Chương 621: Cam nguyện làm Ma
Đình Vũ
06/07/2017
Tiêu Hoằng rốt cuộc là muốn làm cái gì? Uy hiếp Gia Đô đế quốc, cái này lại càng không thỏa đáng, Tiêu Hoằng và Áo Thác là bạn tốt, chỉ cần trong phạm vi hợp lý, hắn ở Gia Đô đế quốc muốn cái gì mà không được?
Không phải Phục Thản Đế Quốc, không phải Gia Đô đế quốc, vậy thì là ai? Tác Phổ tuyệt đối là một người tháo vát, nên ngay sau đó sắc mặt hắn liền biến đổi, trở thành một mảnh tái nhợt, Tác Phổ nghĩ tới rốt cuộc là địa phương nào, nhưng lại không thể tin nổi.
Nhìn thân ảnh càng lúc càng xa của Tiêu Hoằng, cùng người thường không có chút gì khác nhau, nhưng giờ khắc này, Tác Phổ dường như đã thấy được, ở sâu trong nội tâm Tiêu Hoằng chính là một kế hoạch lớn mà không thể cho ai biết được.
Ngoài 1000 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ ra, Tiêu Hoằng cũng điều phổi cho Liệt Nông 5000 bộ Lược Đoạt Giả nhị hình Ma Văn chiến giáp, cùng với 4 chiếc Ma Văn khung máy móc.
Mặt khác là nắm chặt tất cả thời gian, tân trang, duy tu Phổ Hưu Tư Hào, cùng với tìm kiếm tất cả cơ hội để thu mua Ma Văn chiến hạm.
về phần Công ty cơ giới Thợ Săn thì đã bắt đầu từng chút một chiếm cứ thị trường Ma Văn Xa trên Vĩnh Ngạn Tinh cùng với Ngự Phu Tinh, Tập đoàn Lăng Vân thì dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được trở nên suy yếu.
Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là kỹ thuật, loại chênh lệch kỹ thuật này gần như không phải chỉ trên một phương diện, mặc dù Tập đoàn cơ giới Lăng Vân muốn quật khởi trở lại thì cũng đã quá muộn rồi.
Mà trọng yếu hơn là, Công ty cơ giới Thợ Săn đang từng bước một mở rộng sản lượng.
Kể từ đó, trên cơ bản toàn bộ Vĩnh Ngạn Tinh, có một nhà duy nhất bị cường chế, đó chính là Tập đoàn Văn Sâm.
Mà hiện tại, Tiêu Hoằng có binh lực không sai biệt lắm đã đạt tới hơn 3000 người, những người này trên cơ bản đều có sức chiến đấu từ Ngự Sư cấp một trở lên. Không sai biệt lắm đã tương đương với một siêu quân đoàn cấp A hoàn chỉnh rồi.
Tuy nhiên, Tiêu Hoằng vẫn còn chưa thỏa mãn, nguyên nhân tối trọng yếu là tuy rằng số lượng này khiêu chiến với Vệ đội Thánh Vực, nhưng lại không đủ để đạt tới khả năng miểu sát đối phương, mấu chốt là vẫn còn có Hắc Trạch Sâm.
Đúng vậy, Tiêu Hoằng không lúc nào là không nghĩ việc xử lý Hắc Trạch Sâm, nhưng hắn cũng không muốn lưỡng bại câu thương, vì cừu hận của mình mà chôn vùi tánh mạng.
Đảo mắt, thời gian bốn ngày đã vội vàng trôi qua.
Cách đại hội bổ nhiệm của Phạm Cương Tinh cũng chỉ có một ngày thời gian nữa.
Trên Phạm Cương Tinh, cùng với toàn bộ Thánh Đàn, lúc này đã bắt đầu trở nên khẩn trương, nhất là vây cánh của Đông Lộc và các phe phái khác trên Phạm Cương Tinh đều như vậy.
Mọi người gần như đều tích cực chuẩn bị, hy vọng có thể cướp đoạt được quyền lực trên Phạm Cương Tinh.
