Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Chương 44: Túc Sát Đuôi Sát (4)

Thị Từ

07/08/2024

Thiên Điện Thiên Sư giám quay về hướng Bắc, giữa trưa ánh sáng không chiếu đến trong phòng, trận mưa đêm qua càng làm trong điện thêm thanh lãnh, kia là nơi Hạ Lan Thế Kính sống một mình, Tiêu Húc tự hạ mình giá lâm.

Hạ Lan Thế Kính được hai người đệ tử trẻ tuổi đỡ đi ra, Tiêu Húc đứng đàng kia chờ đợi đã lâu, hai người đệ tử này thời điểm mới vào Thiên Sư giám tuổi tác không cách biệt nhiều với Hạ Lan Vân Thường, đi theo Hạ Lan Thế kính đã nhiều năm. Đối với bà ta, hai người đệ tử này càng ngoan ngoãn nghe lời hơn Vân Thường rất nhiều, người thừa kế quả nhiên phải bồi dưỡng từ nhỏ nhưng nàng không còn bao nhiêu thời gian.

Năm đó nhất thời nóng vội lại nuôi Hạ Lan Vân Thường thành một đứa ăn cây táo rào cây sung, đây xem như chuyện sai lầm lớn nhất cả đời này.

Hạ Lan Thế Kính cùng Tiêu Húc kẻ ngồi người quỳ, thân thể già nua giống như cành khô, bởi vì quỳ gối nên chân cảm giác như cành cây bị bẻ gãy, hô hấp cũng theo đó trở nên gấp gáp, bà có dự cảm đại nạn sắp xảy ra.

Đệ tử thức thời lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ. Hạ Lan Vân Thường tự mình dâng trà, trước tiên dâng lên cho Tiêu Húc, sau đó lại hai tay nâng cho Hạ Lan Thế Kính, Hạ Lan Thế Kính không có ý muốn tiếp nhận, nàng đứng đó bưng hồi lâu mới chậm đặt trên bàn, bước sang một bước quỳ xuống bên cạnh Hạ Lan Thế Kính.

Tiêu Húc nói thẳng ý đồ đến đây: "Thiên Sư thần cơ diệu toán, chắc hẳn đã biết hôm nay trẫm đến đây quấy rầy chuyện gì."

Hạ Lan Thế Kính bày ra thái độ cự tuyệt rõ ràng: "Hoàng đế không nên tới tìm ta, bây giờ ngài mới nhớ tới người thiên sư này hết thảy đều đã muộn."

Tiêu Húc bộ dạng trấn định, mỉm cười thưởng thức chén trà trong tay, nhẹ nhàng nói ra: "Thiên Sư có lẽ không biết, âm sát giáng lâm bên trong Thiên nữ tự ngày xưa, hoàng huynh của trẫm cũng trúng cổ độc mà Thiên Sư vẫn lấy làm kiêu ngạo."

Hạ Lan Thế Kính không chút nào vì Tiêu Húc nói thẳng hai chữ "Cổ độc" mà chấn kinh, khuôn mặt già nua đầy thịt khẽ run, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ: "Ồ? Lời này ý gì?"

"Hoàng huynh xông vào Thiên nữ tự ngay lúc âm sát giáng lâm, cho nên hắn chịu tổn thương chưa chắc nhẹ hơn so với hoàng tỷ. Hiện tại hắn làm phản dẫn quân đánh về Vĩnh An, trẫm muốn cùng Thiên Sư thương nghị đối sách một phen, xin hỏi độc cổ này có cách để làm nó phát tác nhanh hơn hay không?"

Hạ Lan Thế Kính bị nửa đầu câu nói của hắn hấp dẫn sự chú ý, lâm vào trầm tư, thẳng đến khi hắn mở miệng nói tiếp bà ta mới không hiểu được mà hỏi: "Hơn mười năm, dương cổ ở trong cơ thể hắn hơn mười năm, hắn chẳng lẽ thật sự tìm được biện pháp ngăn chặn? Không có khả năng, người nào có thể tàn nhẫn tự tổn thương mình như vậy..."

Hạ Lan Vân Thường nghe vậy đặt câu hỏi: "Sư phụ lời này có ý gì? Chẳng lẽ dương cổ còn có cách ngăn chặn khác?"

