Chương 7: Cái mũ cối
Phong Hoa Tuyết Nguyệt
01/03/2020
Không gian tĩnh mịch
bao trùm lên màn đêm u tối. Thỉnh thoảng lại có tiếng chó sủa ma xen lẫn với tiếng
ếch nhái từ xa vọng tới, tiếng kêu tích tắc từ cái đồng hồ cũ và tiếng thở nhè
nhẹ của hai người đang nằm suy tư trong gian buồng. Đêm nay là một đêm khó ngủ
đối với hai ông bà. Ông đã kể xong câu chuyện từ lâu, ko ai nói câu nào, có lẽ
do những gì xảy ra quá quái dị khiến họ phải chau mày lên suy nghĩ. Đêm như dài
lê thê.
Trên ngọn dừa đứng im trong khoảng trời lặng gió hoà lẫn vào bóng đêm đen đặc, chợt hiện lên hai cái miệng hình bán nguyệt trắng hếu, sau đó là những tiếng cười khúc khích tan trong tiếng ếch nhái ộp oạp ngoài cánh đồng mênh mông.... Trong buồng, sau khi ngừng nói chuyện được một chốc như để cố gắng dỗ dành giấc ngủ, thế nhưng ông Bà nội vẫn trằn trọc, bà cựa mình hết lần này đến lần khác. Ông đã quay lưng ra phía ngoài, lên tiếng gắt nhẹ:
- Bà cựa gì lắm thế!.
- Tôi ko ngủ được, trong lòng cứ phấp phỏng lo lo!. Có nên viết thư cho mấy đứa ko mình?.
- Ko!. Tôi nói luôn cho mà biết, để yên cho chúng nó học, chưa gì đã rối lên. Rõ lắm chuyện!.
- Thế ông định tính sao đây???.
- Tính gì?. Mới được một ngày, để xem tình hình thế nào rồi hẵng hay, đã rõ nó là giống gì đâu mà tính với chẳng toán!.
Tự nhiên lại bị gắt oan, bà đâm ra ấm ức, mới vùng vằng trở mình nằm đấu lưng với ông, cự lại:
" thế ông nghĩ nó là người chắc?! ".
Cả hai ko nói thêm gì nữa. Trên tường, chiếc đồng hồ đang chỉ 2h05p sáng. Hai người đang nằm yên nhắm mắt để ngủ mà mãi ko ngủ được. Đêm nay có vẻ con Vàng im ắng quá nhỉ!. Chợt có tiếng động lạ phát ra ngoài gian giữa. Bà giật mình mở toang mắt, chăm chú lắng nghe, ông cũng đã nghe thấy rồi thì phải, hơi quay đầu nhìn ra. Loẹt...xoẹt...Loẹt....xoẹt..!. Rầm...! ông Bà nội ngồi bật cả dậy, trống ngực bà đánh liên hồi, mắt láo liêng hoảng hốt. Ông thì ngồi yên nghe ngóng. Loẹt...xoẹt... Rầm... rầm...
- cái, cái gì thế hở ông???
- làm sao tôi biết được, cái quái gì cũng hỏi!.
Bà nội tôi mặt mếu như sắp khóc đến nơi, bà nhát mà. Từ bé tạng người đã yếu đuối, cũng hay ốm đau vặt. Tiếng loẹt xoẹt nghe như tiếng móng tay cào vào vách cửa liên tục, tiếp theo là tiếng rầm rầm như có ai đó đang dùng chân đá mạnh vào vách.
Lúc này thì ông tôi điên tiết lên, nghiến răng vơ cái đèn pin xỏ dép đi ra ngoài. Bà nội cũng lật đật theo ra sau. Lát sau, tiếng chốt cài cửa bị bật ra, tiếp đó là tiếng khô khan từ cái bản lề lâu ngày ko được tra dầu mỡ phát ra kẽo kẹt. Hai cánh cửa mở toang ra, hiện lên đằng sau nó là màn đêm đặc quánh, ko nhìn rõ được một cái gì. Ông tôi bình tĩnh đảo mắt ngó quanh, chẳng có gì cả, chỉ nghe tiếng dế kêu liên miên. Bà đứng nép đằng sau lưng ông, sốt sắng hỏi:
- có gì ko mình?
- có cái gì đâu!. tiên sư nó, nhà nghèo có chó gì đâu mà trộm!.
Ông tôi chủ ý nói to để giả như có thằng trộm nào đó đang trốn đâu đây có nghe được chán mà bỏ đi. Lúc này, ông mới lia đèn pin xuống thấp hơn phía đối diện, vùng ánh sáng hạn hẹp của nó lia trúng phóc một cặp mắt đang mở to, gặp ánh đèn bỗng sáng choang lên lấp lánh như đèn neon trông thật ghê hãi. Bà nội khẽ thót lên một cái. Hoá ra là Vàng... nó đang ngồi chồm hỗm trên bờ tường, nhảy phóc xuống chạy lại chỗ ông bà. Miệng thè ra thở khè khè, còn chân trước thì khều khều một thứ gì, bộ dạng như thể muốn nói với hai người.
Ông tôi mới chiếu đèn pin ra chỗ mà con Vàng đang chỉ, thì hiện ra một vật gì tròn tròn nằm chỏng chơ. Là cái mũ cối!. Hai ông bà ngơ ngác nhìn nhau. Cái mũ mà lúc chiều ko rõ đã biến đi đâu mất nay đang nằm im lìm dưới nền gạch tối. Con Vàng đã đem nó về từ đâu?. Và chính nó còn biết đập cửa để báo cho hai người. Nó khôn đến thế sao?. Gạt mọi cái dấu hỏi to đùng đang xuất hiện trong đầu, ông tôi mới nhẹ nhàng cúi xuống xoa nhẹ vào đầu nó, rồi bảo nó quay trở về chuồng gà nằm ngủ, nó vẫy đuôi, quay đít lững thững đi ngay. Ông dọi đèn theo bóng nó một lúc. Nó làm gì mà ban chân nó bê bết bùn, lông còn vương mấy cọng lá tre khô.
Trên ngọn dừa đứng im trong khoảng trời lặng gió hoà lẫn vào bóng đêm đen đặc, chợt hiện lên hai cái miệng hình bán nguyệt trắng hếu, sau đó là những tiếng cười khúc khích tan trong tiếng ếch nhái ộp oạp ngoài cánh đồng mênh mông.... Trong buồng, sau khi ngừng nói chuyện được một chốc như để cố gắng dỗ dành giấc ngủ, thế nhưng ông Bà nội vẫn trằn trọc, bà cựa mình hết lần này đến lần khác. Ông đã quay lưng ra phía ngoài, lên tiếng gắt nhẹ:
- Bà cựa gì lắm thế!.
- Tôi ko ngủ được, trong lòng cứ phấp phỏng lo lo!. Có nên viết thư cho mấy đứa ko mình?.
- Ko!. Tôi nói luôn cho mà biết, để yên cho chúng nó học, chưa gì đã rối lên. Rõ lắm chuyện!.
- Thế ông định tính sao đây???.
- Tính gì?. Mới được một ngày, để xem tình hình thế nào rồi hẵng hay, đã rõ nó là giống gì đâu mà tính với chẳng toán!.
Tự nhiên lại bị gắt oan, bà đâm ra ấm ức, mới vùng vằng trở mình nằm đấu lưng với ông, cự lại:
" thế ông nghĩ nó là người chắc?! ".
Cả hai ko nói thêm gì nữa. Trên tường, chiếc đồng hồ đang chỉ 2h05p sáng. Hai người đang nằm yên nhắm mắt để ngủ mà mãi ko ngủ được. Đêm nay có vẻ con Vàng im ắng quá nhỉ!. Chợt có tiếng động lạ phát ra ngoài gian giữa. Bà giật mình mở toang mắt, chăm chú lắng nghe, ông cũng đã nghe thấy rồi thì phải, hơi quay đầu nhìn ra. Loẹt...xoẹt...Loẹt....xoẹt..!. Rầm...! ông Bà nội ngồi bật cả dậy, trống ngực bà đánh liên hồi, mắt láo liêng hoảng hốt. Ông thì ngồi yên nghe ngóng. Loẹt...xoẹt... Rầm... rầm...
- cái, cái gì thế hở ông???
- làm sao tôi biết được, cái quái gì cũng hỏi!.
Bà nội tôi mặt mếu như sắp khóc đến nơi, bà nhát mà. Từ bé tạng người đã yếu đuối, cũng hay ốm đau vặt. Tiếng loẹt xoẹt nghe như tiếng móng tay cào vào vách cửa liên tục, tiếp theo là tiếng rầm rầm như có ai đó đang dùng chân đá mạnh vào vách.
Lúc này thì ông tôi điên tiết lên, nghiến răng vơ cái đèn pin xỏ dép đi ra ngoài. Bà nội cũng lật đật theo ra sau. Lát sau, tiếng chốt cài cửa bị bật ra, tiếp đó là tiếng khô khan từ cái bản lề lâu ngày ko được tra dầu mỡ phát ra kẽo kẹt. Hai cánh cửa mở toang ra, hiện lên đằng sau nó là màn đêm đặc quánh, ko nhìn rõ được một cái gì. Ông tôi bình tĩnh đảo mắt ngó quanh, chẳng có gì cả, chỉ nghe tiếng dế kêu liên miên. Bà đứng nép đằng sau lưng ông, sốt sắng hỏi:
- có gì ko mình?
- có cái gì đâu!. tiên sư nó, nhà nghèo có chó gì đâu mà trộm!.
Ông tôi chủ ý nói to để giả như có thằng trộm nào đó đang trốn đâu đây có nghe được chán mà bỏ đi. Lúc này, ông mới lia đèn pin xuống thấp hơn phía đối diện, vùng ánh sáng hạn hẹp của nó lia trúng phóc một cặp mắt đang mở to, gặp ánh đèn bỗng sáng choang lên lấp lánh như đèn neon trông thật ghê hãi. Bà nội khẽ thót lên một cái. Hoá ra là Vàng... nó đang ngồi chồm hỗm trên bờ tường, nhảy phóc xuống chạy lại chỗ ông bà. Miệng thè ra thở khè khè, còn chân trước thì khều khều một thứ gì, bộ dạng như thể muốn nói với hai người.
Ông tôi mới chiếu đèn pin ra chỗ mà con Vàng đang chỉ, thì hiện ra một vật gì tròn tròn nằm chỏng chơ. Là cái mũ cối!. Hai ông bà ngơ ngác nhìn nhau. Cái mũ mà lúc chiều ko rõ đã biến đi đâu mất nay đang nằm im lìm dưới nền gạch tối. Con Vàng đã đem nó về từ đâu?. Và chính nó còn biết đập cửa để báo cho hai người. Nó khôn đến thế sao?. Gạt mọi cái dấu hỏi to đùng đang xuất hiện trong đầu, ông tôi mới nhẹ nhàng cúi xuống xoa nhẹ vào đầu nó, rồi bảo nó quay trở về chuồng gà nằm ngủ, nó vẫy đuôi, quay đít lững thững đi ngay. Ông dọi đèn theo bóng nó một lúc. Nó làm gì mà ban chân nó bê bết bùn, lông còn vương mấy cọng lá tre khô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.