Chương 1080: Câm miệng
Đình Vũ
15/09/2017
Điều này có thể sao?
Đây là phản ứng đầu tiên của Trần lão bản.
- Con gái ngươi bị bệnh? Cam đoan trị lành bệnh, mười kim tệ, dược liệu tự chuẩn bị!
Bằng vào thực lực Đại Ngự Sư cấp bốn, thính lực của Tiêu Hoằng tự nhiên vượt qua người thường, lão bản nương và Trần lão bản nói chuyện ở ngoài cửa, đương nhiên không thoát khỏi tai Tiêu Hoằng.
- Cái gì? Chỉ bằng ngươi? Mười kim tệ? Nếu có mười kim tệ, ta có thể đi Tiểu Lung Thành mời đến Dược sư đỉnh cấp!
Trần lão bản thấy Tiêu Hoằng công phu sư tử ngoạm, bày ra một bộ dáng cường điệu nói.
Ở trong mắt Trần lão bản xem ra, thỉnh người như Tiêu Hoằng như vậy, một hai kim tệ đủ rồi, không thể tưởng được hắn lại trực tiếp đòi tới mười kim tệ.
Đúng vậy, mười kim tệ Trần lão bản vẫn có thể lấy ra được, nhưng chỉ là mời một Dược sư lưu lạc thì giá này cũng quá cao đi! Quả thực chính là gấp mười lần Dược sư bình thường.
- Không đồng ý, quên đi! Nếu những tên gọi là Dược sư đỉnh cấp kia có thể trị lành bệnh, vậy ngươi cứ đi tìm bọn họ tốt lắm!
Tiêu Hoằng húp sạch đậu hủ trong chén, sau đó thảy cái muỗng xuống. Rôi cũng không hề nhìn Trần lão bản kia, đứng dậy chuẩn bị rời đi, đi ra phía sau.
- Chờ một chút, chờ một chút!
Thấy Tiêu Hoằng lãnh đạm thờ ơ, dưới tình thế cấp bách, Trần lão bản đột nhiên gọi Tiêu Hoằng lại. Trên thực tế dù có đến Tiểu Lung Thành, sau đó thỉnh Dược sư, thời gian đã không còn kịp, hơn nữa có trị lành bệnh hay không lại là chuyện khó nói.
Tiêu Hoằng chậm rãi dừng bước chân lại, không có nói gì, chỉ khẽ quay đầu sắc mặt bình thản nhìn về phía Trần lão bản, mái tóc rối bù che khuất hai mắt, Tiêu Hoằng, có vẻ không vội không nóng nảy.
- Mười kim tệ không phải sao? Giả như ngươi có thể chữa lành bệnh tiểu nữ, tiền này ta thanh toán, nhưng nếu ngươi không trị lành, thật sự đừng trách lão Trân ta trở mặt vô tình!
Trần lão bản ngẫm nghĩ rồi nói.
Tiêu Hoằng như trước không có lên tiếng trả lời, chỉ lạnh lùng cười cười, tiếp theo liền vươn tay chỉ chỉ ra hướng ngoài cửa.
Trần lão bản thấy Tiêu Hoằng như thế, nghi hoặc liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái, tuy nhiên, cuối cùng cũng bước nhanh đi ra ngoài.
Trần lão bản gia ở vào khu trung tâm Thạch Đông Thôn, tường viện không tính rất cao, vây quanh một ngôi biệt thự ba tầng xây bằng đá, còn có mấy gian nhà đá, thoạt nhìn không tính khí phái, tuy nhiên, ở Thạch Đông Thôn này đã xem như khu nhà cấp cao.
Ngay cửa còn đứng hai người trông coi, đại môn coi như cũng khí phái.
Nhìn lại Trần lão bản một lần nữa nghi hoặc không chừng liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái, rồi phất tay áo đối với Tiêu Hoằng, ý bảo Tiêu Hoằng theo vào trong.
Hai gã canh gác, nhìn thấy Trần lão bản dẫn theo một nam nhân ăn mặc như nông phu đi đến, trên mặt không kìm được hiện lên vẻ kinh ngạc. Tuy nhiên, thấy thể hai gã canh gác vẫn là hơi cúi người chào Trần lão bản, cung kính hô:
- Lão gia!
Trần lão bản không có đáp lại, chỉ là phất tay áo, rồi dẫn theo Tiêu Hoằng đi thẳng vào đại môn coi như khí phái kia.
Đi vào bên trong, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy rõ ràng, một cái sân rất lớn, các loại hoa hoa thảo thảo, cùng với một ít dược liệu quý báu, gieo trồng ở bên trong thổ nhưỡng phì nhiêu, sân viện có vẻ vô cùng khí phái và rất khác biệt.
- Gâu gâu! Gâu gâu!
Bỗng chốc, truyền đến bên tai Tiêu Hoằng mấy tiếng chó sủa, quay đầu lại nhìn hướng tiếng sủa, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, trên cọc gỗ ở góc tường đang cột hai con hung khuyển, lông rậm màu rám nắng, thoạt nhìn giống như hai con sư tử.
Giờ phút này, hai con hung khuyển dường như từ trên người Tiêu Hoằng, cảm nhận được khí tức hung tàn, tanh máu, liền nhìn Tiêu Hoằng sủa một hôi điên cuồng, giống như có một con dã thú, tiến vào trong tầm nhìn của chúng.
Đối với việc này, Tiêu Hoằng không có làm ra hành động quá phận, chỉ nhìn thẳng vào hai con hung khuyển. Trong nháy mắt, một đôi mắt toát ra rét lạnh vô tận, một cỗ sát phạt khí ẩn ẩn từ trên thân thể hắn tản ra.
Trong nháy mắt, hai con hung khuyển dường như đã trực tiếp bị cỗ khí thế của Tiêu Hoằng này áp bức xuống, từ trong cổ họng phát ra hai tiếng sủa nhỏ sợ sệt, rồi xoay người chạy trốn ra phía sau cây cột.
Trần lão bản lòng nóng như lửa đốt, không có để ý, nhưng hai gã bảo vệ cửa nhìn thấy hình ảnh như vậy, tâm thần không kìm được vừa động: Hai con hung khuyển đó là từ Lệ Nam Tinh của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc vận chuyển tới, có thể nói là hung khuyển không sai vào đâu được, ngay cả dã thú hung tàn, đều dám phóng tới cắn xé, vậy mà hôm nay bị làm sao rồi?
Một lần nữa ánh mắt nhìn ngay Tiêu Hoằng, chỉ lưu cho hai gã bảo vệ một bộ dáng có vẻ tang thương.
Đi vào trong đại sảnh biệt thự, sàn nhà màu vàng nhạt sáng ngời giống như một mặt gương, bàn trà hoa lệ, trường kỷ bọc da... Đầy đủ mọi thứ.
Bên trong đại sảnh, tám gã Dược sư đang đi vòng quanh, hoặc già hoặc trẻ, có người đang không ngừng tranh luận, nhưng đều là bộ dáng vô kể khả thi.
Thấy Trần lão bản chậm rãi đi đến, tám gã Dược sư này liền ào tới vây quanh, bắt đầu tranh nhau nói ầm ĩ cả lên.
- Trần lão bản, thế nào? Hồng dược sư ở Tiểu Lung Thành mời tới chưa?
- Hồng dược sư tính cái gì? Hẳn là mời Lý dược sư!
- Thật sự không được, thì phải thương lượng kỹ một chút! Mời Hàn Vinh Đại dược sư đi, nói vậy hắn ra tay khẳng định thuốc đến bệnh trừ! Chỉ có điều là mời hắn đến thật sự quá khó khăn!
Bên trong đại sảnh, tám gã Dược sư không có rời đi, đều vây quanh Trần lão bản nói liên tu bất tận.
- Ai cũng không có mời đến, chỉ mời tới người này!
Trần lão bản nhìn những Dược sư trước mắt, sắc mặt tràn ngập nghiêm trọng, đồng thời giơ tay chỉ chỉ Tiêu Hoằng.
“Bá!”
Ngay khoảnh khắc Trần lão bản đưa tay chỉ về hướng Tiêu Hoằng, tám gã Dược sư đang tranh nhau nói ầm ĩ, trực tiếp hoạt kê, đều ngậm miệng lại, ánh mắt không ngừng đánh giá trên người Tiêu Hoằng.
Một đầu tóc bạc rối bù, nhìn không ra bao nhiêu tuổi, trên người mặc quần áo vải thô màu xám sậm, lộ ra bảy tám chỗ mụn vá màu sắc khác nhau, hai tay thô ráp dường như cả ngày bị hành hạ ngoài đồng... Cho dù là người nghèo khổ nhất ở Thạch Đông Thôn cũng không phải bộ dáng này.
Mà người này chính là Dược sư ư? Không đùa chứ?
Bất kể Thạch Đông Thôn, hay là Tiểu Lung Thành, thậm chí là cả viên Lãnh Thu Tinh, cho dù là Dược sư không thành công, nhưng chuyện ăn ở cũng không thành vấn đề.
Nhưng vị trước mắt này thì sao?
So với tên khất cái cũng không hơn kém bao nhiêu. Chứng bệnh bọn họ đều bó tay không có biện pháp, người tóc bạc trắng này có thể trị lành bệnh sao? Không phải nói chuyện đùa chứ!
Trong lúc nhất thời, trên mặt mọi người đều toát ra vẻ khinh thường đối với Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng thấy thế cũng không có chút khác thường, sắc mặt không có chút gợn sóng, cứ như vậy lẳng lặng đứng ở chỗ cửa, mặt không chút thay đổi, trầm mặc không nói, khiến người ta hoàn toàn không thể sờ thấu tâm tư của hắn.
- Tiểu nữ ở ngay bên trong phòng ngủ. Tiên sinh tóc bạc! Có phải ngài muốn xem một chút hay không!
Trần lão bản nhìn bộ dáng trầm tĩnh của Tiêu Hoằng, kiên trì nói.
Trên thực tế, hắn cũng không có biện pháp gì tốt hơn.
Tiêu Hoằng không nói gì, cất bước đi theo ngón tay chỉ của Trần lão bản, đi thẳng tới phòng ngủ. Vừa đẩy ra cửa phòng gỗ, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy bên trong phòng ngủ tinh xảo, một nữ nhân trung niên vẫn còn giữ lại phong tư duyên dáng, trên mặt đầy nước mắt, lẳng lặng chăm sóc tiểu cô nương đại khái chừng bảy bát tuổi đang nằm trên giường.
Giờ phút này trong miệng tiểu cô nương, đang không ngừng tràn ra từng đám bọt máu.
Gần như chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng Tiêu Hoằng đã có một chẩn đoán đại khái.
Nữ nhân trung niên, cũng chính là Trần phu nhân này, nhìn thấy Tiêu Hoằng, trong ánh mắt đầu tiên là một chút kinh ngạc, tiếp đó lại là vẻ mặt cảnh giác, không thể phủ nhận, một thân quần áo của Tiêu Hoằng này, thật sự là rất...
- Lão Trần, người này...
Trần phu nhân dời ánh mắt nhìn Trần lão bản, tuy rằng cũng không nói ra câu nói kế tiếp, nhưng có thể tưởng tượng ra được.
- Thời gian quá cấp bách, không có biện pháp, nói không chừng vị Dược sư lưu lạc này sẽ có biện pháp đấy!
Trần lão bản kiên trì nói, trong lòng cũng thầm van vái. Chính là thật sự không có cách nào. Tuy rằng hắn không phải Dược sư, nhưng cũng có thể cảm nhận được, con gái nhỏ của mình đã không chờ được bao lâu nữa.
Tiêu Hoằng khẽ liếc mắt nhìn Trần phu nhân một cái, không có lên tiếng trả lời, cất bước hơi có chút khập khiễng, đi tới bên cạnh cô bé, đưa bàn tay tràn ngập tang thương, vạch mí mắt cô bé nhìn xem, tiếp theo đặt một tay lên thân thể cô bé, khởi động Ngự lực trong cơ thể, tiến hành cảm giác bên trong thân thể cô bé.
Trong chớp mắt, góc áo màu phấn hồng của cô bé chợt lay động mấy cái, cô bé đang trong trạng thái hôn mê sâu, ngón tay lại không làm chủ co giật vài cái.
- Nội nhiệt chẩn, đồng thời bệnh tình chuyển biến rất xấu, dự tính còn có hai giờ thọ mệnh!
Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, đi ra phòng ngủ, sau đó tự mình ngồi trên trường kỷ nhẹ giọng nói.
Cái gọi là nội nhiệt chẩn, có thể nói là một loại chứng bệnh cực không tầm thường, chủ yếu biểu hiện chính là, mọc mụn đỏ trong cơ quan nội tạng, sau đó thối rữa. Giống như cô bé lúc này mụn đỏ đã bắt đầu vỡ ra, đối với thể chất của trẻ con không chống đỡ được bao lâu.
Nếu không phải Tiêu Hoằng hơi rót vào một ít Ngự lực của Đại Ngự Sư cấp bốn ở trong cơ thể cô bé, phòng ngừa bệnh tình lan tràn, nói vậy cô bé kia ngay cả hai giờ đều không chống đỡ được.
- Nội nhiệt chẩn? Điều này sao có thể? Ngươi cần phải thấy rõ ràng, không hiểu đừng nói bừa!
Trong đó một gã Dược sư đại khái chỉ hơn ba mươi tuổi, lộ vẻ mặt khinh thường, nhìn Tiêu Hoằng ngồi ở trên trường kỷ nói, bên trong giọng điệu tràn ngập nghi ngờ.
Nên biết rằng, bọn họ đều ở trong này mấy ngày, cũng không có nhìn ra chứng bệnh như vậy, Tiêu Hoằng chi mới ở bên trong chừng mười giây đồng hồ, đã có thể nhìn ra được. Điều này không thể không dẫn tới hoài nghi, mà trọng yếu hơn là, nếu thực bị Tiêu Hoằng chẩn đoán trúng, bọn họ mất hết mặt mũi?
Đối với đoàn Dược sư Ngự Đồ cấp ba cấp bốn này, ngày xưa ở trong mắt Tiêu Hoằng ngay cả con kiến cũng không tính, đối mặt với nhóm người này líu ríu, quả thực khiến Tiêu Hoằng có chút không kiên nhân!
Không đợi Dược sư hơn ba mươi tuổi này nói thêm một chữ nào nữa, Tiêu Hoằng đã như tia chớp ra tay, không đợi mọi người kịp phản ứng, đã thấy Dược sư lắm miệng kia bị một bàn tay của Tiêu Hoằng đè mạnh trên bàn trà.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt mọi người đồng loạt hơi động, vừa rồi bọn họ có khả năng nhìn thấy, chính là một đạo bóng dáng, ngay sau đó là cảnh tượng như thế.
Nhìn lại Dược sư lắm miệng kia, ý đồ bằng vào thực lực của Ngự Đồ cấp ba, giãy giụa vài cái, kết quả lại phát hiện, bàn tay thô ráp giống như ưng trảo của Tiêu Hoằng lại giống như một ngọn núi lớn đặt trên đỉnh đầu của hắn, nhiêu lần giãy giụa không làm nên chuyện gì.
Những người khác nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng không kìm được phát lạnh, có thể một tay ngăn chặn một Ngự Đồ cấp ba, người đó tối thiểu phải là thực lực của Ngự Giả trở lên.
Ở trong mắt bọn họ, Ngự Giả cũng đã đủ đáng sợ rồi.
- Ngươi có thể câm miệng hay không?
Tiêu Hoằng dùng ánh mắt bình thản, nhìn Dược sư lắm miệng này, nhẹ giọng hỏi.
- Ngươi, mau thả...
- Hả?
Thấy Dược sư lắm miệng này còn muốn nhiều lời, Tiêu Hoằng hơi trừng mắt một cái.
Đây là phản ứng đầu tiên của Trần lão bản.
- Con gái ngươi bị bệnh? Cam đoan trị lành bệnh, mười kim tệ, dược liệu tự chuẩn bị!
Bằng vào thực lực Đại Ngự Sư cấp bốn, thính lực của Tiêu Hoằng tự nhiên vượt qua người thường, lão bản nương và Trần lão bản nói chuyện ở ngoài cửa, đương nhiên không thoát khỏi tai Tiêu Hoằng.
- Cái gì? Chỉ bằng ngươi? Mười kim tệ? Nếu có mười kim tệ, ta có thể đi Tiểu Lung Thành mời đến Dược sư đỉnh cấp!
Trần lão bản thấy Tiêu Hoằng công phu sư tử ngoạm, bày ra một bộ dáng cường điệu nói.
Ở trong mắt Trần lão bản xem ra, thỉnh người như Tiêu Hoằng như vậy, một hai kim tệ đủ rồi, không thể tưởng được hắn lại trực tiếp đòi tới mười kim tệ.
Đúng vậy, mười kim tệ Trần lão bản vẫn có thể lấy ra được, nhưng chỉ là mời một Dược sư lưu lạc thì giá này cũng quá cao đi! Quả thực chính là gấp mười lần Dược sư bình thường.
- Không đồng ý, quên đi! Nếu những tên gọi là Dược sư đỉnh cấp kia có thể trị lành bệnh, vậy ngươi cứ đi tìm bọn họ tốt lắm!
Tiêu Hoằng húp sạch đậu hủ trong chén, sau đó thảy cái muỗng xuống. Rôi cũng không hề nhìn Trần lão bản kia, đứng dậy chuẩn bị rời đi, đi ra phía sau.
- Chờ một chút, chờ một chút!
Thấy Tiêu Hoằng lãnh đạm thờ ơ, dưới tình thế cấp bách, Trần lão bản đột nhiên gọi Tiêu Hoằng lại. Trên thực tế dù có đến Tiểu Lung Thành, sau đó thỉnh Dược sư, thời gian đã không còn kịp, hơn nữa có trị lành bệnh hay không lại là chuyện khó nói.
Tiêu Hoằng chậm rãi dừng bước chân lại, không có nói gì, chỉ khẽ quay đầu sắc mặt bình thản nhìn về phía Trần lão bản, mái tóc rối bù che khuất hai mắt, Tiêu Hoằng, có vẻ không vội không nóng nảy.
- Mười kim tệ không phải sao? Giả như ngươi có thể chữa lành bệnh tiểu nữ, tiền này ta thanh toán, nhưng nếu ngươi không trị lành, thật sự đừng trách lão Trân ta trở mặt vô tình!
Trần lão bản ngẫm nghĩ rồi nói.
Tiêu Hoằng như trước không có lên tiếng trả lời, chỉ lạnh lùng cười cười, tiếp theo liền vươn tay chỉ chỉ ra hướng ngoài cửa.
Trần lão bản thấy Tiêu Hoằng như thế, nghi hoặc liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái, tuy nhiên, cuối cùng cũng bước nhanh đi ra ngoài.
Trần lão bản gia ở vào khu trung tâm Thạch Đông Thôn, tường viện không tính rất cao, vây quanh một ngôi biệt thự ba tầng xây bằng đá, còn có mấy gian nhà đá, thoạt nhìn không tính khí phái, tuy nhiên, ở Thạch Đông Thôn này đã xem như khu nhà cấp cao.
Ngay cửa còn đứng hai người trông coi, đại môn coi như cũng khí phái.
Nhìn lại Trần lão bản một lần nữa nghi hoặc không chừng liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái, rồi phất tay áo đối với Tiêu Hoằng, ý bảo Tiêu Hoằng theo vào trong.
Hai gã canh gác, nhìn thấy Trần lão bản dẫn theo một nam nhân ăn mặc như nông phu đi đến, trên mặt không kìm được hiện lên vẻ kinh ngạc. Tuy nhiên, thấy thể hai gã canh gác vẫn là hơi cúi người chào Trần lão bản, cung kính hô:
- Lão gia!
Trần lão bản không có đáp lại, chỉ là phất tay áo, rồi dẫn theo Tiêu Hoằng đi thẳng vào đại môn coi như khí phái kia.
Đi vào bên trong, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy rõ ràng, một cái sân rất lớn, các loại hoa hoa thảo thảo, cùng với một ít dược liệu quý báu, gieo trồng ở bên trong thổ nhưỡng phì nhiêu, sân viện có vẻ vô cùng khí phái và rất khác biệt.
- Gâu gâu! Gâu gâu!
Bỗng chốc, truyền đến bên tai Tiêu Hoằng mấy tiếng chó sủa, quay đầu lại nhìn hướng tiếng sủa, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, trên cọc gỗ ở góc tường đang cột hai con hung khuyển, lông rậm màu rám nắng, thoạt nhìn giống như hai con sư tử.
Giờ phút này, hai con hung khuyển dường như từ trên người Tiêu Hoằng, cảm nhận được khí tức hung tàn, tanh máu, liền nhìn Tiêu Hoằng sủa một hôi điên cuồng, giống như có một con dã thú, tiến vào trong tầm nhìn của chúng.
Đối với việc này, Tiêu Hoằng không có làm ra hành động quá phận, chỉ nhìn thẳng vào hai con hung khuyển. Trong nháy mắt, một đôi mắt toát ra rét lạnh vô tận, một cỗ sát phạt khí ẩn ẩn từ trên thân thể hắn tản ra.
Trong nháy mắt, hai con hung khuyển dường như đã trực tiếp bị cỗ khí thế của Tiêu Hoằng này áp bức xuống, từ trong cổ họng phát ra hai tiếng sủa nhỏ sợ sệt, rồi xoay người chạy trốn ra phía sau cây cột.
Trần lão bản lòng nóng như lửa đốt, không có để ý, nhưng hai gã bảo vệ cửa nhìn thấy hình ảnh như vậy, tâm thần không kìm được vừa động: Hai con hung khuyển đó là từ Lệ Nam Tinh của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc vận chuyển tới, có thể nói là hung khuyển không sai vào đâu được, ngay cả dã thú hung tàn, đều dám phóng tới cắn xé, vậy mà hôm nay bị làm sao rồi?
Một lần nữa ánh mắt nhìn ngay Tiêu Hoằng, chỉ lưu cho hai gã bảo vệ một bộ dáng có vẻ tang thương.
Đi vào trong đại sảnh biệt thự, sàn nhà màu vàng nhạt sáng ngời giống như một mặt gương, bàn trà hoa lệ, trường kỷ bọc da... Đầy đủ mọi thứ.
Bên trong đại sảnh, tám gã Dược sư đang đi vòng quanh, hoặc già hoặc trẻ, có người đang không ngừng tranh luận, nhưng đều là bộ dáng vô kể khả thi.
Thấy Trần lão bản chậm rãi đi đến, tám gã Dược sư này liền ào tới vây quanh, bắt đầu tranh nhau nói ầm ĩ cả lên.
- Trần lão bản, thế nào? Hồng dược sư ở Tiểu Lung Thành mời tới chưa?
- Hồng dược sư tính cái gì? Hẳn là mời Lý dược sư!
- Thật sự không được, thì phải thương lượng kỹ một chút! Mời Hàn Vinh Đại dược sư đi, nói vậy hắn ra tay khẳng định thuốc đến bệnh trừ! Chỉ có điều là mời hắn đến thật sự quá khó khăn!
Bên trong đại sảnh, tám gã Dược sư không có rời đi, đều vây quanh Trần lão bản nói liên tu bất tận.
- Ai cũng không có mời đến, chỉ mời tới người này!
Trần lão bản nhìn những Dược sư trước mắt, sắc mặt tràn ngập nghiêm trọng, đồng thời giơ tay chỉ chỉ Tiêu Hoằng.
“Bá!”
Ngay khoảnh khắc Trần lão bản đưa tay chỉ về hướng Tiêu Hoằng, tám gã Dược sư đang tranh nhau nói ầm ĩ, trực tiếp hoạt kê, đều ngậm miệng lại, ánh mắt không ngừng đánh giá trên người Tiêu Hoằng.
Một đầu tóc bạc rối bù, nhìn không ra bao nhiêu tuổi, trên người mặc quần áo vải thô màu xám sậm, lộ ra bảy tám chỗ mụn vá màu sắc khác nhau, hai tay thô ráp dường như cả ngày bị hành hạ ngoài đồng... Cho dù là người nghèo khổ nhất ở Thạch Đông Thôn cũng không phải bộ dáng này.
Mà người này chính là Dược sư ư? Không đùa chứ?
Bất kể Thạch Đông Thôn, hay là Tiểu Lung Thành, thậm chí là cả viên Lãnh Thu Tinh, cho dù là Dược sư không thành công, nhưng chuyện ăn ở cũng không thành vấn đề.
Nhưng vị trước mắt này thì sao?
So với tên khất cái cũng không hơn kém bao nhiêu. Chứng bệnh bọn họ đều bó tay không có biện pháp, người tóc bạc trắng này có thể trị lành bệnh sao? Không phải nói chuyện đùa chứ!
Trong lúc nhất thời, trên mặt mọi người đều toát ra vẻ khinh thường đối với Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng thấy thế cũng không có chút khác thường, sắc mặt không có chút gợn sóng, cứ như vậy lẳng lặng đứng ở chỗ cửa, mặt không chút thay đổi, trầm mặc không nói, khiến người ta hoàn toàn không thể sờ thấu tâm tư của hắn.
- Tiểu nữ ở ngay bên trong phòng ngủ. Tiên sinh tóc bạc! Có phải ngài muốn xem một chút hay không!
Trần lão bản nhìn bộ dáng trầm tĩnh của Tiêu Hoằng, kiên trì nói.
Trên thực tế, hắn cũng không có biện pháp gì tốt hơn.
Tiêu Hoằng không nói gì, cất bước đi theo ngón tay chỉ của Trần lão bản, đi thẳng tới phòng ngủ. Vừa đẩy ra cửa phòng gỗ, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy bên trong phòng ngủ tinh xảo, một nữ nhân trung niên vẫn còn giữ lại phong tư duyên dáng, trên mặt đầy nước mắt, lẳng lặng chăm sóc tiểu cô nương đại khái chừng bảy bát tuổi đang nằm trên giường.
Giờ phút này trong miệng tiểu cô nương, đang không ngừng tràn ra từng đám bọt máu.
Gần như chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng Tiêu Hoằng đã có một chẩn đoán đại khái.
Nữ nhân trung niên, cũng chính là Trần phu nhân này, nhìn thấy Tiêu Hoằng, trong ánh mắt đầu tiên là một chút kinh ngạc, tiếp đó lại là vẻ mặt cảnh giác, không thể phủ nhận, một thân quần áo của Tiêu Hoằng này, thật sự là rất...
- Lão Trần, người này...
Trần phu nhân dời ánh mắt nhìn Trần lão bản, tuy rằng cũng không nói ra câu nói kế tiếp, nhưng có thể tưởng tượng ra được.
- Thời gian quá cấp bách, không có biện pháp, nói không chừng vị Dược sư lưu lạc này sẽ có biện pháp đấy!
Trần lão bản kiên trì nói, trong lòng cũng thầm van vái. Chính là thật sự không có cách nào. Tuy rằng hắn không phải Dược sư, nhưng cũng có thể cảm nhận được, con gái nhỏ của mình đã không chờ được bao lâu nữa.
Tiêu Hoằng khẽ liếc mắt nhìn Trần phu nhân một cái, không có lên tiếng trả lời, cất bước hơi có chút khập khiễng, đi tới bên cạnh cô bé, đưa bàn tay tràn ngập tang thương, vạch mí mắt cô bé nhìn xem, tiếp theo đặt một tay lên thân thể cô bé, khởi động Ngự lực trong cơ thể, tiến hành cảm giác bên trong thân thể cô bé.
Trong chớp mắt, góc áo màu phấn hồng của cô bé chợt lay động mấy cái, cô bé đang trong trạng thái hôn mê sâu, ngón tay lại không làm chủ co giật vài cái.
- Nội nhiệt chẩn, đồng thời bệnh tình chuyển biến rất xấu, dự tính còn có hai giờ thọ mệnh!
Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, đi ra phòng ngủ, sau đó tự mình ngồi trên trường kỷ nhẹ giọng nói.
Cái gọi là nội nhiệt chẩn, có thể nói là một loại chứng bệnh cực không tầm thường, chủ yếu biểu hiện chính là, mọc mụn đỏ trong cơ quan nội tạng, sau đó thối rữa. Giống như cô bé lúc này mụn đỏ đã bắt đầu vỡ ra, đối với thể chất của trẻ con không chống đỡ được bao lâu.
Nếu không phải Tiêu Hoằng hơi rót vào một ít Ngự lực của Đại Ngự Sư cấp bốn ở trong cơ thể cô bé, phòng ngừa bệnh tình lan tràn, nói vậy cô bé kia ngay cả hai giờ đều không chống đỡ được.
- Nội nhiệt chẩn? Điều này sao có thể? Ngươi cần phải thấy rõ ràng, không hiểu đừng nói bừa!
Trong đó một gã Dược sư đại khái chỉ hơn ba mươi tuổi, lộ vẻ mặt khinh thường, nhìn Tiêu Hoằng ngồi ở trên trường kỷ nói, bên trong giọng điệu tràn ngập nghi ngờ.
Nên biết rằng, bọn họ đều ở trong này mấy ngày, cũng không có nhìn ra chứng bệnh như vậy, Tiêu Hoằng chi mới ở bên trong chừng mười giây đồng hồ, đã có thể nhìn ra được. Điều này không thể không dẫn tới hoài nghi, mà trọng yếu hơn là, nếu thực bị Tiêu Hoằng chẩn đoán trúng, bọn họ mất hết mặt mũi?
Đối với đoàn Dược sư Ngự Đồ cấp ba cấp bốn này, ngày xưa ở trong mắt Tiêu Hoằng ngay cả con kiến cũng không tính, đối mặt với nhóm người này líu ríu, quả thực khiến Tiêu Hoằng có chút không kiên nhân!
Không đợi Dược sư hơn ba mươi tuổi này nói thêm một chữ nào nữa, Tiêu Hoằng đã như tia chớp ra tay, không đợi mọi người kịp phản ứng, đã thấy Dược sư lắm miệng kia bị một bàn tay của Tiêu Hoằng đè mạnh trên bàn trà.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt mọi người đồng loạt hơi động, vừa rồi bọn họ có khả năng nhìn thấy, chính là một đạo bóng dáng, ngay sau đó là cảnh tượng như thế.
Nhìn lại Dược sư lắm miệng kia, ý đồ bằng vào thực lực của Ngự Đồ cấp ba, giãy giụa vài cái, kết quả lại phát hiện, bàn tay thô ráp giống như ưng trảo của Tiêu Hoằng lại giống như một ngọn núi lớn đặt trên đỉnh đầu của hắn, nhiêu lần giãy giụa không làm nên chuyện gì.
Những người khác nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng không kìm được phát lạnh, có thể một tay ngăn chặn một Ngự Đồ cấp ba, người đó tối thiểu phải là thực lực của Ngự Giả trở lên.
Ở trong mắt bọn họ, Ngự Giả cũng đã đủ đáng sợ rồi.
- Ngươi có thể câm miệng hay không?
Tiêu Hoằng dùng ánh mắt bình thản, nhìn Dược sư lắm miệng này, nhẹ giọng hỏi.
- Ngươi, mau thả...
- Hả?
Thấy Dược sư lắm miệng này còn muốn nhiều lời, Tiêu Hoằng hơi trừng mắt một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.