Chương 86: Vấn đạo (nhị)
CanhsacHichan
17/02/2022
Lam Hi Thần lo lắng nhìn Nhiếp Minh Quyết, hắn khẽ mím môi nhìn Thông Thiên giáo chủ, lão chỉ thấp giọng "Đi đi, ta cho phép".
Hết cách, Nhiếp Minh Quyết đành vâng mệnh, đứng dậy đi xuống giáo đài.
Chân Võ Đại Đế nhìn đăm đăm Nhiếp Minh Quyết, có chút ngạc nhiên "Đây là.....".
Tôn Ngộ Không với tay lấy một trái đào cắn một ngụm, hàm hồ chen ngang "Đồ đệ mới của lệnh sư ta. Thôi, đừng vòng vo nữa, mau đấu đi".
Thạch Trình khinh xuy "Ngươi chỉ là một cái hung thi, nhắm bề có đấu thắng nổi ta hay không thì nói trước đi, bằng không không chỉ khiến Linh Bảo Thiên Tôn mất mặt, càng là khiến cho Đại Thánh gia đây xấu mặt hơn".
Nhiếp Minh Quyết lẳng lặng đáp "Không dám!".
Lúc Thạch Trình đưa bộ cung cho Nhiếp Minh Quyết, thái độ của hắn vô cùng trịch thượng "Đây là bộ cung của Hậu Nghệ, ta vinh dự lắm mới được ban cho, nay cũng coi như ngươi có phúc phần đấy".
Nhiếp Minh Quyết tiếp lấy bộ cung, chỉ hơi kéo căng ra một chút, bộ dáng lưỡng lự không định giơ lên.
Bửu Di cười lạnh "Thế nào? Có phải ngay cả dũng khí cầm cung cũng không có hay không?".
Nhiếp Minh Quyết hờ hững "Bộ cung này quá nhẹ, ta sợ lát nữa sẽ làm gãy, thật không biết làm sao mà đền cho nên mới không dám giương cung".
Sắc mặt Thạch Trình đại biến, còn Tôn Ngộ Không thì cười khanh khách, nói "Không phải lo! Đây là cung được luyện từ sừng của Hủy thú*, chẳng giống như cung thông thường, ngươi muốn kéo muốn căng bao nhiêu tùy ý. Nếu mà gãy.....", Tôn Ngộ Không lén đưa mắt nhìn Thông Thiên giáo chủ, lắc vai nói "Lệnh sư sẽ thay ngươi đền".
*Hủy là một thần thú trong Sơn Hải Kinh, có sức khỏe vô cùng phi thường.
Vô Đương Thánh Mẫu khẽ bật cười, Thông Thiên giaoa chủ "hừ" một tiếng, nói "Con khỉ nhà ngươi chỉ giỏi bày trò, ngươi mở màn, lại bắt bản tọa thay ngươi gánh".
Tôn Ngộ Không cười trừ "Lão Tôn cũng hết cách rồi. Ai bảo Hoa Quả Sơn chỉ toàn hoa với quả, làm gì có nước nhuộm ánh mặt trời Đông Hải, có ánh sao từ chỗ Thái Âm Tinh và mây ngũ sắc mà để bện thành dây cung? Ở chỗ lệnh sư thì may ra còn dùng thần thông tái chế được".
Mắt thấy Nhiếp Minh Quyết vẫn còn đang lưỡng lự, Tôn Ngộ Không liền giục "Sao ngươi còn không mau bắn tên?".
Nhiếp Minh Quyết nói "Ta sợ sẽ đỡ không hết, với lại nếu rơi nhiều quá, một lát Tự San quét dọn sẽ rất cực cho hắn. Có thể đổi đích ngắm không?".
Một lời này nói ra, mọi người đều kinh ngạc có mà hoài nghi cũng có. Ngữ khí này chính là đang muốn nói hắn sẽ một tên bắn đứt rất nhiều cành liễu, so với một hạ một của Thạch Trình còn vượt xa hơn nhiều. Trong lúc ai cũng bán tính bán ngji thì chỉ có mình Tự San là vui mừng, trong lòng thầm cảm tạ người bạn tốt này đã giúp hắn đỡ phải nai lưng ra quét rác.
Bửu Di giọng nói đầy vẻ xem thường "Thôi đi! Có muốn phóng đại thì cũng nên phóng đại vừa phải. Xưa nay trừ dùng mưu kế mới có thể một tên bắn nhiều đích, chứ ngoài đời kể cả dùng thần thông thì bắn được ba đích là cùng, ở đâu ra mà nhiều? Nhiều của ngươi là ba cái nhánh liễu sao?".
