Chương 43: Túc Sát Đuôi Sát (3)
Thị Từ
07/08/2024
Tiếng chuông tang xuyên qua Cữu Lĩnh truyền tới tận đại doanh Xuyên Sa, tựa như âm thanh một loài dã thú gầm ghè từ trong sơn cốc phát ra, cũng là âm thanh đã dần già đi, trước khi qua đời cuối cùng kêu lên mấy tiếng rồi thôi.
Tiêu Dực lúc ấy đang ở trong trướng cùng bộ hạ nghị sự, nghe tiếng đột nhiên đứng dậy xông ra khỏi trướng, thời khắc mặt trời sắp khất bóng, ráng chiều chiếu rọi, những ngày gần đây Xuyên Sa cực kì ấm áp nhưng toàn thân hắn từ dưới lên trên lại chợt cảm giác lạnh đến thấu xương, kinh ngạc nhìn phía phương xa hồi lâu không nói nên lời.
Ký ức tràn qua như lũ quét, hắn nhớ tới Tiêu Thanh Quy, nhớ tới lời nói của nàng ngày đó tại rừng Mai Cữu Lĩnh, hắn nghĩ, hắn cuối cùng lại có thêm một chuyện hối hận, mà tư vị hối hận này tóm lại là không dễ chịu.
Cố Phóng không hiểu rõ phong tục Bắc Sóc bằng hắn, cùng ra đứng ở bên cạnh hắn, nghe chuông tang thật lâu chưa ngừng thì phát ra nghi vấn: "Bắc Sóc đây là xảy ra chuyện gì a? Lễ hội trước đó vài ngày không phải vừa mới rung chuông sao, bây giờ lại tiếp tục rung không ngừng?"
Tiêu Dực nghẹn ngào, mấy lần há miệng nhưng không phát ra âm thanh, nhiều năm qua hắn quen việc nín nhịn, nhưng hơn ai hết hắn cũng muốn đem tâm sự giải bày, một phần có thể giảm bớt gánh nặng trên người, hắn muốn nói cho Cố Phóng biết tổ phụ ruột thịt của hắn vừa qua đời. Huyết mạch kia truyền thừa từ cha sang con, từ con sang cháu, chảy qua Cữu Linh trôi đến Trung Nguyên, Vạn Sĩ Lang, Tống Trường Canh, còn có hắn, dòng máu đơn bạc gắn bó giữa ba người bọn họ nhiều năm như vậy đã hoàn toàn mất đi.
Trầm mặc thật lâu Tiêu Dực mới thấp giọng nói ra: "Hoàng đế Bắc Sóc chết rồi."
Cố Phóng chấn kinh: "Vạn Sĩ Lang? Nghe nói ông đã trên 80 tuổi, nửa tháng trước còn đích thân tham dự tế lễ, vậy cũng xem như sống thọ."
Hắn âm thầm may mắn vì Cố Phóng không nói thêm từ gì lỗ mãng, gắt gao đè nén chua xót trong lòng, hùa theo phụ họa một câu, thanh âm có chút run rẩy: "Ừm, đúng là sống thọ."
Một khắc này hắn không khỏi có chút hiếu kỳ, lúc Vạn Sĩ Lang lâm chung có từng nghĩ tới hắn? Có từng muốn gặp hắn? Có lẽ là không muốn, Vạn Sĩ Lang sớm đã quên Tống Trường Canh, nói gì đến hắn - tôn nhi chưa từng gặp mặt một lần.
Hắn không muốn thừa nhận sự tham luyến đối với máu mủ tình thân của mình, hắn cho là mình cũng không quá đau buồn, phần nhiều dường như là than thở, hắn bây giờ đã triệt để thành người không có gốc rễ? Hắn thật ra từng nghĩ tới chỉ cần hắn có thể tốc chiến tốc thắng đánh bại Vĩnh An, tiếp nhận giang sơn Trung Nguyên, hắn sẽ nhìn thấy Vạn Sĩ Lang trong một dịp long trọng nào đó, có lẽ là đại hôn của hắn, hắn sớm đã quyết định không nói chân tướng cho Vạn Sĩ Lang, chỉ cần có thể gặp mặt một là đủ để an ủi hết thảy, nhưng tất cả chẳng qua là ảo tưởng cùng si niệm mà thôi.
Cố Phóng phát giác được tâm tình của hắn rất không thích hợp, giống như là trở lại đêm Bàn Nguyệt bị thương nặng mà chết ấy, nghi hoặc hỏi: "Vương gia? Ngài sao vậy?"
"Không sao." Tiêu Dực vô thức đáp, trong chớp mắt bày ra dáng vẻ bình thường, quay người trở lại trướng nói với đám người, "Mọi chuyện cứ theo kế hoạch tiến hành, sau mười ngày, đại quân sẽ đến ngoài thành Vĩnh An."
Chúng tướng cùng ôm quyền kêu lên, chiến giáp phát ra từng trận tiếng vang: "Chúng thần nguyện nghe theo sự dẫn dắt của Vương gia!"
Ngày thứ hai, hịch văn* Tiêu Dực chiêu cáo thiên hạ truyền khắp Trung Nguyên, dương ngọn cờ đòi lại công đạo cho các cựu thần đã từng chung đại nghiệp phục quốc bị chết oan, lên án phụ tử Tiêu gia. Đồng thời, Tiêu Dực dẫn Huyền Giáp quân xuôi nam, thẳng hướng Vĩnh An, đại quân hộ tống hơn một ngàn thi thể binh sĩ chiến tử tại Xuyên Sa, Tiêu Dực tự mình mở đường, phong quang trở về cố thổ.
Mười lăm châu phía Tây dẫn đầu khởi xướng ủng hộ, quân kỳ Huyền Điểu tung bay phấp phới, Tiêu Dực một đường xuôi theo sông Hoàng Hà thẳng xuống phía dưới đến Ngô Châu, gặp phải chướng ngại tập kết binh mã ngăn cản Tiêu Dực đầu tiên chính là Tiết Độ Sứ Ngô Châu Cao Phu Hải.
Cao Phu Hải đứng trên cổng thành kéo căng trường cung uy hiếp, thề sống chết không chịu để Huyền Giáp quân đi qua Ngô Châu hướng về Vĩnh An.
Cao Phu Hải vạch trần tội trạng của Tiêu Dực, lớn tiếng giận dữ mắng mỏ Tiêu Dực: "Loạn thần tặc tử, người người đều muốn diệt trừ! Hôm nay Cao mỗ xung phong đi đầu, nguyện hy sinh vì đất nước cũng không cho phép ngươi vào thành Ngô Châu, bảo vệ giang sơn Đại Dự ta!"
Tiêu Dực nghe vậy thì lộ nụ cười chế nhạo, cùng với Cố Phóng bên cạnh trêu ghẹo nói: "Gió có mạnh mới biết cây nào cứng, có chiến loạn mới biết trung thần, quá khứ bản vương lại hoàn toàn không biết, Đại Dự còn có Cao khanh chính trực như thế, bị vây hãm tại Ngô Châu này thật là đã hoang phí tài lực đến nhường nào."
Cố Phóng đối với vẻ làm màu của Cao Phu Hải cũng tỏ vẻ khinh thường, đưa cung tên cho Tiêu Dực, Tiêu Dực nhắm vào Cao Phu Hải, cao giọng chất vấn: "Bản vương cho ngươi một cơ hội, ngươi và ta đồng thời bắn tên, xem thử xạ nghệ của ai cao hơn một bậc, như thế nào?"
Lời hắn vừa dứt, Cao Phu Hải đã không có chút đạo nghĩa nào thả tay trước, mũi tên trực tiếp đánh tới phía Tiêu Dực, đám cung thủ còn lại cũng nhao nhao bắn xuống mưa tên, đội Huyền Giáp quân tiên phong bày trận ngăn cản.
Tiêu Dực hiển nhiên sớm có đoán trước, không chút hoang mang đem chính xác mũi tên thả ra, lúc này mới rút đao đánh bay mũi tên Cao Phu Hải phóng tới, mà mũi tên của hắn cũng chỉ sượt qua cổ của Cao Phu Hải, không có bắn trúng.
Cố Phóng lập tức rút kiếm, cùng quân tiên phong hai bên đồng loạt tiến công, xe phá thành không ngừng mãnh liệt đâm tới, binh sĩ của Cao Phu Hải quanh năm nhàn hạ căn bản ngăn cản không nổi, cửa thành rất nhanh bị công phá, Huyền Giáp quân lập tức tràn vào Ngô Châu.
Trận chiến trời còn chưa tối đã kết thúc, quân của Cao Phu Hải bị đánh tơi bời, chạy trốn tứ phía trong thành, chờ đêm buông sẽ cửa từ thành Nam chạy trốn, Tiêu Dực tự mình bắt được Cao Phu Hải, không chút lưu tình chém giết, đầu treo trên cổng thành Nam, lấy đó uy hiếp Vĩnh An.
Chạng vạng tối ngày thứ hai, đại quân đã tiến vào Lô châu.
Tốc độ của Tiêu Dực nhanh hơn nhiều so với Tiêu Húc tưởng tượng.
Trong Thái Cực điện, Tiêu Húc trắng đêm chưa ngủ, lúc hừng đông lúc thu được tin tức hai châu Ngô, Lộ rơi vào tay Tiêu Dực, tức giận không cách nào kềm được.
Hạ Lan Vân Thường liều chết ngăn cản hành vi điên cuồng mất khống chế tự ngộ thương bản thân của hắn, khuyên nhủ: "Tiết Độ Sứ ở Tây cảnh xưa nay khâm phục Thần vương, trận chiến Tây Ly lúc trước cũng giúp Thần vương thu phục được chút uy quyền nên bây giờ mới có thể thuận lợi như vậy, nhưng những người kia bất quá chỉ mà mấy ngọn cỏ ven đường, bệ hạ chỉ cần giữ vững Vĩnh An, ngày sau không lo không thu nạp được bọn hắn, tuyệt đối không được tự mình làm loạn chiến sự."
Tiêu Húc xé nát chiến báo trên tay, giận quá hóa cười: "Hắn quả nhiên là đã mưu tính kỹ càng! Cao Phu Hải cũng là loại sâu mọt mà thôi, chết có gì vô tội? Bách tính Ngô châu sớm đã oán hận hắn thấu xương, hắn cũng bất quá là nghĩ giả vờ chống cự một phen, tìm tới thời cơ thích hợp sẽ trốn về Vĩnh An dựa vào mỹ danh trung thần để mưu cầu chức quyền, trẫm sao lại theo ước nguyện của hắn?! Tiêu Dực, Tiết Độ Sứ Luật châu Tào Văn Cừ vì sao hắn không giết?! Hắn cũng biết Tào Văn Cừ mới là trung thần, rõ ràng đây chính là mưu phản, hắn cũng không quên dùng cách thu mua lòng người!"
Hắn hít sâu vài vài lần, không ngừng khuyên bảo mình chớ vội vàng xao động, hắn phải sớm trù tính, không có khả năng hoàn toàn không chuẩn bị gì chờ đợi Tiêu Dực đánh vào kinh thành, hắn nhất định phải không từ thủ đoạn giữ vững Vĩnh An, thắng được một trận.
Bầu trời bên ngoài đã bắt đầu chuyển sang màu xanh, Tiêu Húc đi đi lại lại một vòng, chợt gọi Tôn Thịnh đến, phái người khẩn cấp tiến về Trữ Châu.
Hắn lại lấy ra một mảnh Hổ Phù Huyền Giáp Quân khác, lệnh Tôn Thịnh tự mình đưa đến Diên châu, giao cho Tiết Độ Sứ Diên châu Chu Vanh cầm Hổ Phù đoạt lại binh quyền của Tiêu Dực, Huyền Giáp quân toàn bộ trú tại Diên châu chờ lệnh xử lý sau. Hắn biết rõ Chu Vanh không làm được chuyện này, liền coi như cho Tiêu Dực cơ hội cuối cùng, giả sử Tiêu Dực không phục tùng mệnh lệnh của hắn, Chu Vanh cũng có thể kéo dài thêm mấy ngày, để hắn có thời gian ứng phó.
Hạ Lan Vân Thường từ đầu đến cuối ở bên cạnh yên tĩnh nghe hắn sắp xếp, an bài hết thảy, hắn cũng dần dần ổn định trận tuyến, quay người nhìn về phía Hạ Lan Vân Thường.
Hai người trao đổi ánh mắt liền hiểu rõ tâm ý của nhau, Tiêu Húc nói: "Đã đến thời điểm cần nói chuyện với Quốc sư."
"Vân Thường liền đi an bài."
Đám người trong cung bởi vì chiến cuộc khẩn trương mà mọi phút đều phải nín thở cẩn trọng, Kiến Ninh cung lại ngoài ý muốn bình tĩnh đến kỳ lạ.
Tiêu Húc đã sớm dặn dò người hầu hạ Tiêu Thanh Quy không được phép bẩm báo với nàng bất cứ sự kiện biến động gì ở ngoài cung, nhất là chuyện liên quan đến Tiêu Dực, Tiêu Thanh Quy biết rõ mình bị giam lỏng nơi đây, đêm đến khó mà ngủ yên, tự mình đứng dậy đốt thêm một cỗ an thần hương, hy vọng có thể ngủ thêm được một lát.
Nàng chợt nghe trong viện truyền đến tiếng động, cửa lớn tẩm điện rất nhanh bị đẩy ra, mang vào một chút hơi mưa xua tan đi nắng nóng ngày hè, nàng lúc này mới chậm rãi phát hiện hóa ra trời đang đổ mưa, cũng không biết hiện tại là giờ nào. Người mới thay thế luôn không dùng thuận tay như người trước, càng không hiểu rõ thói quen của Tiêu Thanh Quy, rất nhiều chuyện nàng không thể không tự thân đi làm, nàng rất hoài niệm Thọ Mi.
Một giây tiếp theo, nàng nhìn thấy Lục Chấn Nhan cách biệt đã lâu.
Trời còn chưa sáng rõ, Lục Chấn Nhan một bộ quần áo xanh ngọc, giống như một bóng ma đứng ở cửa đại điện, Tiêu Thanh Quy sững người tại chỗ, thậm chí còn nghi ngờ bản thân không tỉnh tảo, vẫn còn mê man trong mộng cảnh, là một cơn ác mộng.
Hắn vẫn như quá khứ, hướng nàng đi tới, ôn nhu gọi "Điện hạ", nàng lúc này xác định Lục Chấn Nhan là thật, vội vàng gỡ ngoại bào trên kệ treo xuống khoác lên người.
Sắc mặt Lục Chấn Nhan lại hiện lên một tia đắng chát, mở miệng yếu ớt: "Ngày trước điện hạ thân mang áo ngủ cũng chưa từng phòng bị Chấn Nhan."
Tiêu Thanh Quy lặng lẽ nhìn hắn, ngữ khí lạnh băng: "Quá khứ ta tín nhiệm ngươi."
"Bây giờ người không tin Chấn Nhan nữa?"
"Ngươi nói ta như thế nào tin ngươi?"
Lục Chấn Nhan không e ngại đi đến trước mặt nàng, ngồi xuống cạnh giường, rót cho mình một ly trà nguội trên bàn nhỏ, lầm bầm nói tiếp: "Là điện hạ cô phụ Chấn Nhan trước, Chấn Nhan bất đắc dĩ mới chối bỏ điện hạ, điện hạ không thể chỉ trách Chấn Nhan."
Tiêu Thanh Quy không hiểu: "Ta từng cô phụ ngươi? Ba năm qua, ta tự nhận thật tâm đối đãi với ngươi, thậm chí bằng lòng đưa ngươi vào triều làm quan, Tiêu Húc có thể cho ngươi, ta làm sao không thể? Ngươi biết rõ giới hạn của ta, ta đã từng nói qua với ngươi, ta bình sinh hận nhất là người không ngay thẳng, ngươi lại sau lưng ta làm chuyện xấu xa, là ngươi cô phụ ta."
Lục Chấn Nhan thưởng thức ly trà nguội trên tay, nhìn bã trà trong chén lắng đọng dập dờn, rung chuyển giống như giang sơn hiện tại, đều nằm gọn trong lòng bàn tay để hắn cầm nắm.
Hắn nhìn thấy bên cửa sổ mấy bồn cây cảnh đã lâu không có ai tu bổ, trong lòng có chút thương tiếc, lời nói ra lại là châm chọc khiêu khích: "Điện hạ lại không nói hai chữ "Huynh trưởng", mà lấy "Giới hạn" thay thế, Chấn Nhan ngược lại không thích ứng kịp. Quá khứ điện hạ cùng Chấn Nhan nói chuyện phiếm một câu liền không rời huynh trưởng, cho dù là trách móc nặng nề Chấn Nhan cũng là lấy huynh trưởng mở đầu, điện hạ hôm nay vì sao không nói nữa? Hay nói điện hạ cũng biết, trước mắt hắn đã là điều cấm kỵ trong cung, nhưng điện hạ đâu có e ngại điều cấm kỵ gì đâu?"
"Ngươi không cần phải nói một đống lời thừa thãi này, ta không muốn cùng ngươi dông dài. Ta chỉ hỏi ngươi, lời đồn lúc trước trong thành Vĩnh An có phải do ngươi chủ mưu? Ngươi vì sao lại làm như thế?"
"Điện hạ hỏi Chấn Nhan vì sao ư? Chấn Nhan chẳng lẽ nói chuyện gì không đúng sự thật, hắn không phải là đứa con hoang chảy huyết mạch Bắc Sóc? Ngày xưa hắn dẹp yên phản quân Bắc Sóc quấy nhiễu Hàng Châu, lại lần nữa dẫn Huyền Giáp quân trở về Xuyên Sa, bây giờ muốn chỉ kiếm vào đệ đệ của người nhưng thứ người quan tâm là người nào ở sau lưng hãm hại hắn. Chấn Nhan thừa nhận, thừa nhận thì như thế nào? Điện hạ còn muốn trị tội Chấn Nhan sao? Là để bệ hạ giết Chấn Nhan, hay là kêu thủ hạ của huynh trưởng người đến đánh ta mấy trăm cái a?"
Tiêu Thanh Quy không khỏi dừng lại, vô thức hỏi: "Hắn khi nào đánh ngươi?!"
Lục Chấn Nhan bỗng nhiên xé mở vạt áo lộ ra da thịt trước ngực, trên ngực hằn đầy vết roi ghê người, người ra tay không hề nhẹ nhàng, vết thương lúc đó chắc chắn là bong da tróc thịt mới có thể hình thành vết sẹo như thế, hắn còn chưa cởi hết quần áo ở những vị trí khác, Tiêu Thanh Quy đã không còn dám nhìn.
"Điện hạ đã thấy chưa? Hôm đó Chấn Nhan vô ý nói sai làm điện hạ phát bệnh hôn mê, hắn sao có thể dễ dàng tha thứ cho ta?! Chấn Nhan không trách điện hạ, dù sao Chấn Nhan cũng biết giả sử điện hạ tỉnh thì chắc chắn bảo vệ Chấn Nhan, không đành lòng thấy hắn nghiêm hình tra tấn ta..."
"Không..." Tiêu Thanh Quy ngắt lời nói, nàng tuy biết bản tính Tiêu Dực có thù tất báo nhưng cũng biết rõ có lẽ bởi vì Lục Chấn Nhan chống đối mình nên Tiêu Dực mới không nương tay, nàng vô thức nghiêng về Tiêu Dực, phản bác Lục Chấn Nhan, "Huynh trưởng không phải người thích dùng cực hình như thế! Nhất định là ngươi mở miệng chống đối hắn, đều là ngươi tự tìm!"
Lục Chấn Nhan nghe được thấy rất hoang đường, cười lạnh hỏi ngược lại: "Hắn máu lạnh độc ác như vậy sao ta có thể chống đối được hắn? Là hắn tự tìm, ta nhục thân hao tổn chẳng lẽ người không đau lòng ư? Là ta chọc trúng vết sẹo, hắn cắn rứt lương tâm mới có ý đồ bịt miệng ta!"
Tiêu Thanh Quy suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, làm sao cũng không nhớ nổi, kia là chuyện phát sinh khi nào, Lục Chấn Nhan là đang nói cái gì.
Lục Chấn Nhan giải đáp cho nàng: "Là hắn không ngừng ép hỏi ta, ép hỏi ta cùng điện hạ nói cái gì mà trêu đến điện hạ tâm hỏa xao động, ta liền chất vấn ngược lại hắn, ta hỏi hắn đã bao giờ xem điện hạ là thân muội? Điện hạ, hắn không dám đáp lời ta, hắn tự mình ra tay, từ đầu đến cuối không nói một lời, roi cũng không ngừng rơi xuống, Chấn Nhan nghĩ thế nào cũng không hiểu được, nhưng cho đến hôm nay Chấn Nhan đã hiểu, Tiêu Dực hắn cũng sẽ có lúc chột dạ! Nguyên lai hắn cũng biết mình vượt qua ranh giới, phá bỏ luân thường đạo lý, cùng súc sinh có khác gì nhau?!"
"Ngươi im ngay!" Tiêu Thanh Quy quát lớn, "Lục Chấn Nhan, ngươi đừng nói nữa! Đều là ngươi gieo gió gặt bão, đáng đời ngươi..."
"Đúng, là ta đáng chết!" Lục Chấn Nhan phát ra nụ cười điên cuồng, giống như hoàn toàn đánh mất lý trí, đập nát cái chén trong tay, "Cuộc đời ta hận nhất chính là người Bắc Sóc! Điện hạ đã đi qua Xuyên Sa, nhất định cũng nhìn thấy dáng vẻ hòa thuận của hắn cùng người Bắc Sóc, quả nhiên là đồng dạng chảy chung dòng máu ti tiện, quá khứ ta ngày ngày phải nhìn gương mặt làm người buồn nôn, hận không thể đem hắn phanh thây xẻ thịt, không nói đến hắn còn đối người..." Hắn nhớ tới chuyện phát sinh trong đêm mưa ở chùa Thiên Khâu, cắn chặt răng không muốn nói thẳng, nhưng vẫn là thóa mạ một câu "Bẩn thỉu".
Tiêu Thanh Quy vì những lời hắn nói mà xấu hổ, cũng cực kỳ phẫn nộ, trong lòng rối thành một nùi, nhưng nàng biết Lục Chấn Nhan hận sai người, hắn không nên hận Bắc Sóc, kẻ cầm đầu chính là Tiêu Phục, phụ hoàng nàng.
Nàng hít thật sâu, tận lực bình tĩnh nói cho hắn biết: "Ngươi sai, ngươi hận sai người. Lục Khải Lâm chết dưới tay người Bắc Sóc là sự thật, nhưng tất cả đều tại phụ hoàng ta hiếu chiến, biết rõ không địch lại đại quân Bắc Sóc vẫn khăng khăng xuất binh tiến đánh, ngươi cũng am hiểu binh pháp sao lại không rõ đạo lý đơn giản như vậy? Còn có phụ thân ngươi làm ra chuyện sai lầm, năm đó hắn đến Xuyên Sa, chuyện thứ nhất chính là bức tử cựu thần có công, sau đó mới bị Bắc Sóc đánh bại, Lục gia ngươi nối giáo cho giặc chẳng lẽ hoàn toàn không có sai lầm a? Ngươi giỏi chăm sóc cây cảnh, quen thuộc dùng lăng kính bé nhỏ quan sát thế giới, dần dà cũng đem mình làm mê muội hay sao? Đây không phải là báo ứng của lão? Là kiếp nạn Lục gia các ngươi sao?"
"Ta chưa từng hận nhầm người. Ta hận chính là hắn Tiêu Dực! Tuyệt sẽ không sai!" Hắn hiển nhiên đã không thèm để ý đến chân tướng năm đó, cho dù Tiêu Thanh Quy có nói rõ ràng, hắn cũng nghe không lọt, chấp mê bất ngộ nói, "Điện hạ, Chấn Nhan thuộc về điện hạ, điện hạ cũng thuộc về Chấn Nhan. Điện hạ còn chưa biết Phùng gia tiểu tử kia đã bị trói trở về Vĩnh An, Phùng Thực đem hắn giam giữ trong nhà, mà ta, ta sẽ dẫn binh giữ vững phòng tuyến cuối cùng của Vĩnh An, lập nên chiến công, đến lúc đó điện hạ cùng hắn hợp cách*, Chấn Nhan thay vào vị trí đó, chúng ta sẽ có tương lai tươi đẹp, không có cái gì huynh trưởng, không có Tiêu Dực, cứ như vậy không tốt sao?"
"Không tốt, Lục Chấn Nhan, ta đối với ngươi chưa từng có tình yêu nam nữ, lúc trước triệu ngươi vào cung bất quá là..."
"Bất quá là vì muốn Tiêu Dực ghen tuông. Người nghĩ ta hoàn toàn không biết gì a? Nhưng ta cam tâm vì người làm cái danh chủ trì vô dụng ở chùa Thiên Khâu, làm phụ tá của người, mặt của ta cũng làm công cụ cho người và hắn thể hiện tình ý, người chẳng lẽ còn không cho phép ta yêu cầu thù lao?!"
Tiêu Thanh Quy tức giận vô cùng, tay che lên miệng liên tiếp lui về phía sau, lại ức chế không nổi mà ho suyễn, khăn tay bên trên dính đầy vết máu.
Lục Chấn Nhan lập tức lo lắng đứng dậy lao đến muốn đỡ lấy nàng, Tiêu Thanh Quy dùng sức đem hắn đẩy ra, nổi giận nói: "Ngươi cách ta xa một chút! Ngươi làm ta ghê tởm!"
"Bây giờ trung cung lòng người hoang mang lo lắng, còn ai có thể quan tâm điện hạ hơn ta?" Lục Chấn Nhan lạnh giọng nói, không để nàng phản kháng mà nắm lấy cổ tay Tiêu Thanh Quy, lực đạo trên tay làm nàng đau đến nhăn mày, âm thanh ho khan càng thêm mãnh liệt.
Khăn kia trong tay nàng đã nhuốm đầy máu tươi, Lục Chấn Nhan nhẹ nhàng đoạt lấy ném qua một bên, chợt móc khăn trên người mình ra, ánh mắt treo đầy lưu luyến ôn nhu lau vết máu ở khóe miệng nàng.
Tiêu Thanh Quy nhìn trong mắt lại cảm thấy hết sức kinh hãi, không sao tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, chỉ có thể vô ích phun nước miếng lên người hắn, một đạo máu tươi trơn bóng dính lên mặt hắn: "Làm bộ làm tịch, ngươi cút ra ngoài!"
Lục Chấn Nhan không khỏi vì hành động thô tục của nàng mà giật mình, tầm mắt khẽ nhúc nhích, chậm rãi buông khăn tay xuống. Ngay lúc Tiêu Thanh Quy cho rằng hắn muốn thả mình ra thì hắn lại đột nhiên tăng thêm khí lực, mang theo nàng kéo về phía trước, suýt nữa đụng thẳng vào ngực hắn, nàng vội vàng dốc hết toàn lực hướng về sau né tránh.
Hắn run rẩy đưa tay vuốt ve mái tóc rối bù của nàng, vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng vì nổi giận và ho suyễn của nàng, ngữ khí bỗng nhiên trở nên trầm thấp: "Điện hạ, điện hạ có biết vì sao Chấn Nhan nói sớm đã gặp qua điện hạ, so với đêm đông chí ở nhạc phường năm đó còn sớm hơn..."
"Lục, Chấn, Nhan, ta không có tâm tư cùng ngươi ôn chuyện xưa, nếu ngươi đã nói xong thì liền có thể cút." Tiêu Thanh Quy cắn răng nói, đồng thời ý đồ vùng khỏi tay hắn nhưng không có kết quả.
Hắn vẫn như cũ chấp nhất truy hỏi: "Điện hạ có ấn tượng về ta không?"
"Ta căn bản không nhớ rõ ngươi, ta cũng không muốn biết."
"Nhưng Chấn Nhan vẫn phải nói cho điện hạ." Hắn càng thêm ôn nhu vuốt ve tóc nàng khiến Tiêu Thanh Quy không rét mà run, hắn tình cảm dâng trào lẩm bẩm bên tai nàng, "Mùa đông Nguyên Huy thứ 17, Tiên Hoàng đem điện hạ chỉ hôn cho Trịnh gia, Trịnh Dật Khanh là biểu huynh ta..."
"Những thứ này ta đều biết, không cần ngươi tới nhắc nhở!" Tiêu Thanh Quy chỉ muốn hắn mau chóng buông mình ra, rời khỏi Kiến Ninh cung, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng.
"Đâu chỉ mình điện hạ bất mãn hôn sự này, biểu huynh ta cũng như thế. Trước ngày lễ nhìn mặt diễn ra, điện hạ khăng khăng muốn gặp mặt biểu huynh ta một lần, ước định gặp nhau tại Hoàn Doanh lâu ở chợ phía Tây, điện hạ còn nhớ rõ? Hoàn Doanh lâu vốn là tửu quán náo nhiệt nhất Vĩnh An, thời tiết rét đậm, khi đó điện hạ còn chưa sợ lạnh, một thân áo đỏ hết sức hiên ngang, một mình đứng tựa trên lan can lầu bên cạnh cao ngạo nhìn xuống đám phàm phu tục tử chúng ta, ít nhiều anh tài tuấn kiệt trong kinh đánh mất dáng vẻ đạo mạo, chen chúc nhau chỉ vì muốn thấy Cảnh Sơ trưởng công chúa cao quý một lần. Điện hạ, Chấn Nhan cùng đến với đại biểu huynh ngay tại phía dưới ngước nhìn điện hạ, Chân Nhan không dám nói vừa gặp đã cảm mến, nhưng khi Chấn Nhan lưu lạc bên trong nhạc phường gặp lại điện hạ liền biết trong lòng đã cùng điện hạ định tiền duyên, Chấn Nhan thích mùa đông Vĩnh An, điện hạ cũng thích mùa đông, chúng ta chính là quen biết rồi trùng phùng vào mùa đông, không phải sao?"
Nàng không phải quên ngăn cản Lục Chấn Nhan, cũng không phải từ bỏ chống trả, nàng chỉ là không muốn nhớ lại quá khứ, càng không thể không thừa nhận chính Lục Chấn Nhan mang nàng quay về mùa đông năm đó.
Nàng xác thực yêu thích mùa đông bởi vì Vĩnh An vào đông rất đẹp, cũng bởi vì mùa đông năm mười bốn tuổi đó là khoảng thời gian rực rỡ cuối cùng của nàng, là thời điểm nàng cùng Tiêu Dực dần mở lòng chia sẻ, luôn kề cạnh bên nhau, dựa vào nhau sưởi ấm, nàng sao có thể không yêu thích đây? Cái này cùng Lục Chấn Nhan không có quan hệ.
Hắn nhất định bắt phải nàng hồi tưởng, nàng lại nghĩ đến Tiêu Dực. Nàng nhớ tới mình lúc ấy cơ hồ nửa người lộ ra khỏi lan can, làm càn lớn mật làm cho những tài tử thiếu niên dưới kia nghe danh chạy tới, cho dù chưa từng trải qua tình yêu nàng cũng cảm nhận được ánh mắt si mê dưới lầu, khi đó nàng tính tình kiệu ngạo, đối với cái này cực kì khinh thường, khẽ liếc mắt qua liền thôi.
Mà nàng khi ấy dùng tư thế nguy hiểm như vậy để vươn người ra lan can là vì nhìn lên bên trên.
Sớm hơn cả thời gian nàng và Lục Chấn Nhan tiến đến Hoàn Doanh lâu, trước đó Tiêu Dực đã ở trên lầu chờ đợt một hồi.
Trở lại với thực tại, nàng cưỡng ép để chính mình từ trong chuyện cũ thoát ra, nói với Lục Chấn Nhan một câu: "Chớ nói quân đến sớm, càng có người sớm sơn. Lục Chấn Nhan, cái ngươi gọi là tiền duyên, trong mắt ta không đáng một đồng."
"Không đáng một đồng, không đáng một đồng cũng tốt, điện hạ thật sự nhẫn tâm làm được chuyện chà đạp lên tấm chân tình của ta, nhưng điện hạ có biết hay không, người nói những lời này sẽ chỉ càng khiến cho ta muốn giết hắn, nhất định phải giết hắn..."
"Ngươi không xứng làm đối thủ của hắn."
"Có người ở trong cung, ta có thể không thắng sao?"
Hắn không chút nào che giấu sự ti tiện của mình, tầm mắt bỗng chú ý tới cổ tay nàng bị hắn bóp ra một vòng đỏ, thoáng chốc buông lỏng.
Tiêu Thanh Quy vội vàng giật ngược tay lại, chửi rủa: "Bỉ ổi!"
Nàng không ngờ tới, Tiêu Húc chí ít đến lúc này còn có thể giữ được chút ngay thẳng, Lục Chấn Nhan còn không bằng nam nhi hoàng thất Tiêu gia bọn hắn, dứt khoát muốn dùng nàng uy hiếp Tiêu Dực, còn không thèm che giấu ý định của mình.
"Ta làm sao hơn được sự bỉ ổi của hai huynh muội các ngươi? Khắp thiên hạ việc làm bỉ ổi nhất chính là các ngươi, là các ngươi bức ta bỉ ổi đến như vậy." Lục Chấn Nhan đã triệt để phát rồ, hai mắt trợn trừng nói với nàng: "Điện hạ, Chấn Nhan dù phải chết, cũng muốn chết cùng một chỗ với điện hạ."
"Si tâm vọng tưởng, ai muốn chết cùng ngươi!" Tiêu Thanh Quy bài xích nói.
"Vậy người nên cố gắng sống tốt, sống để nhìn ta như thế nào bắt sống tên loạn thần tặc tử kia, ta muốn đem tất cả những gì đã chịu đựng trả lại cho hắn, muốn để hắn chịu hình phạt quất roi như hắn đã làm, quất roi đến chết..."
"Ngươi ra ngoài!" Tiêu Thanh Quy chỉ ngón tay hướng cửa điện, khàn cả giọng mà quát, "Ra ngoài! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!"
Lục Chấn Nhan chậm rãi đứng dậy, trước tiên là chỉnh lý lại cổ áo xộc xệch, sau đó nhẹ phẩy vạt áo liền quay trở về dáng vẻ đạo mạo khiêm tốn thường ngày: "Điện hạ không muốn gặp Chấn Nhan nhưng nhất định muốn gặp người Chấn Nhan mang tới cho điện hạ, sắc trời còn sớm, điện hạ không ngại chờ cỗ an thần hương này cháy hết, sau khi tỉnh lại hãy gặp nàng."
Nàng không quan tâm Lục Chấn Nhan rời khỏi tẩm điện khi nào, quay đầu liếc về phía chậu vàng đang có an thần hương đang chầm chậm tỏa ra khói mịn, kia là cái trước đây Lục Chấn Nhan tự tay đưa tới cho nàng.
Tiêu Thanh Quy liền vội vàng đứng lên lật tung chậu vàng, tro tàn bay loạn khắp nơi làm bẩn quần áo của nàng, dây hương đứt thành mấy khúc, rất nhanh cháy xong đoạn hương vụn kia, chỉ còn lại một cỗ mùi thơm như có như không trong không khí. Trong bụng lập tức trào lên cỗ buồn nôn, nàng cơ hồ là muốn bổ nhào về phía cửa sổ, dùng sức đẩy hai cánh cửa ra để cơn gió sau đêm mưa thổi vào bên trong, gột rửa chút mùi hương còn sót lại.
Trong tình cảnh chật vật như vậy, nàng nhìn thấy một người đơn độc đứng trong sân viện, vì nước mưa xối ướt mà run lẩy bẩy, là Thọ Mi, nước mắt nàng lập tức rơi như mưa.
Tiêu Dực lúc ấy đang ở trong trướng cùng bộ hạ nghị sự, nghe tiếng đột nhiên đứng dậy xông ra khỏi trướng, thời khắc mặt trời sắp khất bóng, ráng chiều chiếu rọi, những ngày gần đây Xuyên Sa cực kì ấm áp nhưng toàn thân hắn từ dưới lên trên lại chợt cảm giác lạnh đến thấu xương, kinh ngạc nhìn phía phương xa hồi lâu không nói nên lời.
Ký ức tràn qua như lũ quét, hắn nhớ tới Tiêu Thanh Quy, nhớ tới lời nói của nàng ngày đó tại rừng Mai Cữu Lĩnh, hắn nghĩ, hắn cuối cùng lại có thêm một chuyện hối hận, mà tư vị hối hận này tóm lại là không dễ chịu.
Cố Phóng không hiểu rõ phong tục Bắc Sóc bằng hắn, cùng ra đứng ở bên cạnh hắn, nghe chuông tang thật lâu chưa ngừng thì phát ra nghi vấn: "Bắc Sóc đây là xảy ra chuyện gì a? Lễ hội trước đó vài ngày không phải vừa mới rung chuông sao, bây giờ lại tiếp tục rung không ngừng?"
Tiêu Dực nghẹn ngào, mấy lần há miệng nhưng không phát ra âm thanh, nhiều năm qua hắn quen việc nín nhịn, nhưng hơn ai hết hắn cũng muốn đem tâm sự giải bày, một phần có thể giảm bớt gánh nặng trên người, hắn muốn nói cho Cố Phóng biết tổ phụ ruột thịt của hắn vừa qua đời. Huyết mạch kia truyền thừa từ cha sang con, từ con sang cháu, chảy qua Cữu Linh trôi đến Trung Nguyên, Vạn Sĩ Lang, Tống Trường Canh, còn có hắn, dòng máu đơn bạc gắn bó giữa ba người bọn họ nhiều năm như vậy đã hoàn toàn mất đi.
Trầm mặc thật lâu Tiêu Dực mới thấp giọng nói ra: "Hoàng đế Bắc Sóc chết rồi."
Cố Phóng chấn kinh: "Vạn Sĩ Lang? Nghe nói ông đã trên 80 tuổi, nửa tháng trước còn đích thân tham dự tế lễ, vậy cũng xem như sống thọ."
Hắn âm thầm may mắn vì Cố Phóng không nói thêm từ gì lỗ mãng, gắt gao đè nén chua xót trong lòng, hùa theo phụ họa một câu, thanh âm có chút run rẩy: "Ừm, đúng là sống thọ."
Một khắc này hắn không khỏi có chút hiếu kỳ, lúc Vạn Sĩ Lang lâm chung có từng nghĩ tới hắn? Có từng muốn gặp hắn? Có lẽ là không muốn, Vạn Sĩ Lang sớm đã quên Tống Trường Canh, nói gì đến hắn - tôn nhi chưa từng gặp mặt một lần.
Hắn không muốn thừa nhận sự tham luyến đối với máu mủ tình thân của mình, hắn cho là mình cũng không quá đau buồn, phần nhiều dường như là than thở, hắn bây giờ đã triệt để thành người không có gốc rễ? Hắn thật ra từng nghĩ tới chỉ cần hắn có thể tốc chiến tốc thắng đánh bại Vĩnh An, tiếp nhận giang sơn Trung Nguyên, hắn sẽ nhìn thấy Vạn Sĩ Lang trong một dịp long trọng nào đó, có lẽ là đại hôn của hắn, hắn sớm đã quyết định không nói chân tướng cho Vạn Sĩ Lang, chỉ cần có thể gặp mặt một là đủ để an ủi hết thảy, nhưng tất cả chẳng qua là ảo tưởng cùng si niệm mà thôi.
Cố Phóng phát giác được tâm tình của hắn rất không thích hợp, giống như là trở lại đêm Bàn Nguyệt bị thương nặng mà chết ấy, nghi hoặc hỏi: "Vương gia? Ngài sao vậy?"
"Không sao." Tiêu Dực vô thức đáp, trong chớp mắt bày ra dáng vẻ bình thường, quay người trở lại trướng nói với đám người, "Mọi chuyện cứ theo kế hoạch tiến hành, sau mười ngày, đại quân sẽ đến ngoài thành Vĩnh An."
Chúng tướng cùng ôm quyền kêu lên, chiến giáp phát ra từng trận tiếng vang: "Chúng thần nguyện nghe theo sự dẫn dắt của Vương gia!"
Ngày thứ hai, hịch văn* Tiêu Dực chiêu cáo thiên hạ truyền khắp Trung Nguyên, dương ngọn cờ đòi lại công đạo cho các cựu thần đã từng chung đại nghiệp phục quốc bị chết oan, lên án phụ tử Tiêu gia. Đồng thời, Tiêu Dực dẫn Huyền Giáp quân xuôi nam, thẳng hướng Vĩnh An, đại quân hộ tống hơn một ngàn thi thể binh sĩ chiến tử tại Xuyên Sa, Tiêu Dực tự mình mở đường, phong quang trở về cố thổ.
Mười lăm châu phía Tây dẫn đầu khởi xướng ủng hộ, quân kỳ Huyền Điểu tung bay phấp phới, Tiêu Dực một đường xuôi theo sông Hoàng Hà thẳng xuống phía dưới đến Ngô Châu, gặp phải chướng ngại tập kết binh mã ngăn cản Tiêu Dực đầu tiên chính là Tiết Độ Sứ Ngô Châu Cao Phu Hải.
Cao Phu Hải đứng trên cổng thành kéo căng trường cung uy hiếp, thề sống chết không chịu để Huyền Giáp quân đi qua Ngô Châu hướng về Vĩnh An.
Cao Phu Hải vạch trần tội trạng của Tiêu Dực, lớn tiếng giận dữ mắng mỏ Tiêu Dực: "Loạn thần tặc tử, người người đều muốn diệt trừ! Hôm nay Cao mỗ xung phong đi đầu, nguyện hy sinh vì đất nước cũng không cho phép ngươi vào thành Ngô Châu, bảo vệ giang sơn Đại Dự ta!"
Tiêu Dực nghe vậy thì lộ nụ cười chế nhạo, cùng với Cố Phóng bên cạnh trêu ghẹo nói: "Gió có mạnh mới biết cây nào cứng, có chiến loạn mới biết trung thần, quá khứ bản vương lại hoàn toàn không biết, Đại Dự còn có Cao khanh chính trực như thế, bị vây hãm tại Ngô Châu này thật là đã hoang phí tài lực đến nhường nào."
Cố Phóng đối với vẻ làm màu của Cao Phu Hải cũng tỏ vẻ khinh thường, đưa cung tên cho Tiêu Dực, Tiêu Dực nhắm vào Cao Phu Hải, cao giọng chất vấn: "Bản vương cho ngươi một cơ hội, ngươi và ta đồng thời bắn tên, xem thử xạ nghệ của ai cao hơn một bậc, như thế nào?"
Lời hắn vừa dứt, Cao Phu Hải đã không có chút đạo nghĩa nào thả tay trước, mũi tên trực tiếp đánh tới phía Tiêu Dực, đám cung thủ còn lại cũng nhao nhao bắn xuống mưa tên, đội Huyền Giáp quân tiên phong bày trận ngăn cản.
Tiêu Dực hiển nhiên sớm có đoán trước, không chút hoang mang đem chính xác mũi tên thả ra, lúc này mới rút đao đánh bay mũi tên Cao Phu Hải phóng tới, mà mũi tên của hắn cũng chỉ sượt qua cổ của Cao Phu Hải, không có bắn trúng.
Cố Phóng lập tức rút kiếm, cùng quân tiên phong hai bên đồng loạt tiến công, xe phá thành không ngừng mãnh liệt đâm tới, binh sĩ của Cao Phu Hải quanh năm nhàn hạ căn bản ngăn cản không nổi, cửa thành rất nhanh bị công phá, Huyền Giáp quân lập tức tràn vào Ngô Châu.
Trận chiến trời còn chưa tối đã kết thúc, quân của Cao Phu Hải bị đánh tơi bời, chạy trốn tứ phía trong thành, chờ đêm buông sẽ cửa từ thành Nam chạy trốn, Tiêu Dực tự mình bắt được Cao Phu Hải, không chút lưu tình chém giết, đầu treo trên cổng thành Nam, lấy đó uy hiếp Vĩnh An.
Chạng vạng tối ngày thứ hai, đại quân đã tiến vào Lô châu.
Tốc độ của Tiêu Dực nhanh hơn nhiều so với Tiêu Húc tưởng tượng.
Trong Thái Cực điện, Tiêu Húc trắng đêm chưa ngủ, lúc hừng đông lúc thu được tin tức hai châu Ngô, Lộ rơi vào tay Tiêu Dực, tức giận không cách nào kềm được.
Hạ Lan Vân Thường liều chết ngăn cản hành vi điên cuồng mất khống chế tự ngộ thương bản thân của hắn, khuyên nhủ: "Tiết Độ Sứ ở Tây cảnh xưa nay khâm phục Thần vương, trận chiến Tây Ly lúc trước cũng giúp Thần vương thu phục được chút uy quyền nên bây giờ mới có thể thuận lợi như vậy, nhưng những người kia bất quá chỉ mà mấy ngọn cỏ ven đường, bệ hạ chỉ cần giữ vững Vĩnh An, ngày sau không lo không thu nạp được bọn hắn, tuyệt đối không được tự mình làm loạn chiến sự."
Tiêu Húc xé nát chiến báo trên tay, giận quá hóa cười: "Hắn quả nhiên là đã mưu tính kỹ càng! Cao Phu Hải cũng là loại sâu mọt mà thôi, chết có gì vô tội? Bách tính Ngô châu sớm đã oán hận hắn thấu xương, hắn cũng bất quá là nghĩ giả vờ chống cự một phen, tìm tới thời cơ thích hợp sẽ trốn về Vĩnh An dựa vào mỹ danh trung thần để mưu cầu chức quyền, trẫm sao lại theo ước nguyện của hắn?! Tiêu Dực, Tiết Độ Sứ Luật châu Tào Văn Cừ vì sao hắn không giết?! Hắn cũng biết Tào Văn Cừ mới là trung thần, rõ ràng đây chính là mưu phản, hắn cũng không quên dùng cách thu mua lòng người!"
Hắn hít sâu vài vài lần, không ngừng khuyên bảo mình chớ vội vàng xao động, hắn phải sớm trù tính, không có khả năng hoàn toàn không chuẩn bị gì chờ đợi Tiêu Dực đánh vào kinh thành, hắn nhất định phải không từ thủ đoạn giữ vững Vĩnh An, thắng được một trận.
Bầu trời bên ngoài đã bắt đầu chuyển sang màu xanh, Tiêu Húc đi đi lại lại một vòng, chợt gọi Tôn Thịnh đến, phái người khẩn cấp tiến về Trữ Châu.
Hắn lại lấy ra một mảnh Hổ Phù Huyền Giáp Quân khác, lệnh Tôn Thịnh tự mình đưa đến Diên châu, giao cho Tiết Độ Sứ Diên châu Chu Vanh cầm Hổ Phù đoạt lại binh quyền của Tiêu Dực, Huyền Giáp quân toàn bộ trú tại Diên châu chờ lệnh xử lý sau. Hắn biết rõ Chu Vanh không làm được chuyện này, liền coi như cho Tiêu Dực cơ hội cuối cùng, giả sử Tiêu Dực không phục tùng mệnh lệnh của hắn, Chu Vanh cũng có thể kéo dài thêm mấy ngày, để hắn có thời gian ứng phó.
Hạ Lan Vân Thường từ đầu đến cuối ở bên cạnh yên tĩnh nghe hắn sắp xếp, an bài hết thảy, hắn cũng dần dần ổn định trận tuyến, quay người nhìn về phía Hạ Lan Vân Thường.
Hai người trao đổi ánh mắt liền hiểu rõ tâm ý của nhau, Tiêu Húc nói: "Đã đến thời điểm cần nói chuyện với Quốc sư."
"Vân Thường liền đi an bài."
Đám người trong cung bởi vì chiến cuộc khẩn trương mà mọi phút đều phải nín thở cẩn trọng, Kiến Ninh cung lại ngoài ý muốn bình tĩnh đến kỳ lạ.
Tiêu Húc đã sớm dặn dò người hầu hạ Tiêu Thanh Quy không được phép bẩm báo với nàng bất cứ sự kiện biến động gì ở ngoài cung, nhất là chuyện liên quan đến Tiêu Dực, Tiêu Thanh Quy biết rõ mình bị giam lỏng nơi đây, đêm đến khó mà ngủ yên, tự mình đứng dậy đốt thêm một cỗ an thần hương, hy vọng có thể ngủ thêm được một lát.
Nàng chợt nghe trong viện truyền đến tiếng động, cửa lớn tẩm điện rất nhanh bị đẩy ra, mang vào một chút hơi mưa xua tan đi nắng nóng ngày hè, nàng lúc này mới chậm rãi phát hiện hóa ra trời đang đổ mưa, cũng không biết hiện tại là giờ nào. Người mới thay thế luôn không dùng thuận tay như người trước, càng không hiểu rõ thói quen của Tiêu Thanh Quy, rất nhiều chuyện nàng không thể không tự thân đi làm, nàng rất hoài niệm Thọ Mi.
Một giây tiếp theo, nàng nhìn thấy Lục Chấn Nhan cách biệt đã lâu.
Trời còn chưa sáng rõ, Lục Chấn Nhan một bộ quần áo xanh ngọc, giống như một bóng ma đứng ở cửa đại điện, Tiêu Thanh Quy sững người tại chỗ, thậm chí còn nghi ngờ bản thân không tỉnh tảo, vẫn còn mê man trong mộng cảnh, là một cơn ác mộng.
Hắn vẫn như quá khứ, hướng nàng đi tới, ôn nhu gọi "Điện hạ", nàng lúc này xác định Lục Chấn Nhan là thật, vội vàng gỡ ngoại bào trên kệ treo xuống khoác lên người.
Sắc mặt Lục Chấn Nhan lại hiện lên một tia đắng chát, mở miệng yếu ớt: "Ngày trước điện hạ thân mang áo ngủ cũng chưa từng phòng bị Chấn Nhan."
Tiêu Thanh Quy lặng lẽ nhìn hắn, ngữ khí lạnh băng: "Quá khứ ta tín nhiệm ngươi."
"Bây giờ người không tin Chấn Nhan nữa?"
"Ngươi nói ta như thế nào tin ngươi?"
Lục Chấn Nhan không e ngại đi đến trước mặt nàng, ngồi xuống cạnh giường, rót cho mình một ly trà nguội trên bàn nhỏ, lầm bầm nói tiếp: "Là điện hạ cô phụ Chấn Nhan trước, Chấn Nhan bất đắc dĩ mới chối bỏ điện hạ, điện hạ không thể chỉ trách Chấn Nhan."
Tiêu Thanh Quy không hiểu: "Ta từng cô phụ ngươi? Ba năm qua, ta tự nhận thật tâm đối đãi với ngươi, thậm chí bằng lòng đưa ngươi vào triều làm quan, Tiêu Húc có thể cho ngươi, ta làm sao không thể? Ngươi biết rõ giới hạn của ta, ta đã từng nói qua với ngươi, ta bình sinh hận nhất là người không ngay thẳng, ngươi lại sau lưng ta làm chuyện xấu xa, là ngươi cô phụ ta."
Lục Chấn Nhan thưởng thức ly trà nguội trên tay, nhìn bã trà trong chén lắng đọng dập dờn, rung chuyển giống như giang sơn hiện tại, đều nằm gọn trong lòng bàn tay để hắn cầm nắm.
Hắn nhìn thấy bên cửa sổ mấy bồn cây cảnh đã lâu không có ai tu bổ, trong lòng có chút thương tiếc, lời nói ra lại là châm chọc khiêu khích: "Điện hạ lại không nói hai chữ "Huynh trưởng", mà lấy "Giới hạn" thay thế, Chấn Nhan ngược lại không thích ứng kịp. Quá khứ điện hạ cùng Chấn Nhan nói chuyện phiếm một câu liền không rời huynh trưởng, cho dù là trách móc nặng nề Chấn Nhan cũng là lấy huynh trưởng mở đầu, điện hạ hôm nay vì sao không nói nữa? Hay nói điện hạ cũng biết, trước mắt hắn đã là điều cấm kỵ trong cung, nhưng điện hạ đâu có e ngại điều cấm kỵ gì đâu?"
"Ngươi không cần phải nói một đống lời thừa thãi này, ta không muốn cùng ngươi dông dài. Ta chỉ hỏi ngươi, lời đồn lúc trước trong thành Vĩnh An có phải do ngươi chủ mưu? Ngươi vì sao lại làm như thế?"
"Điện hạ hỏi Chấn Nhan vì sao ư? Chấn Nhan chẳng lẽ nói chuyện gì không đúng sự thật, hắn không phải là đứa con hoang chảy huyết mạch Bắc Sóc? Ngày xưa hắn dẹp yên phản quân Bắc Sóc quấy nhiễu Hàng Châu, lại lần nữa dẫn Huyền Giáp quân trở về Xuyên Sa, bây giờ muốn chỉ kiếm vào đệ đệ của người nhưng thứ người quan tâm là người nào ở sau lưng hãm hại hắn. Chấn Nhan thừa nhận, thừa nhận thì như thế nào? Điện hạ còn muốn trị tội Chấn Nhan sao? Là để bệ hạ giết Chấn Nhan, hay là kêu thủ hạ của huynh trưởng người đến đánh ta mấy trăm cái a?"
Tiêu Thanh Quy không khỏi dừng lại, vô thức hỏi: "Hắn khi nào đánh ngươi?!"
Lục Chấn Nhan bỗng nhiên xé mở vạt áo lộ ra da thịt trước ngực, trên ngực hằn đầy vết roi ghê người, người ra tay không hề nhẹ nhàng, vết thương lúc đó chắc chắn là bong da tróc thịt mới có thể hình thành vết sẹo như thế, hắn còn chưa cởi hết quần áo ở những vị trí khác, Tiêu Thanh Quy đã không còn dám nhìn.
"Điện hạ đã thấy chưa? Hôm đó Chấn Nhan vô ý nói sai làm điện hạ phát bệnh hôn mê, hắn sao có thể dễ dàng tha thứ cho ta?! Chấn Nhan không trách điện hạ, dù sao Chấn Nhan cũng biết giả sử điện hạ tỉnh thì chắc chắn bảo vệ Chấn Nhan, không đành lòng thấy hắn nghiêm hình tra tấn ta..."
"Không..." Tiêu Thanh Quy ngắt lời nói, nàng tuy biết bản tính Tiêu Dực có thù tất báo nhưng cũng biết rõ có lẽ bởi vì Lục Chấn Nhan chống đối mình nên Tiêu Dực mới không nương tay, nàng vô thức nghiêng về Tiêu Dực, phản bác Lục Chấn Nhan, "Huynh trưởng không phải người thích dùng cực hình như thế! Nhất định là ngươi mở miệng chống đối hắn, đều là ngươi tự tìm!"
Lục Chấn Nhan nghe được thấy rất hoang đường, cười lạnh hỏi ngược lại: "Hắn máu lạnh độc ác như vậy sao ta có thể chống đối được hắn? Là hắn tự tìm, ta nhục thân hao tổn chẳng lẽ người không đau lòng ư? Là ta chọc trúng vết sẹo, hắn cắn rứt lương tâm mới có ý đồ bịt miệng ta!"
Tiêu Thanh Quy suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, làm sao cũng không nhớ nổi, kia là chuyện phát sinh khi nào, Lục Chấn Nhan là đang nói cái gì.
Lục Chấn Nhan giải đáp cho nàng: "Là hắn không ngừng ép hỏi ta, ép hỏi ta cùng điện hạ nói cái gì mà trêu đến điện hạ tâm hỏa xao động, ta liền chất vấn ngược lại hắn, ta hỏi hắn đã bao giờ xem điện hạ là thân muội? Điện hạ, hắn không dám đáp lời ta, hắn tự mình ra tay, từ đầu đến cuối không nói một lời, roi cũng không ngừng rơi xuống, Chấn Nhan nghĩ thế nào cũng không hiểu được, nhưng cho đến hôm nay Chấn Nhan đã hiểu, Tiêu Dực hắn cũng sẽ có lúc chột dạ! Nguyên lai hắn cũng biết mình vượt qua ranh giới, phá bỏ luân thường đạo lý, cùng súc sinh có khác gì nhau?!"
"Ngươi im ngay!" Tiêu Thanh Quy quát lớn, "Lục Chấn Nhan, ngươi đừng nói nữa! Đều là ngươi gieo gió gặt bão, đáng đời ngươi..."
"Đúng, là ta đáng chết!" Lục Chấn Nhan phát ra nụ cười điên cuồng, giống như hoàn toàn đánh mất lý trí, đập nát cái chén trong tay, "Cuộc đời ta hận nhất chính là người Bắc Sóc! Điện hạ đã đi qua Xuyên Sa, nhất định cũng nhìn thấy dáng vẻ hòa thuận của hắn cùng người Bắc Sóc, quả nhiên là đồng dạng chảy chung dòng máu ti tiện, quá khứ ta ngày ngày phải nhìn gương mặt làm người buồn nôn, hận không thể đem hắn phanh thây xẻ thịt, không nói đến hắn còn đối người..." Hắn nhớ tới chuyện phát sinh trong đêm mưa ở chùa Thiên Khâu, cắn chặt răng không muốn nói thẳng, nhưng vẫn là thóa mạ một câu "Bẩn thỉu".
Tiêu Thanh Quy vì những lời hắn nói mà xấu hổ, cũng cực kỳ phẫn nộ, trong lòng rối thành một nùi, nhưng nàng biết Lục Chấn Nhan hận sai người, hắn không nên hận Bắc Sóc, kẻ cầm đầu chính là Tiêu Phục, phụ hoàng nàng.
Nàng hít thật sâu, tận lực bình tĩnh nói cho hắn biết: "Ngươi sai, ngươi hận sai người. Lục Khải Lâm chết dưới tay người Bắc Sóc là sự thật, nhưng tất cả đều tại phụ hoàng ta hiếu chiến, biết rõ không địch lại đại quân Bắc Sóc vẫn khăng khăng xuất binh tiến đánh, ngươi cũng am hiểu binh pháp sao lại không rõ đạo lý đơn giản như vậy? Còn có phụ thân ngươi làm ra chuyện sai lầm, năm đó hắn đến Xuyên Sa, chuyện thứ nhất chính là bức tử cựu thần có công, sau đó mới bị Bắc Sóc đánh bại, Lục gia ngươi nối giáo cho giặc chẳng lẽ hoàn toàn không có sai lầm a? Ngươi giỏi chăm sóc cây cảnh, quen thuộc dùng lăng kính bé nhỏ quan sát thế giới, dần dà cũng đem mình làm mê muội hay sao? Đây không phải là báo ứng của lão? Là kiếp nạn Lục gia các ngươi sao?"
"Ta chưa từng hận nhầm người. Ta hận chính là hắn Tiêu Dực! Tuyệt sẽ không sai!" Hắn hiển nhiên đã không thèm để ý đến chân tướng năm đó, cho dù Tiêu Thanh Quy có nói rõ ràng, hắn cũng nghe không lọt, chấp mê bất ngộ nói, "Điện hạ, Chấn Nhan thuộc về điện hạ, điện hạ cũng thuộc về Chấn Nhan. Điện hạ còn chưa biết Phùng gia tiểu tử kia đã bị trói trở về Vĩnh An, Phùng Thực đem hắn giam giữ trong nhà, mà ta, ta sẽ dẫn binh giữ vững phòng tuyến cuối cùng của Vĩnh An, lập nên chiến công, đến lúc đó điện hạ cùng hắn hợp cách*, Chấn Nhan thay vào vị trí đó, chúng ta sẽ có tương lai tươi đẹp, không có cái gì huynh trưởng, không có Tiêu Dực, cứ như vậy không tốt sao?"
"Không tốt, Lục Chấn Nhan, ta đối với ngươi chưa từng có tình yêu nam nữ, lúc trước triệu ngươi vào cung bất quá là..."
"Bất quá là vì muốn Tiêu Dực ghen tuông. Người nghĩ ta hoàn toàn không biết gì a? Nhưng ta cam tâm vì người làm cái danh chủ trì vô dụng ở chùa Thiên Khâu, làm phụ tá của người, mặt của ta cũng làm công cụ cho người và hắn thể hiện tình ý, người chẳng lẽ còn không cho phép ta yêu cầu thù lao?!"
Tiêu Thanh Quy tức giận vô cùng, tay che lên miệng liên tiếp lui về phía sau, lại ức chế không nổi mà ho suyễn, khăn tay bên trên dính đầy vết máu.
Lục Chấn Nhan lập tức lo lắng đứng dậy lao đến muốn đỡ lấy nàng, Tiêu Thanh Quy dùng sức đem hắn đẩy ra, nổi giận nói: "Ngươi cách ta xa một chút! Ngươi làm ta ghê tởm!"
"Bây giờ trung cung lòng người hoang mang lo lắng, còn ai có thể quan tâm điện hạ hơn ta?" Lục Chấn Nhan lạnh giọng nói, không để nàng phản kháng mà nắm lấy cổ tay Tiêu Thanh Quy, lực đạo trên tay làm nàng đau đến nhăn mày, âm thanh ho khan càng thêm mãnh liệt.
Khăn kia trong tay nàng đã nhuốm đầy máu tươi, Lục Chấn Nhan nhẹ nhàng đoạt lấy ném qua một bên, chợt móc khăn trên người mình ra, ánh mắt treo đầy lưu luyến ôn nhu lau vết máu ở khóe miệng nàng.
Tiêu Thanh Quy nhìn trong mắt lại cảm thấy hết sức kinh hãi, không sao tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, chỉ có thể vô ích phun nước miếng lên người hắn, một đạo máu tươi trơn bóng dính lên mặt hắn: "Làm bộ làm tịch, ngươi cút ra ngoài!"
Lục Chấn Nhan không khỏi vì hành động thô tục của nàng mà giật mình, tầm mắt khẽ nhúc nhích, chậm rãi buông khăn tay xuống. Ngay lúc Tiêu Thanh Quy cho rằng hắn muốn thả mình ra thì hắn lại đột nhiên tăng thêm khí lực, mang theo nàng kéo về phía trước, suýt nữa đụng thẳng vào ngực hắn, nàng vội vàng dốc hết toàn lực hướng về sau né tránh.
Hắn run rẩy đưa tay vuốt ve mái tóc rối bù của nàng, vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng vì nổi giận và ho suyễn của nàng, ngữ khí bỗng nhiên trở nên trầm thấp: "Điện hạ, điện hạ có biết vì sao Chấn Nhan nói sớm đã gặp qua điện hạ, so với đêm đông chí ở nhạc phường năm đó còn sớm hơn..."
"Lục, Chấn, Nhan, ta không có tâm tư cùng ngươi ôn chuyện xưa, nếu ngươi đã nói xong thì liền có thể cút." Tiêu Thanh Quy cắn răng nói, đồng thời ý đồ vùng khỏi tay hắn nhưng không có kết quả.
Hắn vẫn như cũ chấp nhất truy hỏi: "Điện hạ có ấn tượng về ta không?"
"Ta căn bản không nhớ rõ ngươi, ta cũng không muốn biết."
"Nhưng Chấn Nhan vẫn phải nói cho điện hạ." Hắn càng thêm ôn nhu vuốt ve tóc nàng khiến Tiêu Thanh Quy không rét mà run, hắn tình cảm dâng trào lẩm bẩm bên tai nàng, "Mùa đông Nguyên Huy thứ 17, Tiên Hoàng đem điện hạ chỉ hôn cho Trịnh gia, Trịnh Dật Khanh là biểu huynh ta..."
"Những thứ này ta đều biết, không cần ngươi tới nhắc nhở!" Tiêu Thanh Quy chỉ muốn hắn mau chóng buông mình ra, rời khỏi Kiến Ninh cung, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng.
"Đâu chỉ mình điện hạ bất mãn hôn sự này, biểu huynh ta cũng như thế. Trước ngày lễ nhìn mặt diễn ra, điện hạ khăng khăng muốn gặp mặt biểu huynh ta một lần, ước định gặp nhau tại Hoàn Doanh lâu ở chợ phía Tây, điện hạ còn nhớ rõ? Hoàn Doanh lâu vốn là tửu quán náo nhiệt nhất Vĩnh An, thời tiết rét đậm, khi đó điện hạ còn chưa sợ lạnh, một thân áo đỏ hết sức hiên ngang, một mình đứng tựa trên lan can lầu bên cạnh cao ngạo nhìn xuống đám phàm phu tục tử chúng ta, ít nhiều anh tài tuấn kiệt trong kinh đánh mất dáng vẻ đạo mạo, chen chúc nhau chỉ vì muốn thấy Cảnh Sơ trưởng công chúa cao quý một lần. Điện hạ, Chấn Nhan cùng đến với đại biểu huynh ngay tại phía dưới ngước nhìn điện hạ, Chân Nhan không dám nói vừa gặp đã cảm mến, nhưng khi Chấn Nhan lưu lạc bên trong nhạc phường gặp lại điện hạ liền biết trong lòng đã cùng điện hạ định tiền duyên, Chấn Nhan thích mùa đông Vĩnh An, điện hạ cũng thích mùa đông, chúng ta chính là quen biết rồi trùng phùng vào mùa đông, không phải sao?"
Nàng không phải quên ngăn cản Lục Chấn Nhan, cũng không phải từ bỏ chống trả, nàng chỉ là không muốn nhớ lại quá khứ, càng không thể không thừa nhận chính Lục Chấn Nhan mang nàng quay về mùa đông năm đó.
Nàng xác thực yêu thích mùa đông bởi vì Vĩnh An vào đông rất đẹp, cũng bởi vì mùa đông năm mười bốn tuổi đó là khoảng thời gian rực rỡ cuối cùng của nàng, là thời điểm nàng cùng Tiêu Dực dần mở lòng chia sẻ, luôn kề cạnh bên nhau, dựa vào nhau sưởi ấm, nàng sao có thể không yêu thích đây? Cái này cùng Lục Chấn Nhan không có quan hệ.
Hắn nhất định bắt phải nàng hồi tưởng, nàng lại nghĩ đến Tiêu Dực. Nàng nhớ tới mình lúc ấy cơ hồ nửa người lộ ra khỏi lan can, làm càn lớn mật làm cho những tài tử thiếu niên dưới kia nghe danh chạy tới, cho dù chưa từng trải qua tình yêu nàng cũng cảm nhận được ánh mắt si mê dưới lầu, khi đó nàng tính tình kiệu ngạo, đối với cái này cực kì khinh thường, khẽ liếc mắt qua liền thôi.
Mà nàng khi ấy dùng tư thế nguy hiểm như vậy để vươn người ra lan can là vì nhìn lên bên trên.
Sớm hơn cả thời gian nàng và Lục Chấn Nhan tiến đến Hoàn Doanh lâu, trước đó Tiêu Dực đã ở trên lầu chờ đợt một hồi.
Trở lại với thực tại, nàng cưỡng ép để chính mình từ trong chuyện cũ thoát ra, nói với Lục Chấn Nhan một câu: "Chớ nói quân đến sớm, càng có người sớm sơn. Lục Chấn Nhan, cái ngươi gọi là tiền duyên, trong mắt ta không đáng một đồng."
"Không đáng một đồng, không đáng một đồng cũng tốt, điện hạ thật sự nhẫn tâm làm được chuyện chà đạp lên tấm chân tình của ta, nhưng điện hạ có biết hay không, người nói những lời này sẽ chỉ càng khiến cho ta muốn giết hắn, nhất định phải giết hắn..."
"Ngươi không xứng làm đối thủ của hắn."
"Có người ở trong cung, ta có thể không thắng sao?"
Hắn không chút nào che giấu sự ti tiện của mình, tầm mắt bỗng chú ý tới cổ tay nàng bị hắn bóp ra một vòng đỏ, thoáng chốc buông lỏng.
Tiêu Thanh Quy vội vàng giật ngược tay lại, chửi rủa: "Bỉ ổi!"
Nàng không ngờ tới, Tiêu Húc chí ít đến lúc này còn có thể giữ được chút ngay thẳng, Lục Chấn Nhan còn không bằng nam nhi hoàng thất Tiêu gia bọn hắn, dứt khoát muốn dùng nàng uy hiếp Tiêu Dực, còn không thèm che giấu ý định của mình.
"Ta làm sao hơn được sự bỉ ổi của hai huynh muội các ngươi? Khắp thiên hạ việc làm bỉ ổi nhất chính là các ngươi, là các ngươi bức ta bỉ ổi đến như vậy." Lục Chấn Nhan đã triệt để phát rồ, hai mắt trợn trừng nói với nàng: "Điện hạ, Chấn Nhan dù phải chết, cũng muốn chết cùng một chỗ với điện hạ."
"Si tâm vọng tưởng, ai muốn chết cùng ngươi!" Tiêu Thanh Quy bài xích nói.
"Vậy người nên cố gắng sống tốt, sống để nhìn ta như thế nào bắt sống tên loạn thần tặc tử kia, ta muốn đem tất cả những gì đã chịu đựng trả lại cho hắn, muốn để hắn chịu hình phạt quất roi như hắn đã làm, quất roi đến chết..."
"Ngươi ra ngoài!" Tiêu Thanh Quy chỉ ngón tay hướng cửa điện, khàn cả giọng mà quát, "Ra ngoài! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!"
Lục Chấn Nhan chậm rãi đứng dậy, trước tiên là chỉnh lý lại cổ áo xộc xệch, sau đó nhẹ phẩy vạt áo liền quay trở về dáng vẻ đạo mạo khiêm tốn thường ngày: "Điện hạ không muốn gặp Chấn Nhan nhưng nhất định muốn gặp người Chấn Nhan mang tới cho điện hạ, sắc trời còn sớm, điện hạ không ngại chờ cỗ an thần hương này cháy hết, sau khi tỉnh lại hãy gặp nàng."
Nàng không quan tâm Lục Chấn Nhan rời khỏi tẩm điện khi nào, quay đầu liếc về phía chậu vàng đang có an thần hương đang chầm chậm tỏa ra khói mịn, kia là cái trước đây Lục Chấn Nhan tự tay đưa tới cho nàng.
Tiêu Thanh Quy liền vội vàng đứng lên lật tung chậu vàng, tro tàn bay loạn khắp nơi làm bẩn quần áo của nàng, dây hương đứt thành mấy khúc, rất nhanh cháy xong đoạn hương vụn kia, chỉ còn lại một cỗ mùi thơm như có như không trong không khí. Trong bụng lập tức trào lên cỗ buồn nôn, nàng cơ hồ là muốn bổ nhào về phía cửa sổ, dùng sức đẩy hai cánh cửa ra để cơn gió sau đêm mưa thổi vào bên trong, gột rửa chút mùi hương còn sót lại.
Trong tình cảnh chật vật như vậy, nàng nhìn thấy một người đơn độc đứng trong sân viện, vì nước mưa xối ướt mà run lẩy bẩy, là Thọ Mi, nước mắt nàng lập tức rơi như mưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.