Lưu Manh Thiên Tiên

Quyển 1 - Chương 5: Tất Cả Ta Đều Tinh Thông.

Vĩnh Dạ

21/04/2013



"Nếu như ngươi nhìn thấy chuyện tình không thể tưởng tượng nổi xảy ra trên người hắn xin đừng kinh ngạc. Người này vốn đã bất khả tư nghị rồi."

(Hoàng Chinh)

————————————————� �� �———————

"Bạch diễm!" Vi Tiên lui người lại đồng thời hít vào một hơi khí lạnh, phảng phất như chứng kiến heo mẹ biết bay vậy.

Theo sự phân chia màu sắc của hỏa hệ mà pháp thì, hỏa diễm đẳng cấp cao nhất có màu đen. Là hắc sắc hỏa diễm Hắc Liên của địa ngục, chỉ cần không cẩn thận chạm phải một chút thôi, thì ngay cả hồn phách cũng sẽ cháy sạch sẽ không còn sót lại cái gì. Vi Tiên giật mình cũng rất bình thường —— bạch diễm là loại hình đặc thù hỏa diễm chỉ có đại hình cấm chú mới có thể sản sinh ra. Bạch diễm không có nhiệt độ cao như các loại hỏa diễm khác, mà ngược lại, nó là loại hỏa diễm có nhiệt độ siêu thấp.

Cũng bởi vì nó có nhiệt độ siêu thấp nên khả năng xuyên thủng và lực cắt có thể nói là khủng bố đến cực điểm, không có sinh vật nào sau khi bị đông lạnh mà có thể ngăn chặn được. Đây cũng là bản lĩnh xuất chúng của một số ít siêu giai ma thú mới có.

"Ngô. Cái này ta chỉ tiện tay làm ra, nên quả cầu này nhỏ một chút. Và đây cũng không phải là... lĩnh vực ta am hiểu nhất." Lăng Vân nói khoác mà không biết ngượng, “Chờ ngày nào đó có rảnh ta làm cho các ngươi xem một cái siêu bự."

Vi Tiên trong nháy mắt phát hỏa.

"Ngươi, cái tên này! Ngươi xem ma pháp là cái gì! Là món đồ chơi sao! Dùng bạch diễm làm một quả cầu siêu bự! Ngươi cũng không sợ làm thần linh tức giận à! Ma pháp là phải nghiêm túc! Là phi thường thần thánh!" Lăng Vân quay đầu đi chỗ khác, khinh thường không thèm để ý đến nữ nhân đang nghiến răng nghiến lợi hô to gọi nhỏ này.

"Bất quá, cái này phát sinh ở trên người nam nhân được thần linh ban tặng cho ta thì cũng là điều rất bình thường..." Vi Tiên sau một hồi kích động, hai mắt bắt đầu tỏa ra ánh sáng như sao trời (dại trai).

Hoàng Chinh hiện tại có điểm hối hận.

Vi Tiên xuất thân từ một gia tộc cổ xưa, mặc dù thực lực tương đối trâu bò trong lứa bạn cùng tuổi, nhưng gia tộc các nàng đều phi thường tin tưởng thần tích, thần ban ân, duyên phận .v...v. Lúc nãy nàng không ngừng cầu nguyện thần ban cho một nam nhân anh tuấn, cường hãn. Giờ đây Vi Tiên đã được như nguyện, ai có thể trông chờ nàng buông tay đây?

Kế tiếp, những mặt khác như là cận chiến, viễn trình xạ kích.v..v... mấy người trong mạo hiểm tiểu đội cũng không có ý định hỏi. Chỉ cần cái lĩnh vực mà hắn nói không am hiểu nhất này thôi cũng đã đủ lắm rồi. Xem ai không vừa mắt liền quăng ra, hơn nữa còn là ma pháp thuấn phát nữa chứ. Cùng hắn chiến đấu, cũng gần như là cùng một con Hỏa Hệ siêu giai ma thú biến thái chiến đấu, ít ra thì hắn cũng còn cần phải tốn ít thời gian để phát động ma pháp tiếp theo.(cool-down)

Mà cái thằng cha biến thái này, không chừng còn giống như lời hắn nói, làm một quả cầu siêu bự ném lên người của ngươi, xong cuối cùng còn nói một câu quả cầu này vẫn còn hơi nhỏ một chút. Tuyệt đối là tra tấn thể xác cùng tâm thần của địch nhân mà.

"Lăng Vân đại ca ngươi chính là bùa hộ mệnh thần linh ban cho chúng ta." Tuyết Nhi đi ở giữa, lôi kéo y phục Lăng Vân, "Ngươi là lễ vật mẫu thần ban cho chúng ta sao?"

Trải qua một phen lăn qua lăn lại, Lăng Vân thuận lợi gia nhập tiểu đội mạo hiểm. Lúc đầu Hoàng Chinh dùng thân phận đội trưởng của mình yêu cầu hắn đi ở phía trước đội ngũ, nếu có địch nhân tập kích thì hắn có có thể ngăn cản. Lí do rất đơn giản mà cực kì đầy đủ để cho nhân gia Lăng đại tiên muốn cự tuyệt cũng khó.



"Ngươi lại để cho một Ma Pháp Sư thân thể gầy yếu đi ở đằng trước đội ngũ?" Lăng Vân làm vẻ mặt khoa trương, không biết hắn từ đâu nghe được Ma Pháp Sư có thân thể gầy yếu, hiện tại đứng trước mặt Hoàng Chinh khoa tay múa chân nói cứ như là đúng rồi: "Ngươi phải biết rằng, một Ma Pháp thân thể gầy yếu Sư cần phải được bảo vệ!"

Bảo vệ? Hoàng Chinh cười khổ, Lăng Vân có thể tiện tay kéo Hỏa Kỳ Lân vào trong rừng thì một tay hắn vung lên tối thiểu cũng có khí lực hơn một ngàn cân. Trong nháy mắt có thể triệu hồi ra bạch diễm cực kỳ khủng bố làm vũ khí, ngươi còn cần bảo vệ sao? Hắn cũng không dám dài dòng, nếu làm cho tên lưu manh này tức giận nện lên người mình vài cái hỏa cầu xinh xinh. Dù cho vị thái thượng hoàng này không tự mình ra tay thì con Hỏa Kỳ Lân đang nhìn nhìn mình cười đê tiện cũng không tha cho.

Phỏng chừng mình sẽ bị biến thành than cốc mất.

Lăng Vân hiện tại đi trong đội ngũ chính là dùng thân phận thái thượng hoàng, ngồi ở trên người Hỏa Kỳ Lân rung đùi đắc ý.

"Cái khác ta không dám khẳng định." Lăng Vân hề hề nói: "Nhưng ta là người được mẫu thần ban xuống cho ngươi, điểm ấy không thể nghi ngời."

Vi Tiên hiện tại đang hờn dỗi, thật vất vả mới tìm thấy một nam nhân tốt, còn chưa chính thức xác định quan hệ mà đã bắt đầu hồng hạnh xuất tường (ngoại tình ý). Đem một mỹ nhân mỹ lệ, nữ tính, ôn nhu, gợi cảm, cơ trí .v..v.. (tự kỷ quá) như mình ném qua một bên! Vi Tiên cả khuôn mặt đỏ bừng, thở hổn hển, những địa phương nàng đi ngang qua, hoa cỏ đều gặp phải tai ương.

Ải Nhân đi sau, nhìn thấy cười trộm một hồi. Từ lúc cây búa của hắn được Lăng Vân cầm lên, về sau tiểu Ải Tử tỏ với Lăng Vân thái độ cực kỳ sùng kính —— Người Ải Nhân đều phi thường tôn trọng lực lượng.

"Là Mẫu thần là đem ngươi ban cho ta." Vi Tiên vẻ mặt ghen ghét, "Tuyết Nhi còn chưa trưởng thành!"

Lăng Vân nhếch miệng cười, từ từ đi tới hôn lên mặt Vi Tiên một cái, nói: "Ta là món quà thần linh ban tặng cho hai người các ngươi."

"Các ngươi đừng náo loạn nữa, coi chừng dụ Hỏa Diễm Hắc Sư tới bây giờ. Tuy nhiệm vụ lần này là phải lấy được máu của nó, nhưng đột nhiên bị nó tập kích, đối với chúng ta là điều phi thường nguy hiểm." Tuyết Nhi ở giữa vội vàng giảng hòa.

"Hỏa diễm hắc sư là cái quỷ gì vậy?" Lăng Vân quay đầu qua chỗ Vi Tiên, "Có lợi hại không?"

Vi Tiên hừ một tiếng không thèm để ý đến hắn. Lăng Vân cười hắc hắc quay đầu qua hỏi Tuyết Nhi: "Ngươi nói cho đại ca biết hắc sư là cái gì đi?"

"Hỏa diễm hắc sư là lục giai vương cấp ma thú hỏa diễm hệ, nó coi Hải Sâm Lâm này là nhà. Nghe nói hỏa diễm của nó có thể hoà tan tất cả mọi thứ, trong lãnh địa của nó chỉ có vong linh mới có thể an toàn hành tẩu." Tuyết Nhi thành thật trả lời.

"Trâu bò vậy sao?" Lăng Vân có điểm không tin nổi, "Nói như vậy chúng ta phải biến thành vong linh mới có thể đi qua?"

Vi Tiên trừng mắt liếc xéo hắn, "Ngươi cắt cổ tự sát đi."

"Lục giai vương cấp ma thú ngoại trừ thân thể và thực lực cường hãn ra, nó còn tiến hóa đến mức có trí tuệ, cho nên rất khó đối phó." Hoàng Chinh đi ở đằng trước nói xen vào.

"Nếu như năm người chúng ta phối hợp phối hợp tốt, may ra có thể giết chết được nó." Ải Nhân cũng gật đầu phụ họa.

"Vương cấp là cái khái niệm gì?" Lăng Vân có chút hiếu kỳ, loài thú tiến hóa có trí tuệ ở Thiên giới cũng có, cơ bản đã thuộc về cấp bậc thần thú. Tiên nhân bình thường bị nó thổi cho một phát là xuống dưới bia nằm ngay, điển hình là Đông Phương Thanh Long ở trong Vạn Nhận Sơn cùng Bắc Phương Bạch Hổ ở Mê Tông Lâm.



"Ma thú theo thực lực phân chia thành thập giai. Ngũ giai ma thú trở xuống đều tương đối dễ đối phó, từ lục giai mà thú trở nên sẽ tiến hóa ra trí tuệ, nó là vương cấp trong ma thú. Trên lục giai là thất giai khủng cụ (sợ hãi) cấp, bát giai là mộng yểm (ác mộng) cấp, cửu giai là cấp bậc lĩnh chủ trong truyền thuyết." Hoàng Chinh giải thích, "Ta đã từng gặp qua ma thú Tử Điện Lôi Ưng cấp khủng cụ, nó quơ quơ một cánh là mấy trăm đạo lôi điện từ trên trời giáng xuống, chúng ta gần như đã bị đoàn diệt rồi."

Lăng Vân gật gật đầu, vỗ vỗ Hỏa Kỳ Lân đầu hỏi: "Ngươi xem như nó là cấp bậc gì?"

Hoàng Chinh nghĩ nghĩ, rồi hỏi: "Rừng cây kia là nó làm ra sao?"

"Rừng cây gì?" Lăng Vân còn không kịp phản ứng. "Tên gia hỏa này sẽ không trồng cây."

"Chính là mảnh rừng rậm chỗ ngươi nằm lúc trước ấy, cây cối chung quanh mấy trăm mét đều bị một lực lượng cường đại đập cho đập cho một lần duy nhất gẫy sạch." Hoàng Chinh giải thích.

Lăng Vân nghĩ nghĩ, chẳng lẽ là do lão tử hạ cánh làm gãy cây quanh chỗ đó?

"Không phải nó làm." Lăng Vân lắc đầu.

"Vậy nó hẳn là thuộc về khủng cụ (sợ hãi) cấp a." Hoàng Chinh nhìn nhìn Hỏa Kỳ Lân, nhớ lại cảnh tượng lúc nó thở ra một hơi liền làm cây đại kiếm của hắn tan chảy. Trong nháy mắt hòa tan trọng kiếm được chế tạo bằng tinh thiết, đó tuyết đối phải là ma thú cấp khủng cụ mới có thể làm được.

Lăng Vân cười hì hì vỗ vỗ đầu Hỏa Kỳ Lân, nói : "Từ nay về sau gọi ngươi là tiểu khủng, hay tiểu cụ, hoặc là khủng khủng, hoặc cụ cụ, tự mình chọn một cái đi." (tội nghiệp con kỳ lân, e mà như nó tát chết thằng tác giả. Đặt tên nghe thật là .....)

"Rống!" Hỏa Kỳ Lân phát ra một tiếng gầm rú thống khổ, hai mắt oán độc hướng Hoàng Chinh nhìn qua. Hoàng Chinh nhanh như chớp lập tức chạy lên đi đầu đội ngũ.

Kỳ Lân thú cho dù ở Tiên giới cũng là tồn tại phi thường cường đại. Do thổ cùng hỏa kết hợp sinh ra, nên Kỳ Lân tị hỏa tị thổ, chỉ cần là hỏa thuộc tính hay thổ thuộc tính thì đối với nó hết thảy vô dụng, không quan trọng lực lượng ấy có cỡ nào đi nữa. Cho dù là Luyện Hồn Chân Hỏa trong Thiên kiếp, Kỳ Lân cũng xem như là kẹo nhuận hầu (ngậm ho) nuốt xuống. Trong Lúc độ kiếp Lăng Vân đã chiếm được cái tiện nghi này, ngoại trừ phải đối phó với Cửu Thiên Huyền Lôi còn Luyện Hồn Chân Hỏa thì hắn không cần đếm xỉa tới.

"Ta vẫn còn có chút lo lắng." Vi Tiên cau mày, "Hoàng Chinh không có vũ khí, làm sao bây giờ?"

"Không có vũ khí tại sao phải lo lắng. Loại đồng nát sắt vụn không có cũng không sao." Thái thượng hoàng ngồi trên lưng Kỳ Lân thoải mái nói.

"Gặp hỏa diễm hắc sư, Hoắc Ân Tư phải phụ trách an toàn ở đằng sau đội ngủ, phía trước không có chiến sĩ ngăn cản chúng, sẽ trực tiếp bị công kích." Tuyết Nhi cũng lo lắng vấn đề này.

Lăng Vân chớp chớp con mắt, nở nụ cười, nói: "Có chiến sĩ, có chiến sĩ rồi."

"Chiến sĩ ở đâu, ở đâu?" Hai mỹ nữ mở to con mắt xinh đẹp nhìn trái nhìn phải.

Lăng Vân nâng một ngón tay lên, chỉ vào mặt mình nói: "Chính là ta, lão công của hai người đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Thiên Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook