Quyển 1 - Chương 4: Để Ta Sờ Ngươi Một Chút.
Vĩnh Dạ
21/04/2013
“Ta đã từng hứa với bản thân, nếu có thể sống lại, ta phải song tu với nữ nhân! Cơ hội tới là phải....”
(Trích lời Lăng Vân nói chuyện với tác giả sau này)
-----------------------------------------------------------------------
Lăng Vân mắng to một tiếng, sau đó từ trên mặt đất bật dậy, khom người, hai tay bụm chặt lấy bộ vị mẫn cảm, nhảy lên liên hồi....
Tiểu huynh đệ rất đau a....
“Các ngươi xem, quả nhiên là một suất ca mà!” Vi Tiên chỉ vào Lăng Vân kích động hô: "Thần linh ơi, kiếp này ta sẽ là tín đồ trung thành nhất của người....".
"Ách?" Lăng Vân nhịn đau ngẩng đầu lên, lúc này hắn mới thấy xung quanh còn có vài Mạo Hiểm Giả đang đứng.
Bằng lương tâm mà nói, Lăng Vân có tướng mạo phi thường xuất chúng, khí thế trên người phát ra như có như không, càng làm tăng thêm sắc thái nam nhân, nữ nhân thật khó tránh khỏi bị mê muội.
“Ngươi hảo, ách, chúng ta nên xưng hô với ngươi như thế nào đây?” Tiểu mục sư từng bước từng bước đi về phía trước, chỉ sợ quái nhân này hung dữ đả thương người.
“Lăng Vân, các ngươi chờ một chút, chờ một chút.” Lăng Vân hướng tiểu đội mạo hiểm xuất ra một cái thủ thế, kéo đuôi quái thú để nó tự tiến vào sâu trong sâm lâm, quái thú loa hai mắt rưng rưng, hai móng chân liều mạng như muốn biểu đạt cái gì đó. Nhìn vết cào trên mặt đất có thể chứng minh nó đang kháng nghị, dưới con mắt trừng lớn của mọi người, con quái vật này bị người nam nhân một tay lôi vào rừng cây!
“Thật lợi hại, thật lợi hại.” Lúc này ngoại trừ Vi Tiên có chút mê trai ra, những người khác đã tiếp xúc với Hỏa Kỳ Lân mấy phút đồng hồ đã cảm nhận được sức mạnh của nó, đối với việc này cảm thán không thôi....
Không lâu sau, năm người cảm thấy mặt đất dưới chân chấn động vài cái, trong rừng cây truyền ra vài tiếng rống giống như tiếng sói bị giẫm phải đuôi, Lăng Vân mặt mỉm cười phủi tay đi ra.
“Các ngươi đừng sợ, ta là người tốt, người tốt, các ngươi đã hiểu chưa?” Lăng Vân tìm tảng đá ngồi xuống.
‘Người tốt thì chúng ta đương nhiên minh bạch, nhưng người tốt cùng ngươi hình như không có liên quan gì với nhau.’ Vài người gật đầu như cái máy, sau đó một câu cũng không dám nói.
"Vị tiểu thư mặc tử y, có thể qua bên này một chút được không?" Lăng Vân hướng Vi Tiên vẫy vẫy tay. “Mỹ nữ, ngươi có thể nói cho ta biết, các ngươi là ai, còn có đây là địa phương nào không?”
"Nơi này là Hải Sâm Lâm... Ngươi thật sự là người sao?" Vi Tiên có chút không xác định: "Để ta sờ thử ngươi một chút?"
"Đến đây đi, ngươi muốn sờ ở đâu?" Lăng Vân vui vẻ, hướng Vi Tiên vẫy tay một cái: "Để cho ta cũng sờ thử ngươi một cái ha."
Tuyết Nhi không nói gì, Vi Tiên là bạn thân của nàng mặc dù là ma pháp sư, nhưng dù sao cũng chỉ là tiểu thí hài mà thôi, đối với vật không biết thì lòng hiếu kỳ rất lớn..... Điều này cũng có chút sơ suất a.
Vài người khác cùng Tuyết Nhi bất đồng, trong ánh mắt thuần túy để lộ ra biểu tình như đang nhìn một đôi cẩu nam nữ vậy.
Vi Tiên hiện tại cũng không để ý nhiều như thế, nhẹ nhàng từ chính diện bước tới, hai tay hướng lên mặt Lăng Vân sờ soạng, trong nháy mắt thần sắc trên mặt biến đổi ba lần, mạnh mẽ thối lui về phía sau. Hoàng Chinh cùng Hoắc Ân Tư đã mất đi vũ khí, nhưng vẫn ngay lập tức tiến nhập vào trạng thái đề phòng, mà Tuyết Nhi cũng chuẩn bị hai, ba cái quang đạn nhỏ.
“Da của hắn, quá nhẵn bóng!” Mắt Vi Tiên lóe lên như tiểu tinh linh, "Thật sự giống như da em bé!"
Hoàng Chinh va Hoắc Ân Tư cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt nữa té ngã, còn Tuyết Nhi thì pháp trượng mất khống chế rơi xuống đất. Cái này thật quá là giật gân đi....
"Chỉ vậy thôi sao?" Tiểu mục sư kích động nhìn Vi Tiên: "Không còn gì nữa?"
"Còn có! Ta quyết định! Hắn là lão công tương lai của ta!" Vi Tiên giang hai tay hướng Lăng Vân nhào tới: "Ngươi là lễ vật thần linh ban cho ta a!"
Lão xử nam tu luyện hơn một vạn năm, bại hoại chỉ biết nhìn lén tiên nữ tắm rửa, có khi nào thể nghiệm qua cảm giác bó chặt thế này đâu, trong tích tắc hai khối ngọc phong mềm mại dán chặt lên người, Lăng Vân cảm giác được cả người lâng lâng, hắn định thần lại rồi nhìn xuống Vi Tiên đang ở trong ngực mình, khàn giọng nói: "Tử y cô nương, ngươi còn chưa có để cho ta sờ! Muốn quịt nợ ta là chuyện không thể đâu?"
“Ta không có ý định quịt nợ , nhưng không cần phải trước mặt nhiều người như vậy được không... Chúng ta buổi tối...” Vốn Lăng Vân chuẩn bị hướng mặt xuống gò ngực của Vi Tiên để đòi nợ, thật không nghĩ tới Vi Tiên cũng không khách khí, đem mặt hắn đặt trong lồng ngực mình.
Chứng kiến Lăng Vân cùng Vi Tiên hai người huyên náo, náo nhiệt như thế, trong tiểu đội mạo hiểm, những người khác trên mặt có chút không nhịn được.
Hoàng Chinh ho khan hai tiếng, đi ra phía trước hành lễ:“Xin hỏi, ngài là một võ giả? Tại sao lại một mình xuất hiện ở Hải Sâm Lâm này?”
"Tên này làm như vậy không phải là đang phá hư chuyện tốt của ta sao?" Mặc dù có chút không tình nguyện, buông Vi Tiên ra, nói: "Ta bị lạc đường. Đây là địa phương nào? Đây là Vân Tần Quốc sao?"
Hoàng Chinh ngẩn người, Vân Tần? Chưa từng nghe nói qua. Nhưng vẫn thành thật trả lời: “Đây là rừng rậm thuộc biên cảnh Ngải Nhĩ Lan Khắc, còn ngươi nói Vân Tần thì ta chưa từng nghe nói đến, tại Thanh Phong đại lục đi về phía bắc có một quốc gia nhỏ gọi là Vân Thái."
"Thanh Phong đại lục?" Lăng Vân ngẩn người, "Nơi này không phải Viêm Hoàng đại lục?"
Lần này thật là đến Hoàng Chinh cũng ngẩn người. Hắn quay đầu nhìn Hoắc Ân Tư, Hoắc Ân Tư lắc đầu, Hoắc Ân Tư quay đầu nhìn Tuyết Nhi, Tuyết Nhi cũng lắc đầu. Cuối cùng đành hướng ánh mắt lên người ma pháp sư Vi Tiên, về mặt tri thức Vi Tiên vẫn hiểu biết hơn nàng một ít.
"Nơi này là Thanh Phong đại lục, ta chưa từng nghe nói đến Viêm Hoàng đại lục." Vi Tiên lắc đầu, hiện tại cả người đang dán chặt trên cổ Lăng Vân.
Cái này thật thú vị. Lăng Vân cười khổ.
Bởi vì chính mình phong ấn quá sớm, căn bản không có xác định được điểm truyền tống sau khi không gian bị xé rách. Toàm bộ đều dựa vào ý thức của Lục Tiên Kiếm dẫn Lăng Vân ra khỏi khe hở không gian. Lục tiên kiếm không hổ là thiên kiếm thông linh thượng hạng, nhưng thông linh là một chuyện, có trí tuệ hay không lại là chuyện khác. Ngươi có thể trông cậy vào một thanh tiên kiếm có thể hoàn toàn theo ý muốn của chủ nhân, nhưng không thể yêu cầu một thanh kiếm không có việc gì tự nó đi tìm bảo bối a?
Thông linh với trí tuệ căn bản là hai cái hoàn toàn khác nhau a.
Mà Lục tiên kiếm thông linh trong nháy mắt hiểu được ý nghĩ của Lăng Vân là "Rời đi không gian này, một lần nữa phản hồi thế giới." ý niệm trong đầu, ngươi đương nhiên không thể trông cậy vào nó có thể đưa ngươi an an ổn ổn mang về phòng ngủ trong nhà được....
"Ngoại trừ Thanh Phong đại lục, tại Đông Phương xa xôi còn có Ti Trù đại lục cường thịnh." Hoàng Chinh nói: "Cái này cũng chỉ là những kiến thức mà chúng ta biết, thế giới này còn rất nhiều thứ chúng ta còn không rõ, theo một chút ma pháp sư có tu vi tinh thâm nói, thời điểm họ đang bay ngoài đại dương từng thấy phiến đại lục mới, nhưng cái này cũng chỉ là trong truyền thuyết mà thôi."
"Nước là nguồn gốc của sự sống, truyền thuyết chưa hẳn là không có thực, ở trong đại dương bao la, có thể xảy ra bất cứ chuyện gì." Vi Tiên gật đầu đồng ý, "Nếu có thể bay qua đại dương, nói không chừng có thể tìm được Viêm Hoàng đại lục mà ngươi nói."
Hai người kia nói chuyện rất sôi nổi, nhưng trong lòng Lăng Vân đang tự cười khổ không thôi. Nếu người khác dám cầm đuôi Hỏa Kỳ Lân trực tiếp kéo đi sẽ cảm thấy Lăng Vân là một người rất chi là trâu bò không gì sánh được, nhưng Lăng Vân biết Hỏa Kỳ Lân không dám phản kháng, nếu nó dám phản kháng mà nói, một cái đánh rắm cũng có thể đem hắn bay xa 300 mét.
Mình hiện tại cho tới bây giờ may cũng không có gặp qua tình huống xấu gì.
Bạo tạc, ngoại trừ đem một cây triền hồn ti bị mất khống chế, cái này coi như là tin tức tốt ra, mặt khác hai viên Kim Đan vẫn như cũ bị triền hồn ti quấn quanh, làm cho Lăng Vân cơ hồ mất đi đại bộ phận công lực.
Mà một viên đã thoát ly khỏi sự trói buộc của triền hồn ti, không biết vì cái gì mà mình không cách nào bổ sung tiên linh lực với chữa trị thương thế.
Nếu không phải Hỏa Kỳ Lân đem không ít linh thể trong không gian luân hồi, luyện hóa thành linh khí cho hắn, hiện tại là sống hay là chết vẫn chưa thể nói trước được. Bay qua đại lục? Nếu là trước kia trong mắt Lăng Vân chỉ là chuyện nhỏ như con muỗi, Thiên tiên tu luyện vạn năm, đừng nói là bay qua hải dương, ngao du trong vũ trụ cũng là chuyện bình thường. Lăng Vân cũng đã từng vì tìm kiếm Tinh Thần Sa mà ngay cả Cửu Thiên Cương Phong trong không gian cũng phi hành qua, khi đó hắn còn chưa có độ kiếp.
"Phỏng chừng hiện tại chỉ cần là tu chân giả vừa mới phi thăng làm tiểu thái tiên (như kiểu tiên phụ việc ấy) cũng đủ đánh cho hắn nằm bò rồi." Lăng Vân nghĩ mà cười khổ.
Mặc dù nói có hai khỏa kim đan bị trói buộc trong thần tâm, nhưng thực lực Lăng Vân so với tu chân giả chưa qua độ kiếp bình thường vẫn mạnh hơn không ít, ở trên phiến đại lục này, chỉ cần không chọc vào nhân vật quá lợi hại, tự bảo vệ mình có lẽ cũng không có vấn đề gì.
“Ta có một cái đề nghị.” Lăng Vân quay đầu lại, nhìn tiểu đội mạo hiểm rất chân thành: “Để cho ta gia nhập với các ngươi, thế nào?”
“Cái này không có vấn đề. Xin hỏi nghề nghiệp của ngươi là?” Hoàng Chinh lập tức gật đầu. Người này có thể đơn giản chế phục Hỏa Kỳ Lân, thực lực tuyệt đối phải siêu việt tồn tại bình thường. Đội ngũ mạo hiểm có người như vậy gia nhập, không thể nghi ngờ chính là mua thêm cho mình một phần an toàn, và người được nhận lợi ích từ chỗ an toàn đó chính là mình.
“Cái gì chức nghiệp? Nó có nghĩa là gì?” Lăng Vân sờ soạng đầu.
"Nói đúng ra là, ngươi am hiểu cái gì, tỷ như Hoắc Ân Tư của chúng ta am hiểu cận chiến, ngươi xem Vi Tiên cùng Tuyết Nhi am hiểu ma pháp cùng trị liệu. Như vậy có thể chia làm: Chiến Sĩ, Ma Pháp Sư, Mục Sư." Hoàng Chinh giải thích.
Ta am hiểu cái gì? Lăng Vân nghiêng đầu nghĩ ngợi. Cuối cùng kết luận là, chính mình ngoại trừ chưa từng sử dụng ma pháp ra, cận thân vật lộn năm đó ở Thiên giới cũng là dạng có số má, ngoại hiệu bên người là: “Sắc lang liều mạng”.
Mặc dù hiện tại mình có một tên tiểu đệ là Hỏa Kỳ Lân do Lục tiên kiếm biến ảo thành, nhưng hiện tại còn dư hai ba bốn năm biệt hiệu đả thủ, nhiêu đó cũng có thể đảm đương một vị trí thật tốt rồi. Về phần ma pháp mà mình chưa từng nghe tới, đơn giản giống như chút khí lưu hỏa diễm, lão tử triệu hồi ra Thiên Sát Diễm, mấy gia hoả chơi lửa khác tựu giống như con nít đụng vào là tắt.
“Cái gì ta cũng đều am hiểu.” Lăng Vân nháy nháy con mắt, “Vậy coi là chức nghiệp gì?"
“Đều am hiểu?!” Toàn bộ tiểu đội mạo hiểm sững sờ tại chỗ, từ lúc lịch sử ghi chép lại cho đến nay, chưa từng nghe nói qua có người am hiểu mọi kỹ năng. Ma pháp sư cần thời gian dài để súc tích ma lực, cứ như vậy, càng ngày càng khiến thân thể bọn họ càng gầy yếu. Thân thể cường tráng của chiến sĩ, đó là do họ không ngừng tôi luyện mà ra, ai cũng không có biện pháp làm được một bên chiến đấu một bên minh tưởng được.
"Lão công, ngươi trêu chọc bọn ta a?" Vi Tiên phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn Lăng Vân: "Ngươi phóng thích một cái hỏa cầu thuật cho ta xem nào."
Lăng Vân vung tay lên, Thiên Sát diễm thuần một màu trắng được hắn ngưng tụ thành hình cầu, khí ép khủng bố chấn động đại địa, làm cho tiểu đội mạo hiểm không ngừng lui lại phía sau, Vi Tiên nhìn Lăng Vân giống như là nhìn quái vật.
"Bạch Diễm!" Vi Tiên ngược lại hít một hơi khí lạnh, phảng phất như nhìn thấy heo bay trên trời vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.