Chương 156: Sát thủ (3)
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
25/03/2013
"Mặc dù ngươi mang mặt nạ, bất quá cũng lộ ra nửa mặt, cả cổ, tay..." Diệp Lãng nhìn cô gái nói, mà khi Lãnh Huyết Ngũ bị nói đến tay, theo bản năng nhìn tay của mình một cái, liền rụt tay về, bình thường nàng vẫn mang bao tay, không ai có thể thấy được.
Vừa rồi vì phải nấu ăn nên mới phải cởi bao tay, tuy mang bao tay vẫn làm được nhưng nàng cảm giác hai cái bao tay này dính máu nhiều quá.
"Từ những chỗ này ta có thể đoán được tuổi của ngươi, cái này kỳ thật rất đơn giản, làn da của nữ nhân..." Diệp Lãng bắt đầu nói lên một ít tri thức "chuyên nghiệp" làm cô gái Lãnh Huyết Ngũ này cảm thấy sửng sốt không thôi, hóa ra những nơi này cũng có thể nhìn ra tuổi của một người.
Điều này làm nàng cảm thấy thực mới mẻ, nghe đến nỗi có chút mê mẩn. Những tri thức này với nàng cũng rất có ích, có thể trợ giúp nàng nhận ra đặc thù của một người.
Mà Diệp Lãng nói chuyện ở trong, người ở ngoài lại chờ đến sốt ruột, đến giờ còn chưa ăn cơm xong à, còn có, tiểu tử Phất Lan Khắc rốt cuộc có phải bị Ngũ đại nhân hầm nhừ rồi không?
Ai, xem ra lại phải thanh lý rất nhiều rồi! Có điều mặc bọn họ nghĩ muốn vỡ đầu cũng không nghĩ ra được tình huống thật sự ở trong, Lãnh Huyết Ngũ im lặng lắng nghe Diệp Lãng nói, cái này không phải là yên lặng trước bão táp mà quả thật là yên bình...
"Khụ khụ, hôm nay chỉ nói đến đây thôi, ta no rồi, phải đi về." Sau khi nói thật lâu, rốt cục Diệp Lãng cũng dừng lại, mà khi hắn nói chuyện đồng thời cũng ăn không ngừng nghỉ...
Thiếu nữ Lãnh Huyết Ngũ lại ngây người ra một lần, nàng phát hiện những thức ăn mình làm tốt rồi cũng bị Diệp Lãng ăn sạch...
"Ăn quá no! Hôm nay có thể sẽ tiêu hóa không tốt, phải vận động thôi!" Diệp Lãng vỗ bụng, tuy đồ ăn mà Lãnh Huyết Ngũ làm không phải rất nhiều nhưng đối với Diệp Lãng mà nói là đủ rồi.
Nói xong Diệp Lãng như muốn rời đi, không để ý đến cô gái ở bên cạnh.
Tình huống này mà để người của Lãnh Huyết Tổ biết thì chắc rụng cả cằm xuống quá, có người dám đối xử với nàng như vậy.
Mà cô gái lập tức ngăn cản DIệp Lãng, không cho hắn đi, không cần hiểu lầm, không phải vì bàn đồ ăn này, tuy nàng cũng rất để ý, cũng rất muốn đánh Diệp Lãng một chút. Là vì...
"Đừng đi, ngươi còn chưa nói hết mà, nói xong rồi đi."
Lãnh Huyết Ngũ muốn nghe tiếp, mấy thứ này thực có ý tứ, có thể giúp nàng nhận ra mục tiêu dễ hơn, giảm bớt sai lầm, cũng giảm bớt thời gian xác nhận, có thể đề cao hiệu suất nhiệm vụ của nàng.
"Đã nói hôm nay dừng ở đây mà, nếu ngươi muốn nghe nữa thì ngày mai lại làm đồ ăn cho ta đi, có lẽ ta sẽ lo lắng nói tiếp." Diệp Lãng nói, đây là áp chế trắng trợn.
"Lá gan của ngươi thật lớn, dám áp chế ta?" Cô gái lạnh lùng nói.
"Đây không phải là áp chế, là trao đổi, nếu ngươi không muốn thì thôi, dù sao đồ ăn của ngươi chỉ là có điều ngon một chút mà thôi, ta lại không kén ăn, ăn ở trù phòng cũng vậy, chỉ cần điền đầy bụng là được." Diệp Lãng không sao cả nói, hắn yêu cầu với thực vật rất thấp, chỉ cần có thể ăn là được.
Cho dù là ngày nào Chân Tiểu Yên cũng nhồi thức ăn ngon cho hắn cũng không nuôi cái miệng của hắn lên cao, kén chọn. Đương nhiên, nếu có thể lựa chọn thì tự nhiên sẽ chọn ăn thực vật của Chân Tiểu Yên, không lẽ có ăn ngon lại không ăn.
"Thức ăn của ta chỉ là ngon một chút?" Cô gái nhướng mày, tựa hồ có điểm sinh khí, dường như nàng rất để ý chuyện này.
Kỳ thật nàng làm mâm thức ăn này cũng không phải vì giết người, vẻn vẹn là thích nấu nướng mà thôi. Ngoài giết người ra nàng không có cái gì cả, thậm chí hoài nghi mình có còn là một nữ nhân không, đương nhiên, nguyên bản nàng cũng không cho rằng mình là một tiểu nữ nhân vì nàng là Lãnh Huyết Ngũ!
Nhưng mà, cô gái chính là cô gái, nàng thích xuống bếp tự nấu cho mình ăn, nhưng lại sợ người nhìn thấy, cho rằng nàng chỉ là một nữ nhân, cảm thấy nàng yếu đuối, sẽ không còn sợ nàng nữa.
Mấy năm gần đây nàng vẫn cố gắng bảo hộ chính mình, vẫn duy trì một khoảng cách với người khác. Cũng vì vậy, càng ngày nàng càng trở nên băng lãnh hơn, mà đồn thời, nàng giết người nhiều hơn, sát khí cũng ngày càng nặng.
Nếu muốn biết vì sao nàng phải giết người, hơn nữa giết nhiều người như vậy thì cũng không khó, chỉ cần biết nàng đảm nhiệm nhân vật gì tại Lãnh Huyết Tổ là được.
Sát thủ!
Lãnh Huyết Ngũ là một sát thủ, nàng dẫn dắt một tiểu tổ chuyên giết người của Lãnh Huyết Tổ, mỗi ngày đều làm một loại chuyện, đó là giết người, dẫn người đi giết người.
Lãnh huyết sát thủ cũng không phải nói về tính cách của nàng, mà là chức nghiệp của nàng!
Cũng vì thế, một sát thủ sao có thể bày ra một mặt nữ hài tử trước mặt người khác được, cho nên nàng phải tìm lấy một cái cớ, làm người ta cảm thấy nàng làm thưc vật có độc, là làm công cụ sát nhân, không ai biết nàng ở trong chỉ vì muốn xuống bếp, muốn làm một việc mà nữ hài tử đều biết làm.
Trên thực tế nàng còn biết nữ công nữa, bất quá đều là trốn trong phòng làm, người khác không biết được.
Nhưng mà mặc kệ là nữ công hay trù nghệ, nàng đều tự làm tự ăn tự xem, không ai chia xẻ cùng nàng, kỳ thật Diệp Lãng là người đầu tiên chia xẻ với nàng, khi nàng thấy Diệp Lãng ăn những thứ do mình làm, trong lòng có chút ỳ quái, có lẽ đây là nguyên nhân mà hôm nay nàng biểu hiện kỳ quái như vậy.
Nhưng mà, tuy Diệp Lãng nhưng cũng nói đồ ăn của nàng chỉ so với người bình thường tốt hơn một chút mà thôi, điều này làm nàng cảm thấy thực không thoải mái, nhưng cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
"Ừ!" Diệp Lãng không phát giác ra chỗ nào không đúng, gật đầu trả lời.
"Vậy ngươi cảm thấy thức ăn như thế nào mới là ngon?" Cô gái hỏi.
Diệp Lãng suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Ta không nói thành lời được, ăn ngon chính là ăn ngon, giống như mụ béo làm vậy"
"Mụ béo? Là ai?" Lãnh Huyết Ngũ hỏi, nàng muốn bái phỏng một chút để tài nấu nướng của mình càng thêm tiến bộ một chút.
"Là một mụ béo a, cả ngày nàng chỉ biết ăn mà thôi." Diệp Lãng hồi đáp, nhưng mà nói với không nói cũng không khác là bao... "Á, không nói với ngươi nữa, nhớ ngày mai phải làm cho ta ăn đó, ta phải về!"
Diệp Lãng chạy đi, lúc này Lãnh Huyết Ngũ không ngăn hắn nữa, tùy ý Diệp Lãng rời đi. Dù sao chạy được hòa thượng chứ không chạy ra khỏi miếu được (*). Chẳng lẽ nàng còn sợ Diệp Lãng có thể bay ra khỏi tổng bộ Lãnh Huyết Tổ sao?
Hừ, ngươi không bay ra khỏi lòng bàn tay của ta đâu!
"Di, Phất Lan Khắc, ngươi chưa chết à?" Khi Diệp Lãng ra đến ngoài kia, những người ở ngoài có điểm ngạc nhiên hô.
"Không chết! Các ngươi quả thật quá đáng, ở trong đó làm gì có Lãnh Huyết Ngũ, hại ta không công đói bụng lâu như vậy, không nói nữa, ta muốn đi tản bộ!" Diệp Lãng oán trách một chút, sau đó liền biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
"Ngũ đại nhân không có ở trong? Không có khả năng, vừa rồi rõ ràng nàng đi vào đó mà." Mọi người có chút kỳ quái, chẳng lẽ Ngũ đại nhân đã đi rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.