"Lúc dương cổ phát tác, người trúng cổ khát máu đến cực điểm, chắc chắn sẽ tàn sát người khác để thỏa mãn bản thân. Kia có lẽ không được tính là biện pháp ngăn chặn gì, nhưng ta nghĩ hắn xác thực tìm được chỗ then chốt, chỉ cần tự làm mình tổn thương thấy máu, máu chảy càng nhiều sẽ càng thêm thanh tỉnh." Hạ Lan Thế Kính ngẩng đầu nhìn thẳng Tiêu Húc, lộ ra một vòng cười nhạo, "Người này có ý chí như vậy, so với ngươi thích hợp làm đế vương hơn."

Tiêu Húc lập tức nắm chặt quyền, cố nén buồn bực, gượng nở nụ cười nhạt: "Hóa ta là quốc sư năm đó nhân từ, cổ trùng cũng không ăn mòn thân thể của hắn nhiều, cho nên hắn mới có thể ẩn nhẫn như vậy."

"Sao ta có thể nhân từ?" Hạ Lan thế kính cười nhạo nói, "Nhiều năm tỉ mỉ nuôi dưỡng, trên trăm con cổ trùng cùng lúc phát tác, dù là thần tiên cũng khó thoát kiếp nạn này."

Tiêu Húc lập tức nhớ tới Tiêu Thanh Quy, đột nhiên đập mạnh lên bàn, vừa vặn đúng với ý muốn của Hạ Lan Thế Kính, bà chính là cố ý chọc giận Tiêu Húc, hiển nhiên hết sức hài lòng phản ứng của hắn, nâng chén trà bên trên lên uống một ngụm.

Hạ Lan Vân Thường vội vàng trừng to mắt nhìn về phía Tiêu Húc, nhắc nhở hắn không cần thiết tức giận, dù sao trước mắt đang muốn cầu cạnh Hạ Lan Thế Kính.

Một phòng yên tĩnh, thật lâu không có ai lên tiếng, vẫn là Hạ Lan Thế Kính phá vỡ trầm mặc: "Thân là đế vương, há có thể để lại uy hiếp như thế? Quá khứ Hoàng đế chính là quá nhân từ, nối giáo cho giặc, ta đã sớm ngờ tới có hôm nay, hai huynh muội kia sẽ liên thủ đem binh chỉ hướng Hoàng đế."

"Hoàng tỷ không phải người như vậy!" Tiêu Húc nghiêm nghị phản bác.

Hạ Lan Thế Kính không chút nào sợ mặt rồng giận dữ, tiếp tục nói: "Về phần Hoàng đế nói tới cách làm cổ độc phát tác mạnh hơn, Hoàng đế đối xử thân tình với Cảnh Sơ trưởng công chúa như thế, chẳng lẽ đã quên hay sao? Chí ít một nửa cổ trùng còn ở trong cơ thể nàng, ngươi mưu toan để cho ta khuấy động cổ trùng trong cơ thể Thần vương, nhưng hai người này là châu chấu trên một sợi thừng, dây thừng đứt gãy, ai có thể bình yên vô sự?"

Tiêu Húc lúc này mới có chút kinh hoảng không thể khống chế được: "Cái này. . . Làm sao có thể? Hoàng tỷ không phải đã trúng âm cổ của ngươi? Chẳng lẽ hai loại cổ độc thật sự đang cùng tồn tại trong người hoàng tỷ?"

Hạ Lan Thế Kính chợt lóe lên tia đắc ý, hừ một tiếng: "Còn không phải? Âm cổ chỉ để nàng biến thành phế nhân, ta chưa từng nói qua âm cổ có thể giải dương cổ."

Tiêu Húc giận dữ đứng dậy, chỉ thẳng vào Hạ Lan Thế Kính: "Độc của hoàng tỷ có cách nào phá giải không?"

"Hoàng đế lại bắt đầu quan tâm công chúa, quên ý đồ hôm nay đến đây sao?"

"Trẫm không quản được những thứ này!"

"Bệ hạ!" Hạ Lan Vân Thường không khỏi mở miệng khuyên can.

Không đợi Tiêu Húc thúc giục, Hạ Lan Thế Kính mặt không đổi sắc tuyên bố: "Âm dương hai cổ giao hòa, đâu có dễ dàng loại bỏ như thế? Hoàng đế cần gì phải tức giận, cho dù là đem mộ tổ tiên Hạ Lan nhà ta đào lên, đem bà già này hành hạ đến chết cũng là không có giải pháp. Ta hôm nay mệnh sắp tàn, không muốn cùng những người tuổi trẻ các ngươi rắp tâm đùa bỡn, hôm nay bất luận ngươi hỏi ta cái gì, ta nếu biết đều nói ra hết, chỉ cầu bình an."

Kích động trong lòng Tiêu Húc không cách nào kìm chế, hai mắt ánh lên hơi nước, hắn nghe được tiếng trái tim mình đập dồn dập, tự nhận đối với Tiêu Thanh Quy quan tâm không chút nào giả dối, hắn thật sự thấy rất bất lực, giả sử có thể làm được điều gì để cứu vớt mạng sống của Tiêu Thanh Quy, hắn tất nhiên sẽ lập tức đi làm, nhưng tất cả bất quá là phí công.

Ngay tại thời khắc hắn bất lực cực độ, Hạ Lan Thế Kính lại ném ra một bí mật khác: "Nói đến kích động cổ trùng cũng không phải là không có cách nào."

Bà biết rõ Tiêu Húc đối với cái này đã không còn hứng thú, bởi vậy không tiếp tục thừa nước đục thả câu, nói thẳng: "Trăm con cổ trùng kia tạo thành từ chín mươi chín con tử trùng cùng một con mẫu trùng, chắc hẳn không cần ta nhiều lời các ngươi cũng biết mẫu trùng tác dụng gì, tuyệt đối có uy lực mạnh mẽ nhất. Chỉ là bây giờ còn không biết mẫu trùng kia đang ở trong thân thể của trưởng công chúa hay là vương gia. Hoàng đế muốn kích động cổ trùng chế ngự Thần vương, nếu như trùng hợp mẫu trùng ở trong cơ thể hắn, trận chiến này tất thắng, nhưng nếu là ở bên phía trưởng công chúa..."

Tiêu Húc trong phút chốc lại cháy lên hi vọng, nghĩ đến Tiêu Thanh Quy ngay tại trong cung, vội hỏi: "Nếu như trẫm mang hoàng tỷ tới, Thiên Sư có thể nhìn ra hay không? Chỉ cần nó không ở trong người hoàng tỷ thì nhất định là hoàng huynh!"



Hắn muốn dùng phương pháp loại trừ để nghiệm chứng, nghĩ đến chỉ cần mẫu trùng không ở trong cơ thể Tiêu Thanh Quy thì việc kích động cổ trùng đâu có tác hại gì?

Hạ Lan Thế Kính lại làm ra dáng vẻ cao thâm khó lường, khóe miệng âm thầm hiện lên nụ cười quỷ quyệt đáp lại chờ mong của hắn: "Đương nhiên là có thể."

Tiêu Húc tức khắc muốn đi mời Tiêu Thanh Quy, một cái chân vừa bước ra, lại nghe Hạ Lan Thế Kính chậm rãi nói tiếp: "Chỉ cần Hoàng đế bỏ được, chịu để cho ta đem nàng lục phủ ngũ tạng đều xé tan ra, Hoàng đế cùng ta có thể quan sát xem mẫu trùng kia đến cùng có tồn tại trên người nàng hay không."

"Hạ Lan thế kính!" Tiêu Húc giận dữ hét lớn, cảm giác mình bị bà ta đùa bỡn, hắn nghe những lời độc ác từ miệng Hạ Lan Thế Kính, nhịn không được có chút buồn nôn.

Bà ta ngồi yên trên ghế, tiếng cười càng ngày càng càn rỡ, thanh âm cũng càng thêm khủng bố, phảng phất như tâm địa có ma quỷ "Hoàng đế không chịu thì thôi, lão già này cũng là thật tâm thật lòng suy nghĩ cho ngươi. Vân Thường, ngươi đi mật thất lấy ngà voi ngọc huân tới cho ta."

Đây là biểu đạt muốn chứng minh thành ý, Hạ Lan Vân Thường bưng hộp gấm chứa ngà voi Ngọc huân ra, Hạ Lan Thế Kính ở giữa hai người chậm rãi mở nắp lên, chắp tay đưa cho Tiêu Húc, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Tiêu Húc thì trầm giọng nói ra: "Tự ta sẽ dạy Vân Thường cách thổi cái huân này để kích động cổ trùng, về phần Hoàng đế dùng hay là không dùng, ta không muốn hỏi đến."

Tiêu Húc không tin tưởng bà, ngữ khí bướng bỉnh nói: "Trẫm vẫn là hi vọng lúc người kia dẫn quân vào thành, Thiên Sư sẽ đứng bên cạnh trẫm. Giả sử đi đến mức vạn bất đắc dĩ, trẫm muốn Thiên Sư là người thổi huân."

Cặp mắt đục ngầu của Hạ Lan Thế Kính có thể nhìn thấu hết thảy, tự tin chọc thủng tâm tư Tiêu Húc: "Chiêu này không thông, Hoàng đế sao lại không có chút hậu chiêu nào? Nếu ta đoán không sai, coi là thật đến lúc vạn bất đắc dĩ, Hoàng đế vẫn là dùng trưởng công chúa để áp chế Thần vương, lão già này nghĩ Ly Đình là nơi thích hợp nhất. Lầu các tám trượng trông về núi Yến phía xa, bất luận phản quân mới vào kinh thành hay ở ngay dưới hoàng thành đều có thể trông thấy Ly Đình, cũng nhìn được thân ảnh phía trên Ly Đình. Vậy đi, không bằng để ta tới thay bệ hạ làm chuyện áp chế người này, nhất định so với đồ nhi của ta càng am hiểu hơn."

"Ngươi đừng mơ tưởng. Trẫm sẽ không bao giờ để ngươi tới gần hoàng tỷ một bước."

Tiêu Thanh Quy rời kinh bao lâu là hắn bấy nhiêu lần nửa đêm tỉnh mộng, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại hình ảnh Hạ Lan Thế Kính đem ngân châm cắm vào đầu Tiêu Thanh Quy. Hắn khăng khăng muốn Hạ Lan Vân Thường giảng thích cho hắn nghe, trong lòng hối hận không thôi, ngày đó hắn vốn là phái Tôn Thịnh đi mời Hạ Lan Vân Thường, thật tình không biết vừa vặn gặp phải Hạ Lan Thế Kính xuất quan, Tiêu Thanh Quy đang nguy hiểm trùng trùng, hắn liền không ngăn cản. Hắn thậm chí không dám đi hỏi Tiêu Thanh Quy một câu có đau hay không, bên tai đã nghe được tiếng nàng thống khổ rên rỉ làm hắn cũng cảm giác được đau đớn dữ dội.

"Hoàng đế không muốn ta tiếp xúc với trưởng công chúa nhưng ta muốn gặp nàng, ngài cản không được."

"Trẫm không ngăn cản được? Nực cười. Trẫm lập tức phái binh đến bao vây Thiên Sư giám, mặc kệ ngươi sử dụng huyễn thuật xảo trá đến đâu cũng không bay ra được cái lồng giam này, còn vọng tưởng gặp nàng?!"

"Hoàng đế sao lại khẩn trương đến như vậy, ta bất quá chỉ muốn cùng trưởng công chúa thong thả ở tại Ly Đình nói chuyện phiếm thôi. Hoàng đế có thể vạn binh bảo vệ, cỗ thân thể này của ta như thế nào địch nổi cấm vệ quân?" Nàng thấy thần sắc Tiêu Húc hơi buông lỏng, tiếp tục thúc ép, "Chung quy lại tuổi thọ của ta cũng không còn được bao lâu nữa, trước đó ta chỉ muốn gặp trưởng công chúa một lần, mong bệ hạ thành toàn."

Dứt lời, Hạ Lan thế kính dịch thân thể già nua lui ra phía sau nửa bước, quỳ phục dập đầu xuống đất thật lâu vẫn không đứng dậy.

Tiêu Húc từ trên cao nhìn chằm chằm phần lưng còng xuống của bà ta ngầm cân nhắc trong lòng, hắn xác thực dự định dùng Tiêu Thanh Quy uy hiếp Tiêu Dực, thế nhưng chỉ dừng ở uy hiếp mà thôi, hắn biết Tiêu dực chưa chắc sẽ e ngại hắn, Tiêu Dực tất nhiên biết hắn không thể làm ra chuyện tổn hại đến nàng. Hắn cũng xác thực chọn trúng Ly Đình, muốn để Hạ Lan Vân Thường tự mình đến trì hoãn Tiêu Thanh Quy, mà Hạ Lan thế kính thì cùng hắn nghênh đón Tiêu Dực, mang theo huân phòng bị cho trường hợp cần dùng đến.

Bây giờ có lẽ bất quá là sư đồ các nàng thay đổi vị trí mà thôi.

Hắn nhìn về phía Hạ Lan Vân Thường, bốn mắt nhìn nhau, Hạ Lan Vân Thường hơi gật đầu biểu thị đồng ý, hiển nhiên cũng cảm thấy không có gì không thể, Tiêu Húc liền thả lỏng, khinh thường liếc Hạ Lan Thế Kính, lạnh giọng lưu lại câu cho phép sau đó phất tay áo rời đi: "Cứ theo ý ngươi, ngươi tốt nhất đừng làm ra hành động tự tìm đường chết."

Hạ Lan Thế Kính nói lời cảm tạ, tư thái thành kính trước nay chưa từng có: "Tạ bệ hạ, cung tiễn bệ hạ —— "

Bên trong Kiến Ninh cung, Tiêu Thanh Quy đột nhiên nôn ra máu, khắc hẳn với tình trạng hung hiểm ngày đó, nàng chỉ ho khan không ngừng, thỉnh thoảng lại nhiễm ra một chút vết máu đỏ sậm.

Thọ Mi gấp đến độ đứng ngồi không yên, mặc kệ bị trách tội vì ngỗ nghịch Tiêu Thanh Quy cũng muốn nói thẳng: "Trưởng công chúa không thể nhịn nữa, nô tỳ đi mời thái y, hoặc là gọi Vân Thường cô nương tới..."

Tiêu Thanh Quy đưa tay gọi nàng, dùng sức níu nàng lại: "Không thể, ngươi nhớ lấy, hiện tại trong cung chỉ có hai người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, cho dù là Dương thái y cũng không thể tin."

"Vậy còn Vân Thường cô nương?"

"Nàng là người của Tiêu Húc." Đối diện với ánh mắt Thọ Mi kinh ngạc, Tiêu Thanh Quy áp chế ho suyễn, nói tiếp, "Chính là nàng đem ta từ Xuyên Sa mang về Vĩnh An."

Thọ Mi có chút thất vọng, quay người về phía tủ lấy một chiếc khăn sạch sẽ, sau lưng Tiêu Thanh Quy vụng trộm dùng tay áo lau nước mắt: "Nhưng trưởng công chúa cứ kiên trì chịu đựng như vậy hay sao? Không ngừng ho ra máu, sớm muộn cũng sẽ vì huyết dịch chảy hết mà chết..."

"Ngươi đóng cửa sổ lại trước đi, sau trận mưa gió vẫn còn có chút lạnh." Tiêu Thanh Quy thấp giọng ra lệnh.

Thọ Mi đã rơi xuống nước mắt to như hạt đậu, trong lòng biết gió thổi vào trong phòng cũng không lạnh, ngược lại mười phần khô nóng, vẫn nghe theo lời Tiêu Thanh Quy đóng chặt tất cả cửa sổ tẩm điện, trong phòng lập tức trở nên oi bức.

Tiêu Thanh Quy nằm tựa trên giường, chỉ vào vị trí đối diện nói với nàng: "Bây giờ chỉ có hai chúng ta, ngươi ngồi xuống nói chuyện với ta thì ta sẽ không ho."

Thọ Mi nghe lời ngồi xuống, căn bản không biết nên nói cái gì, nàng cũng không phải là Lục Chấn Nhan miệng lưỡi biết dỗ người, nguyên nhân cũng bởi nàng ăn nói vụng về, Tiêu Thanh Quy ở thâm cung tịch mịch mới tìm Lục Chấn Nhan giết thời gian. Nàng đã từng hâm mộ Lục Chấn Nhan, âm thầm học mấy câu tâm tình trong thoại bản, nhưng thực tế muốn cố gắng kể lại cho Tiêu Thanh Quy nghe cũng làm không được, trái lại Lục Chấn Nhan học học rộng nghe nhiều, cướp lời của nàng tiếp tục kể chuyện cho Tiêu Thanh Quy, chọc Tiêu Thanh Quy nở nụ cười.

Tiêu Thanh Quy cũng chậm chạp không lên tiếng, nhìn qua khung cửa sổ đóng chặt đến xuất thần, nàng cảm giác được bất an của đám cung nhân, chắc chắn Tiêu Dực đã cách Vĩnh An không xa, hắn xưa nay là người kiên định, am hiểu dẫn binh thần tốc, nàng biết chẳng mấy chốc sẽ nhìn thấy hắn, chỉ là không biết tình hình lúc đó như thế nào, có lẽ là không dễ nhìn.

Lục Chấn Nhan đã nói thẳng, nếu như thua dưới tay Tiêu Dực hắn sẽ kéo nàng chôn cùng, thậm chí sẽ dùng mọi cách để uy hiếp Tiêu Dực. Còn Tiêu Húc, nàng còn muốn đánh cược một lần, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Tiêu Húc có lẽ còn giữ được chút chính trực, chỉ là lần đánh cược này phần thắng thật là không lớn.

Chung quy lại, nàng vẫn thành uy hiếp của Tiêu Dực, cũng làm liên lụy hắn. Nếu không có nàng, hắn có thể dễ dàng đoạt lấy giang sơn này, cũng có thể đoạt núi Trường Giang, về sau lấy được Long huyết hoàn, hoặc hắn dứt khoát lựa chọn cùng dương cổ làm bạn cả đời, tiếp tục dày vò áp chế, hàng năm trong nơi lao tù tăm tối ấy chịu đựng thống khổ một đêm, thứ duy nhất hắn không thể bỏ qua chính là nàng, mà nàng lại bị người ta quản chế.

Tiêu Thanh Quy bỗng nhiên mở miệng yếu ớt, giống như nói chuyện với Thọ Mi, cũng giống như đang nói một mình: "Trước mắt huynh trưởng đã mang binh tới gần Vĩnh An, lúc này ta nếu như lại có chuyện gì phát sinh, hắn há không bị phân tâm? Ngươi hiểu rõ đạo lý đơn giản này, ta không phải cam chịu, chỉ là khoan nhượng một thời gian, chờ ngày giang sơn đổi chủ, thân thể tất nhiên không có gì đáng ngại."



Thọ Mi cảm thấy nàng nói rất có đạo lý, thận trọng gật đầu: "Nô tỳ đã hiểu, đều nghe theo trưởng công chúa. Đợi lát nữa nô tỳ đi chưng chút canh lê, trưởng công chúa phải uống vào, nó có thể giúp giảm cơn ho..."

Nàng bộ dạng giống như không nghe thấy, chìm đắm bên trong suy nghĩ của mình, sau khi ho khan vài tiếng, rất quen thuộc lau đi vết máu nơi khóe miệng, tiếp tục nói: "Ngươi theo ta lâu như vậy, là người ta tín nhiệm nhất. Không dám nói coi ngươi thành muội muội mà đối đãi, nhưng tình cảm dù sao cũng không giống với người khác, kỳ thật ngươi không nên trở về đây, trong lồng giam này có mình ta là đủ rồi, cần gì liên luỵ đến ngươi. Ta nhìn ra được A Sùng có ý với ngươi, ta cùng hắn cũng hoàn toàn không có tình cảm vợ chồng, ta chỉ xem hắn giống như đệ đệ mà thôi. Nếu như ngươi bằng lòng, ta liền để hắn mang ngươi đi, hắn sẽ đối xử với ngươi không tệ, nhưng ngươi nếu không nguyện ý, ta vẫn muốn đưa ngươi đi, ngươi yên tâm, ta không phải vứt bỏ ngươi, chỉ là trước tiên đem ngươi đưa đến chỗ huynh trưởng, ngươi bất quá là một tỳ nữ, A Húc cũng không đến mức đuổi cùng giết tận. Đợi đến…Đợi đến lúc thế cục ổn định, ngươi có lẽ vẫn gặp được ta..."

Thọ Mi bởi vì lời nàng nói mà nước mắt giàn dụa, bỗng nhiên đứng dậy quỳ trước mặt nàng, cẩn thận nắm lên váy nàng: "Trưởng công chúa, trưởng công chúa không cần lo lắng cho nô tỳ, nô tỳ cho dù chết cũng không sợ hãi chút nào, chỉ muốn hầu hạ bên người trưởng công chúa, van cầu trưởng công chúa tuyệt đối đừng đuổi nô tỳ đi."

Tiêu Thanh Quy cố gắng nặn ra nụ cười, hết sức bất đắc dĩ, hỏi: "Ngươi lưu tại bên cạnh ta làm cái gì đây? Ta còn có việc muốn làm, ngươi chỉ liên lụy đến ta thôi, mà ta không yên lòng ngươi, muốn trước tiên đem ngươi an bài cho tốt. Con người a, bất luận ở đâu, lúc nào, vẫn phải có đường lui cho mình. Quá khứ ngươi không có quyền lựa chọn, bây giờ ta bất quá là để ngươi có thể lựa chọn."

Thọ Mi nghe vậy tiếng khóc càng thêm nức nở, đầu cơ hồ nằm sát vào bàn chân của nàng, lời nói hết sức kiên định: "Nô tỳ không xứng tiếp nhận đường lui trưởng công chúa cho, nô tỳ không xứng, trưởng công chúa chớ để ý đến sống chết của nô tỳ, chỉ cần chú ý tốt bản thân người là được..."

"Ngươi sao lại không xứng? Huynh trưởng ngày thường đối với cung nhân các ngươi không dịu dàng ôn nhu nhưng ta biết hắn là ngươi tốt, chắc chắn sẽ nguyện thay ta bảo vệ ngươi, ngươi không cần lo lắng những thứ này..."