Thạch Trình trái lại thì cười lạnh "Ngươi thật sự chắc chắn sẽ bắn rơi nhiều cành liễu cùng lúc sao? Đã nghĩ kỹ chưa mà phát ngôn ra thế?".
Nhiếp Minh Quyết bình thản nói "Có hay không, Minh Quyết tự biết lượng sức".
Thạch Trình mi tâm khẽ nảy lên, ánh mắt hắn nhìn Nhiếp Minh Quyết như ẩn ẩn vô số đóm lửa chỉ chực chờ lan ra.
Chân Võ Đại Đế nhướn mày "Nếu như đã tự tin như vậy thì đổi cũng được. Có điều với sự tự tin như vậy, bắn hạ những vật ngang tầm mắt thật là không công bằng".
Tôn Ngộ Không cắn xong trái đào trong tay, rung đùi hỏi "Vậy Đế quân muốn đổi đích ngắm là gì?".
Chân Võ Đại Đế nhìn lên khoảng không, thấy có vô số hạc tiên bay lượn thành vòng, liền nói "Xạ hạc. Nhưng không được bắn những con đứng im mà phải là một trong những con đang bay".
Hạc tuy rằng to hơn cành liều kia nhưng ngắm tuyệt đối không dễ, huống chi cành liễu dù có bị gió thổi lung lay nhưng vẫn có thân cố định trên một nhánh, ít nhất mức độ thành công cũng được tám chín phần. Nhưng hạc thì khác, bọn nó bay lượn trên không, chỉ một cái nhích thôi đã đổi vị trí, muốn ngắm chính xác thì khó như bắt nước sông chảy ngược về nguồn,
Đây chẳng khác nào cố ý làm khó!
Đã vậy, Bửu Di còn cười phụ họa "Ý kiến này của tôn sư thật là hay quá! So với bắn đứt nhiều cành liễu cùng lúc thì bắn rớt một con hạc đang bay mới thực sự được coi là có tài, thế mới xứng làm người được tín nhiệm của Đại Thánh được".
Nhiếp Minh Quyết chuẩn bị giương cung, Tôn Ngộ Không bỗng dưng nói "Khoan đã!".
Thạch Trình nhíu mày "Đại Thánh còn muốn nói gì nữa?".
Tôn Ngộ Không nảy nảy hạt đạt to bằng bàn tay trẻ sơ sinh trên tay, nói "Bắn hạc đúng là hơn hẳn bắn liễu. Nhưng kia là cung tên của Hậu Nghệ, năm xưa chính nó đã bắn chết mười người con của Đế Tuấn, khẳng định lực sát thương rất lớn, bắn phải con hạc nào thì chắc chắn cái mạng nhỏ của con đó sẽ mất đi. Lão Tôn vào cửa Phật đã lâu, lấy từ bi làm trọng nên không định lấy đám hạc kia làm vật ngắm".
Bửu Di hậm hực cắt ngang "Đại Thánh lại muốn đổi mục tiêu?".
Tôn Ngộ Không nhún vai, cười "Đúng. Nhưng đích ngắm vẫn là đám hạc đó, chỉ là thay thế vật bắn thành một thứ khác, để tránh sát sinh vô tội".
Vô Đương Thánh Mẫu ngồi ở trên đài lúc này mới nói khẽ với Thông Thiên giáo chủ "Tiểu sư đệ so với năm đó, phong thái thật là chín chắn hơn nhiều".
Thông Thiên giáo chủ chỉ khẽ gật đầu.
Chân Võ Đại Đế nói "Ý của Đại Thánh thế nào, mời nói rõ hơn".
Tôn Ngộ Không ném hạt đào vào tay Chân Võ Đại Đế, sau đó nhảy lên hành lang ngồi, bắt chéo chân, nói "Như thế này, Đế quân ném hạt đào lên không ở giữa đám hạc đó. Nếu như tân đồ này của Bích Du cung có thể bắn xuyên qua hạt đào thì coi như bằng bắn hạ mấy cành liễu về phần bắt hạt đào, lúc trên không chắc chắn bọn hạc kia náo loạn sẽ làm lệch đường rơi, cho nên lão Tôn thấy không nhất thiết phải nhặt lấy hạt. Còn nếu hắn không bắn được, lời lúc nãy coi như nói khoác. Ngươi thấy sao?".
