Chương 380: Lệch hướng. (1)
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
25/03/2013
"Công tử, Thánh Nữ đại nhân..."
Diệp Lãng vừa ra khỏi Quảng Trường Thần Tích liền nhìn thấy một đám người vây quanh, dùng một loại ánh mắt rất đặc biệt nhìn họ.
“Vì sao ánh mắt các ngươi thoạt nhìn có điểm dâm tà vậy?" Diệp Lãng tới gần Hiên Viên Băng, có điểm đề phòng.
"..."Những người đó mồ hôi ròng ròng, chúng ta đây là kích động mà.
"Công tử, đừng sợ, chúng ta chỉ muốn vào xem một chút thôi, được không?" Phong Hành lại xuất hiện, dường như hắn rất rảnh rỗi, luôn chạy loạn trong Thánh Thành, nhìn thấy náo nhiệt liền chạy tới.
"Muốn xem cứ xem, bất quá đừng hỏi ta gì cả, tự mình nghiên cứu đi!" Diệp Lãng đương nhiên sẽ không cấm mọi người đến xem, vốn để mọi người nhìn mà.
Đồng thời Diệp Lãng cũng chặt đứt đường lui của một số người, đám luyện kim thuật sĩ vốn muốn hỏi Diệp Lãng cũng chỉ có thể tự mình nghiên cứu.
Vừa rồi khi Diệp Lãng thi triển luyện kim trận cũng không ngăn cản tầm mắt, hắn tin rằng luyện kim thuật sĩ bên ngoài đều có ghi chép lại, bất quá luyện kim trận này quá phức tạp nên nhất định họ sẽ có rất nhiều vấn đề.
Cũng vì vậy mà Diệp Lãng lười giải thích, để họ từ từ nghiên cứu đi, như vậy cũng làm luyện kim thuật của họ càng thêm tinh tiến.
Cứ vậy mà Diệp Lãng chuồn mất, những người khác đều đi vào Quảng Trường Thần Tích!
Khi mọi người đi vào Quảng Trường Thần Tích mới phát hiện hóa ra vẫn còn chuyện làm người ta giật mình!
Quảng Trường Thần Tích không chỉ xảo đoạt thiên không, rất xa hoa, hoàn toàn dùng tài liệu thiên nhiên cấu thành, tất cả kiến trúc không thể nhìn ra dấu vết của nhân công, tất cả đều đảo điên nhận thức của mọi người.
Mái hiên, cây cột, vách tường, tất cả đều là một thể, hơn nữa hài hòa bất quy tắc.
Mà đây còn không phải chỗ làm mọi người ngạc nhiên nhất, càng làm người ta rung động hơn là thực vật trong này, có mấy cây cao nhất thoạt nhìn cũng có mười mấy năm.
Rốt cuộc làm sao làm được như vậy? Chẳng lẽ đây thật là thần tích sao? "Cái gì? Không có ai cả? Luyện kim thuật sĩ chạy đi đâu hết rồi?" Khi Diệp Lãng đi đến sân thi đấu lại chiếm được một cái tin ngoài ý muốn.
“Công tử, cái này phải hỏi chính người ấy..." Nhàn viên thần chức chủ quản chuyện này có điểm bất đắc dĩ nói.
"??" Diệp Lãng có chút khó hiểu nhìn nhân viên thần chức kia: "Cái này liên quan gì đến ta?"
"Công tử, trước khi qua đây thì người làm gì?" Nhân viên thần chức nhắc nhở.
Diệp Lãng suy nghĩ một hồi nói: "Trước khi qua đây thì ta đang ăn cái gi đấy..."
Thất công chúa lắc đầu, tức giận nói: "Chỉ có biết ăn thôi! Ý của hắn là cái luyện kim trận của ngươi đã hấp dẫn hết đám luyện kim thuật sĩ đi rồi nên ở đây không còn ai cả..."
"Ừ, Thất công chúa điện hạ nói đúng, hiện tại tất cả luyện kim thuật sĩ kể cả trọng tài đều đi nghiên cứu luyện kim trận của công tử cả rồi, không còn ai đến đây thi đấu nữa!" Nhân viên thần chức kia gật gật đầu nói.
"Tức là, hôm nay không có trận đấu? Vậy ngày mai ta lại đến.” Diệp Lãng nhìn quyết đấu tràng chỉ có vài người ít ỏi, ngay cả hắn cũng nhìn ra hôm nay không thể tổ chức thi đấu.
"Vâng, không có, mời công tử về trước!" Nhàn viên thần chức kia rất tôn kính nói.
"Trở về đi! Ngày mai còn có trận đấu, trở về nghỉ ngơi cho tốt một chút!" Diệp Lam Vũ cầm lấy tay Diệp Lãng đi về một hướng, là chỗ ở hiện tại của nàng, cũng là chỗ ở mới của các học viện.
"Đi đâu? Hẳn là đi bên này!" Hiên Viên Băng cũng cầm lấy tay Diệp Lãng, bất quá hướng của nàng lại không giống, nàng muốn dẫn Diệp Lãng đi Vân Đinh cung điện.
"Bên này!" Diệp Lam Vũ kéo.
"Bên này!" Hiên Viên Băng lại kéo.
"Bên này....”
"Bên này..."
(Đả tự: Ok Ok!! Bên nào anh cũng chìu, hô hô hô…)
Diệp Lãng bị kéo qua kéo lại, bất quá may mà rất nhanh đã không bị kéo nữa, đơn giản là trình tự này rất nhanh đã kết thúc, đến cuối cùng Diệp Lam Vũ và Hiên Viên Băng trợn mắt nhìn nhau, quên luôn cả Diệp Lãng.
"Hắn là đệ đệ của ta, phải đi theo ta!" Diệp Lam Vũ lạnh lùng nói.
"Trước kia ngày nào hắn cũng ở một chỗ với ngươi, hiện tại nên đi theo ta, chúng ta mới ở cùng một chỗ hơn một ngày..." Hiên Viên Băng không cam lòng yếu thế nói.
"Đêm nào các ngươi cũng ở cùng một chỗ còn gì!"
"Đó là ở trong mơ, không phải thật!"
"Ta mặc kệ, hắn phải ở cùng một chỗ với ta!"
"Ngươi đúng là dã man nên hắn mới sợ ở cùng một chỗ với ngươi..."
Hai người cãi qua cãi lại, bỗng nhiên phát hiện nơi này cũng chỉ còn hai nàng. Diệp Lãng đã biến đâu mất, mà Thất công chúa và Chân Tiểu Yên cũng vậy!
"Đều tại ngươi!" Hai người đồng thời cả giận nói, sau đó đuổi theo Diệp Lãng, có Hiên Viên Băng ở đây thì dù Diệp Lãng có chạy xa đi nữa cũng có thể đuổi theo, chỉ cần bọn hắn đừng đi xa quá mà thôi.
Trở lại lúc nãy, khi Diệp Lãng nhìn thấy hai nàng đang cãi nhau, dường như không có chuyện liên quan đến mình liền nói với Chân Tiểu Yên: "Mụ béo, chúng ta đi thôi để hai nàng tiếp tục cãi nhau đi!"
"Ừ, được rồi..." Chân Tiểu Yên nhìn hai người, nghĩ nghĩ, cũng rất nhu thuận gật gật đầu đi theo Diệp Lãng.
Thất công chúa nhìn thấy vậy đương nhiên cũng đi theo Diệp Lãng, về phần Diệp Lam Vũ thì sao nàng lại đi nhắc nhở được, nàng ước gì Diệp Lam Vũ cách mình xa ra một chút để mình ở cùng một chỗ với Diệp Lãng.
Tuy rằng thêm một Chân Tiểu Yên nhưng tính cách Chân Tiểu Yên làm nàng cảm thấy như không tồn tại, trên cơ bản cũng như một mình mình chiếm lấy Diệp Lãng vậy.
Bởi vậy khi hai người Diệp Lam Vũ phát hiện ra thì bên cạnh chỉ còn hai nữ kỵ sĩ, có điều chức trách của hai nữ ky sĩ này là đi theo Thánh Nữ Hiên Viên Băng, không quản đến nhưng chuyện khác.
Sau đó Hiên Viên Băng liền chạy về một hướng, đây là hướng mà nàng cảm giác được Diệp Lãng, Diệp Lam Vũ cũng đi theo.
Lúc này Diệp Lam Vũ có điểm ghen tị hâm mộ Hiên Viên Băng bởi Hiên Viên Băng có thể dựa vào cảm giác của tâm linh tương thông để tìm Diệp Lãng, chỉ riêng điểm này đã khiến người ta cực kỳ hâm mộ rồi, huống chỉ tâm linh tương thông với người mình thích nữa.
Bất quá rất nhanh sau Diệp Lam Vũ tìm được một ít cân bằng.
"Bọn họ đi đâu rồi?" Diệp Lam Vũ đi theo Hiên Viên Băng thật lâu sau, phát hiện Hiên Viên Băng có điểm đi loạn, căn bản không biết phương hướng gì cả.
“Ta không biết..." Hiên Viên Băng trầm mặc một hồi, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu.
"Sao ngươi lại không biết, không phải các ngươi có thể cảm ứng được đối phương sao?" Diệp Lam Vũ kinh ngạc nói trước rõ ràng Diệp Lãng chỉ bằng cảm giác tìm được Hiên Viên Băng, cảm ứng giữa hai người không cần phải hoài nghi.
"Chúng ta có thể cảm ứng được đối phương nhưng có khoảng cách nhất định, ngoài khoảng cách đó thì rất mơ hồ, sau đó chậm rãi mất đi..." Hiên Viên Băng bất đắc dĩ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.