Vị trí trọng yếu nhất trong đó, không thể nghi ngờ gì chính là vị trí Tổng quản của Phạm Cương Tinh, giá trị của vị trí này thì không cần nói cũng biết, phe phái nào đạt được vị trí này, thì trên cơ bản cũng đại biểu cho người của phe phái đó sẽ có quyền chủ động tuyệt đối trên Phạm Cương Tinh.
Chỉ là trước mắt, tất cả dường như đã không có biến cố gì nữa, Đông Lộc thông qua một loạt thủ đoạn không chính quy, gắt gao ngăn chặn Tiêu Hoằng lại, hiện giờ vị trí của Tiêu Hoằng trên bảng thành tựu đã giảm xuống tới tận thứ sáu.
về phần Đông Lộc và Triệu Quần thì đều yên ổn vị trí thứ nhất và thứ bag, hai vị trí này vừa đúng là chức vị quan trọng nhất trên Phạm Cương Tinh, hơn nữa hai người đã sớm cấu kết từ trước, chỉ là không nói ra mà thôi.
Giờ phút này Đông Lộc đang ở bên trong tổng bộ Phạm Cương Tinh, báo cáo cho đồ đệ thứ mười bổn của A Di La là Vận Trung một số tình huống.
- Ngài cứ yên tâm đi, Vận Trung sư huynh, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, hai tháng này Tiêu Hoằng gần như không có chút động tĩnh nào, hoàn toàn đã bị ta ngăn chặn, hơn nữa theo ta quan sát, hắn đã rất lâu không rời đi cái gọi là Vạn Tôn Cốc kia, hơn nữa hiện tại điểm thành tựu của ta đã đạt tới 12 vạn, còn có một ngày thời gian, bất kể như thế nào thì Tiêu Hoằng cũng không thể vượt qua ta được, mời ngài và Hắc Trạch Sâm tam sư huynh cứ yên tâm!
Đông Lộc dùng vẻ mặt nịnh nọt, cực kỳ cung kính nói.
- Như vậy là tốt nhất, Hắc Trạch Sâm đại sư huynh đã nói rõ, tuy rằng Phạm Cương Tinh này là tinh cầu cấp bậc thấp nhất tại Thánh Đàn, nhưng bởi vì thường xuyên tiếp đãi một ít đại nhân vật của Gia Đô liên hợp thể, nên cũng rất quan trọng, lần này, cơ hội cho ngươi biểu hiện đã tới, nếu lần này làm tốt, Hắc Trạch Sâm đại nhân sẽ xem xét ban Ngự linh thủy cho ngươi.
Vận Trung không chút đổi sắc, dùng giọng điệu cao cao tại thượng nói với Đông Lộc.
Trên thực tế, Vận Trung này trong Thánh Đàn chính là kẻ sắm vai tổng quản bên người Hắc Trạch Sâm, vì Hắc Trạch Sâm mà chấp hành một ít chuyện vụn vặt.
Nghe thấy ba chữ “Ngự linh thủy” , biểu tình của Đông Lộc lập tức biến đổi, hắn tự nhiên biết tới thứ này đối một nhân vật cấp bậc Ngự Sư thì rốt cuộc ý nghĩa gì, đó chính là một cơ hội thoát thai hoán cốt.
Mà nó cũng là chìa khoá để tiến vào Di Đà Tinh.
Trong mắt Đông Lộc, ý tứ trong câu nói này của Vận Trung đó là, chỉ cần tiếp tục nắm quyền một năm trên Phạm Cương Tinh, thì sang năm sẽ có thể thành tựu Đại Ngự Sư, trở thành một quân cờ trọng yếu của Hắc Trạch Sâm, điều này đối với Đông Lộc thì không thể nghi ngờ chính là một hấp dẫn thật lớn.
- Vận Trung sư huynh xin yên tâm, tại hạ chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó, tranh thủ làm cho toàn bộ Phạm Cương Tinh đều hoàn toàn thuộc về Hắc Trạch Sâm đại nhân quản lý!
Đông Lộc vội vàng tỏ thái độ, trong hai mắt đã lóe sáng.
