Ma Đao Ca

Chương 32: Hồi 32

Liễu Tàn Dương

21/05/2013

Chỉ thấy văn sĩ trung niên lạnh lùng nói :

- Hai người đến đây quấy nhiễu, bổn Bảo chủ phải cho nếm mùi lạnh giá mới được.

Chỉ trong chốc lát, lớp băng trên hai bàn tay của văn sĩ trung niên đã dày hơn rất nhiều, và trong lầu càng thêm giá buốt, khó thể chịu nổi, nếu Dư Mộng Chân và Hồ Thiết Sanh không vận công đề kháng, e đã chết cóng rồi.

Văn sĩ trung niên cười khẩy :

- Trong hai người ai công lực cao hơn?

Hồ Thiết Sanh vốn định xung phong, nghe vậy đâm ra bất giác lưỡng lự, Dư Mộng Chân nói :

- Sanh nhi không cần khiêm tốn, công lực của ngươi hiện cao hơn lão thân rất nhiều, cứ tiếp một chưởng của y trước thử xem, nhưng phải hết sức cẩn thận.

Hồ Thiết Sanh gật đầu :

- Tuân mệnh.

Đoạn tiến lên một bước, vận tụ tám thành chân lực chờ đợi.

Văn sĩ trung niên hai tay chắp lại rồi lật ra ngoài, liền tức một luồng kình phong lạnh buốt xô ra.

Hồ Thiết Sanh biết rõ Huyền Huyền Nhất Thức uy lực khủng khiếp, bởi tin lời Dư Mộng Chân, chắc chắn văn sĩ trung niên này là sư phụ mình, nên thầm giảm bớt ba thành chân lực.

Xèo một tiêng, hai luồng ám kình một nóng một lạnh chạm nhau, nóng là Huyền Huyền Nhất Thức của Hồ Thiết Sanh, lạnh là chưởng lực của văn sĩ trung niên, trong lầu liền bốc hơi ngùn ngụt, cơ hồ không còn thấy cảnh vật trước mắt.

Hai người cùng bật lùi một bước, nhưng Hồ Thiết Sanh kinh hãi, bởi hàn kình của đối phương tuy không hùng hậu nhưng đã xuyên qua chưởng lực của chàng và ập vào người, khiến chàng bất giác rùng mình.

Dư Mộng Chân là người giàu kinh nghiệm, biết ngay là Hồ Thiết Sanh đã thọ nội thương, vội kéo Hồ Thiết Sanh lại và nói :

- Để lão thân tiếp y một chưởng thử xem.

Văn sĩ trung niên ngạo nghễ đứng tại chỗ, như chẳng xem hai người ra gì, lần này chỉ một chưởng đẩy ra, một luồng kình phong lạnh buốt ập đến Dư Mộng Chân.

Dư Mộng Chân đã vận đến mười thành chân lực mà cũng không chống đỡ nổi chưởng lực của đối phương, đành lách người sang bên hai bước, nhưng vẫn rùng mình hắt hơi, biết là mình cũng đã thọ thương.

Văn sĩ trung niên nhếch môi cười, Hồ Thiết Sanh cảm thấy nụ cười của đối phương như chứa đựng hằng vạn ngàn lưỡi đao nhọn, lạnh đến mức khiến huyết mạch trong người chàng bắt đầu cô đặc.

Dư Mộng Chân vội truyền âm nói :

- Sanh nhi, chưởng lực của y hết sức tà quái, chúng ta đã thọ thương rồi và dường như y đã mất hết trí nhớ, quên hết mọi chuyện khi xưa, thậm chí ngay cả danh tánh mình cũng không biết. Chúng ta hãy mau lui khỏi đây, đợi Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên bàn tính rồi hẵng quyết định hành động.

Hồ Thiết Sanh nghe nói bà cũng đã thọ thương, không dám khinh suất, vận tụ hết toàn bộ công lực, đứng sóng vai với Dư Mộng Chân, cùng lúc tung ra một chưởng.

Hai người hợp lực, uy thế kinh người dường nào. Văn sĩ trung niên như cũng tung ra hết toàn lực, chỉ nghe bùng một tiếng vang dội, hàn băng trong cả ngôi tiểu lầu đều vỡ nứt, băng vụn văng bay như mưa và hàn băng trên tay văn sĩ trung niên cũng liền tan chảy, loạng choạng lùi sau ba bước dài.

Dư Mộng Chân và Hồ Thiết Sanh cũng không giành được ưu thế, chỉ cảm thấy khắp người nổi gai ốc, bất giác rợn người, cũng lùi sau hai bước dài, thừa thế vọt qua cửa sổ phóng đi ra ngoài bảo.

Quan Tiên Thiên và mười mấy đại hán trong đình chẳng rõ đã đi đâu mất, hai người ra khỏi Phi Hồn bảo mới lấy lại bình tĩnh, phóng đi về hướng nam.

Dư Mộng Chân nói :

- Chúng ta đều đã bị trúng hàn độc, phải tìm cách đẩy ra ngoài ngay.

- Dư tiền bối khẳng định văn sĩ ấy qủa đúng là gia sư thật ư?

- Không sai, khi xưa lão thân xem y như là con thân sinh của mình, làm sao có thể nhìn lầm được.

- Chả lẽ gia sư đã bị tà thuật khống chế, mất hết trí nhớ sao?

- Không sai... Sanh nhi... lão thân không còn chịu đựng nổi nữa.

Hồ Thiết Sanh kinh hãi :

- Dư tiền bối, đằng trước đã là chỗ ẩn thân của Quyên muội với Hồng muội, chúng ta hãy đến đó nghỉ ngơi chốc lát.

Nhưng khi đến sơn động kín đáo kia, hai nàng đã đi đâu mất, Hồ Thiết Sanh cả kinh nói :

- Chả lẽ họ đã bị người của Phi Hồn bảo phát hiện bắt đi mất rồi ư?

- Có lẽ không đâu! Sanh nhi, lão thân ở đây chờ ngươi, ngươi hãy tìm kiếm quanh đây xem sao.

- Tiền bối hiện đã thọ thương, vãn bối [thiếu trang 12 và 13”

sợ đến toàn thân run rẩy.

- Cẩu tặc, người lớn có oán thù với ngươi thì ngươi cứ báo nhục, một đứa bé sơ sinh có tội gì với ngươi chứ? Bỏ đứa bé xuống mau.

Bạch Phàm cười nham hiểm :

- Bỏ đứa bé xuống không khó, nhưng một trong hai người phải đi theo Bạch mỗ.

Hai nàng sững sờ, Bạch Diêu Hồng hằn học nói :

- Cẩu tặc, ngươi sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu. Hồ Thiết Sanh đang ở gần đây, lát nữa nếu y đến, ngươi muốn đào tẩu cũng không kịp.

Bạch Phàm cười khẩy :

- Trừ phi Hồ Thiết Sanh không cần cốt nhục của hắn. Cho các ngươi biết, hiện Thiên Nhất bang đã có thêm trợ thủ, một ngày gần đây, bọn bạch đạo các người sẽ bị tiêu diệt sạch.

Bạch Diêu Hồng trầm giọng :

- Cẩu tặc, ngươi chớ có nằm mơ, Sanh ca hiện đã luyện thành tuyệt học, cả Thiết Ông Xung còn không phải địch thủ, ngươi là cái thá gì chứ.

- Các ngươi không tin chứ gì? Hắc hắc! Hiện nay Phi Hồn bảo và Hận Thế giáo đã liên minh với bổn bang, chuẩn bị càn quét võ lâm.

Hồ Thiết Sanh giật mình kinh hãi, Phi Hồn bảo thì chàng đã nếm trải rồi, võ công của Bảo chủ thật bá đạo, ngay cả Huyền Huyền Nhất Thức của mình cũng không chống nổi. Còn Hận Thế giáo ở Ngũ Chỉ sơn trên đảo Nam Hải cũng có thể suy ra được, nếu đúng như lời Bạch Phàm đã nói thì ngày mạt vận của võ lâm đã sắp đến rồi.