Lam Hi Thần không khỏi giậm chân. Trên không khoảng cách so với cây liễu kia còn xa biết bao nhiêu, ném lên giữa bầy hạc đó thì còn thấy được cái hạt đào đâu, huống chi bầy hạc thường thấy vật lạ ném vào chúng thì sẽ bay tán loạn, một tên không khéo chẳng những khó thể đâm xuyên hạt đào mà mức độ bắn trúng một con hạc cũng là mười phần chắc chắn. Chưa kể hạt đào bay lên cao liên tục chuyển động, để bắn trúng không chỉ dùng định lực và linh lực mà còn dùng một phen cực kỳ công phu nhãn lực. So với ngắm bắn cành liễu, loại xạ thủ này còn khó gấp mười lần.
Tôn Ngộ Không rốt cuộc là đang giúp Nhiếp Minh Quyết hay là cùng người khác thêm phần làm khó hắn vậy?
Chân Võ Đại Đế nhíu mày "Thể lệ thì cũng được. Dù sao cây liễu kia chỉ là vật chết, muốn bắn trúng một cành cũng không tính là quá khó. Thôi thì đổi mục tiêu di động như ý ngươi vậy. Chỉ là tại sao Đại Thánh không tự ném mà lại đưa hạt đào cho ta ném?".
Tôn Ngộ Không cười rằng "Nếu lão Tôn ném, các ngươi nhất định không tránh khỏi suy nghĩ lão Tôn phù phép lên hạt đào. Chừng đó lỡ như hắn bắn trúng thì lại đổ thừa bọn ta gian lận, nên tốt nhất là để các ngươi ném lên".
Chân Võ Đại Đế cong khóe môi, đứng dậy nói "Tốt thôi". Đoạn, giơ hạt đào trước mặt Nhiếp Minh Quyết "Ngươi nhìn cho kỹ".
Đại ý chính là muốn Nhiếp Minh Quyết nhìn cho rõ hạt đào, hắn cũng rất nhanh gật đầu tỏ ý đã thấy.
Chân Võ Đại Đế chừng như sốt ruột lắm, Nhiếp Minh Quyết vừa gật đầu đã vung tay ném hạt đào kia lên không, chẳng mấy chốc đã không còn thấy được hạt đào, bọn hạc kia đúng như dự đoán bay loạn xạ cả một vùng không trung. Vậy mà Nhiếp Minh Quyết vẫn không động tĩnh gì.
Thạch Trình lộ vẻ không vui, còn tỏ ra có chút mỉa mai “Sao còn chưa bắn tên? Chẳng lẽ muốn để chúng ta xem ngươi đứng đó tạo dáng ư?”.
Lam Hi Thần có chút lo lắng, không rời mắt khỏi Nhiếp Minh Quyết. Chỉ thấy hắn trong lúc Chân Võ Đại Đế vừa ném hạt đào lên đã giương cung thẳng hướng mũi tên lên không, hai mắt nhắm nghiền lại. Ước chừng ba bốn lần y chớp mắt, Nhiếp Minh Quyết đột ngột buông ra, mũi tên liền bay vút thẳng lên trời. Sau đó nghe “bực” một tiếng vang lên, mũi tên từ ở trên không lúc này đã hết đà bay ngược trở về. Nhiếp Minh Quyết cũng đồng thời hạ cung xuống. Bộ dáng hắn rất mực bình thản nhưng không kém phần uy thế của một kẻ nắm được chiến thắng trong tay.
Trong lúc mọi người còn đang đợi chờ xem kết quả, thì Chân Võ Đại Đế và Thạch Trình đồng thời đưa tay sờ mặt như có thứ gì đó vừa rơi trúng, kế đó cả hai bán tính bán nghi cúi xuống nhìn dưới chân, không hẹn mà cùng nhau trợn mắt đưa tay nhặt lên cái gì đó. Chân Võ Đại Đế không giấu được sự hoang mang khi giơ vật kia lên "Đây..... cái này......".
Trong tay Chân Võ Đại Đế và Thạch Trình là hai nửa hạt đào đã bắn đứt. Ở một khoảng cách như vậy, với một không gian như vậy, bắn đứt hạt đào là chuyện khó có thể xảy ra, tỉ lệ chín là một trên mười phần thành công.
Trước con mắt không thể tin của hai người đó, Tôn Ngộ không cười vang thích thú "Đấy! Lão Tôn đã bảo rồi mà! Lão Tôn mới không tin ngươi không làn được. Lệnh sư à, ngươi đừng có không hài lòng về hắn nữa, mặt này không được thì còn mặt kia. Cái gì cũng phải từ từ tìm hiểu, từ từ bồi dưỡng". Rồi quay qua hướng Thạch Trình, nói "Kẻ có tài học một năm cũng thấy ngắn, kẻ vô tài học trăm năm lại thấy nó dài như một vạn năm". Lão Tôn nói vậy, ngươi có hiểu không?".
Thông Thiên giáo chủ ngồi trên đài, vẻ mặt lúc này dãn ra một cách thư thái. Lão khẽ vuốt chòm râu dài, hơi cong khóe môi cười mỉm, nhìn Nhiếp Minh Quyết thoáng tỏ vẻ khen ngợi.
Vô Đương Thánh Mẫu thì xuýt xoa “Tài nghệ cung thủ này đúng là không thể xem thường! Trước đây ta chỉ từng được thấy Đa Bảo....à không, đại sư huynh mới có kỹ thuật như vậy, nhưng cũng mấy trăm năm rồi. Thành ra đã lâu chưa thấy ai làm được như vậy cả. Hôm nay được chứng kiến thật là khiến ta hoài niệm quá!”.
Nhiếp Minh Quyết chậm rãi xoay người, hướng Vô Đương Thánh Mẫu cung tay, nói "Tạ sư tỷ quá khen. Minh Quyết chỉ có chút tài mọn, không đáng để so sánh cùng thủ đồ của Bích Du cung như vậy".
Chân Võ Đại Đế lúc này hãy còn chưa hết hoang mang, nhưng trên mặt rặt một vẻ không vui, hỏi "Xạ thủ này đúng là không thể xem thường, nhưng ta có chút tò mò: Linh Bảo Thiên Tôn trước đây đều là giảng đạo dạy phép, chưa từng nghe nói có dạy qua mấy loại kỹ năng này, dù là thủ đồ của ngài ấy khi đó cũng rất giỏi cung thủ, nhưng là mày mò tự học. Phải chăng ngươi cũng là mày mò tự học?", nói đến đây thì hơi liếc mắt sang Thông Thiên giáo chủ "Hay là Linh Bảo Thiên Tôn còn có loại pháp môn này mà không ai biết?".
Thông Thiên giáo chủ cười lớn "Đế quân không cần hoài nghi, đạo của ta so với đạo của nhị sư huynh Nguyên Thỉ giống nhau từng bước, chỉ khác ở chỗ quan niệm dạy học cho đối tượng là ai, ngoài ra không thêm không bớt gì cả. Phần tài năng này của Nhiếp Minh Quyết, bản tọa lấy danh dự ra đảm bảo chưa từng dạy qua cho hắn. Huống chi, có lẽ Đại Đế đã quên một điều: bản tọa trước giờ chỉ ưa dạy trận pháp, mấy cái kỹ năng này không phải sở trường của bản tọa".
Chân Võ Đại Đế nghe vậy, sắc mặt trở lại bình thản, trái ngược với Thạch Trình càng thêm đen lại, liếc qua Nhiếp Minh Quyết, cười lạnh "Vậy phải chăng xạ thủ này là ngươi tự tìm tòi học hỏi, hay trước đó đã học qua cao nhân nào?".
Nhiếp Minh Quyết chẳng mấy để tâm hắn, chậm rãi hoàn trả lại bộ cung, nhàn nhạt đáp "Kiếp trước khi ta còn ở Nhân giới, chẳng qua có học một chút lúc nhỏ mà thôi. Sau này lớn rồi thì hiếm khi dùng đến", hắn quay qua Tôn Ngộ Không nói "May mà vừa rồi chút tài mọn này không làm mất mặt Đại Thánh cùng danh tiếng Bích Du cung".
Thạch Trình sắc mặt cứng đờ xen lẫn mấy tia uất hận. Lam Hi Thần dám chắc hắn sẽ không tài nào nuốt nổi cục tức này. Dĩ nhiên, đường đường là môn đồ của tướng quân nhà trời, lại vì một chút hiếu thắng mà thua thảm hại dưới tay một người vừa mới sống lại, và vẫn còn chưa thoát khỏi cái lốt hung thi. Đây là chuyện mất mặt tới mức nào cơ chứ?
"Phần tài năng này của ngươi, đúng là rất thượng thừa. Nhưng ta nghĩ là nó hơi quá lố rồi đó".
Hết cách, Nhiếp Minh Quyết đành vâng mệnh, đứng dậy đi xuống giáo đài.
Chân Võ Đại Đế nhìn đăm đăm Nhiếp Minh Quyết, có chút ngạc nhiên "Đây là.....".
Tôn Ngộ Không với tay lấy một trái đào cắn một ngụm, hàm hồ chen ngang "Đồ đệ mới của lệnh sư ta. Thôi, đừng vòng vo nữa, mau đấu đi".
Thạch Trình khinh xuy "Ngươi chỉ là một cái hung thi, nhắm bề có đấu thắng nổi ta hay không thì nói trước đi, bằng không không chỉ khiến Linh Bảo Thiên Tôn mất mặt, càng là khiến cho Đại Thánh gia đây xấu mặt hơn".
Nhiếp Minh Quyết lẳng lặng đáp "Không dám!".
Lúc Thạch Trình đưa bộ cung cho Nhiếp Minh Quyết, thái độ của hắn vô cùng trịch thượng "Đây là bộ cung của Hậu Nghệ, ta vinh dự lắm mới được ban cho, nay cũng coi như ngươi có phúc phần đấy".
Nhiếp Minh Quyết tiếp lấy bộ cung, chỉ hơi kéo căng ra một chút, bộ dáng lưỡng lự không định giơ lên.
Bửu Di cười lạnh "Thế nào? Có phải ngay cả dũng khí cầm cung cũng không có hay không?".
Nhiếp Minh Quyết hờ hững "Bộ cung này quá nhẹ, ta sợ lát nữa sẽ làm gãy, thật không biết làm sao mà đền cho nên mới không dám giương cung".
Sắc mặt Thạch Trình đại biến, còn Tôn Ngộ Không thì cười khanh khách, nói "Không phải lo! Đây là cung được luyện từ sừng của Hủy thú*, chẳng giống như cung thông thường, ngươi muốn kéo muốn căng bao nhiêu tùy ý. Nếu mà gãy.....", Tôn Ngộ Không lén đưa mắt nhìn Thông Thiên giáo chủ, lắc vai nói "Lệnh sư sẽ thay ngươi đền".
*Hủy là một thần thú trong Sơn Hải Kinh, có sức khỏe vô cùng phi thường.
Vô Đương Thánh Mẫu khẽ bật cười, Thông Thiên giaoa chủ "hừ" một tiếng, nói "Con khỉ nhà ngươi chỉ giỏi bày trò, ngươi mở màn, lại bắt bản tọa thay ngươi gánh".
Tôn Ngộ Không cười trừ "Lão Tôn cũng hết cách rồi. Ai bảo Hoa Quả Sơn chỉ toàn hoa với quả, làm gì có nước nhuộm ánh mặt trời Đông Hải, có ánh sao từ chỗ Thái Âm Tinh và mây ngũ sắc mà để bện thành dây cung? Ở chỗ lệnh sư thì may ra còn dùng thần thông tái chế được".
Mắt thấy Nhiếp Minh Quyết vẫn còn đang lưỡng lự, Tôn Ngộ Không liền giục "Sao ngươi còn không mau bắn tên?".
Nhiếp Minh Quyết nói "Ta sợ sẽ đỡ không hết, với lại nếu rơi nhiều quá, một lát Tự San quét dọn sẽ rất cực cho hắn. Có thể đổi đích ngắm không?".
Một lời này nói ra, mọi người đều kinh ngạc có mà hoài nghi cũng có. Ngữ khí này chính là đang muốn nói hắn sẽ một tên bắn đứt rất nhiều cành liễu, so với một hạ một của Thạch Trình còn vượt xa hơn nhiều. Trong lúc ai cũng bán tính bán ngji thì chỉ có mình Tự San là vui mừng, trong lòng thầm cảm tạ người bạn tốt này đã giúp hắn đỡ phải nai lưng ra quét rác.
Bửu Di giọng nói đầy vẻ xem thường "Thôi đi! Có muốn phóng đại thì cũng nên phóng đại vừa phải. Xưa nay trừ dùng mưu kế mới có thể một tên bắn nhiều đích, chứ ngoài đời kể cả dùng thần thông thì bắn được ba đích là cùng, ở đâu ra mà nhiều? Nhiều của ngươi là ba cái nhánh liễu sao?".
Thạch Trình trái lại thì cười lạnh "Ngươi thật sự chắc chắn sẽ bắn rơi nhiều cành liễu cùng lúc sao? Đã nghĩ kỹ chưa mà phát ngôn ra thế?".
Nhiếp Minh Quyết bình thản nói "Có hay không, Minh Quyết tự biết lượng sức".
Thạch Trình mi tâm khẽ nảy lên, ánh mắt hắn nhìn Nhiếp Minh Quyết như ẩn ẩn vô số đóm lửa chỉ chực chờ lan ra.
Chân Võ Đại Đế nhướn mày "Nếu như đã tự tin như vậy thì đổi cũng được. Có điều với sự tự tin như vậy, bắn hạ những vật ngang tầm mắt thật là không công bằng".
Tôn Ngộ Không cắn xong trái đào trong tay, rung đùi hỏi "Vậy Đế quân muốn đổi đích ngắm là gì?".
Chân Võ Đại Đế nhìn lên khoảng không, thấy có vô số hạc tiên bay lượn thành vòng, liền nói "Xạ hạc. Nhưng không được bắn những con đứng im mà phải là một trong những con đang bay".
Hạc tuy rằng to hơn cành liều kia nhưng ngắm tuyệt đối không dễ, huống chi cành liễu dù có bị gió thổi lung lay nhưng vẫn có thân cố định trên một nhánh, ít nhất mức độ thành công cũng được tám chín phần. Nhưng hạc thì khác, bọn nó bay lượn trên không, chỉ một cái nhích thôi đã đổi vị trí, muốn ngắm chính xác thì khó như bắt nước sông chảy ngược về nguồn,
Đây chẳng khác nào cố ý làm khó!
Đã vậy, Bửu Di còn cười phụ họa "Ý kiến này của tôn sư thật là hay quá! So với bắn đứt nhiều cành liễu cùng lúc thì bắn rớt một con hạc đang bay mới thực sự được coi là có tài, thế mới xứng làm người được tín nhiệm của Đại Thánh được".
Nhiếp Minh Quyết chuẩn bị giương cung, Tôn Ngộ Không bỗng dưng nói "Khoan đã!".
Thạch Trình nhíu mày "Đại Thánh còn muốn nói gì nữa?".
Tôn Ngộ Không nảy nảy hạt đạt to bằng bàn tay trẻ sơ sinh trên tay, nói "Bắn hạc đúng là hơn hẳn bắn liễu. Nhưng kia là cung tên của Hậu Nghệ, năm xưa chính nó đã bắn chết mười người con của Đế Tuấn, khẳng định lực sát thương rất lớn, bắn phải con hạc nào thì chắc chắn cái mạng nhỏ của con đó sẽ mất đi. Lão Tôn vào cửa Phật đã lâu, lấy từ bi làm trọng nên không định lấy đám hạc kia làm vật ngắm".
Bửu Di hậm hực cắt ngang "Đại Thánh lại muốn đổi mục tiêu?".
Tôn Ngộ Không nhún vai, cười "Đúng. Nhưng đích ngắm vẫn là đám hạc đó, chỉ là thay thế vật bắn thành một thứ khác, để tránh sát sinh vô tội".
Vô Đương Thánh Mẫu ngồi ở trên đài lúc này mới nói khẽ với Thông Thiên giáo chủ "Tiểu sư đệ so với năm đó, phong thái thật là chín chắn hơn nhiều".
Thông Thiên giáo chủ chỉ khẽ gật đầu.
Chân Võ Đại Đế nói "Ý của Đại Thánh thế nào, mời nói rõ hơn".
Tôn Ngộ Không ném hạt đào vào tay Chân Võ Đại Đế, sau đó nhảy lên hành lang ngồi, bắt chéo chân, nói "Như thế này, Đế quân ném hạt đào lên không ở giữa đám hạc đó. Nếu như tân đồ này của Bích Du cung có thể bắn xuyên qua hạt đào thì coi như bằng bắn hạ mấy cành liễu về phần bắt hạt đào, lúc trên không chắc chắn bọn hạc kia náo loạn sẽ làm lệch đường rơi, cho nên lão Tôn thấy không nhất thiết phải nhặt lấy hạt. Còn nếu hắn không bắn được, lời lúc nãy coi như nói khoác. Ngươi thấy sao?".
Lam Hi Thần không khỏi giậm chân. Trên không khoảng cách so với cây liễu kia còn xa biết bao nhiêu, ném lên giữa bầy hạc đó thì còn thấy được cái hạt đào đâu, huống chi bầy hạc thường thấy vật lạ ném vào chúng thì sẽ bay tán loạn, một tên không khéo chẳng những khó thể đâm xuyên hạt đào mà mức độ bắn trúng một con hạc cũng là mười phần chắc chắn. Chưa kể hạt đào bay lên cao liên tục chuyển động, để bắn trúng không chỉ dùng định lực và linh lực mà còn dùng một phen cực kỳ công phu nhãn lực. So với ngắm bắn cành liễu, loại xạ thủ này còn khó gấp mười lần.
Tôn Ngộ Không rốt cuộc là đang giúp Nhiếp Minh Quyết hay là cùng người khác thêm phần làm khó hắn vậy?
Chân Võ Đại Đế nhíu mày "Thể lệ thì cũng được. Dù sao cây liễu kia chỉ là vật chết, muốn bắn trúng một cành cũng không tính là quá khó. Thôi thì đổi mục tiêu di động như ý ngươi vậy. Chỉ là tại sao Đại Thánh không tự ném mà lại đưa hạt đào cho ta ném?".
Tôn Ngộ Không cười rằng "Nếu lão Tôn ném, các ngươi nhất định không tránh khỏi suy nghĩ lão Tôn phù phép lên hạt đào. Chừng đó lỡ như hắn bắn trúng thì lại đổ thừa bọn ta gian lận, nên tốt nhất là để các ngươi ném lên".
Chân Võ Đại Đế cong khóe môi, đứng dậy nói "Tốt thôi". Đoạn, giơ hạt đào trước mặt Nhiếp Minh Quyết "Ngươi nhìn cho kỹ".
Đại ý chính là muốn Nhiếp Minh Quyết nhìn cho rõ hạt đào, hắn cũng rất nhanh gật đầu tỏ ý đã thấy.
Chân Võ Đại Đế chừng như sốt ruột lắm, Nhiếp Minh Quyết vừa gật đầu đã vung tay ném hạt đào kia lên không, chẳng mấy chốc đã không còn thấy được hạt đào, bọn hạc kia đúng như dự đoán bay loạn xạ cả một vùng không trung. Vậy mà Nhiếp Minh Quyết vẫn không động tĩnh gì.
Thạch Trình lộ vẻ không vui, còn tỏ ra có chút mỉa mai “Sao còn chưa bắn tên? Chẳng lẽ muốn để chúng ta xem ngươi đứng đó tạo dáng ư?”.
Lam Hi Thần có chút lo lắng, không rời mắt khỏi Nhiếp Minh Quyết. Chỉ thấy hắn trong lúc Chân Võ Đại Đế vừa ném hạt đào lên đã giương cung thẳng hướng mũi tên lên không, hai mắt nhắm nghiền lại. Ước chừng ba bốn lần y chớp mắt, Nhiếp Minh Quyết đột ngột buông ra, mũi tên liền bay vút thẳng lên trời. Sau đó nghe “bực” một tiếng vang lên, mũi tên từ ở trên không lúc này đã hết đà bay ngược trở về. Nhiếp Minh Quyết cũng đồng thời hạ cung xuống. Bộ dáng hắn rất mực bình thản nhưng không kém phần uy thế của một kẻ nắm được chiến thắng trong tay.
Trong lúc mọi người còn đang đợi chờ xem kết quả, thì Chân Võ Đại Đế và Thạch Trình đồng thời đưa tay sờ mặt như có thứ gì đó vừa rơi trúng, kế đó cả hai bán tính bán nghi cúi xuống nhìn dưới chân, không hẹn mà cùng nhau trợn mắt đưa tay nhặt lên cái gì đó. Chân Võ Đại Đế không giấu được sự hoang mang khi giơ vật kia lên "Đây..... cái này......".
Trong tay Chân Võ Đại Đế và Thạch Trình là hai nửa hạt đào đã bắn đứt. Ở một khoảng cách như vậy, với một không gian như vậy, bắn đứt hạt đào là chuyện khó có thể xảy ra, tỉ lệ chín là một trên mười phần thành công.
Trước con mắt không thể tin của hai người đó, Tôn Ngộ không cười vang thích thú "Đấy! Lão Tôn đã bảo rồi mà! Lão Tôn mới không tin ngươi không làn được. Lệnh sư à, ngươi đừng có không hài lòng về hắn nữa, mặt này không được thì còn mặt kia. Cái gì cũng phải từ từ tìm hiểu, từ từ bồi dưỡng". Rồi quay qua hướng Thạch Trình, nói "Kẻ có tài học một năm cũng thấy ngắn, kẻ vô tài học trăm năm lại thấy nó dài như một vạn năm". Lão Tôn nói vậy, ngươi có hiểu không?".
Thông Thiên giáo chủ ngồi trên đài, vẻ mặt lúc này dãn ra một cách thư thái. Lão khẽ vuốt chòm râu dài, hơi cong khóe môi cười mỉm, nhìn Nhiếp Minh Quyết thoáng tỏ vẻ khen ngợi.
Vô Đương Thánh Mẫu thì xuýt xoa “Tài nghệ cung thủ này đúng là không thể xem thường! Trước đây ta chỉ từng được thấy Đa Bảo....à không, đại sư huynh mới có kỹ thuật như vậy, nhưng cũng mấy trăm năm rồi. Thành ra đã lâu chưa thấy ai làm được như vậy cả. Hôm nay được chứng kiến thật là khiến ta hoài niệm quá!”.
Nhiếp Minh Quyết chậm rãi xoay người, hướng Vô Đương Thánh Mẫu cung tay, nói "Tạ sư tỷ quá khen. Minh Quyết chỉ có chút tài mọn, không đáng để so sánh cùng thủ đồ của Bích Du cung như vậy".
Chân Võ Đại Đế lúc này hãy còn chưa hết hoang mang, nhưng trên mặt rặt một vẻ không vui, hỏi "Xạ thủ này đúng là không thể xem thường, nhưng ta có chút tò mò: Linh Bảo Thiên Tôn trước đây đều là giảng đạo dạy phép, chưa từng nghe nói có dạy qua mấy loại kỹ năng này, dù là thủ đồ của ngài ấy khi đó cũng rất giỏi cung thủ, nhưng là mày mò tự học. Phải chăng ngươi cũng là mày mò tự học?", nói đến đây thì hơi liếc mắt sang Thông Thiên giáo chủ "Hay là Linh Bảo Thiên Tôn còn có loại pháp môn này mà không ai biết?".
Thông Thiên giáo chủ cười lớn "Đế quân không cần hoài nghi, đạo của ta so với đạo của nhị sư huynh Nguyên Thỉ giống nhau từng bước, chỉ khác ở chỗ quan niệm dạy học cho đối tượng là ai, ngoài ra không thêm không bớt gì cả. Phần tài năng này của Nhiếp Minh Quyết, bản tọa lấy danh dự ra đảm bảo chưa từng dạy qua cho hắn. Huống chi, có lẽ Đại Đế đã quên một điều: bản tọa trước giờ chỉ ưa dạy trận pháp, mấy cái kỹ năng này không phải sở trường của bản tọa".
Chân Võ Đại Đế nghe vậy, sắc mặt trở lại bình thản, trái ngược với Thạch Trình càng thêm đen lại, liếc qua Nhiếp Minh Quyết, cười lạnh "Vậy phải chăng xạ thủ này là ngươi tự tìm tòi học hỏi, hay trước đó đã học qua cao nhân nào?".
Nhiếp Minh Quyết chẳng mấy để tâm hắn, chậm rãi hoàn trả lại bộ cung, nhàn nhạt đáp "Kiếp trước khi ta còn ở Nhân giới, chẳng qua có học một chút lúc nhỏ mà thôi. Sau này lớn rồi thì hiếm khi dùng đến", hắn quay qua Tôn Ngộ Không nói "May mà vừa rồi chút tài mọn này không làm mất mặt Đại Thánh cùng danh tiếng Bích Du cung".
Thạch Trình sắc mặt cứng đờ xen lẫn mấy tia uất hận. Lam Hi Thần dám chắc hắn sẽ không tài nào nuốt nổi cục tức này. Dĩ nhiên, đường đường là môn đồ của tướng quân nhà trời, lại vì một chút hiếu thắng mà thua thảm hại dưới tay một người vừa mới sống lại, và vẫn còn chưa thoát khỏi cái lốt hung thi. Đây là chuyện mất mặt tới mức nào cơ chứ?
"Phần tài năng này của ngươi, đúng là rất thượng thừa. Nhưng ta nghĩ là nó hơi quá lố rồi đó".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.