Chương 7: Đại tỷ Trần Linh
Kẻ Lang Thang
10/12/2020
Sáng hôm sau khi Trần Phong còn đang mơ màng thì có tiếng gõ vang lên không
ngừng. Do hôm đếm hôm qua Trần Phong phá quan thành công lên tinh thần
phấn khởi nhưng không chánh khỏi sự mệt mỏi sau thời gian dài khổ luyện
vất vả lên đã ngủ dậy trễ đến mức có người gọi của mà chưa tỉnh dậy nổi.
Sau một hồi gõ của mà Trần Phong vẫn chưa mở cửa Tình nhi bèn mạnh dạn đẩy của vào phòng rồi vừa đi vừa bê một trậu nước nói.
"Thiếu gia người mau tỉnh nô tỳ mang nước tới cho người rửa mặt, nô tỳ đã làm song đồ ăn sáng cho người rồi người mau rửa mặt tới phòng ăn để ăn sáng mọi người đang chờ thiếu gia đó".
Sau khi để trậu nước xuống bàn Tình nhi đi tới phía giường của Trần Phong thì cũng là lúc Trần phong tỉnh dậy đang rời khỏi giường bất ngờ Tình nhi nhìn thấy nửa người ở chần lộ ra cơ thể rắn chắc của của Trần phong thì thất thanh nói lớn.
"Thiếu gia sao người không mặc quần áo tử tế lại".
Sau đó Tình nhi vội lấy hai tay che mặt rồi quay người lại do sấu hổ, quả thật nàng là thị nữ của Trần Phong cũng đã nhiều lần hầu hạ Trần Phong thay đồ nhưng lúc đó cả hai còn bé khi lớn lên một chút thì Trần Phong thường tự mình làm việc này lếu có giúp y thay đồ cũng là chỉ thay áo ngoài chứ chưa từng nhìn thấy Trần Phong ở trạng thái như hiện tại, khiến nàng tâm xuân khó bình tĩnh vô cùng sấu hổ. Nhất là chứng kiến cơ thể tráng kiện cơ bắp của Trần Phong Tuy mới mười sáu tuổi nhưng do luyện võ từ nhỏ lên cơ thể phát triển không khác thiếu niên mười tám mười chín tuổi khiến tâm tư thiếu nữ như của nàng như sóng biển vỗ bờ không ngừng bị trùng kích.
Sau khi phát hiện bán thân lõa thể của mình Trần Phong cũng vô cùng bối rối vội vàng lấy quần áo mặc vào trong lòng thị thầm nghĩ.
"Thế là hết rồi tấm thân trong trắng của bổn thiếu gia gìn giữ hơn mười sáu năm trời lại bị nha đầu này chiếm mất, thật đau lòng mà"
Nếu có người ngoài hay ai biết được những suy nghĩ này trong lòng của Trần Phong chắc chắn mắng y là đồ mặt dày không biết xấu hổ.
Sau khi thay quần áo chỉnh tề vẫn thấy Tình nhi vẫn quay mặt đi hai tay còn che lấy khuôn mặt đỏ bừng vì sấu hổ, thấy vậy Trần Phong đành lên tiếng phá vỡ bầu không khí mờ ám này.
"Đùng rồi Tình nhi vừa rồi muội nói mọi người đang đợi ta là sao không phải mọi hôm ta vẫn dùng bữa sáng một mình đấy sao?"
"Thiếu gia người không cần quan tâm tại sao hôm nay mọi người cùng dùng bữa sáng đâu khi người tới thì sẽ rõ thôi mà".
"Vậy sao được rồi muội ra ngoài trước đi ta sẽ tới ngay".
"Vâng thiếu gia".
Chỉ một lúc sau tại phòng ăn riêng của gia đình Trần Phong ngồi ở đó đã có cha của Trần Phong là Trần Thừa Thiên và mẹ của y là Trần Liễu ra còn có một cô gái trẻ xinh đẹp nhìn khoảng mười tám xuân xanh hết sức xinh đẹp khuân mặt thanh tú diễm lệ cùng thân hình của thiếu nữ mười tám trần đầy sức sống khiến người khác nhìn vào liền say đắm không rời.
Trần phong sau khi tới chào cha mẹ của mình sau đó nhìn thấy cô gái đó không khỏi bất ngờ sửng sốt một hồi sau đó bật thốt ra một tiếng.
"Đại tỷ sao người lại chở về rồi không phải tỷ ra ngoài du lịch cùng tu luyện sao?"
"Sao nào,"bảo bối" thấy ta chở lại đệ không vui sao?"
(Bảo bối) đây là cách sưng hô thân mật cũng là cánh Trần Linh gọi tiểu đệ của mình có thể nói hai người có tình cảm phi thường tốt lúc còn nhỏ Trần Phong hay bị bắt nạt bởi đệ tử của hai gia tộc Văn gia và Bạch Gia vì Trần Linh lớn hơn hai tuổi lên thường xuyên che chở bảo vệ Trần Phong cũng vì vậy tình cảm của hai người rất tốt.
