Chương 12: Vụn vỡ
Ashley
05/10/2021
Hiếu mê man rất lâu cuối cùng cũng khó khăn mở mắt, cảm giác thân thể đau đớn đến tê cứng khiến cậu không kịp thích ứng khẽ kêu lên một tiếng.
"Đừng...đừng...tránh xa em ra"- Cảm nhận bàn tay quen thuộc kia trên thân thể mình Hiếu bất giác run rẩy cổ họng khản đặc âm thanh phát ra đầy ủy khuất.
"Tôi không làm gì hết bình tĩnh nào" Quân vội bỏ tuýp thuốc xuống ôm chặt cậu vào lòng cố hết sức trấn an cậu nhưng chỉ càng làm Hiếu hoảng sợ hơn nữa, nước mắt bắt đầu chảy xuống gò má.
"Thả em ra...thả em ra...xin thầy đừng làm nữa"- Hiếu hoảng loạn cố gắng thoát khỏi người anh, hơi thở mất kiểm soát những ngón tay siết chặt chiếc áo mỏng cố gắng bảo vệ cơ thể mình. Ngay khi Quân thả cậu ra Hiếu liền che miệng mình chạy vào phòng tắm nôn thốc tháo ra, cho dù trong bụng mình chẳng có chút gì nhưng cậu vẫn cố gắng nôn ra đến mức chỉ toàn dịch dạ dày.
Cảm giác đỡ hơn một chút Hiếu ngồi bệt xuống đất cố gắng hít thở, cố gắng đứng thẳng dậy nhưng hai chân không thể khép chặt lại được, Hiếu nhìn bản thân trong gương cố gắng nở nụ cười nhưng còn xấu xí hơn nữa.
"Cẩn thận ngã"- Nhìn nụ cười chua xót của cậu lòng Quân như bị cắt thành vài mảnh đến bên cạnh nhẹ nhàng vuốt lưng Hiếu, vừa mới trải qua chuyện kia lại dùng nhiều sức như vậy chắc chắn rất mệt.
Đừng chạm vào em!"- Hiếu hất tay anh ra chưa kịp bình tĩnh được bao lâu lại kích động muốn bùng phát đống cảm xúc tiêu cực này, mở vòi nước dùng tay cố gắng rửa sạch mặt mình những sợi tóc ướt dính vào khuôn mặt, đôi mắt đen tuyền được gội rửa sạch sẽ thêm phần trong veo.
"Cơ thể em không chịu nổi đâu, vào nghỉ ngơi để tôi bôi thuốc cho em"- Nhìn Hiếu rửa lại mặt đến lần thứ ba Quân cuối cùng không chịu được kéo cậu vào bên trong ép cậu nằm xuống giường trong sự phản kháng yếu ớt của Hiếu.
"Buông em ra! Thầy còn muốn làm gì nữa?!"- Cả người cậu chẳng còn chút sức lực nào, cơn đau bắt đầu kéo đến hành hạ khiến Hiếu chẳng muốn động một ngón tay nhưng vẫn luôn căng cứng người phòng thủ.
"Hiếu, tôi biết tôi sai rồi, ngồi ngoan để tôi bôi thuốc có được không"- Quân đưa tay lên xoa đầu cậu, ít nhất bây giờ cậu cũng giữ bình tĩnh lại chứ không hoảng loạn như đêm qua nữa.
"Bây giờ em thành ra thế này thầy muốn làm gì còn cần hỏi sao"- Hiếu nghiêng đầu tránh khỏi sự đụng chạm từ anh, đêm qua mặc kệ cậu van xin anh chẳng hề động lòng mà tha cho cậu, bây giờ đem cái sự dịu dàng giả tạo này chẳng phải xem cậu như kẻ ngốc mà chơi đùa hay sao.
"Hôm qua đều do tôi sai, em muốn tôi làm gì để bù đắp tôi cũng chấp nhận nhưng để tôi xoa thuốc cho em, sẽ bớt đau hơn"- Quân thở dài một hơi kéo Hiếu vào ôm chặt hôn nhẹ lên trán cậu, anh biết mọi việc đi đến mức này đều là do những ngu ngốc của mình , nếu anh chịu bình tĩnh lại một chút có lẽ mọi thứ vẫn sẽ như trước kia, đôi mắt đen tuyền đó mỗi lần nhìn anh đều phát sáng lên.
Hiếu im lặng không nói một lời, trái tim khẽ rung lên nhưng nhớ lại những gì anh làm tối qua những rung động ấy biến thành cơn đau khiến bụng cậu lại quặn lên lần nữa, khó khăn lắm mới nhịn được cơn buồn nôn xuống để anh làm gì thì làm.
Nhìn Hiếu bình tĩnh như vậy Quân chẳng biết mình nên vui hay nên buồn, chậm rãi cởi áo Hiếu ra lấy thuốc mỡ bôi bên những vết đỏ ửng đầy bắt mắt trên người cậu. Hiếu không nhìn về phía anh, tựa người ra mê man suy nghĩ mỗi khi ngón tay anh chạm vào những điểm mẫn cảm hoặc đau nhói cậu đều cố gắng mím môi lại nhưng đôi lúc vẫn không kìm được mà kêu lên khe khẽ.
Mất một lúc lâu mới thoa xong thuốc, Hiếu nhanh chóng cài nút áo lại muốn rời giường nhưng vừa lúc nãy đã dùng hết sức lực liền ngã trở lại.
"Cẩn thận chút, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khá hơn"- Quân đặt tuýp thuốc xuống muốn đỡ cậu, đêm qua bọn họ làm nhiều như vậy lại còn là lần đầu tiên của Hiếu chắc chắn chẳng thể ngay lập tức vận động mạnh được. Hiếu im lặng không quan tâm đến anh, nằm xuống trùm kéo chăn lên như muốn bảo vệ cơ thể, cậu chẳng muốn để tâm đến bất kì thứ gì nữa, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc những việc đã xảy ra đều chỉ là giấc mơ.
"Xin lỗi em, tôi biết hiện giờ em sẽ không chấp nhận bất cứ điều gì từ tôi nên tôi sẽ không xuất hiện trong tầm mắt em"
Đôi mắt anh phảng phất ý buồn, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc qua tai của cậu, dịu dàng hôn nhẹ lên gò má Hiếu rồi bước ra ngoài để lại chàng trai kia nằm trên giường lớn cắn chặt môi ngăn mình bật ra những âm thanh yếu ớt, nước mắt lăn xuống làm mọi thứ trở nên mơ hồ, cảm giác trái tim rung động đến đau nhói khiến Hiếu bắt đầu hoảng loạn nhưng thuốc của cậu không ở đây, người luôn dỗ dành cậu lại đem tình cảm của cậu vấy bẩn gần như chẳng có cách nào để ngăn cản sự hoảng loạn này.
Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm Quân nhíu mày rất nhanh bước vào bên trong kiểm tra, cửa phòng đóng kín nhưng tiếng nước cùng tiếng thở dốc cực kỳ rõ ràng càng khiến anh lo lắng hơn.
"Hiếu mở cửa ra, đang xảy ra chuyện gì"- Quân đập mạnh vào cửa nhưng chỉ có tiếng nước chảy to hơn che đi tiếng thở bên trong, trong lòng như bị thiêu đốt nhưng chẳng thể làm gì được vài phút sau khi tiếng nước dừng lại cửa phòng tắm mở ra cậu nhóc kia mới chậm chạp bước ra ngoài, đôi mắt đen tuyền liếc anh một cái rồi trở về giường.
Mùi xà phòng nồng đậm như muốn che lấp thứ gì đó nhưng thoảng trong không khí vẫn lưu lại chút tanh nồng của máu, Quân nhíu chặt mày tiến đến cạnh giường nhìn người đang vùi mình vào lớp chăn ấm, trên cánh tay vẫn còn lưu lại vết đỏ.
"Tôi không xuất hiện không có nghĩa là em được hành hạ bản thân mình"
Quân kéo cánh tay cậu lên đôi mắt đầy sự giận dữ nhìn vào những vết cắn sâu đến rách thịt trên làn da trắng nõn của Hiếu, anh vội lấy hộp y tế sát trùng băng bó cho cậu. Anh biết hiện giờ mình không có quyền tức giận nhưng thà để cậu mắng chửi anh còn hơn việc Hiếu hành hạ bản thân mình.
"Ai hành hạ em chẳng phải thầy là người rõ nhất? Đã xem em như món đồ chơi thì không cần tỏ ra lo lắng"- Hiếu rũ mắt lặng lẽ nhìn những vết thương trên tay mình đôi mắt giống như những lúc anh thấy cậu ngồi trong quán bar chẳng quan tâm gì cả. Tình trạng này của cậu đã có từ lâu mỗi khi tâm trạng lên xuống bất thường đều trở thành như vậy, Hiếu biết những viên thuốc kia là con dao hai lưỡi giúp cậu bình tĩnh nhưng dần giết chết cảm xúc của cậu vì vậy suốt vài tháng nay cậu đang cố gắng không sử dụng đến nó nữa.
"Tôi chưa từng coi em như vậy, hôm qua đều là do tôi say không kiểm soát được"- Nhìn khuôn mặt chẳng còn chút vui vẻ thường ngày Quân càng thêm đau lòng, đưa tay nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của cậu mân mê từng ngón tay thon dài.
"Nếu thầy chưa từng có suy nghĩ đó thì có say thầy cũng không nói ra những lời này với em" Hiếu nhếch môi cười mỉa mai, cậu đã xem anh như mặt trời của mình nhưng trong mắt anh cậu cũng chỉ là một thứ để thỏa mãn ham muốn, không ngại nói ra những lời sỉ nhục lòng tự trọng của cậu.
"Hôm qua tôi thấy em đi cùng một người đàn ông vào trong khách sạn, tôi tưởng..."
"Tưởng em coi thầy như một thử thách?Tưởng em sẵn sàng phóng túng với bất kỳ ai? Hay là tưởng em chẳng khác gì một thằng điếm bất kỳ ai cũng lên giường được"- Hiếu lập tức ngắt lời anh, suốt thời gian qua cậu cố gắng cho anh thấy mình thực sự nghiêm túc với anh nhưng Quân chẳng hề tìm hiểu mọi thứ ngay cả một câu chất vấn cũng không có, bỏ mặc cậu chờ đợi mòn mỏi đến buốt da thịt chỉ đổi lời một đêm đầy nhục nhã.
Quân im lặng không đáp lại, nhớ lại những lời đêm qua trong cơn tức giận đã nói ra anh biết Hiếu chẳng thể tha thứ được cho anh, ngay cả một lời giải thích cũng không có gắn cái mác đó lên người Hiếu chỉ để che đi cái ham muốn ghê tởm trong lòng.
Hiếu nhìn biểu cảm suy tư của anh liền cười lên một tiếng kéo cổ áo anh lại hôn lên môi anh, Quân không đoán được hành động này mở to mắt nhìn cậu, nụ hôn này khiến anh mơ hồ thấy lo sợ.
"Thầy bắt đầu thì em là người kết thúc, muốn làm gì thì làm đi"- Chỉ môi chạm môi nhưng so với lúc anh hôn cậu ở trong xe nụ hôn này là sự buông bỏ của Hiếu, cậu không muốn bọn họ tiếp tục dây dưa nữa, ngón tay trượt xuống tách nút áo để lộ ngực trần đầy quyến rũ.
"Nghỉ ngơi cho tốt, đợi bao giờ em suy nghĩ kĩ chúng ta tiếp tục việc này"- Quân giữ tay cậu lại nói một câu rồi bỏ ra ngoài, anh biết rõ tình cảm mình dành cho cậu là yêu chứ không phải chỉ là quan hệ xác thịt chỉ một lần là thành người dưng. Hiếu đưa mắt nhìn theo anh, cảm giác thứ gì đó dần dần trượt xuống khiến cậu khó mà thoải mái được. Nơi này trước kia cho cậu cảm giác an toàn nhưng bây giờ không còn nữa, nên sớm rời khỏi đây.
Hiếu gần như không có tâm trạng ăn uống nhưng dưới sự vừa đấm vừa xoa của anh vẫn phải cố gắng bỏ chút gì đó vào bụng còn hơn là bị anh dùng miệng đút cho. Nguyên một ngày nằm trên giường khiến đầu óc mê man mệt mỏi chẳng còn hơi sức quan tâm đến Quân, khi đang nhắm mắt cố ngủ bên giường cảm giác lún xuống một vòng tay rộng ôm lấy cơ thể khiến cậu hơi khó chịu muốn nhích người ra nhưng anh lại giữ chặt hơn.
"Ngủ ngoan đi, tôi hát cho em nghe"- Người trong lòng cuối cùng cũng nằm ngoan để anh ôm, Quân hôn nhẹ lên phần gáy có vết cắn nhạt của cậu để lưng cậu tựa vào ngực mình tham lam chiếm lấy hơi ấm của Hiếu. Hiếu đã dứt ra khỏi đống thuốc ngủ hiện giờ đang buồn ngủ cộng thêm thói quen nghe hát ru rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Quân xoay người cậu lại, hôn nhẹ lên trán cùng gò má cậu, để Hiếu nằm trong lồng ngực mình hơi thở đều đều phả vào cổ anh mới yên tâm hơn đôi chút chìm vào giấc ngủ, cậu nhóc này đã buông bỏ nhưng anh phải giữ lấy sợi dây liên kết giữa họ mà trói chặt cậu lại không để cậu rời khỏi mình.
"Đừng...đừng...tránh xa em ra"- Cảm nhận bàn tay quen thuộc kia trên thân thể mình Hiếu bất giác run rẩy cổ họng khản đặc âm thanh phát ra đầy ủy khuất.
"Tôi không làm gì hết bình tĩnh nào" Quân vội bỏ tuýp thuốc xuống ôm chặt cậu vào lòng cố hết sức trấn an cậu nhưng chỉ càng làm Hiếu hoảng sợ hơn nữa, nước mắt bắt đầu chảy xuống gò má.
"Thả em ra...thả em ra...xin thầy đừng làm nữa"- Hiếu hoảng loạn cố gắng thoát khỏi người anh, hơi thở mất kiểm soát những ngón tay siết chặt chiếc áo mỏng cố gắng bảo vệ cơ thể mình. Ngay khi Quân thả cậu ra Hiếu liền che miệng mình chạy vào phòng tắm nôn thốc tháo ra, cho dù trong bụng mình chẳng có chút gì nhưng cậu vẫn cố gắng nôn ra đến mức chỉ toàn dịch dạ dày.
Cảm giác đỡ hơn một chút Hiếu ngồi bệt xuống đất cố gắng hít thở, cố gắng đứng thẳng dậy nhưng hai chân không thể khép chặt lại được, Hiếu nhìn bản thân trong gương cố gắng nở nụ cười nhưng còn xấu xí hơn nữa.
"Cẩn thận ngã"- Nhìn nụ cười chua xót của cậu lòng Quân như bị cắt thành vài mảnh đến bên cạnh nhẹ nhàng vuốt lưng Hiếu, vừa mới trải qua chuyện kia lại dùng nhiều sức như vậy chắc chắn rất mệt.
Đừng chạm vào em!"- Hiếu hất tay anh ra chưa kịp bình tĩnh được bao lâu lại kích động muốn bùng phát đống cảm xúc tiêu cực này, mở vòi nước dùng tay cố gắng rửa sạch mặt mình những sợi tóc ướt dính vào khuôn mặt, đôi mắt đen tuyền được gội rửa sạch sẽ thêm phần trong veo.
"Cơ thể em không chịu nổi đâu, vào nghỉ ngơi để tôi bôi thuốc cho em"- Nhìn Hiếu rửa lại mặt đến lần thứ ba Quân cuối cùng không chịu được kéo cậu vào bên trong ép cậu nằm xuống giường trong sự phản kháng yếu ớt của Hiếu.
"Buông em ra! Thầy còn muốn làm gì nữa?!"- Cả người cậu chẳng còn chút sức lực nào, cơn đau bắt đầu kéo đến hành hạ khiến Hiếu chẳng muốn động một ngón tay nhưng vẫn luôn căng cứng người phòng thủ.
"Hiếu, tôi biết tôi sai rồi, ngồi ngoan để tôi bôi thuốc có được không"- Quân đưa tay lên xoa đầu cậu, ít nhất bây giờ cậu cũng giữ bình tĩnh lại chứ không hoảng loạn như đêm qua nữa.
"Bây giờ em thành ra thế này thầy muốn làm gì còn cần hỏi sao"- Hiếu nghiêng đầu tránh khỏi sự đụng chạm từ anh, đêm qua mặc kệ cậu van xin anh chẳng hề động lòng mà tha cho cậu, bây giờ đem cái sự dịu dàng giả tạo này chẳng phải xem cậu như kẻ ngốc mà chơi đùa hay sao.
"Hôm qua đều do tôi sai, em muốn tôi làm gì để bù đắp tôi cũng chấp nhận nhưng để tôi xoa thuốc cho em, sẽ bớt đau hơn"- Quân thở dài một hơi kéo Hiếu vào ôm chặt hôn nhẹ lên trán cậu, anh biết mọi việc đi đến mức này đều là do những ngu ngốc của mình , nếu anh chịu bình tĩnh lại một chút có lẽ mọi thứ vẫn sẽ như trước kia, đôi mắt đen tuyền đó mỗi lần nhìn anh đều phát sáng lên.
Hiếu im lặng không nói một lời, trái tim khẽ rung lên nhưng nhớ lại những gì anh làm tối qua những rung động ấy biến thành cơn đau khiến bụng cậu lại quặn lên lần nữa, khó khăn lắm mới nhịn được cơn buồn nôn xuống để anh làm gì thì làm.
Nhìn Hiếu bình tĩnh như vậy Quân chẳng biết mình nên vui hay nên buồn, chậm rãi cởi áo Hiếu ra lấy thuốc mỡ bôi bên những vết đỏ ửng đầy bắt mắt trên người cậu. Hiếu không nhìn về phía anh, tựa người ra mê man suy nghĩ mỗi khi ngón tay anh chạm vào những điểm mẫn cảm hoặc đau nhói cậu đều cố gắng mím môi lại nhưng đôi lúc vẫn không kìm được mà kêu lên khe khẽ.
Mất một lúc lâu mới thoa xong thuốc, Hiếu nhanh chóng cài nút áo lại muốn rời giường nhưng vừa lúc nãy đã dùng hết sức lực liền ngã trở lại.
"Cẩn thận chút, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khá hơn"- Quân đặt tuýp thuốc xuống muốn đỡ cậu, đêm qua bọn họ làm nhiều như vậy lại còn là lần đầu tiên của Hiếu chắc chắn chẳng thể ngay lập tức vận động mạnh được. Hiếu im lặng không quan tâm đến anh, nằm xuống trùm kéo chăn lên như muốn bảo vệ cơ thể, cậu chẳng muốn để tâm đến bất kì thứ gì nữa, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc những việc đã xảy ra đều chỉ là giấc mơ.
"Xin lỗi em, tôi biết hiện giờ em sẽ không chấp nhận bất cứ điều gì từ tôi nên tôi sẽ không xuất hiện trong tầm mắt em"
Đôi mắt anh phảng phất ý buồn, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc qua tai của cậu, dịu dàng hôn nhẹ lên gò má Hiếu rồi bước ra ngoài để lại chàng trai kia nằm trên giường lớn cắn chặt môi ngăn mình bật ra những âm thanh yếu ớt, nước mắt lăn xuống làm mọi thứ trở nên mơ hồ, cảm giác trái tim rung động đến đau nhói khiến Hiếu bắt đầu hoảng loạn nhưng thuốc của cậu không ở đây, người luôn dỗ dành cậu lại đem tình cảm của cậu vấy bẩn gần như chẳng có cách nào để ngăn cản sự hoảng loạn này.
Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm Quân nhíu mày rất nhanh bước vào bên trong kiểm tra, cửa phòng đóng kín nhưng tiếng nước cùng tiếng thở dốc cực kỳ rõ ràng càng khiến anh lo lắng hơn.
"Hiếu mở cửa ra, đang xảy ra chuyện gì"- Quân đập mạnh vào cửa nhưng chỉ có tiếng nước chảy to hơn che đi tiếng thở bên trong, trong lòng như bị thiêu đốt nhưng chẳng thể làm gì được vài phút sau khi tiếng nước dừng lại cửa phòng tắm mở ra cậu nhóc kia mới chậm chạp bước ra ngoài, đôi mắt đen tuyền liếc anh một cái rồi trở về giường.
Mùi xà phòng nồng đậm như muốn che lấp thứ gì đó nhưng thoảng trong không khí vẫn lưu lại chút tanh nồng của máu, Quân nhíu chặt mày tiến đến cạnh giường nhìn người đang vùi mình vào lớp chăn ấm, trên cánh tay vẫn còn lưu lại vết đỏ.
"Tôi không xuất hiện không có nghĩa là em được hành hạ bản thân mình"
Quân kéo cánh tay cậu lên đôi mắt đầy sự giận dữ nhìn vào những vết cắn sâu đến rách thịt trên làn da trắng nõn của Hiếu, anh vội lấy hộp y tế sát trùng băng bó cho cậu. Anh biết hiện giờ mình không có quyền tức giận nhưng thà để cậu mắng chửi anh còn hơn việc Hiếu hành hạ bản thân mình.
"Ai hành hạ em chẳng phải thầy là người rõ nhất? Đã xem em như món đồ chơi thì không cần tỏ ra lo lắng"- Hiếu rũ mắt lặng lẽ nhìn những vết thương trên tay mình đôi mắt giống như những lúc anh thấy cậu ngồi trong quán bar chẳng quan tâm gì cả. Tình trạng này của cậu đã có từ lâu mỗi khi tâm trạng lên xuống bất thường đều trở thành như vậy, Hiếu biết những viên thuốc kia là con dao hai lưỡi giúp cậu bình tĩnh nhưng dần giết chết cảm xúc của cậu vì vậy suốt vài tháng nay cậu đang cố gắng không sử dụng đến nó nữa.
"Tôi chưa từng coi em như vậy, hôm qua đều là do tôi say không kiểm soát được"- Nhìn khuôn mặt chẳng còn chút vui vẻ thường ngày Quân càng thêm đau lòng, đưa tay nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của cậu mân mê từng ngón tay thon dài.
"Nếu thầy chưa từng có suy nghĩ đó thì có say thầy cũng không nói ra những lời này với em" Hiếu nhếch môi cười mỉa mai, cậu đã xem anh như mặt trời của mình nhưng trong mắt anh cậu cũng chỉ là một thứ để thỏa mãn ham muốn, không ngại nói ra những lời sỉ nhục lòng tự trọng của cậu.
"Hôm qua tôi thấy em đi cùng một người đàn ông vào trong khách sạn, tôi tưởng..."
"Tưởng em coi thầy như một thử thách?Tưởng em sẵn sàng phóng túng với bất kỳ ai? Hay là tưởng em chẳng khác gì một thằng điếm bất kỳ ai cũng lên giường được"- Hiếu lập tức ngắt lời anh, suốt thời gian qua cậu cố gắng cho anh thấy mình thực sự nghiêm túc với anh nhưng Quân chẳng hề tìm hiểu mọi thứ ngay cả một câu chất vấn cũng không có, bỏ mặc cậu chờ đợi mòn mỏi đến buốt da thịt chỉ đổi lời một đêm đầy nhục nhã.
Quân im lặng không đáp lại, nhớ lại những lời đêm qua trong cơn tức giận đã nói ra anh biết Hiếu chẳng thể tha thứ được cho anh, ngay cả một lời giải thích cũng không có gắn cái mác đó lên người Hiếu chỉ để che đi cái ham muốn ghê tởm trong lòng.
Hiếu nhìn biểu cảm suy tư của anh liền cười lên một tiếng kéo cổ áo anh lại hôn lên môi anh, Quân không đoán được hành động này mở to mắt nhìn cậu, nụ hôn này khiến anh mơ hồ thấy lo sợ.
"Thầy bắt đầu thì em là người kết thúc, muốn làm gì thì làm đi"- Chỉ môi chạm môi nhưng so với lúc anh hôn cậu ở trong xe nụ hôn này là sự buông bỏ của Hiếu, cậu không muốn bọn họ tiếp tục dây dưa nữa, ngón tay trượt xuống tách nút áo để lộ ngực trần đầy quyến rũ.
"Nghỉ ngơi cho tốt, đợi bao giờ em suy nghĩ kĩ chúng ta tiếp tục việc này"- Quân giữ tay cậu lại nói một câu rồi bỏ ra ngoài, anh biết rõ tình cảm mình dành cho cậu là yêu chứ không phải chỉ là quan hệ xác thịt chỉ một lần là thành người dưng. Hiếu đưa mắt nhìn theo anh, cảm giác thứ gì đó dần dần trượt xuống khiến cậu khó mà thoải mái được. Nơi này trước kia cho cậu cảm giác an toàn nhưng bây giờ không còn nữa, nên sớm rời khỏi đây.
Hiếu gần như không có tâm trạng ăn uống nhưng dưới sự vừa đấm vừa xoa của anh vẫn phải cố gắng bỏ chút gì đó vào bụng còn hơn là bị anh dùng miệng đút cho. Nguyên một ngày nằm trên giường khiến đầu óc mê man mệt mỏi chẳng còn hơi sức quan tâm đến Quân, khi đang nhắm mắt cố ngủ bên giường cảm giác lún xuống một vòng tay rộng ôm lấy cơ thể khiến cậu hơi khó chịu muốn nhích người ra nhưng anh lại giữ chặt hơn.
"Ngủ ngoan đi, tôi hát cho em nghe"- Người trong lòng cuối cùng cũng nằm ngoan để anh ôm, Quân hôn nhẹ lên phần gáy có vết cắn nhạt của cậu để lưng cậu tựa vào ngực mình tham lam chiếm lấy hơi ấm của Hiếu. Hiếu đã dứt ra khỏi đống thuốc ngủ hiện giờ đang buồn ngủ cộng thêm thói quen nghe hát ru rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Quân xoay người cậu lại, hôn nhẹ lên trán cùng gò má cậu, để Hiếu nằm trong lồng ngực mình hơi thở đều đều phả vào cổ anh mới yên tâm hơn đôi chút chìm vào giấc ngủ, cậu nhóc này đã buông bỏ nhưng anh phải giữ lấy sợi dây liên kết giữa họ mà trói chặt cậu lại không để cậu rời khỏi mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.