Chương 87: Vấn đạo (tam)
CanhsacHichan
17/02/2022
Mọi người có chút ngạc nhiên nhìn qua vị Diên Ân Thiên Nữ từ nãy giờ vẫn ngồi im không một tiếng động. Sắc mặt lúc này của nàng ta trông không được vui, nói chính xác là đang rất tức giận.
Ban đầu mọi người còn không hiểu nguyên do, nhưng đến khi nàng ta duỗi ngón tay thon dài, trên móng được nhuộm màu đỏ tươi nhìn hệt như những bông tường vi nở rộ chỉ xuống dưới đất ngay bên chỗ nàng ta ngồi thì mọi người mới nhìn thấy một chiếc trâm đã bị bể nát. Hình hồ điệp tung cánh chạm khắc ở đầu trâm là đánh thương nhất, bị một mũi tên đâm thẳng xuống vỡ tan tành, sợi tua đính trên chiếc trâm đó cũng đã đứt, hạt châu cũng lăn sang một góc.
Khó mà tin được với cái lực đạo bắn tên như vừa rồi của Nhiếp Minh Quyết, mũi tên kia một đường bay xuống, trong lúc mọi người mãi lo chú ý hạt đào kia thì mũi tên đó đã đáp xuống suýt chút nữa trúng ngay đầu của Diên Ân Thiên Nữ. Nếu không phải nàng ta nhanh nhẹn né đi, khẳng định bị mũi tên kia đâm mát không chỉ là một cây trâm.
Những kỹ thuật bắn tên xuất sắc như vậy, Lam Hi Thần thoáng ngẩn ra, chợt nhớ đây cũng không phải lần đầu y nhìn thấy. Nhớ hồi còn nhỏ, Nhiếp Minh Quyết vẫn thường dẫn y ra ngọn đồi phía sau Bất Tịnh Thế vừa học cưỡi ngựa bắn cung vừa thoải mái chơi đùa, có một lần hai người ngồi nghỉ dưới gốc một cây đào, không biết có một con chim hoàng oanh từ đâu bay đến làm rơi một sợi lông vũ rất đẹp trên ngọn cây đào đó. Lam Hi Thần thấy thế thì rất thích, nhưng lúc ấy y còn chưa có học kiếm pháp nên không thể ngự kiếm bay lên, lại nghĩ bụng không thể bảo Nhiếp Minh Quyết đích thân trèo lên cây lấy nó xuống cho y được. Bởi lúc đó cây đào đang nở hoa rực rỡ, cánh hoa đào lại rất nhẹ, chỉ cần có người trèo lên cây là sẽ rụng lả tả ngay, như thế sẽ phá mất cảnh đẹp. Cuối cùng hắn cũng nghĩ ra một cách, đó là bôi chút mật ong vào đầu mũi tên rồi đứng ra xa mấy trăm bước chân, chọn một chỗ có thể tránh bắn trúng vào cành đào, mượn sức dính của mật ong để kéo sợi lông vũ đó ra khỏi ngọn cây. Rất nhanh sau đó Nhiếp Minh Quyết đã mang được sợi lông vũ về cho y chỉ bằng một mũi tên, thậm chí còn chẳng làm rụng cánh hoa đào nào.
Lam Hi Thần trong lòng trầm xuống, đó chỉ là chuyện ngày xưa, bây giờ nhớ lại chỉ cảm thấy có một cỗ luyến tiếc trỗi dậy. Đột nhiên y nghe thấy Tự San tặc lưỡi "Hỏng rồi! Hỏng thật rồi! Phen này Minh Quyết tiêu đời rồi!".
Bên dưới giáo đài lúc mày là một không khí khó xử. Nhiếp Minh Quyết cũng phát giác chính mình "gây tội", vội đi tới nhặt lấy nhặt để những mảnh vỡ kia, có chút lúng túng nói "Đạo đồ thất lễ, xin Thiên Nữ thứ tội. Đạo đồ sẽ cố gắng luyện lại cây trâm nguyên vẹn để trả cho Thiên Nữ".
Thạch Trình được đà bắt tội "Xem chừng ngươi có tài, nhưng tài này thật không khéo khiến ngươi đắc tội đấy!".
Tôn Ngộ Không xua tay "Chỉ là một cây trâm, làm gì phải thái quá như vậy? Nghe nói ở chỗ Vương Mẫu mấy thứ này có mà chất thành đống. Diên Ân, ngươi chắc là không nhỏ nhen tới mức để bụng tính toán đâu chứ?".
Diên Ân Thiên Nữ liếc Nhiếp Minh Quyết một cái, nhàn nhạt đáp "Đại Thánh đã nói vậy, thì ta cũng không có gì để nói. Chỉ là cây trâm đó cùng với cây còn lại ta đang cài là một cặp được nghĩa mẫu tặng cho vào ngày ta được sắc phong, cho nên không tránh có chút luyến tiếc".
Thình lình bị đánh rơi mất cây trâm trên đầu, mái tóc của Diên Ân Thiên Nữ hơi lỏng ra một chút nhưng lại không tới mức xuề xòa. Nàng ta ung dung bẻ lấy một cành thược dược gần đó dùng làm thoa bới lại tóc. Một làn gió nhẹ ấm áp thổi tới, mấy sợi tóc rối lất phất tung bay, vài cánh hoa rơi xuống hòa vào mái tóc. Thực là quyến rũ vô cùng.
Vô Đương Thánh Mẫu thấy vậy liền cười nhẹ “Bộ đồ trên người của Thiên Nữ rất đẹp, so với cây trâm ngọc kia thì ngược lại hợp với chiếc trâm bằng hoa kia hơn đấy!”.
Diên Ân Thiên Nữ chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng.
Thông Thiên giáo chủ cất tiếng "Được rồi, chỉ là một cái thử tài cho vui. Chân Võ Đại Đế ban nãy đã muốn ở lại vài ngày, vậy bản tọa cũng không có lòng không chịu, huống chi các ngươi còn là hộ tống Diên Ân Thiên Nữ trở về. Tự San, Minh Quyết, các ngươi dẫn bọn họ vào mấy cái tẩm điện nghỉ ngơi đi".
Hai người đồng "dạ" một tiếng, y lệnh mà làm. Buổi so tài coi như kết thúc.
Tuy nhiên trước khi rời đi, Lam Hi Thần nhìn thấy đám người Thạch Trình nhìn Nhiếp Minh Quyết với ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống khiến cho y cảm thấy lo lắng, những ngày tiếp theo của Nhiếp Minh Quyết chắc chắn không thể yên ổn.
Tự San trong lúc không ai thấy đã kéo tay Nhiếp Minh Quyết, không khỏi cảm thán mà nói "Mệnh ngươi cũng may mắn đấy! Lúc nãy chọc phải ổ kiến lửa, ta còn sợ ngươi bị lôi đến cung Diêu Trì hỏi tội ấy chứ?".
Nhiếp Minh Quyết không hiểu "Tại sao?".
Tự San ngó quanh để chắc chắn không ai nghe lén bọn họ, liền kể "Cái cô Diên Ân Thiên Nữ đó không phải ngươi muốn chọc là chọc. Nàng ta là con gái nuôi của Ngọc Đế và Vương Mẫu, trước đây vốn có tên là Bích Điệp. Chân thân của nàng ta là hồ điệp ở trong vườn Thượng Uyển, hấp thụ linh khí nơi đó mà thành tiên, được giao nhiệm vụ trông coi các loài hoa trong vườn cùng điều chế phấn hoa làm đan dược cho Vương Mẫu dùng. Sau này Long Kiết công chúa bị đọa không thể về trời, Vương Mẫu thương nhớ con gái không nguôi, Ngọc đế thấy Bích Điệp tiên tử có dung mạo năm phần giống với Long Kiết công chúa nên bảo Vương Mẫu nhận nàng ta làm nghĩa nữ để an ủi nỗi niềm mất con. Vương Mẫu đồng ý, còn ban hiệu cho Bích Điệp tiên tử là Diên Ân, từ đó gọi là Diên Ân Thiên Nữ. Địa vị của nàng ta bây giờ là Chưởng Sự Tiên Nữ trên Thiên đình, ai cũng biết phía sau nàng ta có Ngọc đế và Vương Mẫu hậu thuẫn, cho nên không dám đả động gì nàng ta, càng không có lá gan chọc giận. Ban nãy ngươi làm hư đồ của nàng ta, nếu không nhờ có Tôn Đại Thánh mở lời thì coi như ngươi tiêu rồi".
Nhiếp Minh Quyết trầm ngâm "Thì ra nàng ta là hồ điệp thành tiên, ta còn tưởng nàng ta là nguyên gốc người nhà trời".
Tự San nói "Hồ điệp tiên thì sao? Dù gì bây giờ thân phận nàng ta cũng đã vô cùng cao quý. Nghe nói trên trời có rất nhiều kẻ không phục, đều ngấm ngầm khinh thường, nói nàng ta chẳng có thực lực gì, vốn chỉ nhờ dung mạo gần giống với Long Kiết công chúa nên mới nhận được thiên ân một bước lên cao như vậy. Nhưng mà không thể phủ nhận, nàng ta cũng xinh đẹp đấy chứ? Dù rằng vẻ đẹp đó không bằng trưởng công chúa và công chúa đương nhiệm của Ma tộc".
Nhiếp Minh Quyết nói "Ngươi cũng biết bọn họ?".
Tự Sna nói "Tất nhiên, danh tiếng và dung mạo của bọn họ được cả Lục giới tán thưởng không thua kém Thường Nga tiên tử và Long Kiết công chúa, nên có một câu "Thiên Đình có Thường Nga, Long Kiết. Ma vực có Tuệ Trang, Phách Xương" đó". Rồi bỗng nhiên cậu ta cười tủm tỉm "Có điều trong bốn người, ta vẫn thấy Phách Xương công chúa là đẹp nhất, ngay cả tính cách cũng thập phần đáng yêu hơn ba người kia".
Lam Hi Thần nghe Tự San nói vậy, nghĩ đến Bắc Đường Lạc Vi đẹp thì đúng là rất đẹp, nhưng mà tính cách....nhớ đến mỗi lần nàng ta mở miệng thì cấm ngôn thuật của nhà mình đều không lợi hại bằng thì hai chữ "đáng yêu" kia có vẻ như phải xem lại rồi!
Nhiếp Minh Quyết nghe vậy chỉ "Ân" một tiếng, sau đó kêu Tự San quay lại làm việc.
Có điều trước mắt phát sinh loại chuyện khiến y mới thấy chính mình không thể yên ổn mà là vô cùng buồn bực, mà nguyên do chính là..... Nhiếp Minh Quyết quên mất y đã tới giờ ăn.
Đại để là hắn ta dẫn nàng Diên Ân Thiên Nữ kia tới một tẩm điện, nhưng không biết ở bên trong quét tước hay nói chuyện cái gì mà cả buổi không ra. Từ xa, qua bậu cửa sổ, y chỉ nhìn thấy bóng hắn cầm chổi đi qua đi lại, vén rèm, giũ giũ mấy tấm mành, thi thoảng còn nói cái gì đó với Diên Ân Thiên Nữ mặc cho nàng ta "rất miễn cưỡng" tiếp chuyện.
Nhiếp Minh Quyết xưa nay là người quản nắp, phàm làm cái gì đã thành thói quen thì dù gặp chuyện gì chen ngang, hắn cũng sẽ dàn xếp cho phù hợp để làm cho xong cái thói quen kia trước. Ấy vậy mà bây giờ, hắn lại quên luôn cái thói quen đó, bắt tay để làm cái việc chen ngang kia chỉ vì một nàng Thiên Nữ?
Đột nhiên Lam Hi Thần cảm thấy trong lòng bức bối vô cùng. Y cảm thấy bản thân sắp đói chết đến nơi mà chẳng ai quan tâm, liền ôm một bụng ấm ức chạy thẳng xuống núi, trên đường còn bắt gặp Tự San, y cũng mặc kệ, cứ hướng dưới chân núi mà chạy, vì y nhớ ra dưới chân núi có một cây lê. Coi như hôm nay ăn lê thay trứng gà vậy!
Nhưng mà cái mệnh không được may mắn thì không có lúc nào được may mắn. Đợi khi tới chỗ cây lê, Lam Hi Thần lại thấy cái thân xác này ngoài chạy nhanh ra thì còn lại đều vô dụng, nhất là cái khoảng chiều cao. Đứng ở dưới gốc, y mỏi cổ nhìn lên mấy quả vàng lúc lỉu ở tít trên cao mà chẳng biết làm sao để hái.
Hôm nay thật sự phải nhịn đói?
Lam Hi Thần rất muốn phủ nhận cái suy nghĩ này, nhưng cái bụng càng ngày càng sôi ồn ột thì chỉ có thể cắn răng chấp nhận. Tất cả cũng tại vị đại ca Nhiếp Minh Quyết kia. Sao hắn có thể vì một nữ nhân mới gặp lần đầu mà quên mất nhị đệ hắn đang đói mốc meo như thế này chứ? Tự dưng y thấy hối hận. Nếu mà ban nãy chịu đứng lại nói với Tự San, không chừng so với bây giờ lại còn tốt hơn nhiều.
Buồn bực, y chẳng còn biết làm gì hơn ngoài đem mấy cái đuôi của mình ra cắn cho quên phiền, sau đó mới phát giác là tự mình làm đau mình.
Trời đã chập choạng tối, chẳng thấy ai đến tìm mình, Lam Hi Thần không dám tin bản thân thật sự sẽ chết đói. Đương trong cơn tuyệt vọng, có tiếng bước chân truyền đến, sau đó là có người hỏi "Ngươi chạy xuống đây làm gì?".
Lam Hi Thần mừng rỡ ngẩn đầu lên, trong lòng thầm reo hò quả nhiên mình không có bạc mệnh, kế đó nhìn thấy Nhiếp Minh Quyết ngồi xổm xuống, vuốt vuốt cái đầu y, hỏi tiếp "Có phải A Dứu lại bắt nạt ngươi?".
Lam Hi Thần lắc lắc đầu, kế đó hơi bực bội nhìn đi chỗ khác. Y rất muốn nói mình chạy xuống đây nào có phải do con sóc hung dữ kia, cả thảy đều nhờ vào trí nhớ siêu tốt của đại ca ngươi ấy chứ.
Nhiếp Minh Quyết thấy y như vậy, trong đầu lại nghĩ tiểu hồ ly trước mắt lại bắt đầu giống con sóc nọ, quan tâm một chút liền sinh ra làm kiêu, hắn thật thắc mắc liệu con vật nào cũng giống cái nết y như vậy. Thế là hắn đứng dậy, nhàn nhạt nói "Về thôi!".
Lam Hi Thần thấy hắn thờ ơ như vậy, trong lòng xẹt qua một tia hụt hẫng, mà y có thể làm gì hơn, chỉ có thể ủ rũ đi theo sau, nhưng mới bước được hai bước, vì quá đói mà y ngã xuống.
Mắt thấy Nhiếp Minh Quyết vẫn không để tâm đi về phía trước, y vội kêu một tiếng. Hắn quay lưng lại nhìn, hỏi "Lại làm sao?".
Lam Hi Thần thấy hắn sắc mặt đã có chút không vui, liền gắng gượng đứng dậy, nhưng mà sức lực không có, cố thế nào cũng chỉ là nửa nằm nửa ngồi.
Cho đến khi nghe tiếng bụng sôi lên, Nhiếp Minh Quyết mới "à" một tiếng, đi tới bế Lam Hi Thần để trên vai, nghiên đầu nói "Đói bụng ư?".
Lam Hi Thần gật đầu lia lịa, may mà hắn phát giác ra, y cũng không khỏi cảm ơn cái bụng đang phát ra âm thanh đã cứu mình một mạng!
Vì nhịn đói nguyên một ngày, khi nhìn thấy mấy quả trứng luộc trước mắt, Lam Hi Thần đã chẳng màng tới chuyện ngán hay không cũng chẳng còn nhớ gì đến gia quy, y ăn rất là nhiệt tình, nhiệt tình tới mức Nhiếp Minh Quyết chẳng kịp bóc vỏ trứng. A Dứu nằm trên chái bếp cắn hạt thông, thấy bộ dạng đó của Lam Hi Thần liền nhịn không được, ném vỏ hạt xuống đầu y cười khùng khục.
Hắn khẽ xoa đầu y một cái, nói "Đói đến thế cơ à?".
Lam Hi Thần vừa ăn vừa gật đầu.
Nhiếp Minh Quyết ung dung nói "Vậy từ ngày mai ta sẽ chuẩn bị thật nhiều trứng để sẵn cho ngươi. Chân Võ Đại Đế dẫn người đến đây làm khách, cũng không biết là khi nào mới rời đi. Thông Thiên giáo chủ lệnh ta cùng mấy tiên đồng phải trông coi tiếp đãi bọn họ, do đó ta sợ là không có thời gian cho ngươi ăn".
Lam Hi Thần mới nghe qua còn cảm thấy an tâm, nhưng ngay sau đó lại tự nhiên thấy không vui. Ngưng ăn, y ngẩn lên nhìn Nhiếp Minh Quyết đầy dò xét.
Cái gì mà trông coi tiếp đãi bọn họ? Chứ bộ không phải ngươi lại đi tìm cái cô nàng Diên Ân Thiên Nữ kia để quan tâm sao? Nàng ta đã tỏ rõ thái độ không thích ngươi, ngươi còn mặt dày theo bám theo người ta làm gì, trước đây ngươi đối với những nữ nhânn gặp qua đều đâu có như vậy chứ?
Nhiếp Minh Quyết nhíu mày "Ngươi làm sao thế?".
Câu hỏi này như thể đang đánh vào đầu Lam Hi Thần, khiến y bất giác cũng không biết mình bị làm sao. Mình vì cái gì lại có tâm tình không tốt như thế? Nhiếp Minh Quyết có mặt dày muốn bám theo người kia hay không thì là chuyện của hắn, không phải của y, vì cớ gì mà y căng thẳng lên chứ?
"NHIẾP MINH QUYẾT!".
Luồng suy nghĩ của Lam Hi Thần nhanh chóng bị âm thanh giận dữ cắt ngang. Nhiếp Minh Quyết nhanh tay đẩy thân mình Lam Hi Thần lùi vào trong góc bếp, chậm rãi đứng lên. Lam Hi Thần cảm thấy không ổn liền ló đầu ra nhìn, chỉ thấy tên Thạch Trình bộ dáng muốn gϊếŧ người xông vào, túm lấy cổ áo Nhiếp Minh Quyết siết chặt, nghiến răng phun ra một tràng "Giỏi cho ngươi một kẻ người không ra người, ma không ra ma. Ngươi muốn khoe khoang sự tài giỏi của mình chứ gì? Còn cùng với con khỉ kia kẻ tung người hứng làm ra vẻ phi bạo lực như vậy. Vì để móc mỉa rằng ta tài nghệ kém cỏi đúng không? Nếu như các ngươi nói sớm thì ta cũng thà bắn hạt đào chứ không thèm bắn cành liễu làm gì. Vậy mà vị đạo hữu như ngươi đâu có muốn để cho ta chiếm lấy cái hào quang đó của ngươi. Đây là quỷ kế ngươi đã cùng Tôn Ngộ Không thông đồng từ trước rồi phải không?".
Quả nhiên, gã này là đang không cam tâm với thất bại của mình, muốn giận cá chém thớt đây mà!
Ban đầu mọi người còn không hiểu nguyên do, nhưng đến khi nàng ta duỗi ngón tay thon dài, trên móng được nhuộm màu đỏ tươi nhìn hệt như những bông tường vi nở rộ chỉ xuống dưới đất ngay bên chỗ nàng ta ngồi thì mọi người mới nhìn thấy một chiếc trâm đã bị bể nát. Hình hồ điệp tung cánh chạm khắc ở đầu trâm là đánh thương nhất, bị một mũi tên đâm thẳng xuống vỡ tan tành, sợi tua đính trên chiếc trâm đó cũng đã đứt, hạt châu cũng lăn sang một góc.
Khó mà tin được với cái lực đạo bắn tên như vừa rồi của Nhiếp Minh Quyết, mũi tên kia một đường bay xuống, trong lúc mọi người mãi lo chú ý hạt đào kia thì mũi tên đó đã đáp xuống suýt chút nữa trúng ngay đầu của Diên Ân Thiên Nữ. Nếu không phải nàng ta nhanh nhẹn né đi, khẳng định bị mũi tên kia đâm mát không chỉ là một cây trâm.
Những kỹ thuật bắn tên xuất sắc như vậy, Lam Hi Thần thoáng ngẩn ra, chợt nhớ đây cũng không phải lần đầu y nhìn thấy. Nhớ hồi còn nhỏ, Nhiếp Minh Quyết vẫn thường dẫn y ra ngọn đồi phía sau Bất Tịnh Thế vừa học cưỡi ngựa bắn cung vừa thoải mái chơi đùa, có một lần hai người ngồi nghỉ dưới gốc một cây đào, không biết có một con chim hoàng oanh từ đâu bay đến làm rơi một sợi lông vũ rất đẹp trên ngọn cây đào đó. Lam Hi Thần thấy thế thì rất thích, nhưng lúc ấy y còn chưa có học kiếm pháp nên không thể ngự kiếm bay lên, lại nghĩ bụng không thể bảo Nhiếp Minh Quyết đích thân trèo lên cây lấy nó xuống cho y được. Bởi lúc đó cây đào đang nở hoa rực rỡ, cánh hoa đào lại rất nhẹ, chỉ cần có người trèo lên cây là sẽ rụng lả tả ngay, như thế sẽ phá mất cảnh đẹp. Cuối cùng hắn cũng nghĩ ra một cách, đó là bôi chút mật ong vào đầu mũi tên rồi đứng ra xa mấy trăm bước chân, chọn một chỗ có thể tránh bắn trúng vào cành đào, mượn sức dính của mật ong để kéo sợi lông vũ đó ra khỏi ngọn cây. Rất nhanh sau đó Nhiếp Minh Quyết đã mang được sợi lông vũ về cho y chỉ bằng một mũi tên, thậm chí còn chẳng làm rụng cánh hoa đào nào.
Lam Hi Thần trong lòng trầm xuống, đó chỉ là chuyện ngày xưa, bây giờ nhớ lại chỉ cảm thấy có một cỗ luyến tiếc trỗi dậy. Đột nhiên y nghe thấy Tự San tặc lưỡi "Hỏng rồi! Hỏng thật rồi! Phen này Minh Quyết tiêu đời rồi!".
Bên dưới giáo đài lúc mày là một không khí khó xử. Nhiếp Minh Quyết cũng phát giác chính mình "gây tội", vội đi tới nhặt lấy nhặt để những mảnh vỡ kia, có chút lúng túng nói "Đạo đồ thất lễ, xin Thiên Nữ thứ tội. Đạo đồ sẽ cố gắng luyện lại cây trâm nguyên vẹn để trả cho Thiên Nữ".
Thạch Trình được đà bắt tội "Xem chừng ngươi có tài, nhưng tài này thật không khéo khiến ngươi đắc tội đấy!".
Tôn Ngộ Không xua tay "Chỉ là một cây trâm, làm gì phải thái quá như vậy? Nghe nói ở chỗ Vương Mẫu mấy thứ này có mà chất thành đống. Diên Ân, ngươi chắc là không nhỏ nhen tới mức để bụng tính toán đâu chứ?".
Diên Ân Thiên Nữ liếc Nhiếp Minh Quyết một cái, nhàn nhạt đáp "Đại Thánh đã nói vậy, thì ta cũng không có gì để nói. Chỉ là cây trâm đó cùng với cây còn lại ta đang cài là một cặp được nghĩa mẫu tặng cho vào ngày ta được sắc phong, cho nên không tránh có chút luyến tiếc".
Thình lình bị đánh rơi mất cây trâm trên đầu, mái tóc của Diên Ân Thiên Nữ hơi lỏng ra một chút nhưng lại không tới mức xuề xòa. Nàng ta ung dung bẻ lấy một cành thược dược gần đó dùng làm thoa bới lại tóc. Một làn gió nhẹ ấm áp thổi tới, mấy sợi tóc rối lất phất tung bay, vài cánh hoa rơi xuống hòa vào mái tóc. Thực là quyến rũ vô cùng.
Vô Đương Thánh Mẫu thấy vậy liền cười nhẹ “Bộ đồ trên người của Thiên Nữ rất đẹp, so với cây trâm ngọc kia thì ngược lại hợp với chiếc trâm bằng hoa kia hơn đấy!”.
Diên Ân Thiên Nữ chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng.
Thông Thiên giáo chủ cất tiếng "Được rồi, chỉ là một cái thử tài cho vui. Chân Võ Đại Đế ban nãy đã muốn ở lại vài ngày, vậy bản tọa cũng không có lòng không chịu, huống chi các ngươi còn là hộ tống Diên Ân Thiên Nữ trở về. Tự San, Minh Quyết, các ngươi dẫn bọn họ vào mấy cái tẩm điện nghỉ ngơi đi".
Hai người đồng "dạ" một tiếng, y lệnh mà làm. Buổi so tài coi như kết thúc.
Tuy nhiên trước khi rời đi, Lam Hi Thần nhìn thấy đám người Thạch Trình nhìn Nhiếp Minh Quyết với ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống khiến cho y cảm thấy lo lắng, những ngày tiếp theo của Nhiếp Minh Quyết chắc chắn không thể yên ổn.
Tự San trong lúc không ai thấy đã kéo tay Nhiếp Minh Quyết, không khỏi cảm thán mà nói "Mệnh ngươi cũng may mắn đấy! Lúc nãy chọc phải ổ kiến lửa, ta còn sợ ngươi bị lôi đến cung Diêu Trì hỏi tội ấy chứ?".
Nhiếp Minh Quyết không hiểu "Tại sao?".
Tự San ngó quanh để chắc chắn không ai nghe lén bọn họ, liền kể "Cái cô Diên Ân Thiên Nữ đó không phải ngươi muốn chọc là chọc. Nàng ta là con gái nuôi của Ngọc Đế và Vương Mẫu, trước đây vốn có tên là Bích Điệp. Chân thân của nàng ta là hồ điệp ở trong vườn Thượng Uyển, hấp thụ linh khí nơi đó mà thành tiên, được giao nhiệm vụ trông coi các loài hoa trong vườn cùng điều chế phấn hoa làm đan dược cho Vương Mẫu dùng. Sau này Long Kiết công chúa bị đọa không thể về trời, Vương Mẫu thương nhớ con gái không nguôi, Ngọc đế thấy Bích Điệp tiên tử có dung mạo năm phần giống với Long Kiết công chúa nên bảo Vương Mẫu nhận nàng ta làm nghĩa nữ để an ủi nỗi niềm mất con. Vương Mẫu đồng ý, còn ban hiệu cho Bích Điệp tiên tử là Diên Ân, từ đó gọi là Diên Ân Thiên Nữ. Địa vị của nàng ta bây giờ là Chưởng Sự Tiên Nữ trên Thiên đình, ai cũng biết phía sau nàng ta có Ngọc đế và Vương Mẫu hậu thuẫn, cho nên không dám đả động gì nàng ta, càng không có lá gan chọc giận. Ban nãy ngươi làm hư đồ của nàng ta, nếu không nhờ có Tôn Đại Thánh mở lời thì coi như ngươi tiêu rồi".
Nhiếp Minh Quyết trầm ngâm "Thì ra nàng ta là hồ điệp thành tiên, ta còn tưởng nàng ta là nguyên gốc người nhà trời".
Tự San nói "Hồ điệp tiên thì sao? Dù gì bây giờ thân phận nàng ta cũng đã vô cùng cao quý. Nghe nói trên trời có rất nhiều kẻ không phục, đều ngấm ngầm khinh thường, nói nàng ta chẳng có thực lực gì, vốn chỉ nhờ dung mạo gần giống với Long Kiết công chúa nên mới nhận được thiên ân một bước lên cao như vậy. Nhưng mà không thể phủ nhận, nàng ta cũng xinh đẹp đấy chứ? Dù rằng vẻ đẹp đó không bằng trưởng công chúa và công chúa đương nhiệm của Ma tộc".
Nhiếp Minh Quyết nói "Ngươi cũng biết bọn họ?".
Tự Sna nói "Tất nhiên, danh tiếng và dung mạo của bọn họ được cả Lục giới tán thưởng không thua kém Thường Nga tiên tử và Long Kiết công chúa, nên có một câu "Thiên Đình có Thường Nga, Long Kiết. Ma vực có Tuệ Trang, Phách Xương" đó". Rồi bỗng nhiên cậu ta cười tủm tỉm "Có điều trong bốn người, ta vẫn thấy Phách Xương công chúa là đẹp nhất, ngay cả tính cách cũng thập phần đáng yêu hơn ba người kia".
Lam Hi Thần nghe Tự San nói vậy, nghĩ đến Bắc Đường Lạc Vi đẹp thì đúng là rất đẹp, nhưng mà tính cách....nhớ đến mỗi lần nàng ta mở miệng thì cấm ngôn thuật của nhà mình đều không lợi hại bằng thì hai chữ "đáng yêu" kia có vẻ như phải xem lại rồi!
Nhiếp Minh Quyết nghe vậy chỉ "Ân" một tiếng, sau đó kêu Tự San quay lại làm việc.
Có điều trước mắt phát sinh loại chuyện khiến y mới thấy chính mình không thể yên ổn mà là vô cùng buồn bực, mà nguyên do chính là..... Nhiếp Minh Quyết quên mất y đã tới giờ ăn.
Đại để là hắn ta dẫn nàng Diên Ân Thiên Nữ kia tới một tẩm điện, nhưng không biết ở bên trong quét tước hay nói chuyện cái gì mà cả buổi không ra. Từ xa, qua bậu cửa sổ, y chỉ nhìn thấy bóng hắn cầm chổi đi qua đi lại, vén rèm, giũ giũ mấy tấm mành, thi thoảng còn nói cái gì đó với Diên Ân Thiên Nữ mặc cho nàng ta "rất miễn cưỡng" tiếp chuyện.
Nhiếp Minh Quyết xưa nay là người quản nắp, phàm làm cái gì đã thành thói quen thì dù gặp chuyện gì chen ngang, hắn cũng sẽ dàn xếp cho phù hợp để làm cho xong cái thói quen kia trước. Ấy vậy mà bây giờ, hắn lại quên luôn cái thói quen đó, bắt tay để làm cái việc chen ngang kia chỉ vì một nàng Thiên Nữ?
Đột nhiên Lam Hi Thần cảm thấy trong lòng bức bối vô cùng. Y cảm thấy bản thân sắp đói chết đến nơi mà chẳng ai quan tâm, liền ôm một bụng ấm ức chạy thẳng xuống núi, trên đường còn bắt gặp Tự San, y cũng mặc kệ, cứ hướng dưới chân núi mà chạy, vì y nhớ ra dưới chân núi có một cây lê. Coi như hôm nay ăn lê thay trứng gà vậy!
Nhưng mà cái mệnh không được may mắn thì không có lúc nào được may mắn. Đợi khi tới chỗ cây lê, Lam Hi Thần lại thấy cái thân xác này ngoài chạy nhanh ra thì còn lại đều vô dụng, nhất là cái khoảng chiều cao. Đứng ở dưới gốc, y mỏi cổ nhìn lên mấy quả vàng lúc lỉu ở tít trên cao mà chẳng biết làm sao để hái.
Hôm nay thật sự phải nhịn đói?
Lam Hi Thần rất muốn phủ nhận cái suy nghĩ này, nhưng cái bụng càng ngày càng sôi ồn ột thì chỉ có thể cắn răng chấp nhận. Tất cả cũng tại vị đại ca Nhiếp Minh Quyết kia. Sao hắn có thể vì một nữ nhân mới gặp lần đầu mà quên mất nhị đệ hắn đang đói mốc meo như thế này chứ? Tự dưng y thấy hối hận. Nếu mà ban nãy chịu đứng lại nói với Tự San, không chừng so với bây giờ lại còn tốt hơn nhiều.
Buồn bực, y chẳng còn biết làm gì hơn ngoài đem mấy cái đuôi của mình ra cắn cho quên phiền, sau đó mới phát giác là tự mình làm đau mình.
Trời đã chập choạng tối, chẳng thấy ai đến tìm mình, Lam Hi Thần không dám tin bản thân thật sự sẽ chết đói. Đương trong cơn tuyệt vọng, có tiếng bước chân truyền đến, sau đó là có người hỏi "Ngươi chạy xuống đây làm gì?".
Lam Hi Thần mừng rỡ ngẩn đầu lên, trong lòng thầm reo hò quả nhiên mình không có bạc mệnh, kế đó nhìn thấy Nhiếp Minh Quyết ngồi xổm xuống, vuốt vuốt cái đầu y, hỏi tiếp "Có phải A Dứu lại bắt nạt ngươi?".
Lam Hi Thần lắc lắc đầu, kế đó hơi bực bội nhìn đi chỗ khác. Y rất muốn nói mình chạy xuống đây nào có phải do con sóc hung dữ kia, cả thảy đều nhờ vào trí nhớ siêu tốt của đại ca ngươi ấy chứ.
Nhiếp Minh Quyết thấy y như vậy, trong đầu lại nghĩ tiểu hồ ly trước mắt lại bắt đầu giống con sóc nọ, quan tâm một chút liền sinh ra làm kiêu, hắn thật thắc mắc liệu con vật nào cũng giống cái nết y như vậy. Thế là hắn đứng dậy, nhàn nhạt nói "Về thôi!".
Lam Hi Thần thấy hắn thờ ơ như vậy, trong lòng xẹt qua một tia hụt hẫng, mà y có thể làm gì hơn, chỉ có thể ủ rũ đi theo sau, nhưng mới bước được hai bước, vì quá đói mà y ngã xuống.
Mắt thấy Nhiếp Minh Quyết vẫn không để tâm đi về phía trước, y vội kêu một tiếng. Hắn quay lưng lại nhìn, hỏi "Lại làm sao?".
Lam Hi Thần thấy hắn sắc mặt đã có chút không vui, liền gắng gượng đứng dậy, nhưng mà sức lực không có, cố thế nào cũng chỉ là nửa nằm nửa ngồi.
Cho đến khi nghe tiếng bụng sôi lên, Nhiếp Minh Quyết mới "à" một tiếng, đi tới bế Lam Hi Thần để trên vai, nghiên đầu nói "Đói bụng ư?".
Lam Hi Thần gật đầu lia lịa, may mà hắn phát giác ra, y cũng không khỏi cảm ơn cái bụng đang phát ra âm thanh đã cứu mình một mạng!
Vì nhịn đói nguyên một ngày, khi nhìn thấy mấy quả trứng luộc trước mắt, Lam Hi Thần đã chẳng màng tới chuyện ngán hay không cũng chẳng còn nhớ gì đến gia quy, y ăn rất là nhiệt tình, nhiệt tình tới mức Nhiếp Minh Quyết chẳng kịp bóc vỏ trứng. A Dứu nằm trên chái bếp cắn hạt thông, thấy bộ dạng đó của Lam Hi Thần liền nhịn không được, ném vỏ hạt xuống đầu y cười khùng khục.
Hắn khẽ xoa đầu y một cái, nói "Đói đến thế cơ à?".
Lam Hi Thần vừa ăn vừa gật đầu.
Nhiếp Minh Quyết ung dung nói "Vậy từ ngày mai ta sẽ chuẩn bị thật nhiều trứng để sẵn cho ngươi. Chân Võ Đại Đế dẫn người đến đây làm khách, cũng không biết là khi nào mới rời đi. Thông Thiên giáo chủ lệnh ta cùng mấy tiên đồng phải trông coi tiếp đãi bọn họ, do đó ta sợ là không có thời gian cho ngươi ăn".
Lam Hi Thần mới nghe qua còn cảm thấy an tâm, nhưng ngay sau đó lại tự nhiên thấy không vui. Ngưng ăn, y ngẩn lên nhìn Nhiếp Minh Quyết đầy dò xét.
Cái gì mà trông coi tiếp đãi bọn họ? Chứ bộ không phải ngươi lại đi tìm cái cô nàng Diên Ân Thiên Nữ kia để quan tâm sao? Nàng ta đã tỏ rõ thái độ không thích ngươi, ngươi còn mặt dày theo bám theo người ta làm gì, trước đây ngươi đối với những nữ nhânn gặp qua đều đâu có như vậy chứ?
Nhiếp Minh Quyết nhíu mày "Ngươi làm sao thế?".
Câu hỏi này như thể đang đánh vào đầu Lam Hi Thần, khiến y bất giác cũng không biết mình bị làm sao. Mình vì cái gì lại có tâm tình không tốt như thế? Nhiếp Minh Quyết có mặt dày muốn bám theo người kia hay không thì là chuyện của hắn, không phải của y, vì cớ gì mà y căng thẳng lên chứ?
"NHIẾP MINH QUYẾT!".
Luồng suy nghĩ của Lam Hi Thần nhanh chóng bị âm thanh giận dữ cắt ngang. Nhiếp Minh Quyết nhanh tay đẩy thân mình Lam Hi Thần lùi vào trong góc bếp, chậm rãi đứng lên. Lam Hi Thần cảm thấy không ổn liền ló đầu ra nhìn, chỉ thấy tên Thạch Trình bộ dáng muốn gϊếŧ người xông vào, túm lấy cổ áo Nhiếp Minh Quyết siết chặt, nghiến răng phun ra một tràng "Giỏi cho ngươi một kẻ người không ra người, ma không ra ma. Ngươi muốn khoe khoang sự tài giỏi của mình chứ gì? Còn cùng với con khỉ kia kẻ tung người hứng làm ra vẻ phi bạo lực như vậy. Vì để móc mỉa rằng ta tài nghệ kém cỏi đúng không? Nếu như các ngươi nói sớm thì ta cũng thà bắn hạt đào chứ không thèm bắn cành liễu làm gì. Vậy mà vị đạo hữu như ngươi đâu có muốn để cho ta chiếm lấy cái hào quang đó của ngươi. Đây là quỷ kế ngươi đã cùng Tôn Ngộ Không thông đồng từ trước rồi phải không?".
Quả nhiên, gã này là đang không cam tâm với thất bại của mình, muốn giận cá chém thớt đây mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.