- Mặt khác, tuy rằng Hắc Trạch Sâm sư huynh chưa nói, nhưng theo ta thấy, ngươi áp chế con kiến Tiêu Hoằng kia vẫn còn chưa đủ, chỉ bị vây trongVạn Tôn Cốc thì thật sự là rất tiện nghi cho hắn, ngươi hẳn là nên phát động toàn bộ Phạm Cương Tinh, hoàn toàn đè ép Tiêu Hoằng cho ta, làm cho hắn ở khắp Phạm Cương Tinh, ở Thánh Đàn cũng không có nơi nào để sống yên ổn, làm cho hắn nhấm nháp đến cảm giác trôi giạt khắp nơi, bởi vì hiện tại ta nghe được cái tên Tiêu Hoằng, thì đã cảm thấy ghê tởm rồi.
Vẻ mặt Vận Trung lạnh như băng, nói tiếp.
Không hề nghi ngờ, Vận Trung đang muốn ép Tiêu Hoằng tới tuyệt lộ.
- Điều này...
Đông Lộc thoáng do dự một chút, hoàn toàn xa lánh Tiêu Hoằng, điều này quả thật có chút khó, dù sao mọi người trong Vạn Tôn Cốc thì là người của Tát Già, đúng vậy, thực quyền trong tay Tát Già kém xa so với Hắc Trạch Sâm, nhưng cũng không thể hoàn toàn coi Tát Già là không tồn trại trong Thánh Đàn được, ít nhất thì hiện tại là không được, tuy nhiên dù vậy, Đông Lộc vẫn kiên trì đáp:
- Đã rõ, ta sẽ có hết sức làm theo lời Vận Trung sư huynh!
- Như vậy là tốt nhất, vẫn là câu nói kia, Hắc Trạch Sâm sư huynh không thích những hạng người vô năng.
Vận Trung nhẹ giọng nói, rồi lập tức cắt liên lạc.
Thấy hình ảnh Vận Trung biến mất, thần sắc khẩn trương của Đông Lộc mới hơi chút giảm bớt, hắn cũng tiện tay lau mồ hôi trên toán.
Sau đó hắn lại một lần nữa hướng ánh mắt vào phía bảng thành tựu, Đông Lộc vẫn có 12 vạn, vững vàng chiếm cứ vị trí số một. Tiêu Hoằng vẫn như trước không đến 9 vạn, gần như hơn hai tháng thời gian này, điểm thành tựu của Tiêu Hoằng hoàn toàn không có chút tăng trưởng nào.
Trước mắt, dựa theo Đông Lộc ý tưởng, chính là đợi ngày mai, củng cố địa vị của mình, sau đó sẽ lại nghĩ biện pháp đầy đuổi Tiêu Hoằng đi.về phần phương pháp thì chỉ cần quyền lợi trong tay, tất cả đều dễ làm.
- Nhớ kỹ, từ giờ khắc này, toàn bộ phải lưu ý nhất cử nhất động của Tiêu Hoằng, đồng thời tiến thêm một bước tuyên truyền hành vi xấu xa của Tiêu Hoằng. He kẻ nào muốn làm tạp dịch, ngoại đồ một cách yên ổn trên Phạm Cương Tinh, thì một trong các điều kiện là phải quyết liệt cùng Tiêu Hoằng, đồng thời trong khảo hạch hàng năm phải có thêm một câu hỏi, đó chính là Tiêu Hoằng rốt cuộc có phải là Ma đầu hay không? Đáp là “đúng” thì sẽ thông qua, nếu không thì
sẽ bị thanh trừ ra khỏi Phạm Cương Tinh.
Đông Lộc trầm tư một lát, liền phân phó thuộc hạ.
Kể từ đó, trên cơ bản toàn bộ Phạm Cương Tinh đã hoàn toàn dấy lên một phong trào phê phán Tiêu Hoằng.
Một số tạp dịch không rõ nội tình, hoặc là trung lập, thì thường thường để giữ miếng cơm, nên tất nhiên sẽ gia nhập vào trong hàng ngũ phê phán, đây là một loại áp chế trên tinh thần.
Mà có một số việc cũng kiểu này, mắng một lần, có lẽ không có gì, còn có thể nói rõ nguyên nhân, nhưng mắng 100 lần, 1000 lần, thì mọi người sẽ mất đi tỉnh táo lúc ban đầu, từ đó mắng chửi sẽ biến thành một loại bản năng.
Đây cũng là thứ gọi là một loại tư tưởng trói buộc.
Càng chết người hơn là, loại tư tưởng trói buộc vô nhân đạo này lại không có người nào tới ngăn cản, bởi vì toàn bộ Phạm Cương Tinh, hễ là có chút quyền lợi, thì trên cơ bản đều là người của Hắc Trạch Sâm, hoặc là kiêng kị Hắc Trạch Sâm.
Vào lúc này, Thánh Đàn đang từng chút một thay đổi tính chất.
Cùng lúc đó, ở trong Vạn Tôn Cốc thì Tiêu Hoằng tự nhiên có thể phát hiện ra thái độ của mọi người trên Phạm Cương Tinh. Tuy nhiên, Tiêu Hoằng cũng không để ý, hiện giờ Tiêu Hoằng đã nhìn thấu, nếu những kẻ không lâu đầu óc, nịnh nọt, cam nguyện là tay sai trên Phạm Cương Tinh kia tự xưng là chính nghĩa, vậy thì Tiêu Hoằng cam nguyện là ma.
Giờ phút này Tiêu Hoằng đang bình thản, hết sức chuyên chú chết tạo Chiến Văn của Ngự Sư cấp năm mà mình chế tạo cho bản thân.
Tất cả đều là vì ứng đối đại hội bổ nhiệm vào ngày mai, bởi vì hiện tại Tiêu Hoằng đã có vô số tiền tài, bởi vậy khi chế tạo Chiến Văn này, Tiêu Hoằng đã thông qua toàn bộ kỹ thuật của mình, tận dụng hết khả năng để sử dụng tài liệu siêu cấp quý báu, tạo ra một loại Chiến Văn có tinh năng siêu cao!
Chỉ một Chiến Văn này, Tiêu Hoằng đã cần tài liệu cao tới 100 vạn kim tệ, trên cơ bản cao gấp năm lần các Chiến Văn cấp Ngự Sư bình thường khác.
Cho dù là tài liệu dùng cho những chỗ nhỏ nhặt, thì cũng đều là thứ đỉnh cao.
Mà chế tạo Chiến Văn này, tuy rằng Tiêu Hoằng vẫn rất bình thản, nhưng tận đáy lòng lại nén ép vô tận cừu hận, bởi vậy hai mắt bình thản thường xuyên có ánh sáng âm lãnh hiện lên.
về phần Ma Văn mà Tiêu Hoằng đang chế tạo thì có tên là Băng Bạo, là do Tiêu Hoằng căn cứ vào linh cảm về quang văn thức đả kích trong Hàn Võ mà tiến hành chế tạo ra.
Đặc điểm chủ yếu chính là độ mạnh yếu cùng tần suất của đả kích biến thái này.
Cũng giống như mấy trăm thanh Ma Văn súng trường đồng thời bắn với tốc độ cao, chỉ cần ra trận, nếu đối thủ có cấp bậc không khác quá nhiều, thì tuyệt đối sẽ làm cho đối phương không thể thở nổi.
Ước chừng sáu tiếng trôi qua, thời gian đi tới chạng vạng, Tiêu Hoằng mới chế tạo xong Băng Bạo Chiến Văn, đồng thời cũng dùng kỹ thuật Đế Văn sáu hướng.
Dựa theo đạo lý mà nói, chỉ cần lại cho Tiêu Hoằng một chút thời gian, Tiêu Hoằng sẽ có thể nắm giữ kỹ thuật Đế Văn bảy hướng, nhưng mà trước mắt, Tiêu Hoằng đã không có nhiều thời giờ như vậy, ngày mai chính là mấu chốt.
Ngay trong lúc Tiêu Hoằng tỉ mỉ quan sát Băng Bạo Chiến Văn có văn lộ màu lam nhạt này, thì Ma Văn thông tin lại bỗng nhiên truyền đến một tin tức vô cùng ngắn:
“Mười giờ sáng ngày mai, tập hợp tại trung tâm quảng trường.”
Không phải Phục Thản Đế Quốc, không phải Gia Đô đế quốc, vậy thì là ai? Tác Phổ tuyệt đối là một người tháo vát, nên ngay sau đó sắc mặt hắn liền biến đổi, trở thành một mảnh tái nhợt, Tác Phổ nghĩ tới rốt cuộc là địa phương nào, nhưng lại không thể tin nổi.
Nhìn thân ảnh càng lúc càng xa của Tiêu Hoằng, cùng người thường không có chút gì khác nhau, nhưng giờ khắc này, Tác Phổ dường như đã thấy được, ở sâu trong nội tâm Tiêu Hoằng chính là một kế hoạch lớn mà không thể cho ai biết được.
Ngoài 1000 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ ra, Tiêu Hoằng cũng điều phổi cho Liệt Nông 5000 bộ Lược Đoạt Giả nhị hình Ma Văn chiến giáp, cùng với 4 chiếc Ma Văn khung máy móc.
Mặt khác là nắm chặt tất cả thời gian, tân trang, duy tu Phổ Hưu Tư Hào, cùng với tìm kiếm tất cả cơ hội để thu mua Ma Văn chiến hạm.
về phần Công ty cơ giới Thợ Săn thì đã bắt đầu từng chút một chiếm cứ thị trường Ma Văn Xa trên Vĩnh Ngạn Tinh cùng với Ngự Phu Tinh, Tập đoàn Lăng Vân thì dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được trở nên suy yếu.
Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là kỹ thuật, loại chênh lệch kỹ thuật này gần như không phải chỉ trên một phương diện, mặc dù Tập đoàn cơ giới Lăng Vân muốn quật khởi trở lại thì cũng đã quá muộn rồi.
Mà trọng yếu hơn là, Công ty cơ giới Thợ Săn đang từng bước một mở rộng sản lượng.
Kể từ đó, trên cơ bản toàn bộ Vĩnh Ngạn Tinh, có một nhà duy nhất bị cường chế, đó chính là Tập đoàn Văn Sâm.
Mà hiện tại, Tiêu Hoằng có binh lực không sai biệt lắm đã đạt tới hơn 3000 người, những người này trên cơ bản đều có sức chiến đấu từ Ngự Sư cấp một trở lên. Không sai biệt lắm đã tương đương với một siêu quân đoàn cấp A hoàn chỉnh rồi.
Tuy nhiên, Tiêu Hoằng vẫn còn chưa thỏa mãn, nguyên nhân tối trọng yếu là tuy rằng số lượng này khiêu chiến với Vệ đội Thánh Vực, nhưng lại không đủ để đạt tới khả năng miểu sát đối phương, mấu chốt là vẫn còn có Hắc Trạch Sâm.
Đúng vậy, Tiêu Hoằng không lúc nào là không nghĩ việc xử lý Hắc Trạch Sâm, nhưng hắn cũng không muốn lưỡng bại câu thương, vì cừu hận của mình mà chôn vùi tánh mạng.
Đảo mắt, thời gian bốn ngày đã vội vàng trôi qua.
Cách đại hội bổ nhiệm của Phạm Cương Tinh cũng chỉ có một ngày thời gian nữa.
Trên Phạm Cương Tinh, cùng với toàn bộ Thánh Đàn, lúc này đã bắt đầu trở nên khẩn trương, nhất là vây cánh của Đông Lộc và các phe phái khác trên Phạm Cương Tinh đều như vậy.
Mọi người gần như đều tích cực chuẩn bị, hy vọng có thể cướp đoạt được quyền lực trên Phạm Cương Tinh.
Vị trí trọng yếu nhất trong đó, không thể nghi ngờ gì chính là vị trí Tổng quản của Phạm Cương Tinh, giá trị của vị trí này thì không cần nói cũng biết, phe phái nào đạt được vị trí này, thì trên cơ bản cũng đại biểu cho người của phe phái đó sẽ có quyền chủ động tuyệt đối trên Phạm Cương Tinh.
Chỉ là trước mắt, tất cả dường như đã không có biến cố gì nữa, Đông Lộc thông qua một loạt thủ đoạn không chính quy, gắt gao ngăn chặn Tiêu Hoằng lại, hiện giờ vị trí của Tiêu Hoằng trên bảng thành tựu đã giảm xuống tới tận thứ sáu.
về phần Đông Lộc và Triệu Quần thì đều yên ổn vị trí thứ nhất và thứ bag, hai vị trí này vừa đúng là chức vị quan trọng nhất trên Phạm Cương Tinh, hơn nữa hai người đã sớm cấu kết từ trước, chỉ là không nói ra mà thôi.
Giờ phút này Đông Lộc đang ở bên trong tổng bộ Phạm Cương Tinh, báo cáo cho đồ đệ thứ mười bổn của A Di La là Vận Trung một số tình huống.
- Ngài cứ yên tâm đi, Vận Trung sư huynh, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, hai tháng này Tiêu Hoằng gần như không có chút động tĩnh nào, hoàn toàn đã bị ta ngăn chặn, hơn nữa theo ta quan sát, hắn đã rất lâu không rời đi cái gọi là Vạn Tôn Cốc kia, hơn nữa hiện tại điểm thành tựu của ta đã đạt tới 12 vạn, còn có một ngày thời gian, bất kể như thế nào thì Tiêu Hoằng cũng không thể vượt qua ta được, mời ngài và Hắc Trạch Sâm tam sư huynh cứ yên tâm!
Đông Lộc dùng vẻ mặt nịnh nọt, cực kỳ cung kính nói.
- Như vậy là tốt nhất, Hắc Trạch Sâm đại sư huynh đã nói rõ, tuy rằng Phạm Cương Tinh này là tinh cầu cấp bậc thấp nhất tại Thánh Đàn, nhưng bởi vì thường xuyên tiếp đãi một ít đại nhân vật của Gia Đô liên hợp thể, nên cũng rất quan trọng, lần này, cơ hội cho ngươi biểu hiện đã tới, nếu lần này làm tốt, Hắc Trạch Sâm đại nhân sẽ xem xét ban Ngự linh thủy cho ngươi.
Vận Trung không chút đổi sắc, dùng giọng điệu cao cao tại thượng nói với Đông Lộc.
Trên thực tế, Vận Trung này trong Thánh Đàn chính là kẻ sắm vai tổng quản bên người Hắc Trạch Sâm, vì Hắc Trạch Sâm mà chấp hành một ít chuyện vụn vặt.
Nghe thấy ba chữ “Ngự linh thủy” , biểu tình của Đông Lộc lập tức biến đổi, hắn tự nhiên biết tới thứ này đối một nhân vật cấp bậc Ngự Sư thì rốt cuộc ý nghĩa gì, đó chính là một cơ hội thoát thai hoán cốt.
Mà nó cũng là chìa khoá để tiến vào Di Đà Tinh.
Trong mắt Đông Lộc, ý tứ trong câu nói này của Vận Trung đó là, chỉ cần tiếp tục nắm quyền một năm trên Phạm Cương Tinh, thì sang năm sẽ có thể thành tựu Đại Ngự Sư, trở thành một quân cờ trọng yếu của Hắc Trạch Sâm, điều này đối với Đông Lộc thì không thể nghi ngờ chính là một hấp dẫn thật lớn.
- Vận Trung sư huynh xin yên tâm, tại hạ chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó, tranh thủ làm cho toàn bộ Phạm Cương Tinh đều hoàn toàn thuộc về Hắc Trạch Sâm đại nhân quản lý!
Đông Lộc vội vàng tỏ thái độ, trong hai mắt đã lóe sáng.
- Mặt khác, tuy rằng Hắc Trạch Sâm sư huynh chưa nói, nhưng theo ta thấy, ngươi áp chế con kiến Tiêu Hoằng kia vẫn còn chưa đủ, chỉ bị vây trongVạn Tôn Cốc thì thật sự là rất tiện nghi cho hắn, ngươi hẳn là nên phát động toàn bộ Phạm Cương Tinh, hoàn toàn đè ép Tiêu Hoằng cho ta, làm cho hắn ở khắp Phạm Cương Tinh, ở Thánh Đàn cũng không có nơi nào để sống yên ổn, làm cho hắn nhấm nháp đến cảm giác trôi giạt khắp nơi, bởi vì hiện tại ta nghe được cái tên Tiêu Hoằng, thì đã cảm thấy ghê tởm rồi.
Vẻ mặt Vận Trung lạnh như băng, nói tiếp.
Không hề nghi ngờ, Vận Trung đang muốn ép Tiêu Hoằng tới tuyệt lộ.
- Điều này...
Đông Lộc thoáng do dự một chút, hoàn toàn xa lánh Tiêu Hoằng, điều này quả thật có chút khó, dù sao mọi người trong Vạn Tôn Cốc thì là người của Tát Già, đúng vậy, thực quyền trong tay Tát Già kém xa so với Hắc Trạch Sâm, nhưng cũng không thể hoàn toàn coi Tát Già là không tồn trại trong Thánh Đàn được, ít nhất thì hiện tại là không được, tuy nhiên dù vậy, Đông Lộc vẫn kiên trì đáp:
- Đã rõ, ta sẽ có hết sức làm theo lời Vận Trung sư huynh!
- Như vậy là tốt nhất, vẫn là câu nói kia, Hắc Trạch Sâm sư huynh không thích những hạng người vô năng.
Vận Trung nhẹ giọng nói, rồi lập tức cắt liên lạc.
Thấy hình ảnh Vận Trung biến mất, thần sắc khẩn trương của Đông Lộc mới hơi chút giảm bớt, hắn cũng tiện tay lau mồ hôi trên toán.
Sau đó hắn lại một lần nữa hướng ánh mắt vào phía bảng thành tựu, Đông Lộc vẫn có 12 vạn, vững vàng chiếm cứ vị trí số một. Tiêu Hoằng vẫn như trước không đến 9 vạn, gần như hơn hai tháng thời gian này, điểm thành tựu của Tiêu Hoằng hoàn toàn không có chút tăng trưởng nào.
Trước mắt, dựa theo Đông Lộc ý tưởng, chính là đợi ngày mai, củng cố địa vị của mình, sau đó sẽ lại nghĩ biện pháp đầy đuổi Tiêu Hoằng đi.về phần phương pháp thì chỉ cần quyền lợi trong tay, tất cả đều dễ làm.
- Nhớ kỹ, từ giờ khắc này, toàn bộ phải lưu ý nhất cử nhất động của Tiêu Hoằng, đồng thời tiến thêm một bước tuyên truyền hành vi xấu xa của Tiêu Hoằng. He kẻ nào muốn làm tạp dịch, ngoại đồ một cách yên ổn trên Phạm Cương Tinh, thì một trong các điều kiện là phải quyết liệt cùng Tiêu Hoằng, đồng thời trong khảo hạch hàng năm phải có thêm một câu hỏi, đó chính là Tiêu Hoằng rốt cuộc có phải là Ma đầu hay không? Đáp là “đúng” thì sẽ thông qua, nếu không thì
sẽ bị thanh trừ ra khỏi Phạm Cương Tinh.
Đông Lộc trầm tư một lát, liền phân phó thuộc hạ.
Kể từ đó, trên cơ bản toàn bộ Phạm Cương Tinh đã hoàn toàn dấy lên một phong trào phê phán Tiêu Hoằng.
Một số tạp dịch không rõ nội tình, hoặc là trung lập, thì thường thường để giữ miếng cơm, nên tất nhiên sẽ gia nhập vào trong hàng ngũ phê phán, đây là một loại áp chế trên tinh thần.
Mà có một số việc cũng kiểu này, mắng một lần, có lẽ không có gì, còn có thể nói rõ nguyên nhân, nhưng mắng 100 lần, 1000 lần, thì mọi người sẽ mất đi tỉnh táo lúc ban đầu, từ đó mắng chửi sẽ biến thành một loại bản năng.
Đây cũng là thứ gọi là một loại tư tưởng trói buộc.
Càng chết người hơn là, loại tư tưởng trói buộc vô nhân đạo này lại không có người nào tới ngăn cản, bởi vì toàn bộ Phạm Cương Tinh, hễ là có chút quyền lợi, thì trên cơ bản đều là người của Hắc Trạch Sâm, hoặc là kiêng kị Hắc Trạch Sâm.
Vào lúc này, Thánh Đàn đang từng chút một thay đổi tính chất.
Cùng lúc đó, ở trong Vạn Tôn Cốc thì Tiêu Hoằng tự nhiên có thể phát hiện ra thái độ của mọi người trên Phạm Cương Tinh. Tuy nhiên, Tiêu Hoằng cũng không để ý, hiện giờ Tiêu Hoằng đã nhìn thấu, nếu những kẻ không lâu đầu óc, nịnh nọt, cam nguyện là tay sai trên Phạm Cương Tinh kia tự xưng là chính nghĩa, vậy thì Tiêu Hoằng cam nguyện là ma.
Giờ phút này Tiêu Hoằng đang bình thản, hết sức chuyên chú chết tạo Chiến Văn của Ngự Sư cấp năm mà mình chế tạo cho bản thân.
Tất cả đều là vì ứng đối đại hội bổ nhiệm vào ngày mai, bởi vì hiện tại Tiêu Hoằng đã có vô số tiền tài, bởi vậy khi chế tạo Chiến Văn này, Tiêu Hoằng đã thông qua toàn bộ kỹ thuật của mình, tận dụng hết khả năng để sử dụng tài liệu siêu cấp quý báu, tạo ra một loại Chiến Văn có tinh năng siêu cao!
Chỉ một Chiến Văn này, Tiêu Hoằng đã cần tài liệu cao tới 100 vạn kim tệ, trên cơ bản cao gấp năm lần các Chiến Văn cấp Ngự Sư bình thường khác.
Cho dù là tài liệu dùng cho những chỗ nhỏ nhặt, thì cũng đều là thứ đỉnh cao.
Mà chế tạo Chiến Văn này, tuy rằng Tiêu Hoằng vẫn rất bình thản, nhưng tận đáy lòng lại nén ép vô tận cừu hận, bởi vậy hai mắt bình thản thường xuyên có ánh sáng âm lãnh hiện lên.
về phần Ma Văn mà Tiêu Hoằng đang chế tạo thì có tên là Băng Bạo, là do Tiêu Hoằng căn cứ vào linh cảm về quang văn thức đả kích trong Hàn Võ mà tiến hành chế tạo ra.
Đặc điểm chủ yếu chính là độ mạnh yếu cùng tần suất của đả kích biến thái này.
Cũng giống như mấy trăm thanh Ma Văn súng trường đồng thời bắn với tốc độ cao, chỉ cần ra trận, nếu đối thủ có cấp bậc không khác quá nhiều, thì tuyệt đối sẽ làm cho đối phương không thể thở nổi.
Ước chừng sáu tiếng trôi qua, thời gian đi tới chạng vạng, Tiêu Hoằng mới chế tạo xong Băng Bạo Chiến Văn, đồng thời cũng dùng kỹ thuật Đế Văn sáu hướng.
Dựa theo đạo lý mà nói, chỉ cần lại cho Tiêu Hoằng một chút thời gian, Tiêu Hoằng sẽ có thể nắm giữ kỹ thuật Đế Văn bảy hướng, nhưng mà trước mắt, Tiêu Hoằng đã không có nhiều thời giờ như vậy, ngày mai chính là mấu chốt.
Ngay trong lúc Tiêu Hoằng tỉ mỉ quan sát Băng Bạo Chiến Văn có văn lộ màu lam nhạt này, thì Ma Văn thông tin lại bỗng nhiên truyền đến một tin tức vô cùng ngắn:
“Mười giờ sáng ngày mai, tập hợp tại trung tâm quảng trường.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.