Chương 11: Chạm Vào Vảy Ngược (4)
Thị Từ
15/06/2024
Nam Uyển, bãi săn Mộc Lan.
Rừng cây trước mắt ngập tràn sắc đỏ, thiên nhiên trù phú, cờ hiệu bay phấp phới trong gió, tiếng trống gõ xuống từng trận liên hồi, Tiêu Húc bước lên vọng lâu, sau khi nghe một tiếng huýt sáo dài chỉ thấy Tiêu Dực dẫn đầu đang cưỡi trên lưng chiến mã Bàn Nguyệt vượt qua khỏi đám người, Đậu Tuấn Thần lập tức theo sát phía sau.
Hai người càng chạy càng xa, thoạt đầu Tiêu Húc còn có thể thông qua cờ hiệu cắm trên kỵ binh chỉ đường mà theo giõi, thấy rõ Tiêu Dực vẫn luôn dẫn trước, nhưng kỵ binh chỉ đường rất nhanh liền không theo kịp tốc độ Tiêu Dực, bị bỏ lại phía sau, khoảng cách giữa Đậu Tuấn Thần cùng Tiêu Dực cũng kéo dài hơn mười thước, hiển nhiên là không có cơ hội nào để vượt lên.
Đậu Tuấn Thần vẫn không chịu từ bỏ, đuổi theo sau Tiêu Dực chạy vào rừng Ngân Hạnh lá đỏ một đoạn, tiếng gió gào thét bên tai, hắn quay đầu nhìn qua, kỵ binh chỉ đường của Tiêu Dực cũng đã từ bỏ đuổi theo, thậm chí ngay cả kỵ binh chỉ đường người Nam Vinh cũng không còn đi theo hắn, giống như là đang giễu cợt hắn không biết tự lượng sức mình.
Nhưng đây chính là điều hắn muốn, Đậu Tuấn Thần rút mũi tên từ trong tay áo ra, nhắm vào Tiêu Dực mặc bộ huyền y trước mặt, thân ảnh màu đen đặc biệt nổi bật trên nền lá đỏ của rừng Ngân Hạnh, ám tiễn do thợ rèn hoàng gia Nam Vinh làm ra có thể bắn trúng kẻ địch kể cả khi cách xa năm mươi bước, Đậu Tuấn nhân cơ hội phóng tên, sợ Tiêu Dực lại cách hắn ngày càng xa thêm.
Ám tiễn bay thẳng về phía trước, Tiêu Dực vẫn phi ngựa không hề phát hiện ra điều bất thường, ngay thời điểm Đậu Tuấn Thần nghĩ rằng gian kế thành công, ám tiễn cách Tiêu Dực chưa tới mười bước, Tiêu Dực giống như sau lưng mọc thêm đôi mắt, đột nhiên nghiêng người tránh sang một bên, đùi phải kẹp chặt trên lưng ngựa, quay người ra phía sau, đồng thời rút ra một mũi tên, giương cung bắn về phía Đậu Tuấn Thần.
Ám tiễn sượt qua cánh tay Tiêu Dực, Tiêu Dực nắm chặt dây cương, dừng ngựa đứng yên, quay đầu lại nhìn tận mắt mũi tên của hắn bắn trúng chân Đậu Tuấn Thần, Đậu Tuấn Thần không kịp né tránh, lập tức bị quăng xuống đất, hai tay ôm lấy chân kêu la thảm thiết.
Cố Phóng phụng mệnh dẫn theo vệ binh đợi sẵn trong rừng Ngân Hạnh đã lâu, Đậu Tuấn Thần chỉ vừa kịp thấy có thân ảnh trước mặt hướng phía mình đi tới, trong chớp mắt đã bị đoàn người Cố Phóng vây quanh.
Tiêu Dực ngồi trên lưng ngựa, lười nhác cúi đầu nhìn xuống, khóe môi nhếch lên ý cười chễ giễu: "Không biết tự lượng sức mình. Một kẻ kém cỏi như ngươi mà cũng dám nghĩ mình có thể học được bản lãnh cưỡi ngựa của chúng ta? Quả nhiên là người si nói mộng."
Đậu Tuấn Thần thẹn quá hoá giận, kêu lên: "Thấp hèn ư? Tiêu Dực, ngươi bất quá cũng chỉ là một đứa con hoang Bắc Sóc, gương mặt kia của ngươi mà còn muốn giả làm người Trung Nguyên, đó mới thật sự là thấp hèn!"
Cố Phóng nghe vậy hung hăng dùng vỏ kiếm gõ lên vết thương trên chân hắn: "Còn mạnh miệng!"
Đậu Tuấn Thần phát ra tiếng kêu thảm thiết, trong miệng không ngừng phun ra nhiều lời ô uế, Tiêu Dực gẩy gẩy lỗ tai của mình, nói với Đậu Tuấn Thần: "Cái miệng này của ngươi đúng là thối thật. Trước kia bản vương cảm thấy ngươi mặc dù không thành tâm, nhưng lời nói cũng chưa chắc đã không thể nghe lọt tai."
Đậu Tuấn Thần không đoán được ý tứ của Tiêu Dực, sau lần phát ngôn bừa bãi trong yến tiệc, Công Dương Tiễn đêm đó đã nhắc nhở hắn mấy câu, về sau hắn cũng không nhiều lời nữa, cho đến bây giờ ở Nam Uyển hắn còn chưa nói chuyện với Tiêu Dực được mấy câu, nào biết Tiêu Dực "Ca ngợi" câu "Kiêm điệp tình thâm" kia của hắn.
"Nghe nói Nam Vinh các ngươi xem dê như thánh vật, nuôi dê nhưng lại không ăn thịt dê, vậy bản vương liền dùng máu dê để thanh tẩy ô uế trong miệng ngươi, ngươi thấy thế nào? Theo luật lệ Nam vinh, người ăn thịt dê suốt đời không thể vào triều làm quan, loại tình huống này không biết Đậu khanh sẽ xử lý ra sao? Bản vương không khỏi có chút hiếu kỳ."
Lúc này cận vệ từ trên lưng ngựa dỡ xuống một con dê trắng, vết máu trên thân nhỏ giọt xuống đất, mũi tên màu đen chứng tỏ con dê này không phải bị Tiêu Dực bắn giết mà chính là thủ hạ của Tiêu Dực. Lần săn thú này bởi vì có sứ đoàn Nam Vinh đi theo, bãi săn sớm đã kiểm tra qua nhiều lần, theo lý mà nói tuyệt đối sẽ không thể xuất hiện con dê nào, Đậu Tuấn Thần mặt mũi tràn đầy kinh hãi nhìn con dê kia bị cận vệ xách trên tay, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu run rẩy, hệt như tình cảnh của hắn bây giờ.
Cố Phóng tự mình dùng tay đem miệng Đậu Tuấn Thần mở ra, cận vệ thì cứa một đường lên thân dê, toàn bộ máu dê chảy vào miệng Đậu Tuấn Thần, hắn ta không ngừng giãy dụa, phát ra tiếng kêu khó nghe, chẳng biết lại đang chửi rủa câu gì.
Tiêu Dực từ đầu đến cuối ngồi trên lưng ngựa, nhìn thấy hình ảnh thê thảm phía dưới, trong ánh mắt không hề có chút thương hại nào. Một cận vệ khác đem ám tiễn Đậu Tuấn Thần bắn ra nhặt trở về, dâng lên cho Tiêu Dực, Tiêu Dực cầm trong tay quan sát vài lần, nhìn mũi tên sắc bén mà có tực, tán dương: "Tay nghề tốt."
Bị tiếng kêu thảm thiết bên tai làm cho phát phiền, Tiêu Dực phất tay, Cố Phóng buông Đậu Tuấn Thần ra, tiếp nhận mũi tên trong tay Tiêu Dực, tự biết nên làm cái gì.
"A!" Đậu Tuấn Thần bỗng nhiên kêu to.
Cố Phóng bước đến bên cạnh, quả quyết đem mũi tên đang cắm trên chân hắn rút ra, không đợi tiếng kêu dừng lại, Cố Phóng tiếp tục đem mũi tên của Đậu Tuấn Thần cắm trở lại vết thương, kế tiếp kêu hai cận vệ đem Đậu Tuấn Thần đang nằm thoi thóp nhấc lên.
"Nói với Công Dương Tiễn, Cảnh Sơ không phải là người hắn có khả năng mơ tưởng tới, nếu như hắn còn sống được đến ngày kế thừa vương vị, hãy biết điều mà sống yên ổn, quy thuận Vĩnh An ta, tốt nhất nên làm một con chó biết nghe lời, bản vương sẽ để cho hắn sống, nếu không, kết cục cuối cùng của các ngươi sẽ như Tây Ly cùng Đông Di." Dứt lời, Tiêu Dực thúc ngựa tiến lên trước, quay lại vị trí xuất phát ban đầu.
Tiêu Húc nhìn thấy đội kỵ mã theo đường cũ trở về, vội vàng chạy xuống vọng lâu, Công Dương Tiễn cũng ra nghênh đón, nhìn thấy máu tươi trên người Đậu Tuấn Thần, biết đã xảy ra chuyện gì, hận không thể lập tức cùng Đậu Tuấn Thần phủi sạch quan hệ, cảm thấy thật rất mất mặt.
"Hoàng huynh, đây là thế nào?" Tiêu Húc theo bản năng hỏi Tiêu Dực.
Tiêu Dực tung người xuống ngựa, vuốt ve lông bờm của Bàn nguyệt, ánh mắt ôn nhu, thuận miệng trả lời: "Bệ hạ muốn biết chuyện gì thì để Đậu khanh tự mình nói rõ."
Đậu Tuấn Thần liếc nhìn Công Dương Tiễn, thân thể thô kệch tràn đầy ủy khuất, lộ ra gương mặt càng thêm khó coi, oán hận đáp: "Tiểu thần vô ý ngã xuống, đụng phải mũi tên, vết thương trên chân cũng vì vậy mà ra."
Tiêu Húc không chút nghi ngờ, vội vàng để cho người gọi ngự y tới trị liệu cho Đậu Tuấn Thần. Ngày săn bắn này cũng theo đó mà tạm dừng, mọi người giải tán, trở về lều nghỉ ngơi.
Tiêu Dực tự mình dẫn ngựa đến chuồng ngựa, thấy tên quan tự* có chút lạ mặt, dặn dò hắn Bàn Nguyệt thích ăn cái gì, tiện tay vuốt vuốt hai cái dưới cằm Bàn Nguyệt, nghe nó phát ra tiếng hừ thoải mái, tâm tình liền nhẹ nhàng theo.
Tiêu Húc theo tới, xung quanh cũng không người ngoài, Tiêu Dực hỏi: "Chuồng ngựa mùi khó ngửi, A Húc sao lại đến đây?"
Tiêu Húc chỉ vào bả vai Tiêu Dực, học theo giọng điệu khi lo lắng của Tiêu Thanh Quy, nói: "Hoàng huynh, cánh tay của ngươi bị thương."
Tiêu Dực lúc này mới cúi đầu nhìn xuống tay mình, vải áo có vết rách, bên trong còn bị chảy máu, hắn chỉ cười cười, cũng không nói thật: "Bị cây Ngân Hạnh quẹt trúng thôi, không có gì nghiêm trọng, xử lý qua loa một cái là được."
Tiêu Húc trực tiếp giữ chặt lấy hắn, tự mình áp tải hắn về hành cung, gọi ngự y đến xem vết thương cho hắn, trong miệng lẩm bẩm: "Chỉ đi dạo chơi săn thú mà hoàng huynh cũng bị thương, trở về hoàng tỷ không biết sẽ lại trách móc trẫm ra sao, nhất định có câu trẫm không chiếu cố tốt hoàng huynh, lỗi lầm của trẫm lớn lắm đấy."
Hắn xưa nay cảm thấy Tiêu Húc tính tình yếu đuối, suy nghĩ ngây thơ, không có chí lớn, cũng vì nguyên nhân như vậy, Tiêu Húc so nam nhi bình thường càng tỉ mỉ ôn nhu hơn, Tiêu Dực muốn dời đi sự chú ý của Tiêu Húc, nhanh chóng nói: "Nam vinh nước nhỏ ít dân, khó làm nên được chuyện đại sự gì, ngươi không cần quá nhường nhịn Công Dương Tiễn, ngược lại làm cho hắn kiêu căng, Huyền Giáp quân sớm muộn cũng sẽ tấn công Nam Vinh, chỉ là trước mắt vừa mới dẹp yênTây Ly, không nên tiếp tục hiếu chiến, để cho bọn hắn tranh thủ yên ổn thêm ít ngày."
Tiêu Húc có vẻ như nghe hiểu, trịnh trọng gật đầu: "Hoàng huynh nói rất đúng, trẫm sẽ nhớ kỹ."
Săn thú qua ngày thứ năm, một trận mưa lớn trút xuống toàn bộ Trung Nguyên, Tiêu Húc ít nhiều có chút cảm giác mất hứng, ở lại hành cung mấy ngày, vốn định chờ mưa tạnh sẽ tiếp tục đi săn, nhưng mưa lớn mấy ngày không ngừng, liền thay đổi quyết định sớm hồi kinh.
Kinh thành mưa rơi không ngớt, Tiêu Dực từ Nam Uyển đem về một cái hộp gấm.
Lúc đó Tiêu Thanh Quy đang lễ Phật tại chùa Thiên Khâu, hộp gấm ước chừng lớn bằng bàn tay, nàng mở ra xem, là một mảnh lá đỏ của cây Ngân Hạnh, đồ vật thì nhỏ bé nhưng mang theo ngàn vạn ý tình, nặng tựa Thái Sơn.
Nàng kêu Thọ Mi mang mâm vàng tới, đem lá cây Ngân Hạnh dâng lên bảo điện bên trong, quỳ lên nệm bồ đoàn, thành tâm cầu nguyện: Tín nữ thay huynh trưởng hiến lá Ngân Hạnh, kính xin Phật tổ bảo vệ huynh trưởng đời đời bình an, Nam Mô A Di Đà Phật. . .
Vĩnh An mưa lớn chưa ngớt, tu di tọa* đã đúc xong, tượng Quan Âm đặt trên tu di tọa, khí độ phi phàm, cực kỳ uy nghi. Lục Chấn Nhan phụ trách quản lý việc tượng lễ, tiếp đón bách tính đến đây chiêm ngưỡng tượng phật, chùa Thiên Khâu đã lâu chưa từng náo nhiệt như vậy, loan giá Tiêu Húc còn chưa về tới kinh.
Tiêu Thanh Quy leo lên bảo tháp vậy mà còn phải ngửa đầu mới có thể chân chính nhìn thấy mặt mũi Quan Âm, nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt hiền lành của Quan Âm, không khỏi xuất thần, ngay cả Tiêu Dực đi đến sau lưng cũng không phát hiện.
"Ta từng nói muốn tìm lại thể diện cho muội, đâu chỉ có đơn giản là đánh gãy chân Lữ Tông như vậy, hôm nay Quan Âm tượng lễ, bách tính trở về chắc chắn sẽ tranh nhau nghị luận, muội có nghe được bọn họ ở phía dưới nói gì không? Tất cả đều xưng muội là Bồ Tát chuyển thế, khen ngợi ngày xưa lúc muội phụ chính từng làm nhiều việc thiện, A Bồ, bọn họ quên đi, ta dùng Quan Âm này để lần nữa nhắc nhở bọn họ nhớ tới."
Tiêu Thanh Quy lấy lại tinh thần, đoán chắc hắn tự hồi kinh sớm hơn mà không về cùng Tiêu Húc, nhàn nhạt hỏi: "Tượng Thủy Nguyệt Quan Âm có năm phần giống ta, là huynh lệnh công tượng sửa đổi sao?"
"Điều này có quan trọng không?"
Tiêu Thanh Quy nghĩ thầm, xác thực không quan trọng, bọn hắn đều là kiểu người coi trọng kết quả, sao lại không hiểu đạo lý này.
Tiêu Dực nhớ tới chuyện cũ, thấp giọng nói ra: "Ta còn nhớ rõ thời điểm muội cập kê, phụ hoàng ban cho muội chữ "Nguyệt", trong lòng muội bất mãn than vãn với ta, Thanh Quy như nguyệt, quá mức bình thường, vì sao Nguyên Hi có thể làm Thái tử, còn có thể trở thành Vua vậy mà muội lại chỉ có thể là nguyệt? Muội tự chủ trương, đem "Nguyệt" đổi thành "Càng", phụ hoàng hỏi chữ càng nào, muội dương dương tự đắc nói, "Nam tử chi càng, Việt nhân chi càng*". Phụ hoàng không quản, mặc muội tùy ý đổi, nhưng ta biết lúc đó muội ôm mộng danh chấn bốn phương, kinh động thiên địa."
>
Tiêu Thanh Quy nghĩ tới quá khứ chỉ cười cười: "Đúng vậy a. Ta khi đó dã tâm rất lớn, chỉ làm một nữ tướng chinh chiến nơi sa trường căn bản là không đủ."
Tiêu Dực biết rõ còn cố hỏi: "Vì sao thay đổi? Ta biết muội muốn ta ngồi trên hoàng vị kia, nhưng muội có biết, nếu muội có hứng thú, ta nhất định chắp tay dâng lên, toàn tâm toàn ý hỗ trợ muội, nghịch chuyển càn khôn có gì không làm được?"
"Vì sao a, vì từ sau khi bị bệnh, thời gian nhàn nhã, rất nhiều chuyện đều đã nghĩ thông suốt, cho nên mới thấy huynh là người phù hợp nhất."
Có một số việc, Tiêu Thanh Quy quyết định chôn chặt trong lòng, tuyệt không thể nói ra khỏi miệng, chỉ có thể qua loa mà trả lời Tiêu Dực.
Tiêu Dực lập tức trở nên trầm mặc, về sau Tiêu Thanh Quy toàn lực giúp hắn thu phục lòng người, Tiêu Phục phó thác vào Tiêu Húc, bọn hắn cũng đã trù tính đến bước cuối cùng, kết quả như bây giờ cũng không phải là vì thất bại mà là hắn chủ động từ bỏ, lí do ra sao cũng như nàng, một bụng tâm sự nhưng không thể nói ra.
Bọn hắn cứ như vậy mà che giấu ẩn tình, thời gian dần trôi, ngăn cách càng dày, hai trái tim cuối cùng đã không còn chung nhịp.
Mưa thu làm tiết trời càng lạnh thêm, Thọ Mi đốt nóng lò sưởi tay dâng lên, Tiêu Dực tự mình tiếp nhận, thử qua nhiệt độ rồi đưa cho Tiêu Thanh Quy, thuận tiện dắt tay của nàng.
Tiêu Thanh Quy cũng không phản kháng, để Tiêu Dực nắm tay đứng song song bên cạnh, nàng ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, cầm ngược lấy cánh tay Tiêu Dực, hỏi: "Huynh lại bị thương rồi?"
Tiêu Dực khẽ giật mình, hắn sử dụng thuốc trị thương mùi có chút nặng, trước khi đến còn lo lắng một phen, lại nghĩ nàng nhiều năm cùng thuốc làm bạn chắc sẽ không ngửi ra được, phòng trước phòng sau lại không nghĩ tới nàng ngửi được cả mùi máu tanh. Trên mũi tên của Đậu Tuấn Thần bôi độc, mặc dù không đến mức nguy hiểm nhưng chỗ cánh tay bị trầy da lại sinh ra thịt thối, như lời quân y đi theo hắn nhiều năm nói thì chỉ cần đem thịt thối đó cắt đi, sau một tháng dùng thuốc có thể tiêu trừ tận gốc, mọc ra thịt mới.
Đã không gạt được nàng, Tiêu Dực đành nói thật: "Công Dương Tiễn giở trò đánh lén, cung tiễn đã được cải tạo qua, mũi tên đến gần ta kịp thời né ra mới không bị đụng phải. Bất quá chỉ là trầy da bình thường, không có gì đáng ngại."
Tiêu Thanh Quy không nói lời nào, vẫn nắm chặt tay của hắn, ngón tay di trên họa tiết hoa Sen đỏ sậm trên y phục của hắn, cách lớp vải áo tựa như đang vuốt ve nơi miệng vết thương, sóng ngầm cuồn cuộn.
Tiêu Dực để mặc cho nàng vuốt, nhẹ giọng nói: "Chuyện kết thân chắc chắn không thành. Công Dương Tiễn ở lì Vĩnh An không đi, ta sẽ làm cho hắn không đi không được, mấy ngày nữa hắn nhận được tin tức sẽ lập tức trở về nam vinh, muội không cần quan tâm đến hắn nữa."
Tiêu Thanh Quy biết hắn chắc đã âm thầm làm gì đó, hỏi: "Huynh làm sao để hắn không thể không về?"
"Ngày trước triều ta đem kho thóc chia cho Nam Vinh, bây giờ mặc dù trữ lương không bằng lúc trước, hoàng đế Nam Vinh vương vẫn coi như trân bảo đem cho Công Dương Tiễn trông coi. Công Dương Tiễn người này sống rất đa nghi, phía dưới còn có hai vị đệ đệ nhìn chằm chằm, ta chỉ là phái người đến kho thóc làm ra chút động tĩnh, hắn như chim sợ cành cong tất nhiên sẽ trở về điều tra."
"Như vậy cũng tốt, sớm đem hắn đuổi về Nam Vinh, coi như giải quyết xong một chuyện phiền toái."
Công Dương Tiễn rất nhanh nhận được mật báo từ Nam Vinh, mặt ngoài vẫn là dáng vẻ vô lo, kiên trì ở lại Vĩnh An, không biết đang chờ đợi chuyện gì. Tiêu Dực biết được cũng không nên nóng vội, cho rằng hắn nỏ mạnh hết đà, lên đường trở về chỉ là vấn đề thời gian.
Mấy ngày sau, Tiêu Húc mở tiệc khoản đãi Công Dương Tiễn, thái giám đến sứ quán truyền chỉ, Công Dương Tiễn vui vẻ tiếp chỉ, quay đầu nói với mấy phụ tá bên cạnh: "Tiểu hoàng đế quả thật nóng vội, hắn ngồi không yên, cung yến tối nay chắc chắn sẽ vắt hết óc thúc giục ta về Nam Vinh."
Tiêu Thanh Quy cùng Tiêu Dực đối với chuyện này đã có trù tính kỹ càng nên không sợ chút nào, chỉ không ngờ trong lúc nhất thời chưa kịp thông báo với Tiêu Húc, thế cục đã bị hắn làm cho rối tung rối mù.
Tiêu Thanh Quy cuối cùng cũng chịu lộ mặt trong bữa tiệc tối nay.
Vào kinh đã gần nửa tháng, ý thu cũng đã đậm dần, Công Dương Tiễn bây giờ mới gặp được Cảnh Sơ công chúa, nữ tử mà hắn muốn cầu thân. Tiêu Thanh Quy từng bước tiến vào điện, Công Dương Tiễn hai mắt đều sáng rực lên, từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Thanh Quy, Tiêu Dực thấy vậy hận không thể tự mình chọc mù con mắt kia.
Tiêu Thanh Quy thản nhiên ngồi vào chỗ, làm bộ như không phát giác ra điều gì, còn lệnh Thọ Mi đi qua rót rượu cho Tiêu Dực, hiển nhiên là ám chỉ hắn không cần thiết phải tức giận.
Tiêu Húc do dự, yến hội đã qua phân nửa mà còn chưa có dũng khí mở miệng, vẫn là Công Dương Tiễn nâng chén đứng dậy trước, tiến lên hướng Tiêu Húc mời rượu, nói rõ mục đích của mình: "Thưa Bệ hạ, thủ hạ của tiểu vương kỹ nghệ không tinh,không thể giành được thắng lợi từ chỗ Vương gia, theo lý mà nói đáng ra tiểu vương không nên nhắc lại chuyện nghị thân, nhưng hôm nay vinh hạnh gặp mặt Cảnh Sơ công chúa, tiểu vương liền cảm giác hối hận vì gặp nhau quá muộn, vừa gặp đã cảm mến, thầm lập lời thề không phải Cảnh Sơ công chúa thì không cưới, tiểu vương một lòng say mê, hoàng thất Nam Vinh nhất kiến chung tình, tiểu vương mượn chén rượu nóng này, cả gan khẩn cầu bệ hạ suy nghĩ thêm về chuyện kết thân, Nam Vinh Ta cho dù phải vét hết trân bảo hoàng thất, chuẩn bị vô số sính lễ cũng cam tâm tình nguyện."
Trong phòng rơi vào im lặng, Tiêu Dực nhàn nhã ngồi trên ghế, tiếng cười lạnh của hắn vang lên hết sức rõ ràng. Tiêu Thanh Quy cũng không vội, bắt gặp ánh mắt Tiêu Húc xin giúp đỡ, khẽ lắc đầu, hiển nhiên là ý trấn an hắn cứ trực tiếp cự tuyệt là được, không cần lo lắng cái khác.
Tiêu Húc không khỏi ưỡn thẳng sống lưng, đặt chén rượu xuống hắng giọng một cái, Ngô Sĩ Thành khom người rót thêm rượu, hai người ngắn ngủi nhìn nhau, không biết đang trao đổi gì, Tiêu Húc mở miệng trả lời Công Dương Tiễn.
"Công Dương thế tử, tại tiếp phong yến* lần trước trẫm đã muốn cùng Công Dương thế tử nói chuyện nhưng tiếc vẫn chưa có cơ hội, phụ hoàng mẫu hậu mười phần sủng ái hoàng tỷ, không nỡ để hoàng tỷ lấy chồng ở xa, Nam Vinh đường xá xa hôi, trẫm làm sao có thể đành lòng đây?"
Lời nói này coi như không tệ, tuy là lời nói dối nhưng chỉ cần có thể cự tuyệt Công Dương Tiễn thì hắn đều thấy tốt, Tiêu Dực uống rượu cực nhanh, thảnh thơi lệnh cung nhân rót thêm rượu, Tiêu Thanh Quy cũng cầm ly lên, có chút mê rượu nhấp một ngụm, chưa kịp đợi nàng đặt xuống, Tiêu Húc đã tiếp tục nói.
"Huống chi, trẫm sớm đã soạn xong chiếu chỉ, vì hoàng tỷ chọn ra lương phối, thánh chỉ đã truyền xuống chính là không thể thu hồi, Công Dương thế tử hãy hiểu cho đạo lý "Quân mệnh không nói hai lời". Tiêu Húc tự cho là đã trấn định xong tất cả mọi người trong điện, tiếp tục diễn tròn vở kịch dang dở, "Phùng Thượng thư, trẫm lệnh ngươi hôm nay mang theo nhi tử dự tiệc, hắn đã đến chưa?"
Hộ bộ thượng thư Phùng Thực mang theo sợ hãi bước ra, đi theo sau là một thiếu niên lang anh tuấn: "Lão thần mang theo khuyển tử Huyền Độ bái kiến bệ hạ."
Tiêu Húc đem Phùng Huyền Độ chỉ cho Công Dương Tiễn: "Công Dương thế tử, ngươi xem, Phùng ái khanh là nguyên lão hai triều, con trai hắn cũng là một đấng nam nhi hào hoa phong nhã, cùng hoàng tỷ cực kỳ xứng đôi. . ."
Tiêu Thanh Quy sớm đã ném chén rượu đi, không trấn áp được cơn phẫn nộ của Tiêu Dực, nắm thật chặt cánh tay của hắn thì thầm, giọng mang theo cầu khẩn: "Huynh trưởng, đây là gia sự, một lát nữa sẽ nói sau, huynh đừng có ở trước mọi người làm mất mặt mũi của A Húc."
Nàng biết rõ nếu để Tiêu Dực đứng dậy hắn sẽ không kiêng nể ai, có khi còn có khả năng rút kiếm trực tiếp chém lên người Tiêu Húc không chừng, đó chính là đại loạn.
Tiêu Dực vẫn cố giật tay nàng ra, Tiêu Thanh Quy hoảng hốt, thấp giọng hô: "Huynh trưởng!"
Hắn nhìn nàng thật sâu, thấy đồng lõa là nàng đang âm mưu bỏ rơi hắn, Tiêu Dực tức giận đứng dậy rời khỏi bữa tiệc.
Trên đại điện, Tiêu Húc còn tiếp tục nói: "Trẫm đã nghĩ xong chuyện này rồi, trẫm sẽ tổ chức đại hôn cho hoàng tỷ vào dịp hội Hoa năm sau…"
Rừng cây trước mắt ngập tràn sắc đỏ, thiên nhiên trù phú, cờ hiệu bay phấp phới trong gió, tiếng trống gõ xuống từng trận liên hồi, Tiêu Húc bước lên vọng lâu, sau khi nghe một tiếng huýt sáo dài chỉ thấy Tiêu Dực dẫn đầu đang cưỡi trên lưng chiến mã Bàn Nguyệt vượt qua khỏi đám người, Đậu Tuấn Thần lập tức theo sát phía sau.
Hai người càng chạy càng xa, thoạt đầu Tiêu Húc còn có thể thông qua cờ hiệu cắm trên kỵ binh chỉ đường mà theo giõi, thấy rõ Tiêu Dực vẫn luôn dẫn trước, nhưng kỵ binh chỉ đường rất nhanh liền không theo kịp tốc độ Tiêu Dực, bị bỏ lại phía sau, khoảng cách giữa Đậu Tuấn Thần cùng Tiêu Dực cũng kéo dài hơn mười thước, hiển nhiên là không có cơ hội nào để vượt lên.
Đậu Tuấn Thần vẫn không chịu từ bỏ, đuổi theo sau Tiêu Dực chạy vào rừng Ngân Hạnh lá đỏ một đoạn, tiếng gió gào thét bên tai, hắn quay đầu nhìn qua, kỵ binh chỉ đường của Tiêu Dực cũng đã từ bỏ đuổi theo, thậm chí ngay cả kỵ binh chỉ đường người Nam Vinh cũng không còn đi theo hắn, giống như là đang giễu cợt hắn không biết tự lượng sức mình.
Nhưng đây chính là điều hắn muốn, Đậu Tuấn Thần rút mũi tên từ trong tay áo ra, nhắm vào Tiêu Dực mặc bộ huyền y trước mặt, thân ảnh màu đen đặc biệt nổi bật trên nền lá đỏ của rừng Ngân Hạnh, ám tiễn do thợ rèn hoàng gia Nam Vinh làm ra có thể bắn trúng kẻ địch kể cả khi cách xa năm mươi bước, Đậu Tuấn nhân cơ hội phóng tên, sợ Tiêu Dực lại cách hắn ngày càng xa thêm.
Ám tiễn bay thẳng về phía trước, Tiêu Dực vẫn phi ngựa không hề phát hiện ra điều bất thường, ngay thời điểm Đậu Tuấn Thần nghĩ rằng gian kế thành công, ám tiễn cách Tiêu Dực chưa tới mười bước, Tiêu Dực giống như sau lưng mọc thêm đôi mắt, đột nhiên nghiêng người tránh sang một bên, đùi phải kẹp chặt trên lưng ngựa, quay người ra phía sau, đồng thời rút ra một mũi tên, giương cung bắn về phía Đậu Tuấn Thần.
Ám tiễn sượt qua cánh tay Tiêu Dực, Tiêu Dực nắm chặt dây cương, dừng ngựa đứng yên, quay đầu lại nhìn tận mắt mũi tên của hắn bắn trúng chân Đậu Tuấn Thần, Đậu Tuấn Thần không kịp né tránh, lập tức bị quăng xuống đất, hai tay ôm lấy chân kêu la thảm thiết.
Cố Phóng phụng mệnh dẫn theo vệ binh đợi sẵn trong rừng Ngân Hạnh đã lâu, Đậu Tuấn Thần chỉ vừa kịp thấy có thân ảnh trước mặt hướng phía mình đi tới, trong chớp mắt đã bị đoàn người Cố Phóng vây quanh.
Tiêu Dực ngồi trên lưng ngựa, lười nhác cúi đầu nhìn xuống, khóe môi nhếch lên ý cười chễ giễu: "Không biết tự lượng sức mình. Một kẻ kém cỏi như ngươi mà cũng dám nghĩ mình có thể học được bản lãnh cưỡi ngựa của chúng ta? Quả nhiên là người si nói mộng."
Đậu Tuấn Thần thẹn quá hoá giận, kêu lên: "Thấp hèn ư? Tiêu Dực, ngươi bất quá cũng chỉ là một đứa con hoang Bắc Sóc, gương mặt kia của ngươi mà còn muốn giả làm người Trung Nguyên, đó mới thật sự là thấp hèn!"
Cố Phóng nghe vậy hung hăng dùng vỏ kiếm gõ lên vết thương trên chân hắn: "Còn mạnh miệng!"
Đậu Tuấn Thần phát ra tiếng kêu thảm thiết, trong miệng không ngừng phun ra nhiều lời ô uế, Tiêu Dực gẩy gẩy lỗ tai của mình, nói với Đậu Tuấn Thần: "Cái miệng này của ngươi đúng là thối thật. Trước kia bản vương cảm thấy ngươi mặc dù không thành tâm, nhưng lời nói cũng chưa chắc đã không thể nghe lọt tai."
Đậu Tuấn Thần không đoán được ý tứ của Tiêu Dực, sau lần phát ngôn bừa bãi trong yến tiệc, Công Dương Tiễn đêm đó đã nhắc nhở hắn mấy câu, về sau hắn cũng không nhiều lời nữa, cho đến bây giờ ở Nam Uyển hắn còn chưa nói chuyện với Tiêu Dực được mấy câu, nào biết Tiêu Dực "Ca ngợi" câu "Kiêm điệp tình thâm" kia của hắn.
"Nghe nói Nam Vinh các ngươi xem dê như thánh vật, nuôi dê nhưng lại không ăn thịt dê, vậy bản vương liền dùng máu dê để thanh tẩy ô uế trong miệng ngươi, ngươi thấy thế nào? Theo luật lệ Nam vinh, người ăn thịt dê suốt đời không thể vào triều làm quan, loại tình huống này không biết Đậu khanh sẽ xử lý ra sao? Bản vương không khỏi có chút hiếu kỳ."
Lúc này cận vệ từ trên lưng ngựa dỡ xuống một con dê trắng, vết máu trên thân nhỏ giọt xuống đất, mũi tên màu đen chứng tỏ con dê này không phải bị Tiêu Dực bắn giết mà chính là thủ hạ của Tiêu Dực. Lần săn thú này bởi vì có sứ đoàn Nam Vinh đi theo, bãi săn sớm đã kiểm tra qua nhiều lần, theo lý mà nói tuyệt đối sẽ không thể xuất hiện con dê nào, Đậu Tuấn Thần mặt mũi tràn đầy kinh hãi nhìn con dê kia bị cận vệ xách trên tay, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu run rẩy, hệt như tình cảnh của hắn bây giờ.
Cố Phóng tự mình dùng tay đem miệng Đậu Tuấn Thần mở ra, cận vệ thì cứa một đường lên thân dê, toàn bộ máu dê chảy vào miệng Đậu Tuấn Thần, hắn ta không ngừng giãy dụa, phát ra tiếng kêu khó nghe, chẳng biết lại đang chửi rủa câu gì.
Tiêu Dực từ đầu đến cuối ngồi trên lưng ngựa, nhìn thấy hình ảnh thê thảm phía dưới, trong ánh mắt không hề có chút thương hại nào. Một cận vệ khác đem ám tiễn Đậu Tuấn Thần bắn ra nhặt trở về, dâng lên cho Tiêu Dực, Tiêu Dực cầm trong tay quan sát vài lần, nhìn mũi tên sắc bén mà có tực, tán dương: "Tay nghề tốt."
Bị tiếng kêu thảm thiết bên tai làm cho phát phiền, Tiêu Dực phất tay, Cố Phóng buông Đậu Tuấn Thần ra, tiếp nhận mũi tên trong tay Tiêu Dực, tự biết nên làm cái gì.
"A!" Đậu Tuấn Thần bỗng nhiên kêu to.
Cố Phóng bước đến bên cạnh, quả quyết đem mũi tên đang cắm trên chân hắn rút ra, không đợi tiếng kêu dừng lại, Cố Phóng tiếp tục đem mũi tên của Đậu Tuấn Thần cắm trở lại vết thương, kế tiếp kêu hai cận vệ đem Đậu Tuấn Thần đang nằm thoi thóp nhấc lên.
"Nói với Công Dương Tiễn, Cảnh Sơ không phải là người hắn có khả năng mơ tưởng tới, nếu như hắn còn sống được đến ngày kế thừa vương vị, hãy biết điều mà sống yên ổn, quy thuận Vĩnh An ta, tốt nhất nên làm một con chó biết nghe lời, bản vương sẽ để cho hắn sống, nếu không, kết cục cuối cùng của các ngươi sẽ như Tây Ly cùng Đông Di." Dứt lời, Tiêu Dực thúc ngựa tiến lên trước, quay lại vị trí xuất phát ban đầu.
Tiêu Húc nhìn thấy đội kỵ mã theo đường cũ trở về, vội vàng chạy xuống vọng lâu, Công Dương Tiễn cũng ra nghênh đón, nhìn thấy máu tươi trên người Đậu Tuấn Thần, biết đã xảy ra chuyện gì, hận không thể lập tức cùng Đậu Tuấn Thần phủi sạch quan hệ, cảm thấy thật rất mất mặt.
"Hoàng huynh, đây là thế nào?" Tiêu Húc theo bản năng hỏi Tiêu Dực.
Tiêu Dực tung người xuống ngựa, vuốt ve lông bờm của Bàn nguyệt, ánh mắt ôn nhu, thuận miệng trả lời: "Bệ hạ muốn biết chuyện gì thì để Đậu khanh tự mình nói rõ."
Đậu Tuấn Thần liếc nhìn Công Dương Tiễn, thân thể thô kệch tràn đầy ủy khuất, lộ ra gương mặt càng thêm khó coi, oán hận đáp: "Tiểu thần vô ý ngã xuống, đụng phải mũi tên, vết thương trên chân cũng vì vậy mà ra."
Tiêu Húc không chút nghi ngờ, vội vàng để cho người gọi ngự y tới trị liệu cho Đậu Tuấn Thần. Ngày săn bắn này cũng theo đó mà tạm dừng, mọi người giải tán, trở về lều nghỉ ngơi.
Tiêu Dực tự mình dẫn ngựa đến chuồng ngựa, thấy tên quan tự* có chút lạ mặt, dặn dò hắn Bàn Nguyệt thích ăn cái gì, tiện tay vuốt vuốt hai cái dưới cằm Bàn Nguyệt, nghe nó phát ra tiếng hừ thoải mái, tâm tình liền nhẹ nhàng theo.
Tiêu Húc theo tới, xung quanh cũng không người ngoài, Tiêu Dực hỏi: "Chuồng ngựa mùi khó ngửi, A Húc sao lại đến đây?"
Tiêu Húc chỉ vào bả vai Tiêu Dực, học theo giọng điệu khi lo lắng của Tiêu Thanh Quy, nói: "Hoàng huynh, cánh tay của ngươi bị thương."
Tiêu Dực lúc này mới cúi đầu nhìn xuống tay mình, vải áo có vết rách, bên trong còn bị chảy máu, hắn chỉ cười cười, cũng không nói thật: "Bị cây Ngân Hạnh quẹt trúng thôi, không có gì nghiêm trọng, xử lý qua loa một cái là được."
Tiêu Húc trực tiếp giữ chặt lấy hắn, tự mình áp tải hắn về hành cung, gọi ngự y đến xem vết thương cho hắn, trong miệng lẩm bẩm: "Chỉ đi dạo chơi săn thú mà hoàng huynh cũng bị thương, trở về hoàng tỷ không biết sẽ lại trách móc trẫm ra sao, nhất định có câu trẫm không chiếu cố tốt hoàng huynh, lỗi lầm của trẫm lớn lắm đấy."
Hắn xưa nay cảm thấy Tiêu Húc tính tình yếu đuối, suy nghĩ ngây thơ, không có chí lớn, cũng vì nguyên nhân như vậy, Tiêu Húc so nam nhi bình thường càng tỉ mỉ ôn nhu hơn, Tiêu Dực muốn dời đi sự chú ý của Tiêu Húc, nhanh chóng nói: "Nam vinh nước nhỏ ít dân, khó làm nên được chuyện đại sự gì, ngươi không cần quá nhường nhịn Công Dương Tiễn, ngược lại làm cho hắn kiêu căng, Huyền Giáp quân sớm muộn cũng sẽ tấn công Nam Vinh, chỉ là trước mắt vừa mới dẹp yênTây Ly, không nên tiếp tục hiếu chiến, để cho bọn hắn tranh thủ yên ổn thêm ít ngày."
Tiêu Húc có vẻ như nghe hiểu, trịnh trọng gật đầu: "Hoàng huynh nói rất đúng, trẫm sẽ nhớ kỹ."
Săn thú qua ngày thứ năm, một trận mưa lớn trút xuống toàn bộ Trung Nguyên, Tiêu Húc ít nhiều có chút cảm giác mất hứng, ở lại hành cung mấy ngày, vốn định chờ mưa tạnh sẽ tiếp tục đi săn, nhưng mưa lớn mấy ngày không ngừng, liền thay đổi quyết định sớm hồi kinh.
Kinh thành mưa rơi không ngớt, Tiêu Dực từ Nam Uyển đem về một cái hộp gấm.
Lúc đó Tiêu Thanh Quy đang lễ Phật tại chùa Thiên Khâu, hộp gấm ước chừng lớn bằng bàn tay, nàng mở ra xem, là một mảnh lá đỏ của cây Ngân Hạnh, đồ vật thì nhỏ bé nhưng mang theo ngàn vạn ý tình, nặng tựa Thái Sơn.
Nàng kêu Thọ Mi mang mâm vàng tới, đem lá cây Ngân Hạnh dâng lên bảo điện bên trong, quỳ lên nệm bồ đoàn, thành tâm cầu nguyện: Tín nữ thay huynh trưởng hiến lá Ngân Hạnh, kính xin Phật tổ bảo vệ huynh trưởng đời đời bình an, Nam Mô A Di Đà Phật. . .
Vĩnh An mưa lớn chưa ngớt, tu di tọa* đã đúc xong, tượng Quan Âm đặt trên tu di tọa, khí độ phi phàm, cực kỳ uy nghi. Lục Chấn Nhan phụ trách quản lý việc tượng lễ, tiếp đón bách tính đến đây chiêm ngưỡng tượng phật, chùa Thiên Khâu đã lâu chưa từng náo nhiệt như vậy, loan giá Tiêu Húc còn chưa về tới kinh.
Tiêu Thanh Quy leo lên bảo tháp vậy mà còn phải ngửa đầu mới có thể chân chính nhìn thấy mặt mũi Quan Âm, nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt hiền lành của Quan Âm, không khỏi xuất thần, ngay cả Tiêu Dực đi đến sau lưng cũng không phát hiện.
"Ta từng nói muốn tìm lại thể diện cho muội, đâu chỉ có đơn giản là đánh gãy chân Lữ Tông như vậy, hôm nay Quan Âm tượng lễ, bách tính trở về chắc chắn sẽ tranh nhau nghị luận, muội có nghe được bọn họ ở phía dưới nói gì không? Tất cả đều xưng muội là Bồ Tát chuyển thế, khen ngợi ngày xưa lúc muội phụ chính từng làm nhiều việc thiện, A Bồ, bọn họ quên đi, ta dùng Quan Âm này để lần nữa nhắc nhở bọn họ nhớ tới."
Tiêu Thanh Quy lấy lại tinh thần, đoán chắc hắn tự hồi kinh sớm hơn mà không về cùng Tiêu Húc, nhàn nhạt hỏi: "Tượng Thủy Nguyệt Quan Âm có năm phần giống ta, là huynh lệnh công tượng sửa đổi sao?"
"Điều này có quan trọng không?"
Tiêu Thanh Quy nghĩ thầm, xác thực không quan trọng, bọn hắn đều là kiểu người coi trọng kết quả, sao lại không hiểu đạo lý này.
Tiêu Dực nhớ tới chuyện cũ, thấp giọng nói ra: "Ta còn nhớ rõ thời điểm muội cập kê, phụ hoàng ban cho muội chữ "Nguyệt", trong lòng muội bất mãn than vãn với ta, Thanh Quy như nguyệt, quá mức bình thường, vì sao Nguyên Hi có thể làm Thái tử, còn có thể trở thành Vua vậy mà muội lại chỉ có thể là nguyệt? Muội tự chủ trương, đem "Nguyệt" đổi thành "Càng", phụ hoàng hỏi chữ càng nào, muội dương dương tự đắc nói, "Nam tử chi càng, Việt nhân chi càng*". Phụ hoàng không quản, mặc muội tùy ý đổi, nhưng ta biết lúc đó muội ôm mộng danh chấn bốn phương, kinh động thiên địa."
>
Tiêu Thanh Quy nghĩ tới quá khứ chỉ cười cười: "Đúng vậy a. Ta khi đó dã tâm rất lớn, chỉ làm một nữ tướng chinh chiến nơi sa trường căn bản là không đủ."
Tiêu Dực biết rõ còn cố hỏi: "Vì sao thay đổi? Ta biết muội muốn ta ngồi trên hoàng vị kia, nhưng muội có biết, nếu muội có hứng thú, ta nhất định chắp tay dâng lên, toàn tâm toàn ý hỗ trợ muội, nghịch chuyển càn khôn có gì không làm được?"
"Vì sao a, vì từ sau khi bị bệnh, thời gian nhàn nhã, rất nhiều chuyện đều đã nghĩ thông suốt, cho nên mới thấy huynh là người phù hợp nhất."
Có một số việc, Tiêu Thanh Quy quyết định chôn chặt trong lòng, tuyệt không thể nói ra khỏi miệng, chỉ có thể qua loa mà trả lời Tiêu Dực.
Tiêu Dực lập tức trở nên trầm mặc, về sau Tiêu Thanh Quy toàn lực giúp hắn thu phục lòng người, Tiêu Phục phó thác vào Tiêu Húc, bọn hắn cũng đã trù tính đến bước cuối cùng, kết quả như bây giờ cũng không phải là vì thất bại mà là hắn chủ động từ bỏ, lí do ra sao cũng như nàng, một bụng tâm sự nhưng không thể nói ra.
Bọn hắn cứ như vậy mà che giấu ẩn tình, thời gian dần trôi, ngăn cách càng dày, hai trái tim cuối cùng đã không còn chung nhịp.
Mưa thu làm tiết trời càng lạnh thêm, Thọ Mi đốt nóng lò sưởi tay dâng lên, Tiêu Dực tự mình tiếp nhận, thử qua nhiệt độ rồi đưa cho Tiêu Thanh Quy, thuận tiện dắt tay của nàng.
Tiêu Thanh Quy cũng không phản kháng, để Tiêu Dực nắm tay đứng song song bên cạnh, nàng ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, cầm ngược lấy cánh tay Tiêu Dực, hỏi: "Huynh lại bị thương rồi?"
Tiêu Dực khẽ giật mình, hắn sử dụng thuốc trị thương mùi có chút nặng, trước khi đến còn lo lắng một phen, lại nghĩ nàng nhiều năm cùng thuốc làm bạn chắc sẽ không ngửi ra được, phòng trước phòng sau lại không nghĩ tới nàng ngửi được cả mùi máu tanh. Trên mũi tên của Đậu Tuấn Thần bôi độc, mặc dù không đến mức nguy hiểm nhưng chỗ cánh tay bị trầy da lại sinh ra thịt thối, như lời quân y đi theo hắn nhiều năm nói thì chỉ cần đem thịt thối đó cắt đi, sau một tháng dùng thuốc có thể tiêu trừ tận gốc, mọc ra thịt mới.
Đã không gạt được nàng, Tiêu Dực đành nói thật: "Công Dương Tiễn giở trò đánh lén, cung tiễn đã được cải tạo qua, mũi tên đến gần ta kịp thời né ra mới không bị đụng phải. Bất quá chỉ là trầy da bình thường, không có gì đáng ngại."
Tiêu Thanh Quy không nói lời nào, vẫn nắm chặt tay của hắn, ngón tay di trên họa tiết hoa Sen đỏ sậm trên y phục của hắn, cách lớp vải áo tựa như đang vuốt ve nơi miệng vết thương, sóng ngầm cuồn cuộn.
Tiêu Dực để mặc cho nàng vuốt, nhẹ giọng nói: "Chuyện kết thân chắc chắn không thành. Công Dương Tiễn ở lì Vĩnh An không đi, ta sẽ làm cho hắn không đi không được, mấy ngày nữa hắn nhận được tin tức sẽ lập tức trở về nam vinh, muội không cần quan tâm đến hắn nữa."
Tiêu Thanh Quy biết hắn chắc đã âm thầm làm gì đó, hỏi: "Huynh làm sao để hắn không thể không về?"
"Ngày trước triều ta đem kho thóc chia cho Nam Vinh, bây giờ mặc dù trữ lương không bằng lúc trước, hoàng đế Nam Vinh vương vẫn coi như trân bảo đem cho Công Dương Tiễn trông coi. Công Dương Tiễn người này sống rất đa nghi, phía dưới còn có hai vị đệ đệ nhìn chằm chằm, ta chỉ là phái người đến kho thóc làm ra chút động tĩnh, hắn như chim sợ cành cong tất nhiên sẽ trở về điều tra."
"Như vậy cũng tốt, sớm đem hắn đuổi về Nam Vinh, coi như giải quyết xong một chuyện phiền toái."
Công Dương Tiễn rất nhanh nhận được mật báo từ Nam Vinh, mặt ngoài vẫn là dáng vẻ vô lo, kiên trì ở lại Vĩnh An, không biết đang chờ đợi chuyện gì. Tiêu Dực biết được cũng không nên nóng vội, cho rằng hắn nỏ mạnh hết đà, lên đường trở về chỉ là vấn đề thời gian.
Mấy ngày sau, Tiêu Húc mở tiệc khoản đãi Công Dương Tiễn, thái giám đến sứ quán truyền chỉ, Công Dương Tiễn vui vẻ tiếp chỉ, quay đầu nói với mấy phụ tá bên cạnh: "Tiểu hoàng đế quả thật nóng vội, hắn ngồi không yên, cung yến tối nay chắc chắn sẽ vắt hết óc thúc giục ta về Nam Vinh."
Tiêu Thanh Quy cùng Tiêu Dực đối với chuyện này đã có trù tính kỹ càng nên không sợ chút nào, chỉ không ngờ trong lúc nhất thời chưa kịp thông báo với Tiêu Húc, thế cục đã bị hắn làm cho rối tung rối mù.
Tiêu Thanh Quy cuối cùng cũng chịu lộ mặt trong bữa tiệc tối nay.
Vào kinh đã gần nửa tháng, ý thu cũng đã đậm dần, Công Dương Tiễn bây giờ mới gặp được Cảnh Sơ công chúa, nữ tử mà hắn muốn cầu thân. Tiêu Thanh Quy từng bước tiến vào điện, Công Dương Tiễn hai mắt đều sáng rực lên, từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Thanh Quy, Tiêu Dực thấy vậy hận không thể tự mình chọc mù con mắt kia.
Tiêu Thanh Quy thản nhiên ngồi vào chỗ, làm bộ như không phát giác ra điều gì, còn lệnh Thọ Mi đi qua rót rượu cho Tiêu Dực, hiển nhiên là ám chỉ hắn không cần thiết phải tức giận.
Tiêu Húc do dự, yến hội đã qua phân nửa mà còn chưa có dũng khí mở miệng, vẫn là Công Dương Tiễn nâng chén đứng dậy trước, tiến lên hướng Tiêu Húc mời rượu, nói rõ mục đích của mình: "Thưa Bệ hạ, thủ hạ của tiểu vương kỹ nghệ không tinh,không thể giành được thắng lợi từ chỗ Vương gia, theo lý mà nói đáng ra tiểu vương không nên nhắc lại chuyện nghị thân, nhưng hôm nay vinh hạnh gặp mặt Cảnh Sơ công chúa, tiểu vương liền cảm giác hối hận vì gặp nhau quá muộn, vừa gặp đã cảm mến, thầm lập lời thề không phải Cảnh Sơ công chúa thì không cưới, tiểu vương một lòng say mê, hoàng thất Nam Vinh nhất kiến chung tình, tiểu vương mượn chén rượu nóng này, cả gan khẩn cầu bệ hạ suy nghĩ thêm về chuyện kết thân, Nam Vinh Ta cho dù phải vét hết trân bảo hoàng thất, chuẩn bị vô số sính lễ cũng cam tâm tình nguyện."
Trong phòng rơi vào im lặng, Tiêu Dực nhàn nhã ngồi trên ghế, tiếng cười lạnh của hắn vang lên hết sức rõ ràng. Tiêu Thanh Quy cũng không vội, bắt gặp ánh mắt Tiêu Húc xin giúp đỡ, khẽ lắc đầu, hiển nhiên là ý trấn an hắn cứ trực tiếp cự tuyệt là được, không cần lo lắng cái khác.
Tiêu Húc không khỏi ưỡn thẳng sống lưng, đặt chén rượu xuống hắng giọng một cái, Ngô Sĩ Thành khom người rót thêm rượu, hai người ngắn ngủi nhìn nhau, không biết đang trao đổi gì, Tiêu Húc mở miệng trả lời Công Dương Tiễn.
"Công Dương thế tử, tại tiếp phong yến* lần trước trẫm đã muốn cùng Công Dương thế tử nói chuyện nhưng tiếc vẫn chưa có cơ hội, phụ hoàng mẫu hậu mười phần sủng ái hoàng tỷ, không nỡ để hoàng tỷ lấy chồng ở xa, Nam Vinh đường xá xa hôi, trẫm làm sao có thể đành lòng đây?"
Lời nói này coi như không tệ, tuy là lời nói dối nhưng chỉ cần có thể cự tuyệt Công Dương Tiễn thì hắn đều thấy tốt, Tiêu Dực uống rượu cực nhanh, thảnh thơi lệnh cung nhân rót thêm rượu, Tiêu Thanh Quy cũng cầm ly lên, có chút mê rượu nhấp một ngụm, chưa kịp đợi nàng đặt xuống, Tiêu Húc đã tiếp tục nói.
"Huống chi, trẫm sớm đã soạn xong chiếu chỉ, vì hoàng tỷ chọn ra lương phối, thánh chỉ đã truyền xuống chính là không thể thu hồi, Công Dương thế tử hãy hiểu cho đạo lý "Quân mệnh không nói hai lời". Tiêu Húc tự cho là đã trấn định xong tất cả mọi người trong điện, tiếp tục diễn tròn vở kịch dang dở, "Phùng Thượng thư, trẫm lệnh ngươi hôm nay mang theo nhi tử dự tiệc, hắn đã đến chưa?"
Hộ bộ thượng thư Phùng Thực mang theo sợ hãi bước ra, đi theo sau là một thiếu niên lang anh tuấn: "Lão thần mang theo khuyển tử Huyền Độ bái kiến bệ hạ."
Tiêu Húc đem Phùng Huyền Độ chỉ cho Công Dương Tiễn: "Công Dương thế tử, ngươi xem, Phùng ái khanh là nguyên lão hai triều, con trai hắn cũng là một đấng nam nhi hào hoa phong nhã, cùng hoàng tỷ cực kỳ xứng đôi. . ."
Tiêu Thanh Quy sớm đã ném chén rượu đi, không trấn áp được cơn phẫn nộ của Tiêu Dực, nắm thật chặt cánh tay của hắn thì thầm, giọng mang theo cầu khẩn: "Huynh trưởng, đây là gia sự, một lát nữa sẽ nói sau, huynh đừng có ở trước mọi người làm mất mặt mũi của A Húc."
Nàng biết rõ nếu để Tiêu Dực đứng dậy hắn sẽ không kiêng nể ai, có khi còn có khả năng rút kiếm trực tiếp chém lên người Tiêu Húc không chừng, đó chính là đại loạn.
Tiêu Dực vẫn cố giật tay nàng ra, Tiêu Thanh Quy hoảng hốt, thấp giọng hô: "Huynh trưởng!"
Hắn nhìn nàng thật sâu, thấy đồng lõa là nàng đang âm mưu bỏ rơi hắn, Tiêu Dực tức giận đứng dậy rời khỏi bữa tiệc.
Trên đại điện, Tiêu Húc còn tiếp tục nói: "Trẫm đã nghĩ xong chuyện này rồi, trẫm sẽ tổ chức đại hôn cho hoàng tỷ vào dịp hội Hoa năm sau…"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.