Bạch Ngọc Quyên cười khinh miệt :

- Phi Hồn bảo có gì ghê ghớm đâu, so ra cũng chẳng hơn được Thiết Ông Xung, hiện Thiết Ông Xung cũng không phải địch thủ của Sanh ca, cộng thêm hai tà phái thì chẳng có gì đáng sợ.

Bạch Phàm cười vang :

- Đừng nói khoác, ngay cả lão qủy Lạc Kỳ còn bị hãm thân trong Phi Hồn bảo, Hồ Thiết Sanh không vào đó thì thôi, nếu vào thì cũng khó thể bảo toàn tính mạng.

Hồ Thiết Sanh bàng hoàng, với võ công và kinh nghiệm của sư tổ mà còn bị hãm trong Phi Hồn bảo, chẳng rõ lời nói của tên cẩu tặc này có đúng sự thật không?

Hai nàng cùng sửng sốt nói :

- Cẩu tặc, sao ngươi biết Lạc tiền bối đã bị hãm thân trong Phi Hồn bảo?

Bạch Phàm cười đắc ý :

- Bạch mỗ vừa từ trong Phi Hồn bảo ra, đã tận mắt chứng kiến, chả lẽ giả được sao?

Hai nàng tái mặt :

- Lạc tiền bối đi với Tề Lỗ song tàn, chả lẽ Tề Lỗ song tàn cũng bị hãm thân trong Phi Hồn bảo rồi sao?

Bạch Phàm cười khoái trá :

- Cho các ngươi biết! Thay vì nói là Lạc Kỳ bị giam hãm, chi bằng nói là lão ta hoàn toàn mất hết đấu chí, tự nguyện bị bắt. Thật đáng nực cười, lão cứ một mực cho rằng Bảo chủ là con trai lão ấy.

Hai nàng đương nhiên không biết chuyện ấy, nhưng Hồ Thiết Sanh nghe vậy liền vỡ lẽ, thì ra sư tổ không muốn rời khỏi Phi Hồn bảo. Vậy là sư tổ đã gặp văn sĩ trung niên, và văn sĩ trung niên ấy chắc chắn là sư phụ chàng rồi.

Bạch Phàm lại lạnh lùng nói :

- Bạch mỗ không có thời gian nói chuyện lôi thôi với các ngươi, các ngươi có chịu hay không?

Bạch Ngọc Quyên nước mắt rơi lã chã :

- Bạch Phàm, van ngươi hãy tích đức một chút, đứa bé có tội tình gì?

Bạch Phàm đưa cao đứa bé lên, cười hung tợn :

- Bạch mỗ chỉ quật xuống đất một cái, có lẽ không sao sống nổi nữa, chẳng tích đức tích độ gì hết, Bạch mỗ chỉ muốn báo thù thôi.

Bạch Ngọc Quyên khóc lăn ra đất :

- Bạch Phàm, Ngọc Quyên đã qùy lạy ngươi rồi, ngươi mau bỏ đứa bé xuống đi.

Hồ Thiết Sanh mắt ngập lệ nghiến chặt răng, biết lúc này mình hiện thân chẳng những không cứu được con trẻ mà còn có thể khiến Bạch Phàm nổi giận, giết chết đứa bé ngay.

Bạch Diêu Hồng bỗng lớn tiếng nói :

- Bạch Phàm, Diêu Hồng bằng lòng đi theo ngươi, ngươi bỏ đứa bé xuống đi.

Bạch Phàm ngẫm nghĩ một hồi :

- Ngươi cũng được, ta biết tên tiểu tử Hồ Thiết Sanh yêu ngươi sâu đậm, ta mang ngươi đi khiến hắn cả đời cũng chẳng thể yên tâm, sẽ đau khổ cả đời.

Bạch Diêu Hồng trầm giọng :

- Ngươi hãy bỏ đứa bé xuống đất, lui ra xa một trượng, ta sẽ đi đến gần ngươi.

Bạch Phàm qủa nhiên dặt đứa bé xuống đất, lui đi ra sau và Bạch Diêu Hồng cũng chầm chậm đi đến gần hắn. Lúc này lòng nàng hết sức đau buồn, vừa tân hôn chưa đầy ba ngày, mộng đẹp đã tiêu tan, tin là mình số khổ, không xứng đáng với Hồ Thiết Sanh.

Bạch Ngọc Quyên bất giác cả kinh, đồng thời cũng hết sức cảm kích tấm chân tình xả thân vì người của nàng, đứng bật dậy nắm tay Bạch Diêu Hồng nói :

- Hồng tỷ... đừng đi... chuyện này không liên quan đến Hồng tỷ...

Bạch Diêu Hồng giọng bi thiết :

- Quyên muội... con của Quyên muội... cũng như con của tỷ tỷ... Tỷ tỷ làm sao có thể trơ mắt nhìn con trẻ chết đi? Tỷ tỷ đã cụt cả hai tay, sống cũng chỉ là gánh nặng cho Sanh ca, chi bằng để cho tỷ tỷ đi với hắn...

Bạch Ngọc Quyên khóc to :

- Không... không! Hồng tỷ... thật quá khiến người cảm động... Tiểu muội không thể để Hồng tỷ đi...

Đột nhiên buông tay ra đẩy mạnh, Bạch Diêu Hồng chẳng ngờ có vậy, bị đẩy ra xa năm sáu bước, ngã ngồi trên đất, trong khi ấy Bạch Ngọc Quyên đã chạy về phía Bạch Phàm.

Hồ Thiết Sanh trong khoảnh khắc ấy nhận thấy mình thật bé nhỏ, chẳng có gì đáng kể, hai người phụ nữ này thật cao cả hơn chàng nhiều.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Hồ Thiết Sanh vung tay ném ra hai hòn đá nhỏ, một nhắm vào lưng Bạch Ngọc Quyên, một nhắm vào mặt Bạch Phàm, tốc độ nhanh khôn tả.

Bạch Phàm nằm mơ cũng không ngờ có người đang ẩn núp gần đây, đồng thời hòn đá nhắm và Bạch Ngọc Quyên đã đến trước, chỉ nghe hự một tiếng, Bạch Ngọc Quyên đã ngã lăn ra đất.

Bạch Phàm vừa sửng sốt, hòn đá thứ nhì đã đến trước mặt, y giật mình cả kinh, vội tung mình ra xa hơn trượng rưỡi. Ngay khi ấy, Hồ Thiết Sanh đã như tia chớp lướt đến, bồng con trẻ dưới đất lên, tung mình đến trước mặt Bạch Phàm cách khoảng năm sáu thước.

Tất cả diễn ra trong chớp mắt, Bạch Phàm tự biết dữ nhiều lành ít, thừa lúc Hồ Thiết Sanh vừa đứng vững, vận hết công lực bình sanh tung chưởng bổ vào đứa bé.

Hồ Thiết Sanh ngập sát cơ, vận hết toàn bộ công lực vào tay trái, thi triển tuyệt học cái thế Huyền Huyền Nhị Thức. Liền tức băng tuyết trên đất bị cuốn bay lên cao ba bốn trượng.

Hồ Thiết Sanh lòng căm hận đã đến cực độ, phải cho Bạch Phàm chết thật thảm thiết mới hả dạ, đợi cho hắn vừa rơi xuống, lại một chưởng nữa tung ra, nhưng bỗng nghe một tiếng cười khẩy. Từ Tâm Bồ Tát đã đứng ngoài ba trượng và đang cắp một người trong tay.

Hồ Thiết Sanh bất giác bật lên một tiếng thảng thốt, lùi sau một bước, chỉ nghe phịch một tiếng, Bạch Phàm đã rơi xuống đất, nằm yên không động đậy, không chết phải cũng nửa ngày mới đứng lên nổi.

Thì ra người mà Vi Ngọc Cầm cắp chính là Ma Thủ Hồng Nhan Dư Mộng Chân, hiển nhiên bà đã bị khóa huyệt đạo. Hồ Thiết Sanh không cần hỏi cũng biết chuyện gì đã xảy ra, hẳn là sau khi mình bỏ đi, Dư tiền bối đã tự vận công đẩy hàn độc ra ngoài nên đã bị Vi Ngọc Cầm thừa cơ bắt giữ.

Bạch Ngọc Quyên và Bạch Diêu Hồng đã đi đến, Bạch Ngọc Quyên đón lấy con trẻ, Hồ Thiết Sanh thấp giọng nói :

- Hai muội hãy lui ra và hết sức cẩn thận đề phòng.

Hai nàng lui ra xa năm sáu trượng, Hồ Thiết Sanh cười khẩy nói :

- Theo như vãn bối biết, võ công của Vi tiền bối suýt soát với Dư tiền bối, Dư tiền bối bởi trúng hàn độc, ở trong sơn động điều thương nên mới bị Vi tiền bối thừa cơ bắt giữ.

Người có thân phận như Vi tiền bối, làm vậy không thấy xấu hổ sao?

Vi Ngọc Cầm mặt thoạt đỏ thoạt trắng, quắc mắt nói :

- Hồ Thiết Sanh, lão thân với Dư Mộng Chân cùng là bạn thân của sư tổ ngươi, ngươi chỉ tốt riêng với Dư Mộng Chân là nghĩa làm sao?

Hồ Thiết Sanh nghiêm giọng :

- Họa phúc không phải tự dưng mà có, đều do bản thân mình mà nên. Kẻ có đức mọi người tôn kính, kẻ vô đức tự chuốc nhục vào thân. Nói chung, kẻ vô đức không nên trách người bất kính, nếu biết nguyên nhân dẫn đến...

Vi Ngọc Cầm tức giận ngắt lời :

- Tiểu tử, ngươi dám mỉa mai lão thân hả?

Hồ Thiết Sanh thở dài cảm khái nói :

- Tiền bối là một bậc kỳ nhân, tri thức uyên bác kim cổ, vãn bối tuy hiểu biết nông cạn, nhưng lời nói đều xuất phát từ tấm lòng chí thành, nếu tiền bối cho đó là mai mỉa thì vãn bối không còn gì để nói nữa.

Vi Ngọc Cầm mái tóc bạc không gió tự lay động, chứng tỏ bà ta hết sức khích động, tuổt bà ta xuýt soát với Dư Mộng Chân, nhưng không bằng Dư Mộng Chân biết cách trú nhan, trông bà tuổi đã ngoài bốn mươi.

Người bà thoáng run rẩy, bởi trong đời bà chưa từng bị mai mỉa thế này, mà người mai mỉa bà là một hậu sinh vãn bối, bà không tức giận sao được?

Thế nhưng, gần đây bà đã giác ngộ thủ đoạn mình thiếu quang minh chính đại, chuyện giữa nam nữ tuyệt đối không thể gượng ép, càng gượng ép thì kết quả càng trái ngược. Khi xưa bà yêu Lạc Kỳ, nhưng Lạc Kỳ không hề biết, đó là lỗi của bà chứ không phải ở Lạc Kỳ. Bà chỉ là vì Dư Mộng Chân đẹp hơn bà, và Lạc Kỳ với Bạch Long Xuyên đều đeo đuổi Dư Mộng Chân, nên bà mới ghen tức trở thành thù hận, chẳng những suýt hủy diệt Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên, mà còn suýt hủy diệt cả Dư Mộng Chân.

Bạch Ngọc Quyên và Bạch Diêu Hồng nghe Hồ Thiết Sanh nói vẫn hết sức kinh hãi, hai nàng tuy biết Vi Ngọc Cầm không phải đối thủ của Hồ Thiết Sanh, nhưng Dư Mộng Chân đang ở trong tay bà, vạn nhất bà ta trút giận vào Dư Mộng Chân thì hậu quả thật là tệ hại.

Còn Dư Mộng Chân tuy huyệt đạo bị điểm khóa, nhưng vẫn có thể nghe và nhìn, lòng hết sức vui sướng và bội phục Hồ Thiết Sanh, quên mất sự nguy hiểm của chính mình.

Niềm khích động trong lòng Vi Ngọc Cầm lắng dịu, bà khẽ thở dài nói :

- Tiểu tử, lão thân cả đời chưa từng phục ai, hôm nay lần đầu tiên phục ngươi. Thôi được, bằng vào lý lẽ của ngươi, lão thân bằng lòng thả Dư Mộng Chân ra.

Hồ Thiết Sanh vừa rồi chẳng qua chỉ là nhất thời khích phẫn, không ngờ lại gặt hái được kết quả như vậy, bất giác đâm ra bối rối, ấp úng không thốt nên lời.

Vi Ngọc Cầm lại cảm khái nói :

- Dĩ vãng như mây khói, uổng phí tuổi xuân là do ở mình, oán trách ai được. Tục ngữ có câu, một đống cỏ rơm không đè chết được chuột, chứng tỏ trí khôn không phải do tuổi tác lớn nhỏ. Hồ Thiết Sanh, ngươi hãy bảo trọng.

Đoạn buông tay ra, phịch một tiếng, Dư Mộng Chân rơi xuống đất, chậm rãi đi đến bên Bạch Phàm, bịch một tiếng đá y văng bay hơn trượng, lồm cồm bò dậy.

Y thấy sư tỷ định bỏ đi, vội lớn tiếng nói :

- Sư tỷ, chẳng lẽ sư tỷ có thể buông tha cho tên tiểu tử Hồ Thiết Sanh này sao?

Vi Ngọc Cầm phụt một tiếng, phun một bãi nước miếng vào mặt Bạch Phàm, gắt giọng nói :

- Chính tên bại hoại ngươi đã gây nên sát kiếp võ lâm, cút khỏi đây mau.

Bạch Phàm sững sờ, không dám cãi lời lão, vội quay người phóng đi.

Hồ Thiết Sanh giải huyệt cho Dư Mộng Chân, đỡ bà đứng lên, chỉ thấy Vi Ngọc Cầm thất thểu bỏ đi, trong gió đêm trông bà thật là thê lương.

Hồ Thiết Sanh bất giác sinh lòng thương hại, lớn tiếng nói :

- Vi tiền bối, xin hãy tạm dừng bước.

Vi Ngọc Cầm chầm chậm quay người lại hỏi :

- Ngươi còn việc gì nữa?

Hồ Thiết Sanh vòng tay xá dài :



- Tinh thần qủa cảm của tiền bối thật khiến vãn bối hết sức bội phục, vãn bối chỉ có một điều muốn nói hỏi, chẳng hay tiền bối bằng lòng cho biết không?

- Nói đi! Lão thân mà biết, quyết không giấu diếm.

Hồ Thiết Sanh giật mình, phát hiện trên mặt bà có dấu lệ, lòng càng thêm thương hại, chậm rãi nói :

- Khi nãy vãn bối với Dư tiền bối có vào trong Phi Hồn bảo, phát hiện Quan Tiêu Thiên tiền bối và gia sư Vô Sao Kiếm Lạc Dật đều có ở trong đấy, nhưng hai người đều như mất hết trí nhớ, quên hết quá khứ và những người thân cận. Và theo lời Bạch Phàm khi nãy, gia sư tổ cũng bị hãm thân trong Phi Hồn bảo, chẳng hay tiền bối có biết chuyện ấy hay không?

Vi Ngọc Cầm ơ hờ đáp :

- Không sai, quả có chuyện ấy.

Hồ Thiết Sanh lại hỏi :

- Thiên Nhất bang quả thật liên minh với Phi Hồn bảo và Hận Thế giáo ư?

- Chuyện ấy từ từ ngươi sẽ rõ, hiện quả là họ đã cấu kết với nhau, định sẽ nhất cử quét sạch giới bạch đạo võ lâm.

- Bảo chủ Phi Hồn bảo có đúng là gia sư không?

- Không phải y thì ai? Chả lẽ sư tổ ngươi lại nhìn lầm con trai mình hay sao?

- Vì sao gia sư không còn nhớ chuyện quá khứ, hay là đã bị người ám toán?

- Không sai! Hơn nữa, việc khôi phục trí nhớ hết sức khó khăn.

- Vậy kẻ ám toán là ai? Phải chăng là người cầm đầu đứng sau Phi Hồn bảo?

- Kẻ ấy là ai, tạm thời không thể nói cho ngươi biết, nhưng kẻ ấy chính là người cầm đầu Phi Hồn bảo và Hận Thế giáo.

Hồ Thiết Sanh sửng sốt :

- Hận Thế giáo cũng chịu sự chỉ huy của người ấy ư?

- Không sai, hơn nữa...

Vi Ngọc Cầm bỗng ngưng lời bỏ dở câu nói, ra chiều do dự.

Hồ Thiết Sanh thấy vậy lại hỏi :

- Tiền bối hẳn biết Giáo chủ Hận Thế giáo là ai phải không?

- Chỉ cần ngươi chịu khó suy nghĩ, hẳn cũng có thể đoán ra được.

Hồ Thiết Sanh chợt động tâm nói :

- Chả lẽ gia sư mẫu Ma Già Tiên Tử Bạch Băng?

- Đúng vậy, nhưng Bạch Băng cũng như Lạc Dật, đều đã trở thành người hung tàn hiếu sát.

Mọi người nghe vậy đều sững sờ, đứng thừ ra tại chỗ, mắt nhìn Vi Ngọc Cầm đi xa dần.

Dư Mộng Chân bỗng lớn tiếng nói :

- Vi đại tỷ, xin hãy khoan đi đã, tiểu muội còn một điều cần hỏi.

Vi Ngọc Cầm tuy đã ăn năn xám hối, nhưng lòng ghen ghét đối với Dư Mộng Chân vẫn chưa hết, cười khẩy nói :

- Dư Mộng Chân, Vi Ngọc Cầm ta ra nông nỗi này là do mình tự chuốc lấy, đương nhiên không thể trách kẻ khác, nhưng ngươi cũng đừng được thể lên giọng trêu cợt ta.

- Vi đại tỷ còn chưa hiểu lòng tiểu muội hay sao? Phải biết cảnh ngộ của tiểu muội cũng đâu có hơn gì đại tỷ. Khi xưa tiểu muội cũng chính mắt chứng kiến Tề Lỗ song tàn mai táng thi thể của Lạc Dật và Bạch Băng, sao họ sống lại được vậy?

- Đừng hỏi nhiều, trên đời này chưa có vị thần y nào có thể khởi tử hồi sinh, đó chẳng qua là một trò lừa bịp. Đáng tiếc là Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên đều bị đánh lừa. Ngươi đã trúng phải hàn độc, cần sớm điều trị, nếu để xâm nhập đến xương tủy thì không còn cứu chữa được nữa.

- Đa tạ Vi đại tỷ, chẳng hay đó là võ công gì vậy?

- Ma Đao Ca.

Dư Mộng Chân sửng sốt, Vi Ngọc Cầm liền thừa cơ tung mình phóng đi, vọng lại một tiếng thở dài não ruột, phảng phất trong đêm không...

Bạch Ngọc Quyên và Bạch Diêu Hồng đi đến nói :

- Sanh ca, Lạc sư tổ đã bị hãm thân ở đâu vậy?

Hồ Thiết Sanh sơ lược kể lại, nói tiếp :

- Dư tiền bối, lúc vãn bối vừa xuất chưởng đã thấy huyệt mạch ách tắc và lạnh thấu xương, nhưng giờ đã khỏi. Nếu tiền bối chưa khỏi, hãy để vãn bối chữa trị thử xem.

Dư Mộng Chân thở dài :

- Qua đó chứng tỏ bài ca kỳ lạ mà lão nhân nọ đã dạy ngươi hẳn chính là Ma Đao Ca, nếu không Huyền Huyền Nhất Thức sao thể có uy lực ghê gớm như vậy? Hơn nữa ngươi đã trúng hàn độc sao thể không chữa mà tự khỏi? Thôi được, ngươi hãy giúp lão thân chữa trị, xong rồi sẽ đi tìm ba nhóm kia.

Họ lại về đến sơn động kia, Bạch Ngọc Quyên và Bạch Diêu Hồng giữ nhiệm vụ phòng vệ, Hồ Thiết Sanh vận công khử độc cho Dư Mộng Chân, không đầy một giờ sau Dư Mộng Chân đã khỏi.

Dư Mộng Chân nói :

- Chúng ta cần phải tìm gặp nhóm Bạch Long Xuyên để bàn tính đối sách, bất kể có phải Lạc Kỳ tự nguyện ở lại trong Phi Hồn bảo hay không, chúng ta cũng phải đưa ông ấy ra trước.

Họ tìm kiếm một vòng quanh đó, chẳng thấy một người nào, bỗng Hồ Thiết Sanh đưa tay chỉ thân cây trước mặt nói :

- Dư tiền bối hãy nhìn xem đó là gì?

Mọi người đưa mắt nhìn, chỉ thấy trên thân cây có khắc ba đóa hoa mai, đó chính là ám hiệu cầu cứu khẩn cấp, và trên hoa mai còn có vết máu, chứng tỏ người để lại ám hiệu đã thọ thương.

Dư Mộng Chân vội nói :

- Đi mau! Họ đã gặp cường địch rồi.

Vượt qua cây to ấy, phóng đi khoảng nửa dặm, trên mỏm đá lại có ba đóa hoa mai và trên tảng đá cũng có vết máu, dường như vừa mới để lại chưa lâu.

Tiếp tục phóng đi chừng mấy dặm, đã nghe văng vẳng có tiếng sát phạt, và thấy một người nằm nghiêng trong bụi cỏ. Hồ Thiết Sanh tung mình đến gần đưa mắt nhìn, thì ra là lão nhị Long Chí Đằng trong Trung Nguyên ngũ kỵ sĩ.

Chỉ thấy trên người y có đến mấy mươi vết thương, cánh tay trái chỉ còn chút da thịt dính liền, bụng toạc một đường dài, một khúc ruột ngắn lòi ra, sớm đã tắt thở, chết thật thảm thiết.

Hiển nhiên Long Chí Đằng từ phía kia chạy đến, để lại ám hiệu, đến đây đã chết vì mất máu quá nhiều, mọi người đều bất giác rơi lệ. Bởi năm anh em Trung Nguyên ngũ kỵ sĩ đã chết hết bốn, và chết một cách thảm thiết, giờ chỉ còn lại một mình lão đại Long Chí Khởi mà thôi.

Dư Mộng Chân giục :

- Đi mau, hãy còn nhiều người tính mạng đang nguy cấp nữa.

Họ phóng đi về tiếng sát phạt, chừng một dặm thì đến một khu rừng tùng, tuyết trắng phủ trên vòm cây lúc này đang lả tả rơi xuống bởi tiếng chấn động.

Hồ Thiết Sanh dẫn trước phóng đi vào rừng, chỉ thấy mấy mươi người đang giao chiến rất kịch liệt, mười mấy người máu me bê bết đang nằm ngổn ngang trên đất tuyết.

Những người chưa ngã xuống kể cả Bạch Long Xuyên đều đã thọ thương, đang gắng sức cầm cự. Thì ra người cầm đầu của đối phương là Thiết Ông Xung, có một số người là của Phi Hồn bảo.

Hiển nhiên thực lực của đôi bên quá chênh lệch, nếu không nhờ Bạch Long Xuyên cũng từng nghiên cứu tuyệt học Huyền Huyền Thủ, e đã bại vong từ lâu.

Hồ Thiết Sanh quát to :

- Dừng tay.

Đồng thời tung mình lao đến. Tiếng quát của chàng hệt như sấm rền, đinh tai nhức óc, mọi người liền tức dừng tay, quay đầu lại nhìn về phía Hồ Thiết Sanh.

Hồ Thiết Sanh quét mắt một vòng, trầm giọng nói :

- Thiết Ông Xung, tôn giá cầm đầu những người này phải không?

Thiết Ông Xung xưa nay tâm cao khí ngạo, rất kiêu căng tự phụ, bị một người trẻ tuổi quát hỏi như vậy, liền tức giận nói :

- Tiểu tử, chính lão phu, ngươi đừng tưởng có Ma đao trong tay, lão phu chẳng ngán đâu.

Hồ Thiết Sanh cười lạnh lùng :

- Người cầm đầu Phi Hồn bảo và Hận Thế giáo có phải là người quen cũ của tôn giá không?

Thiết Ông Xung giơ pho tượng Thiết Ông Xung to lớn lên, kèm theo gió rít lảnh lói giáng xuống đầu Hồ Thiết Sanh.

Hồ Thiết Sanh không tránh né, đứng vững chân tấn, vận hết nội lực với chiêu Huyền Huyền Nhị Thức bổ thẳng vào pho tượng Thiết Ông Xung.

Chỉ nghe ầm một tiếng vang rền, mặt đất rung chuyển, tuyết lẫn cát đá tung bay, những cây to trong vòng mười trượng bị cuồng phong quét tạt, phát ra tiếng kèn kẹt ghê rợn.

Trong tiếng kêu thảng thốt cùng khắp, chỉ thấy Hồ Thiết Sanh bị lún xuống đất sâu ba thước, còn Thiết Ông Xung bị đẩy lui năm bước dài, pho tượng Thiết Ông Xung trong tay cũng bị bóp méo, thật là một trận đấu sức chưa từng thấy.

Hồ Thiết Sanh tung mình lên khỏi mặt đất, hào khí ngút mây nói :

- Thiết Ông Xung, nghe nói xưa kia trong võ lâm có ba vị kỳ nhân gồm Tử Phủ, Thần Cung và Thiết Ông Xung, được xem là Vũ Nội tam tuyệt. Thật không ngờ tôn giá lại chỉ có hư danh, vừa rồi Hồ mỗ chỉ dùng có sáu thành chân lực mà tôn giá đã khốn đốn thế này, xem ra tôn giá còn xa lắm mới có thể sánh ngang bằng với Tử Phủ, Thần Cung.

Thiết Ông Xung ngẩn người, lão tuy không tin là Hồ Thiết Sanh chỉ sử dụng có sáu thành chân lực, nhưng cho dù sử dụng đến mười thành chân lực thì cũng kể như là bại.

Nhưng Thiết Ông Xung vẫn chưa kịp tin đấy là sự thật, lại vung Thiết Ông Xung quét ngang ra.

Hồ Thiết Sanh cũng vẫn không né tránh, vung chưởng bổ vào Thiết Ông Xung, lại một tiếng vang rền rĩ, Thiết Ông Xung bị món binh khí to lớn kéo quay một vòng tại chỗ, còn Hồ Thiết Sanh thì bật lui ba bước dài.

Vậy vẫn là ngang tay nhau, lúc này Bạch Long Xuyên lòng khích động tột cùng, mắt thấy chàng trai trẻ này công lực cao hơn ông quá nhiều, lại đưa mắt nhìn cháu gái tay bồng con thơ, ông cảm thấy mình đã quá già rồi.

Thiết Ông Xung lần này không dám khinh địch nữa, đồng thời sát cơ bừng dậy, cho là cường địch trước mắt không phải Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên, mà chính là Hồ Thiết Sanh.

Lão ma đầu này người đã cao hơn tám thước, lúc này nổi cơn thịnh nộ trông hết sức khủng khiếp.

Bạch Long Xuyên bỗng lớn tiếng nói :

- Sanh nhi hãy lưu ý, lão sắp thi triển tuyệt học độc môn đấy.

Thiết Ông Xung gằn giọng :

- Thật không ngờ tiểu tử ngươi lại có công lực thế này, lão phu đành phải trừ khử ngươi trước.

Chỉ thấy lão vừa vận khí, người lại như cao thêm mấy tấc, quát to :

- Các ngươi còn chưa động thủ, đứng đó là gì vậy.

Liền tức, cuộc hỗn chiến lại diễn ra. Dư Mộng Chân bảo Bạch Ngọc Quyên bảo vệ con thơ, rồi phóng đi về phía Kim Bột Ngân Thủ Hùng Côn.

Bạch Long Xuyên thì tiến về phía Hoạt Ứng Báo Bạch Long Sơn, lão tặc này hôm trước đã bị Hồ Thiết Sanh chém bay da đầu, đến nay vẫn chưa mọc tóc, trông hết sức thảm não.

Hồ Thiết Sanh tuy hai chưởng giữ được thế quân bình, nhưng biết Thiết Ông Xung hãy còn tuyệt kỹ chưa thi thố, không dám khinh suất, vận hết toàn bộ chân lực giới bị.

Thiết Ông Xung tay cầm binh khí to lớn, từng bước tiến tới, Hồ Thiết Sanh tiên hạ thủ vi cường, chẳng nói chẳng rằng, Huyền Huyền Nhị Thức tung ra.

Nhưng Thiết Ông Xung không né tránh, vẫn với binh khí đón tiếp, lần này tiếng chấn động càng thêm kinh người, mặt đất như nẩy bật lên, kình phong cuồn cuộn như vũ bão, tưởng chừng đã đến ngày tận thế.

Thiết Ông Xung hổ khẩu nứt toác, binh khí văng bay ra mấy trượng, đè ngã một cây to.

Còn Hồ Thiết Sanh bật lui hơn trượng, há miệng phún ra một vòi máu tươi.

Các cao thủ bạch đạo đều kinh hoàng đến ngây người ra, Bạch Ngọc Quyên và Bạch Diêu Hồng hét lên một tiếng thảng thốt, cùng tung mình lao đến.

Nhưng Hồ Thiết Sanh đưa tay quệt vết máu trên miệng, trầm giọng nói :

- Hai muội hãy lui ra.

Bạch Diêu Hồng hơ hãi nói :

- Sanh ca không nên động thủ nữa.

Bạch Ngọc Quyên cũng bi thiết nói :

- Sanh ca, hãy nghĩ đến con trẻ... lui ra nghỉ ngơi một hồi đi.

Hồ Thiết Sanh gắt giọng :

- Lui ra! Hai muội chỉ biết có ngu huynh, có trông thấy các vị tiền bối đều đã thọ thương không? Chả lẽ tính mạng của họ không quan trọng hay sao?

Hai nàng yêu Hồ Thiết Sanh sâu nặng, chính vì vậy chẳng thể buộc chàng trở thành người bất nghĩa, nên đành mắt ngập lệ lui ra.

Hồ Thiết Sanh bấm vào nút cài trên cán Ma đao, choang một tiếng, Ma đao đã ra khỏi vỏ, ánh tím sáng ngời, hàn khí buốt xương. Thiết Ông Xung liền thoáng biến sắc mặt, chững bước đứng lại.

Hồ Thiết Sanh vừa rồi với hai tay không đã đấu ngang ngửa với lão, giờ có Ma đao trong tay, lẽ dĩ nhiên uy lực mạnh hơn nhiều, quần hùng bạch đạo đều hiện rõ nỗi mừng trên mặt.

Hồ Thiết Sanh buông tiếng quát vang, vung đao bổ xuống. Thiết Ông Xung cũng không dám dùng binh khí đón đỡ, chỉ cảm thấy hàn khí buốt xương, ánh đao chóa lóa, vội lách tránh sang bên và vung chưởng phản kích.

Nhưng Hồ Thiết Sanh cũng chẳng dám mạo muội để cho Ma đao va chạm với binh khí nặng nề của đối phương, cũng tung ra một chưởng, nhưng chưởng lực vừa phát ra, liền thu hồi nửa phần, lách chéo sang bên rồi lao nhanh đến.

Thiết Ông Xung tuy sức mạnh vô cùng, nhưng binh khí quá to lớn, dẫu sao cũng không mấy linh hoạt, không sao giao đấu cận thân, đành vung tay chộp Hồ Thiết Sanh.

Hồ Thiết Sanh không tránh, cũng chộp ngược lại cổ tay đối phương.

Quần hùng bạch đạo thấy vậy cả kinh, cho dù công lực của Hồ Thiết Sanh tinh tiến nhanh đến mấy, định đấu nội lực với Thiết Ông Xung dẫu sao cũng có phần mạo hiểm.

Thiết Ông Xung thấy vậy mừng thầm, bàn to to chộp một cái, nắm lấy cổ tay Hồ Thiết Sanh, đồng thời Hồ Thiết Sanh cũng đã chộp trúng cổ tay lão.

Nhưng cổ tay lão ma đầu này rất to, bàn tay của Hồ Thiết Sanh không sao nắm chặt được, và dĩ nhiên chẳng thể dùng sức, Thiết Ông Xung ra sức kéo mạnh, Hồ Thiết Sanh liền chúi tới một bước.

Hồ Thiết Sanh tay phải cầm Ma đao, nhưng không sử dụng, bởi chàng là người cương trực, thấy đối phương không sử dụng binh khí, chàng cũng chẳng chịu kém, nhưng chàng đã lầm. Đó là vì đối phương không thể sử dụng binh khí chứ không phải không muốn sử dụng.

Bạch Diêu Hồng thấy vậy vội lớn tiếng nói :

- Sanh ca, hãy dùng đao mau.

Hồ Thiết Sanh tảng lờ, lúc này chàng tuy có phần kém thế, nhưng vẫn chẳng sợ đối phương, liền vận tám thành công lực vào tay trái, chỉ nghe soạt một tiếng, năm đầu ngón tay đã ngập vào trong cổ tay Thiết Ông Xung.

Đó là sự biểu hiện của sức lực, bởi theo lẽ thì Thiết Ông Xung sức mạnh hơn người, cổ tay bé nhỏ của Hồ Thiết Sanh nằm trong bàn tay to lớn của lão, lẽ ra bị bóp nát mới phải. Nhưng công lực của chàng lúc này hết sức huyền ảo, ngay cả bản thân chàng cũng không hiểu nổi. Thiết Ông Xung chỉ cảm thấy như nắm lấy một thanh sắt, không sao dùng sức được.

Tất cả mọi người đều đã ngưng động thủ, chỉ thấy máu tươi trong kẽ năm ngón tay Hồ Thiết Sanh rỉ ra, theo cườm tay chảy xuống, họ không biết ai hơn ai thua, thảy đều hết sức hồi hộp.

Bạch Ngọc Quyên và Bạch Diêu Hồng lao đến, hơ hãi nói :

- Sanh ca, hãy gắng sức lên.

Lúc này năm ngón tay của Hồ Thiết Sanh đã ngập hết vào cổ tay Thiết Ông Xung, lão ma đầu này dù là gân đồng xương sắt cũng không chịu nổi, lão gầm vang một tiếng như sấm rền, ra sức vùng mạnh, hai người tách nhau ra, cùng lùi sau năm bước.

Mọi người giờ mới biết Hồ Thiết Sanh đã chiếm thượng phong, chỉ thấy nơi cổ tay Thiết Ông Xung máu tuôn xối xả, dáng vẻ càng thêm hung tợn.

Bỗng, bọn cao thủ Phi Hồn bảo lớn tiếng hô :

- Bảo chủ giá lâm.

Mọi người liền cùng đưa mắt nhìn về phía ấy, chỉ thấy một văn sĩ trung niên phong tư tuyệt thế, thần thái lạnh lùng, bên lưng đeo một thanh kiếm không bao, lướt đến nhanh như gió.

Theo sau văn sĩ ấy là Quan Tiêu Thiên, Quan Tiêu Thiên tay cầm Thanh Long Yểm Nguyệt đao, dáng vẻ cũng lạnh lùng hung tợn.

Thiên Đài Kỳ Si mặt bê bết máu, thương tích đầy người, nhưng tính ông khôi hài, lớn tiếng nói :

- Quan lão qủy, còn nhận ra lão nghiện cờ này không?

Quan Tiêu Thiên như thể không hề nghe, lại quay sang văn sĩ trung niên lớn tiếng nói :

- Lạc Dật, ngươi còn nhận ra lão phu không?



Văn sĩ trung niên cười khẩy, chẳng thèm nhìn Thiên Đài Kỳ Si, quay sang Thiết Ông Xung nói :

- Tôn giá hãy lui ra.

Giọng nói lạnh toát và rất ngạo mạn, thân phận như Thiết Ông Xung sao thể nhịn nổi, gằn giọng nói :

- Các hạ dám nói năng với lão phu như vậy hả?

Văn sĩ trung niên cười khẩy nói :

- Lúc liên minh đã có thỏa thuận trước, Phi Hồn bảo và Hận Thế giáo là chính, còn Thiên Nhất bang là phó, chả lẽ tôn giá quên rồi ư?

Thiết Ông Xung hừ một tiếng, không nói gì nữa, xem chừng lão rất ngán sợ Phi Hồn bảo và Hận Thế giáo, quần hùng bạch đạo thấy vậy đều hết sức ngạc nhiên.

Bạch Long Xuyên sải bước tiến đến về văn sĩ trung niên, nghiêm giọng nói :

- Lạc Dật, sao ngươi lại trở thành Bảo chủ Phi Hồn bảo thế này? Chả lẽ khi xưa ngươi chưa chết sao?

Văn sĩ trung niên chắp tay sau lưng, vẫn tiếp tục bước tới.

Bạch Long Xuyên nhìn ánh mắt đối phương, sửng sốt thầm nhủ :

“Y đã thay đổi rồi, khi xưa ánh mắt y đâu có hung tợn thế này, chả lẽ y vẫn còn căm hận mình hay sao?”

Bạch Long Xuyên chầm chậm thoái lui, trầm giọng nói :

- Lạc Dật, khi xưa lão phu với lệnh tôn đều trúng kế một đá hai chim của người ta, bây giờ gươi hẳn đã hiểu rồi chứ?

Văn sĩ trung niên vẫn tiến tới, vẻ mặt vẫn đanh lạnh.

Bạch Long Xuyên bất giác kinh hãi, tiếp tục thoái lui theo từng bước tiến tới của đối phương.

Dư Mộng Chân lướt đến, nắm lấy tay Bạch Long Xuyên khẽ nói :

- Bạch huynh, mọi sự lát nữa tiểu muội sẽ cho Bạch huynh hay, y chẳng những thay đổi mà mà còn mất hết trí nhớ. Bạch huynh hãy lui ra trước đã.

Đoạn quay sang Bạch Diêu Hồng, ngoắc tay nói :

- Diêu Hồng, hãy đến đây.

Bạch Diêu Hồng ngơ ngẩn đi đến bên cạnh bà, Dư Mộng Chân vòng tay ôm ngang lưng nàng, đi đến trước mặt Quan Tiêu Thiên nói :

- Quan Tiêu Thiên, tôn giá quên hết những chuyện khác thì có thể, chả lẽ con gái của tôn giá mà cũng không nhận ra? Hãy nhìn kỹ xem đây là ai?

Quan Tiêu Thiên nhìn Bạch Diêu Hồng một hồi, nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi cười khẩy nói :

- Cút ra, lão phu không biết mấy người.

Bạch Diêu Hồng giờ mới hiểu ý Dư Mộng Chân, nước mắt như mưa, bi thiết nói :

- Nữ nhi là con gái đã thất lạc mười mấy năm của phụ thân đây. Phụ thân không còn nhận ra nữ nhi nữa sao? Chẳng phải phụ thân đã nhờ Sanh ca dò la tung tích của nữ nhi sao?

Quan Tiêu Thiên buông một chuỗi cười sắc lạnh nói :

- Tránh ra, ngươi lải nhải gì chứ?

Hồ Thiết Sanh lướt đến, trầm giọng đọc :

- Độc mã vượt dặm ngàn, nghĩa cả ngút trời mây.

Nhưng Quan Tiêu Thiên vẫn trơ khấc, bỗng phất tay áo, một luồng hàn kình xô ra, Hồ Thiết Sanh vội lách tránh sang bên.

Đoạn ngoảnh mặt lại nhìn Dư Mộng Chân, lắc đầu nói :

- Dư tiền bối, họ đã mất hết trí nhớ rồi, đừng uổng phí tâm cơ nữa.

Lúc này văn sĩ trung niên không còn tiến tới nữa, và Bạch Long Xuyên cũng đã ngưng thoái lui.

Hồ Thiết Sanh lại đi đến cạnh Bạch Ngọc Quyên, đẩy nàng bước đến trước mặt văn sĩ trung niên nói :

- Sư phụ, đây là con gái của sư phụ, hẳn là sư phụ nhận ra Quyên muội chứ?

Văn sĩ trung niên không thèm nhìn đến, trầm giọng quát :

- Bắt lấy chúng ngay.

Quan Tiêu Thiên hết sức vâng lời, liền tức lướt đến vung tay xuất chưởng.

Hồ Thiết Sanh kéo Bạch Ngọc Quyên lách sang bên năm thước tránh khỏi, lớn tiếng nói :

- Bạch tiền bối, chúng ta hãy tạm rút lui, bây giờ làm gì cũng vô ích, thậm chí ngay cả danh tánh họ cũng không còn nhớ nữa.

Dư Mộng Chân trầm giọng :

- Lạc Dật, lệnh tôn Lạc Kỳ có phải đang ở trong Phi Hồn bảo không?

trầm giọng :

- Thiết Ông Xung, bắt lấy chúng ngay.

Thiết Ông Xung buông tiếng quát vang, tung mình lao bổ vào Dư Mộng Chân.

Hồ Thiết Sanh bừng lửa giận, Ma đao trong tay quét ra, Thiết Ông Xung liền tức chững bước.

Văn sĩ trung niên buông tiếng cười khẩy, rút Vô Sao Kiếm bên lưng ra, hướng về Hồ Thiết Sanh nói :

- Tiểu tử, nếu ngươi tiếp nổi bổn Bảo chủ mười chiêu, trưởng bối của ngươi ở trong bảo sẽ hữu kinh vô hiểm, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, có thể cứu họ ra bất cứ lúc nào.

Hồ Thiết Sanh bất giác sững người, Lạc Dật tuy không biết chàng, nhưng chàng không đành lòng động thủ với ông ta, liền đưa mắt nhìn về phía Dư Mộng Chân và Bạch Long Xuyên.

Bạch Long Xuyên nghiêm giọng nói :

- Ngươi cứ xuất thủ, miễn đừng đả thương y được rồi.

Dư Mộng Chân cũng gật đầu :

- Sanh nhi cứ thử xem, đằng nào thì ngươi cũng phải trở vào Phi Hồn bảo giải cứu cho sư tổ và Tề Lỗ song tàn.

Hồ Thiết Sanh tiến tới, khom mình nói :

- Đồ nhi phải tuân mệnh sư phụ, những xin sư phụ nương tay cho.

Trường kiếm của văn sĩ trung niên không phải là Ô Mộc Kiếm của Tiên Kiếm Lạc Kỳ, cũng không phải chí bảo võ lâm, mà chỉ là một thanh trường kiếm bình thường, nhưng thanh kiếm này ở trong tay ông, không ai dám khinh thường.

Văn sĩ trung niên không đáp, trường kiếm vung lên, với chiêu Thiên Ngoại Lai Vân đâm vào yết hầu Hồ Thiết Sanh.

Đó vốn là một chiêu thức thông thường, nhưng Hồ Thiết Sanh không dám khinh suất, bởi chàng nhận thấy chiêu này biến hóa khôn lường, lập tức thi triển Ngoại tam kiếm trong Thánh Giả Chi Kiếm ra đối phó.

Quả nhiên trường kiếm của văn sĩ trung niên bỗng tạt sang bên, chên chếch quét xuống, đó là chiêu Tà Thiết Liên Ngẫu thông thường.

Hồ Thiết Sanh lại dễ dàng hóa giải, nhưng chàng không đành lòng chém gãy kiếm đối phương, nào ngờ văn sĩ trung niên trước kiếm chiêu đột biến, mũi kiếm đang quét ngang đột nhiên đâm ngược lên, đó không phải là chiêu thức trong Thánh Giả Chi Kiếm, chẳng những ảo diệu mà còn hết sức hung hiểm.

Hồ Thiết Sanh bắt buộc phải thi triển Nội tam kiếm đón tiếp, chỉ nghe keng một tiếng, sống đao chạm trường kiếm, Hồ Thiết Sanh bị đẩy lui một bước.

Hồ Thiết Sanh cả kinh, bởi luận về trọng lượng, Ma đao nặng hơn trường kiếm gấp đôi trở lên, luận về sức lực, Hồ Thiết Sanh từ khi luyện thành Huyền Huyền Thủ, nội lực đã gia tăng gấp mấy lần.

Văn sĩ trung niên trầm giọng :

- Đã hai chiêu.

Dứt lời, mũi kiếm đã đến trước ngực Hồ Thiết Sanh, thật nhanh chưa từng thấy, Hồ Thiết Sanh tin chắc ngay cả sư tổ Lạc Kỳ cũng không bằng, vội thi triển chiêu sau cùng Diệu Tuyệt Nhân Hoàn trong Nội tam kiếm.

Văn sĩ trung niên buông tiếng cười khẩy, kiếm thế xô ra như làn sóng, lại keng một tiếng, lần này Hồ Thiết Sanh càng tệ hơn, bị đẩy lùi đến ba bước dài, hổ khẩu nóng ran.

Bạch Long Xuyên và Dư Mộng Chân tái mặt nhìn nhau, họ không nhận ra được văn sĩ trung niên dung kiếm pháp gì?

Nhưng Hồ Thiết Sanh hết sức hoài nghi, bởi chàng nhận ra chiêu kiếm này của đối phương có phần giống chiêu thức của Huyền Huyền Thủ.

Thế là chàng thận trọng hơn, chỉ thấy văn sĩ trung niên mặt đầy sát cơ, trường kiếm trong tay quét ngang ra, tư thế xuất kiếm này thật chưa từng thấy bao giờ.

Hồ Thiết Sanh theo phản ứng tự nhiên tung ra Huyền Huyền Nhất Thức, môn tuyệt học này chàng đã tay không thi triển mấy lần, uy lực khủng khiếp, lúc này với Ma đao thi triển, uy lực không cần nói cũng biết.

Chỉ nghe tiếng gió rít đinh tai nhức óc, ánh tím tỏa rộng, Bạch Long Xuyên và Dư Mộng Chân càng tin bài ca quái lạ mà lão nhân trong địa huyệt đã dạy cho Hồ Thiết Sanh chính là Ma Đao Ca.

Nào ngờ trường kiếm của văn sĩ trung niên lại quét vào lưỡi đao, nhưng Hồ Thiết Sanh không đành lòng chém gãy binh khí của ông, liền xoay sống đao chống đỡ, keng một tiếng rền rĩ, Ma đao suýt vuột khỏi tay Hồ Thiết Sanh, chàng lại bật lùi ba bước dài.

Văn sĩ trung niên sấn tới, lại một chiêu kỳ học đâm thẳng vào trái tim Hồ Thiết Sanh.

Hồ Thiết Sanh do bởi lòng không đành hạ thủ nên ảnh hưởng rất nhiều đến công lực, theo bản năng, chàng lại thi triển Huyền Huyền Nhị Thức.

Chiêu tuyệt học này ngay cả Thiết Ông Xung cũng chỉ đấy ngang tay với chàng, đủ thấy uy lực chẳng phải tầm thường. Nào ngờ văn sĩ trung niên vẫn ung dung không thèm né tránh, với tốc độ cực nhanh không tả liên tiếp tấn công ra năm sáu kiếm ngay trước ngực Hồ Thiết Sanh, buộc chàng phải thoái lui năm sáu bước.

Hơn nữa kiếm nào cũng nhắm ngay vào chỗ yếu hại, Bạch Ngọc Quyên và Bạch Diêu Hồng cả kinh thất sắc, Bạch Long Xuyên và Dư Mộng Chân cũng hết sức hồi hộp lo lắng.

Bạch Long Xuyên lớn tiếng nói :

- Thiết Sanh, ngươi còn chưa chịu chém vào kiếm y, e rằng...

Thật ra lúc này Hồ Thiết Sanh cũng đã có ý định ấy, bởi nhận thấy chiêu thức của đối phương quá ư ảo diệu, không sao hóa giải nổi. Nào ngờ chàng muốn chém vào kiếm đối phương, nhưng đối phương đâu chịu để chàng chém trúng.

Chỉ thấy văn sĩ trung niên xoay tay biến chiêu, lại nhắm ngang lưng chàng quét đến, chiêu này biến hóa ảo diệu đến mức không sao tưởng tượng nổi.

Hồ Thiết Sanh từ khi xuất đạo đến nay đã từng gặp rất nhiều cao thủ, nhưng chưa từng thấy chiêu thức hung hiểm thế này, nhất thời không biết phải hóa giải thế nào.

Bỗng có tiếng người ở ngoài xa mấy mươi trượng lớn tiếng nói :

- Tiểu tử, sao không sử dụng cả đao lẫn chùy?

Hồ Thiết Sanh liền tức tay trái lấy bạch mao Lưu Tinh chùy bên lưng ra, vung tay quấn vào trường kiếm đối phương.

Văn sĩ trung niên như rất lưu ý đối với người vừa lên tiếng, vội triệt chiêu và lùi ra xa hơn trượng, trầm giọng hỏi :

- Kẻ nào dám chống đối bổn Bảo chủ, hãy hiện thân mau.

Tất cả cao thủ hai giới hắc bạch cùng nhìn về phía ấy, nhưng chẳng thấy ai cả bởi đây là một khu rừng tùng rộng lớn, có người ẩn núp khó mà phát hiện. Văn sĩ trung niên thấy không có người trả lời, lại lao bổ vào Hồ Thiết Sanh.

Bỗng có người cao giọng hát :

- Một hai ba, ba hai một. Một hai ba bốn năm sáu bảy. Bảy sáu năm bốn ba hai một. Tam hoa cái đỉnh Tử Phủ xuất. Ngũ khí triều nguyên Thần Cung xuất. Một hai ba, ba hai một. Một hai ba bốn năm sáu bảy.

Đoạn trầm giọng nói :

- Tiểu tử, ngươi đã nhớ rồi chứ?

Hồ Thiết Sanh lòng rúng động mạnh, lớn tiếng nói :

- Thì ra là lão tiền bối...

Người ấy lại hát tiếp :

- Bảy sáu năm bốn ba hai một. Một hai ba bốn năm sáu bảy. Một hai ba, ba hai một. Một hai ba bốn năm sáu bảy. Ba ba là chín Thần Cung xuất. Gặp một trừ đi thành chín một.

Rồi liền không còn động tịnh gì nữa. Hồ Thiết Sanh nhớ kỹ trong lòng, lớn tiếng :

- Lão tiền bối có thể hiện thân ra gặp được không?

Trong rừng hoàn toàn tĩnh lặng, có lẽ người ấy đã đi xa rồi. Tất cả cao thủ bạch đạo ngơ ngác nhìn nhau, chỉ thấy văn sĩ trung niên vẻ mặt nghiêm nghị ngẫm nghĩ một hồi, trầm giọng nói :

- Mọi người tạm lui.

Đoạn quay người phóng đi, bọn thủ hạ Phi Hồn bảo cũng vội lần lượt theo sau. Thiết Ông Xung cũng suất lĩnh người của Thiên Nhất bang phóng đi về hướng ngược lại.

Bạch Long Xuyên lắc đầu thở dài nói :

- Sanh nhi, người ấy có phải lão nhân trong địa huyệt mà ngươi đã kể không?

Hồ Thiết Sanh gật đầu :

- Vâng, chính lão nhân gia ấy. Chẳng rõ vì sao sư phụ vừa thấy lão nhân gia ấy hiện thân liền dừng tay lui đi.

Dư Mộng Chân nói :

- Xem ra Lạc Dật tuy mất trí nhớ nhưng dường như có quen biết vị lão tiền bối này, chẳng rõ bài hát của ông ấy có hàm nghĩa gì?

Hồ Thiết Sanh tra Ma đao vào vỏ nói :

- Rất có thể cũng là Ma Đao Ca, bởi vãn bối đã tham ngộ xong bài ca hôm trước, nhưng thấy còn chưa hết ý, mà Huyền Huyền Thủ gồm có ba chiêu, lần này hẳn là Huyền Huyền Tam Thức rồi.

Dư Mộng Chân liền kể lại những gì đã chứng kiến trong Phi Hồn bảo, đoạn nói tiếp :

- Qua thái độ của Lạc Dật đối với Thiết Ông Xung, người cầm đầu trong bóng tối hẳn là võ công cao hơn Thiết Ông Xung rất nhiều.

Hồ Thiết Sanh nói :

- Hai vị tiền bối có đoán ra được người đó là ai không?

Bạch Long Xuyên lắc đầu :

- Thật khó đoán ra được, bởi nhân vật ngang danh cới Thiết Ông Xung khi xưa không chỉ có một người, nhưng võ công cao hơn lão ta thì chưa từng nghe nói bao giờ.

Hồ Thiết Sanh lại hỏi :

- Bạch tiền bối khẳng định vị văn sĩ trung niên ấy chính là gia sư Lạc Dật phải không?

Bạch Long Xuyên gật đầu :

- Không sai, chính là y! Nhưng điều lạ lùng là con người của Lạc Dật không bao giờ lại không nhìn người thân, trở thành người tà ác, chẳng rõ bị kẻ nào ám hại?

Dư Mộng Chân bỗng nói :

- Bạch huynh, có một cách có thể chứng minh, khi xưa Lạc Dật và Bạch Băng cùng lúc chết đi và cùng lúc mai táng. Nếu Giáo chủ Hận Thế giáo ở đảo Hải Nam là Bạch Băng thì người này đúng là Lạc Dật, không còn hoài nghi nữa.

Bạch Long Xuyên gật đầu :

- Không sai, lão phu đang định đến đó dò la một chuyến, nhưng phải cứu Lạc Kỳ ra khỏi Phi Hồn bảo trước đã.

- Không cần đâu. Ở đây có tiểu muội với Thiết Sanh, cùng Quyên nhi và Hồng nhi cũng đủ ứng phó rồi, Bạch huynh hãy cùng Lữ huynh và Trần huynh tức tốc đi đến đảo Hải Nam, khi nào xong chuyện ở đây, tiểu muội sẽ cùng mọi người đến đó tiếp ứng ngay.

Bạch Long Xuyên lưỡng lự :

- Như vậy ngu huynh không sao yên tâm được, tốt nhất chúng ta hãy tập trung lực lượng giải cứu Lạc huynh rồi hẵng tính.

Hồ Thiết Sanh biết ông nóng lòng gặp lại con gái, liền nghiêm mặt nói :

- Bạch tiền bối cứ ra đi, gia sư tổ ắt hữu kinh vô hiểm, hẳn không lâu sẽ thoát khỏi Phi Hồn bảo, tiền bối hãy đi mau.

Bạch Long Xuyên không từ chối nữa, thật ra ông cũng hết sức nóng lòng, muốn xem thử Giáo chủ Hận Thế giáo có phải đúng là con gái mình Bạch Băng hay không.

Nhóm Bạch Long Xuyên từ giã ra đi, Hồ Thiết Sanh cùng mọi người mai táng thi thể của Long Chí Đằng, sau đó trở về lăng Tấn Tuyên Đế nghỉ ngơi một ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Đao Ca

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook