Chương 8: Sống chung
Ashley
18/09/2021
Hiếu sau khi rời khỏi tầm mắt của anh liền chạy đi tìm cái ổ nhỏ của mình, dạo này cậu ít lên trên này nên nơi này trông chẳng khác nào bị bỏ hoang cả. Dọn dẹp một chút cho sạch sẽ trở lại cậu liền lôi chiếc chăn mỏng ra khỏi cặp sau đó chui vào đánh một giấc ngủ tới tận trưa.
Gần 12h trưa Hiếu mới thức dậy, cảm thấy mình đã khỏe hơn một chút cậu mới ngồi dậy định đi tìm chút đồ uống rồi mới chú tâm vào việc học chiều.
"Thôi mình xuống đi, nhỡ đâu ai thấy..."
"Trên này ít người biết lắm không sao đâu em"
Đang định rời khỏi bỗng nhiên bên ngoài có tiếng động khiến cậu dừng lại, có vẻ là một cặp đôi tình nhân nào đó, là một người không muốn làm bóng đèn Hiếu quyết định chờ vài phút để họ tự rời đi nhưng hình như hai người này định chuyện riêng tư, âm thanh bên ngoài cũng hơi xấu hố một chút.
"Xin lỗi, trên này vẫn có người"- Hiếu đưa tay che mắt bước ra khiến hai người kia giật bắn mình vội vàng chỉnh sửa lại quần áo, ổ nhỏ của cậu ở phía sau lối đi lên, lại thêm việc nó ra nhỏ chỉ đến buổi tối mới dễ dàng nhận ra nên ít người sẽ chú ý tới.
"Tôi sẽ xuống luôn, hai người có cần chìa khóa không?"- Được một lúc cậu mới bỏ tay xuống nhìn cặp đôi kia người thì ngại ngùng người thì nhìn cậu như kẻ phá chuyện tốt của người ta, thôi thì cậu cũng quen nên chỉ lục chìa khóa trong cặp tiện thể lấy luôn vài cái 'áo mưa' đưa cho anh chàng kia.
"Cần thì vào lều của tôi mà giải quyết, nhớ dọn dẹp là được"- Xong xuôi Hiếu nhanh chóng chuồn lẹ để lại không gian cho đôi bạn trẻ làm gì thì làm, bây giờ cậu cần bỏ thứ gì đó vào bụng rồi mới tiếp tục học tiếp.
'Ring ring ring'
[Alo đại ca đã tỉnh chưa]
"Tôi tỉnh rồi, có chuyện gì không"- Hiếu gãi gãi đầu trả lời cho có lệ, ánh mắt trong veo tìm kiếm thầy giáo của mình đang ở đâu, hôm nay anh có tiết buổi chiều vậy mà bây giờ chẳng thấy đâu cả.
[Hôm qua đại về trước xe vẫn ở quán, có cần bọn này mang đến không]
"Tối tôi qua lấy"- Hiếu chặc lưỡi chán nản vừa cúp máy liền thấy ngay khuôn mặt có chút tức giận của Quân đang nhìn cậu liền thay đổi thái độ chạy qua.
"Em lại trốn tiết?"- Nhìn cậu nhóc này vừa lúc nãy còn nhăn nhó thấy anh lại cười tươi trong lòng Quân bớt chút tức giận nhưng vẫn muốn làm khó Hiếu một chút.
"Em quá mệt để học, thầy cũng biết mà"- Hiếu đảo mắt nhìn sang phía khác một chút sau đó lại trộm biểu cảm anh-"Thầy đừng giận"
"Trốn cũng trốn rồi, em nghĩ tôi giận được nữa?"- Quân thở hắt ra một hơi, mở cửa xe rồi ấn Hiếu vào bên trong, nhìn khuôn mặt tinh xảo kia xụ xuống khiến anh suýt không nhịn được mà đưa tay nhéo một cái.
"Vẫn còn thời gian nghỉ trưa, muốn ăn cái gì"- Không trêu chọc cậu nữa Quân đưa tay xoa xoa cái đầu trắng mềm mềm kia, cậu nhóc này không có ý thức chăm sóc bản thân nên mấy việc này anh đã sớm quen.
"Gì cũng được ạ"- Hiếu tươi tỉnh hơn một chút, cậu biết thừa chỉ cần mình bày ra vẻ mặt này Quân sẽ không giận được quá ba phút nên Hiếu rất thích cảm giác được anh cưng chiều như vậy.
"Tối nay thầy rảnh không? Xe của em vẫn còn để trong quán"- Ăn uống xong xuôi Hiếu mới dám đem chuyện này đến hỏi anh, chẳng biết tại sao trong mắt Quân cậu lúc nào cũng thành đứa trẻ nhỏ nên anh thường quản lý rất chặt.
"Tôi bảo nhân viên của tôi mang đến cho em, tối ở nhà mà học đi"- Đưa tay nhéo má bánh bao của Hiếu một cái, Quân không tự chủ được mà cong khóe môi lên, càng ngày anh càng thích trêu chọc cậu sắp nghiện mất. Hiếu chun mũi chán nản nhưng vẫn đồng ý với anh, hậu quả của việc bung xõa một ngày chính là một tháng sau đều bị giám sát.
Sau lần đó hai người vẫn duy trì mối quan hệ này không hề tiến thêm một chút nào, tần suất Hiếu đến ăn trực nhà anh ăn trực cũng tăng lên theo thời gian, tuy đôi lúc Quân vẫn đẩy cậu ra nhưng nhìn chung vẫn mặc kệ để cậu muốn làm gì thì làm.
"Em định chuyển luôn sang đây hay sao mà mang hết sách vở sang"- Nhìn cái cặp nặng trịch mà Hiếu vừa đặt xuống Quân đang đứng khoanh tay tựa vào tường phía sau bật cười, phòng ngủ cho khách sớm đã để toàn đồ của cậu, căn nhà này của anh chưa chỗ nào Hiếu chưa bước vào.
"Sắp thi rồi em cần người ôn luyện giúp"- Hiếu lấy sách đặt lên bàn sau đó quay sang nhìn anh đầy hào hứng, việc học đúng là lí do chính còn lại là để ăn nhờ ở đậu nhà người ta.
"Em nghĩ tôi rảnh rỗi để làm gia sư riêng cho em"- Quân cao mày trêu đùa lại, cậu nhóc này đúng là biết ta cả chỉ không biết điều dám để anh làm gia sư riêng, có biết giá của anh cao lắm hay không.
"Trước kia thầy bảo em chăm học sẽ làm gia sư cho em, bây giờ lại muốn nuốt lời hay sao?"- Hiếu mím môi nhìn người đàn ông đối diện, anh không còn mặc bộ vest nghiêm túc mà mặc bộ đồ tông màu ấm ở nhà, đôi mắt nâu cũng toát lên vẻ ấm áp hơn rất nhiều.
"Không nuốt lời, để xem tôi có hứng hay không đã"- Quân đi đến đưa tay xoa xoa mái tóc trắng của Hiếu, từ lần đầu tiên gặp đến giờ tóc cậu dài ra không ít, chân đen đã sớm lộ ra rõ ràng.
"Đồ lươn lẹo"- Hiếu lườm anh một cái rồi lấy sách ra không quan tâm anh nữa, rõ ràng đã hứa giúp cậu mà giờ lại lật lọng, đã thế câu không thèm để ý nữa xem ai mới là người phải nhường ai.
"Giờ đến lượt em giận hả?"- Quân tựa người vào ghê đưa tay nhéo nhéo má cậu một cái mà Hiếu chẳng có phản ứng gì cả, xem ra cậu nhóc này đang muốn dỗi anh một trận để được dỗ dành đây mà, đã thế thì để cho cậu dỗi thêm chút nữa cũng được. Cửa phòng đóng lại, Hiếu buông sách xuống tức giận đôi mắt xinh đẹp như mèo nhỏ không được thỏa mãn, đã lươn lẹo còn không chịu dỗ cậu thế thì cậu giận thật cho anh xem.
Quả nhiên Hiếu chăm chú làm đề cương không chú ý tới người ở ngoài làm gì nữa, vài lần Quân mở cửa kiểm tra cậu cũng chẳng biết nên ai đó có cơ hội chụp lén người ta vài tấm để ngắm cho đỡ chán. Mãi đến gần giờ ăn cơm mà Hiếu vẫn ngồi lì trong phòng nên anh chẳng có cách nào khác ngoại trừ việc vào trong dỗ dành cậu.
Hiếu vẫn chú tâm vào bài không hề biết có người đến gần mình, Quân muốn đưa tay xoa đầu cậu nhưng lại cúi xuống ghé lại gần khuôn mặt Hiếu xem thử cậu đang làm gì.
"Nhìn lại chỗ này"- Theo tay Quân chỉ Hiếu hơi nhăn mày xem xét lại sau đó chỉnh sửa lại mới tìm ra đáp án, vừa buông bút xuống chợt nhận ra hơi thở ấm nóng trên gò má mình liền quay đầu sang, cảm giác mềm mại lướt nhẹ qua.
Tay Quân đặt trên thành ghế ghé người xuống nên Hiếu gần như bị anh ôm trọn khuôn mặt ghé sát lại cách Hiếu một khoảng rất nhỏ, hơi thở quấn quít lấy nhau chỉ cần nhích thêm chút là có thể trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ thắm kia.
Hiếu không dám cử động dù chỉ một chút, đôi mắt đen tuyền có chút gì đó lóe lên rồi hiện rõ hình bóng anh bên trong, trái tim trong lồng ngực đập loạn đến nỗi chính cậu cũng có thể nghe thấy được. Quân quan sát từng cử động của cậu, ham muốn chiếm lấy cậu nhóc này hiện rõ trong mắt xen lẫn hình bóng Hiếu, bàn tay đặt trên thành ghế từ từ chuyển động muốn ôm lấy bờ vai kia kéo vào lòng nhưng cuối cùng lại chuyển hướng đưa lên xoa xoa mái tóc trắng kia, đứng thẳng người dậy thoát khỏi tình cảnh khó đỡ này.
"Đi tắm rồi ra ăn cơm, đừng có bỏ bữa đấy"
"Vâng ạ"- Hiếu mơ hồ trả lời, đến lúc anh rời khỏi phòng mới có thể ôm lấy ngực trái mình mà thở mạnh, cả người run lên vì hoảng hốt sau đó lại vui sướng tột cùng đưa tay chạm lên môi mình. Người còn lại cũng chẳng khá hơn, Quân tựa người vào cửa đưa tay ôm trán cố trấn tĩnh lại, vừa nãy suýt chút nữa anh không kiềm chế được mà hôn cậu, cho dù biết cậu sẽ chẳng phản kháng lại nhưng da mặt anh mỏng không chịu được chuyện này.
Mãi một lúc lâu sau hai người mới bình tĩnh trở lại mà đối mặt bình thường với nhau như không có chuyện gì xảy ra, nhìn cậu nhóc tóc trắng ngồi ăn cơm đối diện mình trong lòng anh xuất hiện cảm giác kì lạ, thật thỏa mãn.
Suốt thời gian Hiếu ở nhà anh Phương cũng thường gọi điện hỏi xem em trai mình tìm được chỗ ăn ở mới nào, tuy cậu đôi lúc cũng về nhà nhưng suốt nửa tháng không thấy mặt em trai chị cũng lo, còn đứa em trai kia thì được người ta nuôi béo tốt chuẩn bị thịt mà vẫn chưa biết gì hết.
Từ lúc ăn nhờ ở đậu tại nhà Quân, Hiếu phát hiện ra nhiều điều khá thú vị. Thầy giáo của cậu lúc ở nhà rất khác, anh hay cười thậm chí đôi lúc trêu chọc lại cậu, đôi khi anh hay giở chứng hâm trêu chọc con mèo béo Ensy để nó cào cho hoặc đôi lúc làm biếng đến mức nằm trên sofa suốt 3 tiếng. Đôi lúc ngồi trên sofa lại đưa tay xoa xoa mái tóc cậu khiến nó rối xù lên thì thôi.
Quân từ lúc nuôi thêm một con mèo nữa liền biết được Hiếu buổi sáng rất lơ mơ đến khi ra khỏi nhà mới tỉnh hẳn, buổi tối suốt có quên cởi tất cũng phải nghe hát mới chịu ngủ. Ngoài ra Hiếu cũng khá dễ xúc động, mỗi lần ngồi xem phim với nhau anh đều phải chuẩn bị một túi giấy ăn để cậu lau mắt, đôi lúc Hiếu sẽ xúc động đến mức ôm chặt anh gục đầu vào vai anh khóc nức nở, đúng là khiến người ta muốn trêu chọc.
Gần 12h trưa Hiếu mới thức dậy, cảm thấy mình đã khỏe hơn một chút cậu mới ngồi dậy định đi tìm chút đồ uống rồi mới chú tâm vào việc học chiều.
"Thôi mình xuống đi, nhỡ đâu ai thấy..."
"Trên này ít người biết lắm không sao đâu em"
Đang định rời khỏi bỗng nhiên bên ngoài có tiếng động khiến cậu dừng lại, có vẻ là một cặp đôi tình nhân nào đó, là một người không muốn làm bóng đèn Hiếu quyết định chờ vài phút để họ tự rời đi nhưng hình như hai người này định chuyện riêng tư, âm thanh bên ngoài cũng hơi xấu hố một chút.
"Xin lỗi, trên này vẫn có người"- Hiếu đưa tay che mắt bước ra khiến hai người kia giật bắn mình vội vàng chỉnh sửa lại quần áo, ổ nhỏ của cậu ở phía sau lối đi lên, lại thêm việc nó ra nhỏ chỉ đến buổi tối mới dễ dàng nhận ra nên ít người sẽ chú ý tới.
"Tôi sẽ xuống luôn, hai người có cần chìa khóa không?"- Được một lúc cậu mới bỏ tay xuống nhìn cặp đôi kia người thì ngại ngùng người thì nhìn cậu như kẻ phá chuyện tốt của người ta, thôi thì cậu cũng quen nên chỉ lục chìa khóa trong cặp tiện thể lấy luôn vài cái 'áo mưa' đưa cho anh chàng kia.
"Cần thì vào lều của tôi mà giải quyết, nhớ dọn dẹp là được"- Xong xuôi Hiếu nhanh chóng chuồn lẹ để lại không gian cho đôi bạn trẻ làm gì thì làm, bây giờ cậu cần bỏ thứ gì đó vào bụng rồi mới tiếp tục học tiếp.
'Ring ring ring'
[Alo đại ca đã tỉnh chưa]
"Tôi tỉnh rồi, có chuyện gì không"- Hiếu gãi gãi đầu trả lời cho có lệ, ánh mắt trong veo tìm kiếm thầy giáo của mình đang ở đâu, hôm nay anh có tiết buổi chiều vậy mà bây giờ chẳng thấy đâu cả.
[Hôm qua đại về trước xe vẫn ở quán, có cần bọn này mang đến không]
"Tối tôi qua lấy"- Hiếu chặc lưỡi chán nản vừa cúp máy liền thấy ngay khuôn mặt có chút tức giận của Quân đang nhìn cậu liền thay đổi thái độ chạy qua.
"Em lại trốn tiết?"- Nhìn cậu nhóc này vừa lúc nãy còn nhăn nhó thấy anh lại cười tươi trong lòng Quân bớt chút tức giận nhưng vẫn muốn làm khó Hiếu một chút.
"Em quá mệt để học, thầy cũng biết mà"- Hiếu đảo mắt nhìn sang phía khác một chút sau đó lại trộm biểu cảm anh-"Thầy đừng giận"
"Trốn cũng trốn rồi, em nghĩ tôi giận được nữa?"- Quân thở hắt ra một hơi, mở cửa xe rồi ấn Hiếu vào bên trong, nhìn khuôn mặt tinh xảo kia xụ xuống khiến anh suýt không nhịn được mà đưa tay nhéo một cái.
"Vẫn còn thời gian nghỉ trưa, muốn ăn cái gì"- Không trêu chọc cậu nữa Quân đưa tay xoa xoa cái đầu trắng mềm mềm kia, cậu nhóc này không có ý thức chăm sóc bản thân nên mấy việc này anh đã sớm quen.
"Gì cũng được ạ"- Hiếu tươi tỉnh hơn một chút, cậu biết thừa chỉ cần mình bày ra vẻ mặt này Quân sẽ không giận được quá ba phút nên Hiếu rất thích cảm giác được anh cưng chiều như vậy.
"Tối nay thầy rảnh không? Xe của em vẫn còn để trong quán"- Ăn uống xong xuôi Hiếu mới dám đem chuyện này đến hỏi anh, chẳng biết tại sao trong mắt Quân cậu lúc nào cũng thành đứa trẻ nhỏ nên anh thường quản lý rất chặt.
"Tôi bảo nhân viên của tôi mang đến cho em, tối ở nhà mà học đi"- Đưa tay nhéo má bánh bao của Hiếu một cái, Quân không tự chủ được mà cong khóe môi lên, càng ngày anh càng thích trêu chọc cậu sắp nghiện mất. Hiếu chun mũi chán nản nhưng vẫn đồng ý với anh, hậu quả của việc bung xõa một ngày chính là một tháng sau đều bị giám sát.
Sau lần đó hai người vẫn duy trì mối quan hệ này không hề tiến thêm một chút nào, tần suất Hiếu đến ăn trực nhà anh ăn trực cũng tăng lên theo thời gian, tuy đôi lúc Quân vẫn đẩy cậu ra nhưng nhìn chung vẫn mặc kệ để cậu muốn làm gì thì làm.
"Em định chuyển luôn sang đây hay sao mà mang hết sách vở sang"- Nhìn cái cặp nặng trịch mà Hiếu vừa đặt xuống Quân đang đứng khoanh tay tựa vào tường phía sau bật cười, phòng ngủ cho khách sớm đã để toàn đồ của cậu, căn nhà này của anh chưa chỗ nào Hiếu chưa bước vào.
"Sắp thi rồi em cần người ôn luyện giúp"- Hiếu lấy sách đặt lên bàn sau đó quay sang nhìn anh đầy hào hứng, việc học đúng là lí do chính còn lại là để ăn nhờ ở đậu nhà người ta.
"Em nghĩ tôi rảnh rỗi để làm gia sư riêng cho em"- Quân cao mày trêu đùa lại, cậu nhóc này đúng là biết ta cả chỉ không biết điều dám để anh làm gia sư riêng, có biết giá của anh cao lắm hay không.
"Trước kia thầy bảo em chăm học sẽ làm gia sư cho em, bây giờ lại muốn nuốt lời hay sao?"- Hiếu mím môi nhìn người đàn ông đối diện, anh không còn mặc bộ vest nghiêm túc mà mặc bộ đồ tông màu ấm ở nhà, đôi mắt nâu cũng toát lên vẻ ấm áp hơn rất nhiều.
"Không nuốt lời, để xem tôi có hứng hay không đã"- Quân đi đến đưa tay xoa xoa mái tóc trắng của Hiếu, từ lần đầu tiên gặp đến giờ tóc cậu dài ra không ít, chân đen đã sớm lộ ra rõ ràng.
"Đồ lươn lẹo"- Hiếu lườm anh một cái rồi lấy sách ra không quan tâm anh nữa, rõ ràng đã hứa giúp cậu mà giờ lại lật lọng, đã thế câu không thèm để ý nữa xem ai mới là người phải nhường ai.
"Giờ đến lượt em giận hả?"- Quân tựa người vào ghê đưa tay nhéo nhéo má cậu một cái mà Hiếu chẳng có phản ứng gì cả, xem ra cậu nhóc này đang muốn dỗi anh một trận để được dỗ dành đây mà, đã thế thì để cho cậu dỗi thêm chút nữa cũng được. Cửa phòng đóng lại, Hiếu buông sách xuống tức giận đôi mắt xinh đẹp như mèo nhỏ không được thỏa mãn, đã lươn lẹo còn không chịu dỗ cậu thế thì cậu giận thật cho anh xem.
Quả nhiên Hiếu chăm chú làm đề cương không chú ý tới người ở ngoài làm gì nữa, vài lần Quân mở cửa kiểm tra cậu cũng chẳng biết nên ai đó có cơ hội chụp lén người ta vài tấm để ngắm cho đỡ chán. Mãi đến gần giờ ăn cơm mà Hiếu vẫn ngồi lì trong phòng nên anh chẳng có cách nào khác ngoại trừ việc vào trong dỗ dành cậu.
Hiếu vẫn chú tâm vào bài không hề biết có người đến gần mình, Quân muốn đưa tay xoa đầu cậu nhưng lại cúi xuống ghé lại gần khuôn mặt Hiếu xem thử cậu đang làm gì.
"Nhìn lại chỗ này"- Theo tay Quân chỉ Hiếu hơi nhăn mày xem xét lại sau đó chỉnh sửa lại mới tìm ra đáp án, vừa buông bút xuống chợt nhận ra hơi thở ấm nóng trên gò má mình liền quay đầu sang, cảm giác mềm mại lướt nhẹ qua.
Tay Quân đặt trên thành ghế ghé người xuống nên Hiếu gần như bị anh ôm trọn khuôn mặt ghé sát lại cách Hiếu một khoảng rất nhỏ, hơi thở quấn quít lấy nhau chỉ cần nhích thêm chút là có thể trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ thắm kia.
Hiếu không dám cử động dù chỉ một chút, đôi mắt đen tuyền có chút gì đó lóe lên rồi hiện rõ hình bóng anh bên trong, trái tim trong lồng ngực đập loạn đến nỗi chính cậu cũng có thể nghe thấy được. Quân quan sát từng cử động của cậu, ham muốn chiếm lấy cậu nhóc này hiện rõ trong mắt xen lẫn hình bóng Hiếu, bàn tay đặt trên thành ghế từ từ chuyển động muốn ôm lấy bờ vai kia kéo vào lòng nhưng cuối cùng lại chuyển hướng đưa lên xoa xoa mái tóc trắng kia, đứng thẳng người dậy thoát khỏi tình cảnh khó đỡ này.
"Đi tắm rồi ra ăn cơm, đừng có bỏ bữa đấy"
"Vâng ạ"- Hiếu mơ hồ trả lời, đến lúc anh rời khỏi phòng mới có thể ôm lấy ngực trái mình mà thở mạnh, cả người run lên vì hoảng hốt sau đó lại vui sướng tột cùng đưa tay chạm lên môi mình. Người còn lại cũng chẳng khá hơn, Quân tựa người vào cửa đưa tay ôm trán cố trấn tĩnh lại, vừa nãy suýt chút nữa anh không kiềm chế được mà hôn cậu, cho dù biết cậu sẽ chẳng phản kháng lại nhưng da mặt anh mỏng không chịu được chuyện này.
Mãi một lúc lâu sau hai người mới bình tĩnh trở lại mà đối mặt bình thường với nhau như không có chuyện gì xảy ra, nhìn cậu nhóc tóc trắng ngồi ăn cơm đối diện mình trong lòng anh xuất hiện cảm giác kì lạ, thật thỏa mãn.
Suốt thời gian Hiếu ở nhà anh Phương cũng thường gọi điện hỏi xem em trai mình tìm được chỗ ăn ở mới nào, tuy cậu đôi lúc cũng về nhà nhưng suốt nửa tháng không thấy mặt em trai chị cũng lo, còn đứa em trai kia thì được người ta nuôi béo tốt chuẩn bị thịt mà vẫn chưa biết gì hết.
Từ lúc ăn nhờ ở đậu tại nhà Quân, Hiếu phát hiện ra nhiều điều khá thú vị. Thầy giáo của cậu lúc ở nhà rất khác, anh hay cười thậm chí đôi lúc trêu chọc lại cậu, đôi khi anh hay giở chứng hâm trêu chọc con mèo béo Ensy để nó cào cho hoặc đôi lúc làm biếng đến mức nằm trên sofa suốt 3 tiếng. Đôi lúc ngồi trên sofa lại đưa tay xoa xoa mái tóc cậu khiến nó rối xù lên thì thôi.
Quân từ lúc nuôi thêm một con mèo nữa liền biết được Hiếu buổi sáng rất lơ mơ đến khi ra khỏi nhà mới tỉnh hẳn, buổi tối suốt có quên cởi tất cũng phải nghe hát mới chịu ngủ. Ngoài ra Hiếu cũng khá dễ xúc động, mỗi lần ngồi xem phim với nhau anh đều phải chuẩn bị một túi giấy ăn để cậu lau mắt, đôi lúc Hiếu sẽ xúc động đến mức ôm chặt anh gục đầu vào vai anh khóc nức nở, đúng là khiến người ta muốn trêu chọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.