Chương 13: Không Quan Tâm
Ashley
10/10/2021
Sáng hôm sau khi Quân tỉnh dậy bên cạnh chẳng còn cậu nhóc tóc trắng kia, hơi ấm vẫn còn trên đệm nên cậu chưa rời khỏi đây lâu. Vệ sinh cá nhân xong bước vào bếp nấu đồ ăn sáng, người nào đó chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mới cùng chiếc quần che đi cặp đùi nuột nà đang chú tâm đến bữa sáng.
"Chào buổi sáng"- Quân tiến đến vòng tay qua eo nhỏ ôm lấy cậu từ phía sau, hình như còn gầy hơn so với đêm mà cậu say đến không nhớ gì hết. Hiếu giật mình nhưng không biểu hiện ra bên ngoài gỡ tay anh ra khỏi người mình hoàn thành nốt bữa sáng cho hai người.
"Thầy có thể tìm cho em một bộ đồ khác được không"
"Tôi có sẵn vài bộ đồ mới để tôi lấy giúp em"- Quân có chút vui vẻ hơn hôm qua đưa tay chỉnh lại mái tóc cho cậu, dường như tâm trạng của Hiếu ổn định hơn nhiều có lẽ bọn họ có thể cố gắng hòa giải việc này.
"Cảm ơn thầy"- Hiếu nghiêng đầu tránh đi tay anh nhưng một chút liền dừng lại để anh chỉnh giúp mình sau đó mang bữa sáng đặt lên bàn, dù sao cậu cũng không quan tâm nữa thì cần gì phải tránh né-"Hôm nay em nghỉ được không"
"Chút nữa tôi đưa em về, nghỉ ngơi cho tốt"
Quân tưởng cậu sẽ sớm đi học trở lại nhưng suốt một tuần sau đó Hiếu không xuất hiện, cậu vẫn nhận điện thoại nhưng không hề nói gì chỉ nghe được tiếng hít thở nhẹ mới khiến anh bớt lo lắng. Sau đó khi Hiếu đến trường cũng không hề chú tâm đến anh, tuy cậu cười đùa với mọi người xung quanh nhưng coi anh chẳng khác gì người dưng, bị anh nhắc nhở trong tiết cũng chỉ im lặng không nhìn về phía anh.
Suốt chục ngày sau hai người chẳng hề có một tương tác nào, Quân sắp không chịu nổi việc này muốn đi tìm cậu nói rõ ràng. Nhìn chất lỏng màu đỏ thơm nồng trong cốc lại nhớ tới đôi môi ngọt kia, thứ này so với cậu chẳng bằng một phần.
"Mẹ nó hôm nào đi với bọn tao mày cũng bày ra cái vẻ mặt như thể bị bỏ rơi đấy, tươi tỉnh lên tí đê"- Lâm khó chịu ra đẩy cô gái đang bám trên người mình ra, bọn họ mà không xử lí tên này cho xong có khi thằng này thành ma ủ rũ mất.
"Hôm trước đi với bọn tao nên nhóc con kia giận mày hả? Bọn này nghĩ cách giúp mày dỗ dành cho"- Lần đó bọn họ còn tưởng Quân sẽ dẫn theo cậu nhóc kia đi cùng nhưng anh chẳng đề cập một chút gì về Hiếu, là người có kinh nghiệm nhất trong hội ở đây Khanh biết có lẽ hai người đang giận dỗi nhau chuyện gì đó, tốt nhất là tìm cách xin lỗi trước.
"Một quà hai hoa ba cây si, thế là được còn gì"- Dương cười khẩy một cái, mấy cô người yêu cũ của hắn giận dỗi đến mấy cũng xiêu lòng, chẳng qua chỉ đi gặp bạn bè mà giận thành như vậy thì cũng sớm bỏ nhau.
"Tao cưỡng hiếp em ấy"- Quân chậm rãi nói ra, nếu chỉ là giận dỗi bình thường như hội nó nói thì anh đã không phải nhọc lòng như vậy, từ lúc Hiếu kéo anh lại hôn anh mơ hồ biết cậu đang rời xa mình.
"Mẹ nó! Thật hay giả đấy"- Người phản ứng lại đầu tiên là Khoa, bọn họ trước kia cho dù có làm với nhiều người cũng chưa bao giờ cưỡng ép người ta, nhất là cái thằng bình thường cẩn trọng nhất lại nói ra câu này.
"Im lặng cái gì nữa mày kể hết ra xem nào"- Mấy đứa khác cũng lập tức phản ứng lại, họ biết Quân không hề nói đùa với mấy chuyện này, nếu là sự thật thì bọn họ cũng không ngại dạy dỗ lại tên này đòi công bằng cho em dâu.
"Hôm tụ tập đấy tao thấy Hiếu vào khách sạn với người khác, tao hủy hẹn với em ấy đi tụ tập với hội mày lúc về thấy Hiếu đứng trước cửa nhà tao chờ đợi suốt 5 tiếng, lúc đó tao quá say để kiềm chế bản thân đã..."- Quân cúi gằm mặt nhớ lại đêm đó, đôi mắt trong veo hai gò má đỏ ửng vì lạnh đến lúc tỉnh táo lại Hiếu bị anh hành hạ đến mê man.
"Cái mẹ mày, đã không tìm hiểu rõ còn dám làm vậy nếu tao là cậu nhóc kia kiểu gì cũng đánh mày đến chết đi sống lại"- Lâm không nhịn được đặt ly xuống bàn, đôi mắt đầy sự tức giận muốn đập Quân ra bã, nếu không phải anh em tốt thì hắn nhất định đánh người đến không đứng nổi mang đến chỗ Hiếu xin lỗi.
"Cuối cùng thì người kia là sao? Nếu chỉ có vậy thì cậu nhóc kia sẽ không giận mày đến mức này"- Nhìn cái vẻ dài thườn thượt của Quân, Dương tặc lưỡi chán nản. Với tính cách của thằng này thì trong lúc không tỉnh táo đã nói ra những lời làm tổn thương Hiếu.
"Anh họ của Hiếu, chỉ là đến lấy ống kính. Tao cũng không nhớ rõ lúc đó tao nói gì, nhưng chắc rất khó nghe"- Quân khẽ cười chua xót, chỉ cần nhìn biểu hiện của cậu anh thừa biết cậu đã tổn thương đến mức nào, đối với Hiếu tổn thương thể xác chẳng bằng một chút gì so với tổn thương tinh thần.
"Hiếu gặp vài vấn đề tâm lý, em ấy đã coi tao giống như điểm tựa, nói hết mọi thứ với tao nhưng tao lại dẫm nát tất cả"
"Mày đúng là thằng ngu nhất tao biết, hiện giờ tình hình thế nào?"- Khoa vò vò mái tóc lãng tử của mình, dạo này không thấy cậu nhóc kia đến còn tưởng hai đứa mặn nồng với nhau nhưng xem ra chuyện này rắc rối hơn hắn nghĩ.
"Điện thoại bật lên không trả lời, tao đến gần liền tránh đi không nghe thấy tao nói gì, Hiếu sắp coi tao thành người dưng luôn rồi"- Thật ra những biểu hiện này hết sức bình thường nhưng Quân không chịu được việc mình và Hiếu chẳng có liên kết nào.
Anh biết cái vẻ tươi cười đó chỉ là lớp bảo bọc bên ngoài nhưng anh cũng là người duy nhất nhìn thấy nội tâm bên trong cậu yếu ớt như thế nào. Trải qua những chuyện này Hiếu bình tĩnh đến lạ, giống như một con thú nhỏ tự mình liếm láp vết thương xây cho mình những lớp bảo vệ mới không để ai thấy dáng vẻ gục ngã của mình.
"Ít nhất vẫn chú ý đến mày, còn chú ý thì còn cơ hội tốt nhất mang được em dâu đến chỗ bọn tao nếu không tao xách cổ mày đến đập đầu xin lỗi người ta"- Thấy còn chút hy vọng Lâm mới an tâm với thằng bạn mình, cái đứa chưa yêu đương bình thường bao giờ thì làm sao biết cách dỗ dành người ta, đã thế theo lời anh nói Hiếu có chút vấn đề tâm lý lại càng khó dỗ dành hơn, có khi bọn họ mang người đến còn nhanh hơn.
'Choang!'
Tiếng chai vỡ cắt ngang cuộc tư vấn thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, tất nhiên là ông chủ Khoa đã quen với việc ba bữa xích mích năm bữa đánh nhau nên đứng dậy đi giải quyết vấn đề, vừa ra đến nơi liền choáng ngợp vội gọi tên đang ủ rũ kia đi bắt người.
Thấy Khoa đi chưa được một phút đã trở lại mà tiếng đánh đấm ngày càng to bọn họ liền hiểu có chuyện xảy ra, chưa kịp nói gì thì Quân đã đứng bật dậy chạy xuống phía dưới. Với sự nhạy bén của mình anh biết chuyện này liên quan đến cậu nhóc tóc trắng kia nếu không đã chẳng lo lắng như vậy.
Quả nhiên trực giác của anh đúng, giữa đám người kia nổi bật một chàng trai tóc bạc trắng hung hắng đạp mấy kẻ xung quanh mình xuống, nắm đấm không buông xuống ẩn hiện chút máu, đôi mắt đen tuyền trước giờ chỉ có hai sắc thái bỗng nhiên sắc lạnh như con thú hoang chưa được thuần hóa.
Mấy tên kia vẫn chưa muốn chịu thua lập tức đứng dậy lao về phía cậu nhưng mấy đứa bên cạnh liền ra tay đánh gục hội nó. Hiếu cong môi cười giống như kiếm được thứ gì đó thú vị để mấy tên kia tự do rồi một mình ra tay. Bọn nó bị cậu đánh nhừ tử nhưng Hiếu vẫn chưa có ý định dừng lại, nhìn ngón tay mảnh khảnh kia dính đầy máu Quân liền lao về phía cậu kéo Hiếu ra nhưng bị cậu đánh trả đành phải đỡ lại, qua một lúc lâu nhân lúc cậu sơ hở mới vòng tay qua eo cậu ôm người ra ngoài.
"Được rồi mấy anh em giải tán đi, đại ca các cậu có người yêu lo cho rồi"- Thấy hai bên đang đánh nhau hăng say tự nhiên Hiếu bị người ta mang đi cả hội kia nghệt mặt chưa hiểu chuyện gì Khoa liền tiến lên tỏ ra đây là chuyện bình thường, sau đó nhìn mấy người đang cố bò dậy dưới đất lên lấy thẻ ra đưa cho họ một khoản tiền thuốc men. Dù sao người trả cái đống này là thằng bạn đang cố tìm cách dỗ dành bảo bối ngoài kia chứ không phải hắn.
"Mày nói xem sau này thằng Quân có bị bạo hành gia đình không"- Hóng hớt mọi chuyện từ đầu đến cuối Lâm có chút thích thú, lúc đầu nghe Quân kể còn nghĩ cậu nhóc kia có chút yếu ớt nhưng nhìn lại mới thấy hóa ra cũng nhúng chàm chứ không trong trắng toàn bộ.
"Tẹo nữa nó vào là biết, chỉ sợ bị đánh đến không dậy nổi"- Khanh nhún vai nghĩ đến lúc cậu nhóc hành mấy kẻ kia ra bã lại nghĩ tới thằng bạn của mình anh dũng kéo người đi liền cảm phục, so với bé yêu của hắn ở nhà thì hắn đúng là may mắn.
"Nhóc đó với cái người thằng Quân nói có phải cùng một người không, tao thấy cái vụ kia có khi nó bị bẫy mới đúng"- Dương nhấp một ngụm rượu, mấy cái từ yếu ớt, hoảng loạn, buồn bã không hề phù hợp với người mà bọn họ vừa thấy chút nào, thằng Quân bảo bị đánh còn đáng tin hơn.
"Vì yêu đấy bạn, bao giờ bạn yêu thì bạn mới hiểu được"- Khanh khinh bỉ liếc thằng bạn mình, nếu cậu nhóc kia không yêu thằng Quân thì nhất định sẽ ra tay đánh người, chỉ vì không muốn tổn thương người khác lại tổn thương chính mình.
Quân ôm chặt eo cậu mang người ra phía sau trong khi Hiếu liên tục giãy giụa muốn đánh anh, mãi đến khi Quân thả cậu ra mới chịu bình tĩnh đừng dựa vào tường thở hổn hển.
"Thầy điên à mà mang em ra đây"
"Tay em có sao không"- Quân bỏ qua thái độ giận dữ của cậu nắm lấy bàn tay dính máu của Hiếu lên, ánh sáng mập mờ không đủ để anh nhìn rõ xem đây là máu của mấy kẻ kia hay là máu của cậu.
"Ai cần thầy lo"- Hiếu lập tức rụt tay lại giấu bàn tay mình khỏi tầm mắt anh, suốt hai tuần qua cậu tưởng mình đã trở lại như lúc đầu nhưng vừa nhìn thấy anh mọi thứ cậu dụng lên lại sụp đổ.
"Không ai quản em là thành thế này, có khác mấy đứa giang hồ kia không"- Cố ngăn không cho cậu rời đi, cái dáng vẻ điên cuồng kia khiến anh không hề vui vẻ thậm chí còn muốn mang cậu về dạy dỗ một trận nhưng Hiếu ăn mềm không ăn cứng nếu anh làm vậy cậu sẽ càng chống trả mạnh hơn.
"Còn hơn làm thằng điếm như thầy nói"- Hiếu trừng mắt ghét bỏ nhìn anh, cậu thà bị đánh gãy xương còn hơn là bị làm nhục đến không dám phản kháng lại, trong bụng lại bắt đầu cảm giác sôi sục Hiếu cắn răng đẩy anh ra.
"Tôi chưa bao giờ coi em như vậy, lần này không cho phép em chạy khỏi tôi nữa"- Quân hơi mím môi giữ Hiếu lại muốn ôm cậu, cuối cùng anh vẫn không chịu nổi việc cậu nhóc này không thuộc về mình. Hiếu khẽ run lên rất nhanh sau đó đẩy Quân ra, bức tường cậu dựng lên thêm lần nữa sụp đổ những cảm xúc tiêu cự nhất thoát ra khiến Hiếu chẳng kiểm soát được mình.
Quân nghiêng người tránh né đòn tấn công từ cậu, cố không để cậu đánh trúng vừa không để Hiếu bị thương. Qua một vài phút Hiếu nắm tay mình bị bàn tay anh ôm trọn, bàn tay Quân đặt trên hông cậu giữ Hiếu trong lòng mình.
"Thầy không có quyền quản em"- Hiếu thở ra một hơi buông tay, cho dù có đánh tiếp thì cậu sẽ thua bây giờ rời đi tìm chút rượu có lẽ tốt hơn là cứ giằng co với anh. Không để Hiếu đạt được ý định, anh gạt chân Hiếu để cậu ngã vào người mình xoay người lại để lưng cậu tựa vào tường giữ cổ tay khống chế cậu .(Kiểu kabedon ák)
Nhìn thẳng vào đôi mắt đen tuyền lạnh nhạt của cậu, Quân biết bất cứ lúc nào cậu có thể phản kháng lại nhưng anh lại càng muốn cậu trở thành của mình hơn nữa, không kìm được chiếm lấy cánh môi mềm đầy quyến rũ.
Hơi thở bị anh tham lam chiếm lấy khiến cậu hoảng hốt nhưng Quân áp sát người không để cậu gập gối, đôi tay ấn lên tường khẽ động nhưng Quân lại giữ chặt hơn. Anh dịu dàng ngậm lấy cánh môi mềm của cậu, thè lưỡi liếm nhẹ khóe môi Hiếu rồi tách hàm răng nhỏ xinh thăm dò khuôn miệng nhỏ.
Cảm giác ôn nhu này Hiếu chưa quen thuộc vừa muốn trốn tránh lại muốn thêm chút nữa, cứ thế cậu không phản kháng lại để anh dần dần tìm lưỡi nhỏ kia trêu đùa. Không thấy cậu phản ứng lại Quân dừng lại kiểm tra xem cậu nhóc này có phải đơ luôn rồi hay không, ánh mắt Hiếu có chút mơ màng nhưng lại trần trụi muốn thiêu đốt người khác, anh khẽ cười cắn môi cậu một cái để Hiếu tỉnh lại.
Hiếu bị đau liền kêu khe khẽ chưa kịp mắng người đã bị chặn lại, nụ hôn nóng bỏng như lửa đốt cháy cánh môi. Người kia cứ thể càn quét khuôn miệng cậu càng khiến cậu tức giận đáp trả anh, tiếng hôn mút cùng tiếng thở dốc đầy khêu gợi rõ ràng trong con hẻm vắng người.
"Đừng giận nữa được không, anh nhớ em"
"Chào buổi sáng"- Quân tiến đến vòng tay qua eo nhỏ ôm lấy cậu từ phía sau, hình như còn gầy hơn so với đêm mà cậu say đến không nhớ gì hết. Hiếu giật mình nhưng không biểu hiện ra bên ngoài gỡ tay anh ra khỏi người mình hoàn thành nốt bữa sáng cho hai người.
"Thầy có thể tìm cho em một bộ đồ khác được không"
"Tôi có sẵn vài bộ đồ mới để tôi lấy giúp em"- Quân có chút vui vẻ hơn hôm qua đưa tay chỉnh lại mái tóc cho cậu, dường như tâm trạng của Hiếu ổn định hơn nhiều có lẽ bọn họ có thể cố gắng hòa giải việc này.
"Cảm ơn thầy"- Hiếu nghiêng đầu tránh đi tay anh nhưng một chút liền dừng lại để anh chỉnh giúp mình sau đó mang bữa sáng đặt lên bàn, dù sao cậu cũng không quan tâm nữa thì cần gì phải tránh né-"Hôm nay em nghỉ được không"
"Chút nữa tôi đưa em về, nghỉ ngơi cho tốt"
Quân tưởng cậu sẽ sớm đi học trở lại nhưng suốt một tuần sau đó Hiếu không xuất hiện, cậu vẫn nhận điện thoại nhưng không hề nói gì chỉ nghe được tiếng hít thở nhẹ mới khiến anh bớt lo lắng. Sau đó khi Hiếu đến trường cũng không hề chú tâm đến anh, tuy cậu cười đùa với mọi người xung quanh nhưng coi anh chẳng khác gì người dưng, bị anh nhắc nhở trong tiết cũng chỉ im lặng không nhìn về phía anh.
Suốt chục ngày sau hai người chẳng hề có một tương tác nào, Quân sắp không chịu nổi việc này muốn đi tìm cậu nói rõ ràng. Nhìn chất lỏng màu đỏ thơm nồng trong cốc lại nhớ tới đôi môi ngọt kia, thứ này so với cậu chẳng bằng một phần.
"Mẹ nó hôm nào đi với bọn tao mày cũng bày ra cái vẻ mặt như thể bị bỏ rơi đấy, tươi tỉnh lên tí đê"- Lâm khó chịu ra đẩy cô gái đang bám trên người mình ra, bọn họ mà không xử lí tên này cho xong có khi thằng này thành ma ủ rũ mất.
"Hôm trước đi với bọn tao nên nhóc con kia giận mày hả? Bọn này nghĩ cách giúp mày dỗ dành cho"- Lần đó bọn họ còn tưởng Quân sẽ dẫn theo cậu nhóc kia đi cùng nhưng anh chẳng đề cập một chút gì về Hiếu, là người có kinh nghiệm nhất trong hội ở đây Khanh biết có lẽ hai người đang giận dỗi nhau chuyện gì đó, tốt nhất là tìm cách xin lỗi trước.
"Một quà hai hoa ba cây si, thế là được còn gì"- Dương cười khẩy một cái, mấy cô người yêu cũ của hắn giận dỗi đến mấy cũng xiêu lòng, chẳng qua chỉ đi gặp bạn bè mà giận thành như vậy thì cũng sớm bỏ nhau.
"Tao cưỡng hiếp em ấy"- Quân chậm rãi nói ra, nếu chỉ là giận dỗi bình thường như hội nó nói thì anh đã không phải nhọc lòng như vậy, từ lúc Hiếu kéo anh lại hôn anh mơ hồ biết cậu đang rời xa mình.
"Mẹ nó! Thật hay giả đấy"- Người phản ứng lại đầu tiên là Khoa, bọn họ trước kia cho dù có làm với nhiều người cũng chưa bao giờ cưỡng ép người ta, nhất là cái thằng bình thường cẩn trọng nhất lại nói ra câu này.
"Im lặng cái gì nữa mày kể hết ra xem nào"- Mấy đứa khác cũng lập tức phản ứng lại, họ biết Quân không hề nói đùa với mấy chuyện này, nếu là sự thật thì bọn họ cũng không ngại dạy dỗ lại tên này đòi công bằng cho em dâu.
"Hôm tụ tập đấy tao thấy Hiếu vào khách sạn với người khác, tao hủy hẹn với em ấy đi tụ tập với hội mày lúc về thấy Hiếu đứng trước cửa nhà tao chờ đợi suốt 5 tiếng, lúc đó tao quá say để kiềm chế bản thân đã..."- Quân cúi gằm mặt nhớ lại đêm đó, đôi mắt trong veo hai gò má đỏ ửng vì lạnh đến lúc tỉnh táo lại Hiếu bị anh hành hạ đến mê man.
"Cái mẹ mày, đã không tìm hiểu rõ còn dám làm vậy nếu tao là cậu nhóc kia kiểu gì cũng đánh mày đến chết đi sống lại"- Lâm không nhịn được đặt ly xuống bàn, đôi mắt đầy sự tức giận muốn đập Quân ra bã, nếu không phải anh em tốt thì hắn nhất định đánh người đến không đứng nổi mang đến chỗ Hiếu xin lỗi.
"Cuối cùng thì người kia là sao? Nếu chỉ có vậy thì cậu nhóc kia sẽ không giận mày đến mức này"- Nhìn cái vẻ dài thườn thượt của Quân, Dương tặc lưỡi chán nản. Với tính cách của thằng này thì trong lúc không tỉnh táo đã nói ra những lời làm tổn thương Hiếu.
"Anh họ của Hiếu, chỉ là đến lấy ống kính. Tao cũng không nhớ rõ lúc đó tao nói gì, nhưng chắc rất khó nghe"- Quân khẽ cười chua xót, chỉ cần nhìn biểu hiện của cậu anh thừa biết cậu đã tổn thương đến mức nào, đối với Hiếu tổn thương thể xác chẳng bằng một chút gì so với tổn thương tinh thần.
"Hiếu gặp vài vấn đề tâm lý, em ấy đã coi tao giống như điểm tựa, nói hết mọi thứ với tao nhưng tao lại dẫm nát tất cả"
"Mày đúng là thằng ngu nhất tao biết, hiện giờ tình hình thế nào?"- Khoa vò vò mái tóc lãng tử của mình, dạo này không thấy cậu nhóc kia đến còn tưởng hai đứa mặn nồng với nhau nhưng xem ra chuyện này rắc rối hơn hắn nghĩ.
"Điện thoại bật lên không trả lời, tao đến gần liền tránh đi không nghe thấy tao nói gì, Hiếu sắp coi tao thành người dưng luôn rồi"- Thật ra những biểu hiện này hết sức bình thường nhưng Quân không chịu được việc mình và Hiếu chẳng có liên kết nào.
Anh biết cái vẻ tươi cười đó chỉ là lớp bảo bọc bên ngoài nhưng anh cũng là người duy nhất nhìn thấy nội tâm bên trong cậu yếu ớt như thế nào. Trải qua những chuyện này Hiếu bình tĩnh đến lạ, giống như một con thú nhỏ tự mình liếm láp vết thương xây cho mình những lớp bảo vệ mới không để ai thấy dáng vẻ gục ngã của mình.
"Ít nhất vẫn chú ý đến mày, còn chú ý thì còn cơ hội tốt nhất mang được em dâu đến chỗ bọn tao nếu không tao xách cổ mày đến đập đầu xin lỗi người ta"- Thấy còn chút hy vọng Lâm mới an tâm với thằng bạn mình, cái đứa chưa yêu đương bình thường bao giờ thì làm sao biết cách dỗ dành người ta, đã thế theo lời anh nói Hiếu có chút vấn đề tâm lý lại càng khó dỗ dành hơn, có khi bọn họ mang người đến còn nhanh hơn.
'Choang!'
Tiếng chai vỡ cắt ngang cuộc tư vấn thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, tất nhiên là ông chủ Khoa đã quen với việc ba bữa xích mích năm bữa đánh nhau nên đứng dậy đi giải quyết vấn đề, vừa ra đến nơi liền choáng ngợp vội gọi tên đang ủ rũ kia đi bắt người.
Thấy Khoa đi chưa được một phút đã trở lại mà tiếng đánh đấm ngày càng to bọn họ liền hiểu có chuyện xảy ra, chưa kịp nói gì thì Quân đã đứng bật dậy chạy xuống phía dưới. Với sự nhạy bén của mình anh biết chuyện này liên quan đến cậu nhóc tóc trắng kia nếu không đã chẳng lo lắng như vậy.
Quả nhiên trực giác của anh đúng, giữa đám người kia nổi bật một chàng trai tóc bạc trắng hung hắng đạp mấy kẻ xung quanh mình xuống, nắm đấm không buông xuống ẩn hiện chút máu, đôi mắt đen tuyền trước giờ chỉ có hai sắc thái bỗng nhiên sắc lạnh như con thú hoang chưa được thuần hóa.
Mấy tên kia vẫn chưa muốn chịu thua lập tức đứng dậy lao về phía cậu nhưng mấy đứa bên cạnh liền ra tay đánh gục hội nó. Hiếu cong môi cười giống như kiếm được thứ gì đó thú vị để mấy tên kia tự do rồi một mình ra tay. Bọn nó bị cậu đánh nhừ tử nhưng Hiếu vẫn chưa có ý định dừng lại, nhìn ngón tay mảnh khảnh kia dính đầy máu Quân liền lao về phía cậu kéo Hiếu ra nhưng bị cậu đánh trả đành phải đỡ lại, qua một lúc lâu nhân lúc cậu sơ hở mới vòng tay qua eo cậu ôm người ra ngoài.
"Được rồi mấy anh em giải tán đi, đại ca các cậu có người yêu lo cho rồi"- Thấy hai bên đang đánh nhau hăng say tự nhiên Hiếu bị người ta mang đi cả hội kia nghệt mặt chưa hiểu chuyện gì Khoa liền tiến lên tỏ ra đây là chuyện bình thường, sau đó nhìn mấy người đang cố bò dậy dưới đất lên lấy thẻ ra đưa cho họ một khoản tiền thuốc men. Dù sao người trả cái đống này là thằng bạn đang cố tìm cách dỗ dành bảo bối ngoài kia chứ không phải hắn.
"Mày nói xem sau này thằng Quân có bị bạo hành gia đình không"- Hóng hớt mọi chuyện từ đầu đến cuối Lâm có chút thích thú, lúc đầu nghe Quân kể còn nghĩ cậu nhóc kia có chút yếu ớt nhưng nhìn lại mới thấy hóa ra cũng nhúng chàm chứ không trong trắng toàn bộ.
"Tẹo nữa nó vào là biết, chỉ sợ bị đánh đến không dậy nổi"- Khanh nhún vai nghĩ đến lúc cậu nhóc hành mấy kẻ kia ra bã lại nghĩ tới thằng bạn của mình anh dũng kéo người đi liền cảm phục, so với bé yêu của hắn ở nhà thì hắn đúng là may mắn.
"Nhóc đó với cái người thằng Quân nói có phải cùng một người không, tao thấy cái vụ kia có khi nó bị bẫy mới đúng"- Dương nhấp một ngụm rượu, mấy cái từ yếu ớt, hoảng loạn, buồn bã không hề phù hợp với người mà bọn họ vừa thấy chút nào, thằng Quân bảo bị đánh còn đáng tin hơn.
"Vì yêu đấy bạn, bao giờ bạn yêu thì bạn mới hiểu được"- Khanh khinh bỉ liếc thằng bạn mình, nếu cậu nhóc kia không yêu thằng Quân thì nhất định sẽ ra tay đánh người, chỉ vì không muốn tổn thương người khác lại tổn thương chính mình.
Quân ôm chặt eo cậu mang người ra phía sau trong khi Hiếu liên tục giãy giụa muốn đánh anh, mãi đến khi Quân thả cậu ra mới chịu bình tĩnh đừng dựa vào tường thở hổn hển.
"Thầy điên à mà mang em ra đây"
"Tay em có sao không"- Quân bỏ qua thái độ giận dữ của cậu nắm lấy bàn tay dính máu của Hiếu lên, ánh sáng mập mờ không đủ để anh nhìn rõ xem đây là máu của mấy kẻ kia hay là máu của cậu.
"Ai cần thầy lo"- Hiếu lập tức rụt tay lại giấu bàn tay mình khỏi tầm mắt anh, suốt hai tuần qua cậu tưởng mình đã trở lại như lúc đầu nhưng vừa nhìn thấy anh mọi thứ cậu dụng lên lại sụp đổ.
"Không ai quản em là thành thế này, có khác mấy đứa giang hồ kia không"- Cố ngăn không cho cậu rời đi, cái dáng vẻ điên cuồng kia khiến anh không hề vui vẻ thậm chí còn muốn mang cậu về dạy dỗ một trận nhưng Hiếu ăn mềm không ăn cứng nếu anh làm vậy cậu sẽ càng chống trả mạnh hơn.
"Còn hơn làm thằng điếm như thầy nói"- Hiếu trừng mắt ghét bỏ nhìn anh, cậu thà bị đánh gãy xương còn hơn là bị làm nhục đến không dám phản kháng lại, trong bụng lại bắt đầu cảm giác sôi sục Hiếu cắn răng đẩy anh ra.
"Tôi chưa bao giờ coi em như vậy, lần này không cho phép em chạy khỏi tôi nữa"- Quân hơi mím môi giữ Hiếu lại muốn ôm cậu, cuối cùng anh vẫn không chịu nổi việc cậu nhóc này không thuộc về mình. Hiếu khẽ run lên rất nhanh sau đó đẩy Quân ra, bức tường cậu dựng lên thêm lần nữa sụp đổ những cảm xúc tiêu cự nhất thoát ra khiến Hiếu chẳng kiểm soát được mình.
Quân nghiêng người tránh né đòn tấn công từ cậu, cố không để cậu đánh trúng vừa không để Hiếu bị thương. Qua một vài phút Hiếu nắm tay mình bị bàn tay anh ôm trọn, bàn tay Quân đặt trên hông cậu giữ Hiếu trong lòng mình.
"Thầy không có quyền quản em"- Hiếu thở ra một hơi buông tay, cho dù có đánh tiếp thì cậu sẽ thua bây giờ rời đi tìm chút rượu có lẽ tốt hơn là cứ giằng co với anh. Không để Hiếu đạt được ý định, anh gạt chân Hiếu để cậu ngã vào người mình xoay người lại để lưng cậu tựa vào tường giữ cổ tay khống chế cậu .(Kiểu kabedon ák)
Nhìn thẳng vào đôi mắt đen tuyền lạnh nhạt của cậu, Quân biết bất cứ lúc nào cậu có thể phản kháng lại nhưng anh lại càng muốn cậu trở thành của mình hơn nữa, không kìm được chiếm lấy cánh môi mềm đầy quyến rũ.
Hơi thở bị anh tham lam chiếm lấy khiến cậu hoảng hốt nhưng Quân áp sát người không để cậu gập gối, đôi tay ấn lên tường khẽ động nhưng Quân lại giữ chặt hơn. Anh dịu dàng ngậm lấy cánh môi mềm của cậu, thè lưỡi liếm nhẹ khóe môi Hiếu rồi tách hàm răng nhỏ xinh thăm dò khuôn miệng nhỏ.
Cảm giác ôn nhu này Hiếu chưa quen thuộc vừa muốn trốn tránh lại muốn thêm chút nữa, cứ thế cậu không phản kháng lại để anh dần dần tìm lưỡi nhỏ kia trêu đùa. Không thấy cậu phản ứng lại Quân dừng lại kiểm tra xem cậu nhóc này có phải đơ luôn rồi hay không, ánh mắt Hiếu có chút mơ màng nhưng lại trần trụi muốn thiêu đốt người khác, anh khẽ cười cắn môi cậu một cái để Hiếu tỉnh lại.
Hiếu bị đau liền kêu khe khẽ chưa kịp mắng người đã bị chặn lại, nụ hôn nóng bỏng như lửa đốt cháy cánh môi. Người kia cứ thể càn quét khuôn miệng cậu càng khiến cậu tức giận đáp trả anh, tiếng hôn mút cùng tiếng thở dốc đầy khêu gợi rõ ràng trong con hẻm vắng người.
"Đừng giận nữa được không, anh nhớ em"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.