Nàng không đề cập tới Tiêu Dực còn tốt, vừa nhắc đến Tiêu Dực, Thọ Mi càng không kềm được, nghẹn ngào nói: "Thọ Mi lừa gạt trưởng công chúa, Thọ Mi lừa gạt trưởng công chúa nhiều năm, tội không thể tha, trưởng công chúa không bằng trực tiếp giết nô tỳ là xong hết mọi chuyện!"

Tiêu Thanh Quy kinh ngạc, rất nhanh liền nghĩ đến cái gì, nhịn xuống cơn ho dâng lên, cúi người nâng đầu của nàng nhìn mình: "Ngươi là người của ai cũng không quan trọng, quan trọng là ngươi đã làm những gì. Ngươi chân thành ở cạnh hầu hạ ta nhiều năm như vậy đủ để đền bù hết thảy, ta cũng hi vọng tương lai ngươi có thể thuận theo mình ý, vui vẻ vượt qua quãng đời còn lại."

Nàng càng khoan dung Thọ Mi càng hổ thẹn, khăng khăng đem chân tướng nói ra: "Thọ Mi thật ra là người của vương gia, năm đó trưởng công chúa từ Nguyệt Hoa Cung dời đến Kiến Ninh cung, vương gia chọn trúng Thọ Mi làm cung nhân trong Kiến Ninh cung, thậm chí còn trợ giúp Thọ Mi từng bước trở thành cung nữ quản sự, làm cung nữ thiếp thân hầu hạ trưởng công chúa. Bao nhiêu năm qua, chuyện gì Thọ Mi biết hết thảy đều sẽ báo cáo không sót một chữ cho vương gia, Thọ Mi bất trung bất nghĩa, không có mặt mũi nào yêu cầu xa vời có thể tiếp tục lưu lại bên người trưởng công chúa, chỉ xin công chúa cho nô tỳ được chết để chuộc tội!"

Tiêu Thanh Quy nhịn không được mà ho khan vài tiếng, khăn trong tay đã bị máu thấm ướt, nàng ném khăn qua một bên, bàn tay dính vết bẩn. Sau khi nàng bình phục hô hấp mới đáp lại Thọ Mi, khóe miệng hiện lên nét cười như có như không: "Ta còn tưởng là chuyện gì khác, kỳ thật ngươi không cần nói với ta những lời này."

Thọ Mi cho là nàng đã triệt để chết tâm cho nên mới không truy cứu, trong quá khứ nàng từng chứng kiến Tiêu Thanh Quy trừng trị phản đồ, nói khẩu phật tâm xà cũng không ngoa, kia mới đúng là kết quả của nàng.

Tiêu Thanh Quy tiếp tục nói: "Ngươi trung thành với huynh trưởng thì không tính là phản bội ta. Nếu muốn hỏi ta có tức giận không, chắc là vẫn có một chút, ta buồn bực ngươi bởi vì nghĩ ta thiện lương mà khai ra huynh trưởng, nhưng những lời này ngươi phải giữ kín trong bụng, cả đời cũng không thể nói ra miệng."

Nàng ấy mười mấy năm qua một mực bị kẹp giữa hai huynh muội này, khó tránh khỏi nhiều lần bị ức hiếp, chưa từng nghĩ đến tận lúc này vẫn là tiến thoái lưỡng nan, nói không phải, không nói cũng không phải. Nhiều năm ở trong cung làm nô, nàng sớm đã sớm quên mất thuận theo tâm ý của mình là loại cảm giác gì, lúc này lại rõ ràng ý thức được, nàng rất muốn nói ra, so với nỗi sợ khi phản bội Tiêu Dực, nàng càng không muốn cô phụ Tiêu Thanh Quy.

Tiêu Thanh Quy tự mình dùng tay lau nước mắt cho nàng, cảm xúc bình tĩnh bất ngờ, chợt tăng thêm chút lực kéo nàng đứng dậy: "Ngươi ngồi đây đi, ta chỉ muốn muốn cùng ngươi nói chuyện, không muốn biến thành kết cục như vậy."

Nàng tựa hồ có chuyện cần dặn dò, Thọ Mi vội vàng lau sạch nước mắt trên mặt, đặt người ngồi lại bên giường trước mặt Tiêu Thanh Quy, trong lòng vẫn cảm giác áy náy.

Tiêu Thanh Quy nói: "Ta biết ngươi sẽ không lựa chọn để Phùng Huyền Độ mang ngươi xuất cung, kỳ thật hiện tại ta cũng không nắm chắc có thể hay không đưa ngươi bình yên đến chỗ huynh trưởng, nhưng ta có lời muốn nói với ngươi, giả sử ngươi có thể nhìn thấy huynh trưởng, nhất định phải thay ta đem lời truyền đến."

"Trưởng công chúa có lời gì sao không thể chờ giang sơn đổi chủ rồi cùng vương gia nói?" Thọ Mi không hiểu hỏi.

"Ta sợ không kịp." Nàng nhỏ giọng nỉ non một câu, Thọ Mi không nghe rõ, nàng cũng rất nhanh dùng âm điệu bình thường nói với Thọ Mi, "Ngươi nói với hắn rằng những lời năm đó Bính Niệm cô cô dạy ta đều không tính, hay nói là ta đã thay hắn quyết định. Tiêu gia chúng ta thiếu hắn, cho dù đem hết giang sơn ra cũng không đủ đền bù, đây là thứ hắn nên có, không cần thiết bởi vì ta mà bỏ dở nửa chừng, hãy xem nó là chuyện ưu tiên hàng đầu. Mà nếu như ngươi sau đại chiến mới nhìn thấy hắn, vậy cũng nói với hắn những lời giống vậy, hắn tự sẽ hiểu tâm ý của ta."

Thọ Mi tuy không có cách nào lý giải được bí ẩn giữa hai người bọn họ nhưng không khó cảm giác được Tiêu Thanh Quy giống như là đang gửi gắm di ngôn cuối cùng, nàng thoáng chốc kích động hỏi: "Trưởng công chúa đây là ý gì? Chẳng lẽ người muốn tự sát hay sao?"

"Ta vì sao phải nghĩ quẩn? Coi ngươi nói ngốc cái gì." Tiêu Thanh Quy bật cười, không cho Thọ Mi tiếp tục suy nghĩ, nhanh chóng nói qua chuyện khác, "Lúc ngươi hồi kinh là xuất phát từ đại doanh Xuyên Sa sao?"

Thọ Mi gật đầu: "Ngày thứ hai sau khi Hoàng đế Bắc Sóc băng hà, Thọ Mi quyết định một mình trở về Vĩnh An."

Tiêu Thanh Quy trong lòng cảm giác nặng nề, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Trong quân có biết việc này không?"

"Trong quân tất nhiên là biết, tin tức đã truyền khắp Hàng Châu." Thọ Mi đáp.

Tiêu Thanh Quy tiếp tục truy vấn: "Huynh trưởng như thế nào?"

"Vương gia giống như thường ngày, đương nhiên sẽ không vì chuyện này mà có cái gì không tốt."

Giống như thường ngày chính là điều không tốt nhất.

Nàng biết hắn nhất định sẽ hối hận, nhưng không biết hắn hối hận đến mức độ nào, có giống như nàng đau lòng mỗi lần nghĩ đến hắn hay không, nàng không khỏi thở dài nói: "Huynh trưởng của ta vĩnh viễn đã mất đi tổ phụ của hắn, cái này tất nhiên là không tốt."

Thọ Mi nghe vậy lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, vừa mới nghe được Tiêu Thanh Quy nói cái gì "Tiêu gia chúng ta thiếu hắn", nàng còn không suy nghĩ nhiều, lúc này có thể nói là bừng tỉnh đại ngộ, thật lâu cũng khó mà tiêu hóa.

Rạng sáng ngày kế tiếp, mười ngày kỳ hạn mới qua tám ngày Tiêu Dực đã cùng Huyền Giáp quân đến ngoài thành Vĩnh An, hộ thành quân khóa chặt cửa thành, từng lớp dàn trận đối phó. Tiêu Dực tựa hồ cũng không vội phá thành mà là đang chờ đợi cái gì, thế cục tạm thời lâm vào giằng co.

Tiêu Thanh Quy bị âm thanh trống đánh chấn động làm tỉnh giấc, ngay cả nàng cũng không nghĩ tới tốc độ của Tiêu Dực sẽ nhanh như thế.

Trong Thái Cực điện, Tiêu Húc thân mang áo ngủ lỏng lẻo, quân báo Tôn Thịnh trình lên hắn chưa xem qua liền xé nát vứt lung tung, miệng mắng chửi Chu Vanh vô dụng, lại mắng Tiêu Dực: "Nghịch tặc! Quả nhiên là nghịch tặc! Lòng tham vô đáy! Cớ gì bức trẫm đến bước này?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook