũng sợ rằng chưa có được một trăm khẩu. Mà cho dù có thể tập hợp được nhưng do quá cũ nên cũng không thể sử dụng được.. Bởi thế quan quân mới có thể cho rằng pháo thủ của cầm thú nam tước đã oanh tạc quân doanh của Thiên Vũ đế quốc. Nếu không cũng không còn ai sở hữu nhiều địa tinh hỏa pháo như vậy!
Ma sủng có thuộc tính, binh khí cổ quái, bộ đội toàn chủng tộc phức tạp, địa tinh hỏa pháo, cái xe bằng cương thiết có gắn hỏa pháo. Cát Lôi Tư nhìn bộ đội của cầm thú nam tước trước mắt, trong lòng cũng có cảm giác có thể là hắn đã oanh tạc quân doanh của Thiên Vũ đế quốc, giải trừ nguy cơ cho bộ đội của mình. Bất quá hắn thật sự hảo tâm như vậy ư? Bằng số hỏa pháo của hắn thì oanh tạc quân doanh không có vấn đề, nhưng hắn giết Bỉ Nhĩ cũng sử dụng số bộ đội ít ỏi này sao? Tựa hồ khả năng không lớn a!
Cảnh giới trên tường thành là phần lớn xạ thủ, thấy tướng quân cùng những đại nhân thủ lĩnh đều nhận biết tiểu bộ đội kinh nhân ngoài thành, cũng không hạ mệnh lệnh công kích, liền lẳng lặng nhìn tiểu bộ đội đó tiến tới dưới thành, không có phóng tên ngăn cản.
“Này, Cát Lôi tư tướng quân, ông còn nhớ ta không?” Bộ đội Tư Lược đoàn thuận lợi không bị cản trở tiến tới dưới thành, Diệp Phong tiêu sái đứng lên tại chỗ ngồi thao tác của đối thủ, phất tay chào hỏi Cát Lôi Tư đang trên tường thành.
“Đương nhiên nhớ rõ, Lôi Ân nam tước hôm nay đến đây có việc gì không?” Nhìn nét mặt của Lôi Ân mà hôm qua có thể đã trợ giúp chính mình, Cát Lôi Tư dù cho không quen nhìn hắn vốn ngày thường làm nhiều điều ác, bất quá cũng vẫn rất khách khí với hắn.
“Ha ha, trước mặt ngươi quang minh cũng không cần phải nói dòng do. Với tài năng của Cát Lôi Tư tướng quân, nhìn bộ đội của ta, chắc không khó đoán ra hôm qua chính chúng ta oanh tạc quân doanh của Thiên Vũ đế quốc, giết chết Bỉ Nhĩ. Bây giờ Thiên Vũ đế quốc đệ nhị quân đoàn lương thảo không đủ, tướng quân bị giết, sĩ khí hạ thấp, hơn nữa thương vong rất nhiều, tốc độ hành quân sẽ chậm chạp, là thời cơ rất tốt để công kích bọn chúng. Bất quá Cát Lôi Tư tướng quân mặc dù đêm qua đã phái ra sáu binh đoàn truy kích, nhưng muốn làm bọn chúng tổn thất quá nặng thì chỉ sợ không dễ dàng. Lần này ta đến đây là có kế hoạch làm Thiên Vũ đế quốc đệ nhị quân đoàn hoàn toàn tan rã, muốn cùng Cát Lôi tư tướng quân hợp tác!”
Diệp Phong ngẩng đầu lên nói thẳng với Cát Lôi Tư trên tường thành, không có một chút thần thái khiêm tốn nào cả. Tên gia hỏa này đêm qua giết Bỉ Nhĩ xong rút lui, tránh thoát truy binh của Thiên Vũ đế quốc liền tại một nơi kín đáo bố trí Truyện Tống Trận, quay về trú địa bí mật. Hôm nay cho quân chủ lực đến bày trận thể hiện, ngoại trừ muốn quấy nhiễu mọi người, trọng yếu nhất chính là làm Cát Lôi Tư giật mình để y không dám khinh thị chính mình, nhằm có thể cùng thương lượng về thù lao của kế hoạch lớn!
“Kế hoạch làm tan rã triệt để Thiên Vũ đế quốc đệ nhị quân đoàn? Nhanh, mở cửa thành mời Lôi Ân nam tước vào thành!” Cát Lôi Tư nghe Diệp Phong nói xong, trong lòng cảm khái tên tiểu tử này một chút khiêm tốn cũng không biết nhưng đồng thời nghe hắn nói có kế hoạch làm hoàn toàn tan rã Thiên Vũ đệ nhị quân đoàn, thập phần cảm thấy hứng thú.
Bởi vì Cát Lôi Tư hiểu rõ cho dù Thiên Vũ đệ nhị quân đoàn dù đang sĩ khí hạ thấp, nhưng sáu binh đoàn y đã phái theo truy kích cũng không có khả năng làm bọn chúng tổn thất quá lớn được. Dù sao nơi đây cách biên giới Thiên Vũ đế quốc chỉ có ba bốn ngày đường. Nếu quả thật kế hoạch của cầm thú nam tước có thể làm tan rã hoàn toàn Thiên Vũ đệ nhị quân đoàn thì y cũng muốn thử một phen. Thân là tướng quân trung thành với Mạt La đế quốc, có thể vì đế quốc làm thương tổn nặng địch nhân, y tuyệt đối nghĩa bất dung từ!
Diệp Phong thập phần hài lòng với phản ứng của Cát Lôi Tư. Cửa thành vừa mở, liền dẫn đầu thành viên Tư Lược đoàn uy phong bát diện tiến vào Khảm Đặc thành.
“Liệt Diễm tiêu phong mã, Quang Minh bạch vũ điêu, đại địa xuyên sơn giáp, tật phong cự lang, cương giáp phong ngưu. Lôi Ân nam tước, Tư Lược đoàn của người mặc dù nhân số không đông lắm, bất quá toàn bộ đều là tinh anh trong tinh anh. Chỉ là vật liệu chú tạo của binh khí cổ quái và trang bị hơi kém một chút!”
Cửa thành vốn không phải địa phương để bàn đại sự. Cát Lôi Tư tự mình dẫn Diệp Phong đã bước xuống chiến xa, đi đến quân doanh tại thành đông, cẩn thận quan sát thành viên Tư Lược đoàn và trang bị của họ ở cự li gần, không nhịn được mở miệng tán dương. Đồng thời đối với trọng trang khải giáp bằng thiết của họ có cảm giác không ổn.
“A a, Cát Lôi Tư đoàn trưởng quá khen rồi. Bộ đội của ta chỉ là một nhóm Tư Lược đoàn nhỏ nhoi thôi, không thể so bì với đệ tứ quân đoàn của ngài được.” Diệp Phong mỉm cười trả lời, cũng không trả lời vấn đề nghi vấn của Cát Lôi tư về khải giáp của Tư Lược đoàn thành viên, để y sau này biết được sẽ tự cảm khái vì chính mình không có mắt nhìn!
“Lôi Ân nam tước, có đều gì bất tiện không, nếu người nói cho ta biết người lấy từ nơi nào nhiều địa tinh hỏa pháo đến vậy?” Cát Lôi Tư nghe Diệp Phong nói xong, nhìn về phía gia nông pháo trên lưng cự giải chiến sĩ, tò mò hỏi.
“Không có gì bất tiện cả. Địa tinh hỏa pháo này là ta đào được trong một sơn động. Lúc đó chúng được niêm phong kín trong những chiếc rương. Ta còn tưởng rằng không thể sử dụng, không ngờ không chỉ có uy lực như trước mà tầm bắn còn xa hơn một ít so với lời đồn, ha ha...” Diệp Phong đi sóng vai với Cát Lôi Tư, thuận miệng nói láo, một chút đỏ mặt cũng không có.
Cát Lôi tư nghe vậy thoáng nhíu mày, trong lòng có chút không tin, nhưng cũng không thể hỏi thêm, thuận miệng cười to nói: “Lôi Ân nam tước thật là may mắn. Một trăm khẩu địa tinh hỏa pháo có tầm bắn xa hơn lời đồn. Nếu quân đội chính quy có hỏa khí bắn xa như vậy, vô luận là công thành hay thủ thành, khẳng định đều có ưu thế tuyệt đối. Được rồi, còn mấy cái hộp cương thiết có thể di động này dùng làm gì?”
“Ô, đây không phải là hộp cương thiết, gọi là cương thiết chiến xa, cũng là ta phát hiện trong sơn động.” Diệp Phong cười ha hả, đi theo hắn là Cát Lôi Tư đang không hiểu lắm, vừa đi vừa nói tiến vào quân doanh, đi vào nghị sự đại sảnh.
“Lôi Ân nam tước, nhanh nói cái kế hoạch làm tan rã Thiên Vũ đệ nhị quân đoàn!” Cát Lôi tư mời Điệp Phong ngồi xuống, mở miệng biểu thái.
“Kỳ thật kế hoạch của ta rất đơn giản. Chỉ cần Cát Lôi Tư tướng quân ra lệnh cho sáu binh đoàn quay về toàn lực phối hợp thì...” Diệp Phong uống một ngụm trà, nhẹ nhàng nói, đem kế hoạch trong lòng nói cho Cát Lôi Tư.
“Ha ha, hay, hay, kết hoạch này thật không sai. Lôi Ân nam tước cao minh a. Ta lập tức cho người truyền lệnh đến sáu binh đoàn sẽ toàn lực phối hợp với kế hoạch của người!” Cát Lôi tư nghe xong kế hoạch của DIệp Phong, cảm thấy khả năng thành công rất lớn, vứt bỏ toàn bộ suy nghĩ trong lòng trước kia thấy hắn là kẻ vô năng, nhận ra phải coi trọng hắn, lúc này lộ ra thần sắc hưng phấn ha ha cười to, đang định gọi người đến truyền lệnh thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đất lở và tiếng kinh hô.
