Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 101: Kiếm phách thiên địa phá càn khôn, thượng tương thủ cấp

Hằng Tâm

27/02/2013

Đệ Nhi quân đoàn của Bỉ Nhĩ, bao gồm ba tật phong kỵ sĩ đoàn, bốn tam giai cuồng sa kiếm sĩ đoàn, hai tam giai cực điện xạ thủ đoàn, một tam giai phong hệ ma pháp đoàn.

Hiện tại hai tật phong kỵ sĩ đoàn đang chống đỡ địch binh truy kích từ Khảm Đặc thành. Hai cuồng sa kiếm sĩ đoàn lo cứu hỏa tại doanh địa. Phong hệ ma pháp đoàn vốn là bảo bối thuộc loại vương bài bộ đội, lúc công thành gã cũng không thể để họ gặp nguy hiểm, tự nhiên để họ lại doanh địa hỗ trợ cứu hỏa.

Ngoài số bộ đội đã xuất ra, Bỉ Nhĩ hiện còn một tật phong kỵ sĩ đoàn, hai cuồng sa kiếm sĩ đoàn cũng như hai cực điện xạ thủ đoàn. Mặc dù trải qua nhiều đợt công thành đại chiến biên chế của các bộ không đồng đều, nhưng vẫn có được hơn ba vạn nhân mã như trước.

Lúc này Bỉ Nhĩ thấy địch quân tại hai bên sườn núi cùng với bộ đội trên không trung, tất cả cộng lại không đến một ngàn người, lại đột nhiên ném cổ quái pháo đạn tập kích làm thương vong một lượng lớn binh sĩ của mình, trong lòng nhất thời tràn ngập giận dữ cùng đau lòng, cao giọng ra lệnh cho đệ nhất và đệ nhị cực điện xạ thủ đoàn, nhắm vào hướng địch nhân trên sườn núi và tinh linh đang cưỡi Quang Minh bạch vũ điêu trên không, triển khai phản kích.

Hai cực điện xạ thủ đoàn chịu đựng pháo đạc và tạc đạn đang oanh tạc trên đầu, vạn tiễn cùng bắn, mũi tên mang theo điện lưu bay như cơn mưa đầy trời kín đất nhắm vào hướng Tư Lược đoàn, nhìn qua rất là hoành tráng. Đáng tiếc Tư Lược đoàn thành viên trên sườn núi đều có trọng trang khải giáp bắng tinh thiết hộ thể, tinh linh trung đội trên không cũng bay ra khỏi tầm bắn, làm cho tên của bọn chúng toàn bộ vô hiệu, bắn vào hư không.

“Kiếm sĩ đoàn, lập tức tiến lên sườn núi tiêu diệt địch nhân. Kỵ sĩ đoàn theo ta tiến lên!!!” Bỉ Nhĩ thấy địch nhân hai bên trái phải gò núi đều mang thiết giáp chống lại được tên liên tục xạ kích, trong lòng giật mình, mắt thấy đối phương không còn tiếp tục xuất hiện phục binh, lập tức mở miệng hô lớn, giục ngựa xuất lĩnh đệ tam tật phong kỵ sĩ đoàn tiến về phía khu đất nơi tập trung hỏa pháo của địch quân.

Đoàn trưởng của hai cuồng sa kiếm sĩ đoàn, nghe xong mệnh lệnh của tướng quân, lập tức hô hào bọn bộ hạ đang bị oanh tạc, nhanh chóng hướng về thành viên Tư Lược đoàn trên sườn núi xông tới.

Tạc đạn cho dù nhiều, nhưng cũng là có số lượng nhất định, thành viên Tư Lược đoàn vẫn một mực điên cuồng. Bây giờ số lượng còn lại không nhiều lắm, lại thấy kiếm sĩ của địch quân muốn từ dưới sườn núi xông lên, Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang, đại địa bốn trung đội lập tức làm theo kế hoạch của Diệp Phong, triệu hồi các loại ma sủng, cưỡi lên lao xuống từ hai bên sườn núi, thi triển võ học thống nhất của Tư Lược đoàn, chiến trận ngũ thức, hình thành bốn cánh quân, nhắm vào địch quân phía dưới triển khai tấn công.

