Chương 9: Đau, Hôn Em Và Ghen
Ashley
23/09/2021
Hiếu ở nhà anh thêm nửa tháng nữa bị Phương gọi về Vinh vì còn hai tuần nữa là đến tết làm cậu dù không muốn vẫn phải khăn gói ra về.
"Về nhớ học cẩn thận, tôi không muốn sinh viên của mình sa sút đâu"- Quân tựa người vào tường nhìn cậu thu dọn đồ bỏ vào vali trong lòng có chút buồn bã, anh đã sớm quen có thêm Hiếu bên cạnh, đôi lúc buổi sáng thức dậy sẽ thấy cậu nhóc này đầu tiên nhưng giờ thì mọi thứ kết thúc rồi.
"Thầy còn bày ra vẻ mặt luyến tiếc nữa? Chẳng phải bớt người làm phiền sao"- Hiếu bỏ hết quần áo vào rồi đóng vali lại, nhìn biểu cảm hơi tiếc nuối của anh liền vui vẻ trêu đùa, sắp đến tết thể nào hai chị em cậu cũng phải về nhà từ sớm để mà gói bánh, lâu rồi không được gặp bà ngoại nên Hiếu có chút vui vẻ trái ngược với anh.
"Tôi khá thích nuôi mèo, thiếu một con sẽ thấy không quen"- Quân đưa tay xoa xoa mái tóc trắng của cậu, bây giờ tóc cậu chẳng khác gì lông mèo cả, mềm mềm khiến người ta muốn sờ mãi.
"Ra mà sờ Ensy, tóc em đã yếu rồi thầy còn muốn rụng hết hả"- Hiếu mất một lúc mới tiêu hóa được hết ý nghĩa trong câu nói của anh liền tránh đầu sang một bên không để Quân chạm nữa rồi mới xách vali lên bước ra ngoài.
"Tối về nhà có cần gọi điện hát ru nữa không?"- Mãi đến khi ngồi trên xe Quân vẫn không ngừng trêu chọ cậu, lúc ở nhà anh buổi tối anh vẫn thường hát ru cậu nhóc này chắc chắn rằng Hiếu đã chìm vào giấc ngủ mới rời khỏi, bây giờ lại có chút không quen.
"Thầy không phiền thì em cũng không ngại đâu"- Hiếu khẽ cười đưa tay vuốt ngược mái tóc của mình, cậu chưa từng nói cho anh biết mình bị mất ngủ từ trước kia, đêm đó gọi cho anh chỉ vì không muốn uống thuốc bây giờ mọi thứ được cải thiện tốt hơn nên cũng chẳng cần nữa chỉ là Hiếu muốn giữ thói quen này.
"Muốn thì cứ gọi, tôi sẽ chờ"- Quân dừng xe lại trước khi tạm biệt cậu liền đưa tay xoa xoa mái tóc trắng mềm mại kia. Hiếu mím môi lại tháo dây an toán nhào sang ôm anh một cái môi đôi lướt qua xương quai hàm của anh để lại cảm giác mềm mại rất nhanh đã biến mất.
"Tạm biệt"- Hiếu chỉ ôm anh trong vài giây rồi xuống xe lấy vali rồi vẫy chào anh nhanh chóng chạy lên nhà để lại người nào đó ngồi ngẩn người trong xe đưa tay ôm mặt không giấu được nụ cười thỏa mãn, có lẽ sắp không chịu được nữa rồi.
Những ngày sau đó không có cậu nhóc kia làm phiền cuộc sống của anh trở lại như cũ nhưng Quân chẳng quen được, đôi lúc vẫn vô thức chuẩn bị đồ giúp cậu rồi mới nhận ra Hiếu không bên cạnh. Từ lúc được nghỉ tết Hiếu cùng chị gái đã về Nghệ An nên hai người không thể gặp nhau nhưng cậu nhóc kia đôi khi gửi cho anh vài tấm hình, buổi tối vẫn đúng giờ lại gọi điện cho anh kể cho Quân nghe vài việc vặt, thả thính anh vài câu rồi đòi nghe hát mới chịu đi ngủ.
Đêm 30 tết Quân ở nhà ba mẹ đón năm mới, không có cuộc gọi từ cậu nhóc kia anh cũng không quá buồn bã dù sao đêm nay cậu cũng phải dành thời gian cho gia đình mình. Sáng mùng 1 thức dậy nhìn những lời chúc mừng năm mới được gửi đến nhưng không hề thấy lời chúc từ Hiếu, trong lòng anh có chút mất mát tin nhắn tối qua anh gửi cậu cũng chưa hề xem. Mùng 2 tết Hiếu vân chưa hề xem tin nhắn ngay cả gọi điện cũng không ai trả lời, Quân cố gắng trấn an mình rằng có lẽ cậu lại bung xõa bản thân quá đà nên chưa dậy nổi.
Mùng 3 tết vẫn chẳng hề khá hơn, hàng năm anh thường cùng bố mẹ đi lễ chùa trong lúc đứng bên ngoài chờ đợi liền thấy một bóng lưng rất quen thuộc nhưng khi đuổi theo lại chẳng thấy ai. Nhìn lại hành động của mình Quân khẽ cười nhạo, bây giờ cậu vẫn đang ở Nghệ An làm gì mà xuất hiện ở đây được.
Đến buổi tối hôm đó khi Quân chuẩn bị đi ngủ bỗng nhiên điện thoại rung lên, nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình trong lòng anh có chút rung động.
"Tôi nghe đây"
[Mấy hôm nay em không động vào điện thoại, chúc mừng năm mới thầy]
Giọng nói ấm áp khàn khàn ở đầu bên kia khiến Quân vui vẻ, những lời trách móc cậu lập tức nuốt xuống dịu giọng đáp lại.
[Em uống nhiều rượu lắm hả, nhớ ngậm vài lát gừng vào sẽ đỡ đau họng hơn]
"Vâng ạ"- Ở đầu bên kia Hiếu ngồi bó gối trên nền đất nhìn những ánh đèn phía dưới, cậu không hề nói rằng mình đã lên Hà Nội từ lâu. Đêm 30 khi chỉ còn cách năm mới vài tiếng, Hiếu nói thật với bố mọi chuyện sau đó hai người cãi nhau đến mức cậu không thể chịu nổi lập tức thu dọn đồ về lại Hà Nội. Từ lúc đó đến tận sáng nay Hiếu mới bật điện thoại lên để thông báo cho Phương biết rằng mình vẫn ổn.
[Có muốn nghe hát không]
"Có phiền thầy không"- Hiếu im lặng vài phút rồi đáp lại, cậu chỉ muốn nghe giọng anh một chút, dù sao cậu cũng đã uống vài viên thuốc an thần rồi nên sẽ sớm ngủ được.
[Tôi không phiền đâu, nhớ nghỉ ngơi sớm đấy]
Nghe được câu nói quan tâm này Hiếu cúi đầu xuống chôn mặt trong hai đầu gối của mình sau đó đứng dậy bước vào trong giường lẳng lặng nghe anh hát, cơn buồn ngủ từng chút từng chút chiếm lấy tâm trí cuối cùng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều.
Từ lúc đó đến tận khi đi học trở lại Hiếu chẳng đi đâu cả chỉ mang máy ảnh quanh thành phố chụp chơi, buổi tối dành vài phút ngắn ngủi trò chuyện với Quân rồi lại lên giường đi ngủ.
Đến trường cậu không còn lơ đãng như trước mà trầm lặng hơn, mỗi lần Quân nhìn thấy cậu đều đang đọc thứ gì đó đôi mắt đen tuyền lướt trên những trang giấy khuôn mặt tinh xảo tập trung đến mức chẳng biết xung quanh xảy ra chuyện gì nhưng đến khi thấy anh dáng vẻ ấy lại biến mất thay bằng nụ cười tươi rói khiến hai gò má mình có thịt hơn một chút, Quân vài lần không nhìn được nhéo một cái.
"Hiếu, Hiếu, đến nơi rồi"- Xe đã dừng lại được vài phút nhưng người ngồi cạnh chưa có dấu hiệu thoát ra khỏi thế giới của riêng mình Quân đưa tay sang gõ đầu cậu một cái, mấy ngày gần đây Hiếu thường xuyên chìm trong thế giới riêng không chú ý đến anh ngay cả trả lời cũng có lệ khiến anh hết sức phiền lòng.
"Vâng, tạm biệt thầy"- Hiếu vẫn chưa thoát ra hẳn mơ mơ màng màng cởi dây an toàn định mở cửa xuống nhưng Quân đưa tay ngăn cậu lại nắm cằm Hiếu rướn người sang hôn cậu. Hiếu chớp chớp đôi mắt xinh đẹp dường như vẫn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, cánh môi mềm mại bị anh cắn một cái rồi mới rời khỏi để lại cậu nhóc kia ngơ ngác đến tội.
"Nhớ ăn uống đầy đủ, dạo này em gầy quá"- Hôn xong xuôi Quân liền mở cửa xe cho cậu, cẩn thận dặn dò sau đó nhéo má cậu một cái rồi mới để Hiếu xuống xe mà rời đi. Hiếu đến lúc xuống khỏi xe mới kịp phản ứng lại đưa tay lên vân vê cánh môi ẩm ướt, gò má đỏ bừng lên vì ngại ngùng. Nhìn biểu hiện này của cậu qua kính chiếu hậu Quân cong môi khẽ nở nụ cười rồi rời khỏi, cuối cùng cũng nên cho cậu một danh phận rõ ràng thì hơn, chỉ được ngắm chứ không được ăn anh không chịu nổi.
Thế nhưng trái ngược với suy nghĩ của Quân, suốt một tuần trời Hiếu luôn tìm cách tránh mặt anh, ngay cả điện thoại cũng không trả lời làm Quân điên hết cả lên nhiều lần muốn trực tiếp bắt người tìm hiểu cho rõ nhưng hành động này quá sức ấu trĩ anh không làm được.
Sang đến ngày thứ 9 cuối cùng cậu nhóc kia cũng chịu trả lời điện thọai của anh khiến Quân nhịn bao lâu đều muốn xả ra hết nhưng nghĩ tới khuôn mặt đỏ như cà chua hôm đó của Hiếu anh lại nhịn.
[Trốn cũng trốn rồi em còn muốn gì nữa]
"Tối ngày kia đi ăn với em được không"- Hiếu nằm trên chiếc giường đơn lăn lộn một lúc lâu mới trả lời lại, suốt những ngày qua cậu quá mức hỗn loạn không biết nên làm gì đến nay đã nghĩ thông suốt về nụ hôn kia mới trả lời anh.
[Được thôi mèo nhỏ, đừng có trốn nữa đấy]
"Em không trốn"- Bị lời trêu đùa này làm đỏ mặt Hiếu dùng tay che mặt cho dù biết anh chẳng nhìn thấy được mình đang ngại ngùng tới mức nào, xem ra cậu sắp không thể cưỡng lại được rồi.
[Ngoan lắm, ngủ sớm đi]
"Thầy ngủ ngon"- Tắt điện thoại Hiếu hưng phấn lăn lộn thêm vài vòng đến lúc mệt lả mới chịu ngồi dậy nhìn tờ giấy trên bàn cất vào trong ngăn tủ, chuyện du học của bố muốn xem ra không thể thành hiện thực được.
Qua hơn một ngày cuối cùng cũng đến buổi hẹn với cậu nhóc tóc trắng kia, Quân ngẫm nghĩ suốt một ngày cuối cùng để chính mình nấu một bữa tiện thể đến lấy sợi dây chuyền được đặt làm sẵn đặt trong chiếc hộp tinh xảo, đây là món quà đầu tiên hai người chính thức xác định mỗi quan hệ này.
[Alo hôm nay có đến không]
"Tao sắp hết độc thân rồi, hội mày tự chơi với nhau đi"- Quân khẽ cười, anh thừa biết hôm nay là ngày gì hội bạn của anh chắc chắn sẽ tổ chức tiệc tùng, mọi năm anh chắc chắn sẽ tham dự nhưng năm nay có mèo trắng kia bên cạnh nên anh không thể bỏ cậu được.
[Mẹ nó cái đồ có sắc bỏ bạn, lần này tất cả mọi người đều đến mày mang luôn nhóc con kia đi theo để hội này chào hỏi xem nào]
"Cục cưng nhà tao không để mấy tên hội mày bắt nạt được, hơn nữa mang đến tao sợ mình sẽ ghen"- Nhớ lại hôm trước Hiếu bị ba người kia làm say đến chẳng đứng vững Quân càng kiên quyết không đến, bọn họ sẽ bắt mèo trắng của anh đi mất.
Nhìn sang bên đường Quân còn đang có tâm trạng tốt bỗng chốc nhíu mày lại nhìn chằm chằm vào bên đường đối diện, đôi mắt nâu chứa đầy hào hứng liền bình lặng sau đó cuồn cuộn lên tức giận.
[Này mày có nghe tao nói gì không đấy]
"Vẫn còn nghe, tao đổi ý rồi hôm nay tao đến góp vui"
Quân hít một hơi sâu kìm nén tức giận lại rồi trở về nhà thay đổi quần áo tiện tay ném hộp nhỏ trong túi lên bàn, thứ này có lẽ không cần dùng nữa.
"Về nhớ học cẩn thận, tôi không muốn sinh viên của mình sa sút đâu"- Quân tựa người vào tường nhìn cậu thu dọn đồ bỏ vào vali trong lòng có chút buồn bã, anh đã sớm quen có thêm Hiếu bên cạnh, đôi lúc buổi sáng thức dậy sẽ thấy cậu nhóc này đầu tiên nhưng giờ thì mọi thứ kết thúc rồi.
"Thầy còn bày ra vẻ mặt luyến tiếc nữa? Chẳng phải bớt người làm phiền sao"- Hiếu bỏ hết quần áo vào rồi đóng vali lại, nhìn biểu cảm hơi tiếc nuối của anh liền vui vẻ trêu đùa, sắp đến tết thể nào hai chị em cậu cũng phải về nhà từ sớm để mà gói bánh, lâu rồi không được gặp bà ngoại nên Hiếu có chút vui vẻ trái ngược với anh.
"Tôi khá thích nuôi mèo, thiếu một con sẽ thấy không quen"- Quân đưa tay xoa xoa mái tóc trắng của cậu, bây giờ tóc cậu chẳng khác gì lông mèo cả, mềm mềm khiến người ta muốn sờ mãi.
"Ra mà sờ Ensy, tóc em đã yếu rồi thầy còn muốn rụng hết hả"- Hiếu mất một lúc mới tiêu hóa được hết ý nghĩa trong câu nói của anh liền tránh đầu sang một bên không để Quân chạm nữa rồi mới xách vali lên bước ra ngoài.
"Tối về nhà có cần gọi điện hát ru nữa không?"- Mãi đến khi ngồi trên xe Quân vẫn không ngừng trêu chọ cậu, lúc ở nhà anh buổi tối anh vẫn thường hát ru cậu nhóc này chắc chắn rằng Hiếu đã chìm vào giấc ngủ mới rời khỏi, bây giờ lại có chút không quen.
"Thầy không phiền thì em cũng không ngại đâu"- Hiếu khẽ cười đưa tay vuốt ngược mái tóc của mình, cậu chưa từng nói cho anh biết mình bị mất ngủ từ trước kia, đêm đó gọi cho anh chỉ vì không muốn uống thuốc bây giờ mọi thứ được cải thiện tốt hơn nên cũng chẳng cần nữa chỉ là Hiếu muốn giữ thói quen này.
"Muốn thì cứ gọi, tôi sẽ chờ"- Quân dừng xe lại trước khi tạm biệt cậu liền đưa tay xoa xoa mái tóc trắng mềm mại kia. Hiếu mím môi lại tháo dây an toán nhào sang ôm anh một cái môi đôi lướt qua xương quai hàm của anh để lại cảm giác mềm mại rất nhanh đã biến mất.
"Tạm biệt"- Hiếu chỉ ôm anh trong vài giây rồi xuống xe lấy vali rồi vẫy chào anh nhanh chóng chạy lên nhà để lại người nào đó ngồi ngẩn người trong xe đưa tay ôm mặt không giấu được nụ cười thỏa mãn, có lẽ sắp không chịu được nữa rồi.
Những ngày sau đó không có cậu nhóc kia làm phiền cuộc sống của anh trở lại như cũ nhưng Quân chẳng quen được, đôi lúc vẫn vô thức chuẩn bị đồ giúp cậu rồi mới nhận ra Hiếu không bên cạnh. Từ lúc được nghỉ tết Hiếu cùng chị gái đã về Nghệ An nên hai người không thể gặp nhau nhưng cậu nhóc kia đôi khi gửi cho anh vài tấm hình, buổi tối vẫn đúng giờ lại gọi điện cho anh kể cho Quân nghe vài việc vặt, thả thính anh vài câu rồi đòi nghe hát mới chịu đi ngủ.
Đêm 30 tết Quân ở nhà ba mẹ đón năm mới, không có cuộc gọi từ cậu nhóc kia anh cũng không quá buồn bã dù sao đêm nay cậu cũng phải dành thời gian cho gia đình mình. Sáng mùng 1 thức dậy nhìn những lời chúc mừng năm mới được gửi đến nhưng không hề thấy lời chúc từ Hiếu, trong lòng anh có chút mất mát tin nhắn tối qua anh gửi cậu cũng chưa hề xem. Mùng 2 tết Hiếu vân chưa hề xem tin nhắn ngay cả gọi điện cũng không ai trả lời, Quân cố gắng trấn an mình rằng có lẽ cậu lại bung xõa bản thân quá đà nên chưa dậy nổi.
Mùng 3 tết vẫn chẳng hề khá hơn, hàng năm anh thường cùng bố mẹ đi lễ chùa trong lúc đứng bên ngoài chờ đợi liền thấy một bóng lưng rất quen thuộc nhưng khi đuổi theo lại chẳng thấy ai. Nhìn lại hành động của mình Quân khẽ cười nhạo, bây giờ cậu vẫn đang ở Nghệ An làm gì mà xuất hiện ở đây được.
Đến buổi tối hôm đó khi Quân chuẩn bị đi ngủ bỗng nhiên điện thoại rung lên, nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình trong lòng anh có chút rung động.
"Tôi nghe đây"
[Mấy hôm nay em không động vào điện thoại, chúc mừng năm mới thầy]
Giọng nói ấm áp khàn khàn ở đầu bên kia khiến Quân vui vẻ, những lời trách móc cậu lập tức nuốt xuống dịu giọng đáp lại.
[Em uống nhiều rượu lắm hả, nhớ ngậm vài lát gừng vào sẽ đỡ đau họng hơn]
"Vâng ạ"- Ở đầu bên kia Hiếu ngồi bó gối trên nền đất nhìn những ánh đèn phía dưới, cậu không hề nói rằng mình đã lên Hà Nội từ lâu. Đêm 30 khi chỉ còn cách năm mới vài tiếng, Hiếu nói thật với bố mọi chuyện sau đó hai người cãi nhau đến mức cậu không thể chịu nổi lập tức thu dọn đồ về lại Hà Nội. Từ lúc đó đến tận sáng nay Hiếu mới bật điện thoại lên để thông báo cho Phương biết rằng mình vẫn ổn.
[Có muốn nghe hát không]
"Có phiền thầy không"- Hiếu im lặng vài phút rồi đáp lại, cậu chỉ muốn nghe giọng anh một chút, dù sao cậu cũng đã uống vài viên thuốc an thần rồi nên sẽ sớm ngủ được.
[Tôi không phiền đâu, nhớ nghỉ ngơi sớm đấy]
Nghe được câu nói quan tâm này Hiếu cúi đầu xuống chôn mặt trong hai đầu gối của mình sau đó đứng dậy bước vào trong giường lẳng lặng nghe anh hát, cơn buồn ngủ từng chút từng chút chiếm lấy tâm trí cuối cùng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều.
Từ lúc đó đến tận khi đi học trở lại Hiếu chẳng đi đâu cả chỉ mang máy ảnh quanh thành phố chụp chơi, buổi tối dành vài phút ngắn ngủi trò chuyện với Quân rồi lại lên giường đi ngủ.
Đến trường cậu không còn lơ đãng như trước mà trầm lặng hơn, mỗi lần Quân nhìn thấy cậu đều đang đọc thứ gì đó đôi mắt đen tuyền lướt trên những trang giấy khuôn mặt tinh xảo tập trung đến mức chẳng biết xung quanh xảy ra chuyện gì nhưng đến khi thấy anh dáng vẻ ấy lại biến mất thay bằng nụ cười tươi rói khiến hai gò má mình có thịt hơn một chút, Quân vài lần không nhìn được nhéo một cái.
"Hiếu, Hiếu, đến nơi rồi"- Xe đã dừng lại được vài phút nhưng người ngồi cạnh chưa có dấu hiệu thoát ra khỏi thế giới của riêng mình Quân đưa tay sang gõ đầu cậu một cái, mấy ngày gần đây Hiếu thường xuyên chìm trong thế giới riêng không chú ý đến anh ngay cả trả lời cũng có lệ khiến anh hết sức phiền lòng.
"Vâng, tạm biệt thầy"- Hiếu vẫn chưa thoát ra hẳn mơ mơ màng màng cởi dây an toàn định mở cửa xuống nhưng Quân đưa tay ngăn cậu lại nắm cằm Hiếu rướn người sang hôn cậu. Hiếu chớp chớp đôi mắt xinh đẹp dường như vẫn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, cánh môi mềm mại bị anh cắn một cái rồi mới rời khỏi để lại cậu nhóc kia ngơ ngác đến tội.
"Nhớ ăn uống đầy đủ, dạo này em gầy quá"- Hôn xong xuôi Quân liền mở cửa xe cho cậu, cẩn thận dặn dò sau đó nhéo má cậu một cái rồi mới để Hiếu xuống xe mà rời đi. Hiếu đến lúc xuống khỏi xe mới kịp phản ứng lại đưa tay lên vân vê cánh môi ẩm ướt, gò má đỏ bừng lên vì ngại ngùng. Nhìn biểu hiện này của cậu qua kính chiếu hậu Quân cong môi khẽ nở nụ cười rồi rời khỏi, cuối cùng cũng nên cho cậu một danh phận rõ ràng thì hơn, chỉ được ngắm chứ không được ăn anh không chịu nổi.
Thế nhưng trái ngược với suy nghĩ của Quân, suốt một tuần trời Hiếu luôn tìm cách tránh mặt anh, ngay cả điện thoại cũng không trả lời làm Quân điên hết cả lên nhiều lần muốn trực tiếp bắt người tìm hiểu cho rõ nhưng hành động này quá sức ấu trĩ anh không làm được.
Sang đến ngày thứ 9 cuối cùng cậu nhóc kia cũng chịu trả lời điện thọai của anh khiến Quân nhịn bao lâu đều muốn xả ra hết nhưng nghĩ tới khuôn mặt đỏ như cà chua hôm đó của Hiếu anh lại nhịn.
[Trốn cũng trốn rồi em còn muốn gì nữa]
"Tối ngày kia đi ăn với em được không"- Hiếu nằm trên chiếc giường đơn lăn lộn một lúc lâu mới trả lời lại, suốt những ngày qua cậu quá mức hỗn loạn không biết nên làm gì đến nay đã nghĩ thông suốt về nụ hôn kia mới trả lời anh.
[Được thôi mèo nhỏ, đừng có trốn nữa đấy]
"Em không trốn"- Bị lời trêu đùa này làm đỏ mặt Hiếu dùng tay che mặt cho dù biết anh chẳng nhìn thấy được mình đang ngại ngùng tới mức nào, xem ra cậu sắp không thể cưỡng lại được rồi.
[Ngoan lắm, ngủ sớm đi]
"Thầy ngủ ngon"- Tắt điện thoại Hiếu hưng phấn lăn lộn thêm vài vòng đến lúc mệt lả mới chịu ngồi dậy nhìn tờ giấy trên bàn cất vào trong ngăn tủ, chuyện du học của bố muốn xem ra không thể thành hiện thực được.
Qua hơn một ngày cuối cùng cũng đến buổi hẹn với cậu nhóc tóc trắng kia, Quân ngẫm nghĩ suốt một ngày cuối cùng để chính mình nấu một bữa tiện thể đến lấy sợi dây chuyền được đặt làm sẵn đặt trong chiếc hộp tinh xảo, đây là món quà đầu tiên hai người chính thức xác định mỗi quan hệ này.
[Alo hôm nay có đến không]
"Tao sắp hết độc thân rồi, hội mày tự chơi với nhau đi"- Quân khẽ cười, anh thừa biết hôm nay là ngày gì hội bạn của anh chắc chắn sẽ tổ chức tiệc tùng, mọi năm anh chắc chắn sẽ tham dự nhưng năm nay có mèo trắng kia bên cạnh nên anh không thể bỏ cậu được.
[Mẹ nó cái đồ có sắc bỏ bạn, lần này tất cả mọi người đều đến mày mang luôn nhóc con kia đi theo để hội này chào hỏi xem nào]
"Cục cưng nhà tao không để mấy tên hội mày bắt nạt được, hơn nữa mang đến tao sợ mình sẽ ghen"- Nhớ lại hôm trước Hiếu bị ba người kia làm say đến chẳng đứng vững Quân càng kiên quyết không đến, bọn họ sẽ bắt mèo trắng của anh đi mất.
Nhìn sang bên đường Quân còn đang có tâm trạng tốt bỗng chốc nhíu mày lại nhìn chằm chằm vào bên đường đối diện, đôi mắt nâu chứa đầy hào hứng liền bình lặng sau đó cuồn cuộn lên tức giận.
[Này mày có nghe tao nói gì không đấy]
"Vẫn còn nghe, tao đổi ý rồi hôm nay tao đến góp vui"
Quân hít một hơi sâu kìm nén tức giận lại rồi trở về nhà thay đổi quần áo tiện tay ném hộp nhỏ trong túi lên bàn, thứ này có lẽ không cần dùng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.