Chương 12: Chạm Vào Vảy Ngược (5)
Thị Từ
15/06/2024
Nửa canh giờ sau, cung yến sắp tan, Tiêu Thanh Quy đi trước một bước tới trước Thái Cực điện chờ rồi sai thái giám đi thông báo với Tiêu Húc.
Trong Thái Cực điện, Thọ Mi nhìn Tiêu Thanh Quy ngồi ở đằng kia không nhúc nhích, trong lòng thầm than không ổn, sau khi dâng trà giải rượu, khuyên nàng: "Trưởng công chúa bớt giận, chớ để cơn giận làm tổn hại đến thân thể."
Tiêu Húc thân mang áo bào đỏ thẫm, đầu đội mũ miện vội vàng tiến vào điện, trên mặt còn mang theo nét hân hoan vì Tiêu Thanh Quy đã lâu chưa tới Thái Cực điện.
Hắn tâm tình vui sướng dừng trước mặt Tiêu Thanh Quy vừa cười vừa kêu "Hoàng tỷ", Tiêu Thanh Quy đột nhiên đứng dậy, dùng hết toàn bộ khí lực hung hăng tát vào mặt Tiêu Húc, quát lớn: "Ngu ngốc không ai bằng!"
Tiêu Húc bị đánh nghiêng đầu sang một bên, trên mặt lập tức hiện dấu bàn tay rõ ràng, mũ niệm trên đầu cũng rơi xuống đất, đám cung nữ thái giám nhao nhao quỳ đầy đất, trán dán sát mặt đất, không một người nào có gan dám tiến lên ngăn cản, ngay cả cấm quân trông giữ ngoài điện cũng dường như không nghe thấy, vẫn đứng yên ở đó, không hề động đậy.
Ngô Sĩ Thành duy trì tư thế quỳ bò tiến dần ra hướng cửa điện, mò ra đến cửa liền lảo đảo đứng dậy chạy đi.
Tiêu Húc trong mắt lóe lên tia rối rắm, bụm mặt lui về phía sau hai bước, hơi có chút đau lòng nhìn Tiêu Thanh Quy, Tiêu Thanh Quy trước ngực phập phồng, vội giơ tay lên để Thọ Mi đỡ lấy, nàng chỉ vào Tiêu Húc mắng: "Biết trước ngươi là một kẻ ngu ngốc, không thể làm nên nghiệp lớn thì ngay từ đầu ta đã không giúp ngươi ngồi lên ngai hoàng này, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng bằng ngươi cứ đem thẳng giang sơn xã tắc này dâng lên cho người khác! Bản cung với ngươi là cùng một mẹ sinh ra, vì sao ngươi lại ngu dốt như vậy? Bây giờ ta chỉ hận ngày đó ở Nguyệt Hoa Cung người bị một kiếm chém chết sao không phải là ngươi!"
Tiêu Húc nghe xong lời nàng nói thì cực kì đau lòng, nước mắt rơi như mưa, tràn đầy ủy khuất mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Thanh Quy.
Hồi lâu, hắn lại bỗng nhiên cười lớn, cả tẩm điện yên tĩnh chỉ nghe tiếng cười của hắn, hắn bỗng nhiên hét lớn: "Hoàng tỷ! Người đánh ta, người đánh A Húc! Ta còn tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ thấy được dáng vẻ cường đại kia của tỷ nữa, những năm này hóa ra người chỉ tự kìm chế, uất ức đem bản thân vây hãm bên trong thân xác đại trưởng công chúa, ta tưởng rằng hoàng tỷ ngày xưa đã chết rồi!"
Hắn tiến lên nắm lấy tay Tiêu Thanh Quy, hướng trên mặt mình mà đánh: "Hoàng tỷ, người đánh đi, người đánh A Húc nữa đi. A Húc sai rồi, trước đây khi hoàng tỷ dạy A Húc đọc sách, lúc A Húc phạm sai lầm, hoàng tỷ luôn phạt đòn A Húc, A Húc nguyện ý nghe hoàng tỷ dạy bảo, chỉ cầu hoàng tỷ đừng đối xử lạnh lùng với A Húc. . ."
Tiêu Thanh Quy muốn đẩy hắn ra, nhưng cỗ thân thể quá mức yếu đuối không cách nào đẩy được, Thọ Mi sợ Tiêu Húc không khống chế được cường độ mà đả thương Tiêu Thanh Quy, chỉ có thể kiên trì kéo Tiêu Húc cách xa: "Bệ hạ, ngài làm đau trưởng công chúa."
Tiêu Húc lộ ra thần sắc buồn bã lùi về sau sau, đôi tay run run không dám đụng vào Tiêu Thanh Quy: "Hoàng tỷ, A Húc làm đau hoàng tỷ sao?"
Tiêu Thanh Quy tràn đầy căm ghét nhìn hắn, cảm thấy hắn vừa đáng thương lại đáng hận, lười nhác cùng hắn lãng phí thời gian: "Thu hồi những lời ngươi tự cho là thông minh kia đi, hôm nay ta coi như ngươi vì từ chối Công Dương Tiễn mà không thể nghĩ ra được biện pháp nào khác. Nếu như ngươi đã thích nhi tử Phùng Thực, vậy hội hoa năm sau liền gọi hắn cùng Thôi tiểu thư nhà Trung Thư Lệnh cùng nhau tiến cung làm bạn với ngươi, về phần thánh chỉ, ngươi tự tìm lý do hủy bỏ hôn sự, ta sẽ xem xem như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì…"
"Thiên tử miệng vàng lời ngọc, há có lý lẽ thu hồi lại?" Tiêu thái hậu đi vào trong điện, điều chỉnh hơi thở gấp gáp nói ra một câu.
Bà nhìn Tiêu Húc cúi đầu trước Tiêu Thanh Quy cầu xin tha thứ, nước mắt dàn giụa chảy dài hai bên gò má, Tiêu thái hậu cảm thấy rất có lỗi với đứa con trai nhỏ này, khó tránh bà luôn mở miệng thiên vị hắn.
"Cảnh Sơ, ngươi thật quá càn rỡ, Húc nhi bây giờ là Hoàng đế, sao có thể để ngươi tùy ý đánh chửi? Bị truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì?"
Tiêu Thanh Quy vừa mới tạm nguôi giận với Tiêu Húc, lúc này lại bùng lên cơn giận khác, nàng đứng đó nhìn người mẫu thân xa lạ của mình, cố gắng chống đỡ tâm tính bản thân, nàng đối với bà sớm đã thất vọng cực độ, không nghĩ tới hôm nay sẽ lại lần nữa thương tâm.
Nàng đã hiểu Tiêu thái hậu vì sao lại tới nhanh như vậy, lạnh giọng hỏi: "Thế nào? Mẫu hậu vội vàng chạy đến là muốn trợ giúp hắn hoàn thành cho xong cọc hôn sự này sao?"
Tiêu thái hậu xụ mặt, phản bác: "Tuổi ngươi cũng đã không còn nhỏ, chẳng lẽ đời này đã định chỉ ở lại cung trong hay sao? Lúc trước thời điểm phụ hoàng ngươi dù bệnh nặng vẫn muốn vì ngươi an bài hôn sự, Húc nhi bất quá là thuận theo ý nguyện của hắn, nhi tử Phùng Thượng thư có gì không tốt? Chẳng lẽ địa vị của hắn còn không xứng với ngươi? Rốt cục ngươi còn bất mãn điều gì?"
"Ta có gì bất mãn? Người cùng phụ hoàng, còn có tên xuẩn ngốc này, các ngươi đã từng hỏi qua ý kiến của ta chưa? Mục đích thật sự là vì suy nghĩ cho chung thân đại sự của ta hay các ngươi hận không thể sớm ngày đem mầm họa là ta đuổi ra khỏi hoàng cung? Để nhi tử bảo bối của người có thể ngồi an ổn trên hoàng vị?"
"Tiêu Cảnh Sơ!" Tiêu thái hậu giận dữ hét, "Những năm này bản cung còn tưởng ngươi trở nên hiểu chuyện hơn, hóa ra tất cả là ngươi giả bộ quá giống, tính cách gàn rỡ không chút nào thay đổi. Hôm nay trên điện toàn là trọng thần triều đình, thánh chỉ đã hạ, ngươi chẳng lẽ muốn A Húc làm một Hoàng đế không biết giữ lời?"
"Tiêu Húc từ nhỏ nhu nhược yếu đuối, không xứng kế thừa đại nghiệp, trong lòng ngươi biết rõ huynh trưởng mạnh hơn hắn gấp vạn lần. Nhiều năm qua người trốn trong hậu cung ăn chay niệm Phật, nhưng mọi thứ đều vô ích, người có cảm thấy hổ thẹn hay không? Người nợ huynh trưởng nhiều bao nhiêu chính người rõ ràng nhất, ác giả ác báo, thần tiên có mắt, dù người có bị đày xuống địa ngục cũng không bao giờ có thể chuộc tội!"
Bị nói trúng tim đen, Tiêu thái hậu che ngực liên tiếp kêu "Ngươi…ngươi", mãi cũng không thể thốt ra một câu phản bác.
Tiêu Thanh Quy gắt gao nắm lấy cổ tay Thọ Mi, cố gắng trụ vững bước chân, thanh âm dần yếu ớt: "Ta không biết kiếp trước bản thân đã làm bao nhiêu điều ác để kiếp này phải chịu sự hành hạ của mẹ con các người. Ta cùng huynh trưởng, một người không gả, một người không cưới, trong hoàng thành này chỉ có thể dựa vào nhau mà sống, điều đó trở ngại đến các người hay sao? Cho dù đến ngày ta già đi, dù ta bắt buộc phải gả thì ta cũng tuyệt không để bệ hạ tùy ý chỉ phối, hắn đã từng nói qua với ta một câu chưa mà đã tự tiện làm chủ?"
Tiêu Húc mở miệng lúc này quả thực là lửa cháy đổ thêm dầu, hắn cầu khẩn Tiêu thái hậu nói: "Mẫu hậu! Ngài đừng trách hoàng tỷ, việc này đều là A Húc sai, không giữ lời cũng không sao…"
"Húc nhi!" Tiêu thái hậu thở dài một tiếng, đè nén lửa giận, tiến lên hai bước nhẹ nhàng cầm tay, Tiêu Thanh Quy: "Cảnh Sơ, chuyện quá khứ đã qua đều là một mình mẫu hậu sai, những năm nay mẫu hậu cũng không biết phải làm sao để cùng ngươi thân cận…"
Tiêu Thanh Quy trong lòng khẽ động, nàng đã từng rất nhiều lần nghĩ tới viễn cảnh Tiêu thái hậu chủ động cùng nàng hòa hoãn, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới sẽ dùng đến ở loại tình cảnh này, vừa muốn cố gắng bình ổn cảm xúc, tiếp tục nghe hết mới biết hóa ra chỉ là tự mình đa tình, đó chẳng qua là một câu diễn trò, không mang theo một chút chân tình.
"A Húc tuổi nhỏ đăng cơ thật không dễ dàng, mãi đến năm nay mới tự mình xử lý chính sự, trong triều có bao nhiêu việc không thuận lợi, mỗi ngày đều như giẫm trên băng mỏng. Chỉ hôn cho ngươi vốn xuất phát từ thật tâm, chỉ có điều sai là vì chưa nói trước cùng ngươi, nhưng bây giờ tình hình đã thành ra như vậy, hắn cũng không thể thu hồi ý chỉ, thất tín với triều thần. Ta đã gặp qua con trai của Phùng Thượng thư, hắn không phải là kiểu người sẽ ỷ vào quan hệ hoàng gia mà làm chuyện xằng bậy, ngươi…"
Tiêu Thanh Quy đã thất vọng đến cực điểm. Nàng đem lời Tiêu thái hậu đánh gãy: "Người cứ như vậy muốn ta gả đi?"
"Mẫu hậu chỉ là lo lắng cho ngươi, đây là mối hôn sự tốt ah…"
Tiêu Thanh Quy tức giận nói: "Được, ta gả, như người mong muốn, người đã vừa lòng chưa?"
Tiêu Dực mang theo bầu rượu khoan thai đi tới, vừa vào cửa liền nghe được tiếng Tiêu Thanh Quy nhận lời, hắn đem bầu rượu ném xuống đất, rút kiếm vọt vào: "A Bồ, muội không nguyện ý thì không cần nghe theo! Ngôi vị hoàng đế này nếu hắn không muốn ngồi yên ổn, ta liền giúp hắn làm một tên phế vật vương gia nhàn nhã…"
Tiêu Húc bị dọa đến kêu to "Mẫu hậu", Tiêu thái hậu lập tức hất tay Tiêu Thanh Quy ra, chạy đến chắn trước người, bảo vệ Tiêu Húc, mặt mũi bà tràn đầy khiếp sợ nhìn Tiêu Dực: "Dực, ngươi đang nói gì vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn cốt nhục tương tàn hay sao?"
Tiêu Thanh Quy bị bà vứt bỏ, tựa hồ như mất đi cái gì, một lần lại một lần đi mất, cuối cùng chỉ còn lại cái vỏ rỗng toác, nàng không thể không trấn định tinh thần, bước lên ngăn cản Tiêu Dực, chung quy nàng vẫn không đành lòng nhìn hắn chĩa kiếm vào Tiêu Húc, nhìn hắn một kiếm giết Tiêu Húc trước mặt nàng.
"Huynh trưởng, không thể!"
Nàng nhìn vào mắt Tiêu Dực, ánh mắt trách móc nặng nề, nàng biết, hắn oán trách nàng, trách nàng nhất thời kích động mà đáp ứng.
Trong điện giằng co hồi lâu, loạn cả một đoàn, Tiêu Dực cưỡng ép chính mình nhịn xuống sát tâm một kiếm chém chết Tiêu Húc, bỗng nhiên hắn nở nụ cười đi đến cạnh Tiêu Thanh Quy, mặt mũi Tiêu Thanh Quy tràn đầy khó hiểu, lòng bàn tay của hắn hướng ra phía trước, chầm chậm dán lên mắt nàng: "A Bồ, nhắm mắt lại."
Tiêu Thanh Quy vô thức nghe theo khép mắt, phát giác tay hắn rời đi, chợt cảm thấy không đúng, vội vàng mở mắt ra, chỉ nghe sau lưng truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Tiêu thái hậu và Tiêu Húc.
"Dực nhi!" "Hoàng huynh!"
Mọi chuyện phát sinh trong nháy mắt, Tiêu Dực một cước đạp văng Ngô Sĩ Thành quỳ gối cách đó không xa, Ngô Sĩ Thành bị dọa đến mất hồn, khẩu hình miệng mới kịp mở ra kêu "Vương gia", kiếm của Tiêu Dực đã xông đến đâm xuyên ngực hắn.
Ngô sĩ thành co quắp ngã trên mặt đất, còn đưa tay muốn gọi "Hoàng Thượng", nhưng rất nhanh đã mất hết khí lực, nằm yên bất động.
Cung nhân xung quan la hét chói tai, Tiêu Dực cầm lấy vạt áo của Ngô sĩ thành xoa vết máu trên lưỡi kiếm rồi thu kiếm vào vỏ, quay đầu lặng lẽ liếc nhìn Tiêu Húc: "Bệ hạ bị kẻ tiểu nhân che mắt, bản vương giúp ngài đem hắn xử tử để cảnh cáo những người khác."
Hắn lại nhìn Tiêu Thanh Quy, mặc dù từ nhỏ nàng rất gan dạ, không nhát gan yếu đuối như nữ nhi gia tầm thường được nuôi dưỡng trong khuê phòng, nhưng nàng đến bây giờ cũng chưa từng thấy qua người chết thật sự, còn là chết trước mặt mình, cho dù đã cố gắng khắc chế, thân thể của nàng vẫn hơi run lên, Tiêu Dực có thể nhìn thấy được.
Hắn nắm lấy bàn tay lạnh toát của nàng, không cho phép cự tuyệt, dẫn nàng rời đi: "Cùng ta trở về."
Giữa bọn hắn vẫn còn chuyện cần giải quyết.
Tiêu Thanh Quy cũng không cự tuyệt, hắn mang nàng ra khỏi Thái Cực điện, đến cửa lại bỗng nhiên dừng bước, không muốn đi.
"Chân run rồi? Để ta ôm muội."
Tiêu Dực đang muốn động thủ, Tiêu Thanh Quy lắc đầu cự tuyệt, chợt móc khăn gấm ra, nhón chân lên lau đi vết máu dính trên mặt hắn.
Tiêu Dực cảm giác được chiếc lông Khổng Tước vô hình ấy lại quấy nhiễu tâm trí hắn, khiến hắn trở nên nhu hòa, tiêu tan hết sát tâm.
Hắn chụp lên tay của nàng, mặc kệ nàng vẫn đang lau mà làm bẩn khăn nàng, hắn hi vọng bọn hắn cứ như vậy ở cùng một chỗ, rơi vào vực sâu bùn lầy vô tận, ai cũng không sạch sẽ, cả đời này đều dơ bẩn như vậy vượt qua, có gì không thể?
Hắn có chút không khống chế nổi mình, vì giải vây cho chính mình mà trách tội lên nàng, là nàng dẫn dụ hắn nhảy vào cạm bẫy ôn nhu, còn hắn bất quá chỉ là đi vào ngõ cụt, không thể thoát ly.
Tiêu Thanh Quy phát hiện hắn dùng tay chạm vào mặt mình, nàng cảm giác lạnh băng từ đầu tới chân, cả gò má cũng lạnh. Nàng thậm chí có chút tham luyến hơi ấm mà cọ xát lòng bàn tay Tiêu Dực, tự huyễn hặc bản thân bọn họ dựa sát vào nhau một chút thì có thể sưởi ấm cho nhau, lại không biết chính điều này làm Tiêu Dực luân hãm càng sâu.
Tiêu Dực nâng cằm nàng lên, dưới ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Thanh Quy, hắn thậm chí không dám nhìn vào mắt nàng nàng, cẩn thận từng li từng tí đặt một nụ hôn lên trán nàng, cách hoa điền, hôn lên nốt ruồi Quan Âm của nàng.
Trái tim Tiêu Thanh Quy đập loạn xạ, bên tai lại vang lên câu Lục Chấn Nhan vặn hỏi, Tiêu Dực có phải chỉ xem nàng như thân muội? Nàng thực sự không cảm nhận được chút nào sao?
Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Thanh Quy quay đầu tránh đi, nàng đột nhiên đẩy Tiêu Dực ra, hiện tại nàng chỉ muốn trốn về Kiến Ninh cung càng càng nhanh càng tốt, nhưng thân thể ốm yếu đã chèo chống đến cực hạn, hai chân rất nhanh liền mất đi cảm giác tồn tại.
Nàng biết mình sẽ ngã sấp xuống trong lòng lại âm thầm chắc chắn Tiêu Dực nhất định sẽ chạy đến đỡ nàng. Chỉ trong chớp mắt, nàng bị Tiêu Dực ôm ngang lên, hai người lòng mang tâm sự, ăn ý không nói một lời, đường về yên tĩnh chỉ nghe được tiếng bước chân Tiêu Dực.
Trở lại trong Thái Cực trong điện, Tiêu Húc khăng khăng sai người đưa Tiêu thái hậu hồi cung, Tiêu thái hậu lo lắng trăm bề nhưng cũng không thể không đi.
Tẩm điện lớn như vậy, Tiêu Húc cùng bảy tám cung nhân đứng đây vẫn cảm giác trống trải, thi thể Ngô Sĩ Thành đã bị đem xuống dưới, thái giám tiến lên bẩm báo: "Bệ hạ, thi thể của Ngô Tổng Quản sẽ xử lý như thế nào? Là ném tới bãi tha ma ngoài thành hay vẫn là…"
Tiêu Húc quơ lấy chén trà bên cạnh đập xuống, cho đến lúc ném hết mọi thứ trên bàn, hắn vẫn không biết đã làm sai điều gì, hắn là Cửu Ngũ Chí Tôn Hoàng đế, chẳng lẽ ngay cả việc nhỏ nhất như chỉ hôn còn không làm chủ được? Thiên hạ này đến cùng là ai định đoạt?!
Hắn nóng nảy gầm lên, chỉ vào cung nhân đang quỳ trên đất hét lớn: "Đều cút cho trẫm! Lăn ra ngoài! Ai cũng không cho phép tiến vào! Cẩn thận đầu của các ngươi! Các ngươi cho là trẫm không dám chém các ngươi?!"
Cung nữ thái giám lui hết ra khỏi tẩm điện, chỉ có một người dám trái lệnh mà vào, Tiêu Húc nghe được động tĩnh thì tức giận đến mức muốn quăng đồ, nhưng trong tầm tay xung quanh không có vật gì để nắm, hắn lao xuống dưới bắt đầu giật tấm rèm gấm bên cạnh trụ đá, gạt ngã bình phong, đập vỡ hai chiếc bình, cho đến khi thấy rõ mặt người tới thì lập tức kiệt quệ ngã nhào trên đất, bật cười thê lương.
Hạ Lan Vân Thường quỳ gối bên cạnh hắn, muốn đỡ hắn lên, Tiêu Húc phảng phất như bắt được một tia hi vọng cuối cùng, rưng rưng hỏi nàng: "A Thường, bọn họ đều là người của hoàng tỷ, ngươi cũng vậy sao?"
"Bệ hạ, ta không phải." Hạ Lan Vân Thường vỗ nhẹ lên lưng hắn, hết sức kiên định, "Ta vẫn luôn là người của bệ hạ."
Tiêu Húc thì thào: "Hoa nô, Hoa nô chết rồi, ngươi chính là Hoa nô của trẫm, trẫm chỉ có ngươi, chỉ có ngươi. . ."
Trong Thái Cực điện, Thọ Mi nhìn Tiêu Thanh Quy ngồi ở đằng kia không nhúc nhích, trong lòng thầm than không ổn, sau khi dâng trà giải rượu, khuyên nàng: "Trưởng công chúa bớt giận, chớ để cơn giận làm tổn hại đến thân thể."
Tiêu Húc thân mang áo bào đỏ thẫm, đầu đội mũ miện vội vàng tiến vào điện, trên mặt còn mang theo nét hân hoan vì Tiêu Thanh Quy đã lâu chưa tới Thái Cực điện.
Hắn tâm tình vui sướng dừng trước mặt Tiêu Thanh Quy vừa cười vừa kêu "Hoàng tỷ", Tiêu Thanh Quy đột nhiên đứng dậy, dùng hết toàn bộ khí lực hung hăng tát vào mặt Tiêu Húc, quát lớn: "Ngu ngốc không ai bằng!"
Tiêu Húc bị đánh nghiêng đầu sang một bên, trên mặt lập tức hiện dấu bàn tay rõ ràng, mũ niệm trên đầu cũng rơi xuống đất, đám cung nữ thái giám nhao nhao quỳ đầy đất, trán dán sát mặt đất, không một người nào có gan dám tiến lên ngăn cản, ngay cả cấm quân trông giữ ngoài điện cũng dường như không nghe thấy, vẫn đứng yên ở đó, không hề động đậy.
Ngô Sĩ Thành duy trì tư thế quỳ bò tiến dần ra hướng cửa điện, mò ra đến cửa liền lảo đảo đứng dậy chạy đi.
Tiêu Húc trong mắt lóe lên tia rối rắm, bụm mặt lui về phía sau hai bước, hơi có chút đau lòng nhìn Tiêu Thanh Quy, Tiêu Thanh Quy trước ngực phập phồng, vội giơ tay lên để Thọ Mi đỡ lấy, nàng chỉ vào Tiêu Húc mắng: "Biết trước ngươi là một kẻ ngu ngốc, không thể làm nên nghiệp lớn thì ngay từ đầu ta đã không giúp ngươi ngồi lên ngai hoàng này, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng bằng ngươi cứ đem thẳng giang sơn xã tắc này dâng lên cho người khác! Bản cung với ngươi là cùng một mẹ sinh ra, vì sao ngươi lại ngu dốt như vậy? Bây giờ ta chỉ hận ngày đó ở Nguyệt Hoa Cung người bị một kiếm chém chết sao không phải là ngươi!"
Tiêu Húc nghe xong lời nàng nói thì cực kì đau lòng, nước mắt rơi như mưa, tràn đầy ủy khuất mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Thanh Quy.
Hồi lâu, hắn lại bỗng nhiên cười lớn, cả tẩm điện yên tĩnh chỉ nghe tiếng cười của hắn, hắn bỗng nhiên hét lớn: "Hoàng tỷ! Người đánh ta, người đánh A Húc! Ta còn tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ thấy được dáng vẻ cường đại kia của tỷ nữa, những năm này hóa ra người chỉ tự kìm chế, uất ức đem bản thân vây hãm bên trong thân xác đại trưởng công chúa, ta tưởng rằng hoàng tỷ ngày xưa đã chết rồi!"
Hắn tiến lên nắm lấy tay Tiêu Thanh Quy, hướng trên mặt mình mà đánh: "Hoàng tỷ, người đánh đi, người đánh A Húc nữa đi. A Húc sai rồi, trước đây khi hoàng tỷ dạy A Húc đọc sách, lúc A Húc phạm sai lầm, hoàng tỷ luôn phạt đòn A Húc, A Húc nguyện ý nghe hoàng tỷ dạy bảo, chỉ cầu hoàng tỷ đừng đối xử lạnh lùng với A Húc. . ."
Tiêu Thanh Quy muốn đẩy hắn ra, nhưng cỗ thân thể quá mức yếu đuối không cách nào đẩy được, Thọ Mi sợ Tiêu Húc không khống chế được cường độ mà đả thương Tiêu Thanh Quy, chỉ có thể kiên trì kéo Tiêu Húc cách xa: "Bệ hạ, ngài làm đau trưởng công chúa."
Tiêu Húc lộ ra thần sắc buồn bã lùi về sau sau, đôi tay run run không dám đụng vào Tiêu Thanh Quy: "Hoàng tỷ, A Húc làm đau hoàng tỷ sao?"
Tiêu Thanh Quy tràn đầy căm ghét nhìn hắn, cảm thấy hắn vừa đáng thương lại đáng hận, lười nhác cùng hắn lãng phí thời gian: "Thu hồi những lời ngươi tự cho là thông minh kia đi, hôm nay ta coi như ngươi vì từ chối Công Dương Tiễn mà không thể nghĩ ra được biện pháp nào khác. Nếu như ngươi đã thích nhi tử Phùng Thực, vậy hội hoa năm sau liền gọi hắn cùng Thôi tiểu thư nhà Trung Thư Lệnh cùng nhau tiến cung làm bạn với ngươi, về phần thánh chỉ, ngươi tự tìm lý do hủy bỏ hôn sự, ta sẽ xem xem như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì…"
"Thiên tử miệng vàng lời ngọc, há có lý lẽ thu hồi lại?" Tiêu thái hậu đi vào trong điện, điều chỉnh hơi thở gấp gáp nói ra một câu.
Bà nhìn Tiêu Húc cúi đầu trước Tiêu Thanh Quy cầu xin tha thứ, nước mắt dàn giụa chảy dài hai bên gò má, Tiêu thái hậu cảm thấy rất có lỗi với đứa con trai nhỏ này, khó tránh bà luôn mở miệng thiên vị hắn.
"Cảnh Sơ, ngươi thật quá càn rỡ, Húc nhi bây giờ là Hoàng đế, sao có thể để ngươi tùy ý đánh chửi? Bị truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì?"
Tiêu Thanh Quy vừa mới tạm nguôi giận với Tiêu Húc, lúc này lại bùng lên cơn giận khác, nàng đứng đó nhìn người mẫu thân xa lạ của mình, cố gắng chống đỡ tâm tính bản thân, nàng đối với bà sớm đã thất vọng cực độ, không nghĩ tới hôm nay sẽ lại lần nữa thương tâm.
Nàng đã hiểu Tiêu thái hậu vì sao lại tới nhanh như vậy, lạnh giọng hỏi: "Thế nào? Mẫu hậu vội vàng chạy đến là muốn trợ giúp hắn hoàn thành cho xong cọc hôn sự này sao?"
Tiêu thái hậu xụ mặt, phản bác: "Tuổi ngươi cũng đã không còn nhỏ, chẳng lẽ đời này đã định chỉ ở lại cung trong hay sao? Lúc trước thời điểm phụ hoàng ngươi dù bệnh nặng vẫn muốn vì ngươi an bài hôn sự, Húc nhi bất quá là thuận theo ý nguyện của hắn, nhi tử Phùng Thượng thư có gì không tốt? Chẳng lẽ địa vị của hắn còn không xứng với ngươi? Rốt cục ngươi còn bất mãn điều gì?"
"Ta có gì bất mãn? Người cùng phụ hoàng, còn có tên xuẩn ngốc này, các ngươi đã từng hỏi qua ý kiến của ta chưa? Mục đích thật sự là vì suy nghĩ cho chung thân đại sự của ta hay các ngươi hận không thể sớm ngày đem mầm họa là ta đuổi ra khỏi hoàng cung? Để nhi tử bảo bối của người có thể ngồi an ổn trên hoàng vị?"
"Tiêu Cảnh Sơ!" Tiêu thái hậu giận dữ hét, "Những năm này bản cung còn tưởng ngươi trở nên hiểu chuyện hơn, hóa ra tất cả là ngươi giả bộ quá giống, tính cách gàn rỡ không chút nào thay đổi. Hôm nay trên điện toàn là trọng thần triều đình, thánh chỉ đã hạ, ngươi chẳng lẽ muốn A Húc làm một Hoàng đế không biết giữ lời?"
"Tiêu Húc từ nhỏ nhu nhược yếu đuối, không xứng kế thừa đại nghiệp, trong lòng ngươi biết rõ huynh trưởng mạnh hơn hắn gấp vạn lần. Nhiều năm qua người trốn trong hậu cung ăn chay niệm Phật, nhưng mọi thứ đều vô ích, người có cảm thấy hổ thẹn hay không? Người nợ huynh trưởng nhiều bao nhiêu chính người rõ ràng nhất, ác giả ác báo, thần tiên có mắt, dù người có bị đày xuống địa ngục cũng không bao giờ có thể chuộc tội!"
Bị nói trúng tim đen, Tiêu thái hậu che ngực liên tiếp kêu "Ngươi…ngươi", mãi cũng không thể thốt ra một câu phản bác.
Tiêu Thanh Quy gắt gao nắm lấy cổ tay Thọ Mi, cố gắng trụ vững bước chân, thanh âm dần yếu ớt: "Ta không biết kiếp trước bản thân đã làm bao nhiêu điều ác để kiếp này phải chịu sự hành hạ của mẹ con các người. Ta cùng huynh trưởng, một người không gả, một người không cưới, trong hoàng thành này chỉ có thể dựa vào nhau mà sống, điều đó trở ngại đến các người hay sao? Cho dù đến ngày ta già đi, dù ta bắt buộc phải gả thì ta cũng tuyệt không để bệ hạ tùy ý chỉ phối, hắn đã từng nói qua với ta một câu chưa mà đã tự tiện làm chủ?"
Tiêu Húc mở miệng lúc này quả thực là lửa cháy đổ thêm dầu, hắn cầu khẩn Tiêu thái hậu nói: "Mẫu hậu! Ngài đừng trách hoàng tỷ, việc này đều là A Húc sai, không giữ lời cũng không sao…"
"Húc nhi!" Tiêu thái hậu thở dài một tiếng, đè nén lửa giận, tiến lên hai bước nhẹ nhàng cầm tay, Tiêu Thanh Quy: "Cảnh Sơ, chuyện quá khứ đã qua đều là một mình mẫu hậu sai, những năm nay mẫu hậu cũng không biết phải làm sao để cùng ngươi thân cận…"
Tiêu Thanh Quy trong lòng khẽ động, nàng đã từng rất nhiều lần nghĩ tới viễn cảnh Tiêu thái hậu chủ động cùng nàng hòa hoãn, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới sẽ dùng đến ở loại tình cảnh này, vừa muốn cố gắng bình ổn cảm xúc, tiếp tục nghe hết mới biết hóa ra chỉ là tự mình đa tình, đó chẳng qua là một câu diễn trò, không mang theo một chút chân tình.
"A Húc tuổi nhỏ đăng cơ thật không dễ dàng, mãi đến năm nay mới tự mình xử lý chính sự, trong triều có bao nhiêu việc không thuận lợi, mỗi ngày đều như giẫm trên băng mỏng. Chỉ hôn cho ngươi vốn xuất phát từ thật tâm, chỉ có điều sai là vì chưa nói trước cùng ngươi, nhưng bây giờ tình hình đã thành ra như vậy, hắn cũng không thể thu hồi ý chỉ, thất tín với triều thần. Ta đã gặp qua con trai của Phùng Thượng thư, hắn không phải là kiểu người sẽ ỷ vào quan hệ hoàng gia mà làm chuyện xằng bậy, ngươi…"
Tiêu Thanh Quy đã thất vọng đến cực điểm. Nàng đem lời Tiêu thái hậu đánh gãy: "Người cứ như vậy muốn ta gả đi?"
"Mẫu hậu chỉ là lo lắng cho ngươi, đây là mối hôn sự tốt ah…"
Tiêu Thanh Quy tức giận nói: "Được, ta gả, như người mong muốn, người đã vừa lòng chưa?"
Tiêu Dực mang theo bầu rượu khoan thai đi tới, vừa vào cửa liền nghe được tiếng Tiêu Thanh Quy nhận lời, hắn đem bầu rượu ném xuống đất, rút kiếm vọt vào: "A Bồ, muội không nguyện ý thì không cần nghe theo! Ngôi vị hoàng đế này nếu hắn không muốn ngồi yên ổn, ta liền giúp hắn làm một tên phế vật vương gia nhàn nhã…"
Tiêu Húc bị dọa đến kêu to "Mẫu hậu", Tiêu thái hậu lập tức hất tay Tiêu Thanh Quy ra, chạy đến chắn trước người, bảo vệ Tiêu Húc, mặt mũi bà tràn đầy khiếp sợ nhìn Tiêu Dực: "Dực, ngươi đang nói gì vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn cốt nhục tương tàn hay sao?"
Tiêu Thanh Quy bị bà vứt bỏ, tựa hồ như mất đi cái gì, một lần lại một lần đi mất, cuối cùng chỉ còn lại cái vỏ rỗng toác, nàng không thể không trấn định tinh thần, bước lên ngăn cản Tiêu Dực, chung quy nàng vẫn không đành lòng nhìn hắn chĩa kiếm vào Tiêu Húc, nhìn hắn một kiếm giết Tiêu Húc trước mặt nàng.
"Huynh trưởng, không thể!"
Nàng nhìn vào mắt Tiêu Dực, ánh mắt trách móc nặng nề, nàng biết, hắn oán trách nàng, trách nàng nhất thời kích động mà đáp ứng.
Trong điện giằng co hồi lâu, loạn cả một đoàn, Tiêu Dực cưỡng ép chính mình nhịn xuống sát tâm một kiếm chém chết Tiêu Húc, bỗng nhiên hắn nở nụ cười đi đến cạnh Tiêu Thanh Quy, mặt mũi Tiêu Thanh Quy tràn đầy khó hiểu, lòng bàn tay của hắn hướng ra phía trước, chầm chậm dán lên mắt nàng: "A Bồ, nhắm mắt lại."
Tiêu Thanh Quy vô thức nghe theo khép mắt, phát giác tay hắn rời đi, chợt cảm thấy không đúng, vội vàng mở mắt ra, chỉ nghe sau lưng truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Tiêu thái hậu và Tiêu Húc.
"Dực nhi!" "Hoàng huynh!"
Mọi chuyện phát sinh trong nháy mắt, Tiêu Dực một cước đạp văng Ngô Sĩ Thành quỳ gối cách đó không xa, Ngô Sĩ Thành bị dọa đến mất hồn, khẩu hình miệng mới kịp mở ra kêu "Vương gia", kiếm của Tiêu Dực đã xông đến đâm xuyên ngực hắn.
Ngô sĩ thành co quắp ngã trên mặt đất, còn đưa tay muốn gọi "Hoàng Thượng", nhưng rất nhanh đã mất hết khí lực, nằm yên bất động.
Cung nhân xung quan la hét chói tai, Tiêu Dực cầm lấy vạt áo của Ngô sĩ thành xoa vết máu trên lưỡi kiếm rồi thu kiếm vào vỏ, quay đầu lặng lẽ liếc nhìn Tiêu Húc: "Bệ hạ bị kẻ tiểu nhân che mắt, bản vương giúp ngài đem hắn xử tử để cảnh cáo những người khác."
Hắn lại nhìn Tiêu Thanh Quy, mặc dù từ nhỏ nàng rất gan dạ, không nhát gan yếu đuối như nữ nhi gia tầm thường được nuôi dưỡng trong khuê phòng, nhưng nàng đến bây giờ cũng chưa từng thấy qua người chết thật sự, còn là chết trước mặt mình, cho dù đã cố gắng khắc chế, thân thể của nàng vẫn hơi run lên, Tiêu Dực có thể nhìn thấy được.
Hắn nắm lấy bàn tay lạnh toát của nàng, không cho phép cự tuyệt, dẫn nàng rời đi: "Cùng ta trở về."
Giữa bọn hắn vẫn còn chuyện cần giải quyết.
Tiêu Thanh Quy cũng không cự tuyệt, hắn mang nàng ra khỏi Thái Cực điện, đến cửa lại bỗng nhiên dừng bước, không muốn đi.
"Chân run rồi? Để ta ôm muội."
Tiêu Dực đang muốn động thủ, Tiêu Thanh Quy lắc đầu cự tuyệt, chợt móc khăn gấm ra, nhón chân lên lau đi vết máu dính trên mặt hắn.
Tiêu Dực cảm giác được chiếc lông Khổng Tước vô hình ấy lại quấy nhiễu tâm trí hắn, khiến hắn trở nên nhu hòa, tiêu tan hết sát tâm.
Hắn chụp lên tay của nàng, mặc kệ nàng vẫn đang lau mà làm bẩn khăn nàng, hắn hi vọng bọn hắn cứ như vậy ở cùng một chỗ, rơi vào vực sâu bùn lầy vô tận, ai cũng không sạch sẽ, cả đời này đều dơ bẩn như vậy vượt qua, có gì không thể?
Hắn có chút không khống chế nổi mình, vì giải vây cho chính mình mà trách tội lên nàng, là nàng dẫn dụ hắn nhảy vào cạm bẫy ôn nhu, còn hắn bất quá chỉ là đi vào ngõ cụt, không thể thoát ly.
Tiêu Thanh Quy phát hiện hắn dùng tay chạm vào mặt mình, nàng cảm giác lạnh băng từ đầu tới chân, cả gò má cũng lạnh. Nàng thậm chí có chút tham luyến hơi ấm mà cọ xát lòng bàn tay Tiêu Dực, tự huyễn hặc bản thân bọn họ dựa sát vào nhau một chút thì có thể sưởi ấm cho nhau, lại không biết chính điều này làm Tiêu Dực luân hãm càng sâu.
Tiêu Dực nâng cằm nàng lên, dưới ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Thanh Quy, hắn thậm chí không dám nhìn vào mắt nàng nàng, cẩn thận từng li từng tí đặt một nụ hôn lên trán nàng, cách hoa điền, hôn lên nốt ruồi Quan Âm của nàng.
Trái tim Tiêu Thanh Quy đập loạn xạ, bên tai lại vang lên câu Lục Chấn Nhan vặn hỏi, Tiêu Dực có phải chỉ xem nàng như thân muội? Nàng thực sự không cảm nhận được chút nào sao?
Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Thanh Quy quay đầu tránh đi, nàng đột nhiên đẩy Tiêu Dực ra, hiện tại nàng chỉ muốn trốn về Kiến Ninh cung càng càng nhanh càng tốt, nhưng thân thể ốm yếu đã chèo chống đến cực hạn, hai chân rất nhanh liền mất đi cảm giác tồn tại.
Nàng biết mình sẽ ngã sấp xuống trong lòng lại âm thầm chắc chắn Tiêu Dực nhất định sẽ chạy đến đỡ nàng. Chỉ trong chớp mắt, nàng bị Tiêu Dực ôm ngang lên, hai người lòng mang tâm sự, ăn ý không nói một lời, đường về yên tĩnh chỉ nghe được tiếng bước chân Tiêu Dực.
Trở lại trong Thái Cực trong điện, Tiêu Húc khăng khăng sai người đưa Tiêu thái hậu hồi cung, Tiêu thái hậu lo lắng trăm bề nhưng cũng không thể không đi.
Tẩm điện lớn như vậy, Tiêu Húc cùng bảy tám cung nhân đứng đây vẫn cảm giác trống trải, thi thể Ngô Sĩ Thành đã bị đem xuống dưới, thái giám tiến lên bẩm báo: "Bệ hạ, thi thể của Ngô Tổng Quản sẽ xử lý như thế nào? Là ném tới bãi tha ma ngoài thành hay vẫn là…"
Tiêu Húc quơ lấy chén trà bên cạnh đập xuống, cho đến lúc ném hết mọi thứ trên bàn, hắn vẫn không biết đã làm sai điều gì, hắn là Cửu Ngũ Chí Tôn Hoàng đế, chẳng lẽ ngay cả việc nhỏ nhất như chỉ hôn còn không làm chủ được? Thiên hạ này đến cùng là ai định đoạt?!
Hắn nóng nảy gầm lên, chỉ vào cung nhân đang quỳ trên đất hét lớn: "Đều cút cho trẫm! Lăn ra ngoài! Ai cũng không cho phép tiến vào! Cẩn thận đầu của các ngươi! Các ngươi cho là trẫm không dám chém các ngươi?!"
Cung nữ thái giám lui hết ra khỏi tẩm điện, chỉ có một người dám trái lệnh mà vào, Tiêu Húc nghe được động tĩnh thì tức giận đến mức muốn quăng đồ, nhưng trong tầm tay xung quanh không có vật gì để nắm, hắn lao xuống dưới bắt đầu giật tấm rèm gấm bên cạnh trụ đá, gạt ngã bình phong, đập vỡ hai chiếc bình, cho đến khi thấy rõ mặt người tới thì lập tức kiệt quệ ngã nhào trên đất, bật cười thê lương.
Hạ Lan Vân Thường quỳ gối bên cạnh hắn, muốn đỡ hắn lên, Tiêu Húc phảng phất như bắt được một tia hi vọng cuối cùng, rưng rưng hỏi nàng: "A Thường, bọn họ đều là người của hoàng tỷ, ngươi cũng vậy sao?"
"Bệ hạ, ta không phải." Hạ Lan Vân Thường vỗ nhẹ lên lưng hắn, hết sức kiên định, "Ta vẫn luôn là người của bệ hạ."
Tiêu Húc thì thào: "Hoa nô, Hoa nô chết rồi, ngươi chính là Hoa nô của trẫm, trẫm chỉ có ngươi, chỉ có ngươi. . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.