Ai Đức dẫn đầu lôi đình trung đội linh hoạt tiến về hướng xạ thủ của địch quân, nhanh chóng lao đi, vung múa khảm đao cuống sát tàn bạo xạ thủ vốn có lực cận chiến cực kém. Tiến hành kiểu chiến trận xáp lá cà này, tinh linh trung đội tự nhiên bay lượn trên không của quân mình, trước hết phóng ra Quang Minh phụ trợ ma pháp, sau đó bắn tên hỗ trợ bọn họ công kích.

Bỉ Nhĩ cùng phần lớn binh tướng của Thiên Vũ đế quốc đều không nghĩ tới đối phương ngoại trừ quang minh bạch vũ điêu còn có bốn loại ma sủng cường hãn khác, trong lòng thập phần kinh ngạc. Đặc biệt là cuồng sa kiếm sĩ đang lao lên hai bên sườn núi, vốn đang bị Tư Lược đoàn thành viên dựa vào khải giáp cứng chắc, không sợ công kích của bọn chúng đánh cho ứng phó không kịp.

Diệp Phong vốn đang nằm phía sau sườn núi, nơi có chú tạo trung đội và hương kì trung đội, mắt thấy Bỉ Nhĩ dám dẫn kỵ sĩ xông tới bên này, trên mắt không khỏi lộ nét cười kinh hỉ. Cự giải trung đội cùng Kì Lạp Tư cự nhân tiểu đội, tất cả cũng như hỏa tinh tinh Phỉ Phỉ đều theo đoàn trưởng đại nhân ẩn mình tại phái sau sườn núi.

Với chủ lực bộ đội của Tư Lược đoàn hiện ở đây, muốn nuốt tươi địch nhân đông đảo trước mắt, thì trừ khi Bỉ Nhĩ ra lệnh cho toàn quân bất động mặc cho bọn họ oanh tạc, nếu không tuyệt đối không có khả năng tiêu diệt toàn bộ. Kế hoạch của Diệp phong cũng không có loại dã tâm lớn như thế, chỉ là muốn xơi tái một phần binh lực của Bỉ Nhĩ mà thôi.

Dựa theo kế hoạch của Diệp Phong, hắn là muốn lợi dụng địa lợi tại hai bên sườn núi, phát huy uy lực triệt để của gia nông pháo cùng tạc đạn đặc chế. Khi đạt hiệu quả tốt thì cho bộ đội chủ lực của Tư Lược đoàn dựa vào tuyệt chiêu tấn công xoay vòng, sau đó lui lại tránh địch.

Bất quá bây giờ lại là ngoài ý muốn của Diệp Phong, Bỉ Nhĩ dám dẫn kỵ sĩ vọt tới khu vực tập trung gia nông pháo. Đây là cho mình cơ hội giết gã, nếu có thể giết tên tướng quân của Thiên Vũ đế quốc đệ nhị quân đoàn này, quả là một công lao không nhỏ. Mặc dù Diệp Phong không quá hứng thú với địa vị gì đó ở Mạt La đế quốc, nhưng nếu có thể được tưởng thưởng, hắn cũng rất vui lòng.

Do địa thế không hợp cho cương thiết chiến xa tác chiến. Hai nơi đại trú địa bí mật cũng cần có người ở lại, cho nên ngoại trừ bộ đội chủ lực ở đây, còn toàn bộ các thành viên còn lại được Diệp Phong lưu lại trú địa bí mật.

Bỉ Nhĩ xuất lĩnh kỵ sĩ tiến công tốc độ rất nhanh, không bao lâu đã thoát khỏi trận hỗn chiến với thành viên Tư Lược đoàn. Đoàn trưởng của hai cực điện xạ thủ đoàn thấy vậy vốn định đi hỗ trợ tướng quân đại nhân, nhưng linh ngưu trung đội cưỡi cương giáp phong ngưu lại đột nhiên xuất hiện cản tại giữa đường. Đồng thời Liệt Diễm trung đội và bạch lang trung đội cũng nhanh chóng biến hóa trận hình, tạo thành hai cánh bên cạnh linh ngưu trung đội, hình thành một triển dực trận do ba trung đội hợp nhất, chặn đứng con đường, đồng thời hướng về địch nhân trùng sát, thế công cực kỳ hung mãnh!

Binh tướng của Thiên Vũ đế quốc ở phía hậu phương, đối với thành viên Tư Lược đoàn đang dây dưa với họ vô cùng nghi hoặc, không thể hiểu được họ rốt cuộc có phải là bộ đội của Mạt La đế quốc không. Vì sao họ lại có một biên chế nhiều chủng tộc phức tạp như vậy, cùng với võ công và ma sủng cường hãn, hơn nữa lại mặc thiết giáp có thể ngăn cản công kích của vũ khí bằng cương thiết.



“Nếu có thể thu được một trăm địa tinh hỏa pháo kia, muốn công phá thành trì của Mạt La đế quốc, quả thật dễ như trở bàn tay. Đệ nhị quân đoàn của ta cũng trở thành Thiên Vũ đệ nhất vương bài bộ đội.” Bỉ Nhĩ giục ngựa chạy một lúc, nhìn phía trước một trăm khẩu gia nông pháo càng ngày càng gần, trong lòng nảy ý tham, hô hào đệ tam tật phong kỵ sĩ đoàn chịu đựng pháo đạn mà tăng tốc xông lên, muốn một hơi tiêu diệt toàn bộ pháo thủ của địch quân.

Còn về số lớn bộ đội đang bị trì hoãn phía sau, Bỉ Nhĩ một chút cũng không lo lắng. Địch quân mặc dù chủng tộc đa dạng, võ công cường hãn, thêm vào ma sủng cùng thiết giáp cổ quái, bất quá số lượng quá ít, thời gian kéo dài thì thể lực không duy trì được, bộ đội của gã khẳng địch có thể tiêu diệt toàn bộ địch quân.

“Lạc Kì, Lôi Nặc, chuẩn bị tốt, chuyên đối phó với tướng quân đầu lĩnh của đối phương cho lão tử. Nếu có thể giải quyết hắn, toàn đội có thể tìm hương kì ải nhân dùng một tháng mĩ thực, muốn ăn nhiều ít thế nào cũng không có vấn đề!” Diệp Phong hô hào Lạc Kì và Lôi Nặc tại đầu con đường ở sườn núi, chỉ vào Bỉ Nhĩ ở trong đám tật phong kỵ sĩ, hứa hẹn ban thưởng.

“Tìm hương kì ải nhân để được ăn một tháng mĩ thực, có thể tùy tiện cái gì cũng được?” Tham ăn nhất Tư Lược đoàn là Lạc Kì và Lôi Nặc, nghe xong đoàn trưởng đại nhân nói, đều lộ ra nụ cười hưng phấn, đi xuống sườn núi kêu gọi thủ hạ toàn bộ chuẩn bị sẵn sàng. Khi Diệp Phong phất tay ra hiệu, tất cả gầm lên cùng xông lên sườn núi, điên cuồng đánh về phía Bỉ Nhĩ và bọn kỵ sĩ cách đó không xa.

“Trời đất ơi, Kì Lạp Tư cự nhân và cự giải chiến sĩ?!” Cự nhân tiểu đội và cự giải trung đội vừa xuất hiện, ánh mắt của Bỉ Nhĩ và các kỵ sĩ đều chấn động. Chúng không thể tưởng tượng đằng sau sườn núi, đối phương lại ẩn tàng hai chủng tộc chiến sĩ rất hiếm thấy!

“Ha ha, giết giết giết, một tháng hưởng thụ mỹ thực, khẳng định thuộc về Kì Lạp Tư cự nhân chúng ta!” Lôi Nặc nhắm vào nơi giao nhau dưới sườn núi, nhún chân mượn lực nhảy tới. Nhất thời nhìn như một quả núi nhỏ vung múa thanh yểm nguyệt đao, từ trên không chém một nhát vào địch nhân, lưỡi đao lớn trực tiếp bổ đôi bốn gã kỵ sĩ và chiến mã, trên mặt đất lưu lại vết đao rất lớn. Kéo theo mười tên Kì Lạp Tư cự nhân còn lại cũng rối rít nhảy lên chém xuống.

“Tên ngốc to lớn kia đừng có nằm mơ, hưởng thụ mỹ thực phải là phần cự giải chiến sĩ chúng ta!” Lạc Kì thấy Lôi Nặc vừa ra tay đã mạnh mẽ như vậy, lập tức hét lớn một tiếng, hô hào cự giải chiến sĩ điên cuồng xông vào địch quân, công kích cả kỵ sĩ lẫn ngựa cùng một lúc, làm địch nhân khó lòng phòng bị!

“Oa, Lôi Nặc và Lạc Kì bọn họ quả không hổ là mấy con trùng tham ăn thèm uống. Vì thức ăn mà điên cuồng liều mạng với mấy ngàn kỵ sĩ chính quy!” Phỉ Phỉ đứng dậy nhìn tình huống phía dưới, trong miệng không ngừng cảm khái, rồi lo lắng hỏi Diệp Phong: “Lôi Ân đoàn trưởng, người làm vậy có thỏa đáng không? Kỵ sĩ của địch quân rất nhiều a!”

“Hắc hắc, kỵ sĩ của chúng quả là nhiều. Bất quá nàng nói sai một câu. Lôi Nặc bọn họ đi giết Bỉ Nhĩ. không phải cùng mấy ngàn kỵ sĩ liều mạng.” Diệp Phong nhếch mép cười đáp, tay phải rút ra Quang Minh chi kiếm, nhún người nhảy xuống sườn núi, phóng thẳng tới Bỉ Nhĩ

Trước mặt có hơn năm ngàn kỵ sĩ đông đảo, tên gia hỏa Diệp Phong ngoài mặt tỏ ra dễ dàng, trong lòng cũng không dám sơ suất. Cự giải trung đội và cự nhân tiểu đội đối mặt nhân loại kỵ sĩ cho dù mạnh mẽ, nhưng số lượng quá ít, căn bản không phải là đối thủ của địch quân. Nếu không bắt giữ Bỉ Nhĩ nhanh chóng thì dù địch quân không đánh chết bọn họ thì cũng làm họ mệt chết.

“Nhanh, mọi người tập trung hỏa pháo vào phía sau bọn kỵ sĩ địch quân!” Lão ải nhân Lạc Tư thấy đoàn trưởng và bọn Lôi Nặc đều sát nhập vào đoàn kỵ sĩ đối phương, lập tức kêu gọi bọn pháo thủ nhắm chuẩn vào bọn kỵ sĩ phía sau oanh tạc mãnh liệt, giúp đoàn trưởng bọn họ giảm bớt áp lực.

“Nhanh, bảo vệ tướng quân, bảo vệ tướng quân!” Đoàn trưởng của đệ tam tật Phong kỵ sĩ đoàn, thấy cự nhân và cự giải của đối phương đều là liều mạng xông về phía vị trí của Bỉ Nhĩ tướng quân, lập tức hiểu được ý đồ của bọn họ, ra lệnh thuộc hạ bảo vệ tướng quân.

“Không cần kinh hoảng, ta không có vấn đề, mọi người đừng để bị binh lực của địch phương dọa. Bọn chúng mặc dù hình thể to lớn, nhưng chúng ta động người, thắng lợi nhất định thuộc về chúng ta, vì vinh quang cho đế quốc, sát a!!!” Bỉ Nhĩ thấy bọn kỵ sĩ muốn đến bảo vệ mình, lập tức nghiêm mặt mở miệng biểu thái, khích động nhiệt huyết của bọn họ, hướng về địch quân triển khai công kích mãnh liệt!

Dừng, con mẹ nó tên gia hỏa này thật sự là nói chuyện rất rõ ràng. Diệp Phong trùng sát tại đám đông địch quân, tay phải giữ kiếm huy vũ tiêu sái, đem theo Quang Minh kiếm khí rực rỡ đẹp, trong nháy mắt nhanh chóng giết chết kỵ sĩ đang cản đường mình, tay trái thi triển ra một thức quyền pháp “Nộ long hiện thân”, quyền thế liên miên dày đặc, mang theo sát ý mãnh liệt mênh mông, phát tán bạch sắc chính khí hùng hồn đan xen, giống như một con thần long giận dữ đang điên cuồng hành hạ các sinh linh chung quanh.

“Quang Minh nữ thần tại thượng, đây là loại võ công gì a?? Lại có thể hình thành một con trùng dài mang đầu cự long?” Bỉ Nhĩ và đám kỵ sĩ, cùng với binh tướng của Thiên Vũ đế quốc phía sau đang dây dưa với chủ lực bộ đội của Tư Lược đoàn, tất cả bị thần long đông phương xuất ra từ tuyệt chiêu của Diệp Phong làm cực kì kinh hãi.

“Sát! Sát! Sát!” Diệp Phong thừa lúc bọn kỵ sĩ chung quanh đang giật mình kinh hãi, chân thi triển “Tiêu diêu càn khôn bộ”, để lại từng đạo tàn ảnh, tay phải vung kiếm nhanh chóng hém giết bọn kỵ sĩ cản đường, trức tiếp tiến về phìa Bỉ Nhĩ đang ở giữa bọn kỵ sĩ.

“Chặn hắn lại, bảo vệ tướng quân!” Bọn kỵ sĩ thấy thanh niên có võ công cường hoành này muốn công kích tướng quân, đều hét lớn giục ngựa vung thương ngăn cản hắn lại. Bỉ Nhĩ cũng thập phần kinh hãi trước võ công của Diệp Phong, không còn tiếp tục mở miệng khoa trương nữa.

“Hắc hắc, vừa rồi không ngăn cản lão tử, bây giờ các ngươi bảo vệ thế nào cũng vô dụng thôi!”



Diệp Phong nhìn khoảng cách giữa hắn và Bỉ Nhĩ chỉ có ba mươi mấy thước, khinh thường cười lạnh, ra hiệu cho Lôi Nặc và Lạc Kì cùng thành viên lui lại phía sau. Tay phải vung kiếm hất ra một đạo kiếm khí bức lui kỵ sĩ quanh hắn, vận hành chánh khí trong cơ thể, dùng chánh khí sử ra một chiêu công kích tối cường trong Chí tôn cửu thức là “Kiếm phách thiên địa khôn”.

Chánh khí cương mãnh hùng dũng từ cơ thể hắn phát tán ra, bao quanh chu vi cơ thể, theo hai tay giơ cao kiếm ngưng tụ trên không, sau khi hắn quát khẽ một tiếng tiếp tục vận dụng chánh khí, trong nháy mắt phía trên không ngưng tụ thành một thanh chánh khí cự kiếm dài hơn năm mười thước, hấp dẫn Quang Minh nguyên tố chung quanh ngưng tụ vào nó, chớp mắt đã biến dài hơn trăm mét. Cùng lúc hắn cầm kiếm huy vũ mạnh bạo quanh thân, một nhát tiếp một nhát đem theo khí thế cường hoành vô bì, phát tán ra quang mang chói mắt, cứ như muốn xé rách mọi thứ, từ trên cao lao xuống, đem toàn bộ các thứ xung quanh hắn làm mục tiêu. Tại ánh mắt đầy nét kinh khủng của Bỉ Nhĩ và bọn kỵ sĩ, sinh ra tiếng bạo phá liên miên không dứt. Tiếng vang xông lên tận trời mây, mặt đất chịu không nổi loại đả kích này đã nứt vỡ, bão cát và đá vụn nổ tung bay loạn, hoàn toàn bao trùm tất cả mọi thứ chung quanh hắn, rất lâu vẫn không tiêu tán!

Một thức “Kiếm phách thiên địa” làm bọn binh tướng, tất cả đều há hốc miệng nhìn đá vụn và bụi đất tràn ngập đang che phủ nơi Diệp Phong đứng, không thể tưởng tượng chiêu này có thể đánh xuống đất mạnh mẽ như thế!

“Quá lợi hại, Lôi Ân đoàn trưởng lợi hại thật...” Phỉ Phỉ lần đầu thấy Diệp Phong sử dụng tuyệt chiêu, đôi mắt hạnh nhìn phía trước nơi nơi tràn ngập bụi đất, trong miệng lẩm bẩm thì thầm.

Bão cát dừng lại, đá vụn rơi xuống, bụi bất bị thổi bay. Hai bên chúng nhân dần dần thấy rõ tình huống trong vùng đó.

Toàn thân bị máu tươi bắn trúng, Diệp Phong nhìn như một huyết nhân, một mình đứng ở giữa, đã thu hồi Quang Minh chi kiếm, cười lạnh cầm trong tay một đầu người máu chảy ròng ròng, ném về phía bọn kỵ sĩ đang ngây ngốc đứng chung quanh. Dưới chân hắn, đâu đâu cũng là thân người và ngựa bị đứt đoạn cùng máu tươi, thêm vào hắn như một huyết nhân đứng ở trung ương, tình cảnh lúc này cực độ kinh khủng!

“Mọi người, rút lui!”

Xuất một nhát kiếm lấy được thủ cấp thượng tướng giữa thiên quân vạn mã quả thật là khí thế trấn áp, Diệp Phong nhìn địch nhân kỵ sĩ xung quanh thần sắc kinh hãi đầy mặt, cười lạnh trầm mặc như ma quỷ một hồi. Đột nhiên biến thành bộ dạng lưu manh không đàng hoàng, dưới chân thi triển Tiêu diêu càn khôn bộ, cao giọng hô hào thành viên Tư Lược đoàn lui lại.

Trải qua liên miên oanh tạc trước đó, gia nông pháo đã không còn nhiều đạn dược. Địch quân bây giờ chỉ còn lại một nửa số quân lúc trước, nhưng cũng là một vạn năm ngàn, muốn tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng, pháo đạn không đủ để Tư Lược đoàn làm chổ dựa thì nhân lực nhất định sẽ có thương vong, cho nên Diệp Phong nghĩ tới một kế sách, quyết định trước hết rút lui rồi nói sau. Cũng như cái thủ cấp đầy máu của Bỉ Nhĩ, hắn cũng không có tâm tư mang theo, dù sao tên tướng quân này chết đi cũng sẽ dẫn phát chấn động. Lúc đó Thiên Vũ đế quốc nhất định sẽ để binh tướng kể lại hình dáng hung thủ, công lao cũng như thù hận với Thiên Vũ đế quốc đều sẽ đến của hắn. Ném hay không ném cũng không có gì khác biệt.

“Da hô...tránh ra...”

Thành viên Tư Lược đoàn đang cận chiến với địch nhân, vừa rồi thấy hình đáng lãnh khốc của đoàn trưởng đại nhân, đáy lòng đều có chút sợ hãi. Lúc này thấy hắn khôi phục thái độ bình thường, nhất thời phát ra một trận hoan hô, toàn bộ lập tức dưới chân bôi dầu chạy nhanh hết mức có thể.

Chú tạo trung đội cùng hương kì trung đội trên núi đều đem gia nông pháo thu vào không gian yêu đới, xoay người chạy xuống dưới sườn núi.

Chỉ có Phỉ Phỉ như cũ nhìn Diệp Phong toàn thân vấy máu đang tiến về phía bên này, đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong lòng còn nhớ bộ dạng dọa người của Diệp Phong lúc nãy, có chút sợ hãi!

“Ai, mỹ nữ, nhìn cái gì? Chưa thấy qua suất ca trên người dính máu à?” Diệp Phong nhanh chóng đến bên cạnh Phỉ Phỉ, thấy nàng sững sờ nhìn mình, bản mặt lưu manh còn đầy vết máu lộ ra một nét cười thú vị, chụp lấy bàn tay trái của nàng, nói một tiếng chạy nhanh, rồi hướng vào sườn núi bên kia chạy như điên.

“Bỉ Nhĩ tướng quân đã chết, tên ác ma đó giết Bỉ Nhĩ tướng quân, các huynh đệ báo thù cho Bỉ Nhĩ tướng quân a!!!” Tên kỵ sĩ bắt được đầu của Bỉ Nhĩ, vốn đang bị tuyệt chiêu của Diệp Phong khủng bố bỗng giật mình tỉnh táo lại, nhìn bộ dạng của vị lãnh tụ thường ngày chết một cách bất minh, ngẩng đầu rơi lện phát ra một tiếng gầm phẫn nộ.

“Báo thù cho tướng quân!!” Bĩ Nhĩ thường ngày rất được lòng quân, bọn binh tướng thấy gã bị giết, tất cả đều kêu gào phẫn nộ, điên cuồng đuổi theo hướng bọn Diệp Phong rút lui, thề sẽ đem bọn họ phân thây vạn đoạn!

Đáng tiếc, tốc độ rút lui của thành viên Tư Lược đoàn quá nhanh. Lôi đình trung đội vốn đang chạy bộ được Tinh Linh trung đội ra lên Quang minh bạch vũ điêu quắp lên không trung bay tiếp. Diệp Phong, Phỉ Phỉ cùng chú tạo trung đội và hương kì trung đội toàn bộ ngồi trên tấm lưng rộng rãi của các cự giải chiến sĩ, không bao lâu đã mất hút khỏi tầm mắt của binh tướng Thiên Vũ đế quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook