Chương 1079: Dược sư lưu lạc
Đình Vũ
15/09/2017
“Ăn ở? Mặc dù ăn ở, cũng không phải nơi này.” Tiêu Hoằng vươn tay, nhìn xem bộ quần áo vải thô màu xám sậm, mặt trên lộ ra bảy tám mụn vá, có phần cùng loại với quần áo cộc.
Tuy nhiên, cho dù cũ kỹ, dường như cũng tốt hơn nhiều so với bộ quần áo trên người Tiêu Hoằng.
Hơi trầm tĩnh một lát, Tiêu Hoằng cuối cùng chậm rãi cởi ra quần áo dính đầy vết máu trên người, lộ ra thân thể đầy vết sẹo, mỗi một cơ bắp không có cảm giác cực độ cường tráng như người khác, nhưng lại giống như từng sợi sắt thép, vắt ngang trên thân thể, tràn ngập một loại đường cong dữ tợn, dường như ẩn chứa vô tận lực lượng.
Nhìn thấy thân thể “dữ tợn” của Tiêu Hoằng kia, gương mặt xinh đẹp của Trân Trân đỏ lên, lập tức quay mình đi chỗ khác.
Tiêu Hoằng cũng không hề để ý đến, tự mình thay đổi quần áo rách nát trên người, tiếp theo đầu ngón tay nhẹ nhàng vung lên, quần áo dính đầy máu trong tay liền hóa thành một đám lửa, rồi biến thành một đám tro tàn.
Đi ra khỏi phòng, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi, đang cười tủm tỉm nhìn Tiêu Hoằng, một bộ dáng vô cùng chất phác, cả ngày phơi nắng làn da có màu ngăm đen, mái tóc cắt ngắn. Hắn đang cầm một cây búa, nhìn Tiêu Hoằng trước mặt, phía sau vẻ tươi cười và chất phát lại toát ra một chút vẻ giảo hoạt.
- Đầu bạc ca, việc này từ nay về sau giao cho huynh, rất mệt, nhưng tối thiểu có thể ăn cơm no phải không?
Cẩu Đản nói xong, liền thảy cây búa cầm trong tay cho Tiêu Hoằng, sau đó nhanh như chóp liền không thấy bóng đâu. Trên thực tế, Cẩu Đản ghét nhất chính là chẻ củi, may mà lão bản nương có lòng từ bi, rốt cục giao việc này cho người khác.
Ngược lại là Trân Trân vẻ mặt không phục, chu cái miệng nhỏ nhắn:
- Cẩu Đản kia cứ luôn lười biếng! Đâu có ai nói cũng làm với ngươi! Hơn nữa... Tiên sinh tóc bạc! Thân thể của ngài không có việc gì chứ? Nếu không ngài trước để đó đi, để cho ta đến làm!
Tiêu Hoằng không có lên tiếng trả lời, tiện tay vung vung cái búa trong tay, lại nhìn xem đống gỗ chồng chất như núi ở trước mặt, tiện tay lấy lên một cây vung cây búa trong tay, trong nháy mắt hóa thành vô số tàn ảnh.
“Kịch kịch kịch kịch...” Ngay sau đó, khúc gỗ ước chừng dài tới ba thước, trực tiếp bị chém thành từng khúc dài một thước, tiếp theo lại cầm lên một cây khác, làm y như vậy.
Tuy rằng hiện tại thân thể Tiêu Hoằng rất suy yếu, không thể phát huy ra thực lực của Đại Ngự Sư cấp bốn mà người thường không thể tưởng tượng kia, nhưng để chẻ mấy khúc gỗ, vẫn là dễ dàng như một bữa ăn sáng.
Đại khái chỉ dùng thời gian chừng mười phút, tất cả bó cây trước mặt Tiêu Hoằng, toàn bộ bị chặt, bổ thành miếng củi. Công việc này một người bình thường cần một buổi sáng mới có thể hoàn thành, ở trước mặt Tiêu Hoằng suy yếu chỉ dùng thời gian mười phút. Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền đi vào phòng, khóa trái cửa lại, sau đó khoanh chân ngồi ở đầu giường, khởi động Dược Văn tiến hành tự chữa thương cho mình. Đồng thời chỗ đùi phải, cũng một lần nữa truyền đến cơn đau đớn tột cùng.
Đối với cơn đau này, Tiêu Hoằng chỉ có thể cắn răng kiên trì, trong óc đã hạ quyết tâm, cần phải nghĩ biện pháp kiếm đủ dược liệu để chế tạo ra Dược Văn tốt hơn.
Mà hết thảy vấn đề này chỉ có một chữ, đó chính là tiền.
❤T
ruyện Của Tui . net
Đồng dạng trong óc Tiêu Hoằng cũng đang không ngừng suy nghĩ về vấn đề này. Dưới tình huống không quá phận để bại lộ chính mình, phải làm thế nào mới có thể kiếm được nhiều tiền, có thêm nhiều dược liệu chất lượng tốt.
Ngay lúc Tiêu Hoằng đang ở trong phòng thống khổ chữa thương, một lần nữa lão bản nương xách lỗ tai Cẩu Đản đi vào trong sân tứ hợp viện.
- Tiểu tử ngươi chỉ biết lười biếng, ta vừa rồi nói như thế nào, chẻ củi phải hai người làm, lần sau nếu để ta quơ được ngươi...
Không đợi lão bản nương nói ra câu nói kế tiếp, vừa bước vào hậu viện cả người lão bản nương sững sờ tại đương trường: Chỉ nhìn thấy vốn đống củi chất đầy hậu viện, tất cả đã hoàn toàn được bổ ra, từng mảnh từng mảnh, rải rác ở bên trong sân sau.
- Này...
Lão bản nương trong lúc nhất thời có chút ngẩn người, nhiều miếng củi như vậy cho dù là một tráng hán, tối thiểu cũng phải làm tới giữa trưa mới xong, nhưng lúc này mới chỉ qua hơn mười phút a.
Không chỉ là lão bản nương, ngay cả Cẩu Đản bị lão bản nương xách lỗ tai dẫn theo, cũng há hốc miệng nhìn đống củi trước mặt đã được chẻ rất tốt, cả người hắn đều sửng sốt ngây người.
- Này... Điều này sao có thể?
Cẩu Đản chóp chớp mắt, thì thào lẩm bẩm.
Thuở nhỏ sinh trưởng ở Thạch Đông Thôn, Cẩu Đản chưa từng thấy qua người nào chỉ mười phút đã chẻ hết củi cả một sân như vậy, cho dù là Đại Bạo Nha ở Thôn Đông cũng không làm được nha.
Hán tử lưu lạc kia rốt cuộc là ai?
Đây là ý niệm đầu tiênđầu lão bản nương, từ khi đụng phải ánh mắt của Tiêu Hoằng, nàng đã có một loại phát hiện: Gã tóc bạc trắng kia không tầm thường.
Một lần nữa liếc mắt nhìn cửa phòng đóng kín một cái, lão bản nương liền thật cẩn thận đi lại gần, sau đó nhẹ nhàng gõ hai cái.
Giờ phút này Tiêu Hoằng đang khoanh chân ngồi ở trên giường gỗ, trên mặt đầy áp lực thống khổ, nghe được tiếng gõ cửa như thế, Tiêu Hoằng mở ra hai mắt, trong ánh mắt lại lần nữa lóe ra một tia sáng lạnh!
Tiếp theo Tiêu Hoằng liền chậm rãi đứng dậy, mở ra cửa phòng.
Vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Hoằng, cùng với khí phách rung động lòng người kia, trên mặt hung dữ của lão bản nương không kìm được hiện lên vẻ khiếp sợ, nhất là nhìn thấy trong lòng bàn tay Tiêu Hoằng, lộ ra nửa khôi Dược Văn, trên mặt lão bản nương lại hơi biến sắc.
Ở Thạch Đông Thôn tương đối lạc hậu này mà nói, có thể sử dụng Ma Văn, căn bản không có mấy người, mà có thể sử dụng cũng không phải người bình thường.
- Chuyện gì?
Tiêu Hoằng hỏi lạnh như băng, bên trong giọng điệu không nghe ra chút thân thiện gì.
- Ách... Ta chỉ muốn nói cho ngài một chút, nên ăn điểm tâm!
Lão bản nương cười gượng mấy tiếng rồi nói. Bộ dáng hùng hổ buổi sáng kia đã không còn sót lại chút gì, ánh mắt không ngừng đánh giá phân nửa Dược Văn lộ ra trên tay Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng không có lên tiếng trả lời, trầm tư một lát, rồi đi ra cửa.
Một đường đi vào tiền thính, thôn dân lười đốt lửa nấu ăn đều tụ tập ở đây, ngồi bên canh một số bàn gỗ thô sơ, một chén đậu hủ, vài cái bánh bao, cũng xem như xong việc. Gia cảnh hơi giàu có một chút, thì thêm vài cái bánh bao thịt.
Còn Tiêu Hoằng dưới chỉ định của lão bản nương liền ngồi ngay ngắn bên một cái bàn gỗ ở trong góc, đồng thời lão bản nương tự tay bưng tới cho Tiêu Hoằng một chén đậu hủ, cùng với hai cái bánh bao thịt.
Lão bản nương cũng không ngốc, thậm chí phi thường tinh ranh tháo vát, vừa rồi một loạt hành động của Tiêu Hoằng, lão bản nương rất rõ ràng Tiêu Hoằng cũng không phải là dễ chọc như vậy, vẫn là tận khả năng ít đắc tội là tốt nhất.
Chưa nói tới bắt nạt kẻ yếu, nhưng tôn chỉ của lão bản nương trước sau như một chính là ít chọc tới phiền toái là tốt nhất.
Sắp xếp cho Tiêu Hoằng xong, lão bản nương liền bắt đầu tiếp đón chào hỏi từng bàn. Khi thì khuôn mặt tươi cười, khi thì khinh thường, sắc mặt biến ảo không ngừng thật giống như một cái Ma Văn hình ảnh.
- Ôi, Trần lão bản! Ngài thật lâu không đến rồi!
Bỗng nhiên lão bản nương phát ra một tiếng nịnh nọt, tiếp theo liền vặn vẹo vòng eo, trực tiếp đi tới cửa, hai tay phi thường tự nhiên kéo vào một người nam nhân trung niên thân mặc áo bào lụa màu lam, có hoa văn màu vàng, dáng người mập mạp, mặt mũi hồng hào.
Chỉ có điều cặp mắt của hắn lại tràn ngập vẻ lo lắng.
- Lão quỷ nhà ta, mấy ngày trước ở trong núi săn được một con nai, khúc của quý kia vẫn còn giữ lại cho ngài đấy! Hiện tại có muốn thái ra cho ngài hay không?
Lão bản nương như trước là đầy vẻ nịnh nọt nói.
Mà Trần lão bản này đúng là tài chủ thổ địa ở Thạch Đông Thôn, chủ yếu chính là buôn bán dược liệu trong núi kiếm lời, coi như là nhà giàu nhất ở Thạch Đông Thôn.
- Hanh Hoa! Bây giờ ta còn có lòng dạ nào thanh thản ăn cái gì chứ! Trước đây vài ngày, tiểu nữ sốt cao không lùi, ta đã một ngày một đêm không chợp mắt rồi, thỉnh mời tám Dược sư, không một ai có tác dụng!
Trần lão bản cũng không có khí phách cao cao tại thượng gì, miệng nói với lão bản nương, mặt đầy vẻ lo âu.
- Tám Dược sư cũng không có hiệu quả? Vậy có thể đã nhiễm trúng quái bệnh gì chăng? Nghe nói trong Tiểu Lung Thành có một Dược sư coi như không tệ, gọi là Vương cái gì...
Trong lúc nhất thời Lão bản nương có chút không nhớ nổi tên người kia.
- Kêu là Vương Hải, hiện tại đang ở nhà của ta đấy. Vô dụng, hắn nói muốn trị lành bệnh tiểu nữ, chỉ có thỉnh Đại dược sư Hàn Vinh ở Tiểu Lung Thành, nhưng Hàn Vinh đâu phải loại nhà quê như ta này có thể mời được? Ta này rốt cuộc là tạo phải cái nghiệt gì chứ?
Trần lão bản vẻ mặt cầu xin nói.
- Trần lão bản! Ngài luôn luôn đối đãi với thôn dân không tệ, lệnh thiên kim tự nhiên sẽ gặp dữ hóa lành, ngài hãy.
Nói tới đây, lão bản nương vừa động trong lòng, trong óc không kìm được hồi tưởng lại, vừa rồi trong tay Tiêu Hoằng lộ ra phân nửa Dược Văn kia.
- Này, này, này, Trần lão bản! Quán nhỏ chỗ ta này, trước đây không lâu vừa mới thu lưu một Dược sư lưu lạc, nói không chừng có thể giúp được ngài. Ta có quan sát một chút, hắn dường như cũng có chút bản lãnh, có lẽ có thể trị lành bệnh cho lệnh thiên kim!
Lão bản nương nói. Về phần Dược sư lưu lạc, toàn bộ hoàn toàn là lão bản nương tô son trát phấn cho Tiêu Hoằng.
- Dược sư lưu lạc? Lang trung giang hồ à? Vẫn là quên đi, tiểu nữ tuy rằng không phải là tiểu thư khuê các gì, nhưng tốt xấu cũng là con gái rượu của ta, Dược sư không đáng tin, đừng nghĩ vào cửa nhà của ta!
Trần lão bản phất tay áo, tỏ vẻ khinh thường, sau đó liền chuẩn bị rời đi, đi tới Tiểu Lung Thành.
- Trần lão bản! Đừng đi vội, ta chưa kịp nói với ngài a, ngay vừa rồi, ta tận mắt thấy hắn có được Dược Văn. Ngài thấy sao? Ở chỗ thôn quê nghèo khổ chúng ta này, có thể sử dụng Dược Văn, chính là lang trung giang hồ bình thường sao?
Lão bản nương nắm cánh tay Trần lão bản, thần bí nói.
Nghe nói như thế, sắc mặt Trần lão bản thoáng hơi động. Không sai, bởi vì Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc nghiêm cấm chế tạo, buôn bán, mang theo Chiến Văn, điều này đối với toàn bộ cửa hàng Ma Văn đều là áp chế không nhỏ, bao gồm tu luyện Ngự lực, nhất là ở Lãnh Thu Tinh tinh cầu xa xôi này.
Có thể đạt tới cấp bậc Ngự Sư, trên cơ bản chính là nhân vật lớn siêu cấp cao cao tại thượng, thậm chí ngay cả Thị trưởng đều phải ngưỡng mộ. Còn Ngự Đồ cấp bảy cấp tám gần như có thể đi ngang ở Tiểu Lung Thành,.
Có thể khởi động Dược Văn, ở Tiểu Lung Thành cũng đếm được trên đầu ngón tay, đồng thời thường thường đều là quý nhân quan to ở Tiểu Lung Thành tiếp đón.
Không thể nghi ngờ, hai chữ Dược Văn làm cho trong lòng của Trần lão bản sống lại.
- Mau, dẫn ta đi nhìn xem!
Trần lão bản nói xong, liền trực tiếp đi vào trong quán cơm.
Chỉ có điều, khi hắn qua chỉ dẫn của lão bản nương, thời điểm đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, trên mặt Trần lão bản lại hiện lên vẻ thất vọng toàn trề, chỉ thấy Tiêu Hoằng một đầu tóc tai rối bù, trên mặt còn dính bùn đất, đôi tay thô ráp đang cầm cái muỗng sành cũ kỹ, múc ăn đậu hủ trước mặt.
Quần áo quê mùa đến không thể nhà quê hơn, lộ ra bảy tám chỗ mụn vá, đầu tóc dài che khuất hai tròng mắt, thoạt nhìn so với một tên khất cái tinh thần sa sút, gần như không có khác nhau quá lớn.
Tuy nhiên, cho dù cũ kỹ, dường như cũng tốt hơn nhiều so với bộ quần áo trên người Tiêu Hoằng.
Hơi trầm tĩnh một lát, Tiêu Hoằng cuối cùng chậm rãi cởi ra quần áo dính đầy vết máu trên người, lộ ra thân thể đầy vết sẹo, mỗi một cơ bắp không có cảm giác cực độ cường tráng như người khác, nhưng lại giống như từng sợi sắt thép, vắt ngang trên thân thể, tràn ngập một loại đường cong dữ tợn, dường như ẩn chứa vô tận lực lượng.
Nhìn thấy thân thể “dữ tợn” của Tiêu Hoằng kia, gương mặt xinh đẹp của Trân Trân đỏ lên, lập tức quay mình đi chỗ khác.
Tiêu Hoằng cũng không hề để ý đến, tự mình thay đổi quần áo rách nát trên người, tiếp theo đầu ngón tay nhẹ nhàng vung lên, quần áo dính đầy máu trong tay liền hóa thành một đám lửa, rồi biến thành một đám tro tàn.
Đi ra khỏi phòng, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi, đang cười tủm tỉm nhìn Tiêu Hoằng, một bộ dáng vô cùng chất phác, cả ngày phơi nắng làn da có màu ngăm đen, mái tóc cắt ngắn. Hắn đang cầm một cây búa, nhìn Tiêu Hoằng trước mặt, phía sau vẻ tươi cười và chất phát lại toát ra một chút vẻ giảo hoạt.
- Đầu bạc ca, việc này từ nay về sau giao cho huynh, rất mệt, nhưng tối thiểu có thể ăn cơm no phải không?
Cẩu Đản nói xong, liền thảy cây búa cầm trong tay cho Tiêu Hoằng, sau đó nhanh như chóp liền không thấy bóng đâu. Trên thực tế, Cẩu Đản ghét nhất chính là chẻ củi, may mà lão bản nương có lòng từ bi, rốt cục giao việc này cho người khác.
Ngược lại là Trân Trân vẻ mặt không phục, chu cái miệng nhỏ nhắn:
- Cẩu Đản kia cứ luôn lười biếng! Đâu có ai nói cũng làm với ngươi! Hơn nữa... Tiên sinh tóc bạc! Thân thể của ngài không có việc gì chứ? Nếu không ngài trước để đó đi, để cho ta đến làm!
Tiêu Hoằng không có lên tiếng trả lời, tiện tay vung vung cái búa trong tay, lại nhìn xem đống gỗ chồng chất như núi ở trước mặt, tiện tay lấy lên một cây vung cây búa trong tay, trong nháy mắt hóa thành vô số tàn ảnh.
“Kịch kịch kịch kịch...” Ngay sau đó, khúc gỗ ước chừng dài tới ba thước, trực tiếp bị chém thành từng khúc dài một thước, tiếp theo lại cầm lên một cây khác, làm y như vậy.
Tuy rằng hiện tại thân thể Tiêu Hoằng rất suy yếu, không thể phát huy ra thực lực của Đại Ngự Sư cấp bốn mà người thường không thể tưởng tượng kia, nhưng để chẻ mấy khúc gỗ, vẫn là dễ dàng như một bữa ăn sáng.
Đại khái chỉ dùng thời gian chừng mười phút, tất cả bó cây trước mặt Tiêu Hoằng, toàn bộ bị chặt, bổ thành miếng củi. Công việc này một người bình thường cần một buổi sáng mới có thể hoàn thành, ở trước mặt Tiêu Hoằng suy yếu chỉ dùng thời gian mười phút. Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền đi vào phòng, khóa trái cửa lại, sau đó khoanh chân ngồi ở đầu giường, khởi động Dược Văn tiến hành tự chữa thương cho mình. Đồng thời chỗ đùi phải, cũng một lần nữa truyền đến cơn đau đớn tột cùng.
Đối với cơn đau này, Tiêu Hoằng chỉ có thể cắn răng kiên trì, trong óc đã hạ quyết tâm, cần phải nghĩ biện pháp kiếm đủ dược liệu để chế tạo ra Dược Văn tốt hơn.
Mà hết thảy vấn đề này chỉ có một chữ, đó chính là tiền.
❤T
ruyện Của Tui . net
Đồng dạng trong óc Tiêu Hoằng cũng đang không ngừng suy nghĩ về vấn đề này. Dưới tình huống không quá phận để bại lộ chính mình, phải làm thế nào mới có thể kiếm được nhiều tiền, có thêm nhiều dược liệu chất lượng tốt.
Ngay lúc Tiêu Hoằng đang ở trong phòng thống khổ chữa thương, một lần nữa lão bản nương xách lỗ tai Cẩu Đản đi vào trong sân tứ hợp viện.
- Tiểu tử ngươi chỉ biết lười biếng, ta vừa rồi nói như thế nào, chẻ củi phải hai người làm, lần sau nếu để ta quơ được ngươi...
Không đợi lão bản nương nói ra câu nói kế tiếp, vừa bước vào hậu viện cả người lão bản nương sững sờ tại đương trường: Chỉ nhìn thấy vốn đống củi chất đầy hậu viện, tất cả đã hoàn toàn được bổ ra, từng mảnh từng mảnh, rải rác ở bên trong sân sau.
- Này...
Lão bản nương trong lúc nhất thời có chút ngẩn người, nhiều miếng củi như vậy cho dù là một tráng hán, tối thiểu cũng phải làm tới giữa trưa mới xong, nhưng lúc này mới chỉ qua hơn mười phút a.
Không chỉ là lão bản nương, ngay cả Cẩu Đản bị lão bản nương xách lỗ tai dẫn theo, cũng há hốc miệng nhìn đống củi trước mặt đã được chẻ rất tốt, cả người hắn đều sửng sốt ngây người.
- Này... Điều này sao có thể?
Cẩu Đản chóp chớp mắt, thì thào lẩm bẩm.
Thuở nhỏ sinh trưởng ở Thạch Đông Thôn, Cẩu Đản chưa từng thấy qua người nào chỉ mười phút đã chẻ hết củi cả một sân như vậy, cho dù là Đại Bạo Nha ở Thôn Đông cũng không làm được nha.
Hán tử lưu lạc kia rốt cuộc là ai?
Đây là ý niệm đầu tiênđầu lão bản nương, từ khi đụng phải ánh mắt của Tiêu Hoằng, nàng đã có một loại phát hiện: Gã tóc bạc trắng kia không tầm thường.
Một lần nữa liếc mắt nhìn cửa phòng đóng kín một cái, lão bản nương liền thật cẩn thận đi lại gần, sau đó nhẹ nhàng gõ hai cái.
Giờ phút này Tiêu Hoằng đang khoanh chân ngồi ở trên giường gỗ, trên mặt đầy áp lực thống khổ, nghe được tiếng gõ cửa như thế, Tiêu Hoằng mở ra hai mắt, trong ánh mắt lại lần nữa lóe ra một tia sáng lạnh!
Tiếp theo Tiêu Hoằng liền chậm rãi đứng dậy, mở ra cửa phòng.
Vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Hoằng, cùng với khí phách rung động lòng người kia, trên mặt hung dữ của lão bản nương không kìm được hiện lên vẻ khiếp sợ, nhất là nhìn thấy trong lòng bàn tay Tiêu Hoằng, lộ ra nửa khôi Dược Văn, trên mặt lão bản nương lại hơi biến sắc.
Ở Thạch Đông Thôn tương đối lạc hậu này mà nói, có thể sử dụng Ma Văn, căn bản không có mấy người, mà có thể sử dụng cũng không phải người bình thường.
- Chuyện gì?
Tiêu Hoằng hỏi lạnh như băng, bên trong giọng điệu không nghe ra chút thân thiện gì.
- Ách... Ta chỉ muốn nói cho ngài một chút, nên ăn điểm tâm!
Lão bản nương cười gượng mấy tiếng rồi nói. Bộ dáng hùng hổ buổi sáng kia đã không còn sót lại chút gì, ánh mắt không ngừng đánh giá phân nửa Dược Văn lộ ra trên tay Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng không có lên tiếng trả lời, trầm tư một lát, rồi đi ra cửa.
Một đường đi vào tiền thính, thôn dân lười đốt lửa nấu ăn đều tụ tập ở đây, ngồi bên canh một số bàn gỗ thô sơ, một chén đậu hủ, vài cái bánh bao, cũng xem như xong việc. Gia cảnh hơi giàu có một chút, thì thêm vài cái bánh bao thịt.
Còn Tiêu Hoằng dưới chỉ định của lão bản nương liền ngồi ngay ngắn bên một cái bàn gỗ ở trong góc, đồng thời lão bản nương tự tay bưng tới cho Tiêu Hoằng một chén đậu hủ, cùng với hai cái bánh bao thịt.
Lão bản nương cũng không ngốc, thậm chí phi thường tinh ranh tháo vát, vừa rồi một loạt hành động của Tiêu Hoằng, lão bản nương rất rõ ràng Tiêu Hoằng cũng không phải là dễ chọc như vậy, vẫn là tận khả năng ít đắc tội là tốt nhất.
Chưa nói tới bắt nạt kẻ yếu, nhưng tôn chỉ của lão bản nương trước sau như một chính là ít chọc tới phiền toái là tốt nhất.
Sắp xếp cho Tiêu Hoằng xong, lão bản nương liền bắt đầu tiếp đón chào hỏi từng bàn. Khi thì khuôn mặt tươi cười, khi thì khinh thường, sắc mặt biến ảo không ngừng thật giống như một cái Ma Văn hình ảnh.
- Ôi, Trần lão bản! Ngài thật lâu không đến rồi!
Bỗng nhiên lão bản nương phát ra một tiếng nịnh nọt, tiếp theo liền vặn vẹo vòng eo, trực tiếp đi tới cửa, hai tay phi thường tự nhiên kéo vào một người nam nhân trung niên thân mặc áo bào lụa màu lam, có hoa văn màu vàng, dáng người mập mạp, mặt mũi hồng hào.
Chỉ có điều cặp mắt của hắn lại tràn ngập vẻ lo lắng.
- Lão quỷ nhà ta, mấy ngày trước ở trong núi săn được một con nai, khúc của quý kia vẫn còn giữ lại cho ngài đấy! Hiện tại có muốn thái ra cho ngài hay không?
Lão bản nương như trước là đầy vẻ nịnh nọt nói.
Mà Trần lão bản này đúng là tài chủ thổ địa ở Thạch Đông Thôn, chủ yếu chính là buôn bán dược liệu trong núi kiếm lời, coi như là nhà giàu nhất ở Thạch Đông Thôn.
- Hanh Hoa! Bây giờ ta còn có lòng dạ nào thanh thản ăn cái gì chứ! Trước đây vài ngày, tiểu nữ sốt cao không lùi, ta đã một ngày một đêm không chợp mắt rồi, thỉnh mời tám Dược sư, không một ai có tác dụng!
Trần lão bản cũng không có khí phách cao cao tại thượng gì, miệng nói với lão bản nương, mặt đầy vẻ lo âu.
- Tám Dược sư cũng không có hiệu quả? Vậy có thể đã nhiễm trúng quái bệnh gì chăng? Nghe nói trong Tiểu Lung Thành có một Dược sư coi như không tệ, gọi là Vương cái gì...
Trong lúc nhất thời Lão bản nương có chút không nhớ nổi tên người kia.
- Kêu là Vương Hải, hiện tại đang ở nhà của ta đấy. Vô dụng, hắn nói muốn trị lành bệnh tiểu nữ, chỉ có thỉnh Đại dược sư Hàn Vinh ở Tiểu Lung Thành, nhưng Hàn Vinh đâu phải loại nhà quê như ta này có thể mời được? Ta này rốt cuộc là tạo phải cái nghiệt gì chứ?
Trần lão bản vẻ mặt cầu xin nói.
- Trần lão bản! Ngài luôn luôn đối đãi với thôn dân không tệ, lệnh thiên kim tự nhiên sẽ gặp dữ hóa lành, ngài hãy.
Nói tới đây, lão bản nương vừa động trong lòng, trong óc không kìm được hồi tưởng lại, vừa rồi trong tay Tiêu Hoằng lộ ra phân nửa Dược Văn kia.
- Này, này, này, Trần lão bản! Quán nhỏ chỗ ta này, trước đây không lâu vừa mới thu lưu một Dược sư lưu lạc, nói không chừng có thể giúp được ngài. Ta có quan sát một chút, hắn dường như cũng có chút bản lãnh, có lẽ có thể trị lành bệnh cho lệnh thiên kim!
Lão bản nương nói. Về phần Dược sư lưu lạc, toàn bộ hoàn toàn là lão bản nương tô son trát phấn cho Tiêu Hoằng.
- Dược sư lưu lạc? Lang trung giang hồ à? Vẫn là quên đi, tiểu nữ tuy rằng không phải là tiểu thư khuê các gì, nhưng tốt xấu cũng là con gái rượu của ta, Dược sư không đáng tin, đừng nghĩ vào cửa nhà của ta!
Trần lão bản phất tay áo, tỏ vẻ khinh thường, sau đó liền chuẩn bị rời đi, đi tới Tiểu Lung Thành.
- Trần lão bản! Đừng đi vội, ta chưa kịp nói với ngài a, ngay vừa rồi, ta tận mắt thấy hắn có được Dược Văn. Ngài thấy sao? Ở chỗ thôn quê nghèo khổ chúng ta này, có thể sử dụng Dược Văn, chính là lang trung giang hồ bình thường sao?
Lão bản nương nắm cánh tay Trần lão bản, thần bí nói.
Nghe nói như thế, sắc mặt Trần lão bản thoáng hơi động. Không sai, bởi vì Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc nghiêm cấm chế tạo, buôn bán, mang theo Chiến Văn, điều này đối với toàn bộ cửa hàng Ma Văn đều là áp chế không nhỏ, bao gồm tu luyện Ngự lực, nhất là ở Lãnh Thu Tinh tinh cầu xa xôi này.
Có thể đạt tới cấp bậc Ngự Sư, trên cơ bản chính là nhân vật lớn siêu cấp cao cao tại thượng, thậm chí ngay cả Thị trưởng đều phải ngưỡng mộ. Còn Ngự Đồ cấp bảy cấp tám gần như có thể đi ngang ở Tiểu Lung Thành,.
Có thể khởi động Dược Văn, ở Tiểu Lung Thành cũng đếm được trên đầu ngón tay, đồng thời thường thường đều là quý nhân quan to ở Tiểu Lung Thành tiếp đón.
Không thể nghi ngờ, hai chữ Dược Văn làm cho trong lòng của Trần lão bản sống lại.
- Mau, dẫn ta đi nhìn xem!
Trần lão bản nói xong, liền trực tiếp đi vào trong quán cơm.
Chỉ có điều, khi hắn qua chỉ dẫn của lão bản nương, thời điểm đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, trên mặt Trần lão bản lại hiện lên vẻ thất vọng toàn trề, chỉ thấy Tiêu Hoằng một đầu tóc tai rối bù, trên mặt còn dính bùn đất, đôi tay thô ráp đang cầm cái muỗng sành cũ kỹ, múc ăn đậu hủ trước mặt.
Quần áo quê mùa đến không thể nhà quê hơn, lộ ra bảy tám chỗ mụn vá, đầu tóc dài che khuất hai tròng mắt, thoạt nhìn so với một tên khất cái tinh thần sa sút, gần như không có khác nhau quá lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.