Chương 8: Đại tỷ lợi hại
Kẻ Lang Thang
10/12/2020
Sau khi Trần Phong nói như vậy Trần Linh cũng không chần chừ mà cả người
khí tức trở trầm trọng rồi khuếch tán ra sung quanh. Có một luồng chân
khí mạnh mẽ từ cơ thể Trần Linh toát ra áp tới TRần Phong đứng đó không
xa khiến cậu hô hấp dồn dập nói.
"Đại tỷ à rốt cuộc tu vi của ty đã tới cấp độ lào mà áp lực tỏa ra ta thấy không kém những cao thủ trong gia tộc vậy".
"Ta nói ra e sẽ làm đệ bất ngờ không ít đâu hãy vững tinh thần mà nghe kỹ đây "bảo bối" ta hiện tại đã là võ sư nhất trọng rồi không lâu trước đã may mắn đột phá thành công. Thế nào có thấy đại tỷ của đệ lợi hại không?"
Lời lói đó của Trần Linh làm TRần Phong không nhịn được bật thốt lên lắp bắp kinh hãi nói.
"Tỷ à lời ngươi nói vừa rồi là thật".
"Ta có một điều kiện đó là sau khi ta tiết lộ tu vi cho đệ biết thì đệ phải giữ bí mật cho ta không được tùy tiện tiết lộ ra ngoài".
"Được, tỷ yên tâm đệ là người rất biết giữ bí mật cho người khác đặc biệt là với tỷ thì dù có chết đệ cũng sẽ không nói ra đâu".
Khi thấy đại tỷ của mình có vẻ nghiêm túc như vậy Trần Phong niền nói những lời có cánh đó để nịnh đại tỷ của mình.
"Thật tốt quá rồi với tu vi hiện tại của tỷ với tên Văn Thái Long đệ nhất thiên kiêu của Văn gia cũng không sánh bằng. Ta nghe đồn tên đó mười tám tuổi tuy nhiên cũng chỉ đạt tới võ sĩ thất trọng so sánh với đệ nhất thiên kiêu của gia tộc ta thật không đáng sách giầy ha ha. Thiên tài đệ nhất của Vọng Long thành Bạch Vũ kia đệ nghĩa cũng chỉ như vậy đi".
"Đệ không cần nói như vậy trên đời này ngoài trời còn có trời, không thể khinh thị bất kỳ ai cũng như đệ vậy cũng không lên xem nhẹ chính mình đệ phải luôn tiến về phía trước mới được".
"Tỷ đệ hiểu mà tỷ yên tâm đi ta sẽ cho tỷ thấy một Trần Phong cường đại trong tương lai không xa. Hôm nay chúng ta tới đây thôi đệ cũng phải về tu luyện rồi đệ nghĩ tỷ cũng đi tu luyện thì tốt hơn cả hai chúng ta cùng cố gắng".
"Ừm, đệ chăm chỉ tu luyện là tốt nhưng đừng vất vả và mạo hiểm quá đệ như vậy khiến ta rất đau lòng".
Thấy "bảo bối" của mình có chí phấn đấu như vậy tuy nàng rất vui nhưng không chánh khỏi đau lòng khi nghĩ tới cảnh đệ đệ của mình vất vả thậm chí gặp nguy hiểm khi tu luyện. Nàng không đành lòng lên khuyên bảo vài câu.
Tại một khu phủ đệ xa hoa trong Vọng Lòng Thành trong một căn phòng nghị sự có mấy người đang ngồi thảo luận vấn đề gì đó thì trên cái ghế Thái Sư có một vị trung liên đang ngồi bỗng lên tiếng nói.
"Kim trưởng lão rốt cuộc người đã xuất quan rồi, hôm đến Trần gia từ hôm ngài tại sau khi nghe được Trần Không nói vài câu đã vội vàng dẫn chúng ta hồi gia vậy".
Không phải ai xa lạ người nói đó là gia chủ Bạch gia Bạch Vân cùng người đối diện là Kim trưởng lão của Lăng vân Phái Từ hôm tới Trần gia y liền tuyên bố bế quan mấy ngày tới hôm nay đã là ba ngày kể từ ngày từ hôn.
"Bạch gia chủ lẽ nào hôm đó ngài không nhận ra điều gì xảy ra hay sao?"
"Kim trưởng lão ý ngài nói là Trần không đó đã đạt tới bán bộ vương cảnh rồi sao?"
"Không ta thấy Trần Không lão ta không đơn giản là nửa bước võ vương cảnh như vậy, rất có thể hắn ta đã đạt tới võ vương rồi".
"KHông thể nào, chuyện này sao có thể xảy ra Vọng long thành đã mấy trăm năm nay không có xuất hiện vị võ vương nào ra đời huống chi ở Xích Long vương triều này vũ vương cũng chỉ có hơn hai trăm người thôi họ đã được coi gần như vô địch rồi chỉ có mấy vị lão tổ đạt tới võ hoàng của hoàng thất cùng lão tổ Lăng Vân Phái mới có thể chấn áp lẽ nào y lại may mắn như vậy".
"Lão phu nghĩ tên Trân Không này có tới tám chín thành là đã đột phá võ linh cảnh chở thành võ vương cường giả rồi, Bạch Vân gia chủ theo lão phu nghĩ ngài lên chấp nhận chuyện này thì hơn như Trần Không đã nói các vị cao tầng của Lăng Vân phái chưa chắc đã vì chuyện nhỏ này mà làm việc mất đi phong thái của một đại phái cũng không thể mạo hiểm đắc tội một vị võ vương".
"Kim trưởng lão liệu có thật như vậy không? nhẽ nào đại trưởng lão với tu vi của ngài ấy còn phải sợ đắc tội với những người như Trần Không sao với lại ngài ấy sao có thể nhẫn nhịn nhìn đệ tử của minh phải chịu uy khất như vậy"
"Ha ha bạch gia chủ ta thấy người không lên nghĩ con gái của mình có địa vị cao như vậy tuy với thiên phú của Bạch Vũ tiểu thư có thể nói là rất xuất chúng nhưng đó chỉ là đối với ở phạm vi ở Vọng Long Thành thôi lếu nhìn ra khắp cả Lăng thiên quận này thì chỉ được coi như rất ưu tú mà thôi hiện tại trong Lăng Vân Phái theo ta biết những đệ tử có thiên phú như Bạch vũ tuyệt đối không ít hơn năm đến sáu người thậm chí là hơn. Vậy lên ta khuyên ngài lên bỏ qua chuyện này đi".
Bị Kim trưởng lão nói như vậy Bạch Vân chỉ đành bất đắc dĩ ném chuyện này qua một bên.
Tại Trần gia thì máy ngày hôm nay đều gió yên biển nặng Trần phong cùng đại tỷ của mình vẫn thao luyện với nhau hang ngày tuy nhiên sáng sớm hôm nay trong khi Trần Phong đang ngủ thì nghe được tiếng đập cửa dồn dập cùng tiếng nói vấp vội vã của Tình nhi nói.
"Thiếu gia… ngài… mau tỉnh dậy đi lếu không… rất có thể xảy ra án mạng đó… nhanh đi thiếu gia".
Nghe được những lời đó của nàng Trần Phong vội tỉnh dậy mặc y phục chỉnh tề vọi ra mở của nói.
"Có chuyện gì vậy Tình nhi từ từ bình tĩnh kể cho ta nghe".
Trần Phong còn chưa kịp nói hết câu đã bị Tình nhi kéo đi chạy như bay lao ra khỏi phủ vừa chạy, nàng vừa nói.
"Thiếu gia sáng nay đại tiểu thư thức dậy sớm tu luyện thì bất bờ nghe được đám hạ nhân trong nhà bàn tán về việc thiếu gia giao đấu với Văn Sở tiểu thư sau khi biết ngài đánh nhau vơi văn Sở tuy thắng nhưng cũng bị thương không nhẹ niền nổi giận hung hổ mang theo kiếm song tới Văn gia mồm nới là muốn lấy mạng Văn Sở. Nô tỳ thấy vậy biết không khuyên bảo được tiểu thư nên đã vội chạy đi nhờ người báo cho gia chủ xong tới đây khêu ngài".
Khi nghe Tình nhi tường thuật lại câu chuyện Trần Phong cũng rất bất ngờ cùng lo lắng dù sao văn gia cũng là đệ nhất gia tộc của Vọng Long Thành đại tỷ y lại mang kiếm tới gây chuyện sợ sẽ gặp chuyện không may. Trong đầu y thầm nghĩ “đại tỷ quả nhiên tính tình vẫn không thay đổi vẫn mạnh mẽ và hung như vậy” nhớ lại khi hai người còn nhỏ lúc đó Trần Phong mới 10 tuổi còn Trần Linh Thì 12 tuổi có lần Trần Phong bị một tên đệ tử ăn hiếp đánh cho bị thương nhẹ ai ngờ tỷ tỷ của y Trần Linh biết tin liền mấy hôm sau chặn đánh tên đệ tử Văn gia đó một chận tơi bời gần như khiến tên đệ tử đó bị tàn phế cũng may cuối cùng có các vị chưởng bối của hai gia tộc đứng ra làm hòa.
Còn có lần Trần phong mười ba tuổi đang đi dạo trên phố thì bị mộ con ngựa sổng chuồng của Bạch gia làm bị thương, chỉ vài ngày sau đó đám hạ nhân của Bạch gia tìm thấy sác con ngựa đó tại một lơi khá hoang vắng trong thành, con ngựa kia chết có thể nói là rất thê thảm toàn thân bì cắt thành không biết bao nhiêu khúc còn bên cạnh đó trên tảng đá có cheo chiếc đầu của con ngựa có ghi hang chữ được viết bằng máu tươi “kẻ nào dám động tới đệ đệ ta thì đây là kết cục” bên dưới hang chữ đó có viết hai chữ “Trần Linh” đỏ tươi ngay ngắn tỏa ra sát khí sắc bén khiến người ta nhìn vào mà lòng đầy sợ hãi .
Từ đó có thể thấy được rằng vị đại tỷ này rất bao che cùng yêu thương vị đệ đệ Trần Phong này từ đó Vọng Long thành có lời đồn rằng “thà chọc vào ma quỷ còn hơn là trêu phải vị nữ tiểu bá vương này”.
"Đại tỷ à rốt cuộc tu vi của ty đã tới cấp độ lào mà áp lực tỏa ra ta thấy không kém những cao thủ trong gia tộc vậy".
"Ta nói ra e sẽ làm đệ bất ngờ không ít đâu hãy vững tinh thần mà nghe kỹ đây "bảo bối" ta hiện tại đã là võ sư nhất trọng rồi không lâu trước đã may mắn đột phá thành công. Thế nào có thấy đại tỷ của đệ lợi hại không?"
Lời lói đó của Trần Linh làm TRần Phong không nhịn được bật thốt lên lắp bắp kinh hãi nói.
"Tỷ à lời ngươi nói vừa rồi là thật".
"Ta có một điều kiện đó là sau khi ta tiết lộ tu vi cho đệ biết thì đệ phải giữ bí mật cho ta không được tùy tiện tiết lộ ra ngoài".
"Được, tỷ yên tâm đệ là người rất biết giữ bí mật cho người khác đặc biệt là với tỷ thì dù có chết đệ cũng sẽ không nói ra đâu".
Khi thấy đại tỷ của mình có vẻ nghiêm túc như vậy Trần Phong niền nói những lời có cánh đó để nịnh đại tỷ của mình.
"Thật tốt quá rồi với tu vi hiện tại của tỷ với tên Văn Thái Long đệ nhất thiên kiêu của Văn gia cũng không sánh bằng. Ta nghe đồn tên đó mười tám tuổi tuy nhiên cũng chỉ đạt tới võ sĩ thất trọng so sánh với đệ nhất thiên kiêu của gia tộc ta thật không đáng sách giầy ha ha. Thiên tài đệ nhất của Vọng Long thành Bạch Vũ kia đệ nghĩa cũng chỉ như vậy đi".
"Đệ không cần nói như vậy trên đời này ngoài trời còn có trời, không thể khinh thị bất kỳ ai cũng như đệ vậy cũng không lên xem nhẹ chính mình đệ phải luôn tiến về phía trước mới được".
"Tỷ đệ hiểu mà tỷ yên tâm đi ta sẽ cho tỷ thấy một Trần Phong cường đại trong tương lai không xa. Hôm nay chúng ta tới đây thôi đệ cũng phải về tu luyện rồi đệ nghĩ tỷ cũng đi tu luyện thì tốt hơn cả hai chúng ta cùng cố gắng".
"Ừm, đệ chăm chỉ tu luyện là tốt nhưng đừng vất vả và mạo hiểm quá đệ như vậy khiến ta rất đau lòng".
Thấy "bảo bối" của mình có chí phấn đấu như vậy tuy nàng rất vui nhưng không chánh khỏi đau lòng khi nghĩ tới cảnh đệ đệ của mình vất vả thậm chí gặp nguy hiểm khi tu luyện. Nàng không đành lòng lên khuyên bảo vài câu.
Tại một khu phủ đệ xa hoa trong Vọng Lòng Thành trong một căn phòng nghị sự có mấy người đang ngồi thảo luận vấn đề gì đó thì trên cái ghế Thái Sư có một vị trung liên đang ngồi bỗng lên tiếng nói.
"Kim trưởng lão rốt cuộc người đã xuất quan rồi, hôm đến Trần gia từ hôm ngài tại sau khi nghe được Trần Không nói vài câu đã vội vàng dẫn chúng ta hồi gia vậy".
Không phải ai xa lạ người nói đó là gia chủ Bạch gia Bạch Vân cùng người đối diện là Kim trưởng lão của Lăng vân Phái Từ hôm tới Trần gia y liền tuyên bố bế quan mấy ngày tới hôm nay đã là ba ngày kể từ ngày từ hôn.
"Bạch gia chủ lẽ nào hôm đó ngài không nhận ra điều gì xảy ra hay sao?"
"Kim trưởng lão ý ngài nói là Trần không đó đã đạt tới bán bộ vương cảnh rồi sao?"
"Không ta thấy Trần Không lão ta không đơn giản là nửa bước võ vương cảnh như vậy, rất có thể hắn ta đã đạt tới võ vương rồi".
"KHông thể nào, chuyện này sao có thể xảy ra Vọng long thành đã mấy trăm năm nay không có xuất hiện vị võ vương nào ra đời huống chi ở Xích Long vương triều này vũ vương cũng chỉ có hơn hai trăm người thôi họ đã được coi gần như vô địch rồi chỉ có mấy vị lão tổ đạt tới võ hoàng của hoàng thất cùng lão tổ Lăng Vân Phái mới có thể chấn áp lẽ nào y lại may mắn như vậy".
"Lão phu nghĩ tên Trân Không này có tới tám chín thành là đã đột phá võ linh cảnh chở thành võ vương cường giả rồi, Bạch Vân gia chủ theo lão phu nghĩ ngài lên chấp nhận chuyện này thì hơn như Trần Không đã nói các vị cao tầng của Lăng Vân phái chưa chắc đã vì chuyện nhỏ này mà làm việc mất đi phong thái của một đại phái cũng không thể mạo hiểm đắc tội một vị võ vương".
"Kim trưởng lão liệu có thật như vậy không? nhẽ nào đại trưởng lão với tu vi của ngài ấy còn phải sợ đắc tội với những người như Trần Không sao với lại ngài ấy sao có thể nhẫn nhịn nhìn đệ tử của minh phải chịu uy khất như vậy"
"Ha ha bạch gia chủ ta thấy người không lên nghĩ con gái của mình có địa vị cao như vậy tuy với thiên phú của Bạch Vũ tiểu thư có thể nói là rất xuất chúng nhưng đó chỉ là đối với ở phạm vi ở Vọng Long Thành thôi lếu nhìn ra khắp cả Lăng thiên quận này thì chỉ được coi như rất ưu tú mà thôi hiện tại trong Lăng Vân Phái theo ta biết những đệ tử có thiên phú như Bạch vũ tuyệt đối không ít hơn năm đến sáu người thậm chí là hơn. Vậy lên ta khuyên ngài lên bỏ qua chuyện này đi".
Bị Kim trưởng lão nói như vậy Bạch Vân chỉ đành bất đắc dĩ ném chuyện này qua một bên.
Tại Trần gia thì máy ngày hôm nay đều gió yên biển nặng Trần phong cùng đại tỷ của mình vẫn thao luyện với nhau hang ngày tuy nhiên sáng sớm hôm nay trong khi Trần Phong đang ngủ thì nghe được tiếng đập cửa dồn dập cùng tiếng nói vấp vội vã của Tình nhi nói.
"Thiếu gia… ngài… mau tỉnh dậy đi lếu không… rất có thể xảy ra án mạng đó… nhanh đi thiếu gia".
Nghe được những lời đó của nàng Trần Phong vội tỉnh dậy mặc y phục chỉnh tề vọi ra mở của nói.
"Có chuyện gì vậy Tình nhi từ từ bình tĩnh kể cho ta nghe".
Trần Phong còn chưa kịp nói hết câu đã bị Tình nhi kéo đi chạy như bay lao ra khỏi phủ vừa chạy, nàng vừa nói.
"Thiếu gia sáng nay đại tiểu thư thức dậy sớm tu luyện thì bất bờ nghe được đám hạ nhân trong nhà bàn tán về việc thiếu gia giao đấu với Văn Sở tiểu thư sau khi biết ngài đánh nhau vơi văn Sở tuy thắng nhưng cũng bị thương không nhẹ niền nổi giận hung hổ mang theo kiếm song tới Văn gia mồm nới là muốn lấy mạng Văn Sở. Nô tỳ thấy vậy biết không khuyên bảo được tiểu thư nên đã vội chạy đi nhờ người báo cho gia chủ xong tới đây khêu ngài".
Khi nghe Tình nhi tường thuật lại câu chuyện Trần Phong cũng rất bất ngờ cùng lo lắng dù sao văn gia cũng là đệ nhất gia tộc của Vọng Long Thành đại tỷ y lại mang kiếm tới gây chuyện sợ sẽ gặp chuyện không may. Trong đầu y thầm nghĩ “đại tỷ quả nhiên tính tình vẫn không thay đổi vẫn mạnh mẽ và hung như vậy” nhớ lại khi hai người còn nhỏ lúc đó Trần Phong mới 10 tuổi còn Trần Linh Thì 12 tuổi có lần Trần Phong bị một tên đệ tử ăn hiếp đánh cho bị thương nhẹ ai ngờ tỷ tỷ của y Trần Linh biết tin liền mấy hôm sau chặn đánh tên đệ tử Văn gia đó một chận tơi bời gần như khiến tên đệ tử đó bị tàn phế cũng may cuối cùng có các vị chưởng bối của hai gia tộc đứng ra làm hòa.
Còn có lần Trần phong mười ba tuổi đang đi dạo trên phố thì bị mộ con ngựa sổng chuồng của Bạch gia làm bị thương, chỉ vài ngày sau đó đám hạ nhân của Bạch gia tìm thấy sác con ngựa đó tại một lơi khá hoang vắng trong thành, con ngựa kia chết có thể nói là rất thê thảm toàn thân bì cắt thành không biết bao nhiêu khúc còn bên cạnh đó trên tảng đá có cheo chiếc đầu của con ngựa có ghi hang chữ được viết bằng máu tươi “kẻ nào dám động tới đệ đệ ta thì đây là kết cục” bên dưới hang chữ đó có viết hai chữ “Trần Linh” đỏ tươi ngay ngắn tỏa ra sát khí sắc bén khiến người ta nhìn vào mà lòng đầy sợ hãi .
Từ đó có thể thấy được rằng vị đại tỷ này rất bao che cùng yêu thương vị đệ đệ Trần Phong này từ đó Vọng Long thành có lời đồn rằng “thà chọc vào ma quỷ còn hơn là trêu phải vị nữ tiểu bá vương này”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.