Sao lại thế này?
Diệp Phong và Cát Lôi Tư nghe thấy đều lộ ra thần sắc khó hiểu, bước ra khỏi doanh trướng. Chỉ thấy tại nơi tập trung của Tư Lược đoàn bộ đội, cái mông của Kì Lạp Tư cự nhân Lôi Nặc đã lún vào đất, bám theo là một mảnh đất lở.
“Tướng quân, dưới mặt đất quân doanh của chúng ta đã bị đào rất nhiều địa đạo!” Đoàn trưởng của đệ nhị băng sương kiếm sĩ đoàn, thấy tướng quân ra khỏi trướng, lập tức tiến lên bẩm báo.
“Địa đạo?! Ta hiểu rồi, thích khách của địch nhân đến ám sát quan quân chúng ta, khẳng định đều là theo địa đạo mà xuất nhập doanh địa. Thật sự giảo hoạt!” Cát Lôi Tư nhe vậy kinh hỉ tỉnh ngộ, đi tới nơi đất lở, nhìn xuống địa đạo phía dưới, một ít binh lính cũng đang dò xét bên trong.
“Ha ha ha, hôm nay Lôi Ân nam tước đến thật sự là đúng lúc, không chỉ thương thảo kế hoạch lớn mà cự nhân của ngươi cũng thuận tiện giúp ta hóa giải sự tình phiền não nhất trong mấy ngày qua!” Cát Lôi tư cao hứng vỗ vỗ vai Diệp Phong, ha hả cười to.
“Ha ha, quả thật rất đúng lúc. Không có sức nặng của Kì Lạp Tư cự nhân ngồi lên, địa đạo này thật sự không dễ phát hiện!” Diệp Phong xem xét địa đạo, cùng với Lôi Nặc đã đứng dậy gãi đầu tỏ vẻ thú vị, lộ ra thần sắc buồn cười, suy nghĩ rồi nói: “Xem ra Thiên Vũ đế quốc gần đây có không ít kỳ nhân dị sĩ. Đầu tiên là hắc ưng nhân đánh lén Cát Lôi Tư tướng quân. Hiện tại xuất hiện cao thủ đào địa đạo. Ha ha, không biết bọn chúng còn người biết làm gì nữa...”
“Đúng vậy, Thiên Vũ đế quốc lần này có thể nói đã tung vốn ngầm ra để công hạ tỉnh tây bắc. Trận đánh này còn có thể đánh!” Cát Lôi Tư gật đầu cảm khái, phần phó cho đoàn trưởng của đệ nhị băng sương kiếm sĩ đoàn phóng tín điểu thông báo cho Phí Đức tướng quân. Bây giờ đã biết phương thức xuất nhập doanh địa của địch nhân, chắc chắn có thể hoàn toàn phá giải kế hoạch của bọn chúng. Cát Lôi Tư trong lòng thật sự cao hứng.
“Thật sự muốn nhìn xem cao thủ đào hang của Thiên Vũ đế quốc là ai, hắc hắc...” Diệp Phong khá hứng thú với những người tài chuyên âm thầm làm chuyện xấu của Thiên Vũ đế quốc, theo Cát Lôi Tư xem xét địa đạo một hồi, trở về nghị sự đại trướng thương nghị một lúc nữa. Hắn không nhận lời ở lại để Cát Lôi Tư khoản đãi, dẫn thành viên Tư Lược đoàn rời khỏi Khảm Đặc thành.
Tại một khu vực tập trung nhiều đồi núi phía bắc Khảm Đặc thành, nơi này là địa phương bố trí Truyện Tống Trận của Tư Lược đoàn. Diệp Phong theo kế hoạch ra lệnh cho tinh linh trung đội đuổi theo Thiên Vũ đệ nhị quân đoàn, nhắc nhở qua một chút mười thành viên của tuần tra tiểu đội chú ý cảnh giới, rồi đem theo số thành viên còn lại thông qua Truyện Tống Trận, quay về trú địa bí mật.
“Lôi Ân, thế nào rồi, Cát Lôi Tư tướng quân có hợp tác với chúng ta không?” Tĩnh Hương thập phần quan tâm về tình huống chiến trận của đế quốc. Từ khi tình lang đi tìm Cát Lôi Tư tướng quân để hợp tác, nàng một mực đứng tại công chúng đại sảnh chờ tình lang quay về. Bởi thế khi tình lang vừa ra khỏi Truyện Tống Trận, nàng lập tức cùng Lộ Lộ, Mộng Hinh, U Nguyệt Nhi, Phỉ Phỉ tứ nữ tiến tới đón.
“Đương nhiên, có thể làm một mẻ lớn khiến Thiên Vũ đệ nhị quân đoàn hoàn toàn tan rã, Cát Lôi Tư có thể nào không đáp ứng hợp tác? Công lao đó so ra không nhỏ hơn việc giết Bỉ Nhĩ a!” Diệp Phong cười nói, vung tay ôm Tĩnh Hương sát vào lòng, vuốt ve ngọc đồn tròn trịa xinh đẹp, trước ngực là cự nhũ đầy đặn săn chắc đang ma sát, vừa hưởng thụ nhục cảm vừa nảy ra ý niệm xấu xa muốn thưởng ngoạn cự nhũ của nàng trong đầu. Rồi hắn nhìn bên cạnh là thành viên Tư Lược đoàn đang tiến nhập đại sảnh cùng với Lộ Lộ tứ nữ, tên gia hỏa này sắc mị mị kề bên tai Tĩnh Hương nhỏ giọng phôi tiếu: “Lão bà, lần này sau khi ta giúp Mạt La đế quốc đánh tan Thiên Vũ đệ nhị quân đoàn, nàng có phải nên tưởng thưởng cho ta cái gì đó không?”
“Chàng đó, vì quốc gia ra sức mà cũng muốn tưởng thưởng!” Tĩnh hương nhìn bộ dạng sắc mị mị của Diệp Phong, không hảo khí nhéo vào lưng hắn một cái, nhẹ giọng kiều sân, “Coi như chia sẻ một phần khổ cực khi chàng đi đánh trận, muốn thưởng cái gì thì nói đi!”
“Hắc hắc, ta muốn nàng dùng cái này để...” Diệp trên mặt cười xấu nhìn chằm chằm vào cự nhũ của Tĩnh Hương, bên tai nàng nói ra ý nghĩ hoang đường làm nàng mặt hồng tai đỏ, làm nàng tức giận đến không nhịn được phải mắng khẽ hắn không đàng hoàng rồi đánh liên tiếp vào ngực hắn.
Thiên Vũ đế quôc đệ nhị quân đoàn tại phương bắc giao chiến một trận với một đạo quân lai lịch bất minh, binh tướng đem thi thể Bỉ Nhĩ thương tâm lui về doanh trại. Tình huống này không thể thoát khỏi thám tử của Mạt La đệ tứ quân đoàn. Khi bọn người Cát Lôi Tư biết tin tức này đều không hiểu được ai đã giúp họ giết chết Bỉ Nhĩ, khiến cho Thiên Vũ đế quốc đệ nhị quân đoàn phải toàn quân rút lui.
Mạt La đế quốc đệ tứ quân đoàn, bao gồm bốn tam giai Liệt Diễm kỵ sĩ đoàn, ba tam giai tật phong xạ thủ đoàn, hai tam giai băng sương kiếm sĩ đoàn, một tam giai hòa hệ ma pháp sư đoàn. Đối với vấn đề có một đội quân thần bí, Cát Lôi Tư mặc dù chưa hiểu. Nhưng rõ ràng bây giờ địch quân không đủ lương thảo, tướng quân bị giết, đây là thời cơ phản kích cực tốt. Vì vậy y phái ra từ đệ nhất cho đến đệ tứ Liệt Diễm kỵ sĩ đoàn, cùng với đệ nhất, đệ nhị tật phong xạ thủ đoàn đuổi theo truy kích địch nhân. Bản thân y vì chất độc vừa được giải, theo lời dặn dò của quân y không có đi theo tham gia truy kích.
Đại chiến kết thúc, bên ngoài cửa thành thi thể nằm la liệt cùng máu tươi chảy như dòng sông nhỏ, tất cả đều phải được xử lý. Sáu binh đoàn đã truy kích địch nhân, Cát Lôi Tư liền truyền lệnh cho bốn binh đoàn còn lại triển khai công tác xử lý các phương diện cần thiết. Ngoài ra động viên một số cư dân đến hỗ trợ, dụng sức suốt một đêm, đến rạng sáng hôm sau thì tất cả xử lý xong.
Cũng vào lúc sáng sớm, Cát Lôi Tư do đêm qua bị độc tố ảnh hưởng nên đầu có chút choáng váng, đang ngủ say trong trướng, binh lính lại đột nhiên đến báo cửa thành bắc xuất hiện một nhánh bộ đội cường hãn cực kì quái dị, đang tiến đến Khảm Đặc thành, khiến y nghi hoặc vội lên tường thành quan sát. Kết quả vừa nhìn xuống dưới, làm y cũng chấn động kinh ngạc, truyền lệnh cho chúng binh sĩ toàn thể cảnh giới!
Hai dặm phía bắc thành, thành viên Tư Lược đoàn toàn bộ với vũ trang, sắp thành hàng ngũ chỉnh tề, tiến về hướng Khảm Đặc thành. Đi trước nhất chính là bốn trung đội kỵ sĩ Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang, sa mạc cưỡi ma sủng, mặc trong kỵ trang bị bằng tinh thiết. Chú tạo trung đội, hương kì trung đội kéo theo gia nông pháo đang đi giữa cự giải trung đội và lôi đình trung đội. Cự nhân tiểu đội vác trên vai yểm nguyệt đao to lớn. Cùng với tinh linh trung đội bay trên không, hộ vệ cho Diệp đại đoàn trưởng ở phía sau ngồi trên cương thiết chiến xa, tại vị trí thao tác của pháo thủ gia nông pháo, tiêu sái tiến tới, nhìn qua rất là đẹp mắt.
“Tướng quân, thanh niên đang ngồi trên nóc của cái hộp cương thiết kia, hình như là cháu của tể tướng Lạc Khắc, Lôi Ân-Pháp Lôi Nhĩ. Năm ngoái hắn đã phụng mệnh tổ chức Hoàng Gia Tư Lược đoàn. Hắn chính là cầm thú nam tước nổi danh bại hoại nhất đế đô!” Tư Lược đoàn dần đần đến gần, đoàn trưởng của đệ nhất băng sương kiếm sĩ đoàn từng thấy qua cầm thú nam tước, nhận rõ tướng mạo của Diệp Phong, kinh ngạc bẩm báo cho Cát Lôi Tư. Gã có điểm không thể tin cầm thú nam tước lại xuất hiện nơi này.
Việc cầm thú nam tước tổ chức Tư Lược đoàn, quan quân các cấp cơ hồ đều biết. Với ánh mắt sắc bén của Cát Lôi Tư, cho dù thủ hạ không nói, y cũng đã thấy Diệp Phong dần dần đến sát, tự nhiên nhận ra đây là cầm thú nam tước nổi danh bại hoại nhất trong những tên bại hoại tại đế đô.
“Kỳ quái, nhánh bộ đội nhỏ này là Tư Lược doàn của Lôi Ân à?? Trên lưng cự giải chiến sĩ mang theo hình như là địa tinh hỏa pháo à? Chẳng lẽ hôm qua chính pháo thủ của hắn đã oanh tạc quân doanh của Thiên Vũ đế quốc? Bỉ Nhĩ cũng là do bọn hắn giết? Thật sự là quái lạ. Hắn từ nơi nào tìm được nhiều bộ đội cường hãn và địa tinh hỏa pháo như vậy a??”
Hôm qua Thiên Vũ đế quốc bị địa tinh hỏa pháo oanh tạc, quan quân của Mạt La đệ tứ quân đoàn sớm suy đoán cùng với thám tử điều tra đã biết có một đội quân thần bí trợ giúp họ. Bọn người đó sử dụng một loại hỏa khí của một nền văn minh đặc biệt, địa tinh hỏa pháo!
Lúc này đoàn trưởng của đệ nhị băng sương kiếm sĩ đoàn, nhìn bộ đội của Tư Lược đoàn nghi hoặc lẩm bẩm, lập tức khiến cho mấy người quan quân chung quanh nghi hoặc theo. Ai cũng nghĩ, khả năng là bộ đội của cầm thú nam tước đã oanh tạc quân doanh của Thiên Vũ đế quốc, giết chết Bỉ Nhĩ. Đồng thời ai cũng không thể tưởng tượng hắn từ đâu mà có được nhiều bộ hạ cường hãn và địa tinh hỏa pháo như vậy.
Hiện tại loại hỏa khí như địa tinh hỏa pháo cho dù cả nam bắc đại lục cùng hợp lại cũng sợ rằng chưa có được một trăm khẩu. Mà cho dù có thể tập hợp được nhưng do quá cũ nên cũng không thể sử dụng được.. Bởi thế quan quân mới có thể cho rằng pháo thủ của cầm thú nam tước đã oanh tạc quân doanh của Thiên Vũ đế quốc. Nếu không cũng không còn ai sở hữu nhiều địa tinh hỏa pháo như vậy!
Ma sủng có thuộc tính, binh khí cổ quái, bộ đội toàn chủng tộc phức tạp, địa tinh hỏa pháo, cái xe bằng cương thiết có gắn hỏa pháo. Cát Lôi Tư nhìn bộ đội của cầm thú nam tước trước mắt, trong lòng cũng có cảm giác có thể là hắn đã oanh tạc quân doanh của Thiên Vũ đế quốc, giải trừ nguy cơ cho bộ đội của mình. Bất quá hắn thật sự hảo tâm như vậy ư? Bằng số hỏa pháo của hắn thì oanh tạc quân doanh không có vấn đề, nhưng hắn giết Bỉ Nhĩ cũng sử dụng số bộ đội ít ỏi này sao? Tựa hồ khả năng không lớn a!
Cảnh giới trên tường thành là phần lớn xạ thủ, thấy tướng quân cùng những đại nhân thủ lĩnh đều nhận biết tiểu bộ đội kinh nhân ngoài thành, cũng không hạ mệnh lệnh công kích, liền lẳng lặng nhìn tiểu bộ đội đó tiến tới dưới thành, không có phóng tên ngăn cản.
“Này, Cát Lôi tư tướng quân, ông còn nhớ ta không?” Bộ đội Tư Lược đoàn thuận lợi không bị cản trở tiến tới dưới thành, Diệp Phong tiêu sái đứng lên tại chỗ ngồi thao tác của đối thủ, phất tay chào hỏi Cát Lôi Tư đang trên tường thành.
“Đương nhiên nhớ rõ, Lôi Ân nam tước hôm nay đến đây có việc gì không?” Nhìn nét mặt của Lôi Ân mà hôm qua có thể đã trợ giúp chính mình, Cát Lôi Tư dù cho không quen nhìn hắn vốn ngày thường làm nhiều điều ác, bất quá cũng vẫn rất khách khí với hắn.
“Ha ha, trước mặt ngươi quang minh cũng không cần phải nói dòng do. Với tài năng của Cát Lôi Tư tướng quân, nhìn bộ đội của ta, chắc không khó đoán ra hôm qua chính chúng ta oanh tạc quân doanh của Thiên Vũ đế quốc, giết chết Bỉ Nhĩ. Bây giờ Thiên Vũ đế quốc đệ nhị quân đoàn lương thảo không đủ, tướng quân bị giết, sĩ khí hạ thấp, hơn nữa thương vong rất nhiều, tốc độ hành quân sẽ chậm chạp, là thời cơ rất tốt để công kích bọn chúng. Bất quá Cát Lôi Tư tướng quân mặc dù đêm qua đã phái ra sáu binh đoàn truy kích, nhưng muốn làm bọn chúng tổn thất quá nặng thì chỉ sợ không dễ dàng. Lần này ta đến đây là có kế hoạch làm Thiên Vũ đế quốc đệ nhị quân đoàn hoàn toàn tan rã, muốn cùng Cát Lôi tư tướng quân hợp tác!”
Diệp Phong ngẩng đầu lên nói thẳng với Cát Lôi Tư trên tường thành, không có một chút thần thái khiêm tốn nào cả. Tên gia hỏa này đêm qua giết Bỉ Nhĩ xong rút lui, tránh thoát truy binh của Thiên Vũ đế quốc liền tại một nơi kín đáo bố trí Truyện Tống Trận, quay về trú địa bí mật. Hôm nay cho quân chủ lực đến bày trận thể hiện, ngoại trừ muốn quấy nhiễu mọi người, trọng yếu nhất chính là làm Cát Lôi Tư giật mình để y không dám khinh thị chính mình, nhằm có thể cùng thương lượng về thù lao của kế hoạch lớn!
“Kế hoạch làm tan rã triệt để Thiên Vũ đế quốc đệ nhị quân đoàn? Nhanh, mở cửa thành mời Lôi Ân nam tước vào thành!” Cát Lôi Tư nghe Diệp Phong nói xong, trong lòng cảm khái tên tiểu tử này một chút khiêm tốn cũng không biết nhưng đồng thời nghe hắn nói có kế hoạch làm hoàn toàn tan rã Thiên Vũ đệ nhị quân đoàn, thập phần cảm thấy hứng thú.
Bởi vì Cát Lôi Tư hiểu rõ cho dù Thiên Vũ đệ nhị quân đoàn dù đang sĩ khí hạ thấp, nhưng sáu binh đoàn y đã phái theo truy kích cũng không có khả năng làm bọn chúng tổn thất quá lớn được. Dù sao nơi đây cách biên giới Thiên Vũ đế quốc chỉ có ba bốn ngày đường. Nếu quả thật kế hoạch của cầm thú nam tước có thể làm tan rã hoàn toàn Thiên Vũ đệ nhị quân đoàn thì y cũng muốn thử một phen. Thân là tướng quân trung thành với Mạt La đế quốc, có thể vì đế quốc làm thương tổn nặng địch nhân, y tuyệt đối nghĩa bất dung từ!
Diệp Phong thập phần hài lòng với phản ứng của Cát Lôi Tư. Cửa thành vừa mở, liền dẫn đầu thành viên Tư Lược đoàn uy phong bát diện tiến vào Khảm Đặc thành.
“Liệt Diễm tiêu phong mã, Quang Minh bạch vũ điêu, đại địa xuyên sơn giáp, tật phong cự lang, cương giáp phong ngưu. Lôi Ân nam tước, Tư Lược đoàn của người mặc dù nhân số không đông lắm, bất quá toàn bộ đều là tinh anh trong tinh anh. Chỉ là vật liệu chú tạo của binh khí cổ quái và trang bị hơi kém một chút!”
Cửa thành vốn không phải địa phương để bàn đại sự. Cát Lôi Tư tự mình dẫn Diệp Phong đã bước xuống chiến xa, đi đến quân doanh tại thành đông, cẩn thận quan sát thành viên Tư Lược đoàn và trang bị của họ ở cự li gần, không nhịn được mở miệng tán dương. Đồng thời đối với trọng trang khải giáp bằng thiết của họ có cảm giác không ổn.
“A a, Cát Lôi Tư đoàn trưởng quá khen rồi. Bộ đội của ta chỉ là một nhóm Tư Lược đoàn nhỏ nhoi thôi, không thể so bì với đệ tứ quân đoàn của ngài được.” Diệp Phong mỉm cười trả lời, cũng không trả lời vấn đề nghi vấn của Cát Lôi tư về khải giáp của Tư Lược đoàn thành viên, để y sau này biết được sẽ tự cảm khái vì chính mình không có mắt nhìn!
“Lôi Ân nam tước, có đều gì bất tiện không, nếu người nói cho ta biết người lấy từ nơi nào nhiều địa tinh hỏa pháo đến vậy?” Cát Lôi Tư nghe Diệp Phong nói xong, nhìn về phía gia nông pháo trên lưng cự giải chiến sĩ, tò mò hỏi.
“Không có gì bất tiện cả. Địa tinh hỏa pháo này là ta đào được trong một sơn động. Lúc đó chúng được niêm phong kín trong những chiếc rương. Ta còn tưởng rằng không thể sử dụng, không ngờ không chỉ có uy lực như trước mà tầm bắn còn xa hơn một ít so với lời đồn, ha ha...” Diệp Phong đi sóng vai với Cát Lôi Tư, thuận miệng nói láo, một chút đỏ mặt cũng không có.
Cát Lôi tư nghe vậy thoáng nhíu mày, trong lòng có chút không tin, nhưng cũng không thể hỏi thêm, thuận miệng cười to nói: “Lôi Ân nam tước thật là may mắn. Một trăm khẩu địa tinh hỏa pháo có tầm bắn xa hơn lời đồn. Nếu quân đội chính quy có hỏa khí bắn xa như vậy, vô luận là công thành hay thủ thành, khẳng định đều có ưu thế tuyệt đối. Được rồi, còn mấy cái hộp cương thiết có thể di động này dùng làm gì?”
“Ô, đây không phải là hộp cương thiết, gọi là cương thiết chiến xa, cũng là ta phát hiện trong sơn động.” Diệp Phong cười ha hả, đi theo hắn là Cát Lôi Tư đang không hiểu lắm, vừa đi vừa nói tiến vào quân doanh, đi vào nghị sự đại sảnh.
“Lôi Ân nam tước, nhanh nói cái kế hoạch làm tan rã Thiên Vũ đệ nhị quân đoàn!” Cát Lôi tư mời Điệp Phong ngồi xuống, mở miệng biểu thái.
“Kỳ thật kế hoạch của ta rất đơn giản. Chỉ cần Cát Lôi Tư tướng quân ra lệnh cho sáu binh đoàn quay về toàn lực phối hợp thì...” Diệp Phong uống một ngụm trà, nhẹ nhàng nói, đem kế hoạch trong lòng nói cho Cát Lôi Tư.
“Ha ha, hay, hay, kết hoạch này thật không sai. Lôi Ân nam tước cao minh a. Ta lập tức cho người truyền lệnh đến sáu binh đoàn sẽ toàn lực phối hợp với kế hoạch của người!” Cát Lôi tư nghe xong kế hoạch của DIệp Phong, cảm thấy khả năng thành công rất lớn, vứt bỏ toàn bộ suy nghĩ trong lòng trước kia thấy hắn là kẻ vô năng, nhận ra phải coi trọng hắn, lúc này lộ ra thần sắc hưng phấn ha ha cười to, đang định gọi người đến truyền lệnh thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đất lở và tiếng kinh hô.
Sao lại thế này?
Diệp Phong và Cát Lôi Tư nghe thấy đều lộ ra thần sắc khó hiểu, bước ra khỏi doanh trướng. Chỉ thấy tại nơi tập trung của Tư Lược đoàn bộ đội, cái mông của Kì Lạp Tư cự nhân Lôi Nặc đã lún vào đất, bám theo là một mảnh đất lở.
“Tướng quân, dưới mặt đất quân doanh của chúng ta đã bị đào rất nhiều địa đạo!” Đoàn trưởng của đệ nhị băng sương kiếm sĩ đoàn, thấy tướng quân ra khỏi trướng, lập tức tiến lên bẩm báo.
“Địa đạo?! Ta hiểu rồi, thích khách của địch nhân đến ám sát quan quân chúng ta, khẳng định đều là theo địa đạo mà xuất nhập doanh địa. Thật sự giảo hoạt!” Cát Lôi Tư nhe vậy kinh hỉ tỉnh ngộ, đi tới nơi đất lở, nhìn xuống địa đạo phía dưới, một ít binh lính cũng đang dò xét bên trong.
“Ha ha ha, hôm nay Lôi Ân nam tước đến thật sự là đúng lúc, không chỉ thương thảo kế hoạch lớn mà cự nhân của ngươi cũng thuận tiện giúp ta hóa giải sự tình phiền não nhất trong mấy ngày qua!” Cát Lôi tư cao hứng vỗ vỗ vai Diệp Phong, ha hả cười to.
“Ha ha, quả thật rất đúng lúc. Không có sức nặng của Kì Lạp Tư cự nhân ngồi lên, địa đạo này thật sự không dễ phát hiện!” Diệp Phong xem xét địa đạo, cùng với Lôi Nặc đã đứng dậy gãi đầu tỏ vẻ thú vị, lộ ra thần sắc buồn cười, suy nghĩ rồi nói: “Xem ra Thiên Vũ đế quốc gần đây có không ít kỳ nhân dị sĩ. Đầu tiên là hắc ưng nhân đánh lén Cát Lôi Tư tướng quân. Hiện tại xuất hiện cao thủ đào địa đạo. Ha ha, không biết bọn chúng còn người biết làm gì nữa...”
“Đúng vậy, Thiên Vũ đế quốc lần này có thể nói đã tung vốn ngầm ra để công hạ tỉnh tây bắc. Trận đánh này còn có thể đánh!” Cát Lôi Tư gật đầu cảm khái, phần phó cho đoàn trưởng của đệ nhị băng sương kiếm sĩ đoàn phóng tín điểu thông báo cho Phí Đức tướng quân. Bây giờ đã biết phương thức xuất nhập doanh địa của địch nhân, chắc chắn có thể hoàn toàn phá giải kế hoạch của bọn chúng. Cát Lôi Tư trong lòng thật sự cao hứng.
“Thật sự muốn nhìn xem cao thủ đào hang của Thiên Vũ đế quốc là ai, hắc hắc...” Diệp Phong khá hứng thú với những người tài chuyên âm thầm làm chuyện xấu của Thiên Vũ đế quốc, theo Cát Lôi Tư xem xét địa đạo một hồi, trở về nghị sự đại trướng thương nghị một lúc nữa. Hắn không nhận lời ở lại để Cát Lôi Tư khoản đãi, dẫn thành viên Tư Lược đoàn rời khỏi Khảm Đặc thành.
Tại một khu vực tập trung nhiều đồi núi phía bắc Khảm Đặc thành, nơi này là địa phương bố trí Truyện Tống Trận của Tư Lược đoàn. Diệp Phong theo kế hoạch ra lệnh cho tinh linh trung đội đuổi theo Thiên Vũ đệ nhị quân đoàn, nhắc nhở qua một chút mười thành viên của tuần tra tiểu đội chú ý cảnh giới, rồi đem theo số thành viên còn lại thông qua Truyện Tống Trận, quay về trú địa bí mật.
“Lôi Ân, thế nào rồi, Cát Lôi Tư tướng quân có hợp tác với chúng ta không?” Tĩnh Hương thập phần quan tâm về tình huống chiến trận của đế quốc. Từ khi tình lang đi tìm Cát Lôi Tư tướng quân để hợp tác, nàng một mực đứng tại công chúng đại sảnh chờ tình lang quay về. Bởi thế khi tình lang vừa ra khỏi Truyện Tống Trận, nàng lập tức cùng Lộ Lộ, Mộng Hinh, U Nguyệt Nhi, Phỉ Phỉ tứ nữ tiến tới đón.
“Đương nhiên, có thể làm một mẻ lớn khiến Thiên Vũ đệ nhị quân đoàn hoàn toàn tan rã, Cát Lôi Tư có thể nào không đáp ứng hợp tác? Công lao đó so ra không nhỏ hơn việc giết Bỉ Nhĩ a!” Diệp Phong cười nói, vung tay ôm Tĩnh Hương sát vào lòng, vuốt ve ngọc đồn tròn trịa xinh đẹp, trước ngực là cự nhũ đầy đặn săn chắc đang ma sát, vừa hưởng thụ nhục cảm vừa nảy ra ý niệm xấu xa muốn thưởng ngoạn cự nhũ của nàng trong đầu. Rồi hắn nhìn bên cạnh là thành viên Tư Lược đoàn đang tiến nhập đại sảnh cùng với Lộ Lộ tứ nữ, tên gia hỏa này sắc mị mị kề bên tai Tĩnh Hương nhỏ giọng phôi tiếu: “Lão bà, lần này sau khi ta giúp Mạt La đế quốc đánh tan Thiên Vũ đệ nhị quân đoàn, nàng có phải nên tưởng thưởng cho ta cái gì đó không?”
“Chàng đó, vì quốc gia ra sức mà cũng muốn tưởng thưởng!” Tĩnh hương nhìn bộ dạng sắc mị mị của Diệp Phong, không hảo khí nhéo vào lưng hắn một cái, nhẹ giọng kiều sân, “Coi như chia sẻ một phần khổ cực khi chàng đi đánh trận, muốn thưởng cái gì thì nói đi!”
“Hắc hắc, ta muốn nàng dùng cái này để...” Diệp trên mặt cười xấu nhìn chằm chằm vào cự nhũ của Tĩnh Hương, bên tai nàng nói ra ý nghĩ hoang đường làm nàng mặt hồng tai đỏ, làm nàng tức giận đến không nhịn được phải mắng khẽ hắn không đàng hoàng rồi đánh liên tiếp vào ngực hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.