"Tất nhiên là không phải vậy rồi tỷ chở về đệ còn vui mừng không kịp đó".
Thấy Trần Phong đứng ngây người ở cửa phòng mẹ của y Trần Liễu niền thúc giục nói.
"Phong nhi tới ngồi xuống ăn đi đã lâu rồi cả gia đình chúng ta chưa có dịp cùng ngồi ăn như vậy lần này đại tỷ của con chở lại hai đứa hãy nói chuyện vui vẻ ha"
"Vâng, mẹ không cần lo tình cảm của con cùng Linh tỷ vẫn luôn rất tốt mà".
Nói rồi Trần Phong cũng ngồi xuống cùng ăn cùng mọi người, họ cùng ăn cùng nói chuyện rất vui vẻ.
Xế chiều hôm đó trong một tiểu viện có hai người một nam thì anh tuấn suất chần trên người tuy còn vài nét nón nớt nhưng vẫn toát ra khí khái đĩnh đạc của một đại nam tử còn nữ thì xinh đẹp dáng người ưu nhã thoát tục cùng vô cùng cuốn hút có thể nói là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, Hai người đang không ngừng thao luyện.
"Bảo bối, một thới gian ta không có mặt không nghĩ tới đệ cũng tiến bộ rất nhiều đã đạt tới võ sĩ rồi, thiên phú của đệ xem ra cũng không kém thẩm chí hơn không ít tên Văn Thái Long gì đó của Văn gia đi. Tuy nhiên ta thấy đệ không cần phải vất vả tu luyện như vậy dù sao có chuyện gì ta cũng đứng ra bảo vệ đệ".
"Tỷ, sao lại nói như vậy chứ không phải tỷ thời gian chước ra ngoài tu luyện cũng không phải khổ tu hay sao, huống hồ đệ rồi cũng sẽ có ngày lấy vợ sinh con tỷ đâu có thể bảo vệ đệ suốt đời đây?"
Quả thật tình cảm của hai người từ nhỏ đã vô cùng tốt Trần Linh luôn coi Trần Phong là bảo bối vậy luôn bảo vệ và không nỡ nhìn thấy cảnh y bị thưng hay vất vả gì.
"Chuyện này..., cùng lắm ta có thể gả cho đệ lúc đó ta làm thê tử của đệ rồi không phải cũng có thể bảo vệ đệ sao?"
"Tỷ à chuyện này. hài!"
Thấy đại tỷ của mình nói như vậy Trần Phong cũng đành thở dài vô ngữ. Tuy Trần Linh và Trần phong không phải tỷ đệ ruột thịt vì Trần Linh từ nhỏ trong gia tộc đã mồ côi cha mẹ được Trần Thừa Thiên yêu quý thương tình nhận làm con gái, hai bên không có chút huyết thống nào nhưng dù sao hai người cũng là tỷ đệ Trần Linh lại có thể nói như vậy quả thật khiến người nghe cũng bị làm cho phản ứng không kịp đúng là rất cá tính.
"Tỷ à chuyện này tạm thời không cần nói nữa để tính sau đi. Đúng rồi thời gian gần đây tỷ ra ngoài tu luyện chải qua thế nào tu vi của tỷ rốt cục đã đạt tới mức độ nào vậy có thể nói cho đệ nghe được không".
"Không thành vấn đề lần này tỷ ra ngoài lịch luyện là vào Vô Tận Sơn Mạch cũng đạt được chút kỳ ngộ, đệ đoán xem tỷ hiện tại có tu vi gì?"
"Vô Tận Sơn mạch. Tỷ lại vào lơi nguy hiểm như vậy sao nghe nói lơi đó có vô vàn yêu thú cùng có cả dị tộc man rợ nữa chúng lại có thực lực rất cao Vọng Long thành đã có rất nhiều người vào đó mà không ra được sao tỷ có thề vào nơi như vậy chứ".
Vô Tân sơn mạch là lơi vô cùng rộng lớn theo ghi chép ở một số điển tích thì Vô tận Sơn mạch rộng bao nhiêu thì chưa từng có ai biết chỉ biết, nơi đó có vô vàn yêu thú cùng dị tộc vô cùng nguy hiểm đối với nhân tộc Đã có rất nhiều người đã vào đó mà không ra được. Nghe được tỷ tỷ của mình tới lơi như vậy Trần Phong khỏi giật mình hỏi lại.
"Không có như đệ nghĩ đâu ta tới lơi đó rèn luyện là thật tuy nhiên ta chỉ có đi lại ở vòng ngoài không vào tới khu vực nguy hiểm tuy có gặp một chút yêu thú nhưng vẫn có thể bảo vệ bản thân"
"Vậy sao, đệ yên tâm rồi vậy rốt cuộc tu vi của tỷ đã tới bước lào rồi đệ thật sự nhìn không ra"
Sau một hồi gõ của mà Trần Phong vẫn chưa mở cửa Tình nhi bèn mạnh dạn đẩy của vào phòng rồi vừa đi vừa bê một trậu nước nói.
"Thiếu gia người mau tỉnh nô tỳ mang nước tới cho người rửa mặt, nô tỳ đã làm song đồ ăn sáng cho người rồi người mau rửa mặt tới phòng ăn để ăn sáng mọi người đang chờ thiếu gia đó".
Sau khi để trậu nước xuống bàn Tình nhi đi tới phía giường của Trần Phong thì cũng là lúc Trần phong tỉnh dậy đang rời khỏi giường bất ngờ Tình nhi nhìn thấy nửa người ở chần lộ ra cơ thể rắn chắc của của Trần phong thì thất thanh nói lớn.
"Thiếu gia sao người không mặc quần áo tử tế lại".
Sau đó Tình nhi vội lấy hai tay che mặt rồi quay người lại do sấu hổ, quả thật nàng là thị nữ của Trần Phong cũng đã nhiều lần hầu hạ Trần Phong thay đồ nhưng lúc đó cả hai còn bé khi lớn lên một chút thì Trần Phong thường tự mình làm việc này lếu có giúp y thay đồ cũng là chỉ thay áo ngoài chứ chưa từng nhìn thấy Trần Phong ở trạng thái như hiện tại, khiến nàng tâm xuân khó bình tĩnh vô cùng sấu hổ. Nhất là chứng kiến cơ thể tráng kiện cơ bắp của Trần Phong Tuy mới mười sáu tuổi nhưng do luyện võ từ nhỏ lên cơ thể phát triển không khác thiếu niên mười tám mười chín tuổi khiến tâm tư thiếu nữ như của nàng như sóng biển vỗ bờ không ngừng bị trùng kích.
Sau khi phát hiện bán thân lõa thể của mình Trần Phong cũng vô cùng bối rối vội vàng lấy quần áo mặc vào trong lòng thị thầm nghĩ.
"Thế là hết rồi tấm thân trong trắng của bổn thiếu gia gìn giữ hơn mười sáu năm trời lại bị nha đầu này chiếm mất, thật đau lòng mà"
Nếu có người ngoài hay ai biết được những suy nghĩ này trong lòng của Trần Phong chắc chắn mắng y là đồ mặt dày không biết xấu hổ.
Sau khi thay quần áo chỉnh tề vẫn thấy Tình nhi vẫn quay mặt đi hai tay còn che lấy khuôn mặt đỏ bừng vì sấu hổ, thấy vậy Trần Phong đành lên tiếng phá vỡ bầu không khí mờ ám này.
"Đùng rồi Tình nhi vừa rồi muội nói mọi người đang đợi ta là sao không phải mọi hôm ta vẫn dùng bữa sáng một mình đấy sao?"
"Thiếu gia người không cần quan tâm tại sao hôm nay mọi người cùng dùng bữa sáng đâu khi người tới thì sẽ rõ thôi mà".
"Vậy sao được rồi muội ra ngoài trước đi ta sẽ tới ngay".
"Vâng thiếu gia".
Chỉ một lúc sau tại phòng ăn riêng của gia đình Trần Phong ngồi ở đó đã có cha của Trần Phong là Trần Thừa Thiên và mẹ của y là Trần Liễu ra còn có một cô gái trẻ xinh đẹp nhìn khoảng mười tám xuân xanh hết sức xinh đẹp khuân mặt thanh tú diễm lệ cùng thân hình của thiếu nữ mười tám trần đầy sức sống khiến người khác nhìn vào liền say đắm không rời.
Trần phong sau khi tới chào cha mẹ của mình sau đó nhìn thấy cô gái đó không khỏi bất ngờ sửng sốt một hồi sau đó bật thốt ra một tiếng.
"Đại tỷ sao người lại chở về rồi không phải tỷ ra ngoài du lịch cùng tu luyện sao?"
"Sao nào,"bảo bối" thấy ta chở lại đệ không vui sao?"
(Bảo bối) đây là cách sưng hô thân mật cũng là cánh Trần Linh gọi tiểu đệ của mình có thể nói hai người có tình cảm phi thường tốt lúc còn nhỏ Trần Phong hay bị bắt nạt bởi đệ tử của hai gia tộc Văn gia và Bạch Gia vì Trần Linh lớn hơn hai tuổi lên thường xuyên che chở bảo vệ Trần Phong cũng vì vậy tình cảm của hai người rất tốt.
"Tất nhiên là không phải vậy rồi tỷ chở về đệ còn vui mừng không kịp đó".
Thấy Trần Phong đứng ngây người ở cửa phòng mẹ của y Trần Liễu niền thúc giục nói.
"Phong nhi tới ngồi xuống ăn đi đã lâu rồi cả gia đình chúng ta chưa có dịp cùng ngồi ăn như vậy lần này đại tỷ của con chở lại hai đứa hãy nói chuyện vui vẻ ha"
"Vâng, mẹ không cần lo tình cảm của con cùng Linh tỷ vẫn luôn rất tốt mà".
Nói rồi Trần Phong cũng ngồi xuống cùng ăn cùng mọi người, họ cùng ăn cùng nói chuyện rất vui vẻ.
Xế chiều hôm đó trong một tiểu viện có hai người một nam thì anh tuấn suất chần trên người tuy còn vài nét nón nớt nhưng vẫn toát ra khí khái đĩnh đạc của một đại nam tử còn nữ thì xinh đẹp dáng người ưu nhã thoát tục cùng vô cùng cuốn hút có thể nói là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, Hai người đang không ngừng thao luyện.
"Bảo bối, một thới gian ta không có mặt không nghĩ tới đệ cũng tiến bộ rất nhiều đã đạt tới võ sĩ rồi, thiên phú của đệ xem ra cũng không kém thẩm chí hơn không ít tên Văn Thái Long gì đó của Văn gia đi. Tuy nhiên ta thấy đệ không cần phải vất vả tu luyện như vậy dù sao có chuyện gì ta cũng đứng ra bảo vệ đệ".
"Tỷ, sao lại nói như vậy chứ không phải tỷ thời gian chước ra ngoài tu luyện cũng không phải khổ tu hay sao, huống hồ đệ rồi cũng sẽ có ngày lấy vợ sinh con tỷ đâu có thể bảo vệ đệ suốt đời đây?"
Quả thật tình cảm của hai người từ nhỏ đã vô cùng tốt Trần Linh luôn coi Trần Phong là bảo bối vậy luôn bảo vệ và không nỡ nhìn thấy cảnh y bị thưng hay vất vả gì.
"Chuyện này..., cùng lắm ta có thể gả cho đệ lúc đó ta làm thê tử của đệ rồi không phải cũng có thể bảo vệ đệ sao?"
"Tỷ à chuyện này. hài!"
Thấy đại tỷ của mình nói như vậy Trần Phong cũng đành thở dài vô ngữ. Tuy Trần Linh và Trần phong không phải tỷ đệ ruột thịt vì Trần Linh từ nhỏ trong gia tộc đã mồ côi cha mẹ được Trần Thừa Thiên yêu quý thương tình nhận làm con gái, hai bên không có chút huyết thống nào nhưng dù sao hai người cũng là tỷ đệ Trần Linh lại có thể nói như vậy quả thật khiến người nghe cũng bị làm cho phản ứng không kịp đúng là rất cá tính.
"Tỷ à chuyện này tạm thời không cần nói nữa để tính sau đi. Đúng rồi thời gian gần đây tỷ ra ngoài tu luyện chải qua thế nào tu vi của tỷ rốt cục đã đạt tới mức độ nào vậy có thể nói cho đệ nghe được không".
"Không thành vấn đề lần này tỷ ra ngoài lịch luyện là vào Vô Tận Sơn Mạch cũng đạt được chút kỳ ngộ, đệ đoán xem tỷ hiện tại có tu vi gì?"
"Vô Tận Sơn mạch. Tỷ lại vào lơi nguy hiểm như vậy sao nghe nói lơi đó có vô vàn yêu thú cùng có cả dị tộc man rợ nữa chúng lại có thực lực rất cao Vọng Long thành đã có rất nhiều người vào đó mà không ra được sao tỷ có thề vào nơi như vậy chứ".
Vô Tân sơn mạch là lơi vô cùng rộng lớn theo ghi chép ở một số điển tích thì Vô tận Sơn mạch rộng bao nhiêu thì chưa từng có ai biết chỉ biết, nơi đó có vô vàn yêu thú cùng dị tộc vô cùng nguy hiểm đối với nhân tộc Đã có rất nhiều người đã vào đó mà không ra được. Nghe được tỷ tỷ của mình tới lơi như vậy Trần Phong khỏi giật mình hỏi lại.
"Không có như đệ nghĩ đâu ta tới lơi đó rèn luyện là thật tuy nhiên ta chỉ có đi lại ở vòng ngoài không vào tới khu vực nguy hiểm tuy có gặp một chút yêu thú nhưng vẫn có thể bảo vệ bản thân"
"Vậy sao, đệ yên tâm rồi vậy rốt cuộc tu vi của tỷ đã tới bước lào rồi đệ thật sự nhìn không ra"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.