Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 379: Thần tích. (3)

Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh

25/03/2013



"Với bộ dạng của ngươi thì ta thấy làm muội muội còn được, cứ vậy đi, vừa hay chúng ta không có muội muội cứ để ngươi làm là được!" Diệp Lam Vũ rất khinh thường nói cũng cảm thấy việc Hiên Viên Băng trở thành muội muội cũng không sai.

Đối với Diệp Lam Vũ mà nói nàng chỉ cần giữ lại vị trí tỷ tỷ của mình là được, về phần vị trí muội muội vốn không có, ai thích thì cứ lấy!

"Muội muội?! Cũng không sai ta mới mười bảy tuổi thôi!"

"Đấy là thân thể của ngươi, tâm hồn ngươi đã ba mươi tám, không, có thể đã bảy tám mươi rồi..." Diệp Lãng nói chen vào, đây là hắn bớt thời gian mới được đấy, hắn rất bận rộn...

"Ta mặc kệ, dù sao ta cũng chỉ là thiếu nữ mười bảy tuổi, bất quá, ngươi phải gọi ta là Băng tỷ tỷ....” Hiên Viên Băng cười nói nữ nhân chắc chắn sẽ không thích mình già, bất quá lại không thích làm muội muội Diệp Lãng, dù sao nàng cũng nhìn Diệp Lãng lớn lên.

Đừng quên, khi Diệp Lãng đi vào giấc mơ của nàng thì hắn mới mười ba tuổi...

"Hiên Viên Băng! Giáo Hoàng gọi ngươi về nhà ăn cơm kìa.” Diệp Lãng thuận miệng nói.

“!!!”

"Diệp Lãng, phong ấn chỗ này lại đi!" Hiên Viên Băng nhìn lâm viên bên cạnh, nói với Diệp Lãng.

"Phong ấn?" Diệp Lãng kỳ quái hỏi, mà người bên cạnh lại không hiểu nhìn hai người.

"Ta thích chỗ này, phải bảo tổn vĩnh viễn lại!" Hiên Viên Băng cười cười nói, "ừ, vậy đi!" Diệp Lãng đi đến trung tâm luyện kim trận, đi đến bên cạnh hình tròn kia, làm vài cái thủ thế, sau đó thu hồi hình tròn lại, tiếp theo đánh vào trong luyện kim trận.

Sau đó luyện kim trận phát ra sáu đạo ánh sáng, bất quá đại bộ phận đều ở dưới đất hoặc bị vật thể phía trên che dấu nên không còn rõ ràng như trước nữa.

"Các ngươi đang nói gì vậy? Cảnh cáo các ngươi không được sử dụng tâm linh tương thông trước mặt chúng ta nói vài câu khó hiểu như vậy!" Diệp Lam Vũ cùng Thất công chúa có điểm khó chịu, đây là nguyên tắc cơ bản nhất, đổi thành ai cũng khó chịu nữa là.



Nghe người khác nói toàn những thứ mình không hiểu, chính bọn họ đều hiểu thì quả thật là chuyện rất khó chịu!

"Ta cũng đâu có sử dụng tâm linh tương thông đâu, vả lại cũng không thể nói không là không được, không thể khống chế!" Diệp Lãng nói mà câu của hắn đổi thành "nói sử dụng liền sử dụng" thì đám người Diệp Lam Vũ sẽ dễ chịu hơn một chút...

"Ngươi nói vậy là sao, muốn tạo phản hả?! Ta mặc kệ các ngươi có khống chế được hay không, ở trước mặt ta thì dù ngươi có sử dụng tâm linh tương thông cũng phải nói ra cho ta!" Diệp Lam Vũ nắm lấy lỗ tai Diệp Lãng giận dữ nói.

" A, không có mà, đã nói không sử dụng mà!” Diệp Lãng đáng thương hề hề nói.

"Vậy lời vừa rồi của các ngươi là sao?" Diệp Lam Vũ buông tay ra, nắn nắn nhẹ cái tai Diệp Lãng, nhẹ giọng nói.

"Vừa rồi nói ta phong chỗ này lên tức là cố định nó lại, vốn chỉ cần sử dụng hình tròn kia là có thể tùy ý thay đổi hoàn cảnh chỗ này, có thể để Hiên Viên Băng thoải mái thay đổi cảnh tượng nhưng bây giờ nàng nói phải phong lại... Ta nói Hiên Viên Băng à, sau này dù ngươi có đổi ý thì ta cũng sẽ không làm một cái khác đâu nhá, rất phí sức!" Diệp Lãng giải thích xong liền cướp lời nói với Hiên Viên Băng, hắn không muốn dính vào phiền phức.

Tuy rằng lúc này tất cả đều dựa vào hắn làm, sau này hắn cũng có thể làm ra thứ tương tự nhưng tiêu hao tinh lực quá nhiều, không có việc gì thì tuyệt đối sẽ không làm nữa.

"Biết rồi ta không cần sửa lại, có chỗ này là đủ rồi!" Hiên Viên Băng cười nói tựa hồ rất vừa lòng.

Diệp Lam Vũ xem nhẹ lời nói của Hiên Viên Băng, ngơ ngác hỏi Diệp Lãng: "Ý của ngươi là, cái luyện kim trận vừa rồi có thể tùy ý thay đổi? Hơn nữa có thể làm lại?" "ừ, đúng vậy.” Diệp Lãng gật gật đầu trả lời.

Diệp Lam Vũ ngây người một hồi sau đó nói: "Cái này rất thú vị, sớm biết vậy thì ta cũng muốn chơi một chút!"

Thất công chúa trầm mặc, ngươi hỏi cái này hóa ra chỉ vì mình chơi chơi thôi, nếu bị những người khác biết thì không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa.

Thất công chúa rất khó tưởng tượng về điều này, nàng có thể khẳng định Diệp Lãng sẽ bị người ta quấn lấy.

May mà Hiên Viên Băng đã cố định chỗ này rồi, không sửa chữa gì cả nên bí mật này chỉ nằm trong lòng mấy người ở đây thôi nếu không sẽ ngành đón một đợt phong bạo a!

Bất quá dù vậy cũng đã gây ra một hồi gió bão rồi, có điều tương đối mà nói thì nhỏ hơn một chút thôi nhưng so với nhưng thứ khác vẫn rất lớn!

"Công tử vạn tuế! Thánh Nữ vạn tuế!"



"Ý, bọn họ đang hô cái gì vậy?" Diệp Lãng nghe tiếng hô, có điểm kỳ quái hỏi.

Mà sở dĩ bây giờ hắn mới chú ý đến tiếng hô cũng không phải tại hắn trì độn mà vì hắn ở trong luyện kim trận, tất cả nhưng ai ở trong đều không nghe được thanh âm bên ngoại hiển nhiên cũng không nghe được tiếng la.

Luyện kim trận này có cách âm, chủ yếu sợ người ở ngoài nghe thấy âm thanh ở trong, dùng lời Diệp Lãng là giảm bớt tạp âm, bất quá bây giờ hắn đã hiểu hóa ra tạp âm của mình chẳng là cái gì, ở ngoài càng ồn ào hơn!

"Bọn họ đang hô vạn tuế cho chúng ta đấy, có phải lại xảy ra chuyện gì không?" Hiên Viên Băng cười nói cứ kêu la đi, ta rất thích được nói chung một chỗ với tiểu ngu ngốc này dù là lý do gì đi nữa.

"Đi đây, ta đi tham gia trận đấu, các ngươi tiếp tục chơi đi.” Diệp Lãng phủi bụi trên người, nói với Diệp Lam Vũ tứ nữ.

"Trận đấu? Không phải ngươi vừa đấu qua rồi sao?" Hiên Viên Băng ngây người một chút, nàng cũng không biết tình huống cụ thể, không biết trận đấu lúc sáng kỳ thật Diệp Lãng chỉ là khách mời thôi hắn có trận đấu riêng của mình.

"Buổi sáng là hỗn hợp tổ, luyện kim tổ của ta ở giữa trưa, bây giờ đi đến hẳn là không sai biệt lắm.” Diệp Lãng trả lời, cũng nhanh chóng đi ra bên ngoài.

"Sao ngươi lại tham gia hỗn hợp tổ?" Hiên Viên Băng đi theo Diệp Lãng hỏi.

Diệp Lãng khoát tay nói: "Cái này phải hỏi tỷ của ta, nàng báo danh cho ta, lại nhiều hơn một chuyện phiền phức, bất quá cũng không sao cả, dù sao ở đây cũng không có chuyện gì để làm!"

"Ai nói, có rất nhiều chuyện để làm, ta dẫn ngươi đi chơi!" Hiên Viên Băng lập tức nói, nàng rất quen thuộc nơi này, biết chỗ nào có cái gì thú vị.

Chẳng qua thú vị với nàng thì chưa chắc hợp với Diệp Lãng.

Lúc này Diệp Lam Vũ đang muốn ngăn cản, không muốn Diệp Lãng bị Hiên Viên Băng quấn quít lấy như vậy, bất quá Diệp Lãng đã mở miệng trước, cũng cự tuyệt rất dứt khoát.

"Không cần, ta thà đi ngủ còn hơn!" Diệp Lãng lắc lắc đầu, hắn rất ghét đi dạo phố, nhất là với những nữ nhân ngoài Hồ Nữ.

"À, hóa ra ngươi muốn chơi đùa cùng trong mộng với ta..." Hiên Viên Băng cười nói nằm ngủ không phải ở cùng một chỗ với mình sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Luyện Kim Cuồng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook