Chương 117: Độc cản thiên quân
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
25/03/2013
Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 117 + 118 + 119: Độc cản thiên quân
Nguồn: sưu tầm
"Đi nhanh đi, đừng làm phiền ta!" Đối với Chân Tiểu Yên, Diệp Lãng cũng không khách khí, nhớ ngày đó hắn lại trực tiếp đuổi nàng đi, sao giờ lại ôn nhu với nàng được.
Mà Diệp Lãng cũng thầm nghĩ trong lòng, lời mụ béo này sao có điểm quái quái, rõ ràng là chính mình ép nàng phải nấu cơm cho mình, sao bây giờ lại thành ra mình muốn ăn cơm của nàng? Hơn nữa cả đời cũng không được trốn? Rốt cuộc đây là chuyện gì? Diệp Lãng nghĩ không ra được, mà bây giờ hắn lại không có thời gian suy nghĩ cái này cho nên rất nhanh liền ném qua một bên.
"Tiểu Thất, sao ngươi không nói lời nào?" Lúc này Thất công chúa lại không nói gì mà cứ yên lặng rời đi như vậy ngược lại làm Diệp Lãng có chút không quen.
"Ngươi bảo ta nói gì đây, ta nói ta muốn ở lại với ngươi thì ngươi sẽ đáp ứng sao?" Thất công chúa cúi đầu, sâu kín nói.
"..., hay là không cần nói đi!" Diệp Lãng trực tiếp trả lời.
Cứ như vậy mọi người đều nói lời tạm biệt với Diệp Lãng xong liền để hắn ở lại một mình một người khắc luyện kim trận, mà bọn họ lại lấy tốc độ nhanh nhất chạy đi, phải trong thời gian ngắn nhất lao ra ngoài mười dặm, đây là Diệp Lãng muốn, cũng là việc duy nhất mà bọn họ có thể làm.
Sau khi ra khỏi mười dặm, tất cả mọi người đồng thời quay đầu lại nhìn về phía DIệp Lãng, chỉ thấy trên mặt đất chung quanh hắn xuất hiện một cái luyện kim trận đường kính chừng 20 mét, trong đó còn có rất nhiều luyện kim trận con lớn nhỏ khác nhau.
Lúc này trong luyện kim trận, ở những nơi khác nhau có bày ra những ma tinh thạch khác nhau, đó cũng là thứ mà luyện kim trận thường xuyên dùng đến, có thể thúc đẩy luyện kim trận dễ dàng hơn! Luyện kim trận này quả thật thần bí mà mê người!
Cùng lúc đó, đại quân ở phía sau cũng đã đi đến trước mặt Diệp Lãng, khoảng cách giữa bọn họ nguyên cũng chỉ có 10 dặm mà thôi, có điều bọn hắn cũng không đến gần Diệp Lãng mà chỉ bảo trì một khoảng cách tương đối xa mà thôi.
Đại quân giống như nước chảy, vây tảng đá là Diệp Lãng này vào giữa, đương nhiên, người bên cạnh cũng giống nước chảy tiếp tục truy kích về phía trước!
Đừng gần một luyện kim thuật sĩ, nhất là khi hắn đang ở trong luyện kim trận tuyệt đối không phải là chuyện sáng suốt, cho dù không biết Diệp Lãng là ai truy binh cũng không đến gần huống chi đã biết hắn là ai.
"Thập Tam thiếu gia, đã lâu không gặp, người hay là bó tay chịu trói đi. Tất cả chúng ta sẽ cam đoan bảo trụ tính mạng của người, sẽ không để Nữ Hoàng làm gì với người!"
Thật bất ngờ, trong đám lính có người quen của Diệp Lãng, ách, đúng hơn là rất quen thuộc với Diệp Lãng, có điều Diệp Lãng lại không biết hắn là ai!
Mà nghe ý tứ từ những lời này hẳn là hắn sẽ không để Diệp Lãng bị Triệu Nhã Nhu giết, hơn nữa không phải chỉ một mình hắn, xem ra quan hệ giữa Diệp Lãng với mọi người quả thật không sai.
Trên thực tế, nếu lúc này Diệp Lãng bị bắt cũng sẽ không có chuyện gì, sẽ có rất nhiều người bảo vệ hắn, đây là chuyện mà Triệu Nhã Nhu không thể tưởng tượng ra, nàng không nghĩ tới Diệp Lãng lại có nhiều người duy trì như vậy, có nhiều người bảo vệ hắn như vậy, cho dù hắn không hề có quyền thế, cho dù hắn có phạm sai lầm đi nữa.
"Ta tin tưởng các ngươi, nhưng ta không tin nữ nhân biến thái kia, cái gì nàng căhngr làm được! Tốt lắm, các ngươi cũng đều tiến vào phạm vi rồi, vậy xin lỗi nha, mời các ngươi đứng ở trong trận một hồi!" Sau khi Diệp Lãng nói xong, hai tay ấn lên mặt đất...
Hai tay Diệp Lãng bắt đầu sáng lên, mà theo đó cả luyện kim trận cũng bắt đầu sáng lên, lấy hai tay Diệp Lãng làm trung tâm, ánh sáng lấy hình như như dòng nước dần dần làm toàn luyện kim trận sáng lên.
Lúc này, khi toàn bộ luyện kim trận sáng lên, ánh sáng lại bạo ra bên ngoài, rất có quy tắc mở rộng ra ngoài, giống như điêu khắc một luyện kim trận vậy, biến toàn bộ mặt đất thành một cái luyện kim trận thật lớn, mà luyện kim trận lớn này cũng cắn nuốt tất cả những binh lính trong phạm vi mười dặm này.
"A....... Đây là cái gì?"
Bọn lính bắt đầu có chút luống cuống, tình huống này bọn hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ, mà khi con người nhìn thấy một dị tượng tự nhiên sẽ có một nỗi sợ hãi vô hình trong tâm trí, nhất là mình lại đứng trong cái dị tượng này.
"Lên!" Dưới một tiếng gào to của Diệp Lãng, hào quang càng sáng hơn, cũng càng chói mắt hơn...
Mà khi hào quang sáng hơn, mặt đất bắt đầu chấn động, sau đó từng đạo từng đạo tường đất dâng lên...
"A a a..."
Bọn lính bị đống thổ tường đất đột nhiên dâng lên làm cho người ngã ngựa đổ, mà làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi là cái đống tường đất này có thể còn làm thêm những chuyện khác thì sẽ làm bọn họ lâm vào vạn kiếp bất phục mất!
Có điều may mà đám tường đất này sau khi mọc lên lại không làm thêm chuyện gì nữa, có điều vẫn ngày càng cao mfa thôi!
Thoạt nhìn, chắc là với lực lượng một mình Diệp Lãng cũng chỉ có thể làm như vậy.
Bất quá, cho dù như vậy mọi người vẫn cảm thấy bội phục với trình độ luyện kim của Diệp Lãng, lấy lực lượng của một người có thể ảnh hưởng đến mặt đất trong phạm vi mười dặm, cái này quả thật làm người ta cảm thấy thực đáng sợ! Chẳng lẽ thật sự là Diệp Lãng lực lượng hữu hạn, không thể phát huy hết sao?
Không phải, tuyệt đối không phải, hắn tuyệt đối sẽ không đánh giá sai thực lực của mình, sẽ không làm chuyện mà mình không thể! Hắn cần kết quả này! Trận, không nhất định là luyện kim trận, còn có trận khác!
Đám binh lính chấn chỉnh lại, xong tiếp tục truy kích, dựa theo hướng mà họ nghĩ đi đến, gặp tường đất thì vòng qua. Nhưng mà bọn họ vẫn đi, vẫn đi, nhưng không thể nào ra ngoài được!
Sau đó lại có người nghĩ đến có thể Diệp Lãng xây mê cung trong này, cho nên trực tiếp phá tường, có điều sau khi bọn họ phá tường xong lại phát hiện mình lại rơi vào trong một cái thiên địa khác, một cái thiên địa mà bọn họ vĩnh viễn không thể đi ra được!
Cái này rốt cuộc là cái gì? Tình huống này hình như có chút giống với Cửu Cung Bát Quái Trận của Gia Cát Khổng Minh, cái trận mà làm cho mấy chục vạn đại quân đều thúc thủ vô sách - bó tay không làm gì được.
Không sai biệt lắm, đây là một trận pháp trong kỳ môn độn giáp, chính là Bát Quái Trận, là một trận pháp chỉ vây khốn người ta mà không có sát khí!
Đừng quên Diệp Lãng cũng không phải thuần túy là luyện kim thuật sĩ, hắn đã sớm pha trộn kỳ môn độn giáp vào luyện kim thuật, hoặc cũng có thể nói là pha trộn luyện kim thuật vào trong kỳ môn độn giáp. Lợi dụng luyện kim thuật thay đổi hoàn cảnh chung quanh, bày trận pháp ra!
Đồng thời luyện kim thuật cũng có một cái ưu đãi là có thể dễ dàng khống chế trận pháp, có thể tùy ý thay đổi trận pháp, đương nhiên cần một cái điều kiện đầu tiên là ngươi phải có thực lực phát động!
Bây giờ Diệp Lãng đang ở ngay mắt trận tại trung tâm khống chế trận pháp, đồng thời cũng bảo hộ mắt trận này không bị phá hư, một mình hắn cắn nuốt rụng toàn bộ đội ngũ truy binh khổng lồ có thể sẽ tạo nên một cái truyền kỳ mới, lấy thực lực thân mình bám trụ hơn mười vạn đại quân, ách, có lẽ, hẳn là, có thể là nhiều như vậy a...
"Sao bọn họ đi loạn như vậy?"
Ở ngoài trận, đám người Diệp Dực có chút kỳ quái nhìn những binh lính trong trận giống ruồi bọ, nơi nơi chạy loạn, rõ ràng ở ngay trước mắt nhưng lại không đuổi theo, cái này quả thật quá kỳ lạ.
Không chỉ đám người Diệp Dực, truy binh đuổi theo ở phía sau cùng Long Kỵ Sĩ "ở trển" cũng không rõ những người này bị gì vậy.
Đây là chỗ thần kỳ của kỳ môn trận pháp, người không đứng ở trong vĩnh viễn không biết cảm giác này, không biết người ở trong nhìn thấy, nghe thấy cái gì. Mà người bên ngoài dù gọi cái gì, làm cái gì người ở trong cũng không nghe không nhìn thấy!
Cũng vì vậy, người phía sau cũng trực tiếp tiến vào trong, muốn quát lớn đề tỉnh người ở trong, nhưng kết quả bọn họ lại biến thành một trong những người đó.
Kết quả cứ như vậy, số người chạy loạn ở trong ngày càng nhiều, mà người phía sau cũng phát giác điểm không thích hợp, không chui vào nữa. Nhưng lúc này hơn phân nửa số người đã bị bám trụ ở trong.
Mà khi bọn họ muốn đi vòng qua lại phát hiện mình đã tiến vào một cái trận pháp khác, Diệp Lãng đã thẩm thấu trận pháp ra hai bên, thậm chí đã vây quanh toàn bộ đại quân!
Long Kỵ Sĩ nhìn thấy tình hình như vậy không biết mình có nên đuổi theo nữa hay không, mà nếu mình không đuổi theo, chỉ cần đám người Diệp Dực chạy ra khỏi phạm vi khống chế thực tế của Tường Không Đế Quốc, vậy bọn họ không thể đuổi theo nữa bởi Long Kỵ Sĩ không được vượt biên, trừ phi có tình huống đặc thù, hơn nữa cũng chỉ có một vài người được quyền xuất cảnh.
Được rồi, cho dù có một ít ngườ xuất cảnh, đuổi theo đám người Diệp Dực thì nên làm gì tiếp đây? Có thể đánh thắng được Thiên cấp cao thủ sao?
Cho nên, hoặc là trực tiếp buông tha cho, hoặc là trực tiếp đi xuống bám trụ bọn họ, chờ người phía sau thoát ly khốn cảnh. Nhưng bọn hắn cần bao lâu mới thoát ly? Xem tình hình này thì nhất thời cũng thoát ly không được!
"Bỏ đi, chúng ta trở về gọi người đến cứu, nếu chỉ lo bắt bọn họ mà làm cho hơn mười vạn người không công chịu chết, tổn thất của chúng ta sẽ càng lớn!" Long Kỵ Sĩ tiểu đội trưởng trầm giọng nói.
"Vâng!" Đám Long Kỵ Sĩ đáp, tựa hồ yên lặng thở nhẹ nhõm một hơi. Dường như bọn họ cũng không hy vọng đánh nhau với đám người Diệp Dực, chỉ ngại hoàng lệnh khó vi thôi!
Mà nếu có người truy cứu, chắc chắn sẽ phát hiện, không chỉ có người truy đuổi không muốn đuổi tận giết tuyệt, ngay cả đám người Diệp Lãng cũng lưu thủ rất nhiều, trong đào vong chiến mấy ngày hôm nay, người có thể không giết bọn họ đều tận lực không giết. Cho nên trận đào vong chiến này cũng có một chút ý vị sâu xa! Lệnh vua là khó cãi, nhưng có thể bằng mặt không bằng lòng!!
Mặc kệ nói gì thì nói, lúc này năng lực Diệp Lãng làm người ta cảm thấy kinh ngạc, nếu không vì Tường Không Đế Quốc phong tỏa tin tức, phỏng chừng Diệp Lãng sẽ trở thành tiêu điểm của toàn bộ đại lục.
"Các ngươi nói cái gì? Ngươi nói, một mình Diệp Lãng bám trụ tất cả mọi người, cả trước lẫn sau?" Triệu Nhã Nhu giật mình nhìn Long Kỵ Sĩ tiểu đội trưởng. Trước sau trong miệng của nàng chỉ đại quân truy kích đám người Diệp Lãng trước và đám quân canh giữ biên cương!
"Đúng vậy! Hắn dùng một cái luyện kim trận mà chưa ai thấy bao giờ, bao vây tất cả mọi người lại, ở bên trong đi tới đi lui, nhưng không thể đi ra luyện kim trận của hắn! May mà người bên trong vẫn an toàn, luyện kim trận của hắn chỉ vây quanh mọi người mà không có lực sát thương!" Long Kỵ Sĩ đội trưởng cung kính trả lời.
"Mọi người, tất cả mọi người cộng lại, ngươi nói có bao nhiêu người?" Triệu Nhã Nhu cau mày hỏi, mà nàng cũng không phải không biết vấn đề này, chẳng qua giống như người khác, có một ít vấn đề dù biết rõ đáp án lại vẫn muốn hỏi một lần, muốn chứng thật một chút.
"Tổng cộng 18 vạn!"
"18 vạn người cứ như vậy bị một mình hắn bám trụ, cái này làm sao mà người ta tin được đây?"
"Ai cũng không dám tin, bất quá lại là sự thật, cũng vì vậy nên chúng ta mới bất đắc dĩ không hoàn thành được nhiệm vụ của nữ hoàng bệ hạ." Long Kỵ Sĩ đội trưởng thừa cơ nói.
"Ta hiểu, nếu các ngươi không có 18 vạn người kia hỗ trợ, rất khó giữ bọn họ lại, còn có thể sẽ có thương tổn, đây cũng không phải kết quả ta mong muốn." Triệu Nhã Nhu nói: "Các ngươi làm rất đúng, không cần tự trách mình!" Tuy Triệu Nhã Nhu hơi điên một chút, biến thái một chút, bất quá lại là một người thị phi rõ ràng.
"Việc cấp bách bây giờ là nghĩ biên pháp cứu 18 vạn người kia ra, nếu tiếp tục như vậy không biết sự tình sẽ biến hóa thành gì nữa! Lúc này biên cảnh cũng không có quân đội trông coi, phòng ngự hư không, nếu bị địch nhân biết cũng là một chuyện rất phiền phức!" Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Long Kỵ Sĩ trở về.
Diệp Lãng bám trụ 18 vạn đại quân này là vì đào thoát, nhưng trong 18 vạn nhân mã này có đại quân thủ vệ biên cảnh, nếu bị bám trụ thì dù là một quốc gia gì cũng đều khẩn cấp xử lý.
"Ngươi lập tức mang theo tất cả luyện kim thuật sĩ của hoàng gia đến đó, hy vọng bọn họ có thể nghĩ ra biện pháp phá giải!" Triệu Nhã Nhu lập tức hạ lệnh cho đám luyện kim thuật sĩ đến đây, để Long Kỵ Sĩ dẫn bọn họ tới.
Mà trong lúc chờ đợi, Triệu Nhã Nhu đứng ngồi không yên.
Bất cứ ai cũng có thể minh bạch, giá trị của Diệp Lãng lúc này phải cao hơn tất cả mọi người, thử nghĩ một chút, nếu một người có thể bám trụ 18 vạn quân đội, vậy muốn quét ngang toàn bộ đại lục còn không phải chuyện dễ dàng sao. Đừng nói là bồi dưỡng vài người giống hắn, chỉ cần mình hắn là đủ rồi!
"Nếu, ta nói là nếu, vạn nhất hắn chạy thoát thì chuyện này các ngươi phải giữ bí mật cho ta, bất cứ ai cũng không được lộ ra một chút!" Nữ Hoàng thực nghiêm khắc nói, tin rằng ai vi phạm lời nàng nhất định sẽ bị xử tử, cũng có thể liên lụy đến gia đình.
"Vâng!" Long Kỵ Sĩ đội trưởng đáp.
Tin rằng ai cũng hiểu nếu để Diệp Lãng chạy thoát vậy cũng không thể để người khác bắt được hắn, mà phương thức "bảo hộ" hắn tốt nhất chính là đừng để người này biết chuyện.
May mà chuyện này tuy rất lớn, nhưng cuối cùng kỳ môn trận pháp của Diệp Lãng cũng chỉ có quân đội mới biết, hơn nữa người chính mắt nhìn thấy hắn thi triển trận pháp cũng rất ít, những người khác chỉ có đoán thôi, cho nên việc phong tỏa tin tức này cũng không phải là khó!
Cũng nhờ vậy Diệp Lãng còn có thể tiêu sái du lịch khắp nơi mà không bị đám trung tâm quyền lực coi trọng!
"Ngươi nói cái gì? Hắn có thể làm được như vậy? Rốt cuộc là dùng luyện kim trận gì?" Đám hoàng gia luyện kim thuật sĩ nguyên không muốn đến, nhưng nghe tin tức Diệp Lãng liền nhích người lại đây.
Nguyên nhận bọn họ không muốn đến kỳ thật cũng vì Diệp Lãng, ai bảo Triệu Nhã Nhu truy sát Diệp Lãng, đây là một chuyện tuyệt đối khó chịu với bọn họ, đối với bọn họ mà nói, Diệp Lãng thực đặc thù, nhìn hắn lớn dần từ nhỏ, hắn bước ngày càng xa trên con đường luyện kim thuật.
Diệp Lãng, thật giống như đồ đệ của họ, tuy rằng Diệp Lãng chắc là không có thừa nhận cái này, nhưng bọn họ ít nhiều cũng nghĩ thế!
"Làm sao có thể? Vì sao hắn có thể làm được như vậy, chẳng lẽ cả đời này ta cũng không thể đổi kịp hắn sao?" Ở trong đám luyện kim thuật sư của hoàng gia, có một cô gái nắm chặt hai tay, vẻ mặt âm tình bất định. Thực rõ ràng, sự kết hợp giữa luyện kim thuật và kỳ môn trận pháp này của Diệp Lãng làm nàng cảm thấy nếu mình muốn đứng cùng một độ cao với Diệp Lãng, cần trèo lên một đỉnh núi cơ hồ không thể trèo lên!
"Cái này rốt cuộc là loại luyện kim trận gì?"
Khi một đám hoàng gia luyện kim thuật sĩ ở trên không trung nhìn thấy tình huống này cũng đã ngẩn người, đây là một hình ảnh mà bọn họ khó có thể tưởng tượng ra.
Lúc trước cũng chỉ là nói mà thôi, không có thực sự nhìn thấy nên bọn họ cũng chưa cảm giác sâu sắc lắm, mà bây giờ lại khác, bọn họ tận mắt nhìn thấy 18 vạn người bị nhốt trong một cái trận.
Mà rất nhanh sau đó bọn họ đã cẩn thận quan sát hoa văn trên mặt đất, bọn họ hy vọng nhìn ra được đáp án, hy vọng có thể tìm ra những manh mối phụ trợ cho việc tìm ra đáp án.
Nhưng mà bọn họ không cách nào tìm được đáp án từ trên luyện kim tri thức của mình, mà ngay cả bọn họ cũng không tìm ra thì chắc là luyện kim trận này trước giờ chưa từng xuất hiện, nói cách khác, đây là lần đầu tiên xuất hiện. Lần đầu tiên xuất hiện! Cái này không phải nói là chính hắn sáng tạo ra sao? Cái này dường như có chút bất khả tư nghị!
Hiện tại đám hoàng gia luyện kim thuật sĩ chỉ có thể tưởng tượng rằng không biết Diệp Lãng phát hiện được luyện kim trận này ở đâu ra, nếu không, lấy tuổi của hắn có thể sáng tạo một luyện kim trận như vậy thật sự làm người ta không cách nào tin nổi!
"Hắn còn ở trong đó sao?" Long Kỵ Sĩ đội trưởng hỏi một Long Kỵ Sĩ lưu thủ ở đây.
"Đúng vậy, còn ở bên trong, đến bây giờ vẫn chưa có một người ra khỏi!" Long Kỵ Sĩ hồi đáp.
"Một người cũng không ra..." Mọi người nhớ kỹ, những lời này rốt cuộc nên hiểu như thế nào? Là may mắn Diệp Lãng chưa trốn đi hay là bi ai cho 18 vạn người này vẫn không có một cái thoát ra?
Tuy thời gian chưa quá một ngày, dù sao tốc độ phi hành của rồng cũng rất nhanh, không phương tiện giao thông nào so được, nhưng cũng rất nhiều người cảm thấy khó tin.
"Các ngươi thấy thế nào?" Đám Hoàng gia luyện kim thuật sĩ bắt đầu thương thảo đối sách, nói gì thì nói, trước tiên phải cứu người ra đã.
"Ta không nhìn ra được gì cả, năng lượng phát ra từ luyện kim trận này hình như không có gì đặc biệt, vì sao lại xuất hiện tình huống thần kỳ như vậy." Một người hồi đáp.
Những người khác có lẽ còn có thể hiểu lầm đây thuần túy là luyện kim trận, nhưng những người này lại có thể phát giác ra đây không chỉ là luyện kim trận không thôi.
"Chúng ta cứ thử trước xem sao, nhìn xem cái này rốt cuộc là cái gì!" Đám Hoàng gia luyện kim thuật sĩ bắt đầu nghiên cứu, bắt đầu giao phong cùng Diệp Lãng.
Sau đó, bọn họ sử dụng các loại biện pháp khác nhau, có vẻn vẹn là cứu người, cũng có phá hư luyện kim trận của Diệp Lãng, đủ loại thử nghiệm...
Mà càng thử nghiệm bọn họ càng cảm thấy kinh ngạc, cơ hồ có thể khẳng định trận pháp này của Diệp Lãng cũng không phải đơn thuần là luyện kim thuật, nhất định có cái gì khác ở trong!
Nhưng mà khi bọn họ biết rõ điều này đã là ba ngày sau, 18 vạn đại quân bị nhốt ở trong đã sắp chống đỡ không nổi, thể xác và tinh thần của họ cũng đã mỏi mệt! Nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ cứ để Diệp Lãng vây chết những người đó sao?
"Ta cảm thấy những tường đất của Diệp Lãng cũng không phải chỉ đơn giản dùng để ngăn cản như vậy, vị trí sắp xết của chúng tựa hồ có quan hệ thực kỳ diệu." Cô gái lên tiếng, nàng nhìn thấy kỳ môn trận pháp, trong lòng có cảm giác kỳ diệu nói không ra lời. Ba ngày nay, nàng nhìn mấy thứ này càng ngày càng cảm thấy cổ quái, cảm giác cũng càng ngày càng kỳ diệu.
"Vậy hủy diệt những tường đất này thử xem!" Tất cả mọi người đều đồng ý điểm này, bọn họ cũng hoài nghi ở trong này có vấn đề, chẳng qua chỉ có như vậy liền tạo thành tình huống như thế này?
Thế nhân không ai sẽ tin tưởng điều này, vẻn vẹn chỉ sắp xếp một ít tường đất liền tạo thành hiệu quả như vậy? Điều này quả thật khó tin. Nếu là như vậy, người nọ ở trong đám kiến trúc này chẳng phải cũng bị vây không ra ngoài được.
Có điều đến lúc này bọn họ thật sự tìm không ra nguyên nhân, trừ bỏ tường đất này có chút kỳ quái, còn lại quả thực rất bình thường.
Lúc này bọn họ đã biết luyện kim trận của Diệp Lãng kỳ thật là khống chế địa hình tạo nên một cái Thổ Hệ phòng ngự trận pháp, trước kia đều dùng thay đổi địa hình để phòng ngự sự tiến công của người khác.
Có điều trước kia cũng không lớn đến vậy, cũng không thể khống chế trong phạm vi xa vậy, càng không thể khóng chế nó biến hóa phức tạp như vậy!
"Vô dụng thôi, trước kia chúng ta cũng thử phá hư những tường đất này, nhưng những người ở trong kia cũng như vậy, thậm chí sẽ càng loạn hơn, mà rất nhanh cũng xuất hiện tường đất mới!" Long Kỵ Sĩ nói.
"Ngươi nói sẽ xuất hiện tường đất mới?" Cô gái hỏi.
"Đúng vậy, rất nhanh sẽ xuất hiện!" Long Kỵ Sĩ gật gật đầu.
"Vậy thì phá hư cái này là đúng rồi, nếu không có ảnh hưởng gì thì hắn cũng sẽ không bổ sung!" Cô gái ngẫm lại nói: "Tốt nhất chúng ta tập hợp lực lượng mọi người, dùng luyện kim trận ảnh hưởng bố cục của hắn, làm cho tất cả những tường đất ở đây đều biến mất."
"Ừ, thử xem!" Đám Hoàng gia luyện kim thuật sĩ đều đồng ý điểm này, bắt đầu khắc luyện kim trận trên đất, mà luyện kim trận của bọn họ cũng không nhỏ, dù sao bọn họ cũng không phải một người.
Khi luyện kim trận hoàn thành, đám hoàng gia luyện kim thuật sĩ bắt đầu phát động luyện kim trận, xâm phạm luyện kim lãnh địa của Diệp Lãng.
"Oanh oanh!" Tường đất cùng tường đất choảng vào nhau!
Ngay từ đầu luyện kim thuật của hai bên đều lâm vào chiến đấu kịch liệt, hai bên bắt đầu va chạm mãnh liệt. Tuy Diệp Lãng đã phát động luyện kim trận được ba ngày, hơn nữa còn là một người, nhưng cũng có thể đánh cái ngang tay.
Đó cũng không phải vì thực lực hắn mạnh mà dù sao hắn cũng đã chiếm cứ nơi này ba ngày, thi triển phòng ngự có điều hoàn thiện, dù cho ngay từ đầu hắn chỉ vội vàng phát động luyện kim trận.
Trên thực tế, nếu trước kia để Diệp Lãng chuẩn bị tử tế thì lúc này bọn họ muốn phá hư trận pháp này là không thể, ít nhất không thể phá hư trong thời gian ngắn như vậy.
Ma bây giờ, trận pháp của Diệp Lãng bị đám luyện kim thuật sĩ xâm nhập từng chút một, mà người bị vây ở trong cũng được giải cứu từng cái một, giống như nhặt được tân sinh vậy!
Nhưng cái này cũng chỉ là ở ngoài thôi, bộ phận trung gian thì khác, cho dù bọn họ có làm gì đi nữa cũng không thể xâm nhập, mà bọn họ cũng cứ như vậy mà cố gắng 3 ngày 3 đêm.
Lúc này đã không còn ai đi quản những người Diệp Thành Thiên nữa, bọn họ phải bắt được Diệp Lãng, Diệp Lãng mới là mấu chốt.
Sau lưng bọn họ đã bày ra thiên la địa võng, bên trong 3 tầng, bên ngoài 3 tầng vây Diệp Lãng vào giữa, cho dù hắn có chắp cánh cũng khó thoát!
Bất quá, bọn họ làm như vậy lại là kết quả Diệp Lãng mong muốn, ít nhất càng làm như vậy thì đám người Diệp Lam Vũ càng an toàn, có thể dễ dàng đến Chu Tước Đế Quốc hơn!
Về phần an toàn của mình hắn chưa từng lo nghĩ đến, cũng không phải hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý hy sinh mà vì hắn có biện pháp chạy thoát, căn bản không bị người ta bắt được.
"Tốt lắm, thời gian không còn nhiều lắm, ta không chơi với các ngươi nữa!" Thanh âm của Diệp Lãng rốt cục xuất hiện, sau nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên hắn phát ra âm thanh. Thanh âm rất bình tĩnh, lại có chút mệt mỏi, biếng nhác, có lẽ hắn đã quá mệt mỏi rồi.
Chương 117 + 118 + 119: Độc cản thiên quân
Nguồn: sưu tầm
"Đi nhanh đi, đừng làm phiền ta!" Đối với Chân Tiểu Yên, Diệp Lãng cũng không khách khí, nhớ ngày đó hắn lại trực tiếp đuổi nàng đi, sao giờ lại ôn nhu với nàng được.
Mà Diệp Lãng cũng thầm nghĩ trong lòng, lời mụ béo này sao có điểm quái quái, rõ ràng là chính mình ép nàng phải nấu cơm cho mình, sao bây giờ lại thành ra mình muốn ăn cơm của nàng? Hơn nữa cả đời cũng không được trốn? Rốt cuộc đây là chuyện gì? Diệp Lãng nghĩ không ra được, mà bây giờ hắn lại không có thời gian suy nghĩ cái này cho nên rất nhanh liền ném qua một bên.
"Tiểu Thất, sao ngươi không nói lời nào?" Lúc này Thất công chúa lại không nói gì mà cứ yên lặng rời đi như vậy ngược lại làm Diệp Lãng có chút không quen.
"Ngươi bảo ta nói gì đây, ta nói ta muốn ở lại với ngươi thì ngươi sẽ đáp ứng sao?" Thất công chúa cúi đầu, sâu kín nói.
"..., hay là không cần nói đi!" Diệp Lãng trực tiếp trả lời.
Cứ như vậy mọi người đều nói lời tạm biệt với Diệp Lãng xong liền để hắn ở lại một mình một người khắc luyện kim trận, mà bọn họ lại lấy tốc độ nhanh nhất chạy đi, phải trong thời gian ngắn nhất lao ra ngoài mười dặm, đây là Diệp Lãng muốn, cũng là việc duy nhất mà bọn họ có thể làm.
Sau khi ra khỏi mười dặm, tất cả mọi người đồng thời quay đầu lại nhìn về phía DIệp Lãng, chỉ thấy trên mặt đất chung quanh hắn xuất hiện một cái luyện kim trận đường kính chừng 20 mét, trong đó còn có rất nhiều luyện kim trận con lớn nhỏ khác nhau.
Lúc này trong luyện kim trận, ở những nơi khác nhau có bày ra những ma tinh thạch khác nhau, đó cũng là thứ mà luyện kim trận thường xuyên dùng đến, có thể thúc đẩy luyện kim trận dễ dàng hơn! Luyện kim trận này quả thật thần bí mà mê người!
Cùng lúc đó, đại quân ở phía sau cũng đã đi đến trước mặt Diệp Lãng, khoảng cách giữa bọn họ nguyên cũng chỉ có 10 dặm mà thôi, có điều bọn hắn cũng không đến gần Diệp Lãng mà chỉ bảo trì một khoảng cách tương đối xa mà thôi.
Đại quân giống như nước chảy, vây tảng đá là Diệp Lãng này vào giữa, đương nhiên, người bên cạnh cũng giống nước chảy tiếp tục truy kích về phía trước!
Đừng gần một luyện kim thuật sĩ, nhất là khi hắn đang ở trong luyện kim trận tuyệt đối không phải là chuyện sáng suốt, cho dù không biết Diệp Lãng là ai truy binh cũng không đến gần huống chi đã biết hắn là ai.
"Thập Tam thiếu gia, đã lâu không gặp, người hay là bó tay chịu trói đi. Tất cả chúng ta sẽ cam đoan bảo trụ tính mạng của người, sẽ không để Nữ Hoàng làm gì với người!"
Thật bất ngờ, trong đám lính có người quen của Diệp Lãng, ách, đúng hơn là rất quen thuộc với Diệp Lãng, có điều Diệp Lãng lại không biết hắn là ai!
Mà nghe ý tứ từ những lời này hẳn là hắn sẽ không để Diệp Lãng bị Triệu Nhã Nhu giết, hơn nữa không phải chỉ một mình hắn, xem ra quan hệ giữa Diệp Lãng với mọi người quả thật không sai.
Trên thực tế, nếu lúc này Diệp Lãng bị bắt cũng sẽ không có chuyện gì, sẽ có rất nhiều người bảo vệ hắn, đây là chuyện mà Triệu Nhã Nhu không thể tưởng tượng ra, nàng không nghĩ tới Diệp Lãng lại có nhiều người duy trì như vậy, có nhiều người bảo vệ hắn như vậy, cho dù hắn không hề có quyền thế, cho dù hắn có phạm sai lầm đi nữa.
"Ta tin tưởng các ngươi, nhưng ta không tin nữ nhân biến thái kia, cái gì nàng căhngr làm được! Tốt lắm, các ngươi cũng đều tiến vào phạm vi rồi, vậy xin lỗi nha, mời các ngươi đứng ở trong trận một hồi!" Sau khi Diệp Lãng nói xong, hai tay ấn lên mặt đất...
Hai tay Diệp Lãng bắt đầu sáng lên, mà theo đó cả luyện kim trận cũng bắt đầu sáng lên, lấy hai tay Diệp Lãng làm trung tâm, ánh sáng lấy hình như như dòng nước dần dần làm toàn luyện kim trận sáng lên.
Lúc này, khi toàn bộ luyện kim trận sáng lên, ánh sáng lại bạo ra bên ngoài, rất có quy tắc mở rộng ra ngoài, giống như điêu khắc một luyện kim trận vậy, biến toàn bộ mặt đất thành một cái luyện kim trận thật lớn, mà luyện kim trận lớn này cũng cắn nuốt tất cả những binh lính trong phạm vi mười dặm này.
"A....... Đây là cái gì?"
Bọn lính bắt đầu có chút luống cuống, tình huống này bọn hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ, mà khi con người nhìn thấy một dị tượng tự nhiên sẽ có một nỗi sợ hãi vô hình trong tâm trí, nhất là mình lại đứng trong cái dị tượng này.
"Lên!" Dưới một tiếng gào to của Diệp Lãng, hào quang càng sáng hơn, cũng càng chói mắt hơn...
Mà khi hào quang sáng hơn, mặt đất bắt đầu chấn động, sau đó từng đạo từng đạo tường đất dâng lên...
"A a a..."
Bọn lính bị đống thổ tường đất đột nhiên dâng lên làm cho người ngã ngựa đổ, mà làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi là cái đống tường đất này có thể còn làm thêm những chuyện khác thì sẽ làm bọn họ lâm vào vạn kiếp bất phục mất!
Có điều may mà đám tường đất này sau khi mọc lên lại không làm thêm chuyện gì nữa, có điều vẫn ngày càng cao mfa thôi!
Thoạt nhìn, chắc là với lực lượng một mình Diệp Lãng cũng chỉ có thể làm như vậy.
Bất quá, cho dù như vậy mọi người vẫn cảm thấy bội phục với trình độ luyện kim của Diệp Lãng, lấy lực lượng của một người có thể ảnh hưởng đến mặt đất trong phạm vi mười dặm, cái này quả thật làm người ta cảm thấy thực đáng sợ! Chẳng lẽ thật sự là Diệp Lãng lực lượng hữu hạn, không thể phát huy hết sao?
Không phải, tuyệt đối không phải, hắn tuyệt đối sẽ không đánh giá sai thực lực của mình, sẽ không làm chuyện mà mình không thể! Hắn cần kết quả này! Trận, không nhất định là luyện kim trận, còn có trận khác!
Đám binh lính chấn chỉnh lại, xong tiếp tục truy kích, dựa theo hướng mà họ nghĩ đi đến, gặp tường đất thì vòng qua. Nhưng mà bọn họ vẫn đi, vẫn đi, nhưng không thể nào ra ngoài được!
Sau đó lại có người nghĩ đến có thể Diệp Lãng xây mê cung trong này, cho nên trực tiếp phá tường, có điều sau khi bọn họ phá tường xong lại phát hiện mình lại rơi vào trong một cái thiên địa khác, một cái thiên địa mà bọn họ vĩnh viễn không thể đi ra được!
Cái này rốt cuộc là cái gì? Tình huống này hình như có chút giống với Cửu Cung Bát Quái Trận của Gia Cát Khổng Minh, cái trận mà làm cho mấy chục vạn đại quân đều thúc thủ vô sách - bó tay không làm gì được.
Không sai biệt lắm, đây là một trận pháp trong kỳ môn độn giáp, chính là Bát Quái Trận, là một trận pháp chỉ vây khốn người ta mà không có sát khí!
Đừng quên Diệp Lãng cũng không phải thuần túy là luyện kim thuật sĩ, hắn đã sớm pha trộn kỳ môn độn giáp vào luyện kim thuật, hoặc cũng có thể nói là pha trộn luyện kim thuật vào trong kỳ môn độn giáp. Lợi dụng luyện kim thuật thay đổi hoàn cảnh chung quanh, bày trận pháp ra!
Đồng thời luyện kim thuật cũng có một cái ưu đãi là có thể dễ dàng khống chế trận pháp, có thể tùy ý thay đổi trận pháp, đương nhiên cần một cái điều kiện đầu tiên là ngươi phải có thực lực phát động!
Bây giờ Diệp Lãng đang ở ngay mắt trận tại trung tâm khống chế trận pháp, đồng thời cũng bảo hộ mắt trận này không bị phá hư, một mình hắn cắn nuốt rụng toàn bộ đội ngũ truy binh khổng lồ có thể sẽ tạo nên một cái truyền kỳ mới, lấy thực lực thân mình bám trụ hơn mười vạn đại quân, ách, có lẽ, hẳn là, có thể là nhiều như vậy a...
"Sao bọn họ đi loạn như vậy?"
Ở ngoài trận, đám người Diệp Dực có chút kỳ quái nhìn những binh lính trong trận giống ruồi bọ, nơi nơi chạy loạn, rõ ràng ở ngay trước mắt nhưng lại không đuổi theo, cái này quả thật quá kỳ lạ.
Không chỉ đám người Diệp Dực, truy binh đuổi theo ở phía sau cùng Long Kỵ Sĩ "ở trển" cũng không rõ những người này bị gì vậy.
Đây là chỗ thần kỳ của kỳ môn trận pháp, người không đứng ở trong vĩnh viễn không biết cảm giác này, không biết người ở trong nhìn thấy, nghe thấy cái gì. Mà người bên ngoài dù gọi cái gì, làm cái gì người ở trong cũng không nghe không nhìn thấy!
Cũng vì vậy, người phía sau cũng trực tiếp tiến vào trong, muốn quát lớn đề tỉnh người ở trong, nhưng kết quả bọn họ lại biến thành một trong những người đó.
Kết quả cứ như vậy, số người chạy loạn ở trong ngày càng nhiều, mà người phía sau cũng phát giác điểm không thích hợp, không chui vào nữa. Nhưng lúc này hơn phân nửa số người đã bị bám trụ ở trong.
Mà khi bọn họ muốn đi vòng qua lại phát hiện mình đã tiến vào một cái trận pháp khác, Diệp Lãng đã thẩm thấu trận pháp ra hai bên, thậm chí đã vây quanh toàn bộ đại quân!
Long Kỵ Sĩ nhìn thấy tình hình như vậy không biết mình có nên đuổi theo nữa hay không, mà nếu mình không đuổi theo, chỉ cần đám người Diệp Dực chạy ra khỏi phạm vi khống chế thực tế của Tường Không Đế Quốc, vậy bọn họ không thể đuổi theo nữa bởi Long Kỵ Sĩ không được vượt biên, trừ phi có tình huống đặc thù, hơn nữa cũng chỉ có một vài người được quyền xuất cảnh.
Được rồi, cho dù có một ít ngườ xuất cảnh, đuổi theo đám người Diệp Dực thì nên làm gì tiếp đây? Có thể đánh thắng được Thiên cấp cao thủ sao?
Cho nên, hoặc là trực tiếp buông tha cho, hoặc là trực tiếp đi xuống bám trụ bọn họ, chờ người phía sau thoát ly khốn cảnh. Nhưng bọn hắn cần bao lâu mới thoát ly? Xem tình hình này thì nhất thời cũng thoát ly không được!
"Bỏ đi, chúng ta trở về gọi người đến cứu, nếu chỉ lo bắt bọn họ mà làm cho hơn mười vạn người không công chịu chết, tổn thất của chúng ta sẽ càng lớn!" Long Kỵ Sĩ tiểu đội trưởng trầm giọng nói.
"Vâng!" Đám Long Kỵ Sĩ đáp, tựa hồ yên lặng thở nhẹ nhõm một hơi. Dường như bọn họ cũng không hy vọng đánh nhau với đám người Diệp Dực, chỉ ngại hoàng lệnh khó vi thôi!
Mà nếu có người truy cứu, chắc chắn sẽ phát hiện, không chỉ có người truy đuổi không muốn đuổi tận giết tuyệt, ngay cả đám người Diệp Lãng cũng lưu thủ rất nhiều, trong đào vong chiến mấy ngày hôm nay, người có thể không giết bọn họ đều tận lực không giết. Cho nên trận đào vong chiến này cũng có một chút ý vị sâu xa! Lệnh vua là khó cãi, nhưng có thể bằng mặt không bằng lòng!!
Mặc kệ nói gì thì nói, lúc này năng lực Diệp Lãng làm người ta cảm thấy kinh ngạc, nếu không vì Tường Không Đế Quốc phong tỏa tin tức, phỏng chừng Diệp Lãng sẽ trở thành tiêu điểm của toàn bộ đại lục.
"Các ngươi nói cái gì? Ngươi nói, một mình Diệp Lãng bám trụ tất cả mọi người, cả trước lẫn sau?" Triệu Nhã Nhu giật mình nhìn Long Kỵ Sĩ tiểu đội trưởng. Trước sau trong miệng của nàng chỉ đại quân truy kích đám người Diệp Lãng trước và đám quân canh giữ biên cương!
"Đúng vậy! Hắn dùng một cái luyện kim trận mà chưa ai thấy bao giờ, bao vây tất cả mọi người lại, ở bên trong đi tới đi lui, nhưng không thể đi ra luyện kim trận của hắn! May mà người bên trong vẫn an toàn, luyện kim trận của hắn chỉ vây quanh mọi người mà không có lực sát thương!" Long Kỵ Sĩ đội trưởng cung kính trả lời.
"Mọi người, tất cả mọi người cộng lại, ngươi nói có bao nhiêu người?" Triệu Nhã Nhu cau mày hỏi, mà nàng cũng không phải không biết vấn đề này, chẳng qua giống như người khác, có một ít vấn đề dù biết rõ đáp án lại vẫn muốn hỏi một lần, muốn chứng thật một chút.
"Tổng cộng 18 vạn!"
"18 vạn người cứ như vậy bị một mình hắn bám trụ, cái này làm sao mà người ta tin được đây?"
"Ai cũng không dám tin, bất quá lại là sự thật, cũng vì vậy nên chúng ta mới bất đắc dĩ không hoàn thành được nhiệm vụ của nữ hoàng bệ hạ." Long Kỵ Sĩ đội trưởng thừa cơ nói.
"Ta hiểu, nếu các ngươi không có 18 vạn người kia hỗ trợ, rất khó giữ bọn họ lại, còn có thể sẽ có thương tổn, đây cũng không phải kết quả ta mong muốn." Triệu Nhã Nhu nói: "Các ngươi làm rất đúng, không cần tự trách mình!" Tuy Triệu Nhã Nhu hơi điên một chút, biến thái một chút, bất quá lại là một người thị phi rõ ràng.
"Việc cấp bách bây giờ là nghĩ biên pháp cứu 18 vạn người kia ra, nếu tiếp tục như vậy không biết sự tình sẽ biến hóa thành gì nữa! Lúc này biên cảnh cũng không có quân đội trông coi, phòng ngự hư không, nếu bị địch nhân biết cũng là một chuyện rất phiền phức!" Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Long Kỵ Sĩ trở về.
Diệp Lãng bám trụ 18 vạn đại quân này là vì đào thoát, nhưng trong 18 vạn nhân mã này có đại quân thủ vệ biên cảnh, nếu bị bám trụ thì dù là một quốc gia gì cũng đều khẩn cấp xử lý.
"Ngươi lập tức mang theo tất cả luyện kim thuật sĩ của hoàng gia đến đó, hy vọng bọn họ có thể nghĩ ra biện pháp phá giải!" Triệu Nhã Nhu lập tức hạ lệnh cho đám luyện kim thuật sĩ đến đây, để Long Kỵ Sĩ dẫn bọn họ tới.
Mà trong lúc chờ đợi, Triệu Nhã Nhu đứng ngồi không yên.
Bất cứ ai cũng có thể minh bạch, giá trị của Diệp Lãng lúc này phải cao hơn tất cả mọi người, thử nghĩ một chút, nếu một người có thể bám trụ 18 vạn quân đội, vậy muốn quét ngang toàn bộ đại lục còn không phải chuyện dễ dàng sao. Đừng nói là bồi dưỡng vài người giống hắn, chỉ cần mình hắn là đủ rồi!
"Nếu, ta nói là nếu, vạn nhất hắn chạy thoát thì chuyện này các ngươi phải giữ bí mật cho ta, bất cứ ai cũng không được lộ ra một chút!" Nữ Hoàng thực nghiêm khắc nói, tin rằng ai vi phạm lời nàng nhất định sẽ bị xử tử, cũng có thể liên lụy đến gia đình.
"Vâng!" Long Kỵ Sĩ đội trưởng đáp.
Tin rằng ai cũng hiểu nếu để Diệp Lãng chạy thoát vậy cũng không thể để người khác bắt được hắn, mà phương thức "bảo hộ" hắn tốt nhất chính là đừng để người này biết chuyện.
May mà chuyện này tuy rất lớn, nhưng cuối cùng kỳ môn trận pháp của Diệp Lãng cũng chỉ có quân đội mới biết, hơn nữa người chính mắt nhìn thấy hắn thi triển trận pháp cũng rất ít, những người khác chỉ có đoán thôi, cho nên việc phong tỏa tin tức này cũng không phải là khó!
Cũng nhờ vậy Diệp Lãng còn có thể tiêu sái du lịch khắp nơi mà không bị đám trung tâm quyền lực coi trọng!
"Ngươi nói cái gì? Hắn có thể làm được như vậy? Rốt cuộc là dùng luyện kim trận gì?" Đám hoàng gia luyện kim thuật sĩ nguyên không muốn đến, nhưng nghe tin tức Diệp Lãng liền nhích người lại đây.
Nguyên nhận bọn họ không muốn đến kỳ thật cũng vì Diệp Lãng, ai bảo Triệu Nhã Nhu truy sát Diệp Lãng, đây là một chuyện tuyệt đối khó chịu với bọn họ, đối với bọn họ mà nói, Diệp Lãng thực đặc thù, nhìn hắn lớn dần từ nhỏ, hắn bước ngày càng xa trên con đường luyện kim thuật.
Diệp Lãng, thật giống như đồ đệ của họ, tuy rằng Diệp Lãng chắc là không có thừa nhận cái này, nhưng bọn họ ít nhiều cũng nghĩ thế!
"Làm sao có thể? Vì sao hắn có thể làm được như vậy, chẳng lẽ cả đời này ta cũng không thể đổi kịp hắn sao?" Ở trong đám luyện kim thuật sư của hoàng gia, có một cô gái nắm chặt hai tay, vẻ mặt âm tình bất định. Thực rõ ràng, sự kết hợp giữa luyện kim thuật và kỳ môn trận pháp này của Diệp Lãng làm nàng cảm thấy nếu mình muốn đứng cùng một độ cao với Diệp Lãng, cần trèo lên một đỉnh núi cơ hồ không thể trèo lên!
"Cái này rốt cuộc là loại luyện kim trận gì?"
Khi một đám hoàng gia luyện kim thuật sĩ ở trên không trung nhìn thấy tình huống này cũng đã ngẩn người, đây là một hình ảnh mà bọn họ khó có thể tưởng tượng ra.
Lúc trước cũng chỉ là nói mà thôi, không có thực sự nhìn thấy nên bọn họ cũng chưa cảm giác sâu sắc lắm, mà bây giờ lại khác, bọn họ tận mắt nhìn thấy 18 vạn người bị nhốt trong một cái trận.
Mà rất nhanh sau đó bọn họ đã cẩn thận quan sát hoa văn trên mặt đất, bọn họ hy vọng nhìn ra được đáp án, hy vọng có thể tìm ra những manh mối phụ trợ cho việc tìm ra đáp án.
Nhưng mà bọn họ không cách nào tìm được đáp án từ trên luyện kim tri thức của mình, mà ngay cả bọn họ cũng không tìm ra thì chắc là luyện kim trận này trước giờ chưa từng xuất hiện, nói cách khác, đây là lần đầu tiên xuất hiện. Lần đầu tiên xuất hiện! Cái này không phải nói là chính hắn sáng tạo ra sao? Cái này dường như có chút bất khả tư nghị!
Hiện tại đám hoàng gia luyện kim thuật sĩ chỉ có thể tưởng tượng rằng không biết Diệp Lãng phát hiện được luyện kim trận này ở đâu ra, nếu không, lấy tuổi của hắn có thể sáng tạo một luyện kim trận như vậy thật sự làm người ta không cách nào tin nổi!
"Hắn còn ở trong đó sao?" Long Kỵ Sĩ đội trưởng hỏi một Long Kỵ Sĩ lưu thủ ở đây.
"Đúng vậy, còn ở bên trong, đến bây giờ vẫn chưa có một người ra khỏi!" Long Kỵ Sĩ hồi đáp.
"Một người cũng không ra..." Mọi người nhớ kỹ, những lời này rốt cuộc nên hiểu như thế nào? Là may mắn Diệp Lãng chưa trốn đi hay là bi ai cho 18 vạn người này vẫn không có một cái thoát ra?
Tuy thời gian chưa quá một ngày, dù sao tốc độ phi hành của rồng cũng rất nhanh, không phương tiện giao thông nào so được, nhưng cũng rất nhiều người cảm thấy khó tin.
"Các ngươi thấy thế nào?" Đám Hoàng gia luyện kim thuật sĩ bắt đầu thương thảo đối sách, nói gì thì nói, trước tiên phải cứu người ra đã.
"Ta không nhìn ra được gì cả, năng lượng phát ra từ luyện kim trận này hình như không có gì đặc biệt, vì sao lại xuất hiện tình huống thần kỳ như vậy." Một người hồi đáp.
Những người khác có lẽ còn có thể hiểu lầm đây thuần túy là luyện kim trận, nhưng những người này lại có thể phát giác ra đây không chỉ là luyện kim trận không thôi.
"Chúng ta cứ thử trước xem sao, nhìn xem cái này rốt cuộc là cái gì!" Đám Hoàng gia luyện kim thuật sĩ bắt đầu nghiên cứu, bắt đầu giao phong cùng Diệp Lãng.
Sau đó, bọn họ sử dụng các loại biện pháp khác nhau, có vẻn vẹn là cứu người, cũng có phá hư luyện kim trận của Diệp Lãng, đủ loại thử nghiệm...
Mà càng thử nghiệm bọn họ càng cảm thấy kinh ngạc, cơ hồ có thể khẳng định trận pháp này của Diệp Lãng cũng không phải đơn thuần là luyện kim thuật, nhất định có cái gì khác ở trong!
Nhưng mà khi bọn họ biết rõ điều này đã là ba ngày sau, 18 vạn đại quân bị nhốt ở trong đã sắp chống đỡ không nổi, thể xác và tinh thần của họ cũng đã mỏi mệt! Nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ cứ để Diệp Lãng vây chết những người đó sao?
"Ta cảm thấy những tường đất của Diệp Lãng cũng không phải chỉ đơn giản dùng để ngăn cản như vậy, vị trí sắp xết của chúng tựa hồ có quan hệ thực kỳ diệu." Cô gái lên tiếng, nàng nhìn thấy kỳ môn trận pháp, trong lòng có cảm giác kỳ diệu nói không ra lời. Ba ngày nay, nàng nhìn mấy thứ này càng ngày càng cảm thấy cổ quái, cảm giác cũng càng ngày càng kỳ diệu.
"Vậy hủy diệt những tường đất này thử xem!" Tất cả mọi người đều đồng ý điểm này, bọn họ cũng hoài nghi ở trong này có vấn đề, chẳng qua chỉ có như vậy liền tạo thành tình huống như thế này?
Thế nhân không ai sẽ tin tưởng điều này, vẻn vẹn chỉ sắp xếp một ít tường đất liền tạo thành hiệu quả như vậy? Điều này quả thật khó tin. Nếu là như vậy, người nọ ở trong đám kiến trúc này chẳng phải cũng bị vây không ra ngoài được.
Có điều đến lúc này bọn họ thật sự tìm không ra nguyên nhân, trừ bỏ tường đất này có chút kỳ quái, còn lại quả thực rất bình thường.
Lúc này bọn họ đã biết luyện kim trận của Diệp Lãng kỳ thật là khống chế địa hình tạo nên một cái Thổ Hệ phòng ngự trận pháp, trước kia đều dùng thay đổi địa hình để phòng ngự sự tiến công của người khác.
Có điều trước kia cũng không lớn đến vậy, cũng không thể khống chế trong phạm vi xa vậy, càng không thể khóng chế nó biến hóa phức tạp như vậy!
"Vô dụng thôi, trước kia chúng ta cũng thử phá hư những tường đất này, nhưng những người ở trong kia cũng như vậy, thậm chí sẽ càng loạn hơn, mà rất nhanh cũng xuất hiện tường đất mới!" Long Kỵ Sĩ nói.
"Ngươi nói sẽ xuất hiện tường đất mới?" Cô gái hỏi.
"Đúng vậy, rất nhanh sẽ xuất hiện!" Long Kỵ Sĩ gật gật đầu.
"Vậy thì phá hư cái này là đúng rồi, nếu không có ảnh hưởng gì thì hắn cũng sẽ không bổ sung!" Cô gái ngẫm lại nói: "Tốt nhất chúng ta tập hợp lực lượng mọi người, dùng luyện kim trận ảnh hưởng bố cục của hắn, làm cho tất cả những tường đất ở đây đều biến mất."
"Ừ, thử xem!" Đám Hoàng gia luyện kim thuật sĩ đều đồng ý điểm này, bắt đầu khắc luyện kim trận trên đất, mà luyện kim trận của bọn họ cũng không nhỏ, dù sao bọn họ cũng không phải một người.
Khi luyện kim trận hoàn thành, đám hoàng gia luyện kim thuật sĩ bắt đầu phát động luyện kim trận, xâm phạm luyện kim lãnh địa của Diệp Lãng.
"Oanh oanh!" Tường đất cùng tường đất choảng vào nhau!
Ngay từ đầu luyện kim thuật của hai bên đều lâm vào chiến đấu kịch liệt, hai bên bắt đầu va chạm mãnh liệt. Tuy Diệp Lãng đã phát động luyện kim trận được ba ngày, hơn nữa còn là một người, nhưng cũng có thể đánh cái ngang tay.
Đó cũng không phải vì thực lực hắn mạnh mà dù sao hắn cũng đã chiếm cứ nơi này ba ngày, thi triển phòng ngự có điều hoàn thiện, dù cho ngay từ đầu hắn chỉ vội vàng phát động luyện kim trận.
Trên thực tế, nếu trước kia để Diệp Lãng chuẩn bị tử tế thì lúc này bọn họ muốn phá hư trận pháp này là không thể, ít nhất không thể phá hư trong thời gian ngắn như vậy.
Ma bây giờ, trận pháp của Diệp Lãng bị đám luyện kim thuật sĩ xâm nhập từng chút một, mà người bị vây ở trong cũng được giải cứu từng cái một, giống như nhặt được tân sinh vậy!
Nhưng cái này cũng chỉ là ở ngoài thôi, bộ phận trung gian thì khác, cho dù bọn họ có làm gì đi nữa cũng không thể xâm nhập, mà bọn họ cũng cứ như vậy mà cố gắng 3 ngày 3 đêm.
Lúc này đã không còn ai đi quản những người Diệp Thành Thiên nữa, bọn họ phải bắt được Diệp Lãng, Diệp Lãng mới là mấu chốt.
Sau lưng bọn họ đã bày ra thiên la địa võng, bên trong 3 tầng, bên ngoài 3 tầng vây Diệp Lãng vào giữa, cho dù hắn có chắp cánh cũng khó thoát!
Bất quá, bọn họ làm như vậy lại là kết quả Diệp Lãng mong muốn, ít nhất càng làm như vậy thì đám người Diệp Lam Vũ càng an toàn, có thể dễ dàng đến Chu Tước Đế Quốc hơn!
Về phần an toàn của mình hắn chưa từng lo nghĩ đến, cũng không phải hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý hy sinh mà vì hắn có biện pháp chạy thoát, căn bản không bị người ta bắt được.
"Tốt lắm, thời gian không còn nhiều lắm, ta không chơi với các ngươi nữa!" Thanh âm của Diệp Lãng rốt cục xuất hiện, sau nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên hắn phát ra âm thanh. Thanh âm rất bình tĩnh, lại có chút mệt mỏi, biếng nhác, có lẽ hắn đã quá mệt mỏi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.