Chương 622: Tình huống
Đình Vũ
06/07/2017
Thông báo như vậy không thể nghi ngờ chính là nói rõ thời gian và địa điểm tiến hành đại hội bổ nhiệm.
Trên thực tế, trung tâm quảng trường kia cũng là nơi mà Tiêu Hoằng sẽ bị sỉ nhục.
Đối với điều này, Tiêu Hoằng cũng không có quá nhiều phản ứng, không có dữ tợn, không có tức giận, càng không có nghiến răng nghiến lợi, mà chỉ nhẹ nhàng cầm lấy bản đồ trung tâm quảng trường.
Đối với tình huống trung tâm quảng trường và bốn phía, Tiêu Hoằng đã rõ như lòng bàn tay, một bên ở gần một mảnh rừng núi, toàn bộ đều là rừng cây rậm rạp cùng với cảc ngọn núi nhỏ, một bên khác là một khu dân cư, hiện giờ đại bộ phận ở nơi đó đều là tạp dịch, đều là các căn nhà bằng gỗ.
Ước chừng trầm tư hai mươi phút thời gian, Tiêu Hoằng mới hơi cầm lấy dụng cụ phát thanh, thần sắc dần dần trở nên nghiêm túc. Thích Khách Minh và Đoàn Thợ Săn tinh anh đã thừa dịp bóng đêm mà hành động.
Hắn cũng thông báo một chút cho Tát Già, Hà Phương, chủ yếu là về công việc vào ngày mai.
Chỉ là điều khiển Tiêu Hoằng có chút không nghĩ tới, trải qua ước chừng hai tháng đưa Dược Văn trắng đẹp vào hoạt động, tiểu nha đầu Hà Phương kia đã sắp kiếm được gần 30 vạn điểm thành tựu, đó là còn chưa tính tới tiền lời mà Hà Phương đoạt được.
Con số như vậy khiến cho ngay cả Tiêu Hoằng cũng bị dọa một chút, tuy nhiên nghĩ lại đưa cho Hà Phương Dược Văn trắng đẹp này, thì cũng gần như có cái giá này, chỉ có điều, thứ đồ vật này chế tạo đơn giản, tùy tiện cũng có thể chế tạo ra một đống lớn. Tiêu Hoằng căn bản không tốn kém chút nào.
Ước chừng 30 vạn điểm thành tựu, cộng thêm Thương Luân có 11 vạn, cùng với mình có gần 9 vạn, như vậy hiện tại Tiêu Hoằng liền ước chừng có tận 50 vạn điểm thành tựu.
Đông Lộc có 12 vạn, ở trước mặt Tiêu Hoằng thì căn bản không thể so với được.
Hiện tại không thể phủ nhận, thứ duy nhất mà Tiêu Hoằng còn kém, chính là một thân phận đệ tử.
Chỉ là từ khi Tiêu Hoằng tới đây, thì cũng đã gần nửa năm thời gian rồi, nhưng ngoài lần đầu tiên gặp mặt, A Di La dường như đã hoàn toàn quên lãng hắn, Tiêu Hoằng ở trong này dường như chính là một kẻ bị bỏ rơi.
Điều ít nhiều làm cho Tiêu Hoằng có chút tức giận chính là, nếu A Di La không có hứng thú với mình, thì khi trước vì sao lại phải kéo hắn tới cái chỗ Thánh Đàn này cơ chứ!
Chẳng lẽ chỉ là một câu “Ma Duệ Tinh không dễ sống như vậy đâu!” hay sao? Tiêu Hoằng không tin lại chỉ là vị một nguyên nhân như vậy.
Giả thiết A Di La cố ý không thu mình làm đồ đệ, thì Tiêu Hoằng cũng không cần. Ở Thánh Đàn hắn vẫn còn có các biện pháp khác.
Ngay khi Tiêu Hoằng đang nhìn bản đồ hợp kim quảng trường, thì Thương Luân đã lảo đảo đi đến, sau đó hơi thò đầu ra nhìn bản đồ trong tay Tiêu Hoằng.
- Thật sự là chó không đổi được tính ăn phân, sói cũng không đổi được tính ăn thịt a!
Thương Luân nhìn bản đồ trong tay Tiêu Hoằng một cái, lạnh nhạt nói.
Đối với lời của Thương Luân, thì Tiêu Hoằng căn bản là không để ý đến, một tay không ngừng đùa nghịch Băng Bạo Chiến Văn, đồng thời ánh mắt cũng một khắc không ngừng nhìn chằm chằm vào bản đồ trước mặt, trong đầu thì không ngừng tiến hành suy tư.
Đảo mắt, thời gian một ngày đã vội vàng trôi qua, đã tới sáng hôm sau.
Ở trung tâm quảng trường Phạm Cương Tinh, hiện giờ đã chật kín người, trên cơ bản toàn bộ đệ tử của A Di La, cùng với một bộ phận nhỏ ngoại đồ, thì gần như đã hội tụ tới hết, ngoài ra còn không thể thiếu 1000 tên Vệ đội Thánh Vực, một số đã khu động Chiến Văn hoặc Văn Khí, ánh mắt lạnh như băng, chậm rãi tuần toa ở bên ngoài.
Từ trong ánh mắt thành viên Vệ đội Thánh Vực, gần như không nhìn thấy chút tình cảm nào, cũng giống như 1000 cỗ máy lạnh như băng vậy.
Mà bên cạnh bảng thành tựu cực kỳ bắt mắt trên quảng trường thì còn có một tấm gỗ cứng như kim loại, được dựng thành một cái bàn dài, rộng khoảng hai mươi thước.
Vào 9h30 phút sáng, trong Thánh Đàn thì một số nhân vật quan trọng đã bắt đầu xuất hiện, xuất hiện đầu tiên là Tát Già, mang theo Hà Phương.
Sau đó là Ma Sở vốn điệu thấp đến mức cực điểm, ít nhiều có chút hàm hậu.
Đối với Tát Già và Ma Sở trước sau xuất hiện, ngoài một số người ít ôi ngày thường có quan hệ gần gũi với Tát Già và Ma Sở ra, thì những người khác đều lựa chọn giả bộ như không nhìn thấy.
Hiện giờ bởi vì Tiêu Hoằng nên mâu thuẫn giữa Tát Già và Hắc Trạch Sâm đã rất rõ ràng, mà dã tâm của Hắc Trạch Sâm cũng rất rõ ràng.
Mà đối mặt với cường thế cùng với lòng dạ hẹp hỏi của Hắc Trạch Sâm, những người khác tự nhiên không dám đi lại quá thân cận cùng Tát Già, để tránh dẫn lửa thiêu thân.
về phần thành viên Vệ đội Thánh Vực khi nhìn thấy Tát Già thì lại căn bản không để ý đến.
Theo sát sau Tát Già xuyên qua khe nứt không gian chính là đồ đệ thứ 5 Ân Lạc của A Di La, sau lưng là Ngạc Lâm đã từng bị Tiêu Hoằng quần ẩu qua.
Có thể nói thời điểm này, Ngạc Lâm đã hận thấu xương đối với Tiêu Hoằng.
Ngoài ra còn có Lạc Tuyết Ninh cũng đã đặc biệt chạy tới Phạm Cương Tinh, đi theo phía sau chính là hai nữ cảnh vệ quan trung thành, bọn họ cũng được cho phép tiến vào Phạm Cương Tinh.
Thời điểm này Lạc Tuyết Ninh có chút lo lắng, trong lòng lại vô cùng bất an, nàng cũng không biết, trải qua mấy tháng như vậy thì Tiêu Hoằng rốt cuộc đã làm gì-
Hơi nhìn xung quanh bốn phía, cũng không có bóng dáng Tiêu Hoằng, hiện giờ chín người đứng đầu trên bảng thành tựu đã ngồi ở một bên bệ gỗ, mà trongchín người kia, thì đều đã biến thành người của Hắc Trạch Sâm, mặc dù là trung lập, đối mặt với Hắc Trạch Sâm thì vẫn rất cung kính.
Điều này lại lần nữa làm cho Lạc Tuyết Ninh toát một thân mồ hôi thay cho Tiêu Hoàng.
Lại nhìn bảng thành tựu, Tiêu Hoằng vẫn đứng thứ sáu, không có chút biến hóa nào, nên biết rằng. Đến lOh thì điểm thành tựu trong một năm sẽ được tính toán, nếu quá lOh, cho dù điểm thành tựu của Tiêu Hoằng vượt qua Đông Lộc, thì vẫn phải chờ tới sang năm mới được tính.
Mà một năm thời gian này, Hắc Trạch Sâm, Đông Lộc tuyệt đối sẽ làm cho Tiêu Hoằng khổ không nói nổi.
Ngay khi trong lòng Lạc Tuyết Ninh hơi có chút bất an, đột nhiên bên cạnh bệ gỗ bỗng nhiên xuất hiện vô số điểm sáng màu vàng, đồng thời chậm rãi tụ tập cùng một chỗ, ngay sau đó, hình ảnh thực thể của A Di La cũng chậm rãi xuất hiện bên cạnh bệ gỗ.
Gần như ngay trong nháy mắt hình ảnh thực thể của A Di La xuất hiện, trung tâm quảng trường vốn đang tràn ngập tiếng xì xào bàn tán trở nên im lặng. Giờ khắc này, mọi người đều hướng ánh mắt về phía A Di La, vẻ mặt cung kính, ngay sau đó hơi cúi người trước mặt A Di La.
Đồng thời Vệ đội Thánh Vực cũng cúi người trước A Di La, cực kỳ cung kính, nhưng cũng chn cúi người mà thôi, không có chút động tác dư thừa nào, càng không có câu nói gì khác.
Đối với cảnh này, A Di La không lên tiếng trả lời. Thần sắc bình thản giống như biển sâu yên lặng, chỉ chậm rãi đi tới chỗ Tát Già đang ngồi.
Tát Già tự nhiên cũng cúi người thật sâu, tuy nhiên, biểu tình vẫn tràn ngập vẻ nghiêm trọng. Hắn biết rõ, chuyện kế tiếp rốt cuộc khó khăn tới mức nào.
Trên thực tế. A Di La xuất hiện cũng là điều khó tránh khỏi, dù sao một lần nữa bổ nhiệm Tổng quản Phạm Cương Tinh cùng các chủ quản khác thì cũng là chuyến rất lớn, nếu A Di La vẫn không xuất hiện, vậy thì sẽ rất không hợp lý.
Nhưng không bao lâu sau khi A Di La xuất hiện, một bên bệ gỗ bỗng có một khe nứt không gian màu xám đen đột nhiên xuất hiện, gần như ngay khi khe nứt không gian màu xám này xuất hiện, trung tâm quảng trường vốn có chút an tường
đã lập tức toàn ngập một bầu không khí vô cùng áp lực.
Ngay sau đó, Hắc Trạch Sâm mang vẻ mặt nghiêm túc, thần sắc lạnh như băng, thân khoác một bộ kim tuyến hắc bào, đang chậm rãi từ trong khe nứt không gian đi ra, phía sau hắn là Vận Trung, vẻ mặt cũng rất nghiêm nghị.
- Tham kiến tôn giả tam sư huynh!
Gần như ngay khi Hắc Trạch Sâm vừa mới xuất hiện, ước chừng 1000 tên Vệ đội Thánh Vực đã hô to, thanh âm cao vút, đồng thời đều nửa quỳ trên mặt đất.
Không chỉ như vậy, ngay cả các đệ tử của A Di La đang tụ tập trên quảng trường cũng đều cúi người xuống, gần như sắp cong thành chín mươi độ.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ quảng trường liền trở thành một mảnh tĩnh mịch.
Tát Già đang trên chỗ ngồi, nhìn thấy hình ảnh như vậy, ánh mắt không kìm được giật giật, hiện lên một chút kinh hãi, cảnh tượng như vậy rốt cuộc ý nghĩa gì, Tát Già sao có thể không biết được?
Đó chính là sự kiêng kị cùng cung kính của những người này đối với Hắc Trạch Sâm, dường như đã bắt đầu vượt qua A Di La, đây tuyệt đối không phải một điềm báo tốt đẹp gì, mặc dù trong những người này có một số lớn người là vì kiêng kị thủ đoạn độc ác cùng thực lực không tầm thường của Hắc Trạch Sâm, nhưng trọng yếu hơn là, quyền lợi mà Hắc Trạch Sâm nắm trong tay tại Thánh Đàn đã ngày càng lớn mạnh!
A Di La ngồi trên ghế, vẫn mang vẻ mặt bình thản, thần sắc không có biến hóa quá lớn, cứ lẳng lặng ngồi như vậy, cũng không quan tâm phản ứng của mọi người.
Hắc Trạch Sâm nhìn thấy toàn bộ người trên trung tâm quảng trường đều khuất phục vu mình, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý càng đậm, trong mắt Hắc Trạch Sâm, đây chính là thực lực, sau đó Hắc Trạch Sâm liền chậm rãi đi tới bên cạnh A Di La, sau đó hơi hợt cúi người, nhỏ giọng nói:
- Sư phụ!
Chào hỏi có lệ xong, hắn liền tự mình ngồi cách A Di La một chiếc ghế, trong mắt tản ra ánh sáng vô cùng sắc bén.
Đồng thời ngay trong nháy mắt Hắc Trạch Sâm ngồi xuống, đệ tử cùng với thành viên Vệ đội Thánh Vực phía sau mới thật cẩn thận đứng dậy, toàn bộ trung tâm quảng trường vẫn lặng ngắt như tờ.
Ma Sở ngồi cạnh A Di La, lúc này trên toán cũng đã bắt đầu chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, Ma Sở lờ mờ có một loại dự cảm, đó chính là đại hội bổ nhiệm trước mắt này dường như sắp trở thành một sợi dây dẫn cháy vào thùng thuốc nổ.
Một khi xử trí không thích đáng, Thánh Đàn sẽ bùng nổ, tất cả bình thản trước đó tất nhiên sẽ không còn sót lại chút gì cả.
9h50 phút
Cách thời gian kết thúc chỉ còn 10 phút, dựa theo quy củ, lOh chính là thời gian tổng kết cho cả năm.
Mà chủ quản quy trình giao tiếp chính là đệ tử thứ năm Ân Lạc của A Di La, giờ phút này Ân Lạc đứng cách Hắc Trạch Sâm cũng không xa, hơi nhìn Ma Văn thời gian một cái, liền nói với Ngạc Lâm bên cạnh:
- Ngươi tới!
Ngạc Lâm tự nhiên hiểu được ý trong câu nói này của Ân Lạc, khẽ gật đầu lấy lòng, sau đó bày ra một bộ dáng toàn ngập khí thế, chậm rãi vòng qua Ân Lạc, sải bước đi về phía bệ gỗ.
- Ân Lạc sư huynh ủy thác ta đảm nhiệm chủ trì đại hội bổ nhiệm lần này, tại hạ vô cùng vinh hạnh!
Ngạc Lâm cao giọng nói, đồng thời hơi nhìn mười quản lý Sức Văn bên cạnh bệ gỗ kia một cái. Những thứ này đều là do đám người Đông Lộc thu lên, đại biểu cho các quyền hạn khác nhau, có lớn có nhỏ, lớn nhất trong đó tự nhiên là quyền hạn Tổng quản Phạm Cương Tinh.
Trên thực tế, trung tâm quảng trường kia cũng là nơi mà Tiêu Hoằng sẽ bị sỉ nhục.
Đối với điều này, Tiêu Hoằng cũng không có quá nhiều phản ứng, không có dữ tợn, không có tức giận, càng không có nghiến răng nghiến lợi, mà chỉ nhẹ nhàng cầm lấy bản đồ trung tâm quảng trường.
Đối với tình huống trung tâm quảng trường và bốn phía, Tiêu Hoằng đã rõ như lòng bàn tay, một bên ở gần một mảnh rừng núi, toàn bộ đều là rừng cây rậm rạp cùng với cảc ngọn núi nhỏ, một bên khác là một khu dân cư, hiện giờ đại bộ phận ở nơi đó đều là tạp dịch, đều là các căn nhà bằng gỗ.
Ước chừng trầm tư hai mươi phút thời gian, Tiêu Hoằng mới hơi cầm lấy dụng cụ phát thanh, thần sắc dần dần trở nên nghiêm túc. Thích Khách Minh và Đoàn Thợ Săn tinh anh đã thừa dịp bóng đêm mà hành động.
Hắn cũng thông báo một chút cho Tát Già, Hà Phương, chủ yếu là về công việc vào ngày mai.
Chỉ là điều khiển Tiêu Hoằng có chút không nghĩ tới, trải qua ước chừng hai tháng đưa Dược Văn trắng đẹp vào hoạt động, tiểu nha đầu Hà Phương kia đã sắp kiếm được gần 30 vạn điểm thành tựu, đó là còn chưa tính tới tiền lời mà Hà Phương đoạt được.
Con số như vậy khiến cho ngay cả Tiêu Hoằng cũng bị dọa một chút, tuy nhiên nghĩ lại đưa cho Hà Phương Dược Văn trắng đẹp này, thì cũng gần như có cái giá này, chỉ có điều, thứ đồ vật này chế tạo đơn giản, tùy tiện cũng có thể chế tạo ra một đống lớn. Tiêu Hoằng căn bản không tốn kém chút nào.
Ước chừng 30 vạn điểm thành tựu, cộng thêm Thương Luân có 11 vạn, cùng với mình có gần 9 vạn, như vậy hiện tại Tiêu Hoằng liền ước chừng có tận 50 vạn điểm thành tựu.
Đông Lộc có 12 vạn, ở trước mặt Tiêu Hoằng thì căn bản không thể so với được.
Hiện tại không thể phủ nhận, thứ duy nhất mà Tiêu Hoằng còn kém, chính là một thân phận đệ tử.
Chỉ là từ khi Tiêu Hoằng tới đây, thì cũng đã gần nửa năm thời gian rồi, nhưng ngoài lần đầu tiên gặp mặt, A Di La dường như đã hoàn toàn quên lãng hắn, Tiêu Hoằng ở trong này dường như chính là một kẻ bị bỏ rơi.
Điều ít nhiều làm cho Tiêu Hoằng có chút tức giận chính là, nếu A Di La không có hứng thú với mình, thì khi trước vì sao lại phải kéo hắn tới cái chỗ Thánh Đàn này cơ chứ!
Chẳng lẽ chỉ là một câu “Ma Duệ Tinh không dễ sống như vậy đâu!” hay sao? Tiêu Hoằng không tin lại chỉ là vị một nguyên nhân như vậy.
Giả thiết A Di La cố ý không thu mình làm đồ đệ, thì Tiêu Hoằng cũng không cần. Ở Thánh Đàn hắn vẫn còn có các biện pháp khác.
Ngay khi Tiêu Hoằng đang nhìn bản đồ hợp kim quảng trường, thì Thương Luân đã lảo đảo đi đến, sau đó hơi thò đầu ra nhìn bản đồ trong tay Tiêu Hoằng.
- Thật sự là chó không đổi được tính ăn phân, sói cũng không đổi được tính ăn thịt a!
Thương Luân nhìn bản đồ trong tay Tiêu Hoằng một cái, lạnh nhạt nói.
Đối với lời của Thương Luân, thì Tiêu Hoằng căn bản là không để ý đến, một tay không ngừng đùa nghịch Băng Bạo Chiến Văn, đồng thời ánh mắt cũng một khắc không ngừng nhìn chằm chằm vào bản đồ trước mặt, trong đầu thì không ngừng tiến hành suy tư.
Đảo mắt, thời gian một ngày đã vội vàng trôi qua, đã tới sáng hôm sau.
Ở trung tâm quảng trường Phạm Cương Tinh, hiện giờ đã chật kín người, trên cơ bản toàn bộ đệ tử của A Di La, cùng với một bộ phận nhỏ ngoại đồ, thì gần như đã hội tụ tới hết, ngoài ra còn không thể thiếu 1000 tên Vệ đội Thánh Vực, một số đã khu động Chiến Văn hoặc Văn Khí, ánh mắt lạnh như băng, chậm rãi tuần toa ở bên ngoài.
Từ trong ánh mắt thành viên Vệ đội Thánh Vực, gần như không nhìn thấy chút tình cảm nào, cũng giống như 1000 cỗ máy lạnh như băng vậy.
Mà bên cạnh bảng thành tựu cực kỳ bắt mắt trên quảng trường thì còn có một tấm gỗ cứng như kim loại, được dựng thành một cái bàn dài, rộng khoảng hai mươi thước.
Vào 9h30 phút sáng, trong Thánh Đàn thì một số nhân vật quan trọng đã bắt đầu xuất hiện, xuất hiện đầu tiên là Tát Già, mang theo Hà Phương.
Sau đó là Ma Sở vốn điệu thấp đến mức cực điểm, ít nhiều có chút hàm hậu.
Đối với Tát Già và Ma Sở trước sau xuất hiện, ngoài một số người ít ôi ngày thường có quan hệ gần gũi với Tát Già và Ma Sở ra, thì những người khác đều lựa chọn giả bộ như không nhìn thấy.
Hiện giờ bởi vì Tiêu Hoằng nên mâu thuẫn giữa Tát Già và Hắc Trạch Sâm đã rất rõ ràng, mà dã tâm của Hắc Trạch Sâm cũng rất rõ ràng.
Mà đối mặt với cường thế cùng với lòng dạ hẹp hỏi của Hắc Trạch Sâm, những người khác tự nhiên không dám đi lại quá thân cận cùng Tát Già, để tránh dẫn lửa thiêu thân.
về phần thành viên Vệ đội Thánh Vực khi nhìn thấy Tát Già thì lại căn bản không để ý đến.
Theo sát sau Tát Già xuyên qua khe nứt không gian chính là đồ đệ thứ 5 Ân Lạc của A Di La, sau lưng là Ngạc Lâm đã từng bị Tiêu Hoằng quần ẩu qua.
Có thể nói thời điểm này, Ngạc Lâm đã hận thấu xương đối với Tiêu Hoằng.
Ngoài ra còn có Lạc Tuyết Ninh cũng đã đặc biệt chạy tới Phạm Cương Tinh, đi theo phía sau chính là hai nữ cảnh vệ quan trung thành, bọn họ cũng được cho phép tiến vào Phạm Cương Tinh.
Thời điểm này Lạc Tuyết Ninh có chút lo lắng, trong lòng lại vô cùng bất an, nàng cũng không biết, trải qua mấy tháng như vậy thì Tiêu Hoằng rốt cuộc đã làm gì-
Hơi nhìn xung quanh bốn phía, cũng không có bóng dáng Tiêu Hoằng, hiện giờ chín người đứng đầu trên bảng thành tựu đã ngồi ở một bên bệ gỗ, mà trongchín người kia, thì đều đã biến thành người của Hắc Trạch Sâm, mặc dù là trung lập, đối mặt với Hắc Trạch Sâm thì vẫn rất cung kính.
Điều này lại lần nữa làm cho Lạc Tuyết Ninh toát một thân mồ hôi thay cho Tiêu Hoàng.
Lại nhìn bảng thành tựu, Tiêu Hoằng vẫn đứng thứ sáu, không có chút biến hóa nào, nên biết rằng. Đến lOh thì điểm thành tựu trong một năm sẽ được tính toán, nếu quá lOh, cho dù điểm thành tựu của Tiêu Hoằng vượt qua Đông Lộc, thì vẫn phải chờ tới sang năm mới được tính.
Mà một năm thời gian này, Hắc Trạch Sâm, Đông Lộc tuyệt đối sẽ làm cho Tiêu Hoằng khổ không nói nổi.
Ngay khi trong lòng Lạc Tuyết Ninh hơi có chút bất an, đột nhiên bên cạnh bệ gỗ bỗng nhiên xuất hiện vô số điểm sáng màu vàng, đồng thời chậm rãi tụ tập cùng một chỗ, ngay sau đó, hình ảnh thực thể của A Di La cũng chậm rãi xuất hiện bên cạnh bệ gỗ.
Gần như ngay trong nháy mắt hình ảnh thực thể của A Di La xuất hiện, trung tâm quảng trường vốn đang tràn ngập tiếng xì xào bàn tán trở nên im lặng. Giờ khắc này, mọi người đều hướng ánh mắt về phía A Di La, vẻ mặt cung kính, ngay sau đó hơi cúi người trước mặt A Di La.
Đồng thời Vệ đội Thánh Vực cũng cúi người trước A Di La, cực kỳ cung kính, nhưng cũng chn cúi người mà thôi, không có chút động tác dư thừa nào, càng không có câu nói gì khác.
Đối với cảnh này, A Di La không lên tiếng trả lời. Thần sắc bình thản giống như biển sâu yên lặng, chỉ chậm rãi đi tới chỗ Tát Già đang ngồi.
Tát Già tự nhiên cũng cúi người thật sâu, tuy nhiên, biểu tình vẫn tràn ngập vẻ nghiêm trọng. Hắn biết rõ, chuyện kế tiếp rốt cuộc khó khăn tới mức nào.
Trên thực tế. A Di La xuất hiện cũng là điều khó tránh khỏi, dù sao một lần nữa bổ nhiệm Tổng quản Phạm Cương Tinh cùng các chủ quản khác thì cũng là chuyến rất lớn, nếu A Di La vẫn không xuất hiện, vậy thì sẽ rất không hợp lý.
Nhưng không bao lâu sau khi A Di La xuất hiện, một bên bệ gỗ bỗng có một khe nứt không gian màu xám đen đột nhiên xuất hiện, gần như ngay khi khe nứt không gian màu xám này xuất hiện, trung tâm quảng trường vốn có chút an tường
đã lập tức toàn ngập một bầu không khí vô cùng áp lực.
Ngay sau đó, Hắc Trạch Sâm mang vẻ mặt nghiêm túc, thần sắc lạnh như băng, thân khoác một bộ kim tuyến hắc bào, đang chậm rãi từ trong khe nứt không gian đi ra, phía sau hắn là Vận Trung, vẻ mặt cũng rất nghiêm nghị.
- Tham kiến tôn giả tam sư huynh!
Gần như ngay khi Hắc Trạch Sâm vừa mới xuất hiện, ước chừng 1000 tên Vệ đội Thánh Vực đã hô to, thanh âm cao vút, đồng thời đều nửa quỳ trên mặt đất.
Không chỉ như vậy, ngay cả các đệ tử của A Di La đang tụ tập trên quảng trường cũng đều cúi người xuống, gần như sắp cong thành chín mươi độ.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ quảng trường liền trở thành một mảnh tĩnh mịch.
Tát Già đang trên chỗ ngồi, nhìn thấy hình ảnh như vậy, ánh mắt không kìm được giật giật, hiện lên một chút kinh hãi, cảnh tượng như vậy rốt cuộc ý nghĩa gì, Tát Già sao có thể không biết được?
Đó chính là sự kiêng kị cùng cung kính của những người này đối với Hắc Trạch Sâm, dường như đã bắt đầu vượt qua A Di La, đây tuyệt đối không phải một điềm báo tốt đẹp gì, mặc dù trong những người này có một số lớn người là vì kiêng kị thủ đoạn độc ác cùng thực lực không tầm thường của Hắc Trạch Sâm, nhưng trọng yếu hơn là, quyền lợi mà Hắc Trạch Sâm nắm trong tay tại Thánh Đàn đã ngày càng lớn mạnh!
A Di La ngồi trên ghế, vẫn mang vẻ mặt bình thản, thần sắc không có biến hóa quá lớn, cứ lẳng lặng ngồi như vậy, cũng không quan tâm phản ứng của mọi người.
Hắc Trạch Sâm nhìn thấy toàn bộ người trên trung tâm quảng trường đều khuất phục vu mình, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý càng đậm, trong mắt Hắc Trạch Sâm, đây chính là thực lực, sau đó Hắc Trạch Sâm liền chậm rãi đi tới bên cạnh A Di La, sau đó hơi hợt cúi người, nhỏ giọng nói:
- Sư phụ!
Chào hỏi có lệ xong, hắn liền tự mình ngồi cách A Di La một chiếc ghế, trong mắt tản ra ánh sáng vô cùng sắc bén.
Đồng thời ngay trong nháy mắt Hắc Trạch Sâm ngồi xuống, đệ tử cùng với thành viên Vệ đội Thánh Vực phía sau mới thật cẩn thận đứng dậy, toàn bộ trung tâm quảng trường vẫn lặng ngắt như tờ.
Ma Sở ngồi cạnh A Di La, lúc này trên toán cũng đã bắt đầu chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, Ma Sở lờ mờ có một loại dự cảm, đó chính là đại hội bổ nhiệm trước mắt này dường như sắp trở thành một sợi dây dẫn cháy vào thùng thuốc nổ.
Một khi xử trí không thích đáng, Thánh Đàn sẽ bùng nổ, tất cả bình thản trước đó tất nhiên sẽ không còn sót lại chút gì cả.
9h50 phút
Cách thời gian kết thúc chỉ còn 10 phút, dựa theo quy củ, lOh chính là thời gian tổng kết cho cả năm.
Mà chủ quản quy trình giao tiếp chính là đệ tử thứ năm Ân Lạc của A Di La, giờ phút này Ân Lạc đứng cách Hắc Trạch Sâm cũng không xa, hơi nhìn Ma Văn thời gian một cái, liền nói với Ngạc Lâm bên cạnh:
- Ngươi tới!
Ngạc Lâm tự nhiên hiểu được ý trong câu nói này của Ân Lạc, khẽ gật đầu lấy lòng, sau đó bày ra một bộ dáng toàn ngập khí thế, chậm rãi vòng qua Ân Lạc, sải bước đi về phía bệ gỗ.
- Ân Lạc sư huynh ủy thác ta đảm nhiệm chủ trì đại hội bổ nhiệm lần này, tại hạ vô cùng vinh hạnh!
Ngạc Lâm cao giọng nói, đồng thời hơi nhìn mười quản lý Sức Văn bên cạnh bệ gỗ kia một cái. Những thứ này đều là do đám người Đông Lộc thu lên, đại biểu cho các quyền hạn khác nhau, có lớn có nhỏ, lớn nhất trong đó tự nhiên là quyền hạn Tổng quản Phạm Cương Tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.