Chương 5: Chung Giường
Ma nữ mary
13/02/2021
Anh cảm thấy rất lạnh. Như anh đang nằm cạnh một tảng băng.
- Lạnh quá!
Trước khi ngủ, anh nhớ đã đắp mền.
- Sao hôm nay trời lạnh thế? Anh đưa tay tìm kiếm cái mền nhưng chỉ sờ thấy cái gì mềm đang đặt ngang bên hông của anh. Nó cũng lạnh. Anh muốn mở mắt nhưng mọi thứ tối đen thui. Anh bước xuống bật đèn nhưng hai chân không có tí sức nào. Giống như một cơn ác mộng.
Đến khi mặt trời lên cao anh mới có thể mở mắt ra. Tay chân bủn rủn như không có sức sống. Cảm người mệt mỏi. Anh lê bước vào phòng tắm. Đánh răng rửa mặt. Anh lẩm bẩm:
- Kỳ quái! Hai vết muỗi đốt trên cổ sao lại xuất hiện. Anh nhớ rõ nó đã mờ dần từ hôm trước. Dấu vết giống như mới tinh.
Tiếng kêu:
- Ục.. ục
Phát ra từ bụng của anh. Anh bước xuống bếp làm thức ăn. Tủ lạnh đầy đủ đồ ăn tươi sống có lẽ chủ nhà vừa ghé qua nữa.
Hôm nay, anh phải đi làm. Anh kiếm tờ giấy ông chú taxi đã đưa cho anh. Gọi cho chú đó chạy xe đến trước đường vào lâu đài đợi anh.
Phải biết là tiền taxi con nhiều hơn tiền anh đi làm nữa. Anh định ghé qua đó làm hết tháng rồi xin phép nghỉ việc.
Anh đi dọc theo con đường rợp những bóng cây cao to hơn cả người đàn ông lực lưỡng.
Anh thấy chiếc xe taxi đậu sẵn. Chú taxi gọi vọng ra:
- Đổi ý định muốn rời khỏi lâu đài đó sao cậu trai trẻ?
- Dạ không, cháu tính xin nghỉ chỗ làm thêm.
- Vẫn muốn ở đó. Cậu đã gặp chủ lâu đài chưa?
- Chưa thưa chú. Nhưng mọi thứ đều ổn.
- Vậy thì tốt.
Người đàn ông lái taxi đưa anh đến trước quán Bar Moon. Anh hẹn ông ta sáng mai quay lại. Ông ta nhiệt tình đồng ý.
Quán Bar vẫn đông người như thường. Kỳ lạ là anh luôn có cảm giác có một đôi mắt đang theo dõi từng cử chỉ cử động của anh.
Bóng dáng cô bé đó xuất hiện. Khiến anh khá bất ngờ. Anh cứ nghĩ là cô bé sẽ không lui tới ở đây nữa. Như hôm trước anh lại pha một ly rượu màu xanh biếc. Cô gái chỉ nhấp môi. Đôi môi đỏ tươi như cánh hoa hồng đỏ.
Khi anh đưa tới ly rượu cô gái bật cười. Cô gái nhìn anh nói:
- Muốn tình một đêm với tôi sao?
- Không. Tôi nghĩ cô sẽ thích nó.
- Đúng, tôi có hơi thích nó.
Ánh mắt như muốn hút lấy anh. Khiến anh rùng mình. Có lẽ, anh gặp ảo giác sao.
- Tôi đã đủ tuổi.
- Cô nói sao?
- Tôi đã đủ tuổi chơi trò tình một đêm lâu rồi. Chỉ là chưa tìm được người thích hợp.
Anh lúng túng nhìn cô gái mặt áo màu đen. Bây giờ, anh mới phát hiện. Cô gái có gương mặt khác trẻ con nhưng dáng vóc đủ hấp dẫn các đàn ông xung quang đây. Vòng một như muốn bung ra khỏi chiếc áo. Chiếc eo nhỏ như eo kiến. Chiếc áo khoát đen càng khiến cô thêm bí ẩn và lôi cuốn. Không hiểu sao lúc đầu anh nghĩ cô chưa đủ mười tám tuổi. Đúng là một sai lầm.
Anh cười như có lệ nói:
- Tôi không hứng thú.
- Vậy anh hứng thú với điều gì?
- Tôi... tôi...
Anh cũng chưa từng nghĩ sẽ có người hỏi thẳng anh như thế. Vì khi anh nói không hứng thú thì các cô gái điều tức giận quay lưng đi. Thậm chí, có cô còn chửi tục nói anh không phải đàn ông.
Tất cả anh đều để ngoài tai. Nhưng giọng nói ấy của cô như vang vẳng bên tai anh. Nhẹ dịu như một cơn gió thoảng.
- Tại sao lại chọn tôi?
- Tôi thích anh.
- Tôi không có nhà, không có tiền, không phải người thành phố. Tôi nghĩ cô nên kiếm người khác tốt hơn.
Cô cười:
- Anh có thứ tôi rất thích.
- Cái gì?
- Bí mật. Rồi từ từ anh sẽ biết.
Anh không ghét cô. Thật sự, anh rất có thiện cảm với cô. Trên mặt cô không trang điểm phấn son loè loẹt, áo quần sexy như những cô gái đến đây. Không phải anh muốn nói cô xấu. Cô có nước da rất trắng. Đôi mắt như muốn hút lấy người khác. Bắt họ phải say mê ngắm nhìn.
Khoảng cách khá gần nên anh mới phát hiện ra. Cô rất đẹp. Hình như khác với lần đầu gặp thì phải. Cô luôn đến vào khoảng trời khá khuya.
Âm thanh rập rình và đám người điên cuồng nhảy múa lắc lư theo nhạc.
Anh thật sự tò mò điều khiến cô thích anh. Hiếm khi có một cô gái trẻ đến câu dẫn anh. Đa số là những phụ nữ trung trung. Anh không thích mùi nước hoa nồng nặc. Cách nói chuyện phát ra đồng tiền dơ bẩn. Xem anh như ngưu lang tiếp khách ở đây.
Ở quán Bar mà luôn có những góc khuất giao dịch tiền bạc và dục vọng.
Nếu như một người khác nói với anh thì anh có thể không nhớ luôn. Nhưng không hiểu gì sao. Anh lại có cảm giác hồi hộp. Thú vị xen lẫn vui sướng.
Anh chưa từng có bạn gái. Nhưng nghe đám bạn anh nói. Con gái rắc rối lắm. Họ luôn đòi hỏi đủ thứ. Không đáp ứng được nhu cầu vật chất của họ sẽ sẵn sàng chia tay luôn. Anh bắt đầu phân vân. Không viết nên gật đầu hay lắc đầu.
- Lạnh quá!
Trước khi ngủ, anh nhớ đã đắp mền.
- Sao hôm nay trời lạnh thế? Anh đưa tay tìm kiếm cái mền nhưng chỉ sờ thấy cái gì mềm đang đặt ngang bên hông của anh. Nó cũng lạnh. Anh muốn mở mắt nhưng mọi thứ tối đen thui. Anh bước xuống bật đèn nhưng hai chân không có tí sức nào. Giống như một cơn ác mộng.
Đến khi mặt trời lên cao anh mới có thể mở mắt ra. Tay chân bủn rủn như không có sức sống. Cảm người mệt mỏi. Anh lê bước vào phòng tắm. Đánh răng rửa mặt. Anh lẩm bẩm:
- Kỳ quái! Hai vết muỗi đốt trên cổ sao lại xuất hiện. Anh nhớ rõ nó đã mờ dần từ hôm trước. Dấu vết giống như mới tinh.
Tiếng kêu:
- Ục.. ục
Phát ra từ bụng của anh. Anh bước xuống bếp làm thức ăn. Tủ lạnh đầy đủ đồ ăn tươi sống có lẽ chủ nhà vừa ghé qua nữa.
Hôm nay, anh phải đi làm. Anh kiếm tờ giấy ông chú taxi đã đưa cho anh. Gọi cho chú đó chạy xe đến trước đường vào lâu đài đợi anh.
Phải biết là tiền taxi con nhiều hơn tiền anh đi làm nữa. Anh định ghé qua đó làm hết tháng rồi xin phép nghỉ việc.
Anh đi dọc theo con đường rợp những bóng cây cao to hơn cả người đàn ông lực lưỡng.
Anh thấy chiếc xe taxi đậu sẵn. Chú taxi gọi vọng ra:
- Đổi ý định muốn rời khỏi lâu đài đó sao cậu trai trẻ?
- Dạ không, cháu tính xin nghỉ chỗ làm thêm.
- Vẫn muốn ở đó. Cậu đã gặp chủ lâu đài chưa?
- Chưa thưa chú. Nhưng mọi thứ đều ổn.
- Vậy thì tốt.
Người đàn ông lái taxi đưa anh đến trước quán Bar Moon. Anh hẹn ông ta sáng mai quay lại. Ông ta nhiệt tình đồng ý.
Quán Bar vẫn đông người như thường. Kỳ lạ là anh luôn có cảm giác có một đôi mắt đang theo dõi từng cử chỉ cử động của anh.
Bóng dáng cô bé đó xuất hiện. Khiến anh khá bất ngờ. Anh cứ nghĩ là cô bé sẽ không lui tới ở đây nữa. Như hôm trước anh lại pha một ly rượu màu xanh biếc. Cô gái chỉ nhấp môi. Đôi môi đỏ tươi như cánh hoa hồng đỏ.
Khi anh đưa tới ly rượu cô gái bật cười. Cô gái nhìn anh nói:
- Muốn tình một đêm với tôi sao?
- Không. Tôi nghĩ cô sẽ thích nó.
- Đúng, tôi có hơi thích nó.
Ánh mắt như muốn hút lấy anh. Khiến anh rùng mình. Có lẽ, anh gặp ảo giác sao.
- Tôi đã đủ tuổi.
- Cô nói sao?
- Tôi đã đủ tuổi chơi trò tình một đêm lâu rồi. Chỉ là chưa tìm được người thích hợp.
Anh lúng túng nhìn cô gái mặt áo màu đen. Bây giờ, anh mới phát hiện. Cô gái có gương mặt khác trẻ con nhưng dáng vóc đủ hấp dẫn các đàn ông xung quang đây. Vòng một như muốn bung ra khỏi chiếc áo. Chiếc eo nhỏ như eo kiến. Chiếc áo khoát đen càng khiến cô thêm bí ẩn và lôi cuốn. Không hiểu sao lúc đầu anh nghĩ cô chưa đủ mười tám tuổi. Đúng là một sai lầm.
Anh cười như có lệ nói:
- Tôi không hứng thú.
- Vậy anh hứng thú với điều gì?
- Tôi... tôi...
Anh cũng chưa từng nghĩ sẽ có người hỏi thẳng anh như thế. Vì khi anh nói không hứng thú thì các cô gái điều tức giận quay lưng đi. Thậm chí, có cô còn chửi tục nói anh không phải đàn ông.
Tất cả anh đều để ngoài tai. Nhưng giọng nói ấy của cô như vang vẳng bên tai anh. Nhẹ dịu như một cơn gió thoảng.
- Tại sao lại chọn tôi?
- Tôi thích anh.
- Tôi không có nhà, không có tiền, không phải người thành phố. Tôi nghĩ cô nên kiếm người khác tốt hơn.
Cô cười:
- Anh có thứ tôi rất thích.
- Cái gì?
- Bí mật. Rồi từ từ anh sẽ biết.
Anh không ghét cô. Thật sự, anh rất có thiện cảm với cô. Trên mặt cô không trang điểm phấn son loè loẹt, áo quần sexy như những cô gái đến đây. Không phải anh muốn nói cô xấu. Cô có nước da rất trắng. Đôi mắt như muốn hút lấy người khác. Bắt họ phải say mê ngắm nhìn.
Khoảng cách khá gần nên anh mới phát hiện ra. Cô rất đẹp. Hình như khác với lần đầu gặp thì phải. Cô luôn đến vào khoảng trời khá khuya.
Âm thanh rập rình và đám người điên cuồng nhảy múa lắc lư theo nhạc.
Anh thật sự tò mò điều khiến cô thích anh. Hiếm khi có một cô gái trẻ đến câu dẫn anh. Đa số là những phụ nữ trung trung. Anh không thích mùi nước hoa nồng nặc. Cách nói chuyện phát ra đồng tiền dơ bẩn. Xem anh như ngưu lang tiếp khách ở đây.
Ở quán Bar mà luôn có những góc khuất giao dịch tiền bạc và dục vọng.
Nếu như một người khác nói với anh thì anh có thể không nhớ luôn. Nhưng không hiểu gì sao. Anh lại có cảm giác hồi hộp. Thú vị xen lẫn vui sướng.
Anh chưa từng có bạn gái. Nhưng nghe đám bạn anh nói. Con gái rắc rối lắm. Họ luôn đòi hỏi đủ thứ. Không đáp ứng được nhu cầu vật chất của họ sẽ sẵn sàng chia tay luôn. Anh bắt đầu phân vân. Không viết nên gật